Được Gặp Lại Em
Chương 90: Ngoại truyện : Chap 36 : Thế thân
- Em ngoan, đừng khóc, tim anh cũng biết đâu, anh sẽ rất đau nếu thấy em khóc đấy.
Ngôn Di nghe thấy mà càng muốn khóc nhiều hơn. Cô chẳng biết là mình có nên tin không vì sau cuộc nói chuyện cùng với Hàn Phi Vũ, cô cảm thấy giống như mình mất niềm tin vào mọi thứ.
Mọi thứ cũng dần biến mất, ban đầu là con cô rồi tiếp tục, chắc rằng sẽ là Thần Phong.
Thần Phong cũng không biết làm gì, hắn bất lực vì thấy cô cứ khóc, khóc rất nhiều. Rốt cuộc hắn phải ôm chầm lấy cô, vỗ nhẹ vào lưng cô, giống như dỗ trẻ con vậy.
- Em đừng khóc, anh rất xin lỗi, là lỗi của anh. Em đừng khóc nữa có được không?
Ngôn Di đột nhiên đẩy hắn ra, cô nói:
- Em muốn xuất viện.
Thần Phong đặt cô lại chỗ cũ rồi đáp:
- Được, anh sẽ đi làm thủ tục xuất viện.
Lúc trên xe Ngôn Di cũng không nói câu nào, bộ dạng thất thần làm hắn lo lắng rất nhiều. Ở bệnh viện, Thần Phong có hỏi qua với bác sĩ, ông ấy nói:
- Triệu chứng này gặp ở khá nhiều phụ nữ sau khi bị hư thai, việc này dẫn đến vấn đề tâm lí.
Lúc đó Thần Phong cũng hỏi:
- Vậy làm sao để khắc phục hiện tượng này? Và nó có nặng hơn không bác sĩ?
- Tuỳ vào mỗi người, nếu được chăm sóc và không phải chịu nhiều tâm lí nữa thì có thể sẽ trở nên bình thường nhưng cũng có trường hợp, sau khi bị hư thai, phụ nữ sẽ gặp nhiều lời nói khiến cô ấy gặp khó khăn về mặt tâm lí, thì sẽ rất khó khăn, vậy nên tránh để cô ấy tiếp xúc với những chuyện xấu, hoặc những lời nói đe doạ đến con mình hay tâm mình cô ấy là được.
Thần Phong cũng biết ít nhiều về bệnh tâm lý sau khi bị mất đi đứa con của Ngôn Di nhưng không ngờ cô lại nặng đến vậy. Từ sau khi xuất viện, hắn chẳng nghe được câu nói nào từ cô, ánh mắt sâu thẳm, đặc biệt là thần thái không có chút hồn này làm hắn có chút sợ, sợ cô sẽ như bác sĩ nói:
- Cậu nên cẩn thận, thường là sẽ có những triệu chứng như ít nói, ăn rất ít, hay nói những thứ về con mình, tâm trạng lúc vui lúc buồn. Cũng có thể tự sát bất cứ lúc nào, cậu nên chú ý vợ mình nhiều hơn.
Nếu một ngày mà Ngôn Di tự sát, hắn sợ là bản thân mình cũng chẳng sống nổi. Đối với đứa con đã mất, hắn đã thấy rất có lỗi, bây giờ nếu như Ngôn Di còn có chuyện gì xảy thì sợ là hắn sống cũng không được mà chết cũng không xong.
Việc Ngôn Di bị hư thai, hắn cũng có báo cho Minh Nguyệt và Niên Hoà biết nhưng hắn đề nghị là không nên nói về vấn đề này trước mặt Ngôn Di, sợ cô ấy sẽ buồn hơn.
Thần Phong đưa Ngôn Di đến nhà cũ của Mạc gia, vì hắn có chút việc riêng, cũng không thể ở nhà chăm sóc cô nên đành để cô ở nhà bố mẹ để mẹ cô có thể chăm sóc nhiều hơn.
Lúc đến đó Thần Phong bị Niên Hoà mắng thiệt lớn, thậm chí còn định đánh hắn. Nhưng hắn biết làm vậy cũng đúng nên mặc kệ cứ để mẹ mình mắng, chẳng dám nói câu nào, lúc đi, hắn còn nói với mẹ của Ngôn Di:
- Con thật xin lỗi, lỗi là ở con quá chủ quan nên để cô ấy như vậy, con mong mẹ tha thứ. Mẹ mắng con thế nào cũng được, chỉ mong mẹ có thể để con được chuộc lỗi.
Minh Nguyệt nhìn Thần Phong, tay còn đang ôm Ngôn Di, bà nói:
- Mẹ tin con. Ngôn Di là người rất cứng cỏi, không phải vì mất thai mà trở nên như vậy, chắc chắn phải có gì đó xảy ra trước đó.
Thần Phong gật đầu, lúc đi, hắn cũng ôm cô một lát, khẽ nói:
- Anh xin lỗi.
Mạc Thị.
- Nói đi, cô đã nói gì với Ngôn Di.
Hàn Phi Vũ bị trói lại. Trước đó cô ta bị người ta lần lượt cường bạo, đến mức như muốn chết, nhưng thói phóng đáng của cô ta làm Hàn Phi Vũ chẳng những ghét bỏ mà còn phối hợp với mấy người đó.
Thân thể của cô bây giờ chi chít vết hôn, làm cho Thần Phong chẳng muốn đem cái thể loại này đứng trong công ty của hắn.
Hàn Phi Vũ khó khăn mới nói được, cô ta đáp:
- Tôi chẳng nói gì cả.
Thần Phong biết cô ta nói dối, cũng xem như cô ta đang thử tính kiên nhẫn của hắn, hắn nhìn qua Thiên Kình, ra lệnh:
- Lấy dao rạch mặt cô ta đi, những chiếc CD cô ta làm tình với bọn đó đăng lên mạng đi.
- Khuôn mặt bị rạch một đường, chẳng cũng chẳng ai nhận ra cô nữa đâu nên không phải lo người nhà cô mất mặt.
Thiên Kình bên kia cũng vâng lời rồi rút ra một con dao, như được rèn dũa từ trước, anh bước lên trước mặt Hàn Phi Vũ.
Hàn Phi Vũ còn tưởng hắn sẽ tha cho cô nhưng nào ngờ, hắn lại còn tàn ác hơn vậy nữa. Cô ta bất giác lùi lại phía sau, nhanh chóng đáp:
- Tôi nói, tôi nói....
Thiên Kình nhìn thấy Thần Phong gật đầu rồi mới lùi ra sau, cô ta run lẩy bẩy đáp:
- Tôi có nói chuyện về Dương Mỹ với cô ta.
Thần Phong nhăn mặt lại, khuôn mặt bỗng chốc đen dần, hắn gắt giọng lên quát:
- Cô đã nói những gì?
Thần Phong bước ra khỏi ghế, hắn từng bước đến bên cạnh Hàn Phi Vũ, hắn hỏi:
- Cô đã nói những gì?
Hàn Phi Vũ như bị doạ sợ muốn khóc thét lên, cô ta đáp:
- Tôi....nói...anh chỉ.....chỉ....coi cô ta là......
- Là gì - Giọng nói hắn như thú dữ muốn đem Hàn Phi Vũ chặt ra từng khúc.
- Là thế thân.
Ngôn Di nghe thấy mà càng muốn khóc nhiều hơn. Cô chẳng biết là mình có nên tin không vì sau cuộc nói chuyện cùng với Hàn Phi Vũ, cô cảm thấy giống như mình mất niềm tin vào mọi thứ.
Mọi thứ cũng dần biến mất, ban đầu là con cô rồi tiếp tục, chắc rằng sẽ là Thần Phong.
Thần Phong cũng không biết làm gì, hắn bất lực vì thấy cô cứ khóc, khóc rất nhiều. Rốt cuộc hắn phải ôm chầm lấy cô, vỗ nhẹ vào lưng cô, giống như dỗ trẻ con vậy.
- Em đừng khóc, anh rất xin lỗi, là lỗi của anh. Em đừng khóc nữa có được không?
Ngôn Di đột nhiên đẩy hắn ra, cô nói:
- Em muốn xuất viện.
Thần Phong đặt cô lại chỗ cũ rồi đáp:
- Được, anh sẽ đi làm thủ tục xuất viện.
Lúc trên xe Ngôn Di cũng không nói câu nào, bộ dạng thất thần làm hắn lo lắng rất nhiều. Ở bệnh viện, Thần Phong có hỏi qua với bác sĩ, ông ấy nói:
- Triệu chứng này gặp ở khá nhiều phụ nữ sau khi bị hư thai, việc này dẫn đến vấn đề tâm lí.
Lúc đó Thần Phong cũng hỏi:
- Vậy làm sao để khắc phục hiện tượng này? Và nó có nặng hơn không bác sĩ?
- Tuỳ vào mỗi người, nếu được chăm sóc và không phải chịu nhiều tâm lí nữa thì có thể sẽ trở nên bình thường nhưng cũng có trường hợp, sau khi bị hư thai, phụ nữ sẽ gặp nhiều lời nói khiến cô ấy gặp khó khăn về mặt tâm lí, thì sẽ rất khó khăn, vậy nên tránh để cô ấy tiếp xúc với những chuyện xấu, hoặc những lời nói đe doạ đến con mình hay tâm mình cô ấy là được.
Thần Phong cũng biết ít nhiều về bệnh tâm lý sau khi bị mất đi đứa con của Ngôn Di nhưng không ngờ cô lại nặng đến vậy. Từ sau khi xuất viện, hắn chẳng nghe được câu nói nào từ cô, ánh mắt sâu thẳm, đặc biệt là thần thái không có chút hồn này làm hắn có chút sợ, sợ cô sẽ như bác sĩ nói:
- Cậu nên cẩn thận, thường là sẽ có những triệu chứng như ít nói, ăn rất ít, hay nói những thứ về con mình, tâm trạng lúc vui lúc buồn. Cũng có thể tự sát bất cứ lúc nào, cậu nên chú ý vợ mình nhiều hơn.
Nếu một ngày mà Ngôn Di tự sát, hắn sợ là bản thân mình cũng chẳng sống nổi. Đối với đứa con đã mất, hắn đã thấy rất có lỗi, bây giờ nếu như Ngôn Di còn có chuyện gì xảy thì sợ là hắn sống cũng không được mà chết cũng không xong.
Việc Ngôn Di bị hư thai, hắn cũng có báo cho Minh Nguyệt và Niên Hoà biết nhưng hắn đề nghị là không nên nói về vấn đề này trước mặt Ngôn Di, sợ cô ấy sẽ buồn hơn.
Thần Phong đưa Ngôn Di đến nhà cũ của Mạc gia, vì hắn có chút việc riêng, cũng không thể ở nhà chăm sóc cô nên đành để cô ở nhà bố mẹ để mẹ cô có thể chăm sóc nhiều hơn.
Lúc đến đó Thần Phong bị Niên Hoà mắng thiệt lớn, thậm chí còn định đánh hắn. Nhưng hắn biết làm vậy cũng đúng nên mặc kệ cứ để mẹ mình mắng, chẳng dám nói câu nào, lúc đi, hắn còn nói với mẹ của Ngôn Di:
- Con thật xin lỗi, lỗi là ở con quá chủ quan nên để cô ấy như vậy, con mong mẹ tha thứ. Mẹ mắng con thế nào cũng được, chỉ mong mẹ có thể để con được chuộc lỗi.
Minh Nguyệt nhìn Thần Phong, tay còn đang ôm Ngôn Di, bà nói:
- Mẹ tin con. Ngôn Di là người rất cứng cỏi, không phải vì mất thai mà trở nên như vậy, chắc chắn phải có gì đó xảy ra trước đó.
Thần Phong gật đầu, lúc đi, hắn cũng ôm cô một lát, khẽ nói:
- Anh xin lỗi.
Mạc Thị.
- Nói đi, cô đã nói gì với Ngôn Di.
Hàn Phi Vũ bị trói lại. Trước đó cô ta bị người ta lần lượt cường bạo, đến mức như muốn chết, nhưng thói phóng đáng của cô ta làm Hàn Phi Vũ chẳng những ghét bỏ mà còn phối hợp với mấy người đó.
Thân thể của cô bây giờ chi chít vết hôn, làm cho Thần Phong chẳng muốn đem cái thể loại này đứng trong công ty của hắn.
Hàn Phi Vũ khó khăn mới nói được, cô ta đáp:
- Tôi chẳng nói gì cả.
Thần Phong biết cô ta nói dối, cũng xem như cô ta đang thử tính kiên nhẫn của hắn, hắn nhìn qua Thiên Kình, ra lệnh:
- Lấy dao rạch mặt cô ta đi, những chiếc CD cô ta làm tình với bọn đó đăng lên mạng đi.
- Khuôn mặt bị rạch một đường, chẳng cũng chẳng ai nhận ra cô nữa đâu nên không phải lo người nhà cô mất mặt.
Thiên Kình bên kia cũng vâng lời rồi rút ra một con dao, như được rèn dũa từ trước, anh bước lên trước mặt Hàn Phi Vũ.
Hàn Phi Vũ còn tưởng hắn sẽ tha cho cô nhưng nào ngờ, hắn lại còn tàn ác hơn vậy nữa. Cô ta bất giác lùi lại phía sau, nhanh chóng đáp:
- Tôi nói, tôi nói....
Thiên Kình nhìn thấy Thần Phong gật đầu rồi mới lùi ra sau, cô ta run lẩy bẩy đáp:
- Tôi có nói chuyện về Dương Mỹ với cô ta.
Thần Phong nhăn mặt lại, khuôn mặt bỗng chốc đen dần, hắn gắt giọng lên quát:
- Cô đã nói những gì?
Thần Phong bước ra khỏi ghế, hắn từng bước đến bên cạnh Hàn Phi Vũ, hắn hỏi:
- Cô đã nói những gì?
Hàn Phi Vũ như bị doạ sợ muốn khóc thét lên, cô ta đáp:
- Tôi....nói...anh chỉ.....chỉ....coi cô ta là......
- Là gì - Giọng nói hắn như thú dữ muốn đem Hàn Phi Vũ chặt ra từng khúc.
- Là thế thân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương