Riftan, người đang trừng trừng nhìn công chúa với ánh mắt như thể đang đấu tranh để kiềm chế cơn tức giận của mình, quay lại và nhìn nàng. Max hơi nhẹ nhõm vì chồng nàng cũng đang trải qua khoảng thời gian khó chịu như nàng, nhưng nàng vẫn giữ nguyên biểu hiện vô cảm của mình.
"Chàng đã nói chúng ta phải vượt qua Vùng đồng bằng Ignor trước khi trời tối."
“Không phải là ‘Ignor’, mà là Đồng bằng ‘Ginor’.”
Công chúa, người đang nhấp rượu, làm khó nàng.
“Phát âm tiếng Dristan theo cách của Whedon không phải là hơi thô lỗ sao?”
"Thứ lỗi cho tôi vì sự thô lỗ."
Max khịt mũi một cách mỉa mai, rồi chuyển ánh mắt khô khan của mình sang Riftan. Và nàng sửa lại với một giọng điệu lạnh lùng.
“Nếu muốn băng qua vùng đồng bằng ‘Ginor’ trong ngày hôm nay, tốt hơn là hãy ra lệnh dọn dẹp trại và chuẩn bị rời đi, đúng không?”
“Quyết định khi nào nên rời đi là hoàn toàn phụ thuộc vào chỉ huy. Mặc dù cô ta là vợ của Ngài Calypse, không phải cô ta có chút tự phụ sao?" (má chắc t xé lol con này quá)
Công chúa lại bắt đầu tranh luận, dường như đã sẵn sàng để gây chiến. Max mất kiên nhẫn và lườm người phụ nữ với ánh mắt sắc bén. Vào lúc đó, Riftan gầm gừ một cách gay gắt.
“Thật không thể chấp nhận được hành vi vô lễ với vợ tôi.”
Và như để cảnh báo cô ta, chàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của công chúa và nhấn mạnh từng từ một.
“Người này là pháp sư của đội Hiệp sĩ Remdragon, và nàng ấy ở một vị trí có thể đưa ra lời khuyên cho tôi. Công chúa mới là người không nên ‘can thiệp một cách tự phụ’.”
Mặt công chúa lập tức tái đi. Riftan liếm môi như muốn nói thêm, rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi như thể chàng đã chán ngấy cô ta. Và chàng hét lên bằng một giọng lạnh lùng về phía những hiệp sĩ đang nhìn họ với ánh mắt hào hứng.
“Giờ giải lao đã kết thúc! Hãy sẵn sàng xuất phát!”
Sau đó, chàng vòng một tay qua vai nàng và đi đến nơi cột những con ngựa. Max liếc nhìn khuôn mặt cứng đờ của công chúa với vẻ phấn khởi, rồi ngước nhìn Riftan. Và nàng nói một cách vô cùng lo lắng.
"Chàng… đối xử với công chúa như vậy có ổn không? Nếu, nếu chàng chống lại hoàng gia Dristan…”
“Vua Thorben không phải là người sẽ hiểu lầm bởi một vài lời nói của em gái mình. Vì vậy, nàng không cần phải làm vừa ý cô ta và chịu đựng sự thô lỗ của cô ta."
Riftan gật đầu và kéo Talon ra khỏi mái hiên đã được dựng lên để chắn tuyết.
Max khẽ cau mày. Nếu người phụ nữ đó không thể có ảnh hưởng trực tiếp đến việc đưa Vua Thorben vào nhóm ủng hộ Bảy Vương quốc, vậy thì tại sao Riftan lại đối phó với cô ta? Max, người đang nhìn chàng với đôi mắt bất mãn, hỏi với giọng sắc lạnh.
"Vậy… tại sao chàng phải nhẫn nại với cô ta? Nếu chàng xếp kỵ binh Dristan ở phía sau, chàng có thể để công chúa ra xa…”
“Đây là Dristan. Người Dristan là người hiểu rõ nhất về địa lý của nơi này và cấu trúc của lâu đài Besmore. Vì vậy, kỵ binh của Vua Thorben được đứng ở hàng đầu cùng với các Hiệp sĩ Remdragon, và Rienna Mor Thorben đương nhiên cùng hàng với ta.”
Riftan, người đang đặt yên lên lưng Talon, thở dài một hơi và nhìn lại nàng.
“Ta biết rằng thái độ của công chúa sẽ rất khó chịu. Nếu có một tên khốn như ăn xin cứ bám lấy nàng, ta cũng sẽ lột xác hắn. Nhưng vài ngày nữa chúng ta sẽ đến lâu đài Besmore, và công chúa tất nhiên sẽ ra sau hậu phương. Hãy cùng ta kiên nhẫn cho đến khi đó. Ta sẽ giữ khoảng cách với công chúa nhiều nhất có thể.”
Max gật đầu với vẻ mặt thoải mái hơn. Nàng không muốn tiếp tục hành động như một đứa trẻ hẹp hòi khi nghe chàng nói như vậy. Nàng kéo Rem ra khỏi chuồng ngựa tạm thời, với sự quyết tâm rằng nàng sẽ là một người vợ thấu hiểu trong suốt quãng thời gian còn lại.
Tuy nhiên, sự kiên định của nàng đang trên đà sụp đổ chỉ sau chưa đầy nửa ngày. Nàng chứng kiến cảnh công chúa chết tiệt xuống yên ngựa, giả vờ mất thăng bằng và ném mình vào Riftan. Trong phút chốc, nàng tức giận đến mức muốn ngừng thở.
Max nhìn Riftan miễn cưỡng đỡ lấy công chúa rồi lạnh lùng đẩy cô ta ra, rồi vội vàng xoay người lại. Nếu nàng nhìn hai người họ thêm một giây nào nữa, có vẻ như nàng sẽ mất kiểm soát và thể hiện một sự xấu xí khủng khiếp.
Khi tha thiết cầu nguyện Chúa để được nhẫn nại, nàng sải bước đến nơi đốt lửa trại. Sau đó, giả vờ như không nhìn thấy gì, nàng ngồi giữa những người lính và ăn tối một cách thản nhiên.
Thấy Ruth và các hiệp sĩ khác liếc nhìn nàng liên tục, có vẻ như nàng đã không thể kiểm soát gương mặt của mình thành công, nhưng Max tự hào về bản thân vì đã không làm ầm ĩ ngay lập tức.
Nàng ăn hết một bát nước hầm và đi vào doanh trại để nghỉ ngơi, tự thúc giục bản thân hãy nhẫn nại thêm vài ngày nữa.
Một ngày trôi qua và một ngày vất vả khác lại bắt đầu. Nàng cố không để ý đến hai người cưỡi ngựa bên cạnh, và lẳng lặng tập trung theo sau người trước mặt. Nhưng sự kiên nhẫn của nàng nhanh chóng bị cạn kiệt.
Để chuẩn bị cho trận chiến sắp tới, Riftan đang bận rộn với việc thu thập thông tin về lâu đài Besmore và địa hình xung quanh của nó, còn Rienna Mor Thorben thì tận dụng cơ hội này để huyên thuyên không ngừng nghỉ với Riftan. Dường như không có thứ gì gọi là chiến tranh hay ngăn cản con rồng hồi sinh trong đầu công chúa.
Max, người đang nhìn chằm chằm vào công chúa với đôi mắt khó chịu, cảm thấy một luồng gió tát vào má nàng và ngước lên bầu trời. Lớp tuyết rải rác thưa thớt lại dày thêm. May mắn thay, khi thời tiết trở nên tồi tệ hơn, nàng sẽ không còn thời gian để sôi sục vì ghen tuông.
Nàng cố gắng cưỡi ngựa của mình băng qua cái lạnh đến nỗi tai nàng như muốn rơi ra. Nàng đuổi theo người đàn ông phía trước trong tuyệt vọng, và thật lâu sau đó Riftan cuối cùng đã ra lệnh nghỉ giải lao.
Max bước xuống yên ngựa và chạy đến trước đống lửa trại mà những người lính đã đốt lên. Nàng đắm mình trong ánh lửa ở một khoảng cách gần đến muốn bỏng, và sau khi cơn gió dịu lại, nàng lại cưỡi ngựa.
Đợt lạnh đột ngột kéo dài ba ngày, và họ sẽ đến lâu đài Besmore muộn hơn một ngày so với dự tính. Max thở phào nhẹ nhõm khi nhìn vào hình dạng của thành phố có tường bao quanh được phản chiếu lờ mờ qua tấm màn tuyết xám. Họ đã đến điểm cuối cùng.
Nhưng ngay sau đó, nàng chợt nghĩ ra rằng đó không phải là điều đáng để vui mừng. Kể từ bây giờ, họ phải đánh trận cuối cùng. Nàng nhìn Riftan, người đang đi đầu, với ánh mắt tha thiết, hy vọng rằng chàng sẽ cho họ thời gian để lấy lại hơi thở trước khi đó.
May mắn thay, chàng dường như không muốn bắt đầu cuộc bao vây lập tức. Riftan đứng trên đồi, chăm chú nhìn vào các trận địa xung quanh thành phố, và chỉ đạo các hiệp sĩ củng cố chúng.
Ngay sau đó, những người lính xếp hàng dài trên cánh đồng di chuyển dọc theo pháo đài và bắt đầu dàn đội hình ở một khoảng cách nhất định. Max và các Hiệp sĩ Remdragon di chuyển đến vùng cao nguyên nhìn ra Besmore.
Một lúc sau, quang cảnh của một thành phố tráng lệ với những thánh đường khổng lồ và hàng trăm tòa nhà bằng đá lấp đầy tầm nhìn của nàng. Max nhìn những trận địa kiên cố xung quanh thành phố trong sự bối rối. Như thể Lâu đài Besmore cũng bị tấn công từ bên trong như Midna, nàng không thấy có thiệt hại đáng kể ở bất kì đâu.
Họ có cần phải xâm nhập vào thành phố và thực hiện chiến lược để mở các cánh cổng một lần nữa không? Khi nàng từ từ quay đầu lại và nhìn các Thánh Kỵ sĩ đang tập trung cách đó hơi xa, nàng nghe thấy tiếng thở dài của Ruth.
"Có vẻ như những người di chuyển lên phía Bắc vẫn chưa đến."
Max cau mày khi nhận ra rằng đội quân do Sejour Aren và Công chúa Agnes chỉ huy vẫn chưa có mặt. Họ phải đến ít nhất một tuần trước đoàn quân của nàng – những người đã đi vòng phía Nam.
"Có lẽ…đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Có thể họ đang gặp khó khăn với vấn đề nguồn cung như chúng ta. Bởi vì Alex không phải là một quốc gia thân thiện với Hiệp định Hòa bình Bảy Vương quốc.”
Ruth nói, gãi đầu khó chịu.
"Nhưng… Giữa lúc nạn đói nghiêm trọng, họ thậm chí đã thu một số thuế khổng lồ cho chuyến thám hiểm, nhưng khi chúng ta bảo họ phải cung cấp vật tư chiến tranh một lần nữa… Ngay cả sự kiên nhẫn của các lãnh chúa cũng không còn nữa.”
“Nhưng, nhưng mà… chúng ta đang chiến đấu cho hòa bình của Bảy Vương quốc. Các lãnh chúa có nhiệm vụ hỗ trợ thích hợp cho những người lính chiến đấu thay mặt họ…”
"Những nghĩa vụ đó có ích gì khi họ phá sản? Tôi chắc chắn rằng mọi người sẽ sợ rỗng kho hàng hơn là tiếng của con rồng hồi sinh.”
“Vậy thì, liệu những người lính chết đói thì có ổn không? Chúng ta đang chiến đấu vì mạng sống…”
Max, người đang hét lên với giọng kích động, đột nhiên im bặt. Cảnh tượng đàn quạ đen từ xa bay tới như những đám mây đen đập vào mắt nàng.
Max, người đã thất thần chớp mắt trước khung cảnh quá đỗi kỳ lạ, đột nhiên cảm thấy lưng mình đông cứng lại. Chúng không phải là quạ. Hàng trăm con Wyvern đen kịt che kín cả bầu trời. Một tiếng chuông lớn vang lên từ phía trước gần như ngay khi nàng nhận ra điều này.
"Mở khiên!"
Ruth, người đầu tiên bừng tỉnh, hét lên. Max ngay lập tức nâng cao pháp lực của mình. Vào lúc đó, một tảng đá lớn từ trên trời rơi xuống như mưa đá. Max nuốt ngược tiếng hét trong cổ họng và xoay chuyển pháp lực của mình nhanh hơn. Dù tấm khiên đã được mở rộng, nhưng nhìn thấy những đống đá bay trên đầu khiến nàng toát mồ hôi lạnh trên lưng.
Nàng nhìn xung quanh, cố gắng không để mất kiểm soát phép thuật của mình. Các pháp sư khác cũng vội vã mở lá chắn, nhưng không đủ để bảo vệ toàn bộ Lực lượng Đồng minh.
Những người lính không thể thoát khỏi đống đá tuôn xuống đang nằm trên tuyết trong tình trạng kinh hoàng, xe ngựa, vũ khí bao vây và một số doanh trại được dựng lên để làm chuồng thì nằm rải rác trên mặt đất trong đống đổ nát.
Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji
Chương 410: Chương 410
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương