Chương có nội dung bằng hình ảnh
Max nhìn chằm chằm vào mặt người đàn ông với vẻ giận dữ. Cánh tay của anh ta hẳn đã bị tổn thương nghiêm trọng khi anh ta vung một thanh kiếm khổng lồ trong tình trạng vai bị kiếm đâm qua. Tuy nhiên, người đàn ông lại đặt cái chai lên môi trong khi đưa vai cho thượng tế với vẻ thư thái vô cùng. Anh ta nhấp một ngụm rượu rồi chậm rãi nói.
“Tôi có hơi khắc nghiệt không? Nói với người bạn đó. Tôi xin lỗi vì đã biến cậu ta thành một thằng đần”
Nàng có thể cảm thấy những người tập trung tại phòng chờ đồng loạt nín thở. Riftan từ từ di chuyển đến trước gã miền Bắc. Max vội vàng đưa tay ra khi thấy Riftan như sẵn sàng rút kiếm bất cứ lúc nào.
Rồi một người đứng trước mặt nàng. Ngẩng đầu lên, nàng thấy Gabel lắc đầu với vẻ kiên quyết.
“Đây không phải là nơi để phu nhân can thiệp.”
“Nh, nhưng…”
Ngay cả khi là Riftan, chàng cũng sẽ không khỏi bị trừng phạt nếu gây hỗn loạn ở một nơi như thế này. Nàng định vặn lại, nhưng nàng nghe thấy giọng nói điềm tĩnh bất ngờ.
“Những gì anh đã làm không thể được gọi là một cuộc đối đầu.”
Max hướng ánh nhìn sang Riftan. Chàng nhìn xuống khuôn mặt của Richt và nói thêm bằng một giọng nhẹ nhàng đến ớn lạnh.
“Anh muốn cẩu chiến với tôi sao, ngay cả khi điều đó làm hoen ố danh dự của chính anh?”
“Cậu vừa mới để ý ư… cậu chậm hơn tôi tưởng đấy.”
Richt Bleston nhoài người về phía trước, trên môi nở một nụ cười dữ tợn.
"Cậu sẽ kết thúc giống như con chó dễ thương của cậu, Calypse, nếu cậu cố chiến đấu với tôi vì danh dự hay gì gì đó. Tôi thực sự định đánh nhau như một con chó đấy.”
Sau đó, anh ta thực sự bắt chước âm thanh của chó gầm gừ và phá lên cười. Trước cảnh tượng khó hiểu, Max giật mình lùi lại một bước. Người đàn ông nói thêm một cách khiêu khích, nắm lấy cán thanh đại kiếm đang dựa vào tường.
“Tại sao không phải là bây giờ? Tôi không phiền bất cứ lúc nào.”
Riftan nhìn xuống khuôn mặt anh ta với đôi mắt vô cảm. Trước khi sự im lặng đến nghẹt thở trôi qua, tiếng kèn từ bên ngoài phòng chờ vang lên thông báo bắt đầu trận đấu tiếp theo.
“Các thí sinh tiếp theo là Sir Calypse và Sir Lionel! Hai người hãy đến hội trường.”
Sự căng thẳng trong phòng chờ hơi bị xáo trộn bởi giọng nói khàn khàn của vị linh mục già. Riftan bật ra một tràng cười khô khan khi chàng mở hai cánh tay trước ngực.
“Tôi đoán anh có thể đợi một ngày hoặc lâu hơn.”
Rồi chàng lạnh lùng nói thêm, quay về phía lối vào đấu trường.
“Kiếm của tôi sẽ không đi nửa đường như của anh đâu, Bleston. Anh sẽ phải trả giá cho việc bỏ qua lời cảnh báo của tôi.”
"Phải rồi... gân kheo của tôi tê cứng hết rồi này.”
Người đàn ông nhếch mép và dựa vào bức tường của phòng chờ. Riftan nhìn vào khuôn mặt anh ta với ánh mắt trầm tư, và nhanh chóng di chuyển về phía đấu trường.
Max cố gắng đuổi theo chàng, nhưng thu hết can đảm và dừng lại. Lúc này, ngay cả lời nói cẩn thận cũng giống như một trò cười. Max, cắn môi và lườm Richt Bleston, nhanh chóng quay sang bệnh xá. Nàng không nghi ngờ kỹ năng của Riftan, nhưng nàng không đủ tự tin để xem chàng chiến đấu vào lúc này.
Hôm nay nàng bất an đến lạ. Nàng cố phớt lờ những tiếng reo hò ầm ĩ từ phía sau và tiến lại gần Ruth. Làm trợ lý sẽ tốt hơn nhiều so với ngồi trong đám đông với vẻ mặt khiếp sợ. Nàng quan sát khuôn mặt nhợt nhạt của Uslyn và tìm khăn sạch và nước nóng trên giá.
***
Sau cuộc đối đầu cuối cùng, Riftan rời đấu trường và đi thẳng vào bệnh xá. Nhưng không thấy Uslyn đâu cả. Chàng nhìn quanh và lập tức xoay người đi. Khi rời khỏi phòng, chàng nghe thấy giọng nói của Sejour Aren sau lưng.
“Cấp dưới của cậu… một pháp sư tên là Ruth đã đưa cậu ta đến Đại Thánh địa. May mắn thay, việc điều trị dường như đã diễn ra tốt đẹp.”
Chàng nhìn lại. Sejour Aren, mặc bộ đồng phục chiến đấu màu đỏ thẫm của Hiệp sĩ Volose, đang đứng dựa lưng vào cây cột tròn.
“Chúng ta nói chuyện một chút được không?”
“Tôi không có tâm trạng để nói chuyện.”
Riftan lạnh lùng đáp lại và sải bước xuống hành lang. Sejour Aren thở dài ngao ngán khi đuổi theo chàng.
“Được, vậy cậu cứ nghe đi. Tôi sẽ nói.”
Không màng trả lời, chàng rời khỏi hành lang nơi ánh hoàng hôn bắt đầu chiếu rọi. Sejour Aren đứng sát bên cạnh chàng và chậm rãi nói khi di chuyển theo bước chân của chàng.
“Ngày mai, tôi và cậu sẽ gặp nhau ở bán kết. Rõ ràng, giáo hoàng không chắc chắn về cuộc đối đầu giữa tôi và Richt Bleston.”
Cậu ta khịt mũi thật to.
“Tình huống mà ‘người đại diện của Uigru’ do Hội đồng Bảy quốc gia công bố bị đánh bại bởi một hiệp sĩ đại diện cho các lực lượng phản đối thỏa thuận sẽ không bao giờ xảy ra. Có vẻ như Giáo hoàng đã vẽ ra trong đầu một bức tranh rằng cậu sẽ đánh bại tôi một cách ngon lành và đè bẹp Richt Bleston.”
“Hãy vào trọng tâm đi. Cậu muốn nói gì?"
Chàng dừng lại ở lối vào phía sau và nhìn lại Sejour Aren. Hầu hết những người tham gia đã rời khỏi hội trường sân vận động từ lâu, vì vậy chỉ có sự im lặng nặng nề bao trùm lối đi tối tăm bị che khuất bởi bóng tối. Người đàn ông dựa vào cột và nói với giọng nghiêm túc.
“Cuộc thi này phải thật thăng hoa. Tôi hy vọng cậu sẽ giữ tinh thần hiệp sĩ đến cùng.”
“Tôi không biết là cậu sẽ mè nheo như vậy đấy.”
Riftan bật ra một tiếng cười yếu ớt.
"Đừng lo lắng không cần thiết, vì tôi không có ý định nghiền nát khuôn mặt gầy gò của cậu ở nơi công cộng."
"Đó là một từ khiến tôi rất biết ơn."
Sejour Aren cười khan và lắc đầu.
“Nhưng người tôi muốn cậu khoan hồng là Richt Bleston. Bất kể hắn ta trở nên thế nào, cậu hãy giữ danh dự của mình như một hiệp sĩ.”
Riftan lườm cậu ta với đôi mắt lạnh lùng.
"Tôi không biết cậu nghĩ nhiều như vậy đấy."
"Tôi không yêu cầu cậu làm điều này cho Richt Bleston."
Người đàn ông nhìn chàng với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Như cậu có thể nhận thấy, hắn cố tình chà đạp tinh thần hiệp sĩ. Hẳn hắn đã nỗ lực để biến giải đấu này thành một chiến trường tầm thường. Cậu không nên bị cuốn vào nó và hành động như một kẻ man rợ.”
"Cái gì sẽ không xảy ra?"
Riftan bật ra một tiếng cười dữ tợn.
“Hắn đã nhiều lần đe dọa vợ tôi và cố tình làm trọng thương hiệp sĩ của tôi. Chỉ vì hắn muốn chọc tức tôi. Và tôi đã chịu đủ rồi. Tôi không tìm được lý do nào để kiên nhẫn hơn thế này nữa.”
"Cậu thực sự không biết tại sao?"
Người đàn ông đứng thẳng dậy và nhìn chằm chằm vào chàng với đôi mắt sắc bén.
“Đại thánh địa Osyria tổ chức cuộc thi kiếm thuật này để thúc đẩy sự hòa hợp giữa Bảy Vương quốc. Có lẽ họ đã tính toán để lấy lại tình cảm đã mất của công chúng bằng cách sử dụng huyền thoại Uigru. Richt Bleston muốn phá hỏng nó. Hắn đang khiêu khích cậu với ý định biến cuộc thi cao quý tôn vinh tinh thần của Uigru này trở thành một sự kiện không lành mạnh.”
Riftan không trả lời. Sejour đanh mặt lại, nhận thấy rằng chàng đang định đáp trả sự khiêu khích ngay cả khi đã nhận ra ý định của Richt.
“Cậu đã khoe khoang rằng cậu sẽ tuân theo Hiệp định Hòa bình Bảy Quốc gia. Richt Bleston là con trai của một anh hùng đại diện cho phương Bắc. Cậu có nghĩ rằng Geyhart Bleston sẽ còn đứng về phía hiệp ước hòa bình ngay cả khi người thừa kế của ông ta bị giết hoặc bị què quặt trong giải đấu do Great Crusade tổ chức không?"
“Người đầu tiên tuyên chiến là Richt Bleston. Hậu quả của việc đó hoàn toàn do hắn chịu trách nhiệm.”
“Có cha mẹ nào lại nghe theo lý trí? Dù hai người có thù hận...thì Geyhalt Bleston rất yêu quý con trai mình. Có gì tốt khi biến ông ta thành kẻ thù của chúng ta?”
Riftan cau mày. Trong đầu chàng biết rằng những lời của Sejour Aren là đúng, nhưng chàng từ chối chấp nhận chúng với cơn giận sôi sục của mình. Thấy vẻ mặt bướng bỉnh của chàng, Sejour Aren lắc đầu như thể không thể kìm được.
“Nếu cậu quyết định đổ máu, chỉ còn một lựa chọn. Tôi không còn cách nào khác ngoài việc đánh bại cậu và đi vào chung kết.”
Riftan nhếch môi.
“Cậu đến đây để thuyết phục tôi vì cậu biết điều đó là không thể, phải không?”
Sejour Aren khịt mũi lớn tiếng.
“Tôi thừa nhận rằng kỹ năng của cậu hơn tôi một bậc. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng đánh bại cậu là không thể. Trong thế giới của những cuộc chiến, cậu không bao giờ biết chuyện gì sẽ xảy ra.”
Riftan nhìn chằm chằm vào mặt Sejour Aren. Chàng hơi ngạc nhiên khi đối thủ có thể tỏ ra tự tin như vậy trong khi cậu ta sẵn sàng thừa nhận ưu thế của chàng. Người đàn ông vỗ vai chàng và quay về phía lối ra.
"Hãy xem nào. Tôi sẽ đè bẹp cái mũi kiêu ngạo đó.”
Rồi cậu bước nhanh hơn. Riftan, người đã nhìn chằm chằm vào phía sau cậu ta, nhanh chóng quay về phía chuồng ngựa.
Chàng bước vào khu vực nơi các hiệp sĩ đang ở, và hội trường ồn ào trở nên yên tĩnh ngay lập tức. Chàng liếc xuống những hiệp sĩ đang ngồi quanh bàn ăn bữa tối muộn, rồi đi thẳng lên cầu thang. Các hiệp sĩ cấp cao thuộc Remdragon được phân vào các phòng đơn ở tầng 2 và 3 của tòa nhà phụ.
Chàng đi xuống hành lang dài sáng đèn và gõ cửa ở cuối đường. Uslyn, người không thích ồn ào, luôn chọn một căn phòng ở cuối hành lang.
Khi chàng mở cửa, cảnh quan của một phòng ngủ được sắp xếp gọn gàng xuất hiện đúng như chàng mong đợi. Chàng nheo mắt và quét mắt khắp căn phòng ngủ tối om. Điều đầu tiên chàng nhìn thấy là vợ chàng đang ngồi cạnh chiếc giường lớn.
Chàng đanh mặt lại. Dù có phải chăm sóc cho người bị thương, cảnh vợ chàng ngồi gác bên giường của một người đàn ông cũng chẳng hề dễ chịu.
Chàng bước ra sau nàng và đặt một tay lên bờ vai nhỏ nhắn. Nàng ngước nhìn chàng với khuôn mặt mệt mỏi. Khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt đó, sự ghen tị nhỏ nhen nhanh chóng biến mất.
Chàng nhìn Uslyn, người đang bất tỉnh, và hỏi với giọng điệu nặng nề.
“Tình hình của cậu ta xấu đi sao? Cánh ta...”
“Không, không sao đâu. May mắn thay, việc điều trị đã diễn ra tốt đẹp.”
Nàng đáp lại bằng một giọng nghèn nghẹn.
“Tuy nhiên, nếu muốn chuyển động tự do như trước đây…sẽ mất một chút thời gian. Do toàn bộ bó cơ chính bị cắt đứt và dây thần kinh cử động các ngón tay bị tổn thương nên có thể có một số hậu quả...”
Vợ chàng, đang lo lắng nói, bỗng im bặt. Chàng nhìn thấy mắt nàng sưng đỏ và mím môi.
"Nàng trông có vẻ mệt mỏi. Ruth Serbel đâu?”
“Anh ta, anh ta đi nghỉ một lát rồi. Phục hồi cho Ngài Rikaido đã tiêu tốn của anh ta một lượng mana đáng kể."
Nàng dụi dụi đôi mắt ướt, và vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
"Trước tiên… đi, đi ra ngoài thôi. Anh ta cứ khăng khăng muốn đứng dậy... em đã ép anh ta uống thuốc và bắt anh ta đi ngủ.”
Sau đó, nàng dẫn chàng ra ngoài.
"Chàng…có bị thương ở đâu không?
"Như nàng thấy đấy."
Chàng đứng dưới ánh sáng và dang tay ra để nàng có thể kiểm tra. Nàng liếc nhìn chàng từ trên xuống dưới và thở phào nhẹ nhõm. Cảnh tượng đó khiến bụng sôi lên như thể vừa nốc rượu mạnh.
Thật đáng thương và cũng đáng yêu khi thấy nàng run rẩy vì chàng. Chàng áp trán mình lên vầng trán tròn tỏa sáng và vòng tay ôm lấy bờ vai nhỏ hơi lạnh của nàng.
Mùi thơm thoang thoảng của thảo mộc và củi lan tỏa ra từ mái tóc gợn sóng như mây của nàng. Chàng nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cứng đờ.
“Hôm nay nàng đã phải vất vả nhiều.”
“Ruth đã làm việc chăm chỉ. Em…em chỉ giúp đỡ thôi.”
Nàng lầm bầm trong tiếng nghẹn ngào và đặt trán vào vai chàng. Chàng vuốt mái tóc nàng, xoa dịu.
“Ngày mai tất cả sẽ kết thúc.”
“Nếu, nếu chuyện như hôm nay lại xảy ra…”
"Ta hứa. Sẽ không bao giờ xảy ra việc nàng phải trị thương cho ta.”
Nàng ngẩng đầu lên nhìn chàng. Ánh sáng từ ngọn đuốc điểm ánh vàng lên đôi mắt màu bạc trong suốt.
Cả ngày hôm nay chàng đã rất tức giận. Chàng cảm thấy muốn xé xác ai đó ra từng mảnh, nhưng làm sao chàng có thể cảm thấy nhẹ nhõm ngay lập tức như vậy? Khi chàng áp môi mình vào má nàng, chàng nghe thấy một giọng nói căng thẳng.
"Em sẽ tin chàng. Em sẽ tin... nên chàng phải giành chiến thắng vẻ vang.”
Chàng nhìn xuống khuôn mặt nàng và nở một nụ cười cay đắng trên môi.
"Ta hứa với nàng."
***
Vì trời mưa từ sáng sớm, nên khắp giảng đường đều có nước đục ngầu. May mắn thay, đến trưa mưa đã tạnh, nhưng bầu trời vẫn còn nhiều mây và không khí ẩm ướt. Có lẽ mưa mùa hè đã bắt đầu.
Chàng nhìn lên bầu trời in màu mực và nhìn xung quanh những người lấp đầy khán đài. Bất chấp thời tiết xấu nhất, dường như có nhiều người đến sân vận động hơn trước đó.
- --END OF THIS CHAP ---
Ta hứa. Sẽ không bao giờ xảy ra việc nàng là người phải trị thương cho ta, mà là Ruth =)))))))))))
Web novel (KR): Dưới gốc cây sồi | Under the oak tree
Tác giả: Kim Soo Ji
Dịch bởi: Jen
Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji
Chương 451: Chương 451
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương