“Đến cả thường dân như ta mà cũng biết tầm quan trọng của lời tuyên thề, không thể tin nổi một tiểu thư quyền quý như em lại chẳng thèm để tâm đến chuyện này.” anh khó hiểu đáp trả cô.
“Chẳng thèm để tâm là ý gì?”
“Thế cô nghĩ đấy là gì? Cô đã được gả cho ta mà lại thản nhiên quên đi bổn phận của mình. Đừng mong ta sẽ chịu đựng cái thái độ như thế nữa!”
Cô há to miệng kinh ngạc. Sao anh có thể buộc tội cô như thế chứ? anh là người đã rời đi ngay sau hôm đám cưới mà chẳng một lời từ biệt đó!
“Em-em không biết. anh có nói cho em biết đâu…” anh dường như không để tâm đến lời biện hộ của cô, vì thế cô nói thêm, “Em-em chưa bao giờ quên, ừm, không! Ôi, hơn thế… em vẫn đợi…”
“Đừng có đùa với ta!Đã trở thành phu nhân Calypse rồi mà cô vẫn ở trong dinh thự của cha cô trong suốt 3 năm nay. Cô chỉ thích ở trong lâu đài xa hoa của cha mình, dù biết ta phải rời khỏi lãnh địa của mình ngay sau đám cưới!”
anh khịt mũi, lớn tiếng quát.
“À, ta hiểu ra rồi. Làm gì có người phụ nữ nào sẵn sàng từ bỏ địa vị cao quý của mình để bảo vệ nhà chồng, trong khi người chồng có thể đã tử trận luôn rồi chứ.”
Max không còn sức để trả lời nữa, cô vô cùng xấu hổ khi không thể phản bác lại lời buộc tội từ anh. Người đàn ông này toàn nói mấy thứ đến cả anh ta cũng chẳng hiểu nổi.
Nhưng cô không thể cứ thế bỏ qua chuyện này được. Cuộc hôn nhân này, cô phải dành lại bằng mọi giá. Vậy nên, cô nói,
“Nhà, nhà của anh, em đâu có biết? Nó ở đâu vậy? Chuyện gì cũng thế. anh chẳng bao giờ nói cho em nghe cả!”
“Đừng có giả vờ vô tội nữa! Ta đã dùng mọi cách để đưa cô đến điền trang của ta trước khi ta đi chiến đấu. Nếu ta chết, cô sẽ được thừa kế vùng đất ta đang cai trị! Tiểu thư nhà Công tước à, cô có thể không thèm để ý đến ta, nhưng đến cả phần gia sản quan trọng như vậy mà cô cũng không để ý sao?.”
Sự tức giận lộ rõ trên khuôn mặt của anh. Chắc hẳn anh không hề nói dối. Ngay từ đầu, anh chẳng có lý do gì để lừa cô cả. Max chỉ đành lo lắng nuốt nước bọt.
“Em, ừm, em không biết… dù một chút…”
“Người của ta nói cô đã từ chối rời đi.” anh cay đắng nói khiến Max xấu hổ cúi đầu.
“Đừng có làm ra vẻ hối lỗi như thế, ta biết cô nghĩ gì về ta trong suốt ba năm qua.” Riftan luôn nhận ra được ánh mắt khinh bỉ về địa vị của anh – một hiệp sĩ chịu ơn của chỉ huy.
Và anh tin Maximillian cũng nghĩ như thế về anh.
“Khỉ thật, sao không nói gì nữa?Cô không sợ nếu cô không nói gì thì ta sẽ đánh cô à?
“Em xin lỗi, em thật, thật sự không biết. Sau đêm-đêm hôm ấy, khi em tỉnh dậy, anh đã đi rồi. Em, ừm, em không nhận được tin gì từ anh.”
Riftan nheo mắt lại nhìn cô, cố gắng xem xét xem lời cô nói là thật hay không. Trong khi đó, Max như con cừu nhỏ chuẩn bị lên thớt, chỉ lặng lẽ chờ đợi anh nói, tim cô đập thình thịch liên hồi. Vài giây sau, Riftan dịu dàng cất tiếng, khiến cô hết sức ngạc nhiên.
“Kể cả ta không nói, thì cô cũng phải tự đến điền trang của ta chứ.Phụ nữ đã kết hôn phải đến ở nhà chồng là đương nhiên mà. Cuộc hôn nhân này có thể không là gì với cô, nhưng với ta thì có.”
Max không thể phản bác lại lời anh nói. Dù cô không xem thường cuộc hôn nhân của hai người như anh nói, nhưng việc cô cũng không quá xem trọng nó và hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp từ cha vẫn là sự thật.
Tại sao anh lại coi trọng cuộc hôn nhân này? Sau tất cả, cuộc hôn nhân này cũng chỉ là vì lợi ích của gia tộc Cross thôi mà.
“Nếu cô mang thai thì sao?”
“Mang thai?!” Max, đang đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình, cô bối rối ngẩng lên.
“Đêm hôm đó, ta chắc chắn đã làm hết nghĩa vụ của mình rồi. Việc cô mang thai không phải là điều đương nhiên sao?” anh thốt ra những lời mỉa mai khiến cô biến sắc. Khoảnh khắc thân mật của cả hai vẫn để lại ký ức tủi nhục đối với cô.
Dù biết việc đó là vì để thiết lập hôn nhân của họ, thì cô vẫn thấy không dễ dàng gì mỗi khi nhớ lại những ký ức của đêm hôm ấy.
Nhưng anh lại dễ dàng nói ra những chuyện đó như thể nó chẳng là gì với anh vậy! Max run lên vì sợ. Song, sự thay đổi thái độ đột ngột ấy của cô khiến Riftan chú ý, và anh lại kích động trước phản ứng của cô.
Anh đấm mạnh vào tường.
“Chết tiệt, đừng có nhìn ta như thế! Sinh con cho ta ghê tởm đến thế à!”
Thấy anh kích động, Max chỉ biết run sợ. Kế tiếp, Riftan bỗng trở nên điềm tĩnh và im lặng lạ thường, trái ngược hoàn toàn với biểu hiện tức giận trước đó… Động tác nhanh lẹ, anh đột nhiên đưa tay lên cửa xe, dùng nó làm đòn bẩy, nhảy ra khỏi xe đang chạy. Max bàng hoàng thét lên.
“Thưa ngài, phát hiện một con Ogre* khổng lồ” Một tiếng hét lớn từ bên ngoài vọng vào.
Dưới Bóng Cây Sồi - Kim Sooji
Chương 9
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương