Dưới Mái Hiên
Chương 6: Mưa To
Đồ ăn bản địa ở Giang Châu không cay không vui, Trình Tiêu từ nhỏ thói quen khẩu vị cay nồng, không có nổi một tia hứng thú với đồ ngọt. Anh miễn cưỡng nếm một ngụm, ngấy đến muốn phun ra. Ông cụ thoả mãn uống xong một chén súp ngọt, xoa xoa miệng, ngồi thẳng lưng bắt đầu răn dạy như mọi ngày: "Nghe nói cậu đã trốn học vài ngày, sao thế, quên hết lời ông nội cậu nói rồi?" Nói đến đây, Chu Thanh Dao ngồi bên cạnh không nén được tò mò, bởi vì cô cũng rất muốn biết đáp án vấn đề này. Trình Tiêu buông chén, muỗng sứ bang một tiếng chạm vào thành chén, anh nhướng mắt, đồng tử sâu hút như có thể nhìn xuyên thấu, giọng nói lại rất cung kính. "Quả nhiên ngài vẫn luôn biết cháu đi đâu làm gì." Trương gia gia nở nụ cười kiêu ngạo, "Ngần ấy năm ta lăn lộn ở địa phương này, một chút năng lực đó đều không có thì quả là vô dụng." Trình Tiêu im lặng một lát rồi thành thật trả lời, "Ban nhạc đến thành phố khác lưu diễn, bị trì hoãn mấy ngày." Trương gia gia đã biết anh làm ở quán bar từ lâu, nhưng người lớn tuổi suy nghĩ bảo thủ không có cảm tình với những nơi như này, đặc biệt trước mắt còn có người chú hay gây chuyện kia, càng sợ anh đi nhầm đường bước lên vết xe đổ của chú anh. "Cậu không thể từ bỏ những nơi 'ăn chơi đàng điếm' đó sao?" Trương gia gia thở dài lắc đầu, tận tình khuyên bảo khuyên, "Đã đến trường học thì phải ra dáng học sinh, cậu cứ an tâm học xong ông sẽ tìm cách thu xếp công việc ổn thoả cho cậu, dù kiếm được nhiều hay ít có thể nuôi sống bản thân và vợ con là đủ rồi, còn tốt hơn là chạy theo đám người 'ngợp trong vàng son' kia." "Công việc đứng đắn thì cũng để người tử tế đến làm." Trình Tiêu kéo môi cười khô khốc, "Ngài xem cháu như vậy giống người tử tế sao?" Lời này khiến ông cụ cảm thấy chua xót, ánh mắt nhìn về nơi khác, trong cổ họng ách ra một tiếng thở dài. Ông đã nhìn cậu nhóc gầy yếu nhát gan kia đi từng bước một trưởng thành như bây giờ. Ông nội của Trình Tiêu qua đời ngày đó, cậu bé hơn 10 tuổi hoảng hốt quỳ gối trước giường bệnh, không cho ai mang đi ông cụ đã về cõi tiên, như một con dã thú bị mất không chế, đẩy lùi lòng tốt của mọi người. Bề ngoài nhìn cao lớn cường tráng bất khả chiến bại, nhưng khi nhìn thấy những vết chai sần đã đóng vảy che kín lòng bàn tay anh, sẽ không thể tưởng tượng được một thiếu niên đang tuổi lớn lại làm khuân vác ở chợ đầu mối vào 4 giờ sáng mùa đông rét buốt. Với một bộ phận người may mắn mà nói, thời gian trôi đi như một kiểu hưởng thụ tĩnh lặng, họ nhắm mắt nghe và phóng không giai điệu của chính mình. Nhưng đối với hầu hết những người không đủ may mắn, chạy đua với thời gian là lẽ thường tình của cuộc sống, đằng sau sự kiệt sức chính là sự sống còn....... Trương gia gia nhìn khuôn mặt cương nghị của anh, đã sắp không nhớ rõ khi lần đầu tiên thấy anh, cậu nhóc cầm túi kẹo chia sẻ với ông cười vui vẻ biết bao nhiêu. "Đường đời còn rất dài, sẽ gặp vô số ngã rẽ, đi được đúng đường là vô cùng vất vả, nhưng ở trong mê cung lâu rồi, cậu sẽ đánh mất chính mình, không phân biệt được trái phải, cuối cùng lầm đường lạc lối trong vô thức." " Mỗi bước đi là một bước sai, còn có thể ở trước bờ vực hãy nhanh chóng tỉnh táo lại, chờ con ngựa đã thoát cương không quay đầu được thì chẳng trách được ai hết, nguồn gốc của mọi điều xấu xa là do chính bản thân cậu." Ông cụ đầy mặt lo lắng, biết rõ nói đạo lý nghe phiền lòng, vẫn không nhịn được dài dòng vài câu. Thiếu niên dáng ngồi tuỳ ý nhưng không đánh gãy lời ông nói, im lặng lắng nghe và gật đầu chân thành. "Cháu biết, khiến ngài nhọc lòng rồi." Chu Thanh Dao ngồi một bên làm khán giả ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm anh, dù không ngồi chung một ghế sô pha cũng không ảnh hưởng nội tâm rung động rung động của cô lúc này. Cô hoàn toàn đã quên sự rụt rè của một cô gái, đôi mắt cong như trăng non hoàn toàn dán lên người anh. "Đúng rồi." Trương gia gia không biết nhớ tới cái gì, mới vừa rồi còn từ ái răn dạy đã lập tức biến đổi sắc mặt, "Kì thi lần trước cậu nộp giấy trắng là như thế nào? " Trình Tiêu cũng thành thật," Không biết làm." "Một câu cũng không biết?" "Không đọc đề bài." Anh nói nhẹ nhàng bâng quơ, ông cụ bị tức đến run rẩy, tùy tay túm lấy gối ôm trên sô pha ném lên người anh. "Nhóc con, hàng ngày không chịu đọc sách, không biết một chữ nào còn có liêm sỉ viết tên lên giấy thi!" Trình Tiêu nhanh tay tiếp được "Bom" ném tới, cười nói, "Biết viết tên." "Phụt." Chu Thanh Dao cười cong mắt. Trương gia gia tức giận che lại ngực thở dốc, ánh mắt rơi ruống người cô gái nhỏ đang cười tươi như hoa, sắc mặt lập tức hoà hoãn vài phần. "Bây giờ cậu không chịu khó học cho tốt, về sau ra xã hội chỉ có thể làm những công việc bóc lột thể lực ở tầng dưới chót, hoặc là ngồi ôm cái đàn kia của cậu, ông lo cậu không tự nuôi sống bản thân được." Thiếu niên nhướng mày rậm, "Ngài yên tâm, không chết đói." "Lại nói cậu không thể học được cái gì tốt sao?" Một đại diện học sinh giỏi đang ngồi bên cạnh, ông cụ kiêu ngạo vỗ nhẹ vào lưng cô gái nhỏ, "Cậu học hỏi Dao Dao, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ khiến ba mẹ lo lắng chuyện học hành, không đứng thứ nhất thì cũng thứ nhì, cậu cũng không kém hơn so người khác, để ý một chút là học được hết." Chu Thanh Dao vốn là im lặng làm người trong suốt bị khen có hơi ngượng ngùng, thân mình cứng đờ, mặt đỏ tai hồng thừa nhận ánh nhìn thản thiên của Trình Tiêu. Thiếu niên cúi đầu trầm mặc vài giây, buồn bã nói: "Cháu không có tố chất đó." "Không ai là bẩm sinh đã yếu kém, nhà nghèo cũng có thể làm học sinh, ông rất tin tưởng cậu, cũng đừng đánh giá thấp bản thân." Trương gia gia nhìn cô gái nhỏ ngây ra như phỗng, ánh mắt chợt lóe, "Như vậy, ông thịnh tình mời Dao Dao dạy kèm cho cậu, cũng không để cô ấy làm việc vô ích, phí học bù tính theo giá trị trường ông trả giúp cậu, không yêu cầu gì nhiều mỗi tuần cậu ngoan ngoãn đến chỗ này điểm danh là được." "....." Trái tim Chu Thanh Dao muốn xông lên cổ họng, cô cũng không dám lên tiếng, sợ một giây mở giọng sẽ bại lộ nội tâm đang xao động. Trình Tiêu nhìn cô gái nhỏ ngồi nghiêm chỉnh, mỉm cười nói: "Ngài mắng chửi người đều không có một chữ thô tục, còn để học sinh xuất sắc đến dạy kèm cháu, nhục nhã này là quá đủ rồi." "Sao, cậu còn ngại người ta không đủ tư cách?" Ông cụ tức đến trợn trắng mắt, "Chỉ cần cậu học vững chắc kiến thức lớp 10 ông cũng cám ơn trời đất rồi, ai cần cậu thi điểm cao làm gì, vượt qua điểm chuẩn thuận lợi lấy cái bằng tốt nghiệp là được, có khi ông nội cậu ở trong quan tài thấy thế cũng mỉm cười ngồi dậy." "Tốt nhất đừng kinh động đến ông ấy." Anh thấp giọng nói: "Cháu sẽ cố gắng chút, lần tới khoanh tàn vài câu trắc nghiệm kiếm ít điểm." —— Vèo. Lại một cái gối ôm đáp chính xác lên mặt anh. "Việc này cứ quyết định như vậy đi." Trương gia gia làm lãnh đạo quá nhiều năm, đã quen ra lệnh làm quyết sách, ngừng một lát mới nhớ tới còn một đương sự khác ở đây, ông hiền từ nhìn Chu Thanh Dao. "Dao Dao, con xem ông nghĩ như này, hắn từ nhỏ đến lớn chưa đọc sách bao giờ, chính là một tờ giấy trắng tinh, con tô chút màu lên đó là được, tuỳ vào khả năng con dạy bao nhiêu cũng được, không ép buộc." "Còn nữa, việc này coi như là bí mật của chúng ta, ông sẽ không nói với ba con, con dạy kèm hắn không chỉ có tiền tiêu vặt còn có thể ôn cũ biết mới, đôi bên cùng có lợi." Ông thấy cô gái nhỏ hoảng hốt không lên tiếng, sợ cô cảm thấy khó xử, cẩn thận hỏi: " Con có thể nhận lời đề nghị này không?" Cùng lúc đó, ánh mắt nóng bỏng của thiếu niên nhẹ nhàng lướt tới, không nói một lời mà âm thầm áp lực. Chu Thanh Dao do dự có nên đồng ý nhanh như vậy không hay là nghiêm túc suy xét một chút, nếu không sẽ có vẻ dễ dãi... "Dạ... Dạ được a." Rụt rè là cái gì? Bây giờ cô chỉ biết bốn chữ 'cầu mà không được' viết như thế nào........ "Đing....." Chiếc đồng hồ cổ bằng đồng trong phòng khách phát ra âm báo. Chu Thanh Dao ngẩng đầu nhìn thời gian, đã 10 giờ. "Trương gia gia, con phải về ạ." Ông cụ ghé mắt nhìn thân hình gầy gò của cô, trìu mến thở dài: "Về sớm một chút cũng được, dù học tập vất vả cũng phải chú ý nghỉ ngơi." "Dạ vâng." Khoé môi cô cong lên, ngoan ngoãn đáp lời rồi đứng dậy dọn nồi súp ngọt chưa ăn xong. Đôi bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn giống như tay trẻ con, đầu ngón tay khảnh chạm đến "Lỗ tai nhỏ" bên cạnh nồi, nhẹ nhàng nhấc lên. "—— a!" Chu Thanh Dao hoảng sợ kêu lên, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh. Tay vừa trượt, nồi niêu đột ngột rơi xuống đất bị Trình Tiêu nhanh tay bắt được, cũng may không vỡ. Nồi bị rơi vỡ là chuyện nhỏ, chủ yếu là sẽ liên luỵ chiếc bàn trà của Trương gia gia, người theo đuổi hoàn mỹ như ông chắc chắn sẽ tuyên bố vứt bỏ nó ngay lập tức. Tuy không biết rõ giá cả nhưng chỉ chiếc bình hoa ở góc phòng đã trị giá hơn ngàn tệ, cô thật sự không dám tưởng tượng chiếc bàn trà có hoa văn men ngọc này giá bao nhiêu. Trình Tiêu vững vàng bắt được nồi niêu cũng bị sốc, phản ứng thiếu 0,01 giây nữa thôi là không biết sẽ xảy ra chuyện gì. "Không cầm được cứ nói thẳng, cố chấp cũng là một loại bệnh." Anh đặt nồi xuống bàn trà, liếc nhìn Chu Thanh Dao vô tình nói: "Cô nghĩ tới hậu quả sao?" Chu Thanh Dao rũ mắt cắn môi dưới, không nói rõ được cảm xúc trong lòng, bị người khiển trách đã không thoải mái, huống hồ còn là người mình quan tâm nhất, lại càng thêm khó chịu. "—— Bụp." Một cánh tay đập mạnh lên sau gáy Trình Tiêu, Trương gia gia buồn bực trừng anh, "Không biết xấu hổ, cậu dám bắt nạt con gái?" Trình Tiêu ngả người ra sau, hai tay đan xen ở sau gáy ngẩng đầu nhìn bọn họ, thấp giọng nói, "Thuốc đắng dã tật, cháu thấy cô ấy rất can đảm, có lòng tốt nhắc nhở xã hội hiểm ác." "Còn không biết xấu hổ nói." Trương gia gia hít sâu một hơi, cảm xúc vừa mới giải toả được chút lại nhanh chóng tăng vọt, "Còn không phải là do đám người không học vấn không nghề nghiệp như cậu phá hư bầu không khí trong lành của xã hội!" "Đúng vậy, là cháu sai." Trình Tiêu không chút để ý chủ động nhận sai, mấy năm nay bị ăn mắng quá nhiều, sớm đã quen nghe tai trái ra tai phải, tuy ông cụ ngoài miệng tàn nhẫn nhưng chung quy là vì tốt cho anh. Anh đứng lên, nở nụ cười cứng ngắc với ông cụ, "Đã không còn sớm, cháu cũng về đây, lần sau lại đến thăm ngài." "Đừng quên 8h tối thứ bảy đến đây học bù." "Đầu óc cháu không tốt lắm, không nhớ được." "Cậu dám không tới, ta đến nhà cậu trói lại." Anh nhướng mày, "Được rồi." Trước khi thiếu niên lạnh lùng xoay người rời đi, Trương gia gia đã gọi lại, "Chờ đã." "Ngài còn muốn giao phó chuyện gì?" Ông cụ nhìn Chu Thanh Dao vẻ mặt buồn khổ như cô vợ nhỏ, ngẩng cằm nói, "Cậu giúp Dao Dao cầm nồi, tiện đường đưa con bé về nhà." Trình Tiêu và Chu Thanh Dao đều sửng sốt. "Chuyện này liên quan gì tới cháu?" Thiếu niên cảm thấy buồn cười. "Không phải cậu có lòng tốt tràn lan sao?" Trương gia gia hừ nhẹ, "Vậy đưa Phật đến Tây Thiên đi, cũng đừng nghĩ bỏ chạy giữa đường." "...." Trình Tiêu cúi đầu nhìn cô gái nhỏ gầy như mèo con, sâu kín liếc sang nơi khác, bất đắc dĩ nhắm mắt lại. Sau đó, thiếu niên dễ dàng bưng lên nồi niêu, vừa định xoay người lại thấy cô gái nhỏ còn đứng tại chỗ không nhúc nhích. "—— có đi không?" "Hả?" Chu Thanh Dao như ở trong mộng mới tỉnh lại, mê man ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn của anh. "Đi." Cô trả lời, trái tim lại đang treo lơ lửng trên không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương