Nhiệt độ nơi lòng bàn tay anh khiến cô phản xạ có điều kiện khép chặt chân, ý thức được mình đang kẹp tay anh mới hơi thả lỏng.
“Anh muốn à?” Triệu Từ Thấm thình lình đặt câu hỏi.
Không trả lời.
Một tay anh lập tức men dọc vùng tam giác lên trên, cố ý nắn bóp phần da thịt lộ liễu, kích thích đến độ cả người cô lẩy bẩy. Tay còn lại cũng chẳng rảnh, một phát túm trọn bầu ngực sữa mà chẳng có bất kỳ vật ngăn nào.
Nụ hoa vốn đã dựng đứng dưới lớp vải mỏng manh, phen này bị anh giam trong tay càng cố sức vươn mình.
Từ Tĩnh nâng hai bầu nặng trĩu đùa giỡn một lúc lâu, ngón tay nhẹ nhàng khảy đầu v*.
“Ưmmm…”
Như có tia lửa điện chạy dọc thân thể, Triệu Từ Thấm ưỡn người, đưa bản thân đến gần anh hơn, “Em nói anh rồi mà, em không… em không có mặc.”
Từ Tỉnh “ừm” một câu chẳng rõ ý tứ.
Triệu Từ Thấm nghĩ anh đã kiểm tra xong rồi, dù sao vừa nãy hỏi anh cũng không đáp. Nhưng chưa để cô kịp hoàn hồn, Từ Tỉnh lại cúi xuống, cách lớp áo ngủ ngậm nhũ hoa vào miệng.
Hơi thở nóng rực ập tới chẳng hề báo trước, đầu lưỡi anh ngang tàn chiếm cứ toàn bộ giác quan của cô. Không ngừng đùa bỡn, mút liếm, tựa như phải hút ra được gì đó mới thôi.
Triệu Từ Thấm toan giãy giụa thì bị anh ôm riết, khiến giọng cô cũng run theo, “… Bị người ta nhìn thấy mất.”
Rèm cửa chưa kéo.
Bấy giờ Từ Tỉnh mới chịu ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm lớp vải ướt sượt trước ngực cô.
“Không đâu,” Anh thấp giọng trấn an, “Họ không nhìn thấy được.”
Đoạn anh quỳ một gối, vén váy cô lên cao, dễ như trở tay bạnh cặp đùi đang kẹp chặt ra, nhìn không chớp mắt vào một vị trí duy nhất.
Rõ ràng vẫn còn lớp vải lụa che chắn nhưng cô lại cảm thấy mình đã bị anh lột trần từ lâu, ánh mắt cháy bỏng nồng nhiệt đó khiến cô khát khô, động hoa cũng không nén được mấp máy, quần lót bị dịch thấm ướt phác họa khe rãnh bí ẩn.
Giây tiếp theo, hai ngón tay Từ Tỉnh tiến vào.
Anh kéo mảnh vải con con, ngón tay chặn ngang cửa mình, hơi co lại hòng kéo quần lót xuống, song khớp ngón tay lại trượt sâu vào hai mép hoa…
“Á…”
Triệu Từ Thấm toan nhảy xuống bàn nhưng đã bị anh giam lại, mười ngón tay cắm sâu vào tóc anh.
“Từ Tỉnh, anh…”
“Nâng mông lên chút đi em.” Từ Tỉnh lệnh.
Cô ngoan ngoãn nhích mông lên. Chỉ chờ có thế, ngón tay anh thuần thục đâm vào kẽ thịt trai chặt khít, vẻn vẹn một giây, quần lót sũng nước bị trút bỏ.
Triệu Từ Thấm hơi thả lỏng, nhưng còn chưa kịp thở phào thì môi lưỡi nóng bỏng đã kề đến.
Từ Tỉnh ngậm môi bé không chừa chút kẽ hở, say sưa liếm mút như thưởng thức dòng nước mát ngọt lành, toàn bộ mật ngọt rỉ ra đều bị anh nhấm nuốt sạch sẽ.
Như thể không biết đủ, đầu lưỡi anh bắt chước động tác làm tình, chen lấn khuấy đảo trong khe hồng, hăng hái chạm tới điểm sướng trong kênh đào lầy lội. Nhưng vì động tác quá nhanh nên chóp mũi cao ngất cứ thế chôn chặt ở hạt châu mẫn cảm, hô hấp ấm nóng phà tới, kích thích trực diện càng làm cô bủn rủn tay chân.
“A… Không được…” Hai chân Triệu Từ Thấm không chịu nổi quẫy đạp loạn xạ nhằm thoát khỏi sự khống chế của anh.
Song tất cả đều vô dụng, Từ Tỉnh đã đoán trước được tình huống, bèn đưa tay ghì chặt chân cô, đồng thời nâng hông cô lên khiến anh càng dễ bề nhấm nháp mật ngọt.
Mãi cho đến giờ cô mới có thể xác thực những lời anh vừa nói.
Đúng là hàng xóm không thể nhìn thấy họ.
Bởi vì Từ Tỉnh vùi giữa hai chân cô, dù anh có bị dục vọng thôi thúc làm những chuyện điên rồ hơn nữa thì người ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy được bóng lưng cô ngồi trên bàn.
Dưới Váy Sườn Xám – Thiên Tửu 2.0
Chương 27
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương