Triệu Từ Thấm nhìn anh, mỉm cười duyên dáng: “Anh lại đây, để em đeo cho anh.”
Từ Tỉnh ngồi xuống bên giường, Triệu Từ Thấm cũng đồng thời tiến tới, hai người hợp lại một chỗ. Nếu muốn đeo sợi chỉ đỏ trên cổ thì đây là tư thế thuận tiện nhất, chợt cô kề sát, ngồi trên đùi Từ Tỉnh, cứ vậy nhìn anh say sưa, trong mắt như chứa ngàn vì tinh tú.
Từ Tỉnh nhanh tay đỡ eo cô.
Dưới ánh đèn phòng ngủ, dường như Triệu Từ Thấm phát giác có gì đó đã thay đổi. Trước kia dù cô có lớn lối nhìn anh bằng ánh mắt nồng cháy mực nào thì phần tao nhã trong xương cốt vẫn luôn không đổi. Song giờ khắc này, tựa hồ cô đã tháo bỏ xiềng xích, cho dù muốn cũng chẳng tài nào giấu nổi tình yêu.
Không khí nóng dần lên.
Cổ họng Từ Tỉnh thít chặt, anh ép mình dời mắt.
“Ngày mai em có về không? Đêm nay anh…”
Anh muốn bảo cô rằng đêm nay anh không thể nán lại lâu, nhưng thứ gì đó ngáng ngang cổ khiến anh không thốt nổi thành lời, bởi lẽ cô đã nhanh hơn một bước đưa tay cởi cúc áo sơ mi của anh.
Động tác cô rất đỗi nhẹ nhàng, ngón tay thoắt chạm vào trái cổ anh rồi mau chóng rời đi, sau đó rướn người buộc chỉ đỏ cho anh.
Đến khi xong xuôi, Triệu Từ Thấm vẫn ngồi ngoan ngoãn trên đùi anh, cô cứ quấn anh như vậy, ngón tay câu lấy cổ áo sơ mi, dần áp sát thỏ thẻ: “Từ Tỉnh, em thích anh.”
Từ Tỉnh bỗng chốc cứng đờ.
Anh hít một hơi sâu, giọng khàn đặc: “Sao đột nhiên lại nói thế?”
“Chỉ là bất chợt nghĩ đến thôi, hình như em chưa từng nói những lời này với anh,” Triệu Từ Thấm nhìn anh, kìm lòng không đặng mà ngửa đầu hôn cằm anh, “Cho tới bây giờ chỉ có anh đối xử tốt với em, mà em không biết đáp trả chỉ biết hưởng thụ, đối với anh như thế thật không công bằng.”
“Anh không cần công bằng, khó khăn lắm mới được như bây giờ, làm sao anh có thể…” Từ Tỉnh còn định nói thêm, nhưng có một sức lực vô hình buộc anh phải ngừng lại, anh lặng đi một lúc mới nói tiếp, “Thấm Thấm, em biết không? Có thể gặp được em là may mắn lớn nhất đời anh, em ở cạnh anh cũng tốt, ở bên người khác cũng chẳng sao.”
Những lời anh nói dường như ẩn chứa một tầng nghĩa khác, nhưng cô chẳng rảnh để đào sâu, bởi vì môi lưỡi người đàn ông đã thình lình đột kích. Cánh tay anh duỗi thẳng đỡ lưng cô, khi hôn đầu lưỡi cẩn thận cạy mở hàm răng, quấn quýt dây dưa cùng cô.
Triệu Từ Thấm bị ép ngẩng đầu đáp lại, vì nỗi diện sườn xám nên cô không tiện ngồi trên người anh như mọi lần, đành phải chụm hai chân về trước, song chính tư thế này càng khiến cô cảm nhận thêm rõ dục vọng giữa háng anh.
Tay Từ Tỉnh lướt dọc theo sườn eo mảnh mai, từng ngón tay nóng bỏng rơi xuống cổ cô, thuận đà giải thoát hai cúc áo.
Trong cơn ý loạn tình mê, âm thanh khẽ khàng vuột ra khỏi môi Triệu Từ Thấm, cô quơ tay cố bắt lấy cổ tay Từ Tỉnh.
Anh tạm ngừng, nhìn cô chằm chằm từ trên xuống dưới: “Sao vậy em?”
Môi Triệu Từ Thấm sưng mọng, từ vùng da thịt lộ ra ngoài có thể thưởng thức trọn vẹn khe rãnh sâu hoắm, cô lại hồn nhiên không mảy may biết được trông mình động lòng cỡ nào, còn xích lại gần anh hỏi: “Anh thích em từ bao giờ thế?”
Trái cổ Từ Tỉnh khẽ nhấp nhô: “Sao đột nhiên em nhắc chuyện này?”
“Vì hình như em cũng không rõ quá khứ của anh.
Từ Tỉnh chỉ đáp gọn lỏn: “Tất cả đều đã qua rồi.”
Triệu Từ Thấm còn muốn hỏi tiếp, nhưng chỉ một giây sau chỉ có thể bật ra một âm tiết đơn giản.
Từ Tỉnh giật mạnh một cái, mấy chiếc cúc còn lại lập tức bung ra, rơi lạch cạch xuống sàn. Dưới ánh đèn ấm áp, áo ngực cô bị người nọ đẩy lên cao, đôi vú nõn đẫy đà bị anh bao trong tay.
Dưới Váy Sườn Xám – Thiên Tửu 2.0
Chương 42
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương