Sau cơn mưa rào mùa hạ, hết thảy trở nên yên bình đến lạ.
Tháng Chín, Triệu Từ Thấm nhận lời mời của bạn mình, đến trường tư thục nữ sinh giảng dạy. Cô không có nhiều lớp, song phải tất bật chạy đi chạy lại giữa phòng tranh và trường học, thi thoảng còn phải ghé dinh thự một chuyến. Ở mãi phố Trung Khánh hẻo lánh cũng không tiện lắm, thế nên họ quyết định chuyển nhà.
Từ Tỉnh không phải giấu chuyện Cục Cửu Vận nữa, lập tức xài tiền không tiếc tay, nào giống một tay luật sư nghèo. Nhà mới tuy không khang trang như dinh thự nhà họ Triệu nhưng lại có sân thượng rất lớn. Triệu Từ Thấm trồng không ít hoa kiểng, những tưởng phải mất một thời gian nữa mới đơm bông, nào ngờ qua một đêm hoa đã chớm nụ.
Cô cắt vài nhánh trưng trong phòng ngủ.
Xuống lầu, cô nghe trong bếp có âm thanh lục đục. Quả nhiên Từ Tỉnh đang làm bữa sáng.
Bờ vai cao ngất đối diện cô, giữa khói lửa phòng bếp cực kỳ có hương vị gia đình.
“Dậy rồi à em?” Cô chưa đến gần anh đã biết ngay là cô, “Anh chưa nấu canh xong, em ra ngoài đợi anh lát nhé.”
Triệu Từ Thấm cười khẽ, song không định rời đi, cũng không bước đến bày biện chén đũa như mọi lần mà đứng sau anh nói: “Quên bảo anh, hôm qua mẹ hỏi sao em không về nhà ở.”
Tay Từ Tỉnh đang cắt cà chua chợt dừng lại.
Có điều giọng anh vẫn bình bình: “Sao cơ?”
Triệu Từ Thấm lại giáng thêm một đòn: “Nên em đã đồng ý với bà về sau sẽ năng ghé về nhà hơn rồi.”
Nước trong nồi hơi trào ra ngoài, Từ Tỉnh vẫn không để ý tới, cổ họng anh thít chặt, chặp sau mới quay lại hỏi cô: “Vậy còn anh thì sao?”
Triệu Từ Thấm không đợi mà đáp luôn: “Anh có muốn về dinh thự với em không?”
Từ Tỉnh bàng hoàng.
Lần đầu gặp bố mẹ vợ, bảo Từ Tỉnh không hồi hộp thì chắc chắn là giả rồi.
Nhưng anh không chút gợn sóng, ít nhất nhìn vào anh vẫn là quân tử phong độ nhẹ nhàng không bới móc được chút sai sót gì. Huống chi vẻ ngoài tuấn tú kia dễ khiến người ta sinh hảo cảm, ngay cả Khương Giác mới đầu còn ngạc nhiên khôn xiết cũng đã quen dần.
“… Vậy là bây giờ cháu Từ đây đang mở văn phòng luật à?”
“Vâng ạ,” Từ Tỉnh lễ phép đáp, “Trước cháu có làm ở một văn phòng luật do Bộ Tư pháp thành lập, chỉ mới ra ngoài khởi nghiệp vài tháng trước thôi ạ.”
Khương Giác gật gù.
Quả thực công việc không oai bằng Mục Trường Phong. Nhưng trong mắt bà, chuyện gả Triệu Từ Thấm cho Mục Trường Phong chủ yếu vì bà nghĩ mình hiểu rõ con người hắn, Triệu Từ Thấm cũng thích người ta chứ không phải nhà họ thèm muốn gì quyền lực của hắn.
Hiện tại tất nhiên không thể lấy Mục Trường Phong làm thước đo để so sánh Từ Tỉnh, huống chi làm luật sư cũng coi như có mặt mũi.
Khương Giác hỏi vài câu, ngắc ngứ mấy bận, cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất, “Vậy trước kia cháu có…?”
Âm cuối treo lửng như muốn tỏ rõ điều gì.
Từ Tỉnh nhoẻn cười, lễ độ đáp, “Không ạ, trước khi gặp Thấm Thấm cháu vẫn chưa từng thích ai. Cho nên việc kết hôn vẫn trì hoãn tới tận bây giờ.”
Triệu Từ Thấm bị tống cổ đi pha trà, Triệu Thành Kỳ ngồi bên cạnh Khương Giác nghe mà ê cả răng.
Cậu chàng thấy Từ Tỉnh đúng là vênh váo, nhưng không thể phủ nhận được nét mặt hoà hoãn của Khương Giác khi nghe câu trả lời, ngay cả người em trai là cậu đây cũng vô cùng mát lòng.
Đến khi Triệu Từ Thấm bưng trà tới đã thấy cảnh họ rôm rả chuyện trò.
Chủ yếu là Khương Giác và Từ Tỉnh nói, Triệu Thành Kỳ biến thành phông nền cực kỳ có tư cách, còn Triệu La Tự vẫn luôn duy trì im lặng.
Ông nhìn Triệu Từ Thấm, khẽ gõ bàn trà rồi nói với Từ Tỉnh: “Cậu đi theo tôi.”
Từ Tỉnh đứng dậy bước sau ông.
Không một ai hay họ nghiên cứu chuyện gì bên trong.
Mất ít lâu, rốt cuộc Từ Tỉnh cũng đi ra, lén thở phào một hơi.
Người như anh mà cũng có thời điểm căng thẳng như thế.
Nhân lúc không ai để ý, anh kéo tay cô siết chặt không buông, mười ngón bện vào nhau.
Anh khàn giọng thông báo: “Bố vợ đồng ý chuyện hai đứa mình rồi.”
Sau thời gian đằng đẵng, cuối cùng Từ Tỉnh cũng được làm rể nhà họ Triệu. Trước kia chỉ có thể lén trèo cửa sổ vào phòng Triệu Từ Thấm, nay đã có thể quang minh chính đại mà bước vào cửa chính.
Anh thấy album ảnh treo trong tủ trưng bày.
Triệu Từ Thấm từng chụp rất nhiều ảnh, cô được cưng chiều từ nhỏ, Triệu La Tự lại hứng thú với văn hoá phương Tây, từ khi cô một tuổi trở đi đều đặn mời người đến chụp ảnh định kỳ.
Nhìn những bức ảnh đó, quá khứ của cô dần trở nên sống động hơn trong ký ức Từ Tỉnh.
Cô đứng trên biển cả mênh mông, cô giữa khói lửa chiến tranh, cô trong ngõ mưa yên tĩnh, và vô số lần cô vô tình lướt qua anh rồi dần trở nên xa tầm với.
Ngón tay Từ Tỉnh mơn man sườn mặt Triệu Từ Thấm trong ảnh, anh rủ mắt, con ngươi đen nhánh nhìn cửa sổ bị nắng nhuộm sắc vàng, không thể đoán được đang vui hay buồn, “Chúng ta vẫn chưa chụp ảnh cùng nhau.”
Triệu Từ Thấm nhìn anh, trái tim như phủ mưa xuân.
Cô nhoẻn môi cười: “Vậy giờ chúng ta chụp cùng nhau.”
Họ không mời thợ ghé nhà mà tự mình đến tiệm chụp ảnh.
Trước màn trập trắng đen, Triệu Từ Thấm diện sườn xám, cần cổ trắng ngần lộ ra giữa áo choàng lông cáo tinh khiết. Từ Tỉnh nắm tay cô, anh tháo kính gọng vàng, khí chất xa cách không thấy tăm hơi, thay thế bởi nét dịu dàng vô bờ.
Tách.
Thời gian như ngừng lại tại giây phút này.
Dưới Váy Sườn Xám – Thiên Tửu 2.0
Chương 71: Ngoại truyện 1: Ra mắt nhà vợ
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương