Đường Đua Xanh Hẹn Ước
Chương 12
100m tự do có yêu cầu rất cao đối với sức bật, các tuyển thủ trong toàn bộ quá trình đều phải ở trong trạng thái cảnh giới cao nhất, không thể có một chút lơi lỏng nào.
Mới vừa kết thúc lặn, trồi lên trên mặt liền xuất hiện từng đóa bọt sóng lớn màu trắng sôi trào, hơn nữa càng ngày càng có xu thế nhiều hơn lên.
Lưu Tư Dư từ khi xuất phát đã chiếm vị trí dẫn đầu, cô ta thuần thục khuất khuỷu tay, ôm nước, lại duỗi thẳng, dưới chân rầm rầm đánh ra một khúc quân hành cao vút.
Người bên cạnh có khoảng cách chênh lệch với cô ta vô cùng mỏng manh nhưng tần suất quạt nước hiển nhiên không bằng Lưu Tư Dư. Lưu Tư Dư lúc trồi lên để thở cũng đối mặt với cô bé kia nhưng đã đơn giản đẩy nhanh hơn tốc độ, kéo ra khoảng cách chênh lệch, bỏ lại cô bé kia phía sau.
Một thời gian dài tiến lên phía trước, làm thể lực tiêu hao rất nhanh, không thể kháng cự lại được sự mệt mỏi đánh úp tới, nhưng Lưu Tư Dư vẫn mạnh mẽ bắt tay chân về tới vị trí vốn có, không hề để chậm tần suất, cô ta hiểu rõ, chỉ cần chịu đựng được qua thời điểm này thì sẽ tốt hơn rất nhiều.
Bây giờ cô ta đã có mục tiêu mới, theo đuổi người ở vị trí thứ nhất, ý đồ phải vượt qua.
75m vừa qua đã làm cho Dư Đông đối với tiểu sư muội này rửa mắt mà nhìn, hắn có cảm giác Lưu Tư Dư có tâm thái và sức bật vượt qua người bình thường rất nhiều, không biết 25m còn lại sẽ có kinh ngạc lớn hơn dành cho hắn hay không.
Lưu Tư Dư rất nhanh đánh chân, giống như hổ đói vồ mồi, bay về hướng đối thủ, khoảng cách đang kịch liệt dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng hai người đang ở một vị trí ngang nhau.
Đáng tiếc. Vị trí Dư Đông ngồi khá gần làn bơi của Lưu Tư Dư, hắn tận mắt nhìn thấy lúc chạm vách Lưu Tư Dư vẫn chậm hơn một nhịp.
Nhưng mà tuổi nhỏ như vậy, đã có biểu hiện xuất sắc, tương lai là rất rộng mở.
Sau khi thi xong hắn mới chú ý tới Tĩnh Thủy đang chuyên chú nhìn chằm chằm mặt đất, không biết suy nghĩ gì, liền đưa tay quơ quơ trước mặt cô: “Đang nghĩ chuyện gì vậy?”
“Anh ơi, anh nói xem khi nào em mới có thể không khẩn trương giống cô ấy?” Tĩnh Thủy giống như một cái khinh khí cầu bị xì hơi, có chút uất ức nói.
“Sẽ có lúc thôi, em tham gia thi đấu nhiều thì sẽ quen dần.” Dư Đông giải thích với cô, bảo cô không cần gấp gáp, cứ từ từ.
Tất cả các đội viên bằng tuổi chỉ có một mình Lưu Tư Dư vào được vòng bán kết, sau khi nghe được tin tức này, đầu cô ta càng ngẩng cao hơn, vui rạo rực chạy tới trước mặt các sư huynh sư tỷ tranh công: “Sư huynh sư tỷ, vừa rồi em biểu hiện cũng không tệ đúng không?”
“Không tệ, thật lợi hại.” Dư Đông không hề keo kiệt khen ngợi
“Đương nhiên.” Lưu Tư Dư đắc ý mà quơ quơ đầu tóc đẹp của cô ta, vứt ra một chuỗi bọt nước thật nhỏ.
Tĩnh Thủy tuy rằng còn chưa đi ra được từ trong bóng ma thất bại vừa rồi, nhưng cô không phải là một người lòng dạ hẹp hòi, thành tích của Lưu Tư Dư thực sự là do bản lĩnh của cô ta. Cô tự đáy lòng cũng cảm thấy vui vẻ thay cô ta: “Chúc mừng cậu, đã làm vẻ vang cho tuổi nhỏ chúng ta.”
Được bao vây trong tiếng ca ngợi, Lưu Tư Dư có chút lâng lâng, cho đến khi Diêu Khải Hiên đi tới.
Hắn thập phần cảm xúc mà sờ sờ đầu Lưu Tư Dư: “Tuổi còn nhỏ như vậy, đã có thể đánh bại các đối thủ lớn hơn mình mấy tuổi, về sau bọn họ thấy em có lẽ là sẽ bị hù chết đúng không? Nhưng mà em vẫn còn có chỗ cần phải cải tiến một chút, có muốn nghe sư huynh nhận xét không?”
“Được, sư huynh, anh nói đi.” Lưu Tư Dư quấn lấy hắn, bảo hắn nói.
“Chúng ta qua bên kia được không?” Diêu Khải Hiên chỉ chỉ chỗ khán đài hơi xa một chút
Lưu Tư Dư vui vẻ đồng ý.
Sau khi Diêu Khải Hiên lôi Lưu Tư Dư đi, Dư Đông rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn vẫn luôn lo lắng, bộ dạng Lưu Tư Dư kiêu ngạo quơ chân múa tay, có thể kích thích đến Tĩnh Thủy hay không, bây giờ tốt rồi, cuối cùng cũng không có việc gì.
Tĩnh Thủy như là nhìn thấu tâm tư của hắn: “Anh yên tâm, anh trai, em đã không sao, không có không vui như vậy nữa.”
“Vậy là tốt rồi.” Dư Đông nhìn một đám tuyển thủ còn đang bơi xuyên qua trong nước, nghĩ đến trận chung kết buổi chiều, trong lòng có hơi căng thẳng.
Buổi trưa, huấn luyện viên tiêu một khoản tiền lớn, mời mọi người ăn một bữa tiệc thật ngon, sau đó toàn bộ đội viên về khách sạn nghỉ ngơi một chút chuẩn bị buổi chiều tiếp tục thi đấu.
Dư Đông làm thế nào cũng không ngủ được, liền đến hồ bơi cá nhân, muốn làm nóng thân thể trước.
Sau khi bơi được vài vòng, hắn chậm rãi tìm được cảm giác nước, sợi dây đàn căng chặt trong lòng cũng giãn ra được một ít.
Hắn nổi lên mặt nước, trùm thêm áo khoác lấy khăn lông xoa xoa tóc, rồi chuẩn bị đi điểm danh.
Hắn khác với Tĩnh Thủy hoàn toàn, hắn hiện giờ là một trong số các tuyển thủ lớn nhất trong đội, đứng trong đám đông đã rất dễ nhìn thấy, giống như những đám cây non bao quanh một cây đại thụ chống trời.
Những người đang chờ đợi đều là vẻ mặt nghiêm trọng và lo lắng, không khí áp lực khiến cho bọn họ không thở nổi, tất cả phần lớn đều là tuyển thủ của trận chung kết, trên lưng mang theo chờ mong của huấn luyện viên và các đội viên khác.
Dư Đông chờ đến khi toàn thân sắp mốc meo, mới có người thông báo cho bọn họ có thể ra hồ thi đấu.
Trải qua ba năm trưởng thành, Tĩnh Thủy đã không phải là cô bé vừa thấy anh trai đã kích động đến nhảy dựng lên, cô chỉ vươn tay, vẫy vẫy Dư Đông, ánh mắt kia phảng phất như muốn nói: “Cố lên, bơi cho thật tốt.”
“Nhất định.” Dư Đông vươn tay đáp lại một chút, cùng cô giao lưu ăn ý.
Tiếng còi quen thuộc lại một lần nữa vang lên, Dư Đông thu hồi ánh mắt, đem toàn bộ lực chú ý tập trung trên sân thi đấu, tất cả những thứ lung tung rối loạn trong đầu đều bị hắn đuổi đi nơi khác.
Dư Đông đấu loại biểu hiện không tệ, bơi ở làn bơi số 3. Hắn đi lên bục xuất phát, chăm chú bình tĩnh nhìn mặt nước, vài phút kế tiếp, sự bình tĩnh này rất nhanh đã bị đánh vỡ.
Đôi mắt tập trung nhìn vào một điểm trên mặt nước giống như một con liệp báo đang giấu mình trong bụi rậm bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên.
“Bằnggg!” Thân thể Dư Đông theo tiếng súng mà lao vào trong nước, lấy hắn làm trung tâm, bốn phía tràn ra từng đóa bọt nước trong suốt.
Từ sau lần thi đấu thất bại đó, Dư Đông đã lĩnh ngộ được phương thức phân phối sức lực hợp lý cho cự ly 400m tự do. Sức chịu đựng của hắn tương đối tốt hơn một chút. Bởi vậy, phải tiến lên một cách từ từ, không thể ngay từ đầu đã lao lên, như vậy sẽ bị tiêu hao thể lực quá sớm, sau đó thì không còn sức để dùng cho nước rút nữa. Trong lúc bơi, quan trọng nhất là phải theo sát những người khác, không được để bị ném ra quá xa, có thể bơi sát đường bơi gần phần eo của đối thủ. Như vậy có thể giảm bớt được một chút sức lực nhờ lợi dụng sức nước.
Hiện tại Dư Đông đã thành thục rất nhiều so với quá khứ, sau khi lặn xuống, hắn trước tiên không vội cùng người khác tranh đoạt, dựa theo tiết tấu của mình, điều chỉnh tốt biên độ đạp nước, tần suất, bảo đảm chính mình có thể giảm bớt tiêu hao thể lực, tốc độ lại không quá chậm.
Trong nước giống như chỉ còn lại một mình hắn, tất cả các âm thanh đều biến mất, sự ồn ào trên bờ đã cùng hắn không có liên hệ gì. Giờ này cái hắn đánh cược, chính là tâm lý chiến của bản thân, vững vàng, tìm đúng thời cơ, một chiêu mất mạng.
“Thằng nhóc Dư Đông này sẽ không lại về thứ năm nữa chứ?” Nhớ lại Dư Đông trước giờ vẫn luôn xếp ở vị trí thứ 5, có người mở miệng.
“Chưa đến một giây cuối cùng thì không ai có thể biết được kết quả thi đấu.” Diêu Khải Hiên trừng mắt nhìn cái người không có việc gì làm, nói vớ vẩn kia một cái, ánh mắt cũng rất có tính uy hiếp, người nọ ngoan ngoãn câm miệng.
200 mét đầu tiên qua đi, Dư Đông đều không nhanh không chậm đi theo phía sau đối thủ, khi khoảng cách hơi xa thì liền tăng nhanh tốc độ, bây giờ đang cùng tuyển thủ ở làn bơi số 4 cách nhau nửa thân người. Sau khi hết 200m hắn bắt đầu đẩy nhanh tốc độ.
Tuyển thủ ở làn bơi số 4 có vẻ là người đã thân kinh bách chiến, đã nhận ra động tác của hắn lập tức bật về phía trước, dưới chân bọt sóng cuồn cuộn, Dư Đông nhanh nhẩu trốn tránh kịp mới không bị ảnh hưởng bởi áp lực nước của cậu ta.
Có sự giáo huấn lần này, Dư Đông từ bỏ phương pháp bơi giữa đường biên mà dịch về bên kia.
300m sắp kết thúc. Đã đến lúc nên phát động toàn bộ lực rồi.
Dư Đông tay vừa chạm được vách hồ, liền lưu loát quay cuồng thân thể, bọt sóng màu trắng vờn quanh hắn, đẩy hắn về phía trước.
Vẫn còn thể lực. Hắn âm thầm cảm thấy may mắn, hai tay đan xen, mang lực lượng của nước biến thành của mình, chân chậm rãi nâng lên, khơi dậy bọt nước nhiều đến kinh thiên động địa, chúng nó tận tình kêu gào, nhảy lên ba thước cao, rồi sau đó cấp tốc hạ xuống, ưu nhã chào bế mạc.
Khoảnh khắc đẹp nhất của bơi tự do chính là lúc đánh chân.
“Mau xem kìa, anh Dư Đông hiện đang ở vị trí thứ ba.” Tĩnh Thủy rốt cuộc trấn định không nổi nữa, kích động mà chỉ cho Diêu Khải Hiên xem.
“Đúng vậy thằng nhóc này anh nghĩ lần này không phải là thứ năm nữa đâu.” Diêu Khải Hiên khóe miệng cong lên, Dư Đông thằng nhóc này trạng thái không tệ, rất có thể sẽ lấy được huy chương.
Lúc tiến vào 50 mét cuối cùng sức lực còn thừa lại đã bị thiêu đốt không còn gì, tiếp theo chính là một quá trình đua về nghị lực. Dư Đông hô hấp dồn dập, khống chế biên độ thân thể đong đưa, làm người không được quá mức chìm xuống, lồng ngực khát cầu dưỡng khí, vừa ngoi lên hút một chút quả thật không đủ.
Thiếu Oxy sẽ hạn chế khả năng suy nghĩ, Dư Đông chỉ lo bứt tốc để ngang hàng với tuyển thủ ở làn bơi thứ tư, không hề phát hiện bên cạnh mình còn có một đối thủ ngầm đáng sợ
“Ôi, tuyển thủ ở làn bơi thứ hai bơi cũng rất nhanh.” Tĩnh Thủy nhạy bén phát hiện nguy cơ tiềm tàng.
“Đúng vậy, lúc đầu còn không gây được sự chú ý bây giờ đã đuổi kịp Dư Đông.” Diêu Khải Hiên cũng vì Dư Đông đổ mồ hôi. Lần này thi đấu là cao thủ quyết đấu, bốn người dẫn đầu gần như là ngang nhau, vị trí đệ nhất hoa lạc nhà ai còn chưa biết.
Chỉ hy vọng Dư Đông có thể kiên trì trụ vững, không để bị người kia vượt qua.
Lúc Dư Đông chạm tay vào tường về đích, ánh mắt dư quang, liếc nhìn về phía hai tuyển thủ hai bên thấy họ cũng chạm vách đồng thời.
Không tốt.
Hắn chỉ để ý phía bên phải cho nên 50m cuối cùng chỉ nhìn thấy tuyển thủ ở làn bơi số 4 mà không để ý tuyển thủ ở làn bơi số 2, quả thật là sơ ý, không nghe nói qua ‘bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau’ sao?
Dư Đông chụp vào đầu mình một cái hi vọng có thể nhớ lâu hơn, sau khi lên bờ liền đi đến bên cạnh bảng thông báo chờ thành tích.
Khoảng cách giữa bốn người bọn họ là gần như ngang nhau, Dư Đông không xác định được mình về thứ mấy, trong lòng hơi bất ổn.
Thời gian chậm chạp trôi qua một phút mỗi giây đều là dày vò, đang lúc Dư Đông chuẩn bị làm một việc gì đó để phân tán sự chú ý, thì một người đàn ông mập mạp đi đến “bẹp” một tiếng, dán thông báo thành tích lên bảng.
Ông ta vừa mới đi chân trước, chân sau Dư Đông đã chạy đến, từ trên xuống dưới bắt đầu tìm.
Xếp thứ ba, làn bơi số 2, Triệu Nham: 4 phút 45 giây 61
Xếp thứ tư, làn bơi số 3, Dư Đông 4 phút 45 giây 73
Đáng giận.
Dư Đông tìm không thấy đồ vật gì có thể hả giận, đành phải một quyền đánh lên trên vách tường.
Vậy mà lại để cho tuyển thủ ở làn bơi số 2 chen vào chỗ trống.
Hắn đang muốn căm giận rời đi, bên tai lại vang lên tiếng một thiếu niên: “Cậu làm sao vậy? Có ổn không?”
Dư Đông nghiêng người, mới chú ý tới khuôn mặt thiếu niên này, chiều cao tương đương với hắn, làn da không biết có phải vì phơi nắng không mà ánh lên màu nâu nhạt, đôi mắt tròn xoe, đang bất an nhìn chằm chằm hắn, mũi tẹt, môi dày, thoạt nhìn thành thật hàm hậu.
“Không có việc gì, tớ mới vừa thi đấu xong, bị một tuyển thủ tên là Triệu Nham vượt qua, là tớ không cẩn thận, không chú ý cậu ta đẩy nhanh tốc độ.”
Thiếu niên biểu tình có chút cổ quái, môi mở ra phồng phồng, như là hạ quyết tâm lớn rồi mới nói: “Thật ngại quá, tớ chính là Triệu Nham.”
Mới vừa kết thúc lặn, trồi lên trên mặt liền xuất hiện từng đóa bọt sóng lớn màu trắng sôi trào, hơn nữa càng ngày càng có xu thế nhiều hơn lên.
Lưu Tư Dư từ khi xuất phát đã chiếm vị trí dẫn đầu, cô ta thuần thục khuất khuỷu tay, ôm nước, lại duỗi thẳng, dưới chân rầm rầm đánh ra một khúc quân hành cao vút.
Người bên cạnh có khoảng cách chênh lệch với cô ta vô cùng mỏng manh nhưng tần suất quạt nước hiển nhiên không bằng Lưu Tư Dư. Lưu Tư Dư lúc trồi lên để thở cũng đối mặt với cô bé kia nhưng đã đơn giản đẩy nhanh hơn tốc độ, kéo ra khoảng cách chênh lệch, bỏ lại cô bé kia phía sau.
Một thời gian dài tiến lên phía trước, làm thể lực tiêu hao rất nhanh, không thể kháng cự lại được sự mệt mỏi đánh úp tới, nhưng Lưu Tư Dư vẫn mạnh mẽ bắt tay chân về tới vị trí vốn có, không hề để chậm tần suất, cô ta hiểu rõ, chỉ cần chịu đựng được qua thời điểm này thì sẽ tốt hơn rất nhiều.
Bây giờ cô ta đã có mục tiêu mới, theo đuổi người ở vị trí thứ nhất, ý đồ phải vượt qua.
75m vừa qua đã làm cho Dư Đông đối với tiểu sư muội này rửa mắt mà nhìn, hắn có cảm giác Lưu Tư Dư có tâm thái và sức bật vượt qua người bình thường rất nhiều, không biết 25m còn lại sẽ có kinh ngạc lớn hơn dành cho hắn hay không.
Lưu Tư Dư rất nhanh đánh chân, giống như hổ đói vồ mồi, bay về hướng đối thủ, khoảng cách đang kịch liệt dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng hai người đang ở một vị trí ngang nhau.
Đáng tiếc. Vị trí Dư Đông ngồi khá gần làn bơi của Lưu Tư Dư, hắn tận mắt nhìn thấy lúc chạm vách Lưu Tư Dư vẫn chậm hơn một nhịp.
Nhưng mà tuổi nhỏ như vậy, đã có biểu hiện xuất sắc, tương lai là rất rộng mở.
Sau khi thi xong hắn mới chú ý tới Tĩnh Thủy đang chuyên chú nhìn chằm chằm mặt đất, không biết suy nghĩ gì, liền đưa tay quơ quơ trước mặt cô: “Đang nghĩ chuyện gì vậy?”
“Anh ơi, anh nói xem khi nào em mới có thể không khẩn trương giống cô ấy?” Tĩnh Thủy giống như một cái khinh khí cầu bị xì hơi, có chút uất ức nói.
“Sẽ có lúc thôi, em tham gia thi đấu nhiều thì sẽ quen dần.” Dư Đông giải thích với cô, bảo cô không cần gấp gáp, cứ từ từ.
Tất cả các đội viên bằng tuổi chỉ có một mình Lưu Tư Dư vào được vòng bán kết, sau khi nghe được tin tức này, đầu cô ta càng ngẩng cao hơn, vui rạo rực chạy tới trước mặt các sư huynh sư tỷ tranh công: “Sư huynh sư tỷ, vừa rồi em biểu hiện cũng không tệ đúng không?”
“Không tệ, thật lợi hại.” Dư Đông không hề keo kiệt khen ngợi
“Đương nhiên.” Lưu Tư Dư đắc ý mà quơ quơ đầu tóc đẹp của cô ta, vứt ra một chuỗi bọt nước thật nhỏ.
Tĩnh Thủy tuy rằng còn chưa đi ra được từ trong bóng ma thất bại vừa rồi, nhưng cô không phải là một người lòng dạ hẹp hòi, thành tích của Lưu Tư Dư thực sự là do bản lĩnh của cô ta. Cô tự đáy lòng cũng cảm thấy vui vẻ thay cô ta: “Chúc mừng cậu, đã làm vẻ vang cho tuổi nhỏ chúng ta.”
Được bao vây trong tiếng ca ngợi, Lưu Tư Dư có chút lâng lâng, cho đến khi Diêu Khải Hiên đi tới.
Hắn thập phần cảm xúc mà sờ sờ đầu Lưu Tư Dư: “Tuổi còn nhỏ như vậy, đã có thể đánh bại các đối thủ lớn hơn mình mấy tuổi, về sau bọn họ thấy em có lẽ là sẽ bị hù chết đúng không? Nhưng mà em vẫn còn có chỗ cần phải cải tiến một chút, có muốn nghe sư huynh nhận xét không?”
“Được, sư huynh, anh nói đi.” Lưu Tư Dư quấn lấy hắn, bảo hắn nói.
“Chúng ta qua bên kia được không?” Diêu Khải Hiên chỉ chỉ chỗ khán đài hơi xa một chút
Lưu Tư Dư vui vẻ đồng ý.
Sau khi Diêu Khải Hiên lôi Lưu Tư Dư đi, Dư Đông rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn vẫn luôn lo lắng, bộ dạng Lưu Tư Dư kiêu ngạo quơ chân múa tay, có thể kích thích đến Tĩnh Thủy hay không, bây giờ tốt rồi, cuối cùng cũng không có việc gì.
Tĩnh Thủy như là nhìn thấu tâm tư của hắn: “Anh yên tâm, anh trai, em đã không sao, không có không vui như vậy nữa.”
“Vậy là tốt rồi.” Dư Đông nhìn một đám tuyển thủ còn đang bơi xuyên qua trong nước, nghĩ đến trận chung kết buổi chiều, trong lòng có hơi căng thẳng.
Buổi trưa, huấn luyện viên tiêu một khoản tiền lớn, mời mọi người ăn một bữa tiệc thật ngon, sau đó toàn bộ đội viên về khách sạn nghỉ ngơi một chút chuẩn bị buổi chiều tiếp tục thi đấu.
Dư Đông làm thế nào cũng không ngủ được, liền đến hồ bơi cá nhân, muốn làm nóng thân thể trước.
Sau khi bơi được vài vòng, hắn chậm rãi tìm được cảm giác nước, sợi dây đàn căng chặt trong lòng cũng giãn ra được một ít.
Hắn nổi lên mặt nước, trùm thêm áo khoác lấy khăn lông xoa xoa tóc, rồi chuẩn bị đi điểm danh.
Hắn khác với Tĩnh Thủy hoàn toàn, hắn hiện giờ là một trong số các tuyển thủ lớn nhất trong đội, đứng trong đám đông đã rất dễ nhìn thấy, giống như những đám cây non bao quanh một cây đại thụ chống trời.
Những người đang chờ đợi đều là vẻ mặt nghiêm trọng và lo lắng, không khí áp lực khiến cho bọn họ không thở nổi, tất cả phần lớn đều là tuyển thủ của trận chung kết, trên lưng mang theo chờ mong của huấn luyện viên và các đội viên khác.
Dư Đông chờ đến khi toàn thân sắp mốc meo, mới có người thông báo cho bọn họ có thể ra hồ thi đấu.
Trải qua ba năm trưởng thành, Tĩnh Thủy đã không phải là cô bé vừa thấy anh trai đã kích động đến nhảy dựng lên, cô chỉ vươn tay, vẫy vẫy Dư Đông, ánh mắt kia phảng phất như muốn nói: “Cố lên, bơi cho thật tốt.”
“Nhất định.” Dư Đông vươn tay đáp lại một chút, cùng cô giao lưu ăn ý.
Tiếng còi quen thuộc lại một lần nữa vang lên, Dư Đông thu hồi ánh mắt, đem toàn bộ lực chú ý tập trung trên sân thi đấu, tất cả những thứ lung tung rối loạn trong đầu đều bị hắn đuổi đi nơi khác.
Dư Đông đấu loại biểu hiện không tệ, bơi ở làn bơi số 3. Hắn đi lên bục xuất phát, chăm chú bình tĩnh nhìn mặt nước, vài phút kế tiếp, sự bình tĩnh này rất nhanh đã bị đánh vỡ.
Đôi mắt tập trung nhìn vào một điểm trên mặt nước giống như một con liệp báo đang giấu mình trong bụi rậm bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên.
“Bằnggg!” Thân thể Dư Đông theo tiếng súng mà lao vào trong nước, lấy hắn làm trung tâm, bốn phía tràn ra từng đóa bọt nước trong suốt.
Từ sau lần thi đấu thất bại đó, Dư Đông đã lĩnh ngộ được phương thức phân phối sức lực hợp lý cho cự ly 400m tự do. Sức chịu đựng của hắn tương đối tốt hơn một chút. Bởi vậy, phải tiến lên một cách từ từ, không thể ngay từ đầu đã lao lên, như vậy sẽ bị tiêu hao thể lực quá sớm, sau đó thì không còn sức để dùng cho nước rút nữa. Trong lúc bơi, quan trọng nhất là phải theo sát những người khác, không được để bị ném ra quá xa, có thể bơi sát đường bơi gần phần eo của đối thủ. Như vậy có thể giảm bớt được một chút sức lực nhờ lợi dụng sức nước.
Hiện tại Dư Đông đã thành thục rất nhiều so với quá khứ, sau khi lặn xuống, hắn trước tiên không vội cùng người khác tranh đoạt, dựa theo tiết tấu của mình, điều chỉnh tốt biên độ đạp nước, tần suất, bảo đảm chính mình có thể giảm bớt tiêu hao thể lực, tốc độ lại không quá chậm.
Trong nước giống như chỉ còn lại một mình hắn, tất cả các âm thanh đều biến mất, sự ồn ào trên bờ đã cùng hắn không có liên hệ gì. Giờ này cái hắn đánh cược, chính là tâm lý chiến của bản thân, vững vàng, tìm đúng thời cơ, một chiêu mất mạng.
“Thằng nhóc Dư Đông này sẽ không lại về thứ năm nữa chứ?” Nhớ lại Dư Đông trước giờ vẫn luôn xếp ở vị trí thứ 5, có người mở miệng.
“Chưa đến một giây cuối cùng thì không ai có thể biết được kết quả thi đấu.” Diêu Khải Hiên trừng mắt nhìn cái người không có việc gì làm, nói vớ vẩn kia một cái, ánh mắt cũng rất có tính uy hiếp, người nọ ngoan ngoãn câm miệng.
200 mét đầu tiên qua đi, Dư Đông đều không nhanh không chậm đi theo phía sau đối thủ, khi khoảng cách hơi xa thì liền tăng nhanh tốc độ, bây giờ đang cùng tuyển thủ ở làn bơi số 4 cách nhau nửa thân người. Sau khi hết 200m hắn bắt đầu đẩy nhanh tốc độ.
Tuyển thủ ở làn bơi số 4 có vẻ là người đã thân kinh bách chiến, đã nhận ra động tác của hắn lập tức bật về phía trước, dưới chân bọt sóng cuồn cuộn, Dư Đông nhanh nhẩu trốn tránh kịp mới không bị ảnh hưởng bởi áp lực nước của cậu ta.
Có sự giáo huấn lần này, Dư Đông từ bỏ phương pháp bơi giữa đường biên mà dịch về bên kia.
300m sắp kết thúc. Đã đến lúc nên phát động toàn bộ lực rồi.
Dư Đông tay vừa chạm được vách hồ, liền lưu loát quay cuồng thân thể, bọt sóng màu trắng vờn quanh hắn, đẩy hắn về phía trước.
Vẫn còn thể lực. Hắn âm thầm cảm thấy may mắn, hai tay đan xen, mang lực lượng của nước biến thành của mình, chân chậm rãi nâng lên, khơi dậy bọt nước nhiều đến kinh thiên động địa, chúng nó tận tình kêu gào, nhảy lên ba thước cao, rồi sau đó cấp tốc hạ xuống, ưu nhã chào bế mạc.
Khoảnh khắc đẹp nhất của bơi tự do chính là lúc đánh chân.
“Mau xem kìa, anh Dư Đông hiện đang ở vị trí thứ ba.” Tĩnh Thủy rốt cuộc trấn định không nổi nữa, kích động mà chỉ cho Diêu Khải Hiên xem.
“Đúng vậy thằng nhóc này anh nghĩ lần này không phải là thứ năm nữa đâu.” Diêu Khải Hiên khóe miệng cong lên, Dư Đông thằng nhóc này trạng thái không tệ, rất có thể sẽ lấy được huy chương.
Lúc tiến vào 50 mét cuối cùng sức lực còn thừa lại đã bị thiêu đốt không còn gì, tiếp theo chính là một quá trình đua về nghị lực. Dư Đông hô hấp dồn dập, khống chế biên độ thân thể đong đưa, làm người không được quá mức chìm xuống, lồng ngực khát cầu dưỡng khí, vừa ngoi lên hút một chút quả thật không đủ.
Thiếu Oxy sẽ hạn chế khả năng suy nghĩ, Dư Đông chỉ lo bứt tốc để ngang hàng với tuyển thủ ở làn bơi thứ tư, không hề phát hiện bên cạnh mình còn có một đối thủ ngầm đáng sợ
“Ôi, tuyển thủ ở làn bơi thứ hai bơi cũng rất nhanh.” Tĩnh Thủy nhạy bén phát hiện nguy cơ tiềm tàng.
“Đúng vậy, lúc đầu còn không gây được sự chú ý bây giờ đã đuổi kịp Dư Đông.” Diêu Khải Hiên cũng vì Dư Đông đổ mồ hôi. Lần này thi đấu là cao thủ quyết đấu, bốn người dẫn đầu gần như là ngang nhau, vị trí đệ nhất hoa lạc nhà ai còn chưa biết.
Chỉ hy vọng Dư Đông có thể kiên trì trụ vững, không để bị người kia vượt qua.
Lúc Dư Đông chạm tay vào tường về đích, ánh mắt dư quang, liếc nhìn về phía hai tuyển thủ hai bên thấy họ cũng chạm vách đồng thời.
Không tốt.
Hắn chỉ để ý phía bên phải cho nên 50m cuối cùng chỉ nhìn thấy tuyển thủ ở làn bơi số 4 mà không để ý tuyển thủ ở làn bơi số 2, quả thật là sơ ý, không nghe nói qua ‘bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau’ sao?
Dư Đông chụp vào đầu mình một cái hi vọng có thể nhớ lâu hơn, sau khi lên bờ liền đi đến bên cạnh bảng thông báo chờ thành tích.
Khoảng cách giữa bốn người bọn họ là gần như ngang nhau, Dư Đông không xác định được mình về thứ mấy, trong lòng hơi bất ổn.
Thời gian chậm chạp trôi qua một phút mỗi giây đều là dày vò, đang lúc Dư Đông chuẩn bị làm một việc gì đó để phân tán sự chú ý, thì một người đàn ông mập mạp đi đến “bẹp” một tiếng, dán thông báo thành tích lên bảng.
Ông ta vừa mới đi chân trước, chân sau Dư Đông đã chạy đến, từ trên xuống dưới bắt đầu tìm.
Xếp thứ ba, làn bơi số 2, Triệu Nham: 4 phút 45 giây 61
Xếp thứ tư, làn bơi số 3, Dư Đông 4 phút 45 giây 73
Đáng giận.
Dư Đông tìm không thấy đồ vật gì có thể hả giận, đành phải một quyền đánh lên trên vách tường.
Vậy mà lại để cho tuyển thủ ở làn bơi số 2 chen vào chỗ trống.
Hắn đang muốn căm giận rời đi, bên tai lại vang lên tiếng một thiếu niên: “Cậu làm sao vậy? Có ổn không?”
Dư Đông nghiêng người, mới chú ý tới khuôn mặt thiếu niên này, chiều cao tương đương với hắn, làn da không biết có phải vì phơi nắng không mà ánh lên màu nâu nhạt, đôi mắt tròn xoe, đang bất an nhìn chằm chằm hắn, mũi tẹt, môi dày, thoạt nhìn thành thật hàm hậu.
“Không có việc gì, tớ mới vừa thi đấu xong, bị một tuyển thủ tên là Triệu Nham vượt qua, là tớ không cẩn thận, không chú ý cậu ta đẩy nhanh tốc độ.”
Thiếu niên biểu tình có chút cổ quái, môi mở ra phồng phồng, như là hạ quyết tâm lớn rồi mới nói: “Thật ngại quá, tớ chính là Triệu Nham.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương