Đường Đua Xanh Hẹn Ước
Chương 23
“Em còn giữ sao?”
“Đúng vậy, giữ làm kỷ niệm, cũng coi như là một cái tâm lý ám chỉ.”
“Anh cũng còn giữ, chỉ là…” Dư Đông ngượng ngùng cào cào lỗ tai, vành tai bị trầy ứa ra chút đỏ, “Chữ trên vòng tay đó đều đã bị mòn.”
“Vậy em mua một cái khác cho anh.”
“Không cần đâu, còn có thể đeo được mà.”
Dư Đông không chớp mắt nhìn Tĩnh Thủy ăn xong bữa tối, trong ánh mắt có sự dịu dàng hiếm có.
Vì để Tĩnh Thủy nghỉ ngơi cho tốt chuẩn bị thi đấu vào ngày hôm sau cho nên hai người cũng không có tâm trạng tiếp tục đi dạo, ăn cơm xong liền dẹp đường hồi phủ, trên đường trở về, Dư Đông kiên trì muốn đưa Tĩnh Thủy về tận ký túc xá nhưng bị Tĩnh Thủy cự tuyệt, đành phải vẻ mặt thương tâm, ảm đạm bỏ đi.
Trung tâm có quy định rất nghiêm ngặt đối với các tuyển thủ nhỏ tuổi. Nếu có một chút cảm tình nam nữ thì sẽ lập tức bị dập tắt, tuy rằng Dư Đông đã giải thích với Huấn luyện viên rằng Tĩnh Thủy là em gái cùng lớn lên với mình, nhưng huấn luyện viên vẫn luôn mãi dặn dò rằng có một số việc phải giữ khoảng cách.
Bởi vì bọn họ còn rất nhỏ cái gì cũng chưa hiểu.
Chiều hôm sau, đội viên trung tâm huấn luyện thể thao quay xung quanh bể bơi chật như nêm cối, lần thi đấu này là tuyển chọn danh sách để đi thi cả nước cho nên mọi người đều vô cùng xem trọng.
Nhẹ nhàng như gió thổi mây bay thì chỉ có Dư Đông và các đội viên lâu năm, chắc chắn là sẽ có tên trong danh sách đi thi đấu, vấn đề là có lấy được huy chương hay không.
Tĩnh Thủy thi đấu ở lượt sau, cô chưa từng khẩn trương như vậy bao giờ, nếu so sánh thì thi đấu bơi lội cấp tỉnh so với lần này quả thật là gặp sư phụ. Toàn bộ sức lực đều giống như bị đông cứng lại, tuy rằng cô mặc áo bọc lông vũ nhưng trên người vẫn cảm thấy lạnh lẽo từ trong ra ngoài, khiến cho toàn thân nổi hết cả da gà.
Cô ngồi trên ghế dài cúi đầu nhắm mắt cố gắng ép bản thân mình phải tập trung chú ý khiến cho trước mắt mình chỉ còn lại một mảnh tối đen.
Không quá một phút đồng hồ, Tĩnh Thủy liền mở mắt, ở trong hoàn cảnh này thật sự là không yên tĩnh được. Cô liền dứt khoát đứng lên xem thi đấu cùng các đội viên khác.
Lưu Tư Dư thi đấu ở lượt thi trước Tĩnh Thủy khá xa, nhưng với trạng thái trước mắt của cô ta mà nói thì chỉ sợ là không có gì đặc biệt.
Trọng tài thổi còi ra hiệu cho các tuyển thủ chuẩn bị.
Cặp kính bơi màu sắc rực rỡ che khuất đôi mắt của Lưu Tư Dư, nhưng mà Tĩnh Thủy có thể đoán được, ở dưới cái kính bơi đó là một đợt sóng ngầm đang kích động.
Cô ta chắc chắn là muốn đua tài một phen.
“Mỗi người vào vị trí của mình... chuẩn bị... tuýtttt....”
Tiếng còi chói tai chấn động đến nỗi màng nhĩ Tĩnh Thủy cũng run lên, chỉ trong nháy mắt các đội viên đã người sau tiếp người trước, lao vào trong nước.
Lưu Tư Dư bơi ở đường bơi gần biên, bọt nước gần như là che khuất cả người cô ta.
Trình độ của mọi người đều không kém nhau bao nhiêu, từ lúc xuất phát thì đã suýt soát nhau, đến hết 50m thì chênh lệch mới dần dần hiện ra có vài người đã bị tụt lại phía sau.
Cho đến khi có mấy lỗ hổng xuất hiện thì Tĩnh Thủy mới có thể xem được rõ ràng, Lưu Tư Dư bây giờ đang xếp vào vị trí thứ tư, kém người thứ ba nữa cái đầu, kém người thứ hai một cái đầu và kém người thứ nhất một thân người.
Rất tốt, chênh lệch không lớn không chừng còn có thể lật ngược tình thế.
100m chính là như vậy, chưa đến phút cuối cùng thì không ai biết được kết quả.
Trong nháy mắt khi xoay người, Lưu Tư Dư sử dụng một chút kỹ thuật tăng tốc, đôi tay nhỏ dài lộ ra trên mặt nước khuấy lên một đám bọt nước nghiêng trời lệch đất, thành công tạo ra chênh lệch đối với người thứ ba.
Người thứ hai bây giờ cũng đã ý thức được nguy cơ, từng đoàn từng đoàn bọt nước oanh tạc nổi lên trên mặt hồ, muốn ném lại cái đuôi đang bám dính là Lưu Tư Dư.
Lưu Tư Dư làm sao lại chịu buông tha đối thủ, cố ý rời xa người nọ tới gần bán nước để tránh áp lực khiến bọt sóng đầy miệng, đồng thời đẩy nhanh hơn tần suất đạp nước.
Hai người chiến đấu vô cùng kịch liệt, đúng lúc lại có thói quen lấy hơi khác nhau, thời điểm cuối cùng khi lao tới bốn mắt nhìn nhau, nồng đậm quyết tâm.
Trên bờ các đội viên cũng nín thở chăm chú quan sát, nôn nóng muốn biết ai là người chiến thắng cuối cùng
Lưu Tư Dư phần đầu giống như loài bò sát, gian nan vượt lên trên, từ mấy cm cực kỳ bé nhỏ đến hơn phân nửa cái đầu.
Làm tốt lắm, bơi được như vậy đã là vô cùng không dễ dàng, Tĩnh Thủy trầm trồ khen ngợi trong lòng.
Lưu Tư Dư đương nhiên là còn có dã tâm lớn lao hơn, cô ta chặt chẽ bám dính người thứ nhất, động tác tay và chân đều nhanh đến nỗi chỉ còn là một cái bóng.
Nhưng vượt qua người đang xếp thứ nhất là không dễ dàng chút nào, chỉ còn khoảng cách là 25m kém một nửa thân mình trên cơ bản là không thể đuổi kịp.
Bởi vì lúc trước tăng tốc đã hao phí quá nhiều thể lực, Lưu Tư Dư có chút kiệt sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương chạm đích trước mình.
Xếp thứ nhì trong lượt thi đấu, thành tích này có chút mơ hồ, còn phải xem những người thi sau biểu hiện thế nào nữa.
Sự thất vọng của Lưu Tư Dư đều viết cả trên mặt, cô ta phủ thêm quần áo một cách qua loa, rồi đứng ở bên cạnh hồ bơi xem lượt thi đấu kế tiếp.
Trạng thái của Nhan Hòa vẫn luôn không ổn định, phập phập phồng phồng giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, tuy rằng thân thể của cô rất có lợi thế, vóc dáng cao, cánh tay dài, vai rộng, nhưng việc bảo trì được trạng thái thi đấu tốt nhất còn quan trọng hơn so với ưu thế về hình thể.
Tĩnh Thủy vẫn không xác định cô ấy bảo trì như thế nào, lúc trước Nhan Hòa luôn thể hiện ước muốn mãnh liệt tham gia thi đấu bơi lội thanh thiếu niên toàn quốc với cô, nhưng có khát khao thì chưa đủ còn phải có thực lực nữa.
Nhan Hòa đứng bên cạnh hồ vòng tay sang hai bên thân thể, rồi ngoặc đi ngoặc lại mấy lần làm nóng, sau đó lấy nước hồ bơi vốc lên mặt, rồi mới đi lên bục xuất phát.
Gân cốt cả người cô như bị kéo ra đến cực hạn như dây cung, rồi trong khoảnh khắc khi nghe thấy tiếng còi kia thì nó thu ngắn lại, lấy trớn bắn về phía mục tiêu.
Lặn được mười lăm mét, Nhan Hòa trồi đầu lên khỏi mặt nước, hai tay nhanh chóng hoạt động, trong nháy mắt khi tiếp xúc mặt nước, hai bên nghiêng nghiêng trào ra từng đóa bọt nước.
Nhan Hòa phản ứng xuất phát không tệ, xếp ở vị trí đầu tiên. Điều này đối với hạng mục 100m bơi bướm là điều quan trọng nhất, nếu tiếp theo có thể bảo trì được tốc độ này, thì không chừng sẽ có một sự bất ngờ.
Rất nhanh Nhan Hòa đã hoàn thành 50m đầu tiên, chuẩn bị xoay người.
Đối với vận động viên cự ly ngắn mà nói, xoay người cũng là mấu chốt tạo ra khoảng cách, xoay người tốt có thể mượn lực lớn, đủ để khiến bản mình bắn ra vị trí rất xa.
Trong nháy mắt khi tay Nhan Hòa chạm vào vách, chân đã thu lại, tiếp theo giống như hỏa tiễn bắn ra ngoài.
Sau khi xoay người xong thì Nhan Hòa và tuyển thủ ở làn bơi thứ năm đang dẫn đầu, cách những người khác khoảng nửa thân mình, khoảng cách giữa hai người thì không chênh lệch nhau là mấy, bây giờ là lúc phải mang bản lĩnh của chính mình ra để cạnh tranh.
Nhan Hòa lại thay đổi một lần đạp nước một lần thở thành hai lần đạp nước một lần thở, nương theo lực lượng của dòng nước, lúc trồi lên mặt nước để thở, thì có thể phóng ra khoảng cách xa hơn.
Không biết có phải phương pháp này có tác dụng hay không, mà ở 15 mét cuối cùng Nhan Hòa đã cách các đồng đội của mình một vị trí khoảng nửa cái đầu, nhưng khoảng cách này vẫn là quá nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cân bằng
Người thứ hai cũng bị Nhan Hòa ép đến mức không thể giữ lại chút sức lực nào, mà phải bằng tốc độ cao nhất đuổi theo, khoảng cách giữa hai người bây giờ vô cùng tràn ngập nguy cơ.
Cuối cùng trong nháy mắt khi chạm vào vách Tĩnh Thủy cố gắng một lúc lâu, mới xác định được là Nhan Hòa đã về nhất chỉ hơn người kia một chút
Nếu trong những lượt thi đấu tiếp theo, các tuyển thủ không bộc phát sức lực, phát huy vượt qua người bình thường, thì danh sách này rất có khả năng sẽ là tên Nhan Hòa.
Biết được mình là hạng nhất trong lượt thi, Nhan Hòa lại híp híp mắt, chụp lên bả vai Tĩnh Thủy: “Cậu cũng phải cố lên.”
Áp lực giảm bớt nhờ xem thi đấu bây giờ lại trỗi dậy, Tĩnh Thủy cảm thấy có chút không thở nổi, vừa làm nóng thân thể vừa sử dụng đầu óc suy nghĩ về tình trạng hiện tại của mình.
Lấy trình độ hiện tại của cô muốn đuổi kịp Vương Y Lam là không thể nào, chỉ có thể cố gắng khiến thành tích của mình và cô ta không có sự chênh lệch nhiều thì mới có hy vọng bỏ xa những đồng đội khác.
Nhưng mặc kệ phải bằng bất cứ giá nào... Tĩnh Thủy buông bỏ những suy nghĩ ra khỏi đầu óc chuẩn bị chiến đấu.
Vương Y Lam bơi ở ngay làn bơi bên cạnh, Tĩnh Thủy có thể cảm nhận được nhịp thở phập phồng của cô ta, toàn thân liền tiến vào trạng thái đề phòng.
Xuất phát! Tiếng còi vang lên, Tĩnh Thủy thân thể theo quán tính bắn ra ngoài.
Một lần động tác chân bướm qua đi là một lần quạt nước, sau đó đầu chui lên mặt nước, bắt đầu trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
200m bơi ếch là một hạng mục khó nói. Mỗi người đều có cách bơi khác nhau, có người thích xuất phát lấy được lợi thế, ví dụ như Vương Y Lam, cũng có người thích tăng tốc nước rút, ví dụ như như Tĩnh Thủy. Nhưng lần này, cô tuyệt đối không thể để mình cách quá xa so với Vương Y Lam.
Vương Y Lam biểu hiện ban đầu rất hung hãn, bỏ xa mọi người nửa thân mình, Tĩnh Thủy bất đắc dĩ, đành phải tăng tốc độ đạp chân, hòng đuổi theo.
Vương Y Lam sớm đã có chuẩn bị, lại bắt đầu tăng tốc, ném Tĩnh Thủy vừa mới tăng tốc lại phía sau.
Làm sao bây giờ? Nếu tiếp tục đuổi theo, thì khả năng lát nữa sẽ không còn sức lực để bơi nước rút, nếu bây giờ không đuổi theo, thì lát nữa càng không có cơ hội nữa.
Quyết định, tiếp tục đuổi theo, không thử xem thì sẽ không biết tiềm năng của mình là bao nhiêu. Tĩnh Thủy dứt khoát ngoan tuyệt, vọt lên, nhưng vẫn khắc chế bản thân không cần tiến lên một cách quá mạnh mẽ, vẫn bảo trì khoảng cách chênh lệch là nửa thân người.
50m đầu tiên đã trôi qua, Vương Y Lam tốc độ bắt đầu chậm lại, Tĩnh Thủy nhẹ nhàng thở ra, dựa theo tần suất của bản thân, bơi không nhanh không chậm.
Trong lồng ngực, trái tim càng đập càng nhanh, hơi thở cũng bắt đầu không ổn, Tĩnh Thủy không biết tiếp theo cô còn có thể bơi tới được nữa không, nếu không thể, thì phải cứng rắn ép buộc bản thân, phải tranh với cô ta bằng bất cứ giá nào.
Lúc đến 75m, Vương Y Lam và Tĩnh Thủy đã bỏ xa các đồng đội khác, trở thành hai điểm sáng đơn độc.
Vách hồ càng lúc càng đến gần, chính là thời điểm này!
Tĩnh Thủy giống như ấn vào cái chốt tăng tốc, đột nhiên vừa giẫm vách hồ, liền dứt khoát lưu loát xông ra ngoài, đồng thời tăng nhanh tần suất rẽ nước.
Vương Y Lam trận đầu bơi quá nhanh, cho nên bây giờ có chút lực bất tòng tâm, tần suất rẽ nước cũng bị chậm lại, có thể nhìn ra được là đang sử dụng nghị lực để chống chọi.
Tĩnh Thủy tóm được cơ hội, từng chút từng chút một thu nhỏ khoảng cách chênh lệch.
Tuy rằng bản thân cô cũng có chút mệt mỏi nhưng mà tương lai tốt đẹp đã làm động lực cho cô lao tới, 150m qua đi, hai người chỉ kém không đến một cái đầu.
Vương Y Lam cảm thấy địa vị của mình đã bị khiêu chiến, cô ta không thể để cho con bé này cướp đi vị trí thứ nhất của mình được, vì thế cô ta cùng buông bỏ ý định muốn giữ sức, dốc hết toàn lực lao về đích, khoảng cách lại kéo ra thêm một chút.
Tĩnh Thủy bởi vì thiếu Oxy nên thở phì phò, tần suất ngoi lên để thở càng lúc càng nhanh, cứ mỗi lần đầu cuối xuống nước thì số lượng không khí ít ỏi kia lại tan biến gần như không còn, không thể không nổi lên một lần nữa. Nhưng tưởng tượng có thể được đi theo anh trai ra bên ngoài nhìn xem thế giới rộng lớn, cô giống như được tiếp thêm sức lực không ngừng khai quật tiềm lực của bản thân, muốn dốc hết toàn bộ sức lực của bản thân ra thi đấu một lần này.
Trên bờ các đội viên đều xem đến ngây người. Trước giờ bạn họ còn chưa từng nhìn thấy qua có một đội viên mới nào lại có thể cắn chặt Vương Y Lam như vậy, lúc sắp chạm vách gần nhưng chỉ kém có nửa cái đầu.
Tĩnh Thủy vẫn tiếc nuối vì chậm một bước, lúc cô chạm vào vách hồ thì vẫn còn một khoảng cách ngắn, chỉ có thể thuận theo thế nước mà trôi qua.
Cuối cùng cũng kết thúc, cô ghé vào thành hồ, há miệng to hớp lấy không khí mới mẻ một lúc lâu.
Vương Y Lam đi qua bên người cô, nhìn cô bé cho dù có liều mạng vẫn không bơi qua được mình này, nở một nụ cười lạnh: “Bơi không tệ.”
“Không có đâu, em còn phải học tập sư tỷ nhiều hơn.”
Vương Y Lam đối với câu trả lời này rất vừa lòng, nhưng cũng không quay đầu lại mà đi mất.
“Đúng vậy, giữ làm kỷ niệm, cũng coi như là một cái tâm lý ám chỉ.”
“Anh cũng còn giữ, chỉ là…” Dư Đông ngượng ngùng cào cào lỗ tai, vành tai bị trầy ứa ra chút đỏ, “Chữ trên vòng tay đó đều đã bị mòn.”
“Vậy em mua một cái khác cho anh.”
“Không cần đâu, còn có thể đeo được mà.”
Dư Đông không chớp mắt nhìn Tĩnh Thủy ăn xong bữa tối, trong ánh mắt có sự dịu dàng hiếm có.
Vì để Tĩnh Thủy nghỉ ngơi cho tốt chuẩn bị thi đấu vào ngày hôm sau cho nên hai người cũng không có tâm trạng tiếp tục đi dạo, ăn cơm xong liền dẹp đường hồi phủ, trên đường trở về, Dư Đông kiên trì muốn đưa Tĩnh Thủy về tận ký túc xá nhưng bị Tĩnh Thủy cự tuyệt, đành phải vẻ mặt thương tâm, ảm đạm bỏ đi.
Trung tâm có quy định rất nghiêm ngặt đối với các tuyển thủ nhỏ tuổi. Nếu có một chút cảm tình nam nữ thì sẽ lập tức bị dập tắt, tuy rằng Dư Đông đã giải thích với Huấn luyện viên rằng Tĩnh Thủy là em gái cùng lớn lên với mình, nhưng huấn luyện viên vẫn luôn mãi dặn dò rằng có một số việc phải giữ khoảng cách.
Bởi vì bọn họ còn rất nhỏ cái gì cũng chưa hiểu.
Chiều hôm sau, đội viên trung tâm huấn luyện thể thao quay xung quanh bể bơi chật như nêm cối, lần thi đấu này là tuyển chọn danh sách để đi thi cả nước cho nên mọi người đều vô cùng xem trọng.
Nhẹ nhàng như gió thổi mây bay thì chỉ có Dư Đông và các đội viên lâu năm, chắc chắn là sẽ có tên trong danh sách đi thi đấu, vấn đề là có lấy được huy chương hay không.
Tĩnh Thủy thi đấu ở lượt sau, cô chưa từng khẩn trương như vậy bao giờ, nếu so sánh thì thi đấu bơi lội cấp tỉnh so với lần này quả thật là gặp sư phụ. Toàn bộ sức lực đều giống như bị đông cứng lại, tuy rằng cô mặc áo bọc lông vũ nhưng trên người vẫn cảm thấy lạnh lẽo từ trong ra ngoài, khiến cho toàn thân nổi hết cả da gà.
Cô ngồi trên ghế dài cúi đầu nhắm mắt cố gắng ép bản thân mình phải tập trung chú ý khiến cho trước mắt mình chỉ còn lại một mảnh tối đen.
Không quá một phút đồng hồ, Tĩnh Thủy liền mở mắt, ở trong hoàn cảnh này thật sự là không yên tĩnh được. Cô liền dứt khoát đứng lên xem thi đấu cùng các đội viên khác.
Lưu Tư Dư thi đấu ở lượt thi trước Tĩnh Thủy khá xa, nhưng với trạng thái trước mắt của cô ta mà nói thì chỉ sợ là không có gì đặc biệt.
Trọng tài thổi còi ra hiệu cho các tuyển thủ chuẩn bị.
Cặp kính bơi màu sắc rực rỡ che khuất đôi mắt của Lưu Tư Dư, nhưng mà Tĩnh Thủy có thể đoán được, ở dưới cái kính bơi đó là một đợt sóng ngầm đang kích động.
Cô ta chắc chắn là muốn đua tài một phen.
“Mỗi người vào vị trí của mình... chuẩn bị... tuýtttt....”
Tiếng còi chói tai chấn động đến nỗi màng nhĩ Tĩnh Thủy cũng run lên, chỉ trong nháy mắt các đội viên đã người sau tiếp người trước, lao vào trong nước.
Lưu Tư Dư bơi ở đường bơi gần biên, bọt nước gần như là che khuất cả người cô ta.
Trình độ của mọi người đều không kém nhau bao nhiêu, từ lúc xuất phát thì đã suýt soát nhau, đến hết 50m thì chênh lệch mới dần dần hiện ra có vài người đã bị tụt lại phía sau.
Cho đến khi có mấy lỗ hổng xuất hiện thì Tĩnh Thủy mới có thể xem được rõ ràng, Lưu Tư Dư bây giờ đang xếp vào vị trí thứ tư, kém người thứ ba nữa cái đầu, kém người thứ hai một cái đầu và kém người thứ nhất một thân người.
Rất tốt, chênh lệch không lớn không chừng còn có thể lật ngược tình thế.
100m chính là như vậy, chưa đến phút cuối cùng thì không ai biết được kết quả.
Trong nháy mắt khi xoay người, Lưu Tư Dư sử dụng một chút kỹ thuật tăng tốc, đôi tay nhỏ dài lộ ra trên mặt nước khuấy lên một đám bọt nước nghiêng trời lệch đất, thành công tạo ra chênh lệch đối với người thứ ba.
Người thứ hai bây giờ cũng đã ý thức được nguy cơ, từng đoàn từng đoàn bọt nước oanh tạc nổi lên trên mặt hồ, muốn ném lại cái đuôi đang bám dính là Lưu Tư Dư.
Lưu Tư Dư làm sao lại chịu buông tha đối thủ, cố ý rời xa người nọ tới gần bán nước để tránh áp lực khiến bọt sóng đầy miệng, đồng thời đẩy nhanh hơn tần suất đạp nước.
Hai người chiến đấu vô cùng kịch liệt, đúng lúc lại có thói quen lấy hơi khác nhau, thời điểm cuối cùng khi lao tới bốn mắt nhìn nhau, nồng đậm quyết tâm.
Trên bờ các đội viên cũng nín thở chăm chú quan sát, nôn nóng muốn biết ai là người chiến thắng cuối cùng
Lưu Tư Dư phần đầu giống như loài bò sát, gian nan vượt lên trên, từ mấy cm cực kỳ bé nhỏ đến hơn phân nửa cái đầu.
Làm tốt lắm, bơi được như vậy đã là vô cùng không dễ dàng, Tĩnh Thủy trầm trồ khen ngợi trong lòng.
Lưu Tư Dư đương nhiên là còn có dã tâm lớn lao hơn, cô ta chặt chẽ bám dính người thứ nhất, động tác tay và chân đều nhanh đến nỗi chỉ còn là một cái bóng.
Nhưng vượt qua người đang xếp thứ nhất là không dễ dàng chút nào, chỉ còn khoảng cách là 25m kém một nửa thân mình trên cơ bản là không thể đuổi kịp.
Bởi vì lúc trước tăng tốc đã hao phí quá nhiều thể lực, Lưu Tư Dư có chút kiệt sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương chạm đích trước mình.
Xếp thứ nhì trong lượt thi đấu, thành tích này có chút mơ hồ, còn phải xem những người thi sau biểu hiện thế nào nữa.
Sự thất vọng của Lưu Tư Dư đều viết cả trên mặt, cô ta phủ thêm quần áo một cách qua loa, rồi đứng ở bên cạnh hồ bơi xem lượt thi đấu kế tiếp.
Trạng thái của Nhan Hòa vẫn luôn không ổn định, phập phập phồng phồng giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, tuy rằng thân thể của cô rất có lợi thế, vóc dáng cao, cánh tay dài, vai rộng, nhưng việc bảo trì được trạng thái thi đấu tốt nhất còn quan trọng hơn so với ưu thế về hình thể.
Tĩnh Thủy vẫn không xác định cô ấy bảo trì như thế nào, lúc trước Nhan Hòa luôn thể hiện ước muốn mãnh liệt tham gia thi đấu bơi lội thanh thiếu niên toàn quốc với cô, nhưng có khát khao thì chưa đủ còn phải có thực lực nữa.
Nhan Hòa đứng bên cạnh hồ vòng tay sang hai bên thân thể, rồi ngoặc đi ngoặc lại mấy lần làm nóng, sau đó lấy nước hồ bơi vốc lên mặt, rồi mới đi lên bục xuất phát.
Gân cốt cả người cô như bị kéo ra đến cực hạn như dây cung, rồi trong khoảnh khắc khi nghe thấy tiếng còi kia thì nó thu ngắn lại, lấy trớn bắn về phía mục tiêu.
Lặn được mười lăm mét, Nhan Hòa trồi đầu lên khỏi mặt nước, hai tay nhanh chóng hoạt động, trong nháy mắt khi tiếp xúc mặt nước, hai bên nghiêng nghiêng trào ra từng đóa bọt nước.
Nhan Hòa phản ứng xuất phát không tệ, xếp ở vị trí đầu tiên. Điều này đối với hạng mục 100m bơi bướm là điều quan trọng nhất, nếu tiếp theo có thể bảo trì được tốc độ này, thì không chừng sẽ có một sự bất ngờ.
Rất nhanh Nhan Hòa đã hoàn thành 50m đầu tiên, chuẩn bị xoay người.
Đối với vận động viên cự ly ngắn mà nói, xoay người cũng là mấu chốt tạo ra khoảng cách, xoay người tốt có thể mượn lực lớn, đủ để khiến bản mình bắn ra vị trí rất xa.
Trong nháy mắt khi tay Nhan Hòa chạm vào vách, chân đã thu lại, tiếp theo giống như hỏa tiễn bắn ra ngoài.
Sau khi xoay người xong thì Nhan Hòa và tuyển thủ ở làn bơi thứ năm đang dẫn đầu, cách những người khác khoảng nửa thân mình, khoảng cách giữa hai người thì không chênh lệch nhau là mấy, bây giờ là lúc phải mang bản lĩnh của chính mình ra để cạnh tranh.
Nhan Hòa lại thay đổi một lần đạp nước một lần thở thành hai lần đạp nước một lần thở, nương theo lực lượng của dòng nước, lúc trồi lên mặt nước để thở, thì có thể phóng ra khoảng cách xa hơn.
Không biết có phải phương pháp này có tác dụng hay không, mà ở 15 mét cuối cùng Nhan Hòa đã cách các đồng đội của mình một vị trí khoảng nửa cái đầu, nhưng khoảng cách này vẫn là quá nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cân bằng
Người thứ hai cũng bị Nhan Hòa ép đến mức không thể giữ lại chút sức lực nào, mà phải bằng tốc độ cao nhất đuổi theo, khoảng cách giữa hai người bây giờ vô cùng tràn ngập nguy cơ.
Cuối cùng trong nháy mắt khi chạm vào vách Tĩnh Thủy cố gắng một lúc lâu, mới xác định được là Nhan Hòa đã về nhất chỉ hơn người kia một chút
Nếu trong những lượt thi đấu tiếp theo, các tuyển thủ không bộc phát sức lực, phát huy vượt qua người bình thường, thì danh sách này rất có khả năng sẽ là tên Nhan Hòa.
Biết được mình là hạng nhất trong lượt thi, Nhan Hòa lại híp híp mắt, chụp lên bả vai Tĩnh Thủy: “Cậu cũng phải cố lên.”
Áp lực giảm bớt nhờ xem thi đấu bây giờ lại trỗi dậy, Tĩnh Thủy cảm thấy có chút không thở nổi, vừa làm nóng thân thể vừa sử dụng đầu óc suy nghĩ về tình trạng hiện tại của mình.
Lấy trình độ hiện tại của cô muốn đuổi kịp Vương Y Lam là không thể nào, chỉ có thể cố gắng khiến thành tích của mình và cô ta không có sự chênh lệch nhiều thì mới có hy vọng bỏ xa những đồng đội khác.
Nhưng mặc kệ phải bằng bất cứ giá nào... Tĩnh Thủy buông bỏ những suy nghĩ ra khỏi đầu óc chuẩn bị chiến đấu.
Vương Y Lam bơi ở ngay làn bơi bên cạnh, Tĩnh Thủy có thể cảm nhận được nhịp thở phập phồng của cô ta, toàn thân liền tiến vào trạng thái đề phòng.
Xuất phát! Tiếng còi vang lên, Tĩnh Thủy thân thể theo quán tính bắn ra ngoài.
Một lần động tác chân bướm qua đi là một lần quạt nước, sau đó đầu chui lên mặt nước, bắt đầu trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
200m bơi ếch là một hạng mục khó nói. Mỗi người đều có cách bơi khác nhau, có người thích xuất phát lấy được lợi thế, ví dụ như Vương Y Lam, cũng có người thích tăng tốc nước rút, ví dụ như như Tĩnh Thủy. Nhưng lần này, cô tuyệt đối không thể để mình cách quá xa so với Vương Y Lam.
Vương Y Lam biểu hiện ban đầu rất hung hãn, bỏ xa mọi người nửa thân mình, Tĩnh Thủy bất đắc dĩ, đành phải tăng tốc độ đạp chân, hòng đuổi theo.
Vương Y Lam sớm đã có chuẩn bị, lại bắt đầu tăng tốc, ném Tĩnh Thủy vừa mới tăng tốc lại phía sau.
Làm sao bây giờ? Nếu tiếp tục đuổi theo, thì khả năng lát nữa sẽ không còn sức lực để bơi nước rút, nếu bây giờ không đuổi theo, thì lát nữa càng không có cơ hội nữa.
Quyết định, tiếp tục đuổi theo, không thử xem thì sẽ không biết tiềm năng của mình là bao nhiêu. Tĩnh Thủy dứt khoát ngoan tuyệt, vọt lên, nhưng vẫn khắc chế bản thân không cần tiến lên một cách quá mạnh mẽ, vẫn bảo trì khoảng cách chênh lệch là nửa thân người.
50m đầu tiên đã trôi qua, Vương Y Lam tốc độ bắt đầu chậm lại, Tĩnh Thủy nhẹ nhàng thở ra, dựa theo tần suất của bản thân, bơi không nhanh không chậm.
Trong lồng ngực, trái tim càng đập càng nhanh, hơi thở cũng bắt đầu không ổn, Tĩnh Thủy không biết tiếp theo cô còn có thể bơi tới được nữa không, nếu không thể, thì phải cứng rắn ép buộc bản thân, phải tranh với cô ta bằng bất cứ giá nào.
Lúc đến 75m, Vương Y Lam và Tĩnh Thủy đã bỏ xa các đồng đội khác, trở thành hai điểm sáng đơn độc.
Vách hồ càng lúc càng đến gần, chính là thời điểm này!
Tĩnh Thủy giống như ấn vào cái chốt tăng tốc, đột nhiên vừa giẫm vách hồ, liền dứt khoát lưu loát xông ra ngoài, đồng thời tăng nhanh tần suất rẽ nước.
Vương Y Lam trận đầu bơi quá nhanh, cho nên bây giờ có chút lực bất tòng tâm, tần suất rẽ nước cũng bị chậm lại, có thể nhìn ra được là đang sử dụng nghị lực để chống chọi.
Tĩnh Thủy tóm được cơ hội, từng chút từng chút một thu nhỏ khoảng cách chênh lệch.
Tuy rằng bản thân cô cũng có chút mệt mỏi nhưng mà tương lai tốt đẹp đã làm động lực cho cô lao tới, 150m qua đi, hai người chỉ kém không đến một cái đầu.
Vương Y Lam cảm thấy địa vị của mình đã bị khiêu chiến, cô ta không thể để cho con bé này cướp đi vị trí thứ nhất của mình được, vì thế cô ta cùng buông bỏ ý định muốn giữ sức, dốc hết toàn lực lao về đích, khoảng cách lại kéo ra thêm một chút.
Tĩnh Thủy bởi vì thiếu Oxy nên thở phì phò, tần suất ngoi lên để thở càng lúc càng nhanh, cứ mỗi lần đầu cuối xuống nước thì số lượng không khí ít ỏi kia lại tan biến gần như không còn, không thể không nổi lên một lần nữa. Nhưng tưởng tượng có thể được đi theo anh trai ra bên ngoài nhìn xem thế giới rộng lớn, cô giống như được tiếp thêm sức lực không ngừng khai quật tiềm lực của bản thân, muốn dốc hết toàn bộ sức lực của bản thân ra thi đấu một lần này.
Trên bờ các đội viên đều xem đến ngây người. Trước giờ bạn họ còn chưa từng nhìn thấy qua có một đội viên mới nào lại có thể cắn chặt Vương Y Lam như vậy, lúc sắp chạm vách gần nhưng chỉ kém có nửa cái đầu.
Tĩnh Thủy vẫn tiếc nuối vì chậm một bước, lúc cô chạm vào vách hồ thì vẫn còn một khoảng cách ngắn, chỉ có thể thuận theo thế nước mà trôi qua.
Cuối cùng cũng kết thúc, cô ghé vào thành hồ, há miệng to hớp lấy không khí mới mẻ một lúc lâu.
Vương Y Lam đi qua bên người cô, nhìn cô bé cho dù có liều mạng vẫn không bơi qua được mình này, nở một nụ cười lạnh: “Bơi không tệ.”
“Không có đâu, em còn phải học tập sư tỷ nhiều hơn.”
Vương Y Lam đối với câu trả lời này rất vừa lòng, nhưng cũng không quay đầu lại mà đi mất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương