Đường Đua Xanh Hẹn Ước
Chương 50
“Rộn chuyện!” Huấn luyện viên Hạ tính tình trước giờ vẫn rất tốt, nhưng bây giờ cũng đứng ngồi không yên, “Lục Nhiễm, em là một vận động viên, phải dùng thành tích nói chuyện. Hơn nữa đây là Thế vận hội Olympic, mỗi lời nói, mỗi hành động đều phải hết sức chú ý, em làm như thế thì người khác sẽ nghĩ em như thế nào? Cho dù là không có thì họ cũng sẽ biến thành có.”
“Em chỉ muốn chia sẻ với sư huynh một chút vui sướng mà thôi, không có ý gì khác.” Lục Nhiễm mặt không đổi sắc biện giải.
“Phải, em hoàn toàn có thể nói rằng bản thân mình lấy được huy chương cho nên muốn chia vui với sư huynh nhưng truyền thông thì không nghĩ như vậy, bọn họ sẽ phóng đại sự việc lên gấp nhiều lần, như vậy mới có thể gây được sự chú ý cho người đọc. Em nhìn xem những tiêu đề này viết như thế nào? “Lục Nhiễm và sư huynh Dư Đông quan hệ thân mật.”, “Lục Nhiễm sau khi thi đấu xong đã tươi cười ngọt ngào tặng hoa cho Dư Đông.” điều này sẽ khiến bao nhiêu người hiểu lầm các em là một đôi hả?”
“Thì đó chính là mục đích của tôi mà!” Lục Nhiễm tuy nội tâm nghĩ vậy nhưng bề ngoài còn phải biểu hiện thái độ tích cực nhận lỗi, “Xin lỗi huấn luyện viên, lần này là em không chú ý, từ đây về sau em sẽ tránh những rắc rối như thế.”
“Phải nhớ cho kỹ vào đấy.” Huấn luyện viên Hạ vốn định hung hăng phê bình cô ta một trận nhưng lại không đành lòng, đành phải thôi, “Sau khi Thế vận hội Olympic kết thúc, phạt em tập thêm giờ, không ý kiến chứ?”
“Không ý kiến, huấn luyện viên Hạ.”
“Được rồi, về nghỉ ngơi đi, tiếp theo còn nội dung thi đấu, đừng ảnh hưởng tâm lý.”
Tiễn Lục Nhiễm đi, huấn luyện viên Hạ lại kêu Dư Đông tới, giống như thẩm vấn phạm nhân, đánh giá hắn trên dưới trái phải mấy vòng mới mở miệng hỏi: “Dư Đông, em nói thật cho tôi biết, em và Lục Nhiễm có tình cảm vượt qua tình đồng đội hay không?”
“Tuyệt đối không có, em thề.” Dư Đông mấy ngày nay cũng hết sức đau đầu, không ngờ một bó hoa nho nhỏ đã làm dấy lên sóng to gió lớn như vậy, che trời lấp đất đều là tin tức của hắn và Lục Nhiễm. Hơn thế nữa mức độ khán giả đón nhận cũng tốt vô cùng, thậm chí còn xuất hiện một làn sóng ủng hộ hắn và Lục Nhiễm ở bên nhau.
“Được, trước giờ em không biết nói dối, em đã nói không có thì tôi sẽ tin là không có, nhưng mà Dư Đông, em dự định xử lý chuyện này như thế nào?”
“Trước tiên tập trung thi đấu, thi đấu xong sẽ có phóng viên họp báo, đến lúc đó mới làm sáng tỏ.”
“Cũng chỉ có thể như vậy, nhưng cũng không nên nói quá nặng nề, phá hủy quan hệ đồng đội.”
“Huấn luyện viên Hạ yên tâm, em sẽ chú ý.”
Cuối cùng cũng thu dọn một phần sự kiện khó giải quyết này, huấn luyện Hạ mệt mỏi ngồi lại trên ghế, xoa xoa huyệt Thái Dương, mấy đứa nhóc này, thật sự không thể làm ông bớt lo được chút nào.
Tĩnh Thủy mấy ngày nay trong lòng cũng hoàn toàn không dễ chịu gì, vừa lên mạng đã thấy được toàn là tin tức của anh trai và Lục Nhiễm, thậm chí còn có người mò ra được một ít ảnh chụp lúc trước khi hai người thi đấu, tuy rằng chỉ là tiếp xúc bình thường, chưa từng có động tác thân mật, nhưng bằng vào ngòi bút của truyền thông, cũng đủ để người ta suy diễn.
Đối với những chuyện có lẽ có này, cô không thể đi hỏi anh trai, lại càng không thể đi chất vấn Lục Nhiễm, cũng ngại nói với Nhan Hòa. Dù sao bây giờ cũng đang là thời gian Thế vận hội Olympic diễn ra, cô không muốn tinh thần của mọi người bị ảnh hưởng cho nên đành gánh chịu một mình.
Nhưng làm sao có thể không ảnh hưởng được, tất cả các nội dung thi đấu tiếp theo bất kể là 200m tự do của Dư Đông hay là các hạng mục nam, nữ tiếp sức đều không thu hoạch được gì.
Có thể thấy được huấn luyện viên Hạ rất thất vọng nhưng thấy mọi người đã rất khổ sở, ông ấy cũng không thể lại gia tăng thêm áp lực cho bọn họ. Vì thế chỉ nói với mọi người rằng Thế Vận Hội Olympic sắp đi qua rồi, bọn họ cần phải phấn chấn để chuẩn bị cho một chu kỳ mới.
Sau khi nội dung thi tiếp sức cuối cùng kết thúc, Dư Đông nhanh chóng thay đồng phục thể thao, chuẩn bị bước vào cuộc họp báo.
Kỳ thật trong cuộc họp báo lần trước Lục Nhiễm cũng đã làm sáng tỏ, chỉ là cô ta ăn nói rất mập mờ, cố ý cường điệu rằng cô ta và Dư Đông ở trong đội là có quan hệ tốt nhất, giống như là anh em vậy.
Dư Đông cho dù có ngốc thì cũng nhận ra được Lục Nhiễm có tình cảm vượt mức bình thường đối với mình, lúc trước cô ta sử dụng những thủ đoạn nhỏ kia chính là vì để mình chú ý, nhưng mình không có cảm giác đó với cô ta, cho nên lần này phải nói tuyệt tình một chút, để cô ta không còn hi vọng nữa. Hắn còn định sau khi kết thúc Thế Vận Hội sẽ nói chuyện riêng với Lục Nhiễm, bảo cô ta đừng tiếp tục như vậy, đối với cả hai người bọn họ đều không tốt.
Lúc chờ đến giờ họp báo Diêu Khải Hiên cũng đến ngồi bên cạnh hắn. Nói đến cũng kỳ lạ, Dư Đông và Diêu Khải Hiên đã không còn giống như lúc nhỏ, bất cứ chuyện gì cũng không giấu nhau, bây giờ ngược lại hắn có vẻ thân với Triệu Nham hơn một chút.
“Chút nữa họp báo, cậu dự định sẽ nói như thế nào?” Diêu Khải Hiên nhỏ giọng hỏi.
“Nói rằng chỉ là đồng đội, không hề giống với những gì mà bên ngoài tưởng tượng. Tớ không có cảm giác gì với cô ta, càng không có khả năng trở thành người yêu sau này.”
“Quyết tuyệt vậy sao?” Diêu Khải Hiên hoảng sợ, “Thực ra tớ cũng có chút không hiểu, Lục Nhiễm cũng là một cô gái tốt, người vừa thông minh lại xinh đẹp, khả năng bơi lội xuất sắc, biết tiến biết lùi, trong đội có rất nhiều đội viên nam thích cô ấy, kết quả là đều chạm vào một bức tường. Cậu đột nhiên nhận được một món hời như thế, sao lại không suy nghĩ chấp nhận cô ấy đi?”
Dư Đông có chút cảnh giác, theo lý mà nói, Diêu Khải Hiên hẳn là phải đứng về phía hắn, ủng hộ quyết định của hắn, tại sao hôm nay lại đưa ra ý kiến tương phản? Hắn dường như cảm giác được, Diêu Khải Hiên đã không còn là Diêu Khải Hiên lúc trước.
“Cậu nói không sai, cô ta rất ưu tú, nhưng ưu tú thì tớ nhất định phải thích cô ta hay sao? Không phải đạo lý này.”
“Là bởi vì Tĩnh Thủy sao?” Dư Đông không ngờ là Diêu Khải Hiên lại hỏi trắng ra như vậy.
“Không phải.” Dư Đông cũng không biết vì sao mình lại phủ nhận.
Diêu Khải Hiên còn muốn tiếp tục hỏi, nhưng người điều khiển đã vào bàn, tuyên bố buổi họp báo sắp bắt đầu.
Dư Đông ngồi xuống chỗ ngồi của mình, trong lòng bồn chồn, tim đập liên hồi.
Các câu hỏi lúc đầu cũng coi như là có quy củ, cơ bản đều là về các vấn đề thi đấu, nhưng Dư Đông không dám thiếu cảnh giác, luôn luôn ghi nhớ và lặp lại nhiều lần câu trả lời của mình một cách trau chuốt.
Tĩnh Thủy sau khi thi đấu kết thúc cũng nhanh như chớp chạy về khách sạn, mở TV lên, gấp gáp muốn thử anh trai rốt cuộc sẽ nói gì.
Hỏi xong các vấn đề về thi đấu, phóng viên bắt đầu châm ngòi các vấn đề sinh hoạt bên lề của vận động viên, câu hỏi mà Dư Đông chờ đợi nãy giờ cuối cùng cũng vang lên: “Tôi muốn hỏi Dư Đông, ở nội dung 100m bơi bướm dành cho nữ, sau khi Lục Nhiễm thi xong đã đến khán đài tặng hoa cho cậu, xin hỏi hai người có mối quan hệ gì?”
Trái tim Tĩnh Thủy đã nhấc lên cổ họng.
“Đầu tiên các vị đã hiểu lầm một sự việc, sau khi Lục Nhiễm thi đấu kết thúc là muốn chia vui cùng chúng tôi, chỉ vì tôi là người đứng gần nhất, cho nên mới đúng lúc nhận lấy bó hoa đó mà thôi, thứ hai là tôi và Lục Nhiễm chỉ là mối quan hệ đồng đội rất bình thường, không hề thân mật giống như bên ngoài đồn đại, tôi cũng không có bất cứ tình cảm gì vượt qua tình đồng đội đối với cô ta, cuối cùng, tôi là một vận động viên, trước mắt càng nên chuyên tâm huấn luyện, không nên vướng vào các tin tức như vậy.”
Lời nói của Dư Đông đã cho Tĩnh Thủy một viên thuốc an thần, mấy ngày nay cô vẫn luôn bối rối về chuyện kia, cuối cùng cũng đã có đáp án.
Nhưng phóng viên kia vẫn chưa chịu từ bỏ ý định: “Tôi muốn hỏi Dư Đông cậu sẽ thích dạng con gái như thế nào?”
Tĩnh Thủy trái tim thật vất vả mới buông xuống bây giờ lại nhấc lên.
“Dịu dàng, hoà nhã, lịch sự, à đúng rồi, tôi thích tóc dài.”
Đương nhiên không hề giống gì với Lục Nhiễm, nhưng lại có vài phần phù hợp với Tĩnh Thủy.
Tuy cô biết anh trai nói cũng có khả năng không phải mình, nhưng trong lòng Tĩnh Thủy vẫn vui đến nở hoa.
Tên phóng viên kia thấy không đào ra được gì từ miệng Dư Đông, đành phải hậm hực bỏ cuộc.
Một cuộc họp báo có kinh ngạc nhưng không nguy hiểm cứ như vậy mà đi qua.
Vốn dĩ Dư Đông nghĩ thi đấu vừa kết thúc lập tức đi tìm Lục Nhiễm nói chuyện, ngặt nỗi ba mẹ còn cả chú Trương và dì Lý gọi điện thoại đến, nói muốn thừa dịp nghỉ hè tới Bắc Kinh chơi mấy ngày, rồi sau đó sẽ cùng nhau về thành phố Z.
Tĩnh Thủy cũng biết được tin tức này, cho nên đã cẩn thận suy nghĩ, hơn nửa năm nay cô không gặp mặt ba mẹ mình, ngày thường chỉ có thể dựa vào điện thoại để vơi nỗi nhớ. Lần này cha mẹ sắp tới đây, cô sẽ kéo theo Dư Đông ăn chơi hết tất cả các món ngon, các địa điểm ở Bắc Kinh mới được
Tối nay các chuyến bay đến thủ đô rất nhiều, hai người đợi hết mấy tiếng đồng hồ mới có thể đón được ba mẹ mình. Lý Dĩnh vừa xuống máy bay đã nói chuyện không ngừng với Tĩnh Thủy, Trương Hạo Thiên thấy chen không lọt miệng, liền chui vào doanh trại của nhà Dư Đông.
“A Đông, nghe nói bây giờ con là kiện tướng quốc gia có thể tự mình chọn trường đại học có đúng không?” Trương Hạo Thiên hỏi.
“Dạ đúng vậy.” Dư Đông đứng thẳng sống lưng, đây là chuyện mà hắn vẫn luôn lấy làm tự hào.
“Vậy con đã chọn được trường mình muốn chưa?” Triệu Thục Phân hỏi.
“Chắc là Đại học Thể dục thể thao Bắc Kinh.”
“Thằng nhóc này có phải con cảm thấy học Đại học Thể dục thể thao Bắc Kinh thì vừa huấn luyện vừa học tri thức cho nên có thể lén lút lười biếng hay không? Ba nói cho con biết, không có cửa đâu!” Dư Phong gõ lên đầu thằng con mình một cái.
Dư Đông giả vờ rất đau: “Ba, con trai ba chính là nhà vô địch thế giới tương lai đấy, ba đừng có gõ, hư đầu người ta luôn rồi.”
“Được rồi, được rồi đừng có giả vờ nữa bây giờ đã thành niên rồi đúng không? Không thể giống như mấy đứa trẻ con nữa.” Dư Phong vô cùng xúc động lại sờ sờ đầu hắn.
Tĩnh Thủy thực ra vẫn luôn chú ý tới ba mình, những năm gần đây cô đã dần dần trở nên trưởng thành hơn, cũng đã hiểu được lúc cô còn nhỏ, ba mình thường xuyên không có ở bên cạnh không phải là ông ấy cố ý, chỉ là ông ấy cũng làm cha mẹ lần đầu, không có kinh nghiệm gì, luôn cho rằng tình thân có thể từ từ đền bù, không biết được tầm quan trọng của việc làm bạn với con cái.
Nhưng thiếu niên thiếu nữ dậy thì luôn có sự kiêu ngạo của bản thân, rõ ràng biết mình không đúng nhưng vẫn cố chấp không chịu nhận sai.
Tĩnh Thủy cũng rất buồn rầu, liên tiếp mấy ngày nay, bọn họ gần như đã đi hết tất cả các nơi du ngoạn ở Bắc Kinh từ lớn đến nhỏ, nhưng trước sau cô vẫn không bước ra được một bước này.
Cuối cùng, buổi tối hôm nọ, cô thật sự không nhịn nổi nữa cho nên đã gọi điện thoại bảo Dư Đông xuống lầu nói chuyện.
Dư Đông trải qua mấy ngày nay đi chơi cùng, đã sớm đoán được trong lòng cô nghĩ gì, chỉ là không tiện nói rõ ra. Nếu Tĩnh Thủy cũng tự mình ý thức được thì hắn liền đi thẳng vào vấn đề: “Nói đi, Tĩnh Thủy, mấy ngày nay em có gì buồn phiền à?"
“Em cảm thấy mối quan hệ giữa em và ba bây giờ quá cứng nhắc, muốn hòa hoãn một chút nhưng cũng không biết phải dùng phương pháp gì, đông người như vậy em cũng ngại đến nói chuyện với ông ấy.” Tĩnh Thủy bực bội gãi gãi đầu, mặt đỏ lên.
“Em có thể hẹn ba em cùng đi ra ngoài một chuyến.”
“Hả?” Tĩnh Thủy do dự cầm lấy điện thoại nhưng rồi lại muốn rút lui.
“Không cần sợ, chỉ cần em đi ra được một bước này, thì về sau mọi việc sẽ dễ dàng hơn chẳng lẽ em muốn cứ tiếp tục như vậy mãi hay sao? Hơn nữa đi ra ngoài với ba mình một chút đâu phải là chuyện gì khó khăn đâu."
Không chống cự lại được xúi giục của Dư Đông, Tĩnh Thủy vụng về ấn ấn phím, gửi cho ba mình một tin nhắn.
Chỉ một lát sau, cô đã nhận được câu trả lời, ba cô đồng ý.
Đúng lúc mọi người đã đi chơi mấy ngày hôm nay, ai cũng có hơi mệt mỏi vì thế đều muốn ở khách sạn nghỉ ngơi không muốn đi ra ngoài nữa, cho Tĩnh Thủy cơ hội nói chuyện với ba mình.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Lúc đến cổng trạm tàu điện ngầm, Trương Hạo Thiên hỏi.
“Ba muốn đi đâu?"
“Ba thì sao cũng được. Con muốn đi chỗ nào thì ba đi chỗ đó.”
“Vậy Di Hoà Viên đi, bây giờ trời nóng như vậy đến đó mát mẻ hơn một chút.”
Đến nơi thì đã có rất đông người, lúc xuống xe Tĩnh Thủy chút nữa là đã bị chen ngã, cũng là ba cô túm lại được rồi kéo xuống.
Trong vườn có hồ nước, xua đi được một chút nóng bức của mùa hè, gió lạnh thổi qua gương mặt Tĩnh Thủy, tinh thần sảng khoái.
Lúc trước đi dạo vòng quanh Di Hòa Viên có hơi vội vàng, không ngồi thuyền, Tĩnh Thủy vẫn rất luyến tiếc, cho nên muốn đi thuyền dạo vòng quanh xem phong cảnh.
Trương Hạo Thiên nhìn thấy được sự mong muốn của cô: “Con muốn đi thuyền dạo sao?”
Tĩnh Thủy vui vẻ gật đầu.
Hai bên bờ sông là liễu rủ xanh biếc cùng với các đền đài lầu các cổ xưa, Tĩnh Thủy vừa ngắm phong cảnh vừa nghe giảng giải về các giai đoạn lịch sử đã qua, vô cùng thích thú.
“Đây chắc là lần đầu tiên hai cha con chúng ta cùng đi chơi riêng với nhau nhỉ?” Trương Hạo Thiên đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Tĩnh Thủy nhớ lại những ký ức trước đây, có chút thương cảm: “Đúng vậy, lúc con còn nhỏ ba cũng chưa từng dẫn con đến công viên giải trí chơi.”
“Là ba không tốt, chỉ lo kiếm tiền mà không quan tâm đến con.”
“Không sao, bây giờ con đã lớn rồi, con cũng hiểu được ba chỉ vì muốn sinh hoạt của chúng ta được tốt hơn, dù sao sau này cũng còn có rất nhiều cơ hội không phải chỉ là một chút thời gian đó, đúng không?”
“Phải.” Tĩnh Thủy nhìn thấy nụ cười hiếm khi có được trên khuôn mặt ba cô.
Đây là lần đầu tiên Tĩnh Thủy ở bên cạnh ba mình một thời gian dài như vậy, thì ra cũng không khó khăn như cô tưởng tượng mà ngược lại trong lòng còn cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Hai cha con chơi hết cả một buổi sáng mới vui vẻ quay về, lúc sắp đến khách sạn, Tĩnh Thủy bỗng nhiên nhớ tới cái gì: “Ba à, hình như nhiều năm như vậy chúng ta chưa từng ôm nhau.”
“Hình như là vậy thật, ôm một cái nào.” Trương Hạo Thiên giang tay ra, nghênh đón Tĩnh Thủy.
Khóe miệng Tĩnh Thủy cũng cười toét ra, bức tường ngăn cản giữa hai cha con họ, thế là đã ầm ầm sụp đổ.
___________________
“Em chỉ muốn chia sẻ với sư huynh một chút vui sướng mà thôi, không có ý gì khác.” Lục Nhiễm mặt không đổi sắc biện giải.
“Phải, em hoàn toàn có thể nói rằng bản thân mình lấy được huy chương cho nên muốn chia vui với sư huynh nhưng truyền thông thì không nghĩ như vậy, bọn họ sẽ phóng đại sự việc lên gấp nhiều lần, như vậy mới có thể gây được sự chú ý cho người đọc. Em nhìn xem những tiêu đề này viết như thế nào? “Lục Nhiễm và sư huynh Dư Đông quan hệ thân mật.”, “Lục Nhiễm sau khi thi đấu xong đã tươi cười ngọt ngào tặng hoa cho Dư Đông.” điều này sẽ khiến bao nhiêu người hiểu lầm các em là một đôi hả?”
“Thì đó chính là mục đích của tôi mà!” Lục Nhiễm tuy nội tâm nghĩ vậy nhưng bề ngoài còn phải biểu hiện thái độ tích cực nhận lỗi, “Xin lỗi huấn luyện viên, lần này là em không chú ý, từ đây về sau em sẽ tránh những rắc rối như thế.”
“Phải nhớ cho kỹ vào đấy.” Huấn luyện viên Hạ vốn định hung hăng phê bình cô ta một trận nhưng lại không đành lòng, đành phải thôi, “Sau khi Thế vận hội Olympic kết thúc, phạt em tập thêm giờ, không ý kiến chứ?”
“Không ý kiến, huấn luyện viên Hạ.”
“Được rồi, về nghỉ ngơi đi, tiếp theo còn nội dung thi đấu, đừng ảnh hưởng tâm lý.”
Tiễn Lục Nhiễm đi, huấn luyện viên Hạ lại kêu Dư Đông tới, giống như thẩm vấn phạm nhân, đánh giá hắn trên dưới trái phải mấy vòng mới mở miệng hỏi: “Dư Đông, em nói thật cho tôi biết, em và Lục Nhiễm có tình cảm vượt qua tình đồng đội hay không?”
“Tuyệt đối không có, em thề.” Dư Đông mấy ngày nay cũng hết sức đau đầu, không ngờ một bó hoa nho nhỏ đã làm dấy lên sóng to gió lớn như vậy, che trời lấp đất đều là tin tức của hắn và Lục Nhiễm. Hơn thế nữa mức độ khán giả đón nhận cũng tốt vô cùng, thậm chí còn xuất hiện một làn sóng ủng hộ hắn và Lục Nhiễm ở bên nhau.
“Được, trước giờ em không biết nói dối, em đã nói không có thì tôi sẽ tin là không có, nhưng mà Dư Đông, em dự định xử lý chuyện này như thế nào?”
“Trước tiên tập trung thi đấu, thi đấu xong sẽ có phóng viên họp báo, đến lúc đó mới làm sáng tỏ.”
“Cũng chỉ có thể như vậy, nhưng cũng không nên nói quá nặng nề, phá hủy quan hệ đồng đội.”
“Huấn luyện viên Hạ yên tâm, em sẽ chú ý.”
Cuối cùng cũng thu dọn một phần sự kiện khó giải quyết này, huấn luyện Hạ mệt mỏi ngồi lại trên ghế, xoa xoa huyệt Thái Dương, mấy đứa nhóc này, thật sự không thể làm ông bớt lo được chút nào.
Tĩnh Thủy mấy ngày nay trong lòng cũng hoàn toàn không dễ chịu gì, vừa lên mạng đã thấy được toàn là tin tức của anh trai và Lục Nhiễm, thậm chí còn có người mò ra được một ít ảnh chụp lúc trước khi hai người thi đấu, tuy rằng chỉ là tiếp xúc bình thường, chưa từng có động tác thân mật, nhưng bằng vào ngòi bút của truyền thông, cũng đủ để người ta suy diễn.
Đối với những chuyện có lẽ có này, cô không thể đi hỏi anh trai, lại càng không thể đi chất vấn Lục Nhiễm, cũng ngại nói với Nhan Hòa. Dù sao bây giờ cũng đang là thời gian Thế vận hội Olympic diễn ra, cô không muốn tinh thần của mọi người bị ảnh hưởng cho nên đành gánh chịu một mình.
Nhưng làm sao có thể không ảnh hưởng được, tất cả các nội dung thi đấu tiếp theo bất kể là 200m tự do của Dư Đông hay là các hạng mục nam, nữ tiếp sức đều không thu hoạch được gì.
Có thể thấy được huấn luyện viên Hạ rất thất vọng nhưng thấy mọi người đã rất khổ sở, ông ấy cũng không thể lại gia tăng thêm áp lực cho bọn họ. Vì thế chỉ nói với mọi người rằng Thế Vận Hội Olympic sắp đi qua rồi, bọn họ cần phải phấn chấn để chuẩn bị cho một chu kỳ mới.
Sau khi nội dung thi tiếp sức cuối cùng kết thúc, Dư Đông nhanh chóng thay đồng phục thể thao, chuẩn bị bước vào cuộc họp báo.
Kỳ thật trong cuộc họp báo lần trước Lục Nhiễm cũng đã làm sáng tỏ, chỉ là cô ta ăn nói rất mập mờ, cố ý cường điệu rằng cô ta và Dư Đông ở trong đội là có quan hệ tốt nhất, giống như là anh em vậy.
Dư Đông cho dù có ngốc thì cũng nhận ra được Lục Nhiễm có tình cảm vượt mức bình thường đối với mình, lúc trước cô ta sử dụng những thủ đoạn nhỏ kia chính là vì để mình chú ý, nhưng mình không có cảm giác đó với cô ta, cho nên lần này phải nói tuyệt tình một chút, để cô ta không còn hi vọng nữa. Hắn còn định sau khi kết thúc Thế Vận Hội sẽ nói chuyện riêng với Lục Nhiễm, bảo cô ta đừng tiếp tục như vậy, đối với cả hai người bọn họ đều không tốt.
Lúc chờ đến giờ họp báo Diêu Khải Hiên cũng đến ngồi bên cạnh hắn. Nói đến cũng kỳ lạ, Dư Đông và Diêu Khải Hiên đã không còn giống như lúc nhỏ, bất cứ chuyện gì cũng không giấu nhau, bây giờ ngược lại hắn có vẻ thân với Triệu Nham hơn một chút.
“Chút nữa họp báo, cậu dự định sẽ nói như thế nào?” Diêu Khải Hiên nhỏ giọng hỏi.
“Nói rằng chỉ là đồng đội, không hề giống với những gì mà bên ngoài tưởng tượng. Tớ không có cảm giác gì với cô ta, càng không có khả năng trở thành người yêu sau này.”
“Quyết tuyệt vậy sao?” Diêu Khải Hiên hoảng sợ, “Thực ra tớ cũng có chút không hiểu, Lục Nhiễm cũng là một cô gái tốt, người vừa thông minh lại xinh đẹp, khả năng bơi lội xuất sắc, biết tiến biết lùi, trong đội có rất nhiều đội viên nam thích cô ấy, kết quả là đều chạm vào một bức tường. Cậu đột nhiên nhận được một món hời như thế, sao lại không suy nghĩ chấp nhận cô ấy đi?”
Dư Đông có chút cảnh giác, theo lý mà nói, Diêu Khải Hiên hẳn là phải đứng về phía hắn, ủng hộ quyết định của hắn, tại sao hôm nay lại đưa ra ý kiến tương phản? Hắn dường như cảm giác được, Diêu Khải Hiên đã không còn là Diêu Khải Hiên lúc trước.
“Cậu nói không sai, cô ta rất ưu tú, nhưng ưu tú thì tớ nhất định phải thích cô ta hay sao? Không phải đạo lý này.”
“Là bởi vì Tĩnh Thủy sao?” Dư Đông không ngờ là Diêu Khải Hiên lại hỏi trắng ra như vậy.
“Không phải.” Dư Đông cũng không biết vì sao mình lại phủ nhận.
Diêu Khải Hiên còn muốn tiếp tục hỏi, nhưng người điều khiển đã vào bàn, tuyên bố buổi họp báo sắp bắt đầu.
Dư Đông ngồi xuống chỗ ngồi của mình, trong lòng bồn chồn, tim đập liên hồi.
Các câu hỏi lúc đầu cũng coi như là có quy củ, cơ bản đều là về các vấn đề thi đấu, nhưng Dư Đông không dám thiếu cảnh giác, luôn luôn ghi nhớ và lặp lại nhiều lần câu trả lời của mình một cách trau chuốt.
Tĩnh Thủy sau khi thi đấu kết thúc cũng nhanh như chớp chạy về khách sạn, mở TV lên, gấp gáp muốn thử anh trai rốt cuộc sẽ nói gì.
Hỏi xong các vấn đề về thi đấu, phóng viên bắt đầu châm ngòi các vấn đề sinh hoạt bên lề của vận động viên, câu hỏi mà Dư Đông chờ đợi nãy giờ cuối cùng cũng vang lên: “Tôi muốn hỏi Dư Đông, ở nội dung 100m bơi bướm dành cho nữ, sau khi Lục Nhiễm thi xong đã đến khán đài tặng hoa cho cậu, xin hỏi hai người có mối quan hệ gì?”
Trái tim Tĩnh Thủy đã nhấc lên cổ họng.
“Đầu tiên các vị đã hiểu lầm một sự việc, sau khi Lục Nhiễm thi đấu kết thúc là muốn chia vui cùng chúng tôi, chỉ vì tôi là người đứng gần nhất, cho nên mới đúng lúc nhận lấy bó hoa đó mà thôi, thứ hai là tôi và Lục Nhiễm chỉ là mối quan hệ đồng đội rất bình thường, không hề thân mật giống như bên ngoài đồn đại, tôi cũng không có bất cứ tình cảm gì vượt qua tình đồng đội đối với cô ta, cuối cùng, tôi là một vận động viên, trước mắt càng nên chuyên tâm huấn luyện, không nên vướng vào các tin tức như vậy.”
Lời nói của Dư Đông đã cho Tĩnh Thủy một viên thuốc an thần, mấy ngày nay cô vẫn luôn bối rối về chuyện kia, cuối cùng cũng đã có đáp án.
Nhưng phóng viên kia vẫn chưa chịu từ bỏ ý định: “Tôi muốn hỏi Dư Đông cậu sẽ thích dạng con gái như thế nào?”
Tĩnh Thủy trái tim thật vất vả mới buông xuống bây giờ lại nhấc lên.
“Dịu dàng, hoà nhã, lịch sự, à đúng rồi, tôi thích tóc dài.”
Đương nhiên không hề giống gì với Lục Nhiễm, nhưng lại có vài phần phù hợp với Tĩnh Thủy.
Tuy cô biết anh trai nói cũng có khả năng không phải mình, nhưng trong lòng Tĩnh Thủy vẫn vui đến nở hoa.
Tên phóng viên kia thấy không đào ra được gì từ miệng Dư Đông, đành phải hậm hực bỏ cuộc.
Một cuộc họp báo có kinh ngạc nhưng không nguy hiểm cứ như vậy mà đi qua.
Vốn dĩ Dư Đông nghĩ thi đấu vừa kết thúc lập tức đi tìm Lục Nhiễm nói chuyện, ngặt nỗi ba mẹ còn cả chú Trương và dì Lý gọi điện thoại đến, nói muốn thừa dịp nghỉ hè tới Bắc Kinh chơi mấy ngày, rồi sau đó sẽ cùng nhau về thành phố Z.
Tĩnh Thủy cũng biết được tin tức này, cho nên đã cẩn thận suy nghĩ, hơn nửa năm nay cô không gặp mặt ba mẹ mình, ngày thường chỉ có thể dựa vào điện thoại để vơi nỗi nhớ. Lần này cha mẹ sắp tới đây, cô sẽ kéo theo Dư Đông ăn chơi hết tất cả các món ngon, các địa điểm ở Bắc Kinh mới được
Tối nay các chuyến bay đến thủ đô rất nhiều, hai người đợi hết mấy tiếng đồng hồ mới có thể đón được ba mẹ mình. Lý Dĩnh vừa xuống máy bay đã nói chuyện không ngừng với Tĩnh Thủy, Trương Hạo Thiên thấy chen không lọt miệng, liền chui vào doanh trại của nhà Dư Đông.
“A Đông, nghe nói bây giờ con là kiện tướng quốc gia có thể tự mình chọn trường đại học có đúng không?” Trương Hạo Thiên hỏi.
“Dạ đúng vậy.” Dư Đông đứng thẳng sống lưng, đây là chuyện mà hắn vẫn luôn lấy làm tự hào.
“Vậy con đã chọn được trường mình muốn chưa?” Triệu Thục Phân hỏi.
“Chắc là Đại học Thể dục thể thao Bắc Kinh.”
“Thằng nhóc này có phải con cảm thấy học Đại học Thể dục thể thao Bắc Kinh thì vừa huấn luyện vừa học tri thức cho nên có thể lén lút lười biếng hay không? Ba nói cho con biết, không có cửa đâu!” Dư Phong gõ lên đầu thằng con mình một cái.
Dư Đông giả vờ rất đau: “Ba, con trai ba chính là nhà vô địch thế giới tương lai đấy, ba đừng có gõ, hư đầu người ta luôn rồi.”
“Được rồi, được rồi đừng có giả vờ nữa bây giờ đã thành niên rồi đúng không? Không thể giống như mấy đứa trẻ con nữa.” Dư Phong vô cùng xúc động lại sờ sờ đầu hắn.
Tĩnh Thủy thực ra vẫn luôn chú ý tới ba mình, những năm gần đây cô đã dần dần trở nên trưởng thành hơn, cũng đã hiểu được lúc cô còn nhỏ, ba mình thường xuyên không có ở bên cạnh không phải là ông ấy cố ý, chỉ là ông ấy cũng làm cha mẹ lần đầu, không có kinh nghiệm gì, luôn cho rằng tình thân có thể từ từ đền bù, không biết được tầm quan trọng của việc làm bạn với con cái.
Nhưng thiếu niên thiếu nữ dậy thì luôn có sự kiêu ngạo của bản thân, rõ ràng biết mình không đúng nhưng vẫn cố chấp không chịu nhận sai.
Tĩnh Thủy cũng rất buồn rầu, liên tiếp mấy ngày nay, bọn họ gần như đã đi hết tất cả các nơi du ngoạn ở Bắc Kinh từ lớn đến nhỏ, nhưng trước sau cô vẫn không bước ra được một bước này.
Cuối cùng, buổi tối hôm nọ, cô thật sự không nhịn nổi nữa cho nên đã gọi điện thoại bảo Dư Đông xuống lầu nói chuyện.
Dư Đông trải qua mấy ngày nay đi chơi cùng, đã sớm đoán được trong lòng cô nghĩ gì, chỉ là không tiện nói rõ ra. Nếu Tĩnh Thủy cũng tự mình ý thức được thì hắn liền đi thẳng vào vấn đề: “Nói đi, Tĩnh Thủy, mấy ngày nay em có gì buồn phiền à?"
“Em cảm thấy mối quan hệ giữa em và ba bây giờ quá cứng nhắc, muốn hòa hoãn một chút nhưng cũng không biết phải dùng phương pháp gì, đông người như vậy em cũng ngại đến nói chuyện với ông ấy.” Tĩnh Thủy bực bội gãi gãi đầu, mặt đỏ lên.
“Em có thể hẹn ba em cùng đi ra ngoài một chuyến.”
“Hả?” Tĩnh Thủy do dự cầm lấy điện thoại nhưng rồi lại muốn rút lui.
“Không cần sợ, chỉ cần em đi ra được một bước này, thì về sau mọi việc sẽ dễ dàng hơn chẳng lẽ em muốn cứ tiếp tục như vậy mãi hay sao? Hơn nữa đi ra ngoài với ba mình một chút đâu phải là chuyện gì khó khăn đâu."
Không chống cự lại được xúi giục của Dư Đông, Tĩnh Thủy vụng về ấn ấn phím, gửi cho ba mình một tin nhắn.
Chỉ một lát sau, cô đã nhận được câu trả lời, ba cô đồng ý.
Đúng lúc mọi người đã đi chơi mấy ngày hôm nay, ai cũng có hơi mệt mỏi vì thế đều muốn ở khách sạn nghỉ ngơi không muốn đi ra ngoài nữa, cho Tĩnh Thủy cơ hội nói chuyện với ba mình.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Lúc đến cổng trạm tàu điện ngầm, Trương Hạo Thiên hỏi.
“Ba muốn đi đâu?"
“Ba thì sao cũng được. Con muốn đi chỗ nào thì ba đi chỗ đó.”
“Vậy Di Hoà Viên đi, bây giờ trời nóng như vậy đến đó mát mẻ hơn một chút.”
Đến nơi thì đã có rất đông người, lúc xuống xe Tĩnh Thủy chút nữa là đã bị chen ngã, cũng là ba cô túm lại được rồi kéo xuống.
Trong vườn có hồ nước, xua đi được một chút nóng bức của mùa hè, gió lạnh thổi qua gương mặt Tĩnh Thủy, tinh thần sảng khoái.
Lúc trước đi dạo vòng quanh Di Hòa Viên có hơi vội vàng, không ngồi thuyền, Tĩnh Thủy vẫn rất luyến tiếc, cho nên muốn đi thuyền dạo vòng quanh xem phong cảnh.
Trương Hạo Thiên nhìn thấy được sự mong muốn của cô: “Con muốn đi thuyền dạo sao?”
Tĩnh Thủy vui vẻ gật đầu.
Hai bên bờ sông là liễu rủ xanh biếc cùng với các đền đài lầu các cổ xưa, Tĩnh Thủy vừa ngắm phong cảnh vừa nghe giảng giải về các giai đoạn lịch sử đã qua, vô cùng thích thú.
“Đây chắc là lần đầu tiên hai cha con chúng ta cùng đi chơi riêng với nhau nhỉ?” Trương Hạo Thiên đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Tĩnh Thủy nhớ lại những ký ức trước đây, có chút thương cảm: “Đúng vậy, lúc con còn nhỏ ba cũng chưa từng dẫn con đến công viên giải trí chơi.”
“Là ba không tốt, chỉ lo kiếm tiền mà không quan tâm đến con.”
“Không sao, bây giờ con đã lớn rồi, con cũng hiểu được ba chỉ vì muốn sinh hoạt của chúng ta được tốt hơn, dù sao sau này cũng còn có rất nhiều cơ hội không phải chỉ là một chút thời gian đó, đúng không?”
“Phải.” Tĩnh Thủy nhìn thấy nụ cười hiếm khi có được trên khuôn mặt ba cô.
Đây là lần đầu tiên Tĩnh Thủy ở bên cạnh ba mình một thời gian dài như vậy, thì ra cũng không khó khăn như cô tưởng tượng mà ngược lại trong lòng còn cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Hai cha con chơi hết cả một buổi sáng mới vui vẻ quay về, lúc sắp đến khách sạn, Tĩnh Thủy bỗng nhiên nhớ tới cái gì: “Ba à, hình như nhiều năm như vậy chúng ta chưa từng ôm nhau.”
“Hình như là vậy thật, ôm một cái nào.” Trương Hạo Thiên giang tay ra, nghênh đón Tĩnh Thủy.
Khóe miệng Tĩnh Thủy cũng cười toét ra, bức tường ngăn cản giữa hai cha con họ, thế là đã ầm ầm sụp đổ.
___________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương