Đường Đua Xanh Hẹn Ước
Chương 52
Trải qua một ngày huấn luyện mệt mỏi, tất cả mọi người đều gấp gáp trở về ký túc xá nghỉ ngơi, không có ai còn ở lại bên ngoài nữa bởi vậy khu vực bồn hoa cũng vô cùng im ắng, chỉ có một ngọn đèn đường phát ra ánh sáng nhợt nhạt, thoạt nhìn vô cùng âm u buồn tẻ.
Lục Nhiễm ngồi một mình ở bên cạnh bồn hoa, hai mắt vô định nhìn mặt đất chăm chú, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, nhìn thấy Dư Đông tới, mới hồi phục tinh thần lại: “Tìm tớ có chuyện gì sao?”
“Tôi nói thẳng vào vấn đề nhé, Lục Nhiễm, tôi cảm thấy trong lúc thi đấu cậu có làm một số việc đối với chúng ta tạo thành ảnh hưởng không tốt, cho nên từ đây về sau, nên giữ một khoảng cách nhất định thì tốt hơn.”
“Vì sao? Có phải là vì chuyện tớ tặng hoa cho cậu không? Tớ cảm thấy đâu có vấn đề gì.” Lục Nhiễm làm bộ khó hiểu.
“Hoa là cậu cố ý tặng, chỉ là vì muốn người khác hiểu lầm chúng ta, đúng không?”
Lục Nhiễm không nói.
“Sở dĩ cậu làm như vậy là bởi vì cậu có ấn tượng tốt với tôi, đúng không?”
“Cậu sai rồi, không phải chỉ là ấn tượng tốt, là thích, là thật sự yêu thích.” Khuôn mặt Lục Nhiễm hiện lên sự buồn bã, “A Đông, cậu có thể nói là tớ mưu tính, nhưng mà tớ không có bất cứ ý tưởng thứ gì là sẽ làm hại cậu, tớ chỉ là có hơi ghen ghét, ghen với Tĩnh Thủy bởi vì cô ta đã cướp đi mọi sự chú ý của cậu.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trục Lãng
2. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
3. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
4. Bức Màn Hôn Nhân
=====================================
“Cô ấy không có cướp đi mọi sự chú ý của tôi, mà là bởi vì cô ấy là em gái đã lớn lên cùng với tôi từ nhỏ, tôi đương nhiên phải có trách nhiệm chăm sóc cho cô ấy nhiều hơn người khác.”
“Vậy sao?” Khóe miệng Lục Nhiễm trễ xuống châm chọc, “Thực sự là em gái thôi sao? Hai người không có quan hệ huyết thống gì, cậu có dám nhìn nhận cậu không có chút tình cảm nào với cô ta không?”
“Không có, chỉ là em gái mà thôi.”
“Cậu đừng có tự lừa mình dối người nữa.” Lục Nhiễm thở dài, thật sự muốn bổ cái đầu của hắn ra, nhìn xem bên trong chứa những thứ linh tinh rối loạn gì, “Tớ còn có một câu muốn hỏi, cậu thực sự chưa từng thích tớ hay sao? Cho dù chỉ là một chút?”
“Cái này trong lòng cậu chắc cũng đã có đáp án rồi. Nếu thích thì tại sao tôi phải cự tuyệt quyết liệt như vậy trước mặt phóng viên chứ? Vì sao phải tức giận đối với những tin tức đó? Vì sao nhất định phải giữ khoảng cách với cậu? Tuy rằng nói thẳng ra như vậy là rất tàn nhẫn, nhưng mà Lục Nhiễm à, giữa chúng ta chỉ có thể là tình đồng đội, không thể tiến thêm được một bước nào nữa cả. Đừng hỏi tôi là vì sao, tôi cũng không thể giải thích được.”
“Tôi biết.” Giọng nói của Lục Nhiễm đã có hơi run rẩy, bóng đêm là tấm màn tốt nhất che đi những giọt nước mắt của cô ta, “Cậu yên tâm đi, tớ không phải là loại con gái lì lợm la liếm đâu. Nếu cậu không thích thì từ nay về sau tớ sẽ không làm phiền cậu nữa, cứ để cho chúng ta quay trở lại làm đồng đội bình thường. Tớ rất trân trọng khoảng thời gian mà cậu vừa mới gia nhập vào Đội tuyển Quốc gia của chúng ta, khoảng thời gian đó, chúng ta đã rèn luyện cùng nhau, đối với tớ là những ký ức đẹp nhất.”
Nói xong những câu này, cô ta liền vẫy vẫy tay với Dư Đông rồi biến mất trong bóng đêm.
Dư Đông trong lòng rất hụt hẫng, những gì vừa rồi Lục Nhiễm nói khiến cho hắn một lần nữa phải nhìn kỹ lại mối quan hệ giữa mình và Tĩnh Thủy. Khoảng thời gian trước kia hắn đều xem Tĩnh Thủy là em gái mà đối xử, nhưng mà không biết từ lúc nào nào hắn dần dần ỷ lại vào cô, luôn mong muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô. Mỗi lần cô vui vẻ hay là buồn rầu, đều sẽ làm cho hắn lo lắng bất an. Hắn thậm chí rất muốn sờ mái tóc mềm mại của cô, hưởng thụ cảm giác ôm cô vào lòng.
Không, không thể nghĩ như vậy được. Dư Đông dùng sức lắc đầu, muốn dẹp bỏ ý tưởng đó đi. Tĩnh Thủy còn quá nhỏ, bản thân mình cũng còn rất trẻ, chưa có năng lực cho cô ấy một tương lai vững chắc gì, nếu lỡ như xử sự không khéo thì trong tương lai, hai người sẽ trở thành xa lạ. Huống hồ, cuộc sống còn dài như vậy, nếu sau này Tĩnh Thủy gặp được người thích hợp hơn với mình thì phải làm sao bây giờ? Hắn không thể làm ảnh hưởng tới hạnh phúc của cô được.
Càng nghĩ càng hỗn loạn, Dư Đông điên cuồng gãi gãi đầu, cố gắng bắt bản thân mình phải bình tĩnh lại, sau đó sắc mặt bình thản quay trở về ký túc xá.
“Nói chuyện với Lục Nhiễm thế nào rồi?” Triệu Nham hỏi.
“Sao cái gì, các cậu cũng biết vậy?”
“Vớ vẩn, chỉ có hai người các cậu không về ký túc xá ngay, cậu nói xem làm sao mà bọn tớ không biết được?”
Dư Đông đành phải tước vũ khí đầu hàng: “Thì đã nói rõ hết rồi, từ nay về sau phải giữ khoảng cách nhất định, chỉ là là đồng đội bình thường mà thôi.”
“Có một chuyện, tớ không biết có nên hỏi hay không…” Triệu Nham vẻ mặt khó xử.
“Hỏi đi, anh em với nhau có gì mà phải ngại?”
“Tớ cảm thấy từ nhỏ đến lớn hình như cậu chưa hề thích bất cứ một cô gái nào, thật sự không có người nào khiến cậu động lòng hay sao?”
“Trước mắt là không có, có thể là duyên phận còn chưa tới, không nói nữa, mệt lắm rồi, tớ muốn đi ngủ sớm một chút.” Dư Đông ngay cả quần áo cũng không cởi, không màng hình tượng, nằm bẹp trên giường.
Triệu Nham thấy Dư Đông không muốn nói, cũng biết điều không hỏi gì nữa.
Trong khi đó đối với Tĩnh Thủy thì đêm nay là một đêm không an bình.
Cô đã sớm phát hiện hôm nay lúc huấn luyện Lục Nhiễm có chút thất thần. Sau khi tập xong, đã vội vã ra ngoài, kế đó lại còn nghe nói anh trai mình cũng không về ký túc xá, thì càng xác định được sự phỏng đoán của cô.
Dù rằng cô đã đã biết Lục Nhiễm thích anh trai mình từ lâu, cánh cửa sổ bằng giấy này, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị đâm thủng, nhưng cô không biết anh mình có chấp nhận hay không... nếu lỡ như anh ấy cũng cảm thấy Lục Nhiễm không tệ thì sao?
Mày không thể ích kỷ như vậy được! Anh ấy không phải chỉ thuộc về một mình mày, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ có bạn gái mà. Tĩnh Thủy cứ lặp đi lặp lại với bản thân mình như thế, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy cực kỳ khổ sở, chua xót.
Cứ mở mắt như vậy cho đến lúc bình minh, cô làm vệ sinh buổi sáng một cách qua loa, chấp nhận số phận đi vào khu huấn luyện, vốn tưởng rằng sẽ thấy hình ảnh của anh mình và Lục Nhiễm thân mật với nhau, nhưng không ngờ rằng hai người bọn họ rất xa cách, toàn bộ quá trình tập luyện cũng không hề nhìn nhau một cái nào.
Tĩnh Thủy nghi hoặc không thôi, ngặt nổi chương trình huấn luyện đã được lên kế hoạch rõ ràng, cô không thể không đè nén trái tim không an phận của mình xuống, chuyển dời sự chú ý vào bài tập.
Cuối cùng cũng tìm được khoảng nghỉ giữa giờ, Tĩnh Thủy hết sức cẩn thận dịch chuyển tới bên cạnh Dư Đông, do dự mở miệng gọi: “Sư huynh…”
“Sao vậy?”
“Em có chuyện muốn hỏi anh một chút.”
“Nói đi, chuyện gì?”
“Anh và Lục Nhiễm sư tỷ…” Tĩnh Thủy nói được một nửa, thì không nói thêm được gì, khuôn mặt đỏ ửng lên.
Dư Đông vừa tức giận vừa buồn cười, nhịn không được “cốp” một cái búng lên trán cô: “Con nhóc kia suốt ngày nghĩ cái gì thế hả? Anh và cô ta không có gì cả, vô cùng trong sáng. Đừng nghe bọn họ nói bậy.”
Tĩnh Thủy cảm thấy trong lòng mình có mấy tiểu tinh linh đang nhảy nhót lung tung, khóe miệng lại không kiềm chế được cười toe toét: “En hiểu rồi.”
“Vậy mới ngoan chứ.” Dư Đông trìu mến sờ sờ đầu cô.
Sau khi giải trừ được mọi hiểu lầm, những ngày tiếp theo đó bình thản hơn rất nhiều. Dư Đông bắt đầu những bước đầu tiên trên con đường đại học của mình, kết quả lại phát hiện mọi thứ không giống như hắn tưởng tượng, hắn vốn nghĩ lên đại học có thể ngủ suốt cả ngày, nhưng ngược lại có một đống bài tập kiến thức xã hội và chuyên môn bắt buộc chờ hắn làm. Vì thế, hắn đành phải tự thu xếp thời gian huấn luyện và thời gian đi học, hết sức bận rộn, dù sao đi nữa chỉ cần có thể qua môn là được những cái khác không cần yêu cầu quá cao.
Lục Nhiễm ngồi một mình ở bên cạnh bồn hoa, hai mắt vô định nhìn mặt đất chăm chú, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, nhìn thấy Dư Đông tới, mới hồi phục tinh thần lại: “Tìm tớ có chuyện gì sao?”
“Tôi nói thẳng vào vấn đề nhé, Lục Nhiễm, tôi cảm thấy trong lúc thi đấu cậu có làm một số việc đối với chúng ta tạo thành ảnh hưởng không tốt, cho nên từ đây về sau, nên giữ một khoảng cách nhất định thì tốt hơn.”
“Vì sao? Có phải là vì chuyện tớ tặng hoa cho cậu không? Tớ cảm thấy đâu có vấn đề gì.” Lục Nhiễm làm bộ khó hiểu.
“Hoa là cậu cố ý tặng, chỉ là vì muốn người khác hiểu lầm chúng ta, đúng không?”
Lục Nhiễm không nói.
“Sở dĩ cậu làm như vậy là bởi vì cậu có ấn tượng tốt với tôi, đúng không?”
“Cậu sai rồi, không phải chỉ là ấn tượng tốt, là thích, là thật sự yêu thích.” Khuôn mặt Lục Nhiễm hiện lên sự buồn bã, “A Đông, cậu có thể nói là tớ mưu tính, nhưng mà tớ không có bất cứ ý tưởng thứ gì là sẽ làm hại cậu, tớ chỉ là có hơi ghen ghét, ghen với Tĩnh Thủy bởi vì cô ta đã cướp đi mọi sự chú ý của cậu.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trục Lãng
2. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
3. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
4. Bức Màn Hôn Nhân
=====================================
“Cô ấy không có cướp đi mọi sự chú ý của tôi, mà là bởi vì cô ấy là em gái đã lớn lên cùng với tôi từ nhỏ, tôi đương nhiên phải có trách nhiệm chăm sóc cho cô ấy nhiều hơn người khác.”
“Vậy sao?” Khóe miệng Lục Nhiễm trễ xuống châm chọc, “Thực sự là em gái thôi sao? Hai người không có quan hệ huyết thống gì, cậu có dám nhìn nhận cậu không có chút tình cảm nào với cô ta không?”
“Không có, chỉ là em gái mà thôi.”
“Cậu đừng có tự lừa mình dối người nữa.” Lục Nhiễm thở dài, thật sự muốn bổ cái đầu của hắn ra, nhìn xem bên trong chứa những thứ linh tinh rối loạn gì, “Tớ còn có một câu muốn hỏi, cậu thực sự chưa từng thích tớ hay sao? Cho dù chỉ là một chút?”
“Cái này trong lòng cậu chắc cũng đã có đáp án rồi. Nếu thích thì tại sao tôi phải cự tuyệt quyết liệt như vậy trước mặt phóng viên chứ? Vì sao phải tức giận đối với những tin tức đó? Vì sao nhất định phải giữ khoảng cách với cậu? Tuy rằng nói thẳng ra như vậy là rất tàn nhẫn, nhưng mà Lục Nhiễm à, giữa chúng ta chỉ có thể là tình đồng đội, không thể tiến thêm được một bước nào nữa cả. Đừng hỏi tôi là vì sao, tôi cũng không thể giải thích được.”
“Tôi biết.” Giọng nói của Lục Nhiễm đã có hơi run rẩy, bóng đêm là tấm màn tốt nhất che đi những giọt nước mắt của cô ta, “Cậu yên tâm đi, tớ không phải là loại con gái lì lợm la liếm đâu. Nếu cậu không thích thì từ nay về sau tớ sẽ không làm phiền cậu nữa, cứ để cho chúng ta quay trở lại làm đồng đội bình thường. Tớ rất trân trọng khoảng thời gian mà cậu vừa mới gia nhập vào Đội tuyển Quốc gia của chúng ta, khoảng thời gian đó, chúng ta đã rèn luyện cùng nhau, đối với tớ là những ký ức đẹp nhất.”
Nói xong những câu này, cô ta liền vẫy vẫy tay với Dư Đông rồi biến mất trong bóng đêm.
Dư Đông trong lòng rất hụt hẫng, những gì vừa rồi Lục Nhiễm nói khiến cho hắn một lần nữa phải nhìn kỹ lại mối quan hệ giữa mình và Tĩnh Thủy. Khoảng thời gian trước kia hắn đều xem Tĩnh Thủy là em gái mà đối xử, nhưng mà không biết từ lúc nào nào hắn dần dần ỷ lại vào cô, luôn mong muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô. Mỗi lần cô vui vẻ hay là buồn rầu, đều sẽ làm cho hắn lo lắng bất an. Hắn thậm chí rất muốn sờ mái tóc mềm mại của cô, hưởng thụ cảm giác ôm cô vào lòng.
Không, không thể nghĩ như vậy được. Dư Đông dùng sức lắc đầu, muốn dẹp bỏ ý tưởng đó đi. Tĩnh Thủy còn quá nhỏ, bản thân mình cũng còn rất trẻ, chưa có năng lực cho cô ấy một tương lai vững chắc gì, nếu lỡ như xử sự không khéo thì trong tương lai, hai người sẽ trở thành xa lạ. Huống hồ, cuộc sống còn dài như vậy, nếu sau này Tĩnh Thủy gặp được người thích hợp hơn với mình thì phải làm sao bây giờ? Hắn không thể làm ảnh hưởng tới hạnh phúc của cô được.
Càng nghĩ càng hỗn loạn, Dư Đông điên cuồng gãi gãi đầu, cố gắng bắt bản thân mình phải bình tĩnh lại, sau đó sắc mặt bình thản quay trở về ký túc xá.
“Nói chuyện với Lục Nhiễm thế nào rồi?” Triệu Nham hỏi.
“Sao cái gì, các cậu cũng biết vậy?”
“Vớ vẩn, chỉ có hai người các cậu không về ký túc xá ngay, cậu nói xem làm sao mà bọn tớ không biết được?”
Dư Đông đành phải tước vũ khí đầu hàng: “Thì đã nói rõ hết rồi, từ nay về sau phải giữ khoảng cách nhất định, chỉ là là đồng đội bình thường mà thôi.”
“Có một chuyện, tớ không biết có nên hỏi hay không…” Triệu Nham vẻ mặt khó xử.
“Hỏi đi, anh em với nhau có gì mà phải ngại?”
“Tớ cảm thấy từ nhỏ đến lớn hình như cậu chưa hề thích bất cứ một cô gái nào, thật sự không có người nào khiến cậu động lòng hay sao?”
“Trước mắt là không có, có thể là duyên phận còn chưa tới, không nói nữa, mệt lắm rồi, tớ muốn đi ngủ sớm một chút.” Dư Đông ngay cả quần áo cũng không cởi, không màng hình tượng, nằm bẹp trên giường.
Triệu Nham thấy Dư Đông không muốn nói, cũng biết điều không hỏi gì nữa.
Trong khi đó đối với Tĩnh Thủy thì đêm nay là một đêm không an bình.
Cô đã sớm phát hiện hôm nay lúc huấn luyện Lục Nhiễm có chút thất thần. Sau khi tập xong, đã vội vã ra ngoài, kế đó lại còn nghe nói anh trai mình cũng không về ký túc xá, thì càng xác định được sự phỏng đoán của cô.
Dù rằng cô đã đã biết Lục Nhiễm thích anh trai mình từ lâu, cánh cửa sổ bằng giấy này, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị đâm thủng, nhưng cô không biết anh mình có chấp nhận hay không... nếu lỡ như anh ấy cũng cảm thấy Lục Nhiễm không tệ thì sao?
Mày không thể ích kỷ như vậy được! Anh ấy không phải chỉ thuộc về một mình mày, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ có bạn gái mà. Tĩnh Thủy cứ lặp đi lặp lại với bản thân mình như thế, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy cực kỳ khổ sở, chua xót.
Cứ mở mắt như vậy cho đến lúc bình minh, cô làm vệ sinh buổi sáng một cách qua loa, chấp nhận số phận đi vào khu huấn luyện, vốn tưởng rằng sẽ thấy hình ảnh của anh mình và Lục Nhiễm thân mật với nhau, nhưng không ngờ rằng hai người bọn họ rất xa cách, toàn bộ quá trình tập luyện cũng không hề nhìn nhau một cái nào.
Tĩnh Thủy nghi hoặc không thôi, ngặt nổi chương trình huấn luyện đã được lên kế hoạch rõ ràng, cô không thể không đè nén trái tim không an phận của mình xuống, chuyển dời sự chú ý vào bài tập.
Cuối cùng cũng tìm được khoảng nghỉ giữa giờ, Tĩnh Thủy hết sức cẩn thận dịch chuyển tới bên cạnh Dư Đông, do dự mở miệng gọi: “Sư huynh…”
“Sao vậy?”
“Em có chuyện muốn hỏi anh một chút.”
“Nói đi, chuyện gì?”
“Anh và Lục Nhiễm sư tỷ…” Tĩnh Thủy nói được một nửa, thì không nói thêm được gì, khuôn mặt đỏ ửng lên.
Dư Đông vừa tức giận vừa buồn cười, nhịn không được “cốp” một cái búng lên trán cô: “Con nhóc kia suốt ngày nghĩ cái gì thế hả? Anh và cô ta không có gì cả, vô cùng trong sáng. Đừng nghe bọn họ nói bậy.”
Tĩnh Thủy cảm thấy trong lòng mình có mấy tiểu tinh linh đang nhảy nhót lung tung, khóe miệng lại không kiềm chế được cười toe toét: “En hiểu rồi.”
“Vậy mới ngoan chứ.” Dư Đông trìu mến sờ sờ đầu cô.
Sau khi giải trừ được mọi hiểu lầm, những ngày tiếp theo đó bình thản hơn rất nhiều. Dư Đông bắt đầu những bước đầu tiên trên con đường đại học của mình, kết quả lại phát hiện mọi thứ không giống như hắn tưởng tượng, hắn vốn nghĩ lên đại học có thể ngủ suốt cả ngày, nhưng ngược lại có một đống bài tập kiến thức xã hội và chuyên môn bắt buộc chờ hắn làm. Vì thế, hắn đành phải tự thu xếp thời gian huấn luyện và thời gian đi học, hết sức bận rộn, dù sao đi nữa chỉ cần có thể qua môn là được những cái khác không cần yêu cầu quá cao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương