Đường Đua Xanh Hẹn Ước
Chương 56
Đạo bất đồng bất tương vi mưu, hai người đã không hợp thì nói nửa câu cũng là nhiều, vì thế chỉ mấy lời đã chán ghét bỏ qua nhau.
Ban tổ chức bắt đầu lần lượt đọc tên những người đoạt giải, Dư Đông đã đặt một chân lên trên bục, nhưng người dẫn chương trình này có vẻ cố ý trêu chọc hắn, không hiểu sao lại nói suốt cả một tràng dài cho đến khi Dư Đông sắp không còn kiên nhẫn nổi nữa, thì mới chịu đọc tên hắn.
Dư Đông vội vã đến mức không thể chờ đợi thêm nữa, bước lên trên bục, tận hưởng quá trình người ta đeo huy chương lên cổ cho mình.
Chiếc huy chương đồng kia tỏa sáng lấp lánh trước ngực hắn, Dư Đông mân mê trong tay, cảm thấy nó có vẻ hơi nặng, hoa văn cũng rất tinh xảo.
Sau khi nhà vô địch và người xếp thứ nhì đều đã được trao giải xong, thì đến giờ khắc thiêng liêng nhất chính là lễ thượng cờ.
Dư Đông cảm thấy có chút tiếc nuối trong lòng, hắn có thể khiến cho quốc kỳ được kéo lên, nhưng lại không thể khiến cho quốc ca của đất nước mình được vang lên, chỉ một chút nữa thôi, luôn luôn có một cái gì đó không hoàn chỉnh.
Chỉ cần cho mình thêm một chút thời gian, mình nhất định có thể khiến cho quốc ca của đất nước được vang lên trên đấu trường quốc tế, hắn âm thầm thề.
Sau khi quốc ca được tấu xong, Johan lấy tư thái của nhà vô địch bắt tay với hai người xếp thứ nhì và thứ ba, khi anh ta đi đến chỗ của Dư Đông, Dư Đông có thể cảm thấy được rõ ràng anh ta đang bĩu môi chế giễu mình.
Làm bộ làm tịch, Dư Đông thầm mắng trong lòng.
Sau khi chụp ảnh xong, Dư Đông vội vàng chạy về phía khán phòng, Tĩnh Thủy đã chuẩn bị quốc kỳ, ném cho Dư Đông. Dư Đông vững vàng chụp được, trải ra, khoác lên trên người, cười toe toét với Tĩnh Thủy.
Nụ cười này khiến cho trái tim Tĩnh Thủy run lên một cái, anh ấy đã chờ đợi nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có thể vượt qua Từ Minh Triết, như vậy có phải chỉ cần mình kiên trì cuối cùng cũng sẽ có một ngày vượt qua được Lục Nhiễm hay không?
Cô nhìn anh trai khoác quốc kỳ, chạy một vòng quanh sân, phất tay chào những người vây xem, sự tự hào cũng tràn ra đầy mặt, bỗng dưng trong lòng dâng lên một khát vọng.
Thi đấu lần này cô cũng gì không có mục tiêu gì to lớn, chỉ cần đột phá được thành tích của mình là được, nhưng bây giờ cô đã thay đổi ý định. Cô muốn một lần nữa khiêu chiến Lục Nhiễm. Áp lực chợt tăng lên, Tĩnh Thủy lại một đêm mất ngủ, do đó mang theo hai quầng thâm dưới mắt mà tham gia đấu loại và bán kết. Cũng may là quá trình tương đối tốt đẹp, cô thuận lợi bình định được bốn phương mà tiến vào trận chung kết.
Hôm trận chung kết diễn ra, Tĩnh Thủy dựa vào lan can, bồn chồn bất an nhìn từng đợt người đi ra đi vào, không khí khô nóng khiến trong người càng thêm bực bội, cô đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, nên phải xem quần áo như công cụ xả sự khó chịu trong lòng.
“Sao vậy? Hồi hộp lắm sao?” Giọng Diêu Khải Hiên truyền vào tai cô, “Uống chút nước bình tĩnh lại đi.”
Tĩnh Thủy nhận lấy nước, nói tiếng cảm ơn với anh ta rồi uống một hớp tượng trưng.
“Mấy hôm trước Dư Đông giành được huy chương đã ảnh hưởng rất lớn đến em đúng không?”
“Có một chút.”
“Anh biết em đang nghĩ gì, em phải tin tưởng bản thân mình, em nhất định có thể làm được.”
“Em nhất định sẽ cố gắng hết sức, cảm ơn anh Khải Hiên đã động viên em, em phải đi rồi.”
Lúc Tĩnh Thủy đi vòng qua Diêu Khải Hiên mới phát hiện Dư Đông có hơi lúng túng đứng ở một góc: “Có phải anh quấy rầy hai người nói chuyện không?”
“Không có, đã nói chuyện xong rồi, bây giờ em phải đi thi đấu.” Tĩnh Thủy ra ý bảo hắn yên tâm rồi cất bước định đi.
“Tĩnh Thủy.” Dư Đông gọi cô lại.
“Chuyện gì?” Tĩnh Thủy quay đầu.
“Phải giữ cho đầu óc thanh thản, không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần lo bơi là được. Ngoài ra Lục Nhiễm sẽ bơi rất nhanh trong giai đoạn đầu, em cần phải theo sát.”
“Cảm ơn anh.” Tĩnh Thủy sửa lại thái độ nặng nề lúc trước, cười ngọt ngào với hắn.
Sau khi Tĩnh Thủy đi khỏi, không khí đang náo nhiệt đột nhiên trở nên trầm mặc, Dư Đông và Diêu Khải Hiên đều hiểu rõ trong lòng nhưng không ai nói ra, tình bạn giữa bọn họ đã không còn có thể quay trở lại như trước đây được nữa.
Tĩnh Thủy bên này cũng rất không may, vừa mới đi đến phòng chờ thì đã đụng phải Lục Nhiễm.
Kể từ sau lần nói chuyện đó, Lục Nhiễm cũng rất ý thức giữ khoảng cách với Dư Đông, vốn dĩ đã nói với mọi người một cách chắc chắn là sẽ nuôi tóc cho dài nhưng bây giờ lại cắt ngắn. Tĩnh Thủy cho dù có ngốc thì cũng đoán được bọn họ đại khái đã nói những gì, hơn nữa cũng ý thức được mình chính là chướng ngại vật giữa hai người họ bởi vậy luôn đặc biệt cảm thấy không được tự nhiên.
Ánh mắt Lục Nhiễm cũng có chút phức tạp, trên lý thuyết khi gặp được tình địch cô ta hẳn là phải châm chọc mỉa mai một chút, làm nhiễu loạn ý chí chiến đấu của Tĩnh Thủy, nhưng cô ta dù sao cũng là một vận động viên, có nguyên tắc của chính mình, vì thế cô ta chỉ vỗ vỗ bả vai Tĩnh Thủy một chút. Lúc đi ngang qua thì nói nhỏ: “Cố gắng mà bơi cho tốt, đừng để tôi phải thất vọng.”
Tĩnh Thủy sững sờ trong giây lát, đến khi hồi phục tinh thần lại thì Lục Nhiễm đã đi xa, cô đành phải sửa lại mũ và kính bơi, chuẩn bị ra thi đấu.
Bởi vì biểu hiện của cô ở vòng loại không xuất sắc cho nên vị trí của đường bơi cũng không phải khá tốt, Tĩnh Thủy ở đường bơi thứ hai, Lục Nhiễm ở thứ ba, đúng lúc là ngay bên cạnh.
Tĩnh Thủy cảm thấy cơ bắp toàn thân đều cứng đờ, những gì Dư Đông nói, Lục Nhiễm nói, Diêu Khải Hiên nói cứ không ngừng vang vọng bên tai cô.
“Take your mark.” khẩu lệnh vang lên rất đúng lúc
Tĩnh Thủy nín thở, điều chỉnh trạng thái.
“Đoànggg!”
Cô đã quên mất cơ thể mình bắn ra ngoài như thế nào, chỉ cảm thấy dây thần kinh trong toàn thân đều hết sức căng thẳng, căn bản là không thả lỏng ra được, không thả lỏng ra được thì càng sốt ruột, càng sốt ruột thì đầu óc càng rối loạn.
“Phải giữ cho đầu óc tỉnh táo, không cần nghĩ tới bất cứ cái gì cả, chỉ bơi mà thôi.” Lời anh trai nói để kịp thời nhắc nhở cô.
Tĩnh Thủy cố gắng tập trung toàn bộ sự chú ý, nỗ lực để bản thân chỉ tập trung nhìn về phía trước, sau đó hít vào một hơi, chúi mặt nào trong làn nước, chậm rãi nhả khí ra, hai tay phối hợp rẽ nước, hất tung ra một nửa vòng tròn.
Dòng chảy đang hỗn loạn đột nhiên trở nên có kết cấu hơn, Tĩnh Thủy trong lòng vui vẻ, cuối cùng cũng tìm được cảm giác lúc huấn luyện rồi.
Chỉ là bây giờ đã trôi qua 25m, cô bị tụt lại khá xa. Người dẫn đầu bây giờ đang là Derby, xếp thứ hai là một tuyển thủ người Nga, xếp thứ ba là Lục Nhiễm, cô còn kém được nhiễm một thân người.
Không được bỏ cuộc, trước khi thi đấu kết thúc thì không có gì không thể xảy ra. Cô tự động viên tinh thần mình.
Nếu Lục Nhiễm có thói quen bơi rất nhanh ở giai đoạn đầu, thì về sau thể lực của cô ta sẽ yếu hơn một chút. Lúc đó lại chính là thế mạnh của cô, cô không ngại đánh cược một lần, đánh cược Lục Nhiễm giai đoạn sau sẽ không thể bơi nhanh được.
Nhưng mà việc quan trọng nhất bây giờ chính là phải tận dụng hết tất cả mọi khả năng để kéo gần chênh lệch, nếu không cho dù giai đoạn sau có bơi nhanh hơn nữa cũng không có giá trị gì. Tĩnh Thủy Tuy có hơi hoảng hốt nhưng cũng tự nhắc nhở bản thân mình không được để rối loạn nhịp bơi, phải tận dụng lực lượng của nước để giúp mình bơi nhanh nhất có thể.
Lúc xoay người, cô cũng đã tính toán khoảng cách, cảm thấy có hy vọng, nếu phát huy hết tiềm lực có sẵn của mình, nói không chừng thật sự có thể thành công.
Mặt nước bình tĩnh bị cô cắt ra một lỗ hổng, bọt sóng trắng như tuyết nổi lên xung quanh cô. Trong lòng cô vừa bồn chồn lại vừa hưng phấn, hoàn toàn quên mất mỏi mệt, bởi vì cô nhìn thấy Lục Nhiễm đã ở gần ngay trước mắt!
Lục Nhiễm quả nhiên không bơi nhanh được như giai đoạn đầu, nhưng thể lực thì vẫn còn, bởi vậy tốc độ lao tới cũng không chậm, chỉ là không quá ưu việt như lúc đầu.
Bây giờ chính là lúc cứng đối cứng.
Tĩnh Thủy lại rẽ nước với một biên độ rộng, đẩy tốc độ lên mức cao nhất, không khí tồn lưu trong phổi nhanh chóng được sử dụng gần như không còn, nhưng cô liều mạng chịu đựng, bởi vì như vậy sẽ tiết kiệm được thời gian.
Lục Nhiễm cũng không phải là đèn cạn dầu, nhìn thấy Tĩnh Thủy tiến lên rào rạt, liền cắn răng tăng thêm tốc độ.
Tĩnh Thủy cũng không dễ dàng chịu thua như vậy cứ cắn chặt nhất quyết không buông, bọt sóng mà hai người bọn họ tạo ra đan xen vào nhau, giống như binh lính đánh nhau trên chiến trường.
“Mấy năm nay Tĩnh Thủy tiến bộ rất lớn, bây giờ đã có thể theo sát Lục Nhiễm như vậy.” Diêu Khải Hiên thay mắt dán sát vào hồ bơi, không nỡ rời đi nơi khác.
“Không chỉ là theo sát, mà là sẽ vượt qua.” Đối với việc này của Tĩnh Thủy, Dư Đông và Diêu Khải Hiên tự động đứng cùng một mặt trận thống nhất.
Ban tổ chức bắt đầu lần lượt đọc tên những người đoạt giải, Dư Đông đã đặt một chân lên trên bục, nhưng người dẫn chương trình này có vẻ cố ý trêu chọc hắn, không hiểu sao lại nói suốt cả một tràng dài cho đến khi Dư Đông sắp không còn kiên nhẫn nổi nữa, thì mới chịu đọc tên hắn.
Dư Đông vội vã đến mức không thể chờ đợi thêm nữa, bước lên trên bục, tận hưởng quá trình người ta đeo huy chương lên cổ cho mình.
Chiếc huy chương đồng kia tỏa sáng lấp lánh trước ngực hắn, Dư Đông mân mê trong tay, cảm thấy nó có vẻ hơi nặng, hoa văn cũng rất tinh xảo.
Sau khi nhà vô địch và người xếp thứ nhì đều đã được trao giải xong, thì đến giờ khắc thiêng liêng nhất chính là lễ thượng cờ.
Dư Đông cảm thấy có chút tiếc nuối trong lòng, hắn có thể khiến cho quốc kỳ được kéo lên, nhưng lại không thể khiến cho quốc ca của đất nước mình được vang lên, chỉ một chút nữa thôi, luôn luôn có một cái gì đó không hoàn chỉnh.
Chỉ cần cho mình thêm một chút thời gian, mình nhất định có thể khiến cho quốc ca của đất nước được vang lên trên đấu trường quốc tế, hắn âm thầm thề.
Sau khi quốc ca được tấu xong, Johan lấy tư thái của nhà vô địch bắt tay với hai người xếp thứ nhì và thứ ba, khi anh ta đi đến chỗ của Dư Đông, Dư Đông có thể cảm thấy được rõ ràng anh ta đang bĩu môi chế giễu mình.
Làm bộ làm tịch, Dư Đông thầm mắng trong lòng.
Sau khi chụp ảnh xong, Dư Đông vội vàng chạy về phía khán phòng, Tĩnh Thủy đã chuẩn bị quốc kỳ, ném cho Dư Đông. Dư Đông vững vàng chụp được, trải ra, khoác lên trên người, cười toe toét với Tĩnh Thủy.
Nụ cười này khiến cho trái tim Tĩnh Thủy run lên một cái, anh ấy đã chờ đợi nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có thể vượt qua Từ Minh Triết, như vậy có phải chỉ cần mình kiên trì cuối cùng cũng sẽ có một ngày vượt qua được Lục Nhiễm hay không?
Cô nhìn anh trai khoác quốc kỳ, chạy một vòng quanh sân, phất tay chào những người vây xem, sự tự hào cũng tràn ra đầy mặt, bỗng dưng trong lòng dâng lên một khát vọng.
Thi đấu lần này cô cũng gì không có mục tiêu gì to lớn, chỉ cần đột phá được thành tích của mình là được, nhưng bây giờ cô đã thay đổi ý định. Cô muốn một lần nữa khiêu chiến Lục Nhiễm. Áp lực chợt tăng lên, Tĩnh Thủy lại một đêm mất ngủ, do đó mang theo hai quầng thâm dưới mắt mà tham gia đấu loại và bán kết. Cũng may là quá trình tương đối tốt đẹp, cô thuận lợi bình định được bốn phương mà tiến vào trận chung kết.
Hôm trận chung kết diễn ra, Tĩnh Thủy dựa vào lan can, bồn chồn bất an nhìn từng đợt người đi ra đi vào, không khí khô nóng khiến trong người càng thêm bực bội, cô đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, nên phải xem quần áo như công cụ xả sự khó chịu trong lòng.
“Sao vậy? Hồi hộp lắm sao?” Giọng Diêu Khải Hiên truyền vào tai cô, “Uống chút nước bình tĩnh lại đi.”
Tĩnh Thủy nhận lấy nước, nói tiếng cảm ơn với anh ta rồi uống một hớp tượng trưng.
“Mấy hôm trước Dư Đông giành được huy chương đã ảnh hưởng rất lớn đến em đúng không?”
“Có một chút.”
“Anh biết em đang nghĩ gì, em phải tin tưởng bản thân mình, em nhất định có thể làm được.”
“Em nhất định sẽ cố gắng hết sức, cảm ơn anh Khải Hiên đã động viên em, em phải đi rồi.”
Lúc Tĩnh Thủy đi vòng qua Diêu Khải Hiên mới phát hiện Dư Đông có hơi lúng túng đứng ở một góc: “Có phải anh quấy rầy hai người nói chuyện không?”
“Không có, đã nói chuyện xong rồi, bây giờ em phải đi thi đấu.” Tĩnh Thủy ra ý bảo hắn yên tâm rồi cất bước định đi.
“Tĩnh Thủy.” Dư Đông gọi cô lại.
“Chuyện gì?” Tĩnh Thủy quay đầu.
“Phải giữ cho đầu óc thanh thản, không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần lo bơi là được. Ngoài ra Lục Nhiễm sẽ bơi rất nhanh trong giai đoạn đầu, em cần phải theo sát.”
“Cảm ơn anh.” Tĩnh Thủy sửa lại thái độ nặng nề lúc trước, cười ngọt ngào với hắn.
Sau khi Tĩnh Thủy đi khỏi, không khí đang náo nhiệt đột nhiên trở nên trầm mặc, Dư Đông và Diêu Khải Hiên đều hiểu rõ trong lòng nhưng không ai nói ra, tình bạn giữa bọn họ đã không còn có thể quay trở lại như trước đây được nữa.
Tĩnh Thủy bên này cũng rất không may, vừa mới đi đến phòng chờ thì đã đụng phải Lục Nhiễm.
Kể từ sau lần nói chuyện đó, Lục Nhiễm cũng rất ý thức giữ khoảng cách với Dư Đông, vốn dĩ đã nói với mọi người một cách chắc chắn là sẽ nuôi tóc cho dài nhưng bây giờ lại cắt ngắn. Tĩnh Thủy cho dù có ngốc thì cũng đoán được bọn họ đại khái đã nói những gì, hơn nữa cũng ý thức được mình chính là chướng ngại vật giữa hai người họ bởi vậy luôn đặc biệt cảm thấy không được tự nhiên.
Ánh mắt Lục Nhiễm cũng có chút phức tạp, trên lý thuyết khi gặp được tình địch cô ta hẳn là phải châm chọc mỉa mai một chút, làm nhiễu loạn ý chí chiến đấu của Tĩnh Thủy, nhưng cô ta dù sao cũng là một vận động viên, có nguyên tắc của chính mình, vì thế cô ta chỉ vỗ vỗ bả vai Tĩnh Thủy một chút. Lúc đi ngang qua thì nói nhỏ: “Cố gắng mà bơi cho tốt, đừng để tôi phải thất vọng.”
Tĩnh Thủy sững sờ trong giây lát, đến khi hồi phục tinh thần lại thì Lục Nhiễm đã đi xa, cô đành phải sửa lại mũ và kính bơi, chuẩn bị ra thi đấu.
Bởi vì biểu hiện của cô ở vòng loại không xuất sắc cho nên vị trí của đường bơi cũng không phải khá tốt, Tĩnh Thủy ở đường bơi thứ hai, Lục Nhiễm ở thứ ba, đúng lúc là ngay bên cạnh.
Tĩnh Thủy cảm thấy cơ bắp toàn thân đều cứng đờ, những gì Dư Đông nói, Lục Nhiễm nói, Diêu Khải Hiên nói cứ không ngừng vang vọng bên tai cô.
“Take your mark.” khẩu lệnh vang lên rất đúng lúc
Tĩnh Thủy nín thở, điều chỉnh trạng thái.
“Đoànggg!”
Cô đã quên mất cơ thể mình bắn ra ngoài như thế nào, chỉ cảm thấy dây thần kinh trong toàn thân đều hết sức căng thẳng, căn bản là không thả lỏng ra được, không thả lỏng ra được thì càng sốt ruột, càng sốt ruột thì đầu óc càng rối loạn.
“Phải giữ cho đầu óc tỉnh táo, không cần nghĩ tới bất cứ cái gì cả, chỉ bơi mà thôi.” Lời anh trai nói để kịp thời nhắc nhở cô.
Tĩnh Thủy cố gắng tập trung toàn bộ sự chú ý, nỗ lực để bản thân chỉ tập trung nhìn về phía trước, sau đó hít vào một hơi, chúi mặt nào trong làn nước, chậm rãi nhả khí ra, hai tay phối hợp rẽ nước, hất tung ra một nửa vòng tròn.
Dòng chảy đang hỗn loạn đột nhiên trở nên có kết cấu hơn, Tĩnh Thủy trong lòng vui vẻ, cuối cùng cũng tìm được cảm giác lúc huấn luyện rồi.
Chỉ là bây giờ đã trôi qua 25m, cô bị tụt lại khá xa. Người dẫn đầu bây giờ đang là Derby, xếp thứ hai là một tuyển thủ người Nga, xếp thứ ba là Lục Nhiễm, cô còn kém được nhiễm một thân người.
Không được bỏ cuộc, trước khi thi đấu kết thúc thì không có gì không thể xảy ra. Cô tự động viên tinh thần mình.
Nếu Lục Nhiễm có thói quen bơi rất nhanh ở giai đoạn đầu, thì về sau thể lực của cô ta sẽ yếu hơn một chút. Lúc đó lại chính là thế mạnh của cô, cô không ngại đánh cược một lần, đánh cược Lục Nhiễm giai đoạn sau sẽ không thể bơi nhanh được.
Nhưng mà việc quan trọng nhất bây giờ chính là phải tận dụng hết tất cả mọi khả năng để kéo gần chênh lệch, nếu không cho dù giai đoạn sau có bơi nhanh hơn nữa cũng không có giá trị gì. Tĩnh Thủy Tuy có hơi hoảng hốt nhưng cũng tự nhắc nhở bản thân mình không được để rối loạn nhịp bơi, phải tận dụng lực lượng của nước để giúp mình bơi nhanh nhất có thể.
Lúc xoay người, cô cũng đã tính toán khoảng cách, cảm thấy có hy vọng, nếu phát huy hết tiềm lực có sẵn của mình, nói không chừng thật sự có thể thành công.
Mặt nước bình tĩnh bị cô cắt ra một lỗ hổng, bọt sóng trắng như tuyết nổi lên xung quanh cô. Trong lòng cô vừa bồn chồn lại vừa hưng phấn, hoàn toàn quên mất mỏi mệt, bởi vì cô nhìn thấy Lục Nhiễm đã ở gần ngay trước mắt!
Lục Nhiễm quả nhiên không bơi nhanh được như giai đoạn đầu, nhưng thể lực thì vẫn còn, bởi vậy tốc độ lao tới cũng không chậm, chỉ là không quá ưu việt như lúc đầu.
Bây giờ chính là lúc cứng đối cứng.
Tĩnh Thủy lại rẽ nước với một biên độ rộng, đẩy tốc độ lên mức cao nhất, không khí tồn lưu trong phổi nhanh chóng được sử dụng gần như không còn, nhưng cô liều mạng chịu đựng, bởi vì như vậy sẽ tiết kiệm được thời gian.
Lục Nhiễm cũng không phải là đèn cạn dầu, nhìn thấy Tĩnh Thủy tiến lên rào rạt, liền cắn răng tăng thêm tốc độ.
Tĩnh Thủy cũng không dễ dàng chịu thua như vậy cứ cắn chặt nhất quyết không buông, bọt sóng mà hai người bọn họ tạo ra đan xen vào nhau, giống như binh lính đánh nhau trên chiến trường.
“Mấy năm nay Tĩnh Thủy tiến bộ rất lớn, bây giờ đã có thể theo sát Lục Nhiễm như vậy.” Diêu Khải Hiên thay mắt dán sát vào hồ bơi, không nỡ rời đi nơi khác.
“Không chỉ là theo sát, mà là sẽ vượt qua.” Đối với việc này của Tĩnh Thủy, Dư Đông và Diêu Khải Hiên tự động đứng cùng một mặt trận thống nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương