Đường Đua Xanh Hẹn Ước
Chương 59
Nhưng không ngờ sự việc thay đổi rất nhanh, không cần các cô phải thử, bởi vì vào lúc ăn cơm chiều, Dư Đông đã tự mình tìm tới cửa. Khuôn mặt hắn cứng đờ như một tảng đá, lập tức đi tới chỗ Tĩnh Thủy, mạnh mẽ kéo cô sang một bên, nói năng lộn xộn: “Diêu Khải Hiên… có phải cậu ta… nghe nói cậu ta tỏ tình với em?”
“Phải.” Tĩnh Thủy không có sức lực trả lời.
“Em có đồng ý với cậu ta không?” Tĩnh Thủy cảm thấy cánh tay mình bị níu chặt hơn một chút.
“Anh ấy bảo em không cần vội vã trả lời, cứ suy nghĩ mấy ngày rồi mới...”
“Suy nghĩ gì nữa! Thích là thích, không thích là không thích!” Âm điệu Dư Đông cất cao lên một cách không thể khống chế, sau khi ý thức được là không ổn thì hắn lập tức nói nhỏ lại, “Thôi tùy em vậy, em cứ chậm rãi mà suy nghĩ đi, là anh xen vào việc của người khác thôi”
Nói xong câu đó, hắn đột nhiên buông Tĩnh Thủy ra, cũng không quay đầu lại đi về phía trước.
Chờ Dư Đông đi xa, Nhan Hòa mới lấy tư thái của người thắng cuộc nhìn về hướng Dư Đông đi, chu chu môi: “Thấy chưa, tớ đã nói mà.”
Tĩnh Thủy cũng phải mất một thời gian để bình ổn cảm xúc của mình, cô không ngờ phản ứng của anh ấy lại lớn đến như vậy, điều này cũng chứng minh là anh ấy có để ý mình, chứ không phải đơn giản chỉ xem mình là một đứa em gái đúng không...
Sau khi xác định rõ được tình cảm của bản thân, Tĩnh Thủy nhanh chóng quyết định, gọi điện thoại cho Diêu Khải Hiên. Cô run rẩy dùng tay ấn từng phiếm, trong lòng vô cùng áy náy. Anh Khải Hiên đúng là đối xử với cô rất tốt, con người cũng rất ưu tú, từ nhỏ đã có không ít cô gái yêu thích anh ấy, thật sự không cần lãng phí thời gian ở chỗ cô như vậy.
Điện thoại reo lên một tiếng thì Diêu Khải Hiên đã bắt máy: “Alo?”
“Anh Khải Hiên, việc mà anh bảo em suy nghĩ, bây giờ em sẽ nói cho anh biết câu trả lời.”
“Em nói đi.”
“Em xin lỗi, em không thể đồng ý.”
“Là bởi vì Dư Đông phải không?”
Tĩnh Thủy im lặng một lát, mới nhỏ giọng nói: “Phải.”
“Anh cũng biết sẽ là kết quả như vậy, chỉ là anh tự lừa gạt bản thân mình thôi.” Đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười chua chát của Diêu Khải Hiên, “Anh có thể hỏi rõ hơn được không?"
“Anh Khải Hiên, bây giờ em đã hiểu rõ tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng được, có lẽ có người tốt hơn, xuất sắc hơn so với người đó, nhưng mà trong bất tri bất giác thì có lẽ chỉ cần một ánh mắt, một cái ngoái đầu nhìn lại, hay một động tác nhỏ nào đó, cũng có thể khiến cho mình thích người đó. Em cảm thấy rất có lỗi bởi vì lâu như vậy em mới hiểu được tình cảm của bản thân mình, làm liên lụy đến anh, mong rằng anh từ đây về sau sẽ không lãng phí thời gian đối với em nữa.”
“Được rồi, anh hiểu rồi, không sao đâu anh cúp máy đây.” Diêu Khải Hiên giả vờ bình tĩnh cúp điện thoại trước, nhưng trên thực tế trong lòng đang sóng cuộn biển gầm.
Tĩnh Thủy quả nhiên thích Dư Đông, thằng nhóc đó rốt cuộc là có loại thuốc mê gì, mà có thể khiến cho Lưu Tư Dư, Lục Nhiễm, và Tĩnh Thủy đều thần hồn điên đảo, bản thân mình trả giá không hề ít hơn so với hắn ta, thậm chí là còn nhiều hơn rất nhiều vì sao lại không có được bất cứ sự hồi báo nào?
Diêu Khải Hiên nhìn quanh khắp bốn phía, xác định không có ai, mới cầm lấy cái bình hoa ném thẳng vào tường.
Bình hoa vỡ nát ra để lại một đống hỗn độn trên sàn.
Diêu Khải Hiên lại cầm lấy chổi và ky hốt rác, yên lặng thu dọn tàn cục, rồi suy sụp ngã xuống sô pha.
Trong lòng Tĩnh Thủy cũng rất bối rối, nếu có thể vô tư không lo nghĩ giống như khi còn nhỏ, không biết tình yêu là gì thì sẽ tốt biết bao nhiêu. Nhưng mà con người thì vẫn sẽ phải lớn lên, lớn lên đôi khi cũng có nghĩa là chia lìa.
Cô lắc lắc đầu quyết định không suy nghĩ miên man nữa, đi ngủ một giấc trước, biết đâu chừng ngày mai sẽ không có chuyện gì nữa.
Lúc cô dự định thực hiện ý tưởng này thì điện thoại lại vang lên.
Vừa nhìn màn hình thấy người gọi là Dư Đông, Tĩnh Thủy lập tức không còn buồn ngủ nữa, thấp thỏm bắt điện thoại: “Anh Dư Đông có chuyện gì à?"
“Anh ở phía dưới ký túc xá nữ, có vài lời muốn nói với em.” Giọng Dư Đông có hơi run rẩy, có lẽ là hồi hộp lo lắng.
Tĩnh Thủy vươn đầu ra ngoài nhìn xem, chỉ thấy Dư Đông đang cầm điện thoại, bất an đi tới đi lui ở dưới lầu.
“Được rồi, anh chờ em một chút, em xuống ngay đây.” Tĩnh Thủy nhanh chóng cúp máy rồi chạy như bay xuống lầu.
Dư Đông vốn dĩ tay chân co cóng, nhìn thấy Tĩnh Thủy lập tức thẳng sống lưng, tròng mắt đảo liên tục, nói chuyện không đầu không cuối: “ Chuyện này, Tĩnh Thủy… là như vầy… Hôm nay… anh muốn… Hay là chúng ta nói chuyện đi.”
“Được.” Tĩnh Thủy chỉ trả lời một chữ này.
Đêm đã rất khuya, đèn đường nhỏ trên không lắc lư, Dư Đông không nói một tiếng chỉ đi tới, Tĩnh Thủy vô cùng kiên nhẫn đi theo sát phía sau, dọc theo đường đi chỉ có thể nghe thấy gió thổi lá cây sàn sạt lay động.
Đi được một khoảng, Dư Đông đột nhiên dừng lại, xoay người đối diện với Tĩnh Thủy, dưới ánh đèn đường thấp thoáng, ánh mắt hắn dịu dàng đến nỗi sắp tràn ra nước: “Tĩnh Thủy, những lời hôm nay anh nói, có thể sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng ta sau này, hoặc là phát triển theo hướng tốt hơn, hoặc là hướng tồi tệ hơn không biết chừng, nhưng anh không thể lo lắng được nhiều như vậy nữa, anh nhất định phải nói cho rõ ràng.”
“Phải.” Tĩnh Thủy không có sức lực trả lời.
“Em có đồng ý với cậu ta không?” Tĩnh Thủy cảm thấy cánh tay mình bị níu chặt hơn một chút.
“Anh ấy bảo em không cần vội vã trả lời, cứ suy nghĩ mấy ngày rồi mới...”
“Suy nghĩ gì nữa! Thích là thích, không thích là không thích!” Âm điệu Dư Đông cất cao lên một cách không thể khống chế, sau khi ý thức được là không ổn thì hắn lập tức nói nhỏ lại, “Thôi tùy em vậy, em cứ chậm rãi mà suy nghĩ đi, là anh xen vào việc của người khác thôi”
Nói xong câu đó, hắn đột nhiên buông Tĩnh Thủy ra, cũng không quay đầu lại đi về phía trước.
Chờ Dư Đông đi xa, Nhan Hòa mới lấy tư thái của người thắng cuộc nhìn về hướng Dư Đông đi, chu chu môi: “Thấy chưa, tớ đã nói mà.”
Tĩnh Thủy cũng phải mất một thời gian để bình ổn cảm xúc của mình, cô không ngờ phản ứng của anh ấy lại lớn đến như vậy, điều này cũng chứng minh là anh ấy có để ý mình, chứ không phải đơn giản chỉ xem mình là một đứa em gái đúng không...
Sau khi xác định rõ được tình cảm của bản thân, Tĩnh Thủy nhanh chóng quyết định, gọi điện thoại cho Diêu Khải Hiên. Cô run rẩy dùng tay ấn từng phiếm, trong lòng vô cùng áy náy. Anh Khải Hiên đúng là đối xử với cô rất tốt, con người cũng rất ưu tú, từ nhỏ đã có không ít cô gái yêu thích anh ấy, thật sự không cần lãng phí thời gian ở chỗ cô như vậy.
Điện thoại reo lên một tiếng thì Diêu Khải Hiên đã bắt máy: “Alo?”
“Anh Khải Hiên, việc mà anh bảo em suy nghĩ, bây giờ em sẽ nói cho anh biết câu trả lời.”
“Em nói đi.”
“Em xin lỗi, em không thể đồng ý.”
“Là bởi vì Dư Đông phải không?”
Tĩnh Thủy im lặng một lát, mới nhỏ giọng nói: “Phải.”
“Anh cũng biết sẽ là kết quả như vậy, chỉ là anh tự lừa gạt bản thân mình thôi.” Đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười chua chát của Diêu Khải Hiên, “Anh có thể hỏi rõ hơn được không?"
“Anh Khải Hiên, bây giờ em đã hiểu rõ tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng được, có lẽ có người tốt hơn, xuất sắc hơn so với người đó, nhưng mà trong bất tri bất giác thì có lẽ chỉ cần một ánh mắt, một cái ngoái đầu nhìn lại, hay một động tác nhỏ nào đó, cũng có thể khiến cho mình thích người đó. Em cảm thấy rất có lỗi bởi vì lâu như vậy em mới hiểu được tình cảm của bản thân mình, làm liên lụy đến anh, mong rằng anh từ đây về sau sẽ không lãng phí thời gian đối với em nữa.”
“Được rồi, anh hiểu rồi, không sao đâu anh cúp máy đây.” Diêu Khải Hiên giả vờ bình tĩnh cúp điện thoại trước, nhưng trên thực tế trong lòng đang sóng cuộn biển gầm.
Tĩnh Thủy quả nhiên thích Dư Đông, thằng nhóc đó rốt cuộc là có loại thuốc mê gì, mà có thể khiến cho Lưu Tư Dư, Lục Nhiễm, và Tĩnh Thủy đều thần hồn điên đảo, bản thân mình trả giá không hề ít hơn so với hắn ta, thậm chí là còn nhiều hơn rất nhiều vì sao lại không có được bất cứ sự hồi báo nào?
Diêu Khải Hiên nhìn quanh khắp bốn phía, xác định không có ai, mới cầm lấy cái bình hoa ném thẳng vào tường.
Bình hoa vỡ nát ra để lại một đống hỗn độn trên sàn.
Diêu Khải Hiên lại cầm lấy chổi và ky hốt rác, yên lặng thu dọn tàn cục, rồi suy sụp ngã xuống sô pha.
Trong lòng Tĩnh Thủy cũng rất bối rối, nếu có thể vô tư không lo nghĩ giống như khi còn nhỏ, không biết tình yêu là gì thì sẽ tốt biết bao nhiêu. Nhưng mà con người thì vẫn sẽ phải lớn lên, lớn lên đôi khi cũng có nghĩa là chia lìa.
Cô lắc lắc đầu quyết định không suy nghĩ miên man nữa, đi ngủ một giấc trước, biết đâu chừng ngày mai sẽ không có chuyện gì nữa.
Lúc cô dự định thực hiện ý tưởng này thì điện thoại lại vang lên.
Vừa nhìn màn hình thấy người gọi là Dư Đông, Tĩnh Thủy lập tức không còn buồn ngủ nữa, thấp thỏm bắt điện thoại: “Anh Dư Đông có chuyện gì à?"
“Anh ở phía dưới ký túc xá nữ, có vài lời muốn nói với em.” Giọng Dư Đông có hơi run rẩy, có lẽ là hồi hộp lo lắng.
Tĩnh Thủy vươn đầu ra ngoài nhìn xem, chỉ thấy Dư Đông đang cầm điện thoại, bất an đi tới đi lui ở dưới lầu.
“Được rồi, anh chờ em một chút, em xuống ngay đây.” Tĩnh Thủy nhanh chóng cúp máy rồi chạy như bay xuống lầu.
Dư Đông vốn dĩ tay chân co cóng, nhìn thấy Tĩnh Thủy lập tức thẳng sống lưng, tròng mắt đảo liên tục, nói chuyện không đầu không cuối: “ Chuyện này, Tĩnh Thủy… là như vầy… Hôm nay… anh muốn… Hay là chúng ta nói chuyện đi.”
“Được.” Tĩnh Thủy chỉ trả lời một chữ này.
Đêm đã rất khuya, đèn đường nhỏ trên không lắc lư, Dư Đông không nói một tiếng chỉ đi tới, Tĩnh Thủy vô cùng kiên nhẫn đi theo sát phía sau, dọc theo đường đi chỉ có thể nghe thấy gió thổi lá cây sàn sạt lay động.
Đi được một khoảng, Dư Đông đột nhiên dừng lại, xoay người đối diện với Tĩnh Thủy, dưới ánh đèn đường thấp thoáng, ánh mắt hắn dịu dàng đến nỗi sắp tràn ra nước: “Tĩnh Thủy, những lời hôm nay anh nói, có thể sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng ta sau này, hoặc là phát triển theo hướng tốt hơn, hoặc là hướng tồi tệ hơn không biết chừng, nhưng anh không thể lo lắng được nhiều như vậy nữa, anh nhất định phải nói cho rõ ràng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương