Gào…
Rống…
Sự xuất hiện của Tà Thần giống như một liều thuốc kích thích làm cho Sơn Nhân trở nên điên cuồng. Bọn chúng đem “đồ ăn” cầm ở trên tay, đều vứt sang một bên, ánh mắt cuồng bạo hướng về phía hư ảnh Tà Thần ở sau lưng của Triệu Vũ mà gào rống.
“Các ngươi chỉ là một lũ nộ bộc thấp kém của thần linh, cũng dám ở trước mặt ta kêu gào ư?”
Từ trong miệng của Triệu Vũ lúc này phát ra một thứ âm thanh vô cùng lạnh lẽo. Nó giống như được truyền từ Cửu U Địa Ngục, không mang theo bất kỳ một thứ cảm xúc, hay tình cảm nào.
“Chết!”
Ngay sau đó, một ngón tay của hư ảnh ở phía sau lưng của Triệu Vũ đột nhiên hướng về phía tên Sơn Nhân trước mặt, điểm ra một chỉ.
Từ trên đầu ngón tay của hư ảnh, một luồng ánh sáng âm u quỷ dị, mang theo sức mạnh hủy diệt phá không mà tới, hướng về phía con mắt nằm dọc trên đỉnh đầu của tên Sơn Nhân xuyên thấu qua.
Trong ánh mắt hoảng sợ của Sơn Nhân, nó cố gắng nâng hai bàn tay khổng lồ của mình, đem ánh sáng quỷ dị từ một chỉ của hư ảnh Tà Thần ngăn cản lại. Nhưng thứ sức mạnh này quá mức khủng bố, cho dù bản thân Sơn Nhân có một chút thần lực ẩn chứa bên trong cơ thể. Thế nhưng, một chỉ này của hư ảnh Tà Thần nó lại không có cách nào ngăn cản được, thứ sức mạnh khủng khiếp đó, đã xuyên thẳng qua hai bàn tay của nó, đâm thấu qua con mắt nằm dọc trên đầu nó, đem đỉnh đầu của nó bắn thành một cái lỗ thủng.
Hống!!!
Bị một chỉ này của Tà Thần đánh trúng, toàn bộ thần lực trên người của Sơn Nhân lập tức bị diệt sạch, cơ thể khổng lồ của nó giống như một khối tượng đá không có sinh mệnh đổ ập xuống mặt đất, đem toàn bộ vạn dặm xung quanh san thành bình địa.
Tên Sơn Nhân còn lại đang gào rống ở bên cạnh, vừa nhìn thấy đồng bọn của mình bị một chỉ của Tà Thần dễ dàng tiêu diệt. Nó không khỏi kinh hãi đến tột độ, vội vàng quay trở lại phương hướng ban đầu mà co giò bỏ chạy.
Ầm! Ầm!
Ngay lúc này, cả tên Sơn Nhân đầu tiên xuất hiện ở đây cũng giật mình quay đầu nhìn lại. Nhưng khi nó nhìn thấy ánh mắt của hư ảnh Tà Thần hướng về phía bên mình nhìn tới. Nó không một chút nghĩ ngợi, cũng hướng về phía phướng hướng ban đầu chạy thục mạng, mặc cho đám thợ săn lúc này vẫn còn đang sợ hãi lẫn trốn ở trong một hang động gần đó.
Ầm!
Ầm!
Những tiếng bước chân nặng nề của hai tên Sơn Nhân đang chạy vội bên trong rừng rậm, mặt đất cũng vì thế mà chấn động kịch liệt.
Thế nhưng, ngay lúc bóng lưng của bọn chúng đã biến mất ở phía chân trời xa xôi. Thì lúc này, kẻ đã làm cho chúng sợ hãi, lại không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi. Ngay sau đó, thân thể của hắn rơi tự do từ trên không trung xuống. Còn hư ảnh Tà Thần xuất hiện ở sau lưng hắn, cũng đã tan biến không biết bay đi nơi nào.
Tiểu Long vốn dĩ bị ném ở gần đó, lúc nó nhìn thấy thân hình của Triệu Vũ từ trên không trung rơi xuống, nó cũng không kịp nghĩ ngợi nhiều, liền đập cánh hướng về phía hắn bay đến.
Thế nhưng, hai cánh của nó đã bị gãy xương, chỉ đập được mấy cái lại rơi xuống đất. Nó phải vùng vẫy một lúc mới có thể đứng thẳng người dậy, lại hướng về phía Triệu Vũ vỗ cánh bay tiếp.
Bịch!
Từ trên độ cao hơn chục trượng, thân hình kiên cường của Tiểu Long lại lần nữa rơi xuống đất, vết thương của nó cũng vì thế mà nặng thêm mấy phần. Nhưng nó vẫn không có ý định từ bỏ, nó muốn tiếp tục hướng về phía vị trí của Triệu Vũ bay tới.
Liên tục lặp đi lặp lại như thế mấy lần, rốt cuộc Tiểu Long cũng bay được tới bên cạnh của Triệu Vũ. Nhưng bản thân Triệu Vũ lúc này đã hôn mê bất tỉnh, hắn hoàn toàn không cảm nhận được sự quan tâm, lo lắng của Tiểu Long dành cho mình lúc này.
Ngao… ngao…
Trong thanh âm của con rồng nhỏ, lúc này đang kêu lên những tiếng vô cùng thê lương. Nó bất lực nhìn lấy Triệu Vũ nằm hôn mê trên mặt đất, cảm nhận lấy từng luồng hơi thở yếu ớt ở trên người của hắn, nhưng nó lại bất lực, không có bất kỳ một phương pháp nào để dem hắn cứu tỉnh.
Lần đầu tiên trong tâm linh nhỏ bé của nó, hiện lên một sự ưu thương đến tột độ. Nó ngồi im bất động dưới mặt đất, ánh mắt không ngừng nhìn chăm chú về phía khuôn mặt đang nhắm nghiền của Triệu Vũ. Dường như nó muốn từ trên người hắn tìm kiếm một thứ gì đó, nhưng cho dù nó nhìn rất lâu, vẫn không thấy được ánh mắt của hắn mở ra, nhìn nó nói cười vui vẻ như lúc thường nữa.
Cứ như thế, một người một rồng ngồi lại giữa rừng rậm hoang vu. Một kẻ thì hôn mê ngủ say, hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra bên ngoài. Một kẻ thì ngơ ngác ngồi ở một bên canh chừng, ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn lên khuôn mặt của hắn, cố gắng chờ đợi một thứ kỳ tích gì đó có thể xảy ra.
Từ trời sáng, cho đến tận lúc bầu trời tối hẳn, Triệu Vũ vẫn chưa hề tỉnh lại. Con rồng nhỏ lúc bình thường vẫn luôn miệng kêu đói, lúc này lại ngoan ngoãn nằm ở một bên không phát ra tiếng động.
…
Ở một nơi cách đó khoảng chừng năm sáu chục dặm, một thiếu nữ tai thỏ, khoác trên mình một lớp áo choàng bằng da thú, phía dưới phần eo của nàng là một bộ váy được làm từ lá cây. Bước chân của nàng rất cẩn thận di chuyển trong rừng, ánh mắt thì cảnh giác đảo qua bốn phía xung quanh.
Nếu Triệu Vũ có thể tỉnh lại nhìn thấy thiếu nữ ở đây, hắn có thể nhận ra được nàng chính là Lộ Thiến, thiếu nữ Thố Nhân mà hắn đã cứu cách đây không lâu.
Chỉ có điều, không biết vì sao lúc này nàng lại xuất hiện ở đây, bộ dáng lại rất sợ hãi, giống như đang lẫn trốn một thứ nào đó?
Sột soạt…
Răng rắc…
Mặc dù bước chân của nàng di chuyển rất cẩn thận, nhưng trong rừng có nhiều cành cây khô. Trong lúc bất cẩn, nàng đã giẫm lên trúng một nhánh cây như vậy.
Đổi lại là lúc trước, những âm thanh này ở trong rừng cũng sẽ không gây ra bao nhiêu chú ý. Nhưng hôm nay đám Sơn Nhân xuất hiện, đã làm cho toàn bộ bầu không khí ở khu rừng này trở nên hoang vắng, yên tĩnh.
Lúc này, những kẻ theo đuổi ở phía sau lưng nàng lại rất gần. Chính vì thế, âm thanh mà nàng gây ra rất nhanh liền bị bọn họ phát hiện ra được.
Một tiếng trầm thấp ở gần đó vang lên: “Đuổi theo, không được để cho ả chạy thoát!”
Kẻ này vừa mới hô lên, lập tức một đám quái nhân có thân người, đầu sói, từ bốn phía xung quanh đã bao vây tới. Mà đi sau lưng đội ngũ này, lại là một tên Lang Nhân vô cùng quen mắt.
Hắn chính là kẻ đã đi theo đội ngũ của đám thợ săn đuổi theo săn giết Lộ Thiến. Chỉ có điều, lúc trước bộ dáng của hắn rất hèn mọn, nhút nhát. Nhưng bây giờ đã thay đổi thành một bộ lão luyện, độc ác, khác hẳn với hình tượng ban đầu rất nhiều.
Nhìn thấy thân ảnh của những tên Lang Nhân này đuổi tới sau lưng, trên khuôn mặt tái nhợt của Lộ Thiến càng trở nên kinh hoảng.
Nàng sau khi chạy trốn khỏi vị trí chém giết giữa Triệu Vũ và đám thợ săn, không biết như thế nào lại đi lạc vào trong phạm vi thế lực của bộ tộc Lang Nhân. Sau đó, trong bộ tộc này lại có kẻ phát hiện ra được nàng, vì thế bọn họ liền không ngừng đuổi giết đến tận đây.
Kể ra chuyện này cũng thật sự rất xảo diệu. Vốn dĩ tên Lang Nhân lúc trước bị Triệu Vũ đuổi giết, nhưng vì sự xuất hiện của đám Sơn Nhân, cho nên hắn mới may mắn chạy thoát được một kiếp. Trong lúc chạy trở về bộ tộc, hắn cũng vô tình trông thấy Lộ Thiến. Sau đó biết được thân phận thật sự của nàng, hắn mới đem chuyện này báo cho thủ lĩnh của bộ tộc biết.
Cũng chính vì thế, bây giờ mới xuất hiện một màn này. Lộ Thiên bị một đám Lang Nhân không ngừng đuổi giết, vì trốn thoát nên nàng mới chạy loạn khắp nơi ở trong rừng. Nhưng dù chạy như thế nào, vị trí của nàng vẫn bị đám Lang Nhân này truy ra.
“Hừ, chạy, ngươi cứ chạy nữa đi! Bộ tộc Thố Nhân của các ngươi đã bị dũng sĩ của Lang Nhân tộc chúng ta tiêu diệt, ngươi bây giờ chỉ là một công chúa lang thang, không có nhà để về. Thế nên, hãy ngoan ngoãn trở về hầu hạ cho thiếu tộc trưởng của chúng ta đi. Nếu không, hôm nay chính là tử kỳ của người!”
Nhìn thấy Lộ Thiên bị tộc nhân của mình vây quanh, một tên Lang Nhân có vết sẹo trên mặt, một bên mắt trái còn bịt lấy một cái chụp mắt màu đen, dáng vẻ cực kỳ hung ác bước tới trước mặt nàng, nhe răng ra mỉm cười.
Vừa thấy khuôn mặt của kẻ này, trên khuôn mặt của Lộ Thiên liền run lên một trận. Đồng thời, trong lòng nàng cũng cảm thấy phẫn nộ vô cùng.
Chính là tên Lang Nhân này đã dẫn theo người của hắn cùng với đám buôn nô lệ nhân loại đến vây giết bộ tộc của nàng. Bọn chúng không những giết chết cha mẹ nàng, còn bắt đi em gái của nàng và rất nhiều thiếu nữ bộ tộc, biếm bọn họ thành nô lệ.
Nếu như không phải lúc đó những thiếu nữ trong bộ tộc liều mạng giúp nàng chạy thoát ra ngoài. Bây giờ, nàng đã biến thành nô lệ cho bọn chúng tùy ý chà đạp rồi.
Nỗi hận trong lòng của nàng đối với đám Lang Nhân này so với những kẻ buôn nô lệ của nhân loại không hề thua kém chút nào.
“Ha ha ha! Ngươi nghĩ rằng chỉ dựa vào một thứ nhỏ bé như vậy, cũng hù dọa được đến dũng sĩ của Lang Nhân tộc chúng ta hay sao?”
Thấy không thể đe dọa được bọn chúng, trong ánh mắt tuyệt vọng của nàng, hàng giọt nước mặt bống dưng rơi xuống. Trong bất chợt, hình ảnh của một thiếu niên và một con rồng lại hiện lên trong đầu của nàng lúc này.
Sau đó, nàng dứt khoát đem một đoạn răn nanh sắc bén nhất, đặt lên trên cuốn họng của mình, lạnh nhạt nói: “Nếu các ngươi đã muốn bắt ta trở về cho thiếu tộc trưởng của các ngươi chơi đùa. Vậy thì, các ngươi hãy đem xác của ta về cho hắn đi!”
Nói xong, nàng liền đem răng nanh ấn vào trên cổ, một dòng máu tươi chảy ra, sau đó nhanh chóng biến thành màu đen. Thì ra, trên đoạn răng nanh này của nàng có bôi lên chất độc. Thân hình của nàng cứ như thế vô lực ngã xuống đất.