Khè… khè…
Một cái lưỡi chẻ đôi đột nhiên vươn ra ngoài, kèm theo đó là âm thanh trầm thấp của loài bò sát.
Triệu Vũ rất nhanh đã nhìn thấy một đầu mãng xà màu đen, to lớn, từ phía bên trong hang động chậm rãi bò ra ngoài. Dường như, con mãng xà này cũng bị dung nham phun trào cho nên mới lẫn trốn vào đây. Nhưng sự xuất hiện của mấy người Triệu Vũ, nhất là khí tức trên người của Tiểu Long đã hấp dẫn nó bò ra ngoài.
Nhìn thân hình to lớn của con mãng xà này, trong lòng Triệu Vũ cảm thấy áp lực nặng nề. Hiện tại, Hổ Nương đã hôn mê vẫn chưa tỉnh lại. Mà hình thể của Tiểu Long, xem chừng còn chưa đủ để cho đầu mãng xà này làm một bữa điểm tâm.
Thời gian trôi qua từng phút, từng giây. Động tác của con mãng xã thì hoàn toàn không có một chút vội vàng nào. Nó cảm nhận được, khí tức từ trên đám con mồi này hơi có một chút nguy hiểm. Nó là kẻ săn mồi kinh nghiệm, nó không muốn mình phải mạo hiểm vào lúc này.
Nhưng hương vị huyết mạch trên người Tiểu Long, đối với một xà loại như Hắc Mãng Xà thì đây chính là một thứ mùi vị vô cùng dụ hoặc. Trong bản năng săn mồi của nó, cảm thấy hơi có chút sợ hãi. Nhưng cũng từ trong huyết mạch, nó biết được con mồi này là một thứ thức ăn có thể để nó tăng cường thực lực. Đồng thời, máu thịt của Tiểu Long còn có thể giúp nó lần nữa tiến hóa, biến thành một đầu Giao Long, lột xác thoát khỏi thân rắn thấp kém bây giờ.
Ngao… ngao…
Dường như cảm nhận được sự uy hiếp của Hắc Mãng Xà, tiếng kêu của Tiểu Long lập tức trở nên phẫn nộ.
Đối mặt với một sinh vật có huyết mạch thấp kém hơn mình, nó không cho phép bản thân sợ hãi, nó muốn thể hiện ra sự bá đạo của một giống loài cao quý, bức ra khí thể của một bậc vương giả cần có.
Cảm nhận được hơi thở của huyết mạch trấn áp, trong huyết dịch của Hắc Mãng Xà phát ra một tia run rẩy, sợ hãi.
Thế nhưng, sau khi cảm nhận được khí tức non nớt của Tiểu Long. Hắc Mãng Xà liền trấn định lại. Nó biết, con mồi trước mặt mặc dù huyết mạch cao hơn nó, nhưng thực lực lại rất yếu. Chỉ cần có thể đem con mồi này nuốt xuống, nguyện vọng hóa rồng của nó sẽ gần ngay trước mắt.
Khè… khè…
Cái đầu lười tanh hôi của Hắc Mãng Xà lần nữa thò ra, bắt đầu hướng về phía Tiểu Long di chuyển tới.
Từ đầu đến cuối, Triệu Vũ mặc dù không có lên tiếng, nhưng hắn có thể cảm nhận được, đầu mãng xà này có tính uy hiếp rất lớn đối với Tiểu Long. Đồng thời, chính hắn cũng đang không ngừng nghĩ cách để đối phó với con mãng xà này.
Ngao… ngao…
Ngay lúc Triệu Vũ còn đang trầm tư, con mãng xà rốt cuộc cũng động. Nó hướng về phía thân hình của Tiểu Long phong tới, góc độ cực kỳ chuẩn xác, động tác cũng nhanh vô cùng.
Với thân hình nhỏ bé của Tiểu Long, nó muốn tránh né một đoàn công kích mạnh mẽ như vậy, đây là chuyện không thể nào. Trong lúc nguy cấp, chỉ thấy hai cánh của Tiểu Long vỗ mạnh, cả thân hình của nó vọt nhanh lên không trung, hiểm hiểm tránh được một cú táp như trời giáng của Hắc Mãng Xà.
Ngao… ngao…
Bị Hắc Mãng Xà đánh lén, trong huyết mạch của Tiểu Long phát ra âm thanh phẫn nộ. Nó muốn há to miệng, đem toàn bộ tức giận tích tụ trong người khạc ra ngoài.
Khẹc… khẹc…
Thế nhưng, mặc cho nó có cố gắng như thế nào, nhưng thứ nó khạc ra chỉ là mấy đốm lửa nhỏ, hoàn toàn không có một chút uy hiếp nào với Hắc Mãng Xà. Thậm chí, động tác của nó còn kích nộ con mãng xà, khiến nó bạo nộ lao nhanh tới tấn công.
Ầm!
Vách động vốn không có bao nhiêu cứng rắn, lúc này bị chiến đấu của Hắc Mãng Xà và Tiểu Long làm cho lay động kịch liệt, đất đá cũng rớt xuống liên tục.
Sợ Hổ Nương đang nằm hôn mê bị thương, Triệu Vũ chỉ có thể đem thân hình của mình che chắn cho nàng, ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn về phía trận chiến giữa Tiểu Long và Hắc Mãng Xà.
Ầm!
Ầm!
Lại một trận kịch liệt nữa vang lên, thân hình Tiểu Long lúc này bị cái đuôi của Hắc Mãng Xà đánh trúng, văng về phía vách động. Đôi cánh của nó rỉ máu, vết thương trên người lộ ra một chút xương trắng.
Thấy tình huống không ổn, Triệu Vũ mới kinh hãi hô lên một tiếng: “Tiểu Long!”
Thế nhưng, động tác của Hắc Mãng Xà rất nhanh. Nó thấy thân hình Tiểu Long vừa rơi xuống, cả thân thể khổng lồ của nó liền lao nhanh tới, muốn đem Tiểu Long cuộn chặt, sau đó nuốt chửng.
“Không thể!”
Triệu Vũ thấy thế thì càng thêm gấp gáp. Hắn lúc này cũng mặc kệ đầu Hắc Mãng Xã kia có bao nhiêu nguy hiểm, thân hình đã lao nhanh tới, muốn đem Tiểu Long từ trong miệng của nó đoạt đi.
Rống!
Ngay khi cánh tay của Triệu Vũ kịp chạm đến trên người của Tiểu Long, thì một cỗ khí tức cổ xưa mà cao quý từ trên người của nó bất chợt tuôn ra, làm cho thân thể khổng lồ của con Hắc Mãng Xà run lên nhè nhẹ, động tác cũng chậm lại trong tích tắc.
Thế nhưng, chỉ cần một chút như vậy, một ngọn hỏa cầu to bằng đầu người từ trong miệng của nó đã phun ra, xông thẳng về phía cái miệng đang há to của con Hắc Mãng Xà.
Rống… rống…
Trong tiếng thét đau đớn của Hắc Mãng Xà, thân hình của nó đang không ngừng vặn vẹo cuộn tròn, lăn lộn rồi đập mạnh về phía trên vách đá.
Nó không bao giờ nghĩ tới, một con vật nhỏ như Tiểu Long lúc này lại có thể phun ra được ngọn lửa nóng đến như vậy. Với lại, ngọn lừa này lại kỳ kỳ diệu diệu xông vào trong miệng nó, chui xuống dưới bụng.
Với độ nóng của long hỏa, cho dù là một đầu Hắc Mãng Xà cấp B như nó cũng chịu đựng không nổi, từ bên trong nội tạng đã bắt đầu thiêu đốt. Chỉ không đến nửa tiếng đồng hồ, nó yếu ớt ngã nhào trên mặt đất, sinh mệnh trở nên mỏng manh vô cùng.
Mà Tiểu Long, kẻ đã gây ra đau đớn cho nó, lúc này cũng một mặt ỉu xìu, nằm ở trong lồng ngực của Triệu Vũ, thở ra từng hơi thở yếu ớt.
Vừa rồi, trong lúc nguy cấp, nó đã đem ra toàn bộ sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể. Nhất là ngọn lửa trong miệng của nó, đã hầu như đem năng lượng rút lui hết, làm cho nó trở nên yếu ớt vô cùng.
May là lúc này có Triệu Vũ ở bên cạnh. Nếu như đây là một nơi hoang sơn dã lĩnh, e rằng, Tiểu Long không bị đầu Hắc Mãng Xà kia giết chết, thì cũng sẽ bị những ma thú khác tới ăn thịt. Đến lúc đó, chính là kết thúc bi ai cho một đầu Long tộc mang theo huyết mạch cao quý.
“Đứa nhỏ ngu ngốc này, ngươi làm sao lại liều mạng như vậy chứ? Vừa rồi, ngươi có biết là nguy hiểm lắm không?”
Thông qua huyết mạch tương liên, Triệu Vũ có thể cảm nhận được năng lượng hao hụt trong người của Tiểu Long. Đồng thời, hắn cũng biết được sức mạnh của con Hắc Mãng Xà kia là kinh khủng đến như thế nào.
Nếu đổi lại là hắn, đừng nói là chịu đựng nửa tiếng. Cho dù chỉ qua một khắc, hắn cũng đã thịt nát xương tan rồi. Ấy vậy mà, lúc này nhận lấy ngọn lửa của Tiểu Long thiêu đốt từ bên trong, con Hắc Mãng Xà này vẫn có thể sống sót được. Thậm chí, trong ánh mắt của nó hắn còn cảm nhận được một tia nguy hiểm, giống như một gã thợ săn đang rình mò lấy con mồi của mình.
“Nằm nghỉ ở đây đi, để ta đi qua làm thịt con rắn kia. Sau đó, ta sẽ làm món thịt rắn nướng cho ngươi ăn!”
Nhẹ nhàng đem Tiểu Long đặt ở bên cạnh Hổ Nương, trên tay Triệu Vũ cầm theo một tảng đá to. Lúc này, chính Triệu Vũ cũng không hề để ý đến, sức lực của hắn so với lúc trước đã mạnh lên rất nhiều rồi.
Nếu như bình thường, đừng nói là cầm một tảng đá to như vậy, chỉ cần một khối vật dụng vài chục cân, hắn cũng không thể nào gánh vác nổi. Nhưng lúc này, cầm trên tay một tảng đá ít nhất cũng đạt tới trăm cân. Vậy mà, Triệu Vũ không hề cảm giác nặng nhọc chút nào. Hắn còn cảm thấy vật này cầm rất vừa tay.
Khè… khè…
Nhìn thấy trên tay Triệu Vũ mang theo một khối đá lớn như vậy, trong ánh mắt âm độc của con Hắc Mãng Xà vậy mà xuất hiện một tia sợ hãi.
Vừa đi tới gần thân thể của Hắc Mãng Xà, Triệu Vũ liền vận dụng hết toàn bộ sức mạnh trong cơ thể mình, đem tảng đá lớn hướng về phía đầu của Hắc Mãng Xà đập xuống.
Nhưng đồng thời vào lúc này, thân hình đang nằm im bất động của con Hắc Mãng Xà cũng lao tới, phóng về phía đầu của Triệu Vũ táp mạnh.
“Cẩn thận!”
Ngay trong thời khắc nguy hiểm này, âm thanh ở trong đầu của Triệu Vũ vang lên một tiếng cảnh báo. Thế nhưng, khoảng cách của Triệu Vũ với con Hắc Mãng Xà này rất gần. Mà bản thân nó lại phóng tới với tốc độ rất nhanh. Cho dù nghe được tiếng cảnh báo, Triệu Vũ cũng không thể nào có thời gian để phản ứng.