Đường Tăng Xông Tây Du
Chương 16: Lừa Tôn Ngộ Không (2)
Đầu của Tôn Ngộ Không hơi nhỏ hơn nhân loại, nhìn qua tựa như một Hầu tử bình thường, để Đường Tăng khó có thể tin, gia hỏa này sẽ là Tôn Ngộ Không đại náo Thiên cung. Mặc dù Tôn Ngộ Không nghi hoặc, nhưng vẫn cao hứng nhìn Đường Tăng, lúc này tỉnh táo lại, hắn cũng không vội vã nhất thời, dù sao cũng đã bị đè năm trăm năm. - Ngươi chính là Tôn Ngộ Không? Đường Tăng mỉm cười nói, tận khả năng để cho mình lộ ra từ bi hòa ái. - Đúng đúng đúng, con là Tôn Ngộ Không. Sư phụ biết con? Vậy thì dễ làm rồi, mau thả con ra đi. Tôn Ngộ Không cười nói. - Thả con ra cũng được, bất quá Quan Âm Bồ Tát bàn giao bần tăng một ít chuyện, trước gõ con một chút, lại đeo Khẩn Cô lên cho con, liền có thể thả con ra. Đường Tăng nói. - Vậy người nhanh đeo đi, nhanh nhanh nhanh. Tôn Ngộ Không không kịp chờ đợi nói. Đường Tăng nhíu mày: - Vậy con kiên nhẫn một chút, ta đánh thật đó? - Đánh đi, đánh đi. Tôn Ngộ Không không thèm để ý chút nào. Đường Tăng âm thầm cười một tiếng, sau đó hai tay vung Cửu Hoàn Tích Trượng lên, bỗng nhiên đập xuống đầu của Tôn Ngộ Không. - Bang! Một tiếng vang thật lớn, tia lửa tung tóe. Đầu của Tôn Ngộ Không hoàn hảo không chút tổn hại, thậm chí không có bị rung chuyển một chút, ngược lại Đường Tăng cảm giác hai tay chấn động, hổ khẩu kém chút bị đánh rách tả tơi. - Mẹ nó... Đường Tăng trợn mắt hốc mồm, đầu của con khỉ này cũng quá cứng rắn rồi? Kỳ thật hắn là muốn kiếm cớ thử một chút, có thể xử lý Tôn Ngộ Không hay không, dù sao trách nhiệm đều có thể đẩy cho Quan Âm Bồ Tát. Lại không nghĩ rằng Tôn Ngộ Không khó giết như vậy, ngẫm lại cũng phải, nếu không gia hỏa này cũng sẽ không bị đè ở đây. Tôn Ngộ Không như người không có việc gì, một trượng toàn lực của Đường Tăng, với hắn mà nói quả thực như mưa bụi, tư cách để hắn nháy mắt cũng không có. - Sư phụ, còn muốn gõ không? Nhanh tiếp tục gõ đi. Tôn Ngộ Không cao hứng nói. - Không cần. Đường Tăng âm thầm mắng một tiếng, hắn cũng không muốn tổn thương tay của mình. - Vậy mau thả lão Tôn ra đi. Tôn Ngộ Không hưng phấn nói. Đường Tăng từ trong hành trang lấy ra Khẩn Cô, nói: - Quan Âm Bồ Tát nói, cái này có thể áp chế tính tình nóng nảy của con, chỉ cần con nguyện ý đeo lên, liền có thể thả ra. - Chỉ là áp chế tính tình nóng nảy sao? Nữ nhân Quan Âm Bồ Tát kia thật sự là không hiểu nhân tình. Tôn Ngộ Không nhả rãnh, nhưng cũng không cự tuyệt: - Vậy liền đeo lên đi. - Chờ một chút, đầu tiên nói trước, đeo cái này lên, con có thể sẽ có chút không thoải mái, nếu như bất mãn, liền đi tìm Quan Âm Bồ Tát, không thể trách bần tăng nha. Đường Tăng nghiêm túc nói. - Yên tâm yên tâm, con sẽ không trách người. Quan Âm kia cũng thật là, phiền toái như vậy, lão Tôn ta cũng không muốn lại bị trấn áp năm trăm năm, sẽ không đại náo Thiên cung nữa đâu. Tôn Ngộ Không không thèm để ý nói. Đường Tăng nghe vậy, liền không khách khí đeo Khẩn Cô lên đầu Tôn Ngộ Không. Tôn Ngộ Không như Bảo Bảo hiếu kì, đầu lệch đến lệch đi, muốn nhìn dáng vẻ đeo Khẩn Cô của mình. - Hiện tại thầy thử niệm chú một chút, có thể con sẽ đau đầu, bất quá rất nhanh liền tốt, con kiên nhẫn một chút. Đây đều là Quan Âm Bồ Tát nhắn nhủ. Đường Tăng nói. - Được được được, người xuất gia các ngươi thật phiền phức, nhanh đọc đi. Tôn Ngộ Không không thèm để ý, hắn cảm thấy đau đầu một chút có thể nào làm khó lão Tôn ta? Đường Tăng mỉm cười, sau đó niệm chú. Lập tức, Khẩn Cô ở trên đầu Tôn Ngộ Không bỗng nhiên phát sáng, sau đó tự động cố định ở trên đầu hắn, lớn nhỏ phù hợp, như mọc rễ. Tôn Ngộ Không cảm thấy không ổn, mẹ nó, giống như bị lừa rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương