Đường Tăng Xông Tây Du
Chương 44: Đến Cao Lão Trang (1)
Đường Tăng lập tức chấn hưng tinh thần: - Cuối cùng cũng đã đến Cao Lão trang rồi sao? Khoảng thời gian đi đường này khiến cho hắn có cảm giác vô cùng nhàm chán, mặc dù nhìn thấy rất nhiều phong cảnh, nhưng không đánh yêu quái thật sự quá nhàm chán. Lúc này nghe được hệ thống công bố nhiệm vụ, Đường Tăng lập tức biết, đến Cao Lão trang rồi. Mà điều đầu tiên Đường Tăng nghĩ tới chính là: - Đều nghe nói Cao Thúy Lan rất đẹp, lần này được chiêm ngưỡng người thật rồi! - Đại sư huynh, đây là nơi nào? Bỗng nhiên Long Quy mở miệng hỏi. Dọc đường đi quá nhàm chán, Tiểu Bạch Long biến thành Long Quy cũng có lúc sẽ mở miệng nói chuyện, trải qua sự mài giũa của thời gian này, Tiểu Bạch Long cũng không còn mâu thuẫn với Tôn Ngộ Không và Đường Tăng như lúc đầu. Đương nhiên, quan trọng nhất là Đường Tăng không giống như lúc trước, không có việc gì thì lấy Tiểu Bạch Long ra đùa giỡn, cho nên tâm tình của Tiểu Bạch Long tốt hơn rất nhiều. - Quản nó là nơi nào, chúng ta chỉ cần một đường hướng tây, là tới nơi. Tôn Ngộ Không nói. - Chúng ta cứ đi như vậy, phải đi tới năm tháng nào? - Quản nó tới năm tháng nào, chúng ta chỉ cần một đường hướng tây, rồi sẽ có một ngày tới nơi. Tôn Ngộ Không nói. Đường Tăng kinh ngạc nhìn về phía Tôn Ngộ Không. Dựa vào hiểu biết của hắn, Tôn Ngộ Không phải là hấp tấp, xung động, nhưng Tôn Ngộ Không ở thế giới này lại không giống vậy một chút nào. Mới vừa nghĩ như vậy, Tôn Ngộ Không lại nói một câu khiến cho Đường Tăng lập tức bỏ đi ý nghĩ này của mình. - Dù sao nếu lão Tôn ta nhớ nhà, chỉ cần lộn một cái, là có thể trở về Hoa Quả Sơn nhìn một chút. Tôn Ngộ Không cười to ha ha. Tiểu Bạch Long tức thì buồn rầu vô cùng, tốc độ của hắn cũng coi là nhanh, nhưng so với Cân Đẩu Vân của Tôn Ngộ Không thì còn kém xa. Chủ yếu hơn là, hắn làm vật cưỡi, không thể chạy nhảy khắp nơi như Tôn Ngộ Không. Dựa vào bản lĩnh của mình, Tôn Ngộ Không hoàn toàn có thể len lén chạy về Hoa Quả Sơn đi một vòng trong quá trình hóa trai. - Ngộ Không! Đường Tăng bỗng nhiên gọi một tiếng. - Sư phụ? Tôn Ngộ Không nhìn sang. - Con, trâu! Đường Tăng giơ ngón tay cái với Tôn Ngộ Không. Tôn Ngộ Không nhất thời vui sướng lộn nhào mấy cái, sau đó nhảy lên một tảng đá lớn ven đường, mặt đầy vẻ ngạo nghễ nói: - Năm trăm năm trước... - Hảo hán không đề cập tới chuyện quá khứ. Đường Tăng nghiêm trang nói. Tôn Ngộ Không lập tức nhụt chí, ngã thẳng xuống, lúc thân thể sắp rơi xuống đất thì lắc mình một cái, vững vàng rơi xuống đất. Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không hóa thành lưu quang bay đến một ngọn núi lớn phía trước, rồi nhanh chóng bay trở lại: - Sư phụ, phía trước có nhà. - Sư phụ biết. Đường Tăng nói, Thiên Đạo Nhãn Kính của hắn đã cất đi. Đáng giá nhắc tới chính là, đạo cụ đổi được từ hệ thống có thể cất vào trong hệ thống. - Hả? Sư phụ biết phía trước có nhà? Tôn Ngộ Không kinh ngạc. - Đó là đương nhiên, sư phụ còn biết, phía trước có yêu quái. - Yêu quái? Tôn Ngộ Không lập tức mừng rỡ, nhảy lên đại thụ bên cạnh, cao hứng nói: - Lão Tôn ta muốn hàng ma trừ yêu, trừ hại cho dân! Khoảng thời gian này, Tôn Ngộ Không bị Đường Tăng tẩy não, dạy hắn hát - Hầu ca-. Hát mãi, Tôn Ngộ Không đã đặc biệt nhớ một lời ca - Nơi nào có khó khăn thì có ngươi, nơi nào có hiểm cũng có ca, trăm trận lập công đầu, diệt gian trừ ác lòng như phật, mỹ danh của ngươi truyền tụng nơi nơi, sự tích của ngươi truyền ngàn đời. Vẻ vang ai chả muốn, Tôn Ngộ Không cho dù thân là yêu hầu cũng hưng phấn hy vọng dân gian truyền lưu danh tiếng của mình. - Được, yêu quái lần này giao cho con hàng. Đường Tăng cười nói. Không phải Đường Tăng đột nhiên hào phóng, ngay cả điểm kinh nghiệm cũng không cần, mà yêu quái sắp gặp phải chính là Trư Bát Giới, phải thu làm đồ đệ, không thể giết. Hơn nữa, thực lực của Trư Bát Giới cũng vô cùng cường đại, tuyệt đối không yếu hơn so với Tiểu Bạch Long, bây giờ Đường Tăng không có cách nào tự mình đánh chết. Trong truyện - Tây Du Ký-, Tôn Ngộ Không đích thân ra tay, sau khi hàng phục Trư Bát Giới, biết được Trư Bát Giới cũng đang chờ người thỉnh kinh đi qua, nên mang Trư Bát Giới tới trước mặt Đường Tăng. Cho nên, Đường Tăng cảm thấy, chỉ cần mình không can thiệp vào, chủ tuyến chắc sẽ không bị lệch, Tôn Ngộ Không cũng sẽ không giết chết Trư Bát Giới. - Dạ, sư phụ! Tôn Ngộ Không cao hứng lại không ngừng bay nhảy. - Hả? Sư phụ, phía trước có người. Bỗng nhiên Tôn Ngộ Không bước ra, một bước đã tan biến, sau khi lóe lên mấy cái thì xuất hiện ở ngoài năm trước thước. Đường Tăng vội vàng bảo Long Quy tăng thêm tốc độ đuổi theo. - Yêu quái kìa... Tiếng kêu thảm thiết truyền tới từ phía trước. Rất nhanh, Đường Tăng đã thấy một thanh niên bị Tôn Ngộ Không dọa sợ tè ra quần. - Yêu quái, đừng ăn ta... - Cứu mạng với...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương