Dương Thần

Thần Hồn Huấn Mã.



"Vừa mới đàm luận huyền lý? Đúng rồi! Khí chất và dung quang của Tô Mộc này đã dưỡng thành, chỉ cần nam nhân vừa nhìn sơ qua, không thể không cảm thấy kinh sợ, mà ta trong nháy mắt đã thanh tỉnh lại, nàng liền nhận thấy tâm tư của ta đã được trấn định."

Hồng Dịch nghe Tô Mộc nói, vốn lúc đầu cảm thấy sửng sốt, sau cũng minh bạch lời nói của nàng.

Vừa rồi thần hồn quan tưởng, chống cự lại dung quang của Tô Mộc, đó cũng là một loại đàm huyền vô thanh thắng hữu thanh rồi.

"Loại nữ nhân như Tô Mộc này, quả thật là quốc sắc thiên hương, cả người có tiên khí đạo khí, nhìn thấy nàng ta mà không động tâm thì không phải là cao tăng đắc đạo cũng là đại đức đại hiền có học vấn tu dưỡng tinh thâm, ta có khả năng trấn định, cũng khó trách nàng có cái nhìn xem trọng đối với ta, không biết nàng ta có tu luyện qua đạo thuật không nữa? "

Hồng Dịch thầm nghĩ, "Nếu như điều này mà Tô Mộc bảo là bàn luận đạo lý, như vậy khẳng định nàng ta tu hành qua đạo thuật, bằng không thân là Ngọc kinh thành đệ nhất tài nữ, cả ngày đều ở giữa bầy hổ báo lang sói, có một chút năng lực tự bảo vệ bản thân tính ra cũng không phải không có khả năng. Nhưng mẫu thân ta năm đó cũng có thân phận như vậy, nhưng sao không có một chút năng lực bảo vệ bản thân nào, nếu như có chút khả năng tự bảo vệ, chắc sẽ không thổ huyết thương thân, ra đi giữa lúc tuổi xuân."

Nhớ tới mẫu thân, Hồng Dịch thấy nhói đau trong lòng.

"Hồng công tử, huynh nói có đúng không?"

Tô Mộc thấy Hồng Dịch không nói lời nào, liền hỏi một câu.

"Dung quang của Tô Mộc cô nương thật khiến người khác kinh sợ, may mà tiểu sinh đã đọc qua sách thánh hiền, tuân thủ nghiêm ngặt đạo lý thấy mỹ sắc tâm không loạn, mới có thể nghiêm chỉnh đứng trước mặt cô nương mà nói chuyện, bằng không, chỉ sợ thành ngốc tử nói không nên lời rồi." Hồng Dịch mỉm cười trả lời.

"Đâu có, Hồng công tử cứ nói đùa."

Tô Mộc khéo cười trông tươi đẹp vô cùng, chiếc váy lục nhạt nhẹ nhàng phiêu động trong gió, chẳng khác nào tiên nữ bay phất phơ trong gió, khiến kẻ khác sinh ra một loại cảm giác muốn chạy thật nhanh đến đón lấy nàng.

Loại thần thái này càng làm cho đám vương tôn công tử cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, không đủ sức chống cự.

"Hừ!" Lạc Vân từ trong mũi nhẹ nhàng hừ lạnh một cải, ngẩng đầu nhìn trời một lát: "Ái chà, buổi đường hội có khi nên kết thúc thôi, giờ cũng không còn sớm, ta phải vào cung thỉnh an, các vị mời cứ tự nhiên nhé."

Nói xong, Lạc Vân bản thân cầm quạt phe phẩy, chào từ biệt rồi mang hộ vệ đi ra ngoài.

Nói xong, Lạc Vân bản thân cầm quạt phe phẩy, chào từ biệt rồi mang hộ vệ đi ra ngoài.

"Tiểu sinh cũng xin cáo từ, tháng sau tiểu sinh phải tham gia khoa khảo, giờ còn phải về đọc sách thánh hiền, mong Tô cô nương thứ lỗi." Hồng Dịch một tay cầm Trảm Sa, đi đến bên cạnh sân nhỏ, cầm lấy dây cương dắt Hỏa La mã đi.

"Nhớ đừng bạc đãi Truy điện của ta nhé, lần sau ta thắng còn mang về" Trường Nhạc tiểu Hầu gia vội vàng nói, hiển nhiên con ngựa này cũng là vật hắn rất yêu quý.

"Ha ha, con ngựa này tên là Truy Điện sao? Quả nhiên là tên hay, tiểu Hầu gia, huynh yên tâm, ta sẽ chiếu cố cho nó thật tốt." Hồng Dịch cầm dây cương, nhẹ nhàng vuốt ve thớt đại mã thần tuấn không gì sánh được, trong lòng vui sướng dị thường.

Tiên y nộ mã, trường kiếm hoành khoa, tung hoành ngang dọc, cảnh tượng như thế này, từ lâu đã là mơ ước của Hồng Dịch, hiện tại cuối cùng cũng có hội thành hiện thực.

Hồng Dịch hận hiện giờ không thể ngay lập tức cưỡi ngựa, phi nhanh về phía trước, khi đó không biết có cảm giác ra sao.

"Nhưng ta cũng chưa từng cưỡi ngựa, chưa hoàn toàn quen thuộc tính nết của ngựa, ngồi trên ngựa lắc lư nghiêng ngả, người ngoài nhìn thấy chắc cười vỡ bụng mất." Hồng Dịch sau khi cười xong, cũng không lên ngựa, mà một đường dắt ngựa ra ngoài.

Trường Nhạc tiểu Hầu gia nhìn thấy Truy Điện của mình cứ như thế bị dắt ra ngoài, con mắt nhìn theo sau, tựa như chính lão bà, tiểu thiếp của hắn bị người ta lừa gạt bắt đi vậy.

Nhưng khi hắn xoay sang nhìn thấy Tô Mộc, nhãn thần lại sáng ngời lên.

"Hồng gia không ngờ lại có đệ tử xuất sắc như vậy, tuy võ công chỉ mới luyện được sơ sơ bên ngoài, nhưng tâm thần lại có thể trấn định như vậy. Thiên Nữ quan tưởng pháp của Thái Thượng đạo ta đã luyện tới cảnh giới hiện hình, không cần thi triển pháp thuật mê hoặc tâm thần, chỉ tùy ý giơ tay nhấc chân, tâm linh và cơ nhục hợp nhất, tựu có khí chất của thiên nữ thần nữ rồi, hắn lại có thể từ trong lúc lăng thần (ngây ngốc, ngây người) mà tỉnh táo lại được sao? Chẳng lẽ thật sự đọc sách đến cảnh giới tồn tại thánh nhân ở trong lòng rồi sao? Ngoài trừ thần hồn cứng rắn, lại tràn đầy khí chất quang minh chính đại sao? Nhưng dù sao người đọc sách trong thiên hạ cũng đông gấp trăm lần đạo môn, chung quy có kẻ xuất sắc cũng không có gì đáng kinh ngạc." Tô Mộc nhìn theo bóng lưng của Hồng Dịch, một ý niệm trong đầu lóe lên, sau đó bình tĩnh trở lại.

.................................................. ..................................................

"Đúng là hảo mã! Hảo đao!"

Hồng Dịch sau khi dắt ngựa ra ngoài, cũng không quay về Hầu phủ, mà đi thẳng ra ngoài thành, ra đến quan đạo ngoại thành thưa thớt người đi lại, trong lòng cẩn thận điểm qua những điểm quan trọng trọng thuật cưỡi ngựa.

Hồng Dịch sau khi dắt ngựa ra ngoài, cũng không quay về Hầu phủ, mà đi thẳng ra ngoài thành, ra đến quan đạo ngoại thành thưa thớt người đi lại, trong lòng cẩn thận điểm qua những điểm quan trọng trọng thuật cưỡi ngựa.

Thuật cưỡi ngựa bước đầu tiên phải tìm hiểu tính cách của ngựa, cùng ngựa câu thông, ngựa càng tốt, tính cách càng mạnh mẽ, đổi lại chủ nhân phải rất có khả năng thì mới có thể không chế được nó.

Qua nhiên, trong lúc Hồng Dịch vuốt ve thớt Truy Điện, mắt đối mắt, liền cảm giác được trong mắt ngựa lại có thể có một tia châm chọc, pha chút kiêu ngạo bất tuần (không chịu thần phục).

Hồng Dịch biết rõ, nếu bản thân mình miễn cưỡng cưỡi lên, chắc chắn con ngựa này sẽ nổi điên lên, đem mình quẳng xuống đất.

Đây là cảm giác gần như thông linh kết nối với ngựa, người tầm thường chắc chắn không nhìn ra.

Thế nhưng thần hồn Hồng Dịch đã tu luyện đến mức có thể Nhật Du, hơn nữa trước đây còn có thời gian ngắn chung sống với hồ ly nên cũng có chút kinh nghiệm, hiểu rằng động vật và con người cũng giống nhau, có tình cảm , có trí tuệ. Nhất là loại chiến mã thường xuyên tiếp xúc với con người, trải qua sự huấn luyện của con người, tuy không thông linh được như hồ ly, biết học con người cách dùng lửa, nấu nướng, trồng trọt, đọc sách, nhưng chúng vô cùng thông minh, hiêu được ý người, nhất là có đối với chủ nhân, tâm tư càng tương thông.

Chính vì vậy hắn phải tìm ra được tâm tư suy nghĩ của thớt Truy Điện này.

"Hỏa La mã bốn vó cường tráng, cơ bắp chắc nịch, toàn thân không có một miếng mỡ thừa, sức mạnh, lực lượng như thế gần như tương đương với đỉnh cấp võ sư, thậm chí là tiên thiên võ sư." Hồng Dịch nhớ lại một số miêu tả về Hỏa La mã trong thiên nói về thuật kỵ xạ (thuật cưỡi ngựa bắn cung) của Vũ Kinh.

Võ công luyện đến cảnh giới tiên thiên, lục phủ ngũ tạng trở nên cường tráng, biểu hiện đặc trưng nhất là có thể kéo dài khí lực, đi lại như bay, chạy nhanh như tuấn mã, cước lực ngày đi ngàn dặm, đêm về tám trăm.

Thớt Hỏa La mã này thể trọng hơn hai nghìn cân (đơn vị thời xưa, 1 cân = 0.5 kg, tính ra con ngựa này cũng nặng 200 kg), một khi nổi điên lên, sức mạnh tương đương với một vị võ sư đỉnh cao, thậm chí là tiên thiên võ sư.

Bằng vào thực lực hiện tại của Hồng Dịch, không có cách nào thuần phục được nó, nếu cứ miễn cưỡng rất có khả năng bị quẳng xuống đất chết đi sống lại.

Tất nhiên, đây chẳng qua chỉ là sự so sánh tương đối thuần về sức mạnh, thể lực, nếu bàn về sự lợi hại, thỉ đỉnh cấp võ sư, tiên thiên võ sư, so với con ngựa này thì lợi hại gấp trăm lần. Đem sức mạnh và thể lực của một người nặng hai trăm cân đi so sánh với một thớt ngựa nặng hai nghìn cân, như vậy đã vô cùng khủng bố rồi.

"Được rồi, không bằng ta dùng thần hồn thuật thử liên kết câu thông với nó một lúc xem sao."

Hồng Dịch đột nhiên trong lòng khẽ động, nhớ lại bản thân hồi ở trong u cốc tây sơn, cũng là do ngôn ngữ bất đồng, liền mang thần hồn thoát xác cùng đám tiểu hồ ly chuyện trò.

Hồng Dịch đột nhiên trong lòng khẽ động, nhớ lại bản thân hồi ở trong u cốc tây sơn, cũng là do ngôn ngữ bất đồng, liền mang thần hồn thoát xác cùng đám tiểu hồ ly chuyện trò.

Tuy thớt ngựa này chắc chắn không có khả năng thần hồn xuất xác, nhưng Hồng Dịch hiện tại lại có thể dùng quan tưởng pháp, thần hồn nhập mộng cùng ngựa câu thông.

"Cơ hội đến rồi, mây đã che đi ánh mặt trời ."

Hồng Dịch ngẩng đầu nhìn mặt trời trên đầu, phát hiện ra nó bị một đám mây lớn che đi, trong lòng thầm kêu hảo một tiếng. Nếu có mặt trời xuất hiện, hắn cũng không dám cho thần hồn xuất xác.

Hai mắt nhắm lại, giữ chặt nội quan, thần hồn bỗng chốc từ đỉnh đầu xuất ra.

"Truy Điện mã nhi, ngươi mệt mỏi rồi, hãy ngủ đi, thả lỏng cơ thể, hãy làm bông hoa phiêu du giữa mây trời." Hồng Dịch thần hồn xuất xác, tạo nên đủ loại quan tưởng, ý niệm trong đầu trực tiếp tiến vào đại não của thớt Hỏa La mã.

Đây là Nhập Miên Pháp, là thủ pháp thấp nhất của quan tưởng pháp mê hoặc thần hồn, có ghi lại trong Đạo kinh.

Hồng Dịch hiện giờ thi triển ra, quả nhiên đôi mắt của con ngựa lúc đầu có chút nghi hoặc, sau đó, có phần mơ màng, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Hồng Dịch ngay tức khắc dùng thần hồn nhập mộng quan sát, tiến sâu vào ý niêm trong đầu con Truy Điện.

Nhất thời hắn thấy một màn chấn động hiện ra.

Đó là chiến trường rộng lớn vô hạn không biên giới.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...