Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ
Chương 43
Tác giả: Giản Diệc Dung
Diệp Chi muốn xuống tay từ chỗ Diệp Thiên, nhưng lại thất bại. Diệp Dung không làm được việc gì, ngược lại chạy tới sân Diệp Thiên quậy một trận. Tam lão gia Diệp Thừa Xương cũng chậm chạp không có tiến triển, lão thái thái đem tất cả hy vọng ký thác trên người Diệp Phù.
Tưởng tượng đến Thái Tử, Diệp Phù liền sợ tới mức cả người như muốn đóng băng, vết thương trên người nàng vừa mới được dưỡng tốt, lần này lại phải đi chịu tội thêm lần nữa. Nhưng phụ thân nàng bị bắt vào ngục, nàng chỉ có thể căng da đầu đi gặp Thái Tử.
Thái Tử dựa nghiêng người trên gối dựa, híp mắt nhìn Diệp Phù, rõ ràng là sợ tới mức muốn khóc, nhưng vẫn nỗ lực cười dịu dàng, bàn tay nhỏ thật cẩn thận giữ chặt tay áo hắn, nhẹ nhàng lắc lắc, miệng dỗ dành: “Điện hạ, phụ thân ta vô tội, ngài cứu ông ấy ra ngoài đi.”
Thái Tử ước lượng trong lòng một lát, đây là lần đầu tiên Diệp Phù cầu xin hắn, hắn có chút không đành lòng cự tuyệt nàng. Rốt cuộc, cho tới nay Diệp Phù là món đồ chơi hắn cảm thấy vừa ý nhất, cũng là tiểu cô nương quan gia duy nhất mà hắn chơi, so với đám nha đầu hương dã kia thì tốt hơn nhiều. Nhưng nếu đáp ứng nàng sẽ tương đương với việc đối đầu cùng lão tứ, người phụ thân nàng ám sát là đại cữu của Dự Vương, nghe nói hai người cùng nhau đi Hình Bộ báo án.
Diệp Phù thấy Thái Tử híp mắt không nói gì, trong lòng thấp thỏm, bàn tay nhỏ thử thăm dò sờ vào trong ngực hắn “Điện hạ ~”
Thái Tử cầm ngược lại tay nàng, dùng sức lôi kéo, Diệp Phù lập tức nằm lên người Thái Tử. Nàng cuống quít ngồi dậy, sợ mình làm đau hắn.
Thái Tử nâng cằm nàng “Muốn ta cứu phụ thân ngươi, vậy phải xem biểu hiện của ngươi.” Chỉ cần nàng có thể hầu hạ khiến mình cao hứng, cứu một người từ Hình Bộ ra ngoài cũng không phải chuyện gì to tát. Về phần lão tứ, dù sao cũng chỉ là tên ăn chơi trác táng cái gì không hiểu gì, cho dù đắc tội cũng không tạo nên sóng gió gì.
Diệp Phù hơi co rúm lại một chút, bàn tay hắn cứng rắn tựa sắt thép, niết chặt khiến cằm nàng đau đớn. Vừa tưởng tượng đến sự tra tấn kia, sắc mặt nàng rõ ràng trở nên trắng bệch.
Ngón cái của Thái Tử ấn trên cánh môi mềm mại của nàng, dùng sức xoa nắn sau đó buông ra, cánh môi kia liền trở nên đỏ bừng. Ánh mắt Thái Tử ý vị thâm trường dừng trên đôi môi đỏ bừng kia “Yên tâm, lần này không đau, tới, ta dạy cho ngươi.”
……
Bởi vì vụ án Diệp Thừa Hoành ám sát thế tử Tế Bình Hầu có sự can thiệp của Dự Vương, số người chết lên tới mười mấy người, cũng coi như một vụ án lớn. Quan viên Hình Bộ bắt tay vào xử lý khẩn cấp những vụ án khác, chuẩn bị ưu tiên thẩm tra xử lí vụ án này.
Không ngờ, ngày thẩm tra đó Hình Bộ lại xảy ra một chuyện lớn. Tất cả những tên đạo tặc được người thuê giết Diệp Lệ đều bị giết chết, một người cũng không còn sống. Mặc dù thời điểm mấy tên lâu la này bị bắt tuy rằng có khai ra Diệp Thừa Hoành, nhưng lúc ấy chỉ hỏi vội vàng, không được coi như chính thức thẩm tra xử lí, cho nên không hề ký tên điểm chỉ xác nhận.
Kể từ đó, chứng cứ chỉ về phía Diệp Thừa Hoành liền bị chặt đứt.
Diệp Lệ tức giận đến mức đỏ bừng đôi mắt. Dự Vương cũng thập phần khiếp sợ, tự mình đi Hình Bộ dùng chiếc roi dị thường hoa lệ kia chỉ vào Hình Bộ Thượng Thư, bắt ông lập tức điều tra rõ chuyện này.
Tra tới tra lui, lại tra ra sai lầm của tên tạp dịch phụ trách đưa cơm cho phạm nhân. Hắn không cẩn thận làm rớt thuốc diệt chuột vào thùng, mà chiếc thùng đó trùng hợp là thùng đựng đồ ăn đưa đến chỗ mấy tên đạo tặc đó.
Trên gương mặt tuấn mỹ của Dự Vương bao phủ một tầng hàn băng, khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh trào phúng. Trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy, đương nhiên Hình Bộ Thượng Thư biết chuyện này do ai làm, nhưng ông ta không dám nói, hoặc ông ta chính là đồng mưu.
Có thể vươn tay chân tới tận Hình Bộ như vậy, không ai khác ngoài ba vị ca ca của hắn. Dự Vương phất tay áo trở về vương phủ, không sao, hắn có người của mình, nhất định có thể điều tra rõ ràng chân tướng.
Khi thủ hạ đặt kết quả điều tra lên án thư của Dự Vương. Đôi mắt xinh đẹp của Dự Vương lộ ra một tia kinh ngạc. Không phải hắn chưa từng nghĩ tới Thái Tử, chỉ là hắn không thể tin được Thái Tử lại…… làm việc hoang đường như thế. Vì một nữ tử mà làm ra hành động lớn như vậy, một hơi giết mấy người trong đại lao Hình Bộ.
Ngón tay xinh đẹp của Dự Vương gõ gõ lên trán, hắn không biết mình nên khóc hay nên cười. Phải biết rằng nếu Thái Tử là người trọng sắc như vậy, kiếp trước hắn hà tất phải đấu tới mức ngươi chết ta sống cùng thái tử. Cứ trực tiếp đưa một nữ tử đến bên người hắn không phải mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn sao.
Lại nói tiếp, có thể là do biến số của Diệp Phù trong kiếp này. Kiếp trước Diệp Phù cũng không có quan hệ gì với Thái Tử, mà gần như tất cả những nữ hài tử bị Thái Tử đùa bỡn đều chết. Không có một ái có thể lưu lại bên người hắn giống như Diệp Phù, nguyên nhân chính có lẽ Diệp phù là người duy nhất còn sống nên Thái Tử mới phá lệ để ý hơn một chút.
Cơ hội để Diệp Phù cấu kết cùng Thái Tử là bởi vì đi cùng Thiên Thiên, Diệp Phù nương theo Thiên Thiên mới có thể lên thuyền hoa của Thái Tử. Lại nói tiếp, tất cả những chuyện này đều là bởi vì kiếp này mình đính hôn với Thiên Thiên từ sớm, không nghĩ tới thay đổi một chút quỹ đạo liền xảy ra một loạt biến hóa. Tốt thôi, dù sao kiếp này hắn cũng không định xung đột chính diện cùng ba vị ca ca, nhưng thật ra chuyện này lại giúp hắn nảy sinh một ý tưởng mới để giải quyết Thái Tử.
Diệp Thừa Hoành rời khỏi đại lao Hình Bộ, thảnh thơi trở về tế Bình Hầu phủ.
Đêm đó Thọ An Đường thập phần náo nhiệt.
Người nhị phòng chuyện trò vui vẻ, hai tỷ muội Diệp Phù Diệp Dung một trái một phải ngồi bên người lão thái thái, không ngừng nói đùa. Ngay cả người bình thường luôn cụp mi rũ mắt là Diệp Chi cũng tham gia nói đùa vài câu. Lão thái thái vẫn luôn nắm tay Diệp Phù, lần này ít nhiều cũng nhờ Phù nhi, nếu không phải nàng dỗ dành Thái Tử vui vẻ, sao lão nhị có thể được thả ra một cách thuận lợi như vậy. Hơn nữa, chắc hẳn Phù nhi cũng dần dần học được cách ở chung với Thái Tử rồi nên lần này nàng mới có thể bình yên vô sự trở về nhà.
Diệp Thừa Xương chắp tay chúc mừng Diệp Thừa Hoành “Chúc mừng nhị ca, bình an trở về.”
Diệp Thừa Hoành ha ha cười, “Ta không làm sai chuyện gì, người trong sạch vô tội, đương nhiên có thể bình an trở về. Ta nói Lệ nhi nha,” Đôi mắt ông lướt qua ba người đại phòng, khóe miệng ngậm một tia đắc ý, nói “Về sau cũng không thể như vậy nha, ngươi gặp nguy hiểm, trong lòng nhị thúc cũng khổ sở thay ngươi, nhưng ngươi cũng không thể đổ lỗi lên đầu nhị thúc, có phải hay không?”
Diệp Lệ nắm chặt tay kìm chế xúc động, mặc dù La thị cười dịu dàng, nhưng đáy mắt lại mang một mảnh lạnh băng, ngươi cứ đắc ý đi, sớm muộn gì bà cũng phải lấy lại công đạo cho nhi tử và trượng phu của bà.
Đôi chân mày tinh tế của Diệp Thiên cau lại, cất cao giọng nói: “Nhị thúc sai rồi, ca ca cũng không đổ lỗi lên đầu nhị thúc, mà là mấy tên đạo tặc kia khai ra tên nhị thúc, cũng không phải ca ca nói, chuyện này không hề liên quan đến ca ca. Lại nói tiếp, nếu không phải mấy tên đạo tặc kia chết sạch sẽ như vậy, nói không chừng lúc này nhị thúc hẳn vẫn còn chờ đợi trong đại lao Hình Bộ đấy. Đến tột cùng có phải trong sạch vô tội hay không, cũng thật khó nói, phải đợi quan viên Hình Bộ phán định mới biết được.”
Gương mặt Diệp Thừa Hoành mặt vặn vẹo một chút, Diệp Dung đứng phắt dậy “Diệp Thiên ngươi có ý tứ gì?! Tại sao ngươi cứ luôn mồm nói phụ thân ta ám sát ca ca ngươi?!”
“Đó là tỷ nói, cũng không phải ta nói.” Diệp Thiên chớp mắt hai cái, “Lại nói, không phải tỷ còn đang chịu cấm túc sao, tại sao lại cả ngày chạy nhảy ở bên ngoài? Nữ giới chép xong rồi sao?”
“Ngươi ——” Diệp Dung hận không thể xông tới động thủ, nhưng bị lão thái thái kéo lại, “Được rồi, các ngươi đều ít nói vài câu đi. Lão nhị đã trở lại, đây là chuyện tốt, ngày mai chúng ta phải tổ chức gia yến ăn mừng một phen.”
Mai thị đồng tình mà nhìn ba người đại phòng, sự tình lần này quá mức rõ ràng. Cho dù nhị lão gia bình yên vô sự mà rời khỏi đại lao Hình Bộ, thì trong lòng mọi người cũng đều biết rõ đã xảy ra chuyện gì.
Trở lại sân của mình, Mai thị dựa vào trong ngực Diệp Thừa Xương, cầm ngọc bội bên hông của ông lên thưởng thức. Ngọc bội này chính là của hồi môn cua bà, cũng chỉ có ngọc bội tốt như vậy, mới có thể xứng đôi với phong thái của lão gia nhà mình.
“Lão gia, chàng nói xem vì sao nhị ca lại ác độc như vậy, thế nhưng lại dám thuê người ám sát Lệ nhi? Vì sao nhị ca muốn làm như vậy?”
Bàn tay Diệp Thừa Xương đang nhẹ nhàng vỗ về đầu vai Mai thị, nghe vậy hơi dừng một chút “Đừng nói bừa, không phải Hình Bộ đã phán nhị ca vô tội sao?”
Mai thị bĩu môi, “Đó là bởi vì nhân chứng đều bị diệt khẩu, nếu chuyện này không có thật, vì sao phải giết chết toàn bộ nhân chứng trong vụ án này? Cũng không biết nhị ca tìm được ai tới hỗ trợ mà có thể duỗi tay tới tận Hình Bộ. Ai, ta nói,” bà đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Thừa Xương “Không phải chàng giúp nhị ca chứ?”
“Sao có thể là ta” Diệp Thừa Xương vỗ vỗ tay bà “Ta lại không có bản lĩnh lớn như vậy.”
Mai thị gật đầu, “Cũng đúng, đoán chừng ngay cả phụ thân ta cũng không làm được, chứ đừng nói tới chàng. Vậy chàng có biết là ai đã giúp nhị ca hay không?”
Ánh mắt Diệp Thừa Xương dừng lại trên đỉnh đầu Mai thị, dừng một lát, sau đó lại làm như không có việc gì cười nói “Ta không biết. Tuy nhiên, những tên đạo tặc bị giết đó, chưa chắc đã phải có người muốn giúp nhị ca, có lẽ là bởi vì đám người này biết chuyện gì khác. Nói ví dụ trước kia từng có người thuê bọn họ làm chuyện tương tự thì sao, rốt cuộc, những người đó đều là nhận tiền thay người làm chuyện xấu.”
“Ồ” Mai thị suy nghĩ, “Cũng có khả năng. Có người sợ những tên đạo tặc đó khai ra chuyện trước kia nên mới giết người diệt khẩu.”
“Có thể.”
Mặc kệ người khác suy đoán như thế nào, trong lòng nhị lão gia Diệp Thừa Hoành vẫn cảm thấy thập phần may mắn, may mắn lần này có Thái Tử hỗ trợ, bằng không lần này ông thật sự xong rồi.
“Đã nói sẽ bố trí cẩn thận chặt chẽ, tại sao lại xảy ra đại họa lớn như vậy?” Lão thái thái oán trách nói: “Con không biết, con bị áp giải đến đại lao Hình Bộ, ta ở nhà lo lắng thành cái dạng gì đâu. Những biện pháp có thể thử ta đều thử hết rồi, bên chỗ lão tam căn bản không giúp được gì, may mắn có Phù nhi.”
Diệp Thừa Hoành nhíu mày suy nghĩ cẩn thận một lần, “Theo lý thuyết, đáng lẽ không nên có vấn đề gì mới phải. Cho dù thân thủ của Diệp Lệ có tốt hơn nữa cũng không có khả năng còn sống mà trở về, không biết tại sao Dự Vương lại nhận được tin mà cử người tới cứu. Lại nói tiếp, nếu lần này không phải Dự Vương đi cùng Diệp Lệ tới Hình Bộ báo án, động tác của Hình Bộ cũng không nhanh như vậy, chúng ta vẫn có thể ứng đối thật tốt.”
“Nói đến nói đi, tất cả đều tại Dự Vương.” Trong ánh mắt lão thái thái bắn ra ánh sáng hung ác nham hiểm “Cũng không biết nha đầu Diệp Thiên kia có chỗ nào tốt, mà có thể lọt vào mắt xanh của Dự Vương, khiến hắn cả ngày vây quanh nàng, việc lớn việc nhỏ đều giúp đỡ nàng.”
Diệp Thừa Hoành suy tư một phen, ông thật sự không nghĩ ra vì sao một tiểu nha đầu tám tuổi lại khiến cho Dự Vương điện hạ kiêu ngạo ương ngạnh yêu thích. Có thể là do ông lớn tuổi rồi đoán không ra mấy vị hoàng tử đang suy nghĩ như thế nào, ông lắc đầu, “Ai biết, có lẽ là Diệp Thiên lớn lên đáng yêu đi.”
Lão thái thái nhìn chằm chằm chén trà trong tay, ánh mắt càng ngày càng âm trầm, sau một lúc lâu bà ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Con nói, nếu Diệp Thiên lớn lên không trắng trắng nộn nộn như hiện giờ, Dự Vương có còn thích nàng không?”
Diệp Thừa Hoành sửng sốt một chút, ngay sau đó ông ta nở nụ cười, “Đáng giá thử một lần, tuy nhiên, lần này nhất định phải vạn phần cẩn thận, nếu tiếp tục thất bại, chúng ta chắc chắn xong rồi.”
Lão thái thái hừ lạnh một tiếng, “Có một số việc, căn bản sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì.”
Diệp Chi muốn xuống tay từ chỗ Diệp Thiên, nhưng lại thất bại. Diệp Dung không làm được việc gì, ngược lại chạy tới sân Diệp Thiên quậy một trận. Tam lão gia Diệp Thừa Xương cũng chậm chạp không có tiến triển, lão thái thái đem tất cả hy vọng ký thác trên người Diệp Phù.
Tưởng tượng đến Thái Tử, Diệp Phù liền sợ tới mức cả người như muốn đóng băng, vết thương trên người nàng vừa mới được dưỡng tốt, lần này lại phải đi chịu tội thêm lần nữa. Nhưng phụ thân nàng bị bắt vào ngục, nàng chỉ có thể căng da đầu đi gặp Thái Tử.
Thái Tử dựa nghiêng người trên gối dựa, híp mắt nhìn Diệp Phù, rõ ràng là sợ tới mức muốn khóc, nhưng vẫn nỗ lực cười dịu dàng, bàn tay nhỏ thật cẩn thận giữ chặt tay áo hắn, nhẹ nhàng lắc lắc, miệng dỗ dành: “Điện hạ, phụ thân ta vô tội, ngài cứu ông ấy ra ngoài đi.”
Thái Tử ước lượng trong lòng một lát, đây là lần đầu tiên Diệp Phù cầu xin hắn, hắn có chút không đành lòng cự tuyệt nàng. Rốt cuộc, cho tới nay Diệp Phù là món đồ chơi hắn cảm thấy vừa ý nhất, cũng là tiểu cô nương quan gia duy nhất mà hắn chơi, so với đám nha đầu hương dã kia thì tốt hơn nhiều. Nhưng nếu đáp ứng nàng sẽ tương đương với việc đối đầu cùng lão tứ, người phụ thân nàng ám sát là đại cữu của Dự Vương, nghe nói hai người cùng nhau đi Hình Bộ báo án.
Diệp Phù thấy Thái Tử híp mắt không nói gì, trong lòng thấp thỏm, bàn tay nhỏ thử thăm dò sờ vào trong ngực hắn “Điện hạ ~”
Thái Tử cầm ngược lại tay nàng, dùng sức lôi kéo, Diệp Phù lập tức nằm lên người Thái Tử. Nàng cuống quít ngồi dậy, sợ mình làm đau hắn.
Thái Tử nâng cằm nàng “Muốn ta cứu phụ thân ngươi, vậy phải xem biểu hiện của ngươi.” Chỉ cần nàng có thể hầu hạ khiến mình cao hứng, cứu một người từ Hình Bộ ra ngoài cũng không phải chuyện gì to tát. Về phần lão tứ, dù sao cũng chỉ là tên ăn chơi trác táng cái gì không hiểu gì, cho dù đắc tội cũng không tạo nên sóng gió gì.
Diệp Phù hơi co rúm lại một chút, bàn tay hắn cứng rắn tựa sắt thép, niết chặt khiến cằm nàng đau đớn. Vừa tưởng tượng đến sự tra tấn kia, sắc mặt nàng rõ ràng trở nên trắng bệch.
Ngón cái của Thái Tử ấn trên cánh môi mềm mại của nàng, dùng sức xoa nắn sau đó buông ra, cánh môi kia liền trở nên đỏ bừng. Ánh mắt Thái Tử ý vị thâm trường dừng trên đôi môi đỏ bừng kia “Yên tâm, lần này không đau, tới, ta dạy cho ngươi.”
……
Bởi vì vụ án Diệp Thừa Hoành ám sát thế tử Tế Bình Hầu có sự can thiệp của Dự Vương, số người chết lên tới mười mấy người, cũng coi như một vụ án lớn. Quan viên Hình Bộ bắt tay vào xử lý khẩn cấp những vụ án khác, chuẩn bị ưu tiên thẩm tra xử lí vụ án này.
Không ngờ, ngày thẩm tra đó Hình Bộ lại xảy ra một chuyện lớn. Tất cả những tên đạo tặc được người thuê giết Diệp Lệ đều bị giết chết, một người cũng không còn sống. Mặc dù thời điểm mấy tên lâu la này bị bắt tuy rằng có khai ra Diệp Thừa Hoành, nhưng lúc ấy chỉ hỏi vội vàng, không được coi như chính thức thẩm tra xử lí, cho nên không hề ký tên điểm chỉ xác nhận.
Kể từ đó, chứng cứ chỉ về phía Diệp Thừa Hoành liền bị chặt đứt.
Diệp Lệ tức giận đến mức đỏ bừng đôi mắt. Dự Vương cũng thập phần khiếp sợ, tự mình đi Hình Bộ dùng chiếc roi dị thường hoa lệ kia chỉ vào Hình Bộ Thượng Thư, bắt ông lập tức điều tra rõ chuyện này.
Tra tới tra lui, lại tra ra sai lầm của tên tạp dịch phụ trách đưa cơm cho phạm nhân. Hắn không cẩn thận làm rớt thuốc diệt chuột vào thùng, mà chiếc thùng đó trùng hợp là thùng đựng đồ ăn đưa đến chỗ mấy tên đạo tặc đó.
Trên gương mặt tuấn mỹ của Dự Vương bao phủ một tầng hàn băng, khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh trào phúng. Trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy, đương nhiên Hình Bộ Thượng Thư biết chuyện này do ai làm, nhưng ông ta không dám nói, hoặc ông ta chính là đồng mưu.
Có thể vươn tay chân tới tận Hình Bộ như vậy, không ai khác ngoài ba vị ca ca của hắn. Dự Vương phất tay áo trở về vương phủ, không sao, hắn có người của mình, nhất định có thể điều tra rõ ràng chân tướng.
Khi thủ hạ đặt kết quả điều tra lên án thư của Dự Vương. Đôi mắt xinh đẹp của Dự Vương lộ ra một tia kinh ngạc. Không phải hắn chưa từng nghĩ tới Thái Tử, chỉ là hắn không thể tin được Thái Tử lại…… làm việc hoang đường như thế. Vì một nữ tử mà làm ra hành động lớn như vậy, một hơi giết mấy người trong đại lao Hình Bộ.
Ngón tay xinh đẹp của Dự Vương gõ gõ lên trán, hắn không biết mình nên khóc hay nên cười. Phải biết rằng nếu Thái Tử là người trọng sắc như vậy, kiếp trước hắn hà tất phải đấu tới mức ngươi chết ta sống cùng thái tử. Cứ trực tiếp đưa một nữ tử đến bên người hắn không phải mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn sao.
Lại nói tiếp, có thể là do biến số của Diệp Phù trong kiếp này. Kiếp trước Diệp Phù cũng không có quan hệ gì với Thái Tử, mà gần như tất cả những nữ hài tử bị Thái Tử đùa bỡn đều chết. Không có một ái có thể lưu lại bên người hắn giống như Diệp Phù, nguyên nhân chính có lẽ Diệp phù là người duy nhất còn sống nên Thái Tử mới phá lệ để ý hơn một chút.
Cơ hội để Diệp Phù cấu kết cùng Thái Tử là bởi vì đi cùng Thiên Thiên, Diệp Phù nương theo Thiên Thiên mới có thể lên thuyền hoa của Thái Tử. Lại nói tiếp, tất cả những chuyện này đều là bởi vì kiếp này mình đính hôn với Thiên Thiên từ sớm, không nghĩ tới thay đổi một chút quỹ đạo liền xảy ra một loạt biến hóa. Tốt thôi, dù sao kiếp này hắn cũng không định xung đột chính diện cùng ba vị ca ca, nhưng thật ra chuyện này lại giúp hắn nảy sinh một ý tưởng mới để giải quyết Thái Tử.
Diệp Thừa Hoành rời khỏi đại lao Hình Bộ, thảnh thơi trở về tế Bình Hầu phủ.
Đêm đó Thọ An Đường thập phần náo nhiệt.
Người nhị phòng chuyện trò vui vẻ, hai tỷ muội Diệp Phù Diệp Dung một trái một phải ngồi bên người lão thái thái, không ngừng nói đùa. Ngay cả người bình thường luôn cụp mi rũ mắt là Diệp Chi cũng tham gia nói đùa vài câu. Lão thái thái vẫn luôn nắm tay Diệp Phù, lần này ít nhiều cũng nhờ Phù nhi, nếu không phải nàng dỗ dành Thái Tử vui vẻ, sao lão nhị có thể được thả ra một cách thuận lợi như vậy. Hơn nữa, chắc hẳn Phù nhi cũng dần dần học được cách ở chung với Thái Tử rồi nên lần này nàng mới có thể bình yên vô sự trở về nhà.
Diệp Thừa Xương chắp tay chúc mừng Diệp Thừa Hoành “Chúc mừng nhị ca, bình an trở về.”
Diệp Thừa Hoành ha ha cười, “Ta không làm sai chuyện gì, người trong sạch vô tội, đương nhiên có thể bình an trở về. Ta nói Lệ nhi nha,” Đôi mắt ông lướt qua ba người đại phòng, khóe miệng ngậm một tia đắc ý, nói “Về sau cũng không thể như vậy nha, ngươi gặp nguy hiểm, trong lòng nhị thúc cũng khổ sở thay ngươi, nhưng ngươi cũng không thể đổ lỗi lên đầu nhị thúc, có phải hay không?”
Diệp Lệ nắm chặt tay kìm chế xúc động, mặc dù La thị cười dịu dàng, nhưng đáy mắt lại mang một mảnh lạnh băng, ngươi cứ đắc ý đi, sớm muộn gì bà cũng phải lấy lại công đạo cho nhi tử và trượng phu của bà.
Đôi chân mày tinh tế của Diệp Thiên cau lại, cất cao giọng nói: “Nhị thúc sai rồi, ca ca cũng không đổ lỗi lên đầu nhị thúc, mà là mấy tên đạo tặc kia khai ra tên nhị thúc, cũng không phải ca ca nói, chuyện này không hề liên quan đến ca ca. Lại nói tiếp, nếu không phải mấy tên đạo tặc kia chết sạch sẽ như vậy, nói không chừng lúc này nhị thúc hẳn vẫn còn chờ đợi trong đại lao Hình Bộ đấy. Đến tột cùng có phải trong sạch vô tội hay không, cũng thật khó nói, phải đợi quan viên Hình Bộ phán định mới biết được.”
Gương mặt Diệp Thừa Hoành mặt vặn vẹo một chút, Diệp Dung đứng phắt dậy “Diệp Thiên ngươi có ý tứ gì?! Tại sao ngươi cứ luôn mồm nói phụ thân ta ám sát ca ca ngươi?!”
“Đó là tỷ nói, cũng không phải ta nói.” Diệp Thiên chớp mắt hai cái, “Lại nói, không phải tỷ còn đang chịu cấm túc sao, tại sao lại cả ngày chạy nhảy ở bên ngoài? Nữ giới chép xong rồi sao?”
“Ngươi ——” Diệp Dung hận không thể xông tới động thủ, nhưng bị lão thái thái kéo lại, “Được rồi, các ngươi đều ít nói vài câu đi. Lão nhị đã trở lại, đây là chuyện tốt, ngày mai chúng ta phải tổ chức gia yến ăn mừng một phen.”
Mai thị đồng tình mà nhìn ba người đại phòng, sự tình lần này quá mức rõ ràng. Cho dù nhị lão gia bình yên vô sự mà rời khỏi đại lao Hình Bộ, thì trong lòng mọi người cũng đều biết rõ đã xảy ra chuyện gì.
Trở lại sân của mình, Mai thị dựa vào trong ngực Diệp Thừa Xương, cầm ngọc bội bên hông của ông lên thưởng thức. Ngọc bội này chính là của hồi môn cua bà, cũng chỉ có ngọc bội tốt như vậy, mới có thể xứng đôi với phong thái của lão gia nhà mình.
“Lão gia, chàng nói xem vì sao nhị ca lại ác độc như vậy, thế nhưng lại dám thuê người ám sát Lệ nhi? Vì sao nhị ca muốn làm như vậy?”
Bàn tay Diệp Thừa Xương đang nhẹ nhàng vỗ về đầu vai Mai thị, nghe vậy hơi dừng một chút “Đừng nói bừa, không phải Hình Bộ đã phán nhị ca vô tội sao?”
Mai thị bĩu môi, “Đó là bởi vì nhân chứng đều bị diệt khẩu, nếu chuyện này không có thật, vì sao phải giết chết toàn bộ nhân chứng trong vụ án này? Cũng không biết nhị ca tìm được ai tới hỗ trợ mà có thể duỗi tay tới tận Hình Bộ. Ai, ta nói,” bà đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Thừa Xương “Không phải chàng giúp nhị ca chứ?”
“Sao có thể là ta” Diệp Thừa Xương vỗ vỗ tay bà “Ta lại không có bản lĩnh lớn như vậy.”
Mai thị gật đầu, “Cũng đúng, đoán chừng ngay cả phụ thân ta cũng không làm được, chứ đừng nói tới chàng. Vậy chàng có biết là ai đã giúp nhị ca hay không?”
Ánh mắt Diệp Thừa Xương dừng lại trên đỉnh đầu Mai thị, dừng một lát, sau đó lại làm như không có việc gì cười nói “Ta không biết. Tuy nhiên, những tên đạo tặc bị giết đó, chưa chắc đã phải có người muốn giúp nhị ca, có lẽ là bởi vì đám người này biết chuyện gì khác. Nói ví dụ trước kia từng có người thuê bọn họ làm chuyện tương tự thì sao, rốt cuộc, những người đó đều là nhận tiền thay người làm chuyện xấu.”
“Ồ” Mai thị suy nghĩ, “Cũng có khả năng. Có người sợ những tên đạo tặc đó khai ra chuyện trước kia nên mới giết người diệt khẩu.”
“Có thể.”
Mặc kệ người khác suy đoán như thế nào, trong lòng nhị lão gia Diệp Thừa Hoành vẫn cảm thấy thập phần may mắn, may mắn lần này có Thái Tử hỗ trợ, bằng không lần này ông thật sự xong rồi.
“Đã nói sẽ bố trí cẩn thận chặt chẽ, tại sao lại xảy ra đại họa lớn như vậy?” Lão thái thái oán trách nói: “Con không biết, con bị áp giải đến đại lao Hình Bộ, ta ở nhà lo lắng thành cái dạng gì đâu. Những biện pháp có thể thử ta đều thử hết rồi, bên chỗ lão tam căn bản không giúp được gì, may mắn có Phù nhi.”
Diệp Thừa Hoành nhíu mày suy nghĩ cẩn thận một lần, “Theo lý thuyết, đáng lẽ không nên có vấn đề gì mới phải. Cho dù thân thủ của Diệp Lệ có tốt hơn nữa cũng không có khả năng còn sống mà trở về, không biết tại sao Dự Vương lại nhận được tin mà cử người tới cứu. Lại nói tiếp, nếu lần này không phải Dự Vương đi cùng Diệp Lệ tới Hình Bộ báo án, động tác của Hình Bộ cũng không nhanh như vậy, chúng ta vẫn có thể ứng đối thật tốt.”
“Nói đến nói đi, tất cả đều tại Dự Vương.” Trong ánh mắt lão thái thái bắn ra ánh sáng hung ác nham hiểm “Cũng không biết nha đầu Diệp Thiên kia có chỗ nào tốt, mà có thể lọt vào mắt xanh của Dự Vương, khiến hắn cả ngày vây quanh nàng, việc lớn việc nhỏ đều giúp đỡ nàng.”
Diệp Thừa Hoành suy tư một phen, ông thật sự không nghĩ ra vì sao một tiểu nha đầu tám tuổi lại khiến cho Dự Vương điện hạ kiêu ngạo ương ngạnh yêu thích. Có thể là do ông lớn tuổi rồi đoán không ra mấy vị hoàng tử đang suy nghĩ như thế nào, ông lắc đầu, “Ai biết, có lẽ là Diệp Thiên lớn lên đáng yêu đi.”
Lão thái thái nhìn chằm chằm chén trà trong tay, ánh mắt càng ngày càng âm trầm, sau một lúc lâu bà ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Con nói, nếu Diệp Thiên lớn lên không trắng trắng nộn nộn như hiện giờ, Dự Vương có còn thích nàng không?”
Diệp Thừa Hoành sửng sốt một chút, ngay sau đó ông ta nở nụ cười, “Đáng giá thử một lần, tuy nhiên, lần này nhất định phải vạn phần cẩn thận, nếu tiếp tục thất bại, chúng ta chắc chắn xong rồi.”
Lão thái thái hừ lạnh một tiếng, “Có một số việc, căn bản sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương