Lần này Ngũ Gia khăng khăng muốn đến, hành lý đều đã thu dọn xong, Đỗ Linh Tĩnh thật sự không sao từ chối nổi, nhất là khi nhìn dáng vẻ nàng ấy tất bật tìm chỗ tránh né, dáng vẻ như đang trốn tránh tai họa.
Nàng đưa Ngũ Gia an trí ở hậu viện của phủ hầu, một khu sân nhỏ thanh tĩnh dựa vào một bên hồ nước mát lành.
Buổi chiều, nàng gọi Ngũ Gia đến dùng trà dưới bóng cây ven hồ.
Trên mặt hồ sóng nước lăn tăn, Ngũ Gia nhàn nhã ngồi nhìn mặt nước, hàng mày dịu mà không nhíu.
Đỗ Linh Tĩnh thật sự rất muốn biết, rốt cuộc Thế tử đã nói gì trong thư, trong thư đã nói gì mà khiến nàng ấy phải bỏ trốn khỏi Bá phủ
Đỗ Linh Tĩnh trao tận tay nàng ấy một chén trà, thử thăm dò hỏi: “Thế tử có gửi thư cho ngươi trước đó, nói là hai ngày nữa sẽ về à?”
Vừa nghe nhắc tới thư, thần sắc Ngũ Gia hơi khựng lại, Đỗ Linh Tĩnh càng thêm hiếu kỳ:
“Thế tử ngoài chuyện nói sẽ trở về, còn viết gì nữa không?”
Vẻ mặt Ngũ Gia lại bắt đầu khó xử, thoáng ửng đỏ, Đỗ Linh Tĩnh thấy nàng ấy ngượng ngùng đến ba phần, biết nàng ấy không muốn nói thì cũng không hỏi thêm.
Chỉ là… Thế tử vốn là người luôn giữ thái độ nghiêm cẩn như thế, sao lại bỗng nhiên lại gửi một bức thư khiến Ngũ Gia thành ra thế này?
Trong lòng Đỗ Linh Tĩnh thầm đoán không ra, sau một hồi im lặng, nàng ấy bèn lên tiếng trước.
“... Chàng… chàg nói trong thư, bảo ta ở lại chờ chàng quay về, cùng chàng đi dạo danh sơn thắng cảnh, rồi ở lại núi vài tháng cũng không sao.”
Lời vừa dứt, Đỗ Linh Tĩnh khựng lại một thoáng.
“Chuyện này… Thế tử cũng không nói gì thêm cả.”
Chẳng phải là cùng nàng ấy du sơn ngoạn thủy thôi sao? Ngũ Gia vốn đã thích dạo chơi nơi núi sông, Thế tử chịu nguyện ý đi cùng, đó là chuyện tốt chứ?
Đỗ Linh Tĩnh không hiểu, rõ ràng là chuyện hay, sao Ngũ Gia lại biến thành thế này?
Thấy nét nghi hoặc hiện rõ trên mặt nàng, Ngũ Gia vội ho khan hai tiếng, bổ sung thêm: “Linh Tĩnh! Chàng nói… chỉ ta và chàng hai người… chỉ hai người thôi.”
Đỗ Linh Tĩnh vẫn chưa hiểu ra, một con cá từ trong hồ ngoài cửa sổ bỗng nhảy lên, làm gợn cả nửa mặt hồ.
Ngũ Gia lắc đầu, càng nói càng nhỏ giọng, thần thần bí bí ghé sát tai nàng thì thầm: “Ta theo Thế tử bao nhiêu năm rồi, đến giờ vẫn chưa sinh được một mụn con, mẫu thân không biết từ đâu nghe được khi chàng ở Tây Bắc chúng ta ít khi gặp nhau, liền không ngừng mắng mỏ trách phạt, nhìn ta như nhìn kẻ bất hiếu, lại còn nói Thế tử là do ta dạy hư… Rồi còn bảo sau này chuyện tìm người kế tục phải đặc biệt cẩn trọng, còn nhờ người chuyển lời tới Thế tử nữa.”
Ngũ Gia còn chưa nói hết mấy lời than thở đó, nàng đã nhận được thư của Thế tử, nhắc tới chuyện muốn cùng nàng rời phủ đi du sơn ngoạn thủy.
“Linh Tĩnh, ngươi nói xem, có phải chàng đã nghe theo mẫu thân chàng rồi, đang tính ra tay theo ý bà hay không?”
Nàng ấy nói: “Chỉ có ta và chàng, cùng ở lại núi dưới ánh trăng.”
Nàng ấy lại nghĩ tới lễ nghi quy củ rườm rà trong Bá phủ, muôn phần bất tiện, “đợi tới khi lên núi rồi, chàng nhất định sẽ không còn ngại ta nữa, lúc ấy ở chung lâu ngày, tất sẽ nảy sinh tình cảm, vậy thì chẳng phải là…”
Nàng ấy nói xong, đập đầu lên người Đỗ Linh Tĩnh, lo lắng đến mức khó chịu:
“Chàng nói không phải hai ngày, ba ngày, bốn ngày, mà là… một tháng!”
Đỗ Linh Tĩnh suýt nữa thì sặc nước.
Ngũ Gia vội vàng vỗ lưng cho nàng, rồi đưa thêm nước: “Ngươi không được sặc đâu, ta còn đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi đó!”
Đỗ Linh Tĩnh không nhịn được mà lắc đầu, uống nửa bát nước rồi mới nói: “Quận chúa, Ta cảm thấy Thế tử không có ý đó đâu.”
“Thật sự không có sao? Dù gì cũng chỉ có hai người bọn ta thôi…” Ngũ Gia căn bản không dám nghĩ tới kết cục tốt đẹp.
Đỗ Linh Tĩnh dĩ nhiên cũng không dám khẳng định chắc chắn.
Thế nhưng giữa Ngũ Gia và Thế tử, từ lâu đã không còn như hồi trước nữa, ngay từ khi nàng ấy vừa trông thấy y đã chân mềm gối nhũn rồi.
Nàng nghiêng người hỏi Ngũ Gia: “Ngươi và Thế tử… chẳng phải đang dần dần suôn sẻ hơn sao?”
Ngũ Gia liếc nàng một cái. Từ sau khi nàng ấy bị hạ dược, chuyện đó quả thực đã trôi chảy hơn nhiều.
“Nhưng cũng không phải ngày nào cũng được đâu! Ta… ta… tóm lại, chàng là người luyện võ, ngươi hiểu ý ta chứ?”
Lời này lại làm Đỗ Linh Tĩnh đỏ mặt.
Nàng không khỏi khẽ ho một tiếng: “Quận chúa có thể ở lại đây, nhưng Thế tử sắp trở về rồi, e rằng đây không phải biện pháp lâu dài.”
Tìm một người đang trong giai đoạn chờ sinh nở thì vô dụng thôi. Vương phi chỉ phái vài thị nữ tới làm phiền một chút rồi là có thể lập tức đưa nàng ấy trở về.
Nhưng nàng ấy chỉ có thể nắm lấy cọng cỏ cứu mạng mang tên Đỗ Linh Tĩnh này.
“Linh Tĩnh, hiền muội Linh Tĩnh, nghĩ cách giúp ta đi, ta thật sự không muốn lên núi đâu!”
Đỗ Linh Tĩnh trầm ngâm một lúc mà vẫn không nghĩ ra được cách gì.
Buổi tối Lục Hầu trở về, nghe nói quận chúa đã vào hậu phủ của mình thì liền cau mày.
Hắn mắng: “Đường đường là quận chúa, lại không có chỗ nào để đi ư? Nhất định phải bám lấy Tuyền Tuyền à.”
Sắc mặt hắn không vui, không rõ là bất mãn với bản thân Ngũ Gia hay là bất mãn với thân phận của nàng ấy, dù sao Đỗ Linh Tĩnh vốn định tối nay cùng Ngũ Gia dùng bữa, thấy vẻ mặt Hầu gia chẳng mấy vui vẻ thì đành thôi.
Dù gì dạo gần đây, mỗi ngày nàng đều cùng hắn dùng cơm.
Đúng lúc này, người của Ngũ Gia tới nói nàng ấy mở tiệc chiêu đãi ở bên ngoài, tối nay mời nàng đến tiệc bên hồ nước.
Vừa nghe xong lời này, sắc mặt Lục Hầu lập tức sầm lại.
“Ở trong phủ của ta, lại dám không coi trọng ta sao.”
“Ngài cũng muốn tham gia?” Đỗ Linh Tĩnh hỏi.
Hắn nói với giọng giận dỗi: “Ta cũng muốn dự một bữa tiệc! Rõ ràng là nàng ta giành mất nữ nhân của ta rồi.”
Hắn nói xong như một đứa trẻ con đang giận dỗi, mà ngoài tức giận ra thì cũng chẳng thể làm gì được.
Đỗ Linh Tĩnh vừa buồn cười vừa không dám cười thành tiếng.
Nàng khuyên hắn đừng buồn: “Quận chúa còn có thể ở được bao nhiêu ngày? Thế tử trở về rồi, nàng ấy nhất định không ở lại được nữa.”
Người đàn ông kia tức giận nói: “Nàngthật cho rằng ta vì chuyện đó mà không vui sao?”
Hắn giận dữ nhìn nàng, nói một câu: “Tuyền Tuyền thiên vị quận chúa, chẳng lẽ cũng không thiên vị ta sao.”
Nói xong, hắn hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Đỗ Linh Tĩnh trợn mắt đứng ngẩn ra một hồi lâu, định giải thích với hắn rồi lại không biết phải bắt đầu từ đâu, trong khi Ngũ Gia vẫn đang đợi nàng ở bên hồ nước. Đỗ Linh Tĩnh vò đầu bứt tai một lúc, bỗng nhớ ra mấy hôm trước Hỗ Đình Quân có gửi thư cho nàng, nói rằng hai ngày nữa sẽ trở về kinh thành.
Nàng cân nhắc một hồi.
Bất kể là quận chúa hay Hầu gia, nàng đều không giải quyết nổi, chi bằng đi mời Hỗ Đình Quân tới.
Hỗ Đình Quân vốn là bậc cao nhân.
Buổi tối dùng cơm, nàng nhắc tới Hỗ Đình Quân với Ngũ Gia. Ngũ Gia vừa nghe đến “cao nhân Hỗ Đình Quân” liền lập tức sai người đi chuẩn bị lễ vật.
Nàng ấy vốn cũng từng nghe Đỗ Linh Tĩnh nói qua về vị Hỗ Đình Quân này, nhưng chưa từng gặp qua, “lần này thì mời Hỗ Đình Quân ra mặt chỉ điểm là tốt nhất.”
…
Sáng sớm hôm sau, hai người liền lên đường tới nhà họ Hỗ.
Hỗ Đình Quân vốn là cố nhân của nhà họ Quách và nhà họ Đình tại kinh thành, nay triều đình muốn trọng dụng Quách đại nhân, mà Đình gia cũng là một trong số những người được trọng dụng, nên chẳng bao lâu sau đã được triệu vào triều.
Thực ra không chỉ có Hỗ Đình Quân, mà còn có không ít người quen cũ mà Đỗ Linh Tĩnh từng theo phụ thân mình quen biết, cũng dần dần quay trở lại kinh thành.
Tuy phụ thân nàng không thể trở về nữa, nhưng trong lòng nàng vẫn dấy lên một cảm giác như được quay lại cố đô năm xưa, tất cả như hiện hữu ngay trước mắt.
Hỗ Đình Quân để Tiểu Mộng hành lễ với Đỗ Linh Tĩnh và quận chúa. Ngũ Gia xoa đầu Tiểu Mộng, rút ra một chiếc vòng tay vàng khắc hoa văn tinh xảo làm phần thưởng.
Hỗ Đình Quân không dám nhận lễ trọng, Ngũ Gia nói: “Không có chuyện gì sẽ không dám phiền cao nhân, lần này quả thực là có việc gấp, xin cao nhân chỉ điểm.”
Nàng ấy nói chuyện với thái độ khiêm cung, Hỗ Đình Quân đều hiểu rõ, khiến Đỗ Linh Tĩnh cũng không nhịn được mà bật cười.
Ba người nói hết những lời khách sáo, rồi hai người đem việc cần trình bày kể lại cho Hỗ Đình Quân nghe. Hỗ Đình Quân vừa nghe xong, trước mặt quận chúa cũng cố nén cười.
“Cao nhân đừng cười ta, ta không quá thông minh, nhưng chàng ấy sắp trở về rồi.” Ngũ Gia lập tức cầu cao nhân chỉ điểm.
Đỗ Linh Tĩnh cũng vội nói với Hỗ Đình Quân: “Ngài nhanh chóng giúp quận chúa tìm cách đi, ta thực sự không thể giúp được gì.”
Chuyện của chính mình nàng còn chưa lo xong, lại còn phải lo cả cho người khác.
Cao nhân chính là cao nhân, khi nghe xong liền đưa tay nhẹ nhàng vuốt râu, khẽ mở miệng: “Dựa theo cách ta nhìn nhận, vấn đề lớn nhất giữa quận chúa và Thế tử, thật ra không phải chuyện đó, mà là…”
Nói tới đây, nàng ấy đưa mắt liếc nhìn Ngũ Gia một cái.
“Trong lòng nàng, thực ra vẫn chưa thực sự thân thiết với Thế tử, đúng không?”
Lời vừa dứt, trong phòng yên lặng như tờ.
Ngũ Gia ngẩn người một lúc lâu: “Cao nhân nói đúng, dường như đúng là như vậy…”
Hai người họ đã thành thân nhiều năm, nhưng đêm tân hôn nàng ấy vừa cười vừa nói chuyện phiếm với y, sau đó những ngày sống chung lại cực kỳ ít ỏi, dường như chỉ đến gần đây mới dần dần có chút khởi sắc.
Ngũ Gia nghĩ thầm: “Tình cảm ta dành cho Thế tử, có lẽ phần lớn là sự cảm kích chàng, cùng với trách nhiệm với danh phận phu nhân của chính mình.”
Nàng ấy thành thật nói: “Nhất là… ta vốn chẳng hiểu rõ, giữa ta và Thế tử hầu như chẳng có nhiều qua lại, khi đó ta ở kinh thành, hắn ở Tây Bắc, sao bỗng dưng lại muốn kết hôn với ta chứ.”
Mọi người ở kinh thành đều coi thường nàng, coi Dự vương phủ là thùng rỗng kêu to, và nàng ấy không thật sự xứng đáng với danh phận quận chúa ấy. Thế nhưng từ Tây Bắc y lại gửi tin về, nói muốn trao cho nàng tôn nghiêm này.
“Thế tử đã ban ân cho ta. Nhưng ta lại không có được tôn nghiêm của quận chúa, đối với chàng mà nói có gì là quan trọng đâu? Chàng có biết bao tiểu thư quý tộc để chọn lựa, hoàn toàn có thể không cần một cuộc hôn nhân đầy lễ nghi như vậy.”
Ngũ Gia vừa dứt lời, ngay cả Đỗ Linh Tĩnh cũng sững sờ.
Trước đây Ngũ Gia chưa bao giờ nói với nàng những điều như vậy, hóa ra trong lòng nàng ấy lại cất giấu một nỗi hoài nghi sâu sắc đến thế, và chính Hỗ Đình Quân đã chỉ ra điều đó chỉ bằng một câu.
Lúc này ánh mắt nàng nhìn Hỗ Đình Quân đã hoàn toàn khác xưa.
Hỗ Đình Quân khẽ chớp mắt, quay đầu hỏi quận chúa một câu:
“Vậy theo quận chúa, Thế tử có coi trọng chuyện này hay không?”
“Ta thật sự từng hỏi qua rồi.” — Ngũ Gia nói.
Nhưng nhìn tình cảnh mờ mịt hiện giờ của nàng ấy, hiển nhiên là vẫn chưa nhận được câu trả lời rõ ràng.
Hỗ Đình Quân không vội, để nàng ấy kể lại chuyện đã hỏi ra sao, và Thế tử đã trả lời thế nào.
Chuyện ấy, xảy ra vào năm nay, sau khi Thế tử bị thương nặng ở Ninh Hạ. Chỉ cần nhớ lại thôi, tim Ngũ Gia vẫn còn run lên vì sợ hãi.
Nếu Thế tử thật sự không qua khỏi, nàng ấy còn có thể tìm người khác mà gả, nhưng huyết mạch của Thế tử sẽ bị hủy trong tay nàng ấy.
Giới quý tộc quyền thế, làm gì có ai không coi trọng huyết mạch chứ — nàng ấy từ nhỏ đã sống trong phủ quan lớn, điều này nàng hiểu rất rõ.
Vì thế nàng ấy đã có phần tuyệt vọng mà hỏi Thế tử một câu.
Hôm đó là trên xe ngựa trở về kinh thành, vó ngựa dồn dập giữa gió thu, Thế tử trọng thương nặng nề, xe ngựa khẽ nghiêng, y liền không kìm được mà nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi ấy, Ngũ Gia không nhịn được nữa, đã hỏi hắn: “Thế tử, có hối hận không? Lúc trước nếu không phải cưới ta, bây giờ có lẽ đã còn có người kế thừa.”
Vừa dứt lời, nàng ấy đã thấy Thế tử khẽ cười.
Ngũ Gia không hiểu nổi, rõ ràng là chuyện lớn như vậy… sao y lại còn có thể cười được?
Y mở mắt ra, ánh mắt vẫn sáng như cũ, mỉm cười nhìn nàng ấy: “Nếu như chỉ để lại hậu nhân mới có thể kế tục vương vị, vậy thì quả thực không cần thiết nữa rồi.”
Lúc đó, câu trả lời ấy khiến Ngũ Gia suýt nữa không kịp phản ứng.
Nàng ấy hỏi thẳng đối phương: “Vậy Thế tử vì sao lại muốn cưới ta?”
Là chuyện lá thư từ Tây Bắc gửi tới, nói muốn kết hôn với nàng ấy.
Hôm đó, trên xe ngựa nghiêng ngả quay về kinh thành, người này im lặng rất lâu, lâu đến mức Ngũ Gia nghĩ rằng y sẽ không trả lời nữa.
Nhưng rồi y bỗng nói một câu: “Quận chúa… là con bướm bay giữa đám hoa.”
Nói câu ấy, trên gương mặt y hiện lên một nụ cười ôn nhu, dường như vết thương trên người cũng chẳng còn đau nữa.
Lời nói đó vừa dứt, y mới khẽ nhướng mắt, liếc nhìn nàng ấy một cái đầy bất lực.
…
Kinh thành, phủ họ Hỗ.
Ngũ Gia nói nàng ấy vẫn chưa hiểu hết ý của người này, không biết y muốn nói điều gì, nhưng mỗi khi nàng ấy hỏi, y chỉ nói: “Không có gì, sẽ không để quận chúa chết trước ta đâu, quận chúa đừng suy nghĩ nhiều.”
Ngũ Gia mơ hồ tựa đầu vào ngực hắn, nhìn sang Đỗ Linh Tĩnh, lại nhìn về phía Hỗ Đình Quân.
Đỗ Linh Tĩnh cũng khẽ cúi đầu, im lặng một lúc lâu. Nàng tuy không hiểu hết ý tứ của Thế tử, nhưng mơ hồ cảm thấy lời y nói ra có lẽ chính là tâm ý sâu kín nhất trong lòng y.
Chỉ là vì nàng ấy chiếm vị trí quá quan trọng trong lòng y, nên những gì y có thể nói ra… chỉ có bấy nhiêu thôi.
Nàng cũng nhìn về phía Hỗ Đình Quân, muốn xem vị cao nhân này sẽ nói thế nào.
Ngũ Gia lại càng sốt ruột: “Cao nhân, mau chỉ dạy cho ta với!”
Hỗ Đình Quân khẽ cười lắc đầu, bản thân cũng không dám tùy tiện giải thích ý tứ của Thế tử.
“Nhưng Thế tử là đại tướng trấn giữ một phương, mà lại nói ra lời uyển chuyển đẹp đẽ như thế… có lẽ trong lòng quận chúa, người thực sự là con bướm kia chăng?”
Ngũ Gia liên tục lắc đầu: “Ta không phải bướm! Ta còn chẳng biết bay! Cao nhân, ngài mau nói thật đi, đừng đùa với ta nữa, hãy nói giống như Thế tử đã nói ấy!”
Nhưng Hỗ Đình Quân cho rằng mình thực sự không thể đoán bừa được ý của Thế tử.
“Cách tốt nhất chính là để Thế tử tự mình giải thích.”
Đỗ Linh Tĩnh cảm thấy rất khó xử — rõ ràng Thế tử đã cho nàng ấy một đáp án rồi, giờ còn muốn hỏi lại thế nào nữa đây?
Hỗ Đình Quân bèn gợi ý cho cả hai: “Thế tử chẳng phải sắp trở về rồi sao? Nếu như tiệc tẩy trần mà uống thêm vài chén rượu, có lẽ sẽ chịu nói thêm đôi ba câu đấy.”
Đây là cách trực tiếp nhất, Ngũ Gia ghi nhớ lời gợi ý của cao nhân, bắt đầu suy nghĩ kỹ càng hơn.
Về phần Đỗ Linh Tĩnh, nàng lại cảm thấy Hỗ Đình Quân quả là cao nhân, khi sắp rời đi lại lùi lại vài bước, khẽ thì thầm một câu bên tai nàng ấy:
“Nếu như có một người, luôn cảm thấy bản thân không xứng đáng với ai đó… vậy thì phải làm thế nào mới tính là xứng đáng?”
Hỗ Đình Quân vừa nói vừa cười dịu dàng nhìn nàng.
Đỗ Linh Tĩnh mặt thoáng ửng đỏ, rồi cũng mỉm cười theo.
“Xin cao nhân chỉ điểm.”
Cao nhân đáp: “Chỉ là để ngươi tự mình ngẫm nghĩ mà thôi. Nếu như Linh Tĩnh thật sự không hiểu, hai ngày nữa khi hỏi được đáp án từ Thế tử, có lẽ ngươi sẽ hiểu ra.”
Đỗ Linh Tĩnh khẽ sững người — thì ra đáp án nàng tìm kiếm, cũng nằm ở chính Thế tử sao?
Lời của cao nhân huyền diệu ở chỗ như một mũi kim đâm trúng chỗ yếu mềm nhất, rồi dừng lại ở đó.
Ba người dắt theo Tiểu Mộng, dạo chơi ở chợ phố một lúc. Trời cũng đã ngả chiều, Đỗ Linh Tĩnh và Ngũ Gia mới lên xe trở về phủ hầu.
Chỉ là trên đường về, khi xe ngựa đi qua những con phố ngập gió ở kinh thành, Đỗ Linh Tĩnh bất ngờ trông thấy một người đang đi bên ngoài xe.
Ngũ Gia không nhìn thấy hắn ta, nhưng ánh mắt hắn lướt qua cửa xe, dừng lại một thoáng trên gương mặt của Ngũ Gia, sau đó khẽ gật đầu với Đỗ Linh Tĩnh.
Là Ngụy Quyết.
Chỉ một khoảnh khắc gặp gỡ, bóng dáng người này đã biến mất nơi ven đường khi xe ngựa tiếp tục lăn bánh.
Từ sau lần tình cờ chạm mặt đó, hắn ta chưa từng xuất hiện thêm lần nào nữa, còn Đỗ Linh Tĩnh cũng không muốn gặp hắn ta thêm lần nào.
Nàng hiểu rằng, kết cục của hai người tốt nhất là trở thành người xa lạ, không bao giờ gặp lại
Mà hắn ta cũng đã xác định sẽ rời khỏi kinh thành, đi đến chiến trường để bảo vệ giang sơn của tổ quốc.
Nàng không còn gặp lại hắn ta nữa, còn người này cũng đã hiểu rõ tâm ý của nàng.
Gần đây nàng nghe Lục Hầu nói, Ngụy Quyết đã từ quan ở Cẩm Y Vệ, chuẩn bị đi về phía Đông Nam.
Chiến sự ở phía Đông Nam vẫn chưa dứt, Chu gia chống giặc cũng cần thêm nhân lực, hắn ta đã cởi bỏ áo mũ triều phục, nhận lệnh đi trị nhậm vùng duyên hải phía Đông Nam, hỗ trợ Chu gia kháng địch.
Hoàng thượng đã đồng ý, nhưng Bảo Quốc phu nhân vẫn luôn tìm cách liên lạc với phủ Vĩnh Định, hy vọng Lục thị sẽ không điều Ngụy Quyết đến Tây Bắc.
Bà cho rằng vùng Đông Nam cách hải ngoại quá xa, mối quan hệ giữa phủ Vĩnh Định và Chu thị dẫu có tốt đẹp đến đâu, cũng không bằng phủ Vĩnh Định mãi mãi gắn bó với họ Ngụy.
Lục Thận Như tạm thời không đồng ý, để Ngụy Quyết mang theo mẫu thân rời đi.
Hắn ta nói rằng mình đã nói rõ với Chu tướng quân rồi, hoàng thượng cũng đã đồng thuận, lần này không còn lý do gì để trì hoãn nữa.
“Nhưng tại sao phải đến một nơi xa xôi như thế? Ở đó ngươi không quen thuộc, hơn nữa ngươi còn chưa thành thân!”
Ngụy Quyết lắc đầu: “Mẹ à, những chuyện đó đều không quan trọng. Con chỉ cần còn sống, còn có thể báo đáp đất nước, vậy mới là quan trọng nhất.”
Bảo Quốc phu nhân có lẽ sẽ mãi không biết được, đoạn đế vốn không phải con ruột của họ Ngụy, gã đứng lên mang lại vinh quang cho nhà họ Ngụy, cũng chỉ là để khiến họ Ngụy trở thành con dao giết người mà thôi.
Đỗ Linh Tĩnh rút tầm mắt khỏi khung cửa sổ, thu ánh nhìn lại.
Ngũ Gia kéo tay nàng, không nói gì. Đỗ Linh Tĩnh chỉ khẽ mỉm cười lắc đầu.
Về sau, Ngụy Quyết sẽ rời khỏi kinh thành, đi về phương Đông Nam.
Về sau, Thế tử cũng sẽ dựng lại cờ xí, trở về kinh đô.
Buổi tối khi Đỗ Linh Tĩnh đến dự tiệc tẩy trần, may thay Thế tử cũng ở đó, nếu có thể khiến y uống thêm vài chén rượu, có lẽ cũng phải nhờ có Lục Hầu tác thành rồi.
Vì chuyện này mà Ngũ Gia đã cố tình tặng hắn một phần lễ vật để xoa dịu. Nàng ấy tặng hắn một chiếc giá đỡ vòng tay nữ bằng vàng khảm ngọc quý giá, dáng vẻ đáng yêu hoạt bát.
“Đại nhần, vòng cầu tự, nhất định ngài sẽ như ý.”
Lục Hầu nhìn thấy món quà tinh xảo ấy thì tâm trạng đã dịu đi đôi phần.
Chuyện này Đỗ Linh Tĩnh nghe Ngũ Gia kể lại, “Các gia đình khác đều cầu con trai, cho nên bộ vòng tay quý giá này ta mãi không dám mang đi tặng. Không ngờ Lục hầu muốn có nó, ta cũng thấy nhẹ nhõm.”
Đỗ Linh Tĩnh phì cười.
Thế nhưng nàng không biết, Lục Hầu chấp thuận lời mời của Ngũ Gia, đồng ý rót thêm vài chén rượu cho Thế tử, là vì Ngũ Gia còn nói thêm một câu:
“Lần này làm phiền Hầu gia rồi. Ta đảm bảo, sau này tuyệt đối sẽ không khiến ngài bực mình nữa.”
Lời bảo đảm ấy khiến lòng Lục Hầu nhẹ nhõm, tự nhiên cũng đồng ý.
Hai người giao kèo riêng tư thế nào, Đỗ Linh Tĩnh không hề hay biết. Nàng chỉ lo lắng nghĩ, nếu Thế tử là người tửu lượng rất cao, thì Lục Duy Thạch chẳng phải sẽ phải uống say cùng y sao?
Buổi tối nàng hỏi Lục Duy Thạch: “Hầu gia với Thế tử, ai tửu lượng mạnh hơn?”
Người đàn ông không đáp mà hỏi ngược lại: “Ta là phu quân của nàng, mà nàng còn hỏi là sao?”
Đỗ Linh Tĩnh bị hỏi ngược một câu, lập tức ngước mắt nhìn hắn.
Lập tức nàng nhớ đến lời cao nhân đã nói.
Vậy “thiên vị” mà hắn nói… chẳng phải chính là ý của câu hỏi này sao?
Nàng liền thử nói: “Đại quân là mạnh mẽ hơn Thế tử rồi, ta suy nghĩ như vậy thôi. Chỉ là chàng dù sao cũng không thể không uống, hay là tìm người đi cùng, chàng có thể đỡ mệt hơn một chút?”
Lời vừa dứt, ánh mắt người đàn ông sâu thẳm nhìn nàng.
“Tuyền Tuyền đang lo cho ta sao?”
Hắn hỏi, rồi đưa tay kéo nàng vào lòng, trong ánh mắt chất chứa nụ cười không kìm nổi, hắn cúi xuống khẽ hôn lên má và chóp mũi nàng.
“Chuyện nhỏ ấy thôi. Chỉ là uống vài chén rượu, có nàng bên cạnh, mười Ngụy Tông cũng chẳng là gì cả!”
Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)
Chương 103: Ngoại truyện 2
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
