Quận chúa Ngũ Gia, người từng thề sống chết không chịu rời đi, vậy mà sau khi trở về lại lập tức sai gia nhân thu xếp hành lý.
Đỗ Linh Tĩnh còn cố giữ nàng ấy lại:
“Quận chúa không ở thêm vài ngày nữa sao? Ta còn nói với Đình Quân, bảo vài ngày nữa dẫn Tiểu La sang phủ chơi.”
Nàng mở lời níu giữ, thế tử chỉ mỉm cười không nói gì, duy chỉ có Ngũ Gia là ngại ngùng nhất, liên tục hắng giọng:
“Đợi hai hôm nữa cao nhân tới, ta sẽ quay lại.”
Nàng ấy bất ngờ nhắc đến “cao nhân”, khiến Ngụy Tông liếc mắt nhìn nàng:
“Quận chúa, là vị cao nhân nào vậy?”
Đỗ Linh Tĩnh lập tức mím môi nén cười, còn Ngũ Gia thì càng ngượng ngập, khó nói nên lời. Việc mâu thuẫn chưa phân rõ giữa nàng ấy và phò mã mà phải nhờ người ngoài chỉ điểm, thật sự khiến nàng ấy khó mở miệng.
Nàng ấy chỉ đáp qua loa: “Đó là khuê danh của người ta thôi, thế tử đừng hỏi nữa.”
Thế tử chưa từng nghe nữ tử nào có khuê danh là “Cao Nhân”, nhưng thấy nàng ấy không muốn nói thì cũng không hỏi thêm, chỉ cười phụ họa với quận chúa:
“Cái tên hay đấy.”
Đỗ Linh Tĩnh đưa tay che miệng mới không bật cười thành tiếng. Thế tử đúng là giỏi dỗ người.
Thế rồi nàng không cố giữ nữa, chỉ khi tiễn hai người ra cửa, nàng mới hạ giọng hỏi Ngũ Gia một câu:
“Chuyện thế tử cùng ngươi du sơn ngoạn thủy...?”
Sau bao vòng quanh co, Ngũ Gia suýt chút nữa đã quên mất chuyện này.
Tại phủ Trung Khánh bá, khi màn đêm buông xuống, Ngũ Gia lại vô thức cảm thấy căng thẳng, đặc biệt là khi thế tử đã tắm rửa xong, trên người còn vương hơi nước, chậm rãi bước về phía phòng ngủ.
“Thế tử lại cười gì vậy?”
Ánh mắt y dừng trên chiếc khăn tay nàng ấy đang vô thức xoắn trong tay. Ngũ Gia cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện trên chiếc khăn ấy thêu đầy bướm bay rực rỡ.
“Thế tử thật coi ta là hồ điệp tinh sao?” Sự căng thẳng vẫn đè nặng trong lòng nàng ấy từ sau khi đêm xuống, bỗng chốc cũng dịu đi đôi phần.
Nam nhân kia lại càng cười sâu hơn, rồi từng bước đi về phía nàng ấy, nhẹ giọng nói:
“Dù là bướm đi nữa, đến đêm cũng nên dừng cánh nghỉ ngơi.”
Lời vừa dứt, y vươn tay về phía nàng ấy.
Ý là gì vậy?
Trước nay y chưa từng chủ động như thế, nhưng chẳng hiểu sao, Ngũ Gia lại có thể mơ hồ đoán được.
Y muốn bế nàng ấy lên, đưa vào trong màn trướng.
Mặt nàng ấy bỗng đỏ bừng, tim đập hỗn loạn, nhưng nàng ấy không hề từ chối. Dù chẳng dám ngẩng đầu nhìn đối phương, nàng ấy vẫn đặt tay mình lên tay y.
Y vững vàng ôm nàng lên, từ người y còn phảng phất hơi nước sau khi tắm, hơi ấm từ lồng ngực cũng theo đó ùa về phía nàng.
Ngũ Gia trong khoảnh khắc ấy lại bắt đầu hối hận — không lẽ ý người này thật sự là chuyện đó, mà nàng ấy vừa rồi lại xem như đã đồng ý rồi sao?
Ngay khi nàng ấy đang dần căng thẳng trở lại, y bỗng nhẹ giọng hỏi một câu…
“Phải.”
“Quận chúa đã nghĩ kỹ muốn đi du sơn ở đâu chưa? Hiện nay kinh thành cũng không có việc gì, quận chúa cứ chọn nơi nào phong cảnh hữu tình, dù có xa một chút cũng chẳng sao, chúng ta cứ thong thả mà đi.”
Lời y vừa thốt ra, Ngũ Gia bỗng cảm thấy như thể ý nghĩa nàng ấy từng phỏng đoán… dường như không giống với điều người này muốn nói.
Nếu y chỉ vì nghe theo lời mẫu phi mà định cùng nàng ấy lên núi sống riêng một thời gian, thì đi ngọn núi nào đâu có gì khác biệt? Nhưng hôm nay y lại nói: chọn nơi phong cảnh đẹp, xa cũng không ngại.
Nàng ấy không muốn đoán tới đoán lui nữa, dù sao tâm tư của người này, nàng ấy vốn đã chẳng thể đoán nổi.
Ai có thể ngờ rằng người này chỉ vì xem nàng ấy như một cánh bướm vô tình bay vào mắt mình mà lại bằng lòng cưới mình vào cửa chứ.
Thế là nàng ấy dứt khoát hỏi thẳng:
“Thế tử không phải chỉ nghe theo ý của mẫu phi ta, mà thật sự muốn cùng ta đi du ngoạn sơn xuyên danh thắng sao?”
Nghe nàng ấy hỏi như thế, Ngụy Tông lập tức hiểu ý nàng.
Y khẽ vén màn lụa, đặt nàng xuống trong màn trướng, rồi mới chậm rãi đáp:
“Ta đúng là thật lòng muốn cùng quận chúa đi du sơn ngoạn thủy, nhưng Vương phi… cũng quả thật có dặn dò thêm.”
Ngũ Gia biết ngay, mẫu phi nàng nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.
Nhưng con nối dõi quả thực là chuyện đại sự, chính nàng ấy cũng mong sao mình đã mang thai rồi. Mà trước khi có thai… còn biết bao nhiêu bước phải thực hiện…
Nàng ấy nói thẳng:
“Trước đây thế tử là cách bốn ngày một lần đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì đổi thành cách một ngày đi.”
Lời vừa dứt, ánh mắt người đàn ông thoáng dừng lại:
“Cách một ngày sao?”
Chỉ là nghe đối phương hỏi thế, Ngũ Gia lại tưởng y không đồng ý, trong lòng bỗng nhiên liều một phen:
“Chẳng lẽ ngươi muốn… ngày nào cũng vậy?”
Cũng… không phải là không được…?
Nàng ấy khổ sở nhăn mặt, lại thấy thế tử cúi đầu khẽ bật cười.
“Để quận chúa biết, ta không hề có ý ngày nào cũng thế, mà cách một ngày… vốn dĩ cũng không có trong dự định.”
Ngũ Gia sững sờ, vậy là y vẫn định giữ nguyên khoảng cách bốn ngày như trước sao?
Thế nhưng ánh mắt thế tử lại càng nhìn nàng ấy sâu hơn:
“Nhưng đã là quận chúa tự mình mở miệng nói ra, thì làm phò mã như ta, tất nhiên phải tuân theo ý quận chúa mới phải.”
Hắn nói: “Vậy thì cách một ngày đi.”
Ngũ Gia: “…”
Nàng ấy vốn nghĩ rằng ngày nào cũng thế thì khó mà chấp nhận, nhưng cách một ngày thì còn tạm được, nên mới chủ động mặc cả… Ai ngờ người này lại…
“Không phải, ta…”
Nàng ấy định biện giải đôi câu, hoặc thu lại lời vừa rồi.
Nhưng lần này Ngụy Tông không cho nàng cơ hội nữa. Y buông màn lụa phía sau, bóng tối lập tức bao trùm lấy giường, rồi y bắt đầu cởi bỏ những lớp y phục không cần thiết.
“Quận chúa đã nói cách một ngày… vậy thì bắt đầu từ hôm nay đi.”
Y cũng đưa tay cởi nốt trung y trên người Ngũ Gia, lớp áo mỏng trượt xuống, để lộ chiếc yếm đỏ thẫm thêu bướm rực rỡ, hiện rõ ngay trước mắt hai người.
Ngụy Tông nhìn chằm chằm đôi cánh bướm khẽ nhấp nhô giữa hai bờ ngực, ánh mắt hơi sững lại, còn gương mặt Ngũ Gia lập tức đỏ bừng như lửa.
Chẳng lẽ nàng ấy thật sự là yêu tinh bướm sao, đến cả yếm cũng là hình bướm thế này?
Đầu óc nàng ấy có phần trống rỗng, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy cánh bướm nhỏ trên yếm, tâm trí bỗng trở nên dịu lại.
Nàng ấy ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ôm trọn mình trong vòng tay.
Y là vị phò mã duy nhất của nàng.
Còn nàng ấy — chính là cánh bướm đã bay vào tầm mắt người này.
***
Tích Khánh phường, Vĩnh Định hầu phủ.
Lục hầu lo lắng rằng hôm nay phu nhân của mình đã gặp người ngoài ý muốn, lại thêm việc nhắc tới người cha đã khuất, nên tâm trạng có phần nặng nề.
Giờ phút này, nhìn thấy nàng đang dọn dẹp đống sách vừa đọc trước án thư, hắn bước tới ôm nàng từ phía sau — nhưng vừa đưa tay ra, đã thấy nàng khẽ nhăn mũi.
Lục Thận Như lúc ấy mới nhận ra trên người mình vẫn còn mùi rượu chưa tan hết, mà nàng lại đang mang thai, không chịu nổi mùi ấy.
Hắn đành rút tay lại, thở dài:
“Thật là mất mặt.”
Hắn lẩm bẩm, sớm biết thế đã chẳng uống rượu cùng Ngũ Gia quận chúa và Ngụy Tông.
Đỗ Linh Tĩnh thấy hắn uống càng nhiều lại càng sầu não, giờ đã về đến nhà rồi mà còn ngồi than thở, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Nàng kéo tay áo hắn, dịu dàng nói:
“Hầu gia thay y phục rồi, mùi rượu cũng không còn nặng nữa đâu.”
Hắn không lại gần nữa, chỉ dịu giọng an ủi nàng:
“Nếu nàng nhớ nhạc phụ, chúng ta dọn sang Thành Khánh phường ở vài ngày cũng được, đừng để chuyện này khiến lòng mình u sầu.”
Đỗ Linh Tĩnh nghe vậy mới hiểu được ý hắn.
Nàng vốn không nghĩ sâu xa đến thế, vậy mà hắn lại đã nghĩ thay cho nàng từng điều một.
Đỗ Linh Tĩnh chợt nhớ tới chữ “thiên lệch” mà hắn từng nói, rồi lại nghĩ tới câu trả lời của thế tử.
Phải chăng cái gọi là thiên vị mà Lục Duy Thạch muốn, chính là hết mực suy tính cho đối phương, việc gì cũng nghĩ thay người kia? Không phải là đứng giữa để giảng đạo lý một cách trung lập, mà là từ tận đáy lòng mà thiên vị.
Hắn vẫn đang lẩm bẩm rằng lần này mình “thiệt to”, lại ngước mắt nhìn nàng:
“Rượu vẫn chưa tan hết, tối nay ta e cũng không thể ở cạnh phu nhân rồi.”
Hắn đành phải sang ngủ ở viện Nguyên Tú cách xa nơi này.
Lúc ấy trời cũng đã không còn sớm, trống canh đêm đã điểm, hắn khẽ thở dài định rời đi — nhưng bàn tay đang giữ chặt vạt áo hắn lại chưa chịu buông.
Hắn hơi nghiêng đầu nhìn nàng một cái:
“Sao thế?”
“Hầu gia đừng đi nữa… nếu nằm chung giường không tiện thì nằm ở tháp cũng được.” – nàng khẽ khàng nói.
Lục Thận Như thực ra hiếm khi bị nàng dùng giọng mềm mỏng thế này để níu lại.
Ánh mắt hắn càng thêm chăm chú nhìn nàng.
Ánh nhìn ấy khiến Đỗ Linh Tĩnh cũng thấy hơi ngượng, nhưng nàng vẫn cụp mắt xuống, nhẹ giọng giải thích:
“Có lẽ là… thiếp nhớ hầu gia rồi, không nỡ để hầu gia đi.”
Những lời như thế, cho dù nghe thêm bao nhiêu lần nữa, Lục Thận Như vẫn sẽ ngẩn người ra như lần đầu.
Hắn chỉ càng muốn ôm nàng vào lòng, nhất là khi hương thơm dịu dàng trên người nàng thoảng qua chóp mũi, trong tim hắn liền dâng lên một cảm giác yên ổn không cách nào diễn tả được.
Thế nhưng trên người hắn toàn là mùi rượu, căn bản không thể lại gần nàng.
“Đúng là lỗ to rồi.”
Lục hầu chỉ đành đứng đó ngẩn ngơ nhìn thê tử mình ngay trước mặt, mà không thể ôm vào lòng.
Đỗ Linh Tĩnh thì chỉ khẽ mím môi cười.
Dẫu sao, việc Lục Thận Như có thể ở lại, lại còn được nghe nàng cất lời mềm mại như vậy, với hắn đã là điều vô cùng vui mừng.
Hai người rửa mặt súc miệng xong liền mỗi người lên giường nằm nghỉ, trò chuyện vài câu nhẹ nhàng rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nhưng đến nửa đêm, Đỗ Linh Tĩnh vì khô miệng mà tỉnh dậy.
Thu ý của kinh thành đã lặng lẽ đọng lại trong màn đêm, không khí khô hanh, gió cũng bắt đầu mang theo hơi lành lạnh.
Nàng vừa mới ngồi dậy thì người đàn ông đã nghe động mà bước xuống tháp, khoác áo choàng lên vai nàng trước, rồi lại bưng nước đến cho nàng làm dịu cổ họng.
“Đứa nhỏ có khiến nàng thấy khó chịu chỗ nào không?” – hắn khẽ hỏi.
Đỗ Linh Tĩnh đã mang thai hơn ba tháng, hài tử trong bụng rất ổn định.
Nàng khẽ lắc đầu, và nhận ra rằng sau nửa đêm, mùi rượu trên người hắn đã gần như tan hết.
Hắn cầm lấy chén trà của nàng, ngửa đầu uống nốt nửa chén còn lại, vừa định đứng dậy rời đi thì Đỗ Linh Tĩnh lại khẽ gọi hắn.
“Hầu gia… nửa đêm còn lại, chàng lên giường ngủ đi.”
Hắn lập tức phản ứng lại ngay: “Nàng… không còn ngửi thấy mùi rượu trên người ta nữa rồi đúng không?”
Chưa đợi Đỗ Linh Tĩnh gật đầu, hắn đã đặt chén trà xuống, bước ngay vào trong màn, kéo nàng vào lòng mình.
Đỗ Linh Tĩnh cảm giác như chính mình cũng bị thế tử lây cho tâm trạng vui vẻ ấy, sao lại muốn bật cười đến thế chứ?
Nàng khẽ cười thành tiếng.
Hắn hỏi: “Tuyền Tuyền cười gì thế? Nàng không phải nói nhớ ta rồi sao?”
Hắn khẽ nói: “Ta cũng nhớ nàng.”
Nói xong câu đó vẫn chưa đủ, hắn lại ghé sát bên má nàng, giọng trầm thấp như làn gió đêm.
“Đã lâu rồi, chúng ta chưa từng gần gũi.”
Giọng hắn thấp khàn hơn cả ngày thường, như có chút khát khao bị đè nén bấy lâu.
Trước đây, Đỗ Linh Tĩnh đã từng nghe hắn nhắc đến chuyện này một lần, nhưng nàng không dám đáp lời. Hắn nói sẽ tìm Vương thái y hỏi thử, mà nàng thì không đồng ý. Ấy vậy mà hôm nay, hắn lại một lần nữa nhắc đến.
Đỗ Linh Tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ chớp mắt.
“Vậy… đêm nay thì sao?”
Chỉ ba chữ ấy thôi, mà như sấm sét nổ vang trong tai Lục hầu.
“Tuyền Tuyền… nàng vừa nói gì?”
Đỗ Linh Tĩnh khẽ lặp lại bằng giọng dịu dàng:
“Là… đêm nay đi.”
Đêm nay, nàng muốn chiều theo hắn một lần.
Hắn lần này nghe rõ rành rọt rồi, vậy mà lại ngồi yên trên mép giường, không nhúc nhích.
Đỗ Linh Tĩnh nhất thời không hiểu hắn có ý gì, ai ngờ hắn lại đứng dậy định đi ra ngoài.
“Ta vẫn là nên trở về Nguyên Tú các thôi.”
Đỗ Linh Tĩnh thật sự không biết nên nói gì nữa.
Lúc nàng còn lo lắng thì hắn muốn, giờ nàng đã đọc qua sách, đã nghĩ kỹ và thấy rằng cũng không sao, đồng ý rồi… thì hắn lại muốn bỏ đi.
“Nếu Hầu gia đi rồi, về sau e là sẽ không còn cơ hội nữa đâu.” Nàng khẽ nhìn hắn mà nói.
Quả nhiên, bước chân hắn dừng lại.
“Nhưng ta sợ sẽ làm tổn thương đến nàng và đứa nhỏ.”
Đỗ Linh Tĩnh khẽ lắc đầu: “Giờ tháng đã lớn hơn rồi, cũng không có gì đáng ngại. Chỉ là… nếu Hầu gia không muốn, thì tất nhiên là…”
Lời nàng còn chưa nói hết, hắn đã bế nàng lên, ép sát vào mép giường.
Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, trong bóng đêm cũng không dời đi lấy một khắc.
“Ai nói là ta không muốn?”
Từng lớp y phục theo gió thu rơi xuống, phần bụng khẽ nhô lên của Đỗ Linh Tĩnh được hắn nâng niu trong lòng bàn tay, đứa nhỏ trong bụng vẫn ngoan ngoãn yên lặng.
Rồi một bàn tay hắn trượt lên trên, chậm rãi lướt dọc theo sống lưng nàng. Khoảnh khắc thân thể nàng khẽ căng lên, bàn tay kia liền nhẹ nhàng ôm trọn lấy nàng.
Những dây thần kinh nhạy cảm như mặt hồ phẳng lặng gặp phải cơn gió, chỉ một cái chạm khẽ cũng dấy lên vô số gợn sóng lan rộng.
Lâu rồi không có chuyện này, hơi thở của Đỗ Linh Tĩnh trở nên gấp gáp.
Hôm nay hắn lại vô cùng dịu dàng, từng động tác đều có chừng mực, tiến thoái đều theo quy củ, như một vị quân tử ôn hòa tao nhã.
Thế nhưng khi hết lần này tới lần khác cùng nàng quấn lấy nhau, lại mang đến một cảm giác hoàn toàn khác — mãnh liệt đến mức khiến người ta không thể chống đỡ.
Cuối cùng, trên người nàng phủ đầy mồ hôi, từng giọt mồ hôi trượt từ cổ xuống xương quai xanh, rồi chảy dọc đến phần bụng nhô cao.
Đứa nhỏ vẫn bình yên.
Nàng đưa tay khẽ vuốt bụng mình, nơi làn da ẩm ướt ấy tựa như sườn núi vừa đón cơn mưa.
Hắn cũng đưa tay lên, lòng bàn tay có vết chai mỏng khẽ lau đi những giọt mồ hôi trên người nàng.
Rồi hắn vòng tay ôm lấy eo nàng, cuối cùng hoàn toàn ép nàng vào giữa tầng tầng gấm vóc, như thể đưa nàng lên tận mây trời.
“Tuyền Tuyền…”
Nàng – chính là nguồn suối duy nhất thuộc về hắn.
Sáng hôm sau, Đỗ Linh Tĩnh ngủ thêm hẳn một canh giờ mới tỉnh dậy.
Lục Thận Như không khỏi có chút lo lắng — đêm qua dù hắn đã hết sức dịu dàng, từng động tác đều cẩn trọng, nhưng cuối cùng vẫn quấn quýt nàng rất lâu.
Không ngờ sau khi nàng tỉnh dậy, bụng quả nhiên có hơi chút khó chịu.
Lục hầu không dám chậm trễ lấy một khắc, ánh mắt lập tức dán chặt lên người thê tử.
“Ta đã nói là không nên mà.”
Đỗ Linh Tĩnh ôm bụng, vốn định nói vài câu để trấn an hắn, nhưng hắn đã xoay người sải bước ra khỏi cửa.
“Nhanh! Mau mời Vương thái y vào phủ ngay!”
Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)
Chương 106: Ngoại truyện
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
