“Ta tới chậm mất rồi.”
Đỗ Linh Tĩnh nhìn quanh, thấy ai nấy tuy đều mỉm cười, nhưng người nào cũng mang thương tích, nhẹ thì trầy xước, nặng thì khó giữ vững thân hình. Đặc biệt Hỗ Đình Lan, vết thương nặng nhất, phải có người đỡ mới ngồi nổi.
Nàng lập tức nói thẳng:
“Việc này không nên chậm trễ. Ta đã mang theo nhân thủ tới, giờ chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này!”
Nàng kể lại dọc đường đã thuê rất nhiều người cùng vào núi, giờ trong rừng kẻ tìm kiếm đông vô số kể, “Nhưng chính vì người đông, Thiệu Bá Cử bọn họ có muốn hạ sát thủ cũng không thể giết sạch.”
Chỉ mấy câu ngắn ngủi ấy thôi đã khiến ánh mắt những người bị giam cầm lâu ngày sáng rực lên, trong lòng dấy lên hi vọng.
Nhưng lúc này Nguyễn Cung bước vào bẩm báo:
“Phu nhân, tình hình bên ngoài không ổn. Sương mù trong núi đang bốc lên dày đặc.”
Đỗ Linh Tĩnh cau mày. Trong núi sương mù dày thế này, sau khi ra khỏi đây rất dễ bị lạc đường, chưa kể việc liên lạc với những nhóm khác càng thêm rắc rối.
Hỗ Đình Lan cùng mấy vị tiên sinh cũng chậm rãi nói:
“Nếu sớm hơn một canh giờ thì còn dễ. Nhưng nay sơn cốc phức tạp, chúng ta ẩn náu ở đây bao lâu đều nhờ sương mù che chở. Lần này muốn ra, ngược lại sương mù thành chướng ngại. Thời cơ không thích hợp.”
Mọi người đều phụ họa: “Đã chờ lâu như vậy, thêm một ngày cũng chẳng sao.”
Trong lòng Đỗ Linh Tĩnh đầy bất an, nhưng cũng hiểu họ nói có lý. Nàng cân nhắc hồi lâu, cuối cùng đành gật đầu đồng ý.
Nàng bảo Nguyễn Cung chia người tản ra, để tránh kẻ khác theo dõi. Bản thân nàng cũng không xuống núi ngay, mà ở lại cùng mọi người chờ đến hừng đông.
Trời dần tối, sương mù càng dày, tiếng thú dữ vọng ra từng hồi trong núi.
Đỗ Linh Tĩnh chưa từng qua đêm trong rừng, chỉ từng đọc qua sách miêu tả tiếng thú. Nay tận tai nghe, trong lòng không khỏi run nhẹ.
Nhưng bên cạnh toàn là người quen xưa, nàng cũng bớt phần sợ hãi. Đình Quân còn đưa cho nàng một ngụm nước suối ấm.
Đỗ Linh Tĩnh nâng bầu nước, các vị tiên sinh cũng nhìn nàng. Liêu tiên sinh chăm chú quan sát rồi đưa tay ước lượng:
“Lần trước gặp còn ở kinh thành, vóc dáng khi ấy chưa cao, giờ thì đã lớn thế này rồi.”
Hồng đại nhân thì trầm ngâm, không đo chiều cao mà nói ngay:
“Những bản sách do Tĩnh Nương xuất bản, ta đều thấy. Nhưng học vấn thì phải càng thêm cẩn thận.”
Nghe thế, Đỗ Linh Tĩnh giật mình, tưởng rằng mình đã để sót điều gì trong bản khắc in, vội vàng đứng dậy xin lỗi.
Liêu tiên sinh liếc nhìn Hồng đại nhân, cười nhẹ:
“Ngươi dọa hài tử làm chi? Sai sót là khó tránh. Trong thiên hạ, có mấy ai chuyên tâm, cẩn trọng được như Tĩnh Nương?”
Hồng đại nhân im lặng. Khuôn mặt xưa nay nghiêm khắc, vậy mà thoáng hiện nét ôn hòa.
“Mấy năm nay những bản sách ngươi khắc in, ngay cả ta ngẫu nhiên đi ngangtrường tư thục ở làng quê cũng thấy học trò mua đọc. Đặt trong thời của ta, chuyện ấy là chưa từng có.”
Danh tiếng của Miên Lâu hôm nay, phần nhiều nhờ chư vị trong sĩ lâm nâng đỡ. Nhưng Đỗ Linh Tĩnh nào dám vì thế mà nâng giá sách, dựng cao cửa ải.
Nàng khiêm nhường đáp vâng, song trong lòng cũng thầm nghĩ: ngay cả Hồng đại nhân cũng có lúc mềm mỏng. Nhưng chưa kịp yên lòng, ông đã nghiêm mặt trở lại:
“Nhưng học vấn là việc cả đời. Nam nữ đều như nhau. Phụ thân ngươi không còn, ngươi càng phải cần cù gấp bội.”
“……”
Đỗ Linh Tĩnh vội vàng khom người:
“Tĩnh Nương xin ghi nhớ.”
Không khí trong động vì câu chuyện nghiêm nghị mà lặng đi. May thay, tôn tử của Phùng lão tiên sinh, Phùng Tường rụt rè bước lên, khẽ nói:
“Không ngờ Tĩnh Nương tỷ còn nhớ rõ ta.”
Phùng Tường nhỏ hơn Đỗ Linh Tĩnh bốn tuổi, trước mắt còn chưa đến tuổi đội mũ, nhưng đã đỗ Cử nhân.
Chỉ là sau khi trúng Cử, cậu vẫn chưa vào kinh thi Hội ngay, mãi đến năm nay mới theo đoàn vào kinh, không ngờ lại vướng phải biến cố này, cùng mọi người một đường thu thập chứng cứ tội trạng của Thiệu thị, cuối cùng bị vây khốn nơi núi rừng.
Đỗ Linh Tĩnh nhớ cậu ngày trước vốn đã rất thẹn thùng, nhưng không ngờ lần này chỉ mới cùng nàng nói đôi câu, gương mặt đã hơi ửng đỏ.
Thanh niên mười chín tuổi, dáng vóc thẳng tắp như cây bạch dương, nay đã cao hơn nàng rất nhiều, song đôi má phiếm hồng lại khiến cậu thoáng chốc giống như năm xưa, vẫn là cậu thiếu niên ngượng nghịu ấy.
Đỗ Linh Tĩnh mỉm cười:
“Ta hơn ngươi mấy tuổi, nhớ được thì cũng thường thôi. Nhưng hiền đệ khi ấy còn nhỏ, sao lại nhớ rõ như vậy?”
Nàng chỉ thuận miệng hỏi, nào ngờ cậu khựng lại, mặt đỏ bừng, chỉ liếc nàng một cái rồi vội thu ánh mắt, nhỏ giọng đáp:
“Tĩnh Nương tỷ tỷ mấy năm nay có xuất bản sách, ta đều mua về đọc, cho nên nhớ.”
Thì ra là vậy.
Đỗ Linh Tĩnh hỏi qua mấy đầu sách, phát hiện cậu quả thật đều sưu tập đủ, lòng không khỏi đoán, Phùng Tường hẳn không chỉ mua vài ba bộ bản in đâu.
Nàng cũng không gặng hỏi thêm, mà đưa mắt nhìn về góc động, nơi có một thiếu nữ gầy gò đang ngồi thu mình ôm gối, gương mặt hốc hác, thẫn thờ xuất thần.
Đó chẳng phải là cô nương đã liều mình đưa tin, mới khiến tội ác của huynh đệ Thiệu thị bị phơi bày sao?
Đỗ Linh Tĩnh chưa kịp mở lời thì Đình Quân đã bước lại, khẽ nói huynh trưởng nàng ấy, Hỗ Đình Lan có chuyện muốn bàn.
Nàng đi qua, đem tất cả những gì mình biết kể lại một lượt:
“Giờ trong núi lẫn lộn đủ loại thế lực, người chúng ta thực sự có thể tin cậy chẳng còn được bao nhiêu.”
Hỗ Đình Lan nghe xong cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Nhưng khi biết Thiệu Tuân lại mượn cớ chuyện Vinh Xương Bá phủ để uy h**p, tính toán trao đổi cùng Vĩnh Định Hầu Lục Thận Như, y vẫn không khỏi chau mày.
“Vậy ra ngươi cùng hầu gia đã xích mích?” y hỏi thẳng.
Đỗ Linh Tĩnh lắc đầu:
“Không hẳn là thế. Chỉ là chuyện nào ra chuyện nấy, không thể không phân rõ.”
Nghe vậy, Hỗ Đình Lan khẽ thở ra. Thánh chỉ ban hôn vốn đã là gượng ép, nếu nàng vừa gả vào đã tranh chấp cùng phu quân thì ngày sau e càng khó sống yên.
Trước mắt còn chưa đến mức không thể vãn hồi, y liền nói tiếp:
“Vậy hầu gia rốt cuộc có ý gì, ngươi cũng không biết sao?”
Đỗ Linh Tĩnh lắc đầu:
“Ta không rõ. Nhưng… hắn cũng đã tới.”
Hỗ Đình Lan kinh ngạc, lông mày dựng lên.
Tĩnh Nương vốn đã tách biệt khỏi hầu phủ, mạnh ai nấy làm, vậy mà hầu gia lại đích thân tới núi này… rốt cuộc vị Lục hầu kia mang ý tứ gì?
*
Dưới chân núi.
Chỗ nhà dân mà Đỗ Linh Tĩnh dẫn người tá túc khi trước, giờ là một nam nhân khoanh tay đứng lặng giữa gió đêm. Trời đã tối đen, nơi đầu ngõ vẫn chẳng thấy ai trở về.
Sùng Bình tiến lên thưa:
“Hầu gia, phu nhân mang theo nhiều người như vậy mà vẫn chưa trở về, xem ra hẳn không phải gặp chuyện, rất có khả năng là đã tìm được những người phất đảng mất tích.”
Nam nhân gật đầu, ánh mắt lướt qua sân viện nơi nàng từng ở, trong phòng tối đen không ánh đèn.
Xem ra, quả là vậy.
Hắn đoán chắc nàng đã tìm thấy dấu hiệu mà phất đảng lưu lại, thậm chí nhanh chóng tìm được người. Núi non trùng điệp, bao nhiêu kẻ tìm không ra, vậy mà chỉ một mình nàng lại có thể làm được.
Lục Thận Như thở ra một hơi, ánh mắt thoáng dịu lại, song lập tức lại nhớ tới lá thư nàng gửi, nhớ tới thuốc nàng đưa đến, nhớ tới khi ở trong núi nhìn thấy hắn mà không chịu lại gần, chỉ khách khí bảo hắn “xin cứ tự tiện”... Ánh mắt nam nhân chợt lạnh xuống.
Hắn mím môi, không nói lời nào. Gió lùa qua con ngõ, vạt áo bào bị gió cuốn phất phơ. Hắn khoanh tay đứng yên hồi lâu, mới gọi Sùng Bình:
“Thiệu thị huynh đệ đã bị ép đến đường cùng. Ngày mai, cần đề phòng bọn chúng liều chết phản công.”
Sùng Bình rùng mình:
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
*
Trong rừng, sơn động.
Đêm đó, mọi người chỉ chợp mắt được chừng hai canh giờ, sau đều chẳng ai ngủ nổi.
Mang theo chứng cứ phạm tội của Thiệu thị ẩn náu trong núi đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội thoát ra.
Trước kia, bọn họ từng nhờ người truyền tin cho bằng hữu thân thiết trốn tránh. Như vị Chương tiên sinh mở tiệm sách ngoài kinh thành, người Đỗ Linh Tĩnh định tìm để hỏi xem có ai thu giữ hoặc phát hành Tống bản, nay cũng đóng cửa biệt tích.
Phùng Tường nói, vị Chương tiên sinh kia cũng từng hỗ trợ thu thập chứng cứ tội trạng của Thiệu thị, sợ bị lộ nên đã sớm ẩn mình. Chỉ cần lần này mọi việc suôn sẻ, tự nhiên ông ấy sẽ lại xuất hiện.
Ai nấy đều đã cách biệt bằng hữu quá lâu.
Trời còn chưa sáng, Đỗ Linh Tĩnh cùng Hỗ Đình Lan, Tưởng Phong Xuyên và các vị tiên sinh bàn bạc lần cuối. Khi mọi sự đã tính toán đâu vào đấy, ngoài hang trời vừa hửng sáng, đoàn người lần lượt rời sơn động, khẽ khàng tiến ra.
Trong núi vốn đã có nhiều toán tìm người lẩn khuất, không ít tiếng động huyên náo truyền đến.
Đoàn người lặng lẽ ẩn mình trong sương sớm và rừng rậm, đi chừng nửa canh giờ, cuối cùng cũng thoát ra khỏi lối mòn.
Nguyễn Cung theo lệnh Đỗ Linh Tĩnh, chỉ để quan viên, học trò thư viện cùng đám người nàng mời từ tam giáo cửu lưu chờ sẵn trên một bãi đất bằng ở sườn núi. Như vậy mới tránh lộ chỗ ẩn thân, đề phòng có kẻ khả nghi trà trộn.
Mọi người lúc này chỉ cần thêm nửa khắc là có thể hội hợp với bên ngoài. Ai nấy bước nhanh hơn, lòng dặn lòng: tuyệt đối không được lạc đường, càng không thể tạo ra động tĩnh dẫn đến kẻ khác kéo tới.
Nào ngờ, mới đi được mấy trăm thước, trước mặt bỗng có người chặn lại.
Trong rừng sớm, khi mặt trời vừa lên, sương còn lãng đãng, tiếng chim đã biến mất, chỉ còn tiếng lá khô rơi lộp bộp.
Có kẻ dẫm lên lá, từ trong rừng chậm rãi bước ra.
Ánh mắt hắn ta lướt qua từng người, mấy ngày hao tâm tổn trí khiến đôi mắt sâu tối mịt, nay dưới nắng sớm lại nở ra một nụ cười nhạt.
“Chư vị, cuối cùng cũng gặp.”
Chính là Thiệu Bá Cử.
Bên cạnh hắn ta là đệ đệ Thiệu Ngũ Hưng, tay lăm lăm đao nhọn. Người của Thiệu thị đã sớm mai phục tứ phía, chỉ chực xông vào.
Mọi người của phất đảng trầm mặc. Ẩn mình bao lâu, chỉ cần thêm nửa khắc là có thể thoát, vậy mà giờ lại bị chặn đứng.
Mọi người siết chặt tay, Thiệu Bá Cử khóe môi nhếch cười. Nhưng ánh mắt hắn ta chẳng dừng ở ai, mà rơi thẳng vào người thân mật nhất:
Hắn ta không gọi bằng danh tự, chỉ dùng cách xưng hô như khi còn niên thiếu.
“Lan, ta vốn coi ngươi như thủ túc, sao lại đi đến bước này?”
Hỗ Đình Lan nghe vậy chỉ khẽ cười hừ, nhưng nụ cười kéo động miệng vết thương nơi bả vai do mũi tên của Thiệu Ngũ Hưng gây ra, khiến y nhăn mặt, sắc mặt tái đi.
Thiệu Bá Cử thoáng giật mình:
“Ngươi bị thương?”
Ánh mắt hắn ta liếc sang đệ đệ. Thiếu niên mũi ưng trầm giọng, cúi đầu toan giải thích, nhưng Hỗ Đình Lan đã lạnh lùng mở miệng:
“Bị người các ngươi đuổi giết mấy tháng trời, dính thương tích chẳng phải chuyện lạ.”
Y lại cười gằn:
“Có thể mang thương mà sống, đã là may. Còn những quan viên bị hai huynh đệ ngươi giết hại, họ đến một tia cơ hội sống cũng không có, chẳng phải sao?”
Ánh mắt y dừng lại, thẳng tắp không rời khỏi gương mặt người huynh đệ từng cùng mình vào sinh ra tử năm nào.
Cho dù giờ phút này chính hắn ta là kẻ vây khốn mọi người, Thiệu Bá Cử cũng không tránh được thoáng xao động, ánh mắt khẽ dao động một phần.
Hắn ta thừa nhận: lời Hỗ Đình Lan nói không sai. Bọn họ vì muốn để che giấu việc thay thế quan viên, tất nhiên không thể để nguyên chủ còn sống sót lộ ra.
“Chẳng qua, ta còn có thể làm sao đây?”
Thiệu Bá Cử chậm rãi kể: ban đầu, hắn ta phát hiện hai vị quan viên triều đình trên đường nhậm chức chẳng may rơi xuống thuyền chết đuối. Mà hai người đó đúng lúc đang giữ chức vụ mà hắn ta lại có một việc khó giải quyết, không cách nào lo liệu.
Sự việc chết đuối ấy không ai biết. Hắn ta suy tính một ngày, liền để Thiệu Ngũ Hưng bí mật sắp đặt hai kẻ có dung mạo tương tự đóng giả, thế thân vào chức vụ kia.
Ban đầu, hắn ta cho rằng việc này sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ. Nhưng chỉ cần kéo dài hơn một tháng để xử lý xong chuyện khó, sau đó rút người về cũng được.
Không ngờ nửa năm trôi qua, lại chẳng ai phát hiện.
Quan viên đi nhậm chức ở nơi xa xôi, tin tức vốn khó thông, chỉ cần tìm được người có dung mạo tương tự mà cải trang, liền có thể qua mắt. Nếu như là huyện lệnh đi nhậm chức ở chốn hẻo lánh, có khi ba năm cũng chẳng ai dò xét. Huống hồ lại còn có sự điều phái che chắn.
Thiệu Bá Cử nói, hắn ta quả thực đã lòng tham không đáy:
“Thấy kế ấy có thể dùng được, ta liền tiếp tục nhắm vào các quan viên khác, cho người thế thân.”
Lần này, kẻ hắn chọn lại vô tình là người của phất đảng vốn đang bị triều đình xa lánh. Chức vụ không cao, nhưng nhiệm kỳ sắp mãn, hắn ta bèn để người thế thân thay thế, rồi điều thế thân kia đi nơi khác, còn người thật thì bị hắn ta âm thầm khống chế.
Vị quan viên phất đảng đó đã nhậm chức ngoài biên ải hơn mười năm, thân thể vì lao nhọc mà thành bệnh, tuổi tác đã cao, chẳng bao lâu sẽ khó qua khỏi. Thiệu Bá Cử bảo Thiệu Ngũ Hưng lặng lẽ theo dõi, chỉ chờ ông ta tắt thở thì lập tức để thế thân thay vào.
Ai ngờ Thiệu Ngũ Hưng quá nóng vội. Thấy đối phương chậm chạp không chết, gã liền ra tay đoạn tuyệt dược liệu.
Nào ngờ việc ấy bị con gái quan viên phát giác. Trong cơn hoảng loạn, Thiệu Ngũ Hưng bắt cóc nàng ta, khiến vị quan viên kia vì tìm con gái mà tức giận phát bệnh, cuối cùng vong mạng.
Thiệu Bá Cử nghe xong, lườm đệ đệ một cái:
“Không ngờ chỉ vì một sơ suất này, lại gây ra đại họa.”
Người vừa lên tiếng tố cáo ác hành của huynh đệ Thiệu thị, đúng là ái nữ của quan viên phất đảng kia.
Cô nương họ Hoàng.
Nàng ấy bước ra từ trong đám người, gương mặt trắng bệch, hai mắt đỏ ngầu vì căm hận.
“Hay cho một cái lý do thoái thác! Đường đường Thám Hoa lang mà lại lừa người như thế sao?!”
Giọng nàng ấy run rẩy, song lại lạnh lẽo vô cùng.
Thiệu Ngũ Hưng nổi giận, giơ chân định bước lên:
“Tiện nhân!”
Hỗ Đình Lan lập tức chắn trước người nàng ấy. Thiệu Bá Cử chau mày, đưa tay ngăn đệ đệ.
Đỗ Linh Tĩnh thấy sắc mặt Hoàng cô nương càng lúc càng bi thương, trong lòng cũng chấn động.
“Nói cha ta là do ngươi cắt thuốc mà chết, nói cha ta vì nóng ruột mà lâm chung, còn nói ta chỉ là bị ngươi bắt đi...”
Nàng ấy lắc đầu dữ dội, đôi mắt đẫm máu căm hận nhìn thẳng Thiệu Ngũ Hưng.
“Tất cả đều không phải! Cha ta rõ ràng là bị ngươi hạ độc mà chết! Còn ta... ta là bị ngươi cưỡng đoạt!”
Trong rừng, ai nấy đều sững sờ.
Mọi người phất đảng vốn đã biết cha con nhà Hoàng gặp nạn, song nghe nàng ấy thốt ra vẫn không khỏi bàng hoàng. Chỉ có Thiệu Bá Cử nhíu mày, liếc nhìn em trai.
“Ngươi thật đã làm chuyện đó?”
“Ca, ta...”
Chưa cần nói hết, Thiệu Bá Cử cũng đã hiểu. Hắn ta lặng im chốc lát.
Hỗ Đình Lan cười lạnh hỏi:
“Ngươi còn giả vờ không biết sao?”
Lời tuy là hỏi, nhưng rõ ràng mang ý mỉa mai.
Thiệu Bá Cử khẽ thở dài:
“Ta thật sự không biết.”
Đoạn, hắn ta quay sang Hoàng cô nương, chậm rãi nói:
“Ta sẽ để Tiểu Ngũ cưới ngươi làm chính thất, coi như cho ngươi một công đạo...”
Lời còn chưa dứt, Hoàng cô nương đã bật cười lạnh lẽo.
“Cha ta bị các ngươi hại chết, hắn ta lại chiếm đoạt ta. Giờ cho ta một cái danh phận mà bảo là công đạo? Cha con ta kiếp trước đã làm ác gì mà phải dây dưa với hạng người ghê tởm như các ngươi?!”
Nàng ấy càng nói càng phẫn uất, thân hình gầy gò lại toát ra sức mạnh kinh hãi, giọng rung động cả rừng sớm.
“Thiệu Ngũ Hưng giam giữ ta hơn một năm, hắnta làm bao nhiêu chuyện ác! Cha ta không phải người duy nhất bị hắn hãm hại.
Chẳng lẽ ngươi cũng không biết sao, Thiệu Bá Cử?!”
Thiệu Bá Cử sững người tại chỗ.
Trước kia, Thiệu Ngũ Hưng luôn nói với hắn ta rằng, mấy vị quan viên kia vốn dĩ là tự chết, bọn họ chẳng qua chỉ xử lý qua loa, rồi điều đi nơi khác, cho người thế thân tạm vài tháng, lo liệu mấy việc trọng yếu mà thôi, thần không biết quỷ không hay.
Nhưng nay Hoàng cô nương trực tiếp chất vấn:
“Ngươi dám nói ngươi thật sự không biết sao?”
Thiệu Bá Cử trầm mặc.
Thiệu Ngũ Hưng không nói cho hắn ta hết, nhưng hắn ta cũng từng nghi ngờ. Rốt cuộc, sao việc mạo danh lại trót lọt đến thế? Nhưng chỉ cần mọi sự trôi chảy, hắn ta còn hỏi kỹ làm gì?
Đại nghiệp trước mắt mới là trọng yếum muốn thoát ly Thiệu thị tông tộc, muốn gây dựng thế lực riêng trong triều, muốn đứng vững chân ở kinh thành. So với những việc ấy, mắt nhắm mắt mở cũng được.
Hắn ta nhất thời không nói ra được lời nào.
Thiệu Ngũ Hưng thì tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể một đao g**t ch*t Hoàng cô nương ngay, nhưng có ca ca ở đây, gã không dám động thủ.
Hỗ Đình Lan nhìn thẳng vào người bạn cũ thuở nào, nay là Thám Hoa lang quyền quý trước thánh thượng.
“Ngươi không đích thân hạ thủ, nhưng bởi ngươi mà có người chết. Buông thả mặc kệ, cũng không thoát khỏi tội nặng. Nực cười thay, ta lại cùng loại người như ngươi làm huynh đệ bao nhiêu năm.”
Lời y vừa dứt, sắc mặt Thiệu Bá Cử thoáng run rẩy, không phản bác, cũng không hạ lệnh tha cho mọi người.
Thiệu Ngũ Hưng dứt khoát lạnh giọng:
“Đại ca, chuyện đã rồi thì không thể thay đổi. Những người này biết quá nhiều, tuyệt đối không thể để sống sót!”
Nếu đã làm, thì phải diệt khẩu sạch sẽ, đó mới là thượng sách.
Đỗ Linh Tĩnh nghe vậy, bàn tay khẽ siết chặt. Nàng đưa mắt nhìn Hỗ Đình Quân, lại nhìn sang Hỗ Đình Lan, rồi đảo qua mấy vị tiên sinh.
Mọi người đều lặng yên, mà ánh mắt họ đã ngầm hiểu nhau.
Trong đám đông, chỉ có hai gương mặt không có ở đây, chính là Tưởng Phong Xuyên và Phùng Tường.
Đỗ Linh Tĩnh xoay tầm mắt xuyên qua tầng tầng bóng cây, nhìn tới sườn núi phía xa, thấy hai người kia cũng đang từ xa gật đầu ra hiệu.
Trước khi xuống núi, bọn họ đã dự liệu vạn nhất trên đường bị chặn, thì phải tự cứu ra sao. Vì thế, theo lời Hỗ Đình Lan, họ chia binh làm hai ngả: Tưởng Phong Xuyên và Phùng Tường dẫn theo một bộ phận nhân thủ ẩn ở ngoài. Nếu thật sự nguy cấp, dù không thể cứu viện toàn diện, họ cũng có thể tạo hỗn loạn, để những người khác nhân cơ hội thoát thân.
Thiệu Ngũ Hưng đã không kiềm được sát ý.
Thiệu Bá Cử do dự đến cực điểm, cuối cùng chỉ hỏi Hỗ Đình Lan:
“Giữa chúng ta, thật sự chỉ có thể ngươi chết ta sống sao?”
Hỗ Đình Lan nhìn đối phương, khóe môi rướm máu đã khô, giọng trầm hẳn xuống:
“Thiên đạo có thường, chẳng vì Nghiêu mà tồn, chẳng vì Kiệt mà vong. Ngươi cưỡng cầu giữ lại, bất kể là tình nghĩa hay quyền thế, đều không giữ được.”
Lời dứt, Thiệu Ngũ Hưng lập tức rút đao.
“Ca!”
Thiệu Bá Cử hít sâu một hơi, cuối cùng chỉ nói:
“... Mặc kệ thế nào, phải giữ lại huynh muội nhà Hỗ thị.”
Ngụ ý, những người khác, không thể để sống.
Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt. Đỗ Linh Tĩnh cùng các vị tiên sinh đều nhìn về phía Tưởng Phong Xuyên bên sườn núi. Đây chính là thời khắc đã định, cần lập tức gây hỗn loạn, nhân đó mà chạy thoát.
Nào ngờ, còn chưa kịp động thủ, trong rừng bỗng vang lên một tiếng quát:
“Mọi người, không được nhúc nhích!”
Đỗ Linh Tĩnh sững sờ —
Là giọng của Sùng Bình!
Ngay sau đó, khắp núi rừng vang dậy tiếng bước chân, binh lính ào ạt kéo đến, từng lớp từng lớp vây chặt.
Người của Thiệu thị bao vây phất đảng, giờ ngược lại bị bao vây kín mít. Ngay cả Tưởng Phong Xuyên và Phùng Tường cùng nhóm nhân thủ ẩn bên ngoài cũng bị lưỡi đao kề sát, chẳng thể nhúc nhích.
Từ trong rừng sâu, Sùng Bình bước ra trước, thanh đao trong tay mở đường. Sau lưng y, một nam nhân khoác cẩm y đen, dáng cao thẳng, trầm tĩnh mà sắc bén, chậm rãi hiện ra trước mắt mọi người.
“Lục Thận Như...” Thiệu Bá Cử nhận ra, ánh mắt tối hẳn.
Lục Thận Như chỉ thoáng liếc hắn, giọng lạnh nhạt:
“Thiệu Thám Hoa muốn giết người diệt khẩu, đã muộn rồi.”
Lời trầm thấp vang lên, khiến núi rừng cũng như chìm xuống.
Dù là phất đảng hay Thiệu thị, tất cả đều nằm dưới mũi đao của hắn. Chỉ cần hắn không hài lòng, mọi cái đầu nơi đây đều có thể rơi xuống đất.
Bầu không khí nặng nề, yên ắng đến cực điểm, không ai dám phát ra một tiếng động nhỏ.
Đối với Thiệu Bá Cử, sự xuất hiện của Lục hầu lúc này không đem lại bất cứ lợi ích nào.
Thiệu Tuân vốn đã lo lắng chuyện mạo danh quan viên, muốn dựa vào việc trao đổi người với Lục Thận Như để nắm lấy nhược điểm, trói buộc hắn cả đời trong vòng xoáy giữa Thiệu gia và Ung Vương.
Mà Lục Thận Như, có Vinh Xương Bá phủ ở trong tay, càng không thể dễ dàng buông bỏ.
Đến nước này, phần thắng của Thiệu Bá Cử đã tan biến.
Chỉ là, với mọi người trong phất đảng, lựa chọn của vị hầu gia này lại chính là lưỡng thế nan.
Nếu hắn đồng ý trao đổi, bọn họ rơi vào tay Thiệu Tuân ắt sẽ chết. Nếu hắn công khai sự thật, bọn họ mới có thể sống sót.
Hắn sẽ chọn thế nào, không ai đoán được.
Mọi ánh mắt đồng loạt hướng về phía hắn. Đỗ Linh Tĩnh cũng nhìn.
Khi ánh mắt nàng chạm đến, hắn hơi cúi đầu, rồi trực tiếp giam chặt ánh nhìn của nàng trong mắt mình.
Tim nàng bất giác run lên một nhịp.
Giữa đôi mày hắn siết chặt, cuối cùng cũng cất tiếng, giọng thấp mà trầm, chỉ dành cho nàng.
“Lại đây.”
Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)
Chương 36: Lại đây
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
