Theo tiểu đạo từ trên núi xuống đến thị trấn dưới chân núi, quãng đường thực ra cũng không xa mấy.
Đỗ Linh Tĩnh nhìn theo vị hầu gia kia. Hắn đi xuống núi, dưới chân tựa hồ sinh gió, nàng muốn bước theo nhưng hoàn toàn không theo kịp.
Suốt dọc đường, hắn tất nhiên không nói với nàng một câu. Ngẫu nhiên ánh mắt có dừng lại trên người nàng, cũng chỉ nhạt nhòa thoáng qua, thậm chí chưa kịp để nàng đọc được khẩu từ xa, hắn đã thu lại.
Đỗ Linh Tĩnh thật sự không biết phải làm sao. Xuống tới thị trấn, đã thấy quan phủ, Cẩm Y Vệ, còn có cả gia nhân từ kinh thành đến, đều quây quanh hắn, chờ lệnh phân phó.
Nàng càng không tiện quấy rầy, chỉ đứng xa xa nhìn hắn. Đúng lúc ấy, Đình Quân tiễn đại phu khám cho Hỗ Đình Lan đi qua.
Nàng vội hỏi thương thế Hỗ đại ca ra sao. Đại phu đáp: “Toàn thân thương cũ chồng thêm thương mới, lại còn phải vào kinh phối hợp điều tra, e khó được an dưỡng.”
Hỗ Đình Quân cũng thở dài. Thấy gió trước cửa viện thổi mạnh, nàng ấy kéo tay Đỗ Linh Tĩnh đi vào bên trong.
“Mới rồi đại phu còn nói, đại ca thương thế tuy đã khép miệng, nhưng mấy ngày nay trong nhóm đã có mấy người bị phong hàn nhập thể, đại ca thân thể thế này càng dễ bị nhiễm bệnh. Đã là trọng thương, lại thêm phong hàn, còn phải lên đường… Chưa kể, tuy Thiệu Bá Cử đã bị bắt, nhưng đại ca hao tổn tinh thần không ít. Thân thể này làm sao chịu nổi?”
Nhắc tới Hỗ Đình Lan, đôi mắt Hỗ Đình Quân đỏ hoe. Nói đến Thiệu Bá Cử, lại chỉ biết thở than.
Loại sự tình này, Đỗ Linh Tĩnh cũng chẳng biết an ủi thế nào, chỉ khẽ nắm tay nàng ấy:
“Mặc kệ ra sao, có thể toàn mạng thoát khỏi đao sát của Thiệu thị đã là vạn hạnh. Đừng nghĩ nhiều nữa.”
Hỗ Đình Quân tất nhiên hiểu. Nàng ấy ngày đêm nhớ con thơ, từng nhiều lần nghĩ đến, nếu nàng ấy và phu quân Quách Đình đều không sống sót, hài tử hẵng còn nhỏ dại thì sẽ ra sao đây?
Khóe mắt nàng ấy lại ươn ướt. Nhưng giờ phút bình yên này, nàng ấy không khỏi nhìn Đỗ Linh Tĩnh mà nói:
“Đa tạ Tĩnh Nương. Nếu không có ngươi, chúng ta e khó thoát.”
Đỗ Linh Tĩnh lắc đầu: “Ngươi với ta còn nói ơn nghĩa gì?”
Hỗ Đình Quân cười, nắm tay nàng, chợt thấy tay nàng lạnh lẽo, không khỏi dặn dò:
“Ngươi cũng phải giữ gìn sức khỏe. Đầu đông lạnh giá, khí trời bất định, nếu dính phong hàn nhẹ thì khổ, nặng thì mất mạng như chơi.”
Đỗ Linh Tĩnh tất nhiên hiểu, nói rằng ngày mai sẽ khoác thêm xiêm y.
Chỉ là, thấy bạn tốt ngập ngừng nhìn mình, giọng lại nhẹ đi mấy phần:
“Nói cho cùng, người chúng ta phải cảm tạ nhiều nhất, kỳ thật là hầu gia.”
Nếu Lục Thận Như không xử trí công bằng, bọn họ dù thoát được nanh vuốt Thiệu Bá Cử, cũng khó thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Đỗ Linh Tĩnh vốn chẳng ngờ hắn lại tự mình đến. Càng không ngờ hắn đã nghĩ sẵn cách xử lý từ trước.
Điều nàng không ngờ nhất chính là, hắn thật sự giữ lời, giúp nàng cứu người, dù có liên lụy đến Vinh Xương Bá phủ, hắn cũng không đổi ý.
Nàng thoáng lặng im. Hỗ Đình Quân khẽ nhéo tay nàng, hỏi:
“Mới rồi, ngươi và hầu gia đã nói gì với nhau?”
Nghe nhắc tới, Đỗ Linh Tĩnh chợt xấu hổ:
“Hắn… không chịu nói chuyện với ta.”
Hỗ Đình Quân chớp mắt, ngạc nhiên.
Trong phòng yên ắng, chỉ có tiếng lửa than trong lò lách tách vang lên, tựa như khẽ nhắc nhở một sự lặng im nặng nề khó phá vỡ.
Đỗ Linh Tĩnh cả đời chưa từng gặp qua người nào lại cố tình không để ý đến mình như vậy, không chịu cùng mình nói một lời.
Nàng nửa rũ hàng mi, khẽ thở dài, trong lòng vừa phiền muộn vừa bất đắc dĩ.
Hỗ Đình Quân gầy đi không ít sau mấy tháng lưu lạc, gương mặt vốn tròn trịa giờ càng làm nổi bật đôi mắt to sáng, dưới hàng mi lá liễu rung động như ẩn giấu ánh sáng linh động.
Đôi mắt ấy sáng ngời mà lại nhìn sang người bên cạnh đang buồn bã, vô tình khiến Đỗ Linh Tĩnh trông càng thêm ngơ ngác đáng thương.
Hỗ Đình Quân mỉm cười:
“Tĩnh Nương à, người ta không chịu nói chuyện với ngươi, ấy là bởi vì đang giận.”
Đỗ Linh Tĩnh nghe xong cũng hiểu ra đôi phần, khe khẽ thốt:
“Thật sự giận đến mức ấy sao?”
Giận đến nỗi ngay cả một câu cũng không muốn nói.
Hỗ Đình Quân bèn nghiêm túc giúp nàng phân tích, lời nói không chút đùa cợt:
“Ngươi nghĩ mà xem, trước đó là ngươi cầu người ta, người ta cũng đã đáp ứng. Sau lại xảy ra chuyện ở Vinh Xương Bá phủ, ngươi liền cảm thấy giữa ngươi với hầu gia chẳng cùng một đường, nên dứt khoát rời đi. Kết quả thì sao? Người ta hoàn toàn không hề có ý trở tay hại chúng ta.”
“Ngoài ra, hầu gia vốn không mang tâm đả thương người, thậm chí còn nguyện ý tổn hại lợi ích bản thân để giúp chúng ta, hay nói đúng hơn, là giúp ngươi. Thế mà ngươi lại hoài nghi hắn. Ngươi nói xem, hắn có thể nào không tức giận không?”
Nàng ấy ngừng một lát, rồi cười nhạt:
“Chuyện này không chỉ là giận thôi đâu, e rằng còn cả thương tâm nữa.”
Thương tâm?
Trong đầu Đỗ Linh Tĩnh thoáng hiện lên ánh mắt trầm lắng của hắn...
Hỗ Đình Quân thấy vậy, lại nhẹ giọng nói tiếp:
“Cũng không thể hoàn toàn trách ngươi. Dù sao hai người mới thành hôn có hai tháng, lại là do thánh chỉ buộc phải kết đôi. Nếu trong hai tháng ấy mà đã có thể toàn tâm tin tưởng một người, thì chuyện ấy nào dễ như vậy?”
Huống chi người kia lại là Vĩnh Định hầu.
Huống chi, trong lòng Tĩnh Nương, chỉ sợ Tưởng Giải Nguyên vẫn chưa thật sự biến mất.
Hỗ Đình Quân nhìn nàng, bỗng hỏi khẽ:
“Ngươi với Tưởng Giải Nguyên... hầu gia đều biết cả rồi, đúng không?”
Đỗ Linh Tĩnh gật đầu, khẽ đáp:
“Ừ, ta cũng đã nói thẳng với hắn rồi.”
Hỗ Đình Quân nghe vậy thì giật mình kinh hãi.
Tân nương trong lòng còn vấn vương bóng người cũ, đã là điều kiêng kị lớn; vậy mà Tĩnh Nương chẳng những không giấu, lại còn dám thẳng thắn nói ra với hầu gia!
Nghĩ đến cũng đúng, Tĩnh Nương vốn là người có tính tình trong sáng thẳng thắn, lúc nào cũng lấy tâm ý chân thật mà đối đãi người khác.
Chỉ là, người nàng đối diện đâu phải hạng thường nhân như Thiệu Bá Cử, mà là Vĩnh Định hầu – một quyền thần thực sự trong triều.
Hỗ Đình Quân không kìm được mà hỏi:
“Vậy... hầu gia sau khi thành hôn, đối xử với ngươi thế nào?”
Đỗ Linh Tĩnh đáp ngay, không cần nghĩ ngợi:
“Rất tốt.”
Hai chữ ấy thốt ra, không do dự, khiến Hỗ Đình Quân ngẫm lại, cảm thấy e rằng so với Tưởng Giải Nguyên khi xưa cũng chẳng kém.
Tưởng Giải Nguyên ôn nhu, nhã nhặn, một mực thâm tình; còn Vĩnh Định hầu thì sát phạt quyết đoán, oai chấn thiên hạ, tính tình khác hẳn một trời một vực. Thế nhưng, đãi Tĩnh Nương, lại không hề thua kém.
Đáng tiếc, bóng dáng người xưa vẫn còn in đậm trong lòng nàng.
Chỉ là thánh chỉ đã ban hôn, nhân duyên này đâu có đường lui. Bóng dáng tiền nhân có lưu luyến cũng chẳng thể giữ, ngược lại người trước mắt mới là chỗ nên trân trọng.
Hỗ Đình Quân hiểu rõ tính tình bạn mình, những lời đạo lý e rằng nói cũng bằng thừa, bèn dứt khoát khuyên thẳng:
“Nếu vậy thì dễ hiểu rồi. Hầu gia vì giận, vì thương tâm nên mới không chịu cùng ngươi nói chuyện. Ngươi phải thành tâm xin lỗi mới được.”
“Xin lỗi?” Đỗ Linh Tĩnh thoáng ngẩn ra, khẽ hỏi:
“Nhưng hắn không thèm để ý đến ta, thì ta phải xin lỗi làm sao?”
Đây mới là chỗ khó.
Lời xin lỗi, phải chạm đúng vào lòng người mới có tác dụng.
Hỗ Đình Quân bèn hạ giọng, ghé sát nói:
“Vậy... ngày thường, khi chỉ có hai người, các ngươi thế nào?”
Đỗ Linh Tĩnh ngẩn ngơ, nghĩ một lát rồi đáp:
“Hầu gia rất biết chăm sóc. Ban đêm nếu ta khát nước tỉnh dậy, hắn sẽ dậy trước ta, rót cho ta một ly trà ấm.”
Đó là điều đầu tiên hiện ra trong đầu nàng.
Trước kia ở quê Thanh Châu, ban đêm nếu khát, nàng vẫn tự khoác áo dậy lấy nước, chẳng nỡ đánh thức Thu Lâm hay Ngải Diệp. Nhưng từ sau khi thành thân, nàng chưa từng phải tự mình dậy lấy nước một lần nào nữa.
Nghe nàng kể vậy, Hỗ Đình Quân sửng sốt, ngây người ra một lúc.
Vị hầu gia quyền thế ngập trời ấy, ngoài kia người nịnh bợ không thiếu, vậy mà lại tự mình hầu hạ Tĩnh Nương thế này ư?
Nàng ấy tưởng tượng không nổi, chỉ thấy bạn mình quả thực có phúc phần, khiến người ta hâm mộ.
“Vậy thì dễ rồi!” Hỗ Đình Quân cười, nói rành rẽ:
“Ngươi chẳng cần cầu kỳ gì hết. Ngày thường hầu gia chăm sóc ngươi thế nào, hôm nay ngươi chỉ cần đổi lại một chút, tự mình để tâm đến hắn. Chẳng hạn chủ động rót trà, hay giúp hắn chỉnh áo một lần, thế là đủ. Chắc chắn hắn sẽ không còn giận nữa.”
Đỗ Linh Tĩnh chau mày nghĩ ngợi:
“Chỉ thế thôi sao?”
Hắn giúp nàng việc lớn như vậy, chỉ một chén trà hay một lời dịu nhẹ đã đủ xóa bỏ sao?
Nàng nhớ lại, vì chuyện tìm người mà hắn không chỉ khai mở Quy Lâm lâu cho nàng, còn đích thân đến tận Bảo Định.
Mà nàng, lại chẳng có gì có thể cho hắn...
Hỗ Đình Quân thấy nàng còn do dự, bèn cắt ngang:
“Đừng nghĩ nhiều. Cứ nghe ta đi. Ngươi nhớ kỹ, ngày thường hầu gia chăm sóc ngươi thế nào, hôm nay ngươi cứ làm y như vậy với hắn. Ta dám chắc ngày mai hầu gia sẽ chẳng còn giận dỗi gì nữa!”
Lời nói quả quyết, đầy chắc chắn.
Đỗ Linh Tĩnh bỗng thấy buồn cười.
Hầu gia thực sự đơn giản như thế thôi sao?
Nhưng chính nàng cũng chẳng có cách nào khác.
“Được rồi,” nàng gật đầu, khe khẽ nói, “ta nhớ kỹ rồi.”
Đỗ Linh Tĩnh rời Hỗ thị huynh muội, trở về chỗ ở của mình thay một bộ xiêm y sạch sẽ.
Thu Lâm vừa giúp nàng chải lại búi tóc, vừa thay áo mới, vừa ngẫm nghĩ mà cảm thấy cảm khái. Nếu không phải hầu gia đích thân ra mặt, cô nương nhà mình e rằng hôm nay khó có thể toàn vẹn xuống núi, chứ đâu chỉ là dính bẩn gấu váy, ngay cả một sợi tóc cũng chẳng hề rơi rụng.
Nguyễn Cung từng nhắc rằng, điều quan trọng nhất với những kẻ hầu hạ như các nàng, chính là được thấy cô nương ngày một tốt đẹp hơn.
Ban đầu Thu Lâm còn cho rằng hầu gia thế nào đi nữa cũng không thể so với tam gia năm xưa, huống hồ đây lại là một mối hôn sự bị thánh chỉ o ép, cô nương vốn chẳng hề tình nguyện.
Nhưng hiện giờ xem ra… chính Thu Lâm cũng đổi giọng: “Phu nhân tối nay cứ ở chỗ hầu gia mà nghỉ đi. Nô tỳ cùng Ngải Diệp sẽ lo thu dọn hành lý, an bài ổn thỏa cả rồi.”
Nếu thật sự phải đi nhận lỗi, Đỗ Linh Tĩnh cũng đoán đêm nay e rằng chẳng cần quay lại nữa. Nàng gật đầu, đáp khẽ một tiếng, chỉ là khi nhìn sang Thu Lâm, trong lòng không khỏi dâng lên một thoáng suy nghĩ.
Đến cả Thu Lâm cũng đổi khác thái độ, hẳn là vì lần này hầu gia đã giúp nàng một ân tình quá lớn.
Trong lòng nàng trăm mối cân nhắc, nhưng suy cho cùng, nàng không giỏi những việc thế này. Nghĩ tới lời “đề xuất” của Đình Quân, nàng rốt cuộc cắn răng, hướng về sân nơi hầu gia đang ở.
Đến nơi, chỉ thấy Lục Thận Như đang đứng ở hành lang, cùng người bẩm sự từ kinh thành đưa thư tới. Có vài phong thư được hắn mở ra, phân phó thuộc hạ xử lý ngay; còn có mấy phong, hắn tự mình cầm bút hồi âm.
Người đang bẩm tấu vốn tưởng hầu gia chuyên tâm lắng nghe, thỉnh thoảng còn đáp một hai câu. Nhưng chẳng ngờ, ánh mắt hắn tựa hồ lại lướt nhẹ qua gốc mai đang chớm nụ nơi góc hành lang, rồi từ đó, xuyên qua cành khẳng khiu, rơi xuống bóng dáng một thân váy hồng nhạt thấp thoáng nơi đình viện, chính là nàng phu nhân đang đứng xa xa.
Gió nhẹ lay động vạt váy, như đóa mai đầu đông run rẩy đợi nở, non mềm thanh lệ.
Lục Thận Như thu ánh mắt về, nhạt nhẽo như chưa từng nhìn qua.
Đỗ Linh Tĩnh chờ một lúc, thấy hắn chỉ mãi nói chuyện, chẳng thèm đoái hoài tới mình, đành khẽ vén rèm, bước thẳng vào phòng.
Thế nhưng, nơi khóe mắt hắn vẫn thấp thoáng lưu lại dáng váy ấy, dù đã ngồi yên nghe báo cáo, lòng vẫn khẽ rung.
Trong phòng, nàng bảo Thu Lâm dọn trà. Thu Lâm còn tưởng phu nhân nhiễm phong hàn, muốn uống trà nóng cho ấm, nào ngờ nàng lại dặn chỉ để sẵn đó, thêm một chén nữa.
Thu Lâm làm xong, vừa kịp lúc hầu gia bước vào, liền nhanh chân lui xuống.
Chẳng bao lâu, Lục Thận Như vào cửa. Đỗ Linh Tĩnh lập tức nhìn về phía hắn.
Ánh mắt hắn thoáng dừng trên người nàng, song môi khẽ mím, thần sắc nặng nề, chẳng nói lời nào, chỉ ngồi xuống trước án.
Sùng An trình mấy phong tấu chương và thư từ cung phát xuống, rồi lặng lẽ lui ra. Hắn tiếp tục im lặng lật xem.
Trong phòng yên tĩnh, Đỗ Linh Tĩnh đứng dậy.
Lục Thận Như liếc thấy bóng nàng đứng lên, chậm rãi tiến lại gần mình.
Đúng lúc hắn đang định hủy một phong thư, khóe mắt bỗng thoáng thấy nàng bưng một chén trà, nhẹ bước tới.
Nàng không chút kiểu cách nịnh bợ, chỉ bình dị như thường, đôi tay trắng trẻo đặt chén trà xuống trước mặt hắn, dịu giọng:
“Hầu gia, uống chút trà đi.”
Nói xong, nàng không rời đi ngay, mà an tĩnh đứng bên bàn, chờ hắn đáp lại.
Tà tay áo lướt nhẹ qua mép án thư, tựa hồ khẽ chạm vào lòng hắn, mềm mại mà run rẩy.
Hắn ngẩng mắt, rồi lại cố tình lạnh nhạt, khẽ “Ừ” một tiếng coi như đáp, bưng chén trà nhấp một ngụm.
Nước trà Bảo Định vốn vẫn nhạt, chẳng rõ vì sao lúc này lại ngọt đến thế, chỉ một ngụm, hương ngọt đã lan tỏa khắp miệng, thấm vào tận lòng.
Lục Thận Như đương nhiên hiểu rõ, cái ngọt lành kia không phải từ nước trà, mà là từ người bưng trà cho hắn. Hắn cố khắc chế, chỉ nhấp một ngụm rồi đặt chén xuống, tựa như thản nhiên mà đẩy ra xa.
Nàng vẫn đứng cạnh bàn, chưa chịu tránh đi.
Đỗ Linh Tĩnh nhìn hắn lãnh đạm như thế, trong lòng chợt thoáng lo, e rằng biện pháp của Đình Quân chẳng hữu hiệu bao nhiêu.
Nam nhân ngước mắt, ánh nhìn lướt qua gương mặt nương tử. Nàng mơ hồ như muốn rời đi.
Hắn mím môi, xếp thư từ đã mở sang một bên, vừa định cầm giấy trắng để viết hồi âm, thì chợt thấy đôi tay mềm mại vừa rồi còn bưng trà cho mình, nay thon dài trắng nõn, đã khẽ nâng thỏi mực lên.
“Thiếp mài mực cho hầu gia.”
Tiếng nàng dịu nhẹ, bàn tay kia khéo léo rót nước vào nghiên, một tay vén tay áo, một tay chậm rãi nghiền mực.
Nàng thay bộ váy hồng nhạt sạch sẽ, ngoài khoác áo vạt trắng thêu bạc. Dáng nàng vén tay áo, từng vòng từng vòng nghiền mực, khiến sắc đen hòa tan trong làn nước trong vỡ ra, loang thành từng lớp mềm mịn.
Lục Thận Như chợt dấy lên một cảm giác khó tả.
Từ khi nào, hắn từng được nàng đối đãi thế này?
Hắn mím môi, vẫn không nói một câu, chỉ cầm bút chấm mực nàng vừa mài, viết xuống hàng chữ hồi âm. Trong lòng lại thoáng chua xót, người nhận thư kia, có đức gì mà được nàng tự tay mài mực để gửi đi?
Đợi mực đủ, nàng khẽ lui ra, không đứng cạnh hắn nữa. Hắn đưa mắt nhìn bóng lưng nàng quay đi, nhưng nàng không đi xa. Nàng chọn một quyển sách, an tĩnh ngồi xuống bàn cạnh cửa sổ, thong dong mở ra đọc.
Tựa như ngày thường ở nhà, hắn xử công văn còn nàng đọc sách kề bên. Chỉ khác, lần này là hắn ở bàn lớn, còn nàng lặng lẽ ngồi đối diện, bồi hắn như thể chuyện quen thuộc.
Một chén trà, một nghiên mực, vài câu ôn nhu, rồi chỉ lẳng lặng ngồi đọc sách bên cạnh…
Nam nhân khẽ nhắm mắt lại.
Sắc trời dần tối.
Đại sự thiên hạ, cũng để lại ngày mai bàn tiếp.
Qua chừng nửa canh giờ, hắn xử lý xong mọi việc, phân phó Sùng Bình vài chuyện trước cửa, rồi trở về phòng.
Trong phòng, nàng đã rửa mặt, đặt sẵn thư lên bàn, chỉ mặc trung y giản dị, ngồi nơi mép giường, nghiêng đầu nhìn hắn.
Nàng không nói một lời, chỉ yên lặng dõi theo hắn.
Trong lòng Đỗ Linh Tĩnh thấp thỏm bất an.
Cả một đêm nay, hắn vẫn chưa hề cùng nàng mở miệng… chẳng lẽ, biện pháp của Đình Quân thật sự vô dụng sao?
Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)
Chương 38: Cao nhân
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
