“Qua mấy ngày nữa, chẳng phải là ngày giỗ của Tưởng Giải Nguyên sao? Ta cùng nàng đi tế bái hắn nhé.”
Trong tay Đỗ Linh Tĩnh đang cầm mảnh trúc diệp, nhất thời không biết đặt ở đâu, nghe hắn nói lời ấy, nàng kinh ngạc ngẩng mắt nhìn.
Nam nhân thong thả bước tới, hắc mâu sâu thẳm như mực không thể hòa tan. Đỗ Linh Tĩnh thoáng giật mình.
“Nếu hầu gia không ngại, ngày ấy ta tự mình đi là được.”
Nàng vốn nghĩ hắn chịu chủ động nhắc tới đã là quý hóa lắm rồi, không cần thật sự bồi nàng đi bái tế Tam Lang.
Dù sao Tam Lang cùng hắn vốn không quen biết, thậm chí bởi vì chuyện cũ mà thành mối dây dưa vi diệu.
Nhưng hắn lại cười nhạt: “Tuyền Tuyền cho rằng ta đang nói đùa với nàng sao?”
Đỗ Linh Tĩnh quả thực cho là như thế, nào ngờ hắn lại tiếp: “Ta đã an bài ổn thỏa, Quảng Tế Tự ở Tích Khánh phường cách đây không xa, cũng đã thỉnh trụ trì cho chúng ta lưu lại nửa ngày để làm hương hỏa.”
Quảng Tế Tự vốn là cổ tháp, từng bị hỏa hoạn do chiến loạn thiêu hủy, đến cuối năm niên hiệu của tiên đế mới được phục kiến. Tiên đế vô cùng coi trọng, coi như một nửa hoàng gia tự viện, quanh năm hương khói thịnh vượng, trụ trì cũng là cao tăng đắc đạo.
Đỗ Linh Tĩnh không ngờ hắn đã lo liệu đâu vào đấy, lại còn mượn cả nửa ngày tham quan.
Nàng ngẩn người tại chỗ, một thoáng không biết nên nói sao, chỉ ngơ ngác nhìn hắn.
Ban đầu hắn đối Tam Lang, nào có phải thái độ thế này?
Lần đầu sơ tương kiến, hắn từng nói “người đã khuất thì nên quên đi”, câu ấy làm nàng trong lòng không thoải mái lắm, lại bởi lúc đó nàng cũng không muốn gả, nhiều lần ở trước mặt hắn cố chấp xưng Tam Lang là “gia phu”.
Nàng từng cùng hắn âm thầm giằng co, coi như Tam Lang chưa từng rời đi, còn hắn lại cưỡng ép nàng nhập môn.
Nhưng về sau, hắn dần thay đổi khác, chẳng những không thấy phiền lòng, ngược lại ôn nhu khuyên giải, từng lời từng chữ đều như muốn trấn an nàng.
Trong lòng nàng biết hắn vẫn để ý, nên nàng không hề nhắc đến ngày giỗ Tam Lang, không ngờ hắn lại chủ động mở miệng.
Phần lớn thời gian nàng không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng nàng biết hắn luôn thấu rõ tâm tư mình.
“Hầu gia, kỳ thực không cần......”
Không cần nhân nhượng đến vậy.
Nàng định nói hết câu, nhưng hắn đã mỉm cười cắt lời: “Nàng nay là thê tử của ta, cùng nàng tế bái vị hôn phu đã mất thì có gì là lạ? Trái lại, nếu ta né tránh, không nhắc đến mới khiến thiên hạ nói nhân duyên của ta và nàng là danh không chính, ngôn không thuận, chẳng phải sao?”
Đỗ Linh Tĩnh càng kinh ngạc. Hắn lại còn suy nghĩ đến chỗ ấy?
Hắn thần sắc nghiêm chính, ánh mắt thản nhiên, thong dong nhìn thẳng nàng, như muốn nàng hiểu rõ.
Nàng ngẫm lại, xác thật là vậy. Thời điểm nàng cùng hắn thành thân là ba năm sau khi Tam Lang mất. Dù khi ấy nàng có gả cho Tam Lang, giữ tang ba năm cũng xem như đã tẫn trách.
Huống hồ năm đó nàng chưa từng xuất giá, hắn kết duyên cùng nàng là nửa năm trước, hơn nữa còn là thánh chỉ tứ hôn.
Ai dám nói hôn sự này “danh không chính, ngôn không thuận”?
Nàng chỉ có thể nhẹ giọng: “Hầu gia nghĩ nhiều rồi.”
Hắn không đáp, chỉ hơi mím môi, rồi đưa mắt nhìn vào lòng bàn tay nàng.
Trong tay nàng, vẫn là mảnh trúc diệp vừa nhặt.
Hắn chẳng nhắc tới trúc diệp, chỉ bảo: “Đã tới Quảng Tế Tự tế bái Tưởng Giải Nguyên, cũng nên có một món di vật làm kỷ niệm mới phải.”
Tam Lang an táng ở Thanh Châu, trong kinh thành vốn không có mộ phần, cũng chẳng lưu lại di vật.
Trúc diệp nhỏ nhoi, nào đáng gọi là di vật.
Chỉ là ngày đó từ Thanh Châu vội vã vào kinh, nàng chưa từng nghĩ sẽ ở lại, càng chẳng ngờ phải gả cho người, nên trong người chẳng có thứ gì của Tam Lang, ngoại trừ ngọn đèn kia.
Như cũng nghĩ tới đó, hắn hỏi: “Nàng thấy, chiếc đèn kia có thích hợp không?”
Đỗ Linh Tĩnh nghĩ ngợi một chút: “Nếu cái đèn kia có thể sửa được thì cũng coi như xong, còn không thì tìm cái khác cũng được.”
Ngọn đèn ấy, từng theo nàng rất lâu......
Nam nhân gật đầu, rồi chợt gọi Sùng An tới.
“Chiếc đèn của phu nhân đã sửa xong chưa?”
Sùng An thoáng giật mình.
Kỳ thực từ lâu đã mời thợ từ Tây An đến, chỉ cần nửa tháng là xong, nhưng hầu gia từng dặn hắn ta không cần gấp. Đã gần tháng Chạp, bên phía Tây An đã phái thợ sửa đến đây, ước chừng đã có mặt ở kinh thành rồi.
Cây đèn này, chỉ cần vài ngày là sửa xong ngay thôi.
Nhưng giờ bị hỏi bất ngờ, Sùng An chỉ dám chớp mắt nhìn về phía hầu gia thấp giọng bẩm: “Nhất thời chưa tìm được thợ hợp tay nghề, chỉ e phải sang năm.”
Hắn ta nói xong, Lục Thận Như liền nhìn sang thê tử.
Bỏ được không? Lấy ngọn đèn hỏng kia làm di vật, dâng tế ở Quảng Tế Tự.
Nhưng đèn đã không còn sáng.
Đỗ Linh Tĩnh cũng biết, tuy chẳng rõ vì sao lại hỏng, song để bên người cũng là vô dụng.
Nàng cúi mắt, khẽ đáp: “Thôi thì khỏi cần sửa vậy, lấy ngọn đèn ấy đi.”
Lời vừa rơi xuống, ánh mắt nam nhân lập tức nhu hòa, hoàn toàn dịu xuống.
Sùng An lĩnh mệnh lui đi. Lục Thận Như bèn đưa tay, nắm lấy tay nàng, dắt đi.
Hắn nói khó có lúc nhàn hạ, chi bằng đi dạo hoa viên một chuyến: “Xem sắc trời, tựa hồ sắp có tuyết rơi. Không bằng buổi tối chúng ta bày yến tại Tụ Thạch Đình, vừa thưởng tuyết vừa uống rượu?”
Năm nay mùa đông khô ráo, đến hôm nay trong kinh mới ẩn hiện trận tuyết đầu mùa.
Trận tuyết rơi đầu tiên trong năm ở kinh thành, hắn muốn chọn nơi cao nhất trong phủ, đình Tụ Thạch, để bày yến thưởng cảnh.
Đỗ Linh Tĩnh nghe vậy, bất giác thấy hắn có hơi buồn cười. Bao kẻ văn nhân mặc khách ngâm thơ vịnh tuyết kia, e rằng cũng chẳng bằng hắn am tường phong hoa tuyết nguyệt, hiểu được thú vui thanh tao đến vậy.
Lục Thận Như thấy nàng khẽ nở nụ cười, bèn lặng lẽ đặt phiến trúc diệp trong tay lên bệ cửa sổ ngoài phòng.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, trúc diệp liền bay đi, cuốn mình vào gió.
Hàng mi dài rũ xuống, trong mắt nàng như chứa hoa tuyết, an tĩnh mà trong sáng, tinh quang lấp lánh.
Lục Thận Như đưa tay, đem tay nàng nắm chặt trong lòng bàn tay mình.
Nàng hỏi hắn: “Hầu gia không sợ bày yến tại Tụ Thạch Đình nhưng rốt cuộc lại chẳng đợi được trận tuyết đầu mùa của kinh thành sao?”
Như vậy còn không phải là chờ đợi công cốc ư?
Nam nhân khẽ cười: “Chẳng lẽ nương tử thật cho rằng, ta chờ đợi, chính là tuyết đầu mùa của kinh thành?”
Là nàng...
Nàng khẽ sững người, sắc mặt chợt vương chút ửng đỏ, vội tránh đi ánh mắt thâm sâu của hắn.
“Ồ, vậy thì ra hầu gia chờ đợi, chính là tuyết rơi đúng năm được mùa, trời yên biển lặng, quốc thái dân an. Quả nhiên xứng danh hầu gia.”
Lời vừa dứt, nam nhân bật cười khẽ.
“Phu nhân mới là người một lòng nhớ thương giang sơn xã tắc. Dẫu không có công lao, chẳng nhọc khổ lao, cũng đã là tâm lao.”
Lời vừa dứt, nàng hơi hé môi, khóe môi khẽ cong, dường như không ngờ hắn lại đội mũ cao cho mình, đúng là muốn cười nhạo nàng chỉ biết nói cho khéo, tốn chút tâm sức nhàn rỗi, đã coi như thể công lao vất vả to lớn rồi.
Nam nhân càng cúi đầu, nụ cười sâu thêm.
So với bọn lão thần trong triều ngày ngày cùng hắn minh tranh ám đấu, nàng vẫn còn non nớt vô ngần.
Song nét hoảng hốt khi nhắc đến người xưa đã sớm tan biến khỏi dung nhan nàng. Nàng không buồn chấp hắn, chỉ xoay người bước đi sang một bên.
Hắn cũng không ngăn trở.
Nhưng nàng vừa cất bước, một mảnh hoa tuyết trắng trong, óng ánh, theo gió nhẹ phiêu đãng rơi xuống, đậu ngay nơi chóp mũi nàng.
Nàng khẽ ngẩng đầu nhìn cánh tuyết rơi, là tuyết đầu mùa ở kinh thành, lại quay đầu nhìn về phía hắn.
“Thật sự có tuyết rơi rồi này?”
Nam nhân mặt mày rạng rỡ, nụ cười chan hòa.
“Kia, Tụ Thạch Đình bày yến, nương tử còn có nghi ngờ gì chăng?”
Hắn hỏi, thấy nàng khẽ mím môi, ngẩng mắt nhìn lại, giọng khẽ thì thầm: “Hầu gia quả nhiên là người cầu được tất ứng.”
Một lời ấy khiến Lục Thận Như thoáng sững sờ. Hắn nhìn nàng thật sâu.
Nếu đúng là như thế, vậy thì, kia đúng là ý trời đang rủ lòng thương hắn…
Buổi tối ở Vĩnh Định hầu phủ, tuyết trắng phau đầu mùa đã phủ dày khắp đình đài lầu các, cảnh sắc tuyết hợp lòng người. Lục hầu đích thân đưa phu nhân cùng dự tiệc.
Trận tuyết đầu mùa này rơi liền hai ngày, khắp kinh thành tuyết bay bay, thành lâu cửa son đều đổi sang diện mạo khác. Xa xa nhìn lại, hoàng thành uy nghiêm rộng lớn cũng nhu hòa thêm vài phần, tựa hồ khoác lên một kiện nhung y màu tuyết trắng.
Qua hai ngày, tuyết vừa ngừng, liền đến ngày giỗ ba năm của người đã khuất.
Trong chùa Hồng La, Tưởng Phong Xuyên thay một thân tố y, cùng Tưởng Thái phi nương nương vào điện tế bái người đã lìa trần.
Nhưng trước khi rời viện khách, hắn nhận được một tin do tiểu sa di truyền tới.
Tiểu sa di nói: hôm nay Quảng Tế Tự cũng làm lễ tế bái Tưởng Giải Nguyên, “Là do Lục hầu phu nhân muốn đến, bởi thế Quảng Tế Tự hôm nay buổi trưa đóng cửa.”
—Lục hầu phu nhân.
Tưởng Phong Xuyên tất nhiên nghe không quen cách xưng hô này, song cũng không nói gì. Nàng chưa quên hôm nay là ngày giỗ Tam ca, như vậy đã coi như không tệ.
Hắn gọi Huệ thúc đến, nói lần trước có thay nàng nghe một quyển Tống thư, “Ta đã trả xong tiền, ngày mai sách sẽ đưa tới. Huệ thúc nhớ lấy cả hai chum nước suối mà trụ trì từng tặng đem tới cho nàng. Nàng chẳng phải thích dùng nước suối pha trà sao?”
Lần này hắn không giở trò, chỉ muốn tặng sách cùng nước suối. Huệ thúc thấy hắn nghiêm chỉnh hơn trước, không còn bộ dáng quấn quýt cô nương, bèn liên tục gật đầu, khen phải:
“Lục gia có thể cùng phu nhân lui tới bình thường, Tam gia trên trời có linh thiêng ắt cũng an lòng vui mừng.”
Tưởng Phong Xuyên khẽ hừ hai tiếng.
Chỉ cần nàng còn nhớ Tam ca, chứ chẳng phải vì có tân phu quân mà quên người cũ, thì hắn tự nhiên cũng nguyện lòng đối đãi ôn hòa.
Chỉ là nghĩ đến Quảng Tế Tự vì nàng mà đóng cửa nửa ngày, trong lòng không khỏi nảy nghi vấn, bèn hỏi tiểu sa di:
“Lục hầu phu nhân, thật sự là được trụ trì Quảng Tế Tự chiếu cố? Vì thế mới bế môn không nghênh khách?”
Tiểu sa di đáp: hẳn là như thế, “Nghe nói Lục hầu gia cũng muốn đi cùng.”
Lời này vừa rơi xuống, Tưởng Phong Xuyên hơi ngẩn người.
“Ta không nghe lầm chứ? Tên kia cũng đi?”
Tiểu sa di xác nhận không sai. Huệ thúc thấy thần sắc Tưởng Phong Xuyên khác lạ, vội đuổi tiểu sa di đi.
Huệ thúc khuyên: “Hầu gia không để ý đến chuyện giữa phu nhân và Tam gia khi trước, ấy là chuyện tốt.”
Nhưng Tưởng Phong Xuyên lại hừ lạnh: “Hắn thực sự có thể rộng lượng đến thế? Chỉ sợ chẳng qua là lấy lui làm tiến, nắm chắc nhân tâm thôi.”
Huệ thúc không biết nên nói gì cho phải. May thay Phác ma ma phái người đến thỉnh, Tưởng lục gia cũng không nói thêm nữa, chỉ mím môi, quay người bước vào điện tế bái.
*
Vĩnh Định hầu phủ.
Mọi người vừa định xuất môn, hướng Quảng Tế Tự đi, thì Sùng An liền tới, thấp giọng bẩm bên cạnh hầu gia:
“Phu nhân thế tử Vệ Quốc công muốn gặp ngài một mặt.”
Đỗ Linh Tĩnh cũng nghe thấy lời này, chỉ thấy nam nhân khẽ giơ tay:
“Không gặp.”
Sùng An lại nói: “Thế tử phu nhân trước đó đã tới một lần, khi ấy hầu gia không có ở phủ.”
Đỗ Linh Tĩnh cũng hiểu, nhưng vị kia Thế tử phu nhân đâu phải tìm nàng; Sùng An tính là để cho người ta lại đến vào một ngày khác.
Nàng không khỏi nhìn sang nam nhân bên cạnh: “Có lẽ Thế tử phu nhân thật sự có chuyện khẩn thiết. Ta tự đi Quảng Tế Tự cũng được, hầu gia không cần bồi ta.”
Nhưng Lục Thận Như vẫn kiên quyết: “Không phải đã nói cùng đi rồi sao?”
Hắn lại nhắc tới: vị thế tử phu nhân Vệ Quốc công ấy, chính là Đại tiểu thư nhà Vinh Xương Bá phủ, họ Dương. “Nàng ta đến, chẳng qua là muốn ta lại đi đến trước mặt Thánh Thượng cầu tình, xin tha cho hai gã đệ đệ phạm trọng tội kia, lưu lại cho bọn họ một mạng.”
Trước mắt, Thiệu Bá Cử tội chết khó thoát, Thiệu thị cũng bị liên lụy. Đậu các lão cùng phe Ung Vương đều nhân cơ hội này mà bám riết không buông, cắn chặt chuyện Vinh Xương Bá phủ không tha, buộc Hoàng thượng xử nặng hai gã công tử họ Dương.
“Bọn họ đã cắn gắt gao đến thế, ta cho dù có cầu tình trước mặt Thánh Thượng thì có ích gì? Huống chi, giết người thì đền mạng, vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.” Hắn nói tiếp: “Hiện giờ có thể giữ lại được toàn bộ Vinh Xương Bá phủ đã là không tồi. Dương Đại tiểu thư muốn quá nhiều, ta thật sự không tiện gặp nàng ta.”
Đỗ Linh Tĩnh nghe xong, liền minh bạch.
Hắn chọn giữ lấy toàn cục, mà mặc kệ hai vị tiểu gia nhà Dương thị. Chuyện này, nàng khó mà xen lời.
Thấy hắn đã có chủ ý, nàng cũng không nói thêm.
Hai người cùng rời phủ, đi Quảng Tế Tự.
Trong Quảng Tế Tự, vì Tưởng Trúc Tu mà tăng nhân trong chùa đã lập riêng một tiểu đạo tràng. Đỗ Linh Tĩnh dâng hương bái lễ ở chính điện.
Nàng nhìn về phía ngọn đèn kia, vốn thế nào cũng chẳng thể sáng được, trong thoáng chốc chợt sinh ra cảm giác, Tam Lang dường như cách nàng càng ngày càng xa vợi.
Trong lòng nàng khẽ hoảng, tựa hồ muốn nắm lấy cái gì đó, song rốt cuộc lại không thể, giống như ngọn đèn kia, mãi chẳng thể thắp sáng.
Đỗ Linh Tĩnh đứng lặng hồi lâu trước di vật, mãi cho đến khi có người bước lại gần, đặt tay lên vai nàng.
Nàng mới chậm rãi đứng dậy, quay sang thì thấy hắn cũng dâng ba nén hương, khom mình một cái, rồi c*m v** lư hương.
Thấy vậy, nàng cũng chẳng nấn ná thêm, chỉ ngoái đầu nhìn lại ngọn đèn kia một lần, rồi cùng hắn xoay người lui xuống.
Trụ trì đến nói vài câu Phật ngữ, tất nhiên đều là lời khuyên người đã khuất siêu thoát, kẻ sống an lòng.
Trụ trì Quảng Tế Tự lại vốn giao hảo với trụ trì Hồng La Tự, bèn nói: “Quảng Tế Tự vốn ở trong thành, nếu muốn làm đại đạo tràng (tức là một lễ đàn/lễ cầu nguyện lớn, kiểu pháp hội) cho Giải Nguyên, chi bằng chọn Hồng La Tự sẽ tiện hơn nhiều.”
Đỗ Linh Tĩnh vốn cũng có ý này, chỉ là có chút e ngại, chẳng biết làm pháp sự lớn ở Hồng La Tự có quấy nhiễu đến việc Thái phi nương nương tĩnh tu hay không.
Nhưng Lục Thận Như lại không có nửa phần băn khoăn, trực tiếp nói với trụ trì Quảng Tế Tự:
“Xin nhờ nhị vị trụ trì, thay Giải Nguyên lập một hồi Thủy Bộ đạo tràng tại Hồng La Tự. Tất cả mọi việc đều xin thực hiện cho chu toàn, cố gắng xong trước năm mới. Chuyện hương hỏa, tất cả do Lục mỗ lo liệu.”
Một lời mở miệng, liền là một hồi pháp sự long trọng.
Nghe vậy, trụ trì Quảng Tế Tự chắp tay niệm một tiếng “A Di Đà Phật”, ứng thuận.
Đỗ Linh Tĩnh khẽ thấp giọng: “Để hai vị trụ trì cùng chủ trì, lại chọn Hồng La Tự lập Thủy Bộ pháp sự, liệu có quá phô trương không?”
Hắn chỉ mỉm cười:
“Cúng ba năm của Tưởng Giải Nguyên, há phải lễ bái tầm thường? Ấy là điều nên làm.”
Đỗ Linh Tĩnh lại nói: “Vậy thì tiền nhang đèn, vẫn nên để ta lo......”
Chưa dứt lời, đã thấy nam nhân nhíu mày nhìn sang: “Nương tử, lời này lại là ý tứ gì?”
“Ta… ta là nói, là nói……” Nàng bị ánh mắt bình thản của hắn nhìn thẳng, trong nhất thời lắp bắp nửa ngày cũng chẳng nói ra được lời hoàn chỉnh.
Rốt cuộc vẫn là hắn mở miệng trước: “Ta từng đọc qua văn chương của Tưởng Khiêm Quân. Giải Nguyên của một tỉnh, văn chương khí cốt phi phàm, cấu tứ sắc sảo, đọc vào liền rộng mở thấu suốt. Ta lấy pháp hội này để biểu tỏ kính ý, chẳng lẽ không được sao? Nương tử chẳng lẽ không muốn?”
Đỗ Linh Tĩnh không ngờ hắn từng đọc văn chương của Tam Lang.
Người này luôn làm những việc ngoài dự liệu nàng, khiến nàng khó lòng tưởng nổi.
Nhưng nàng còn có thể nói “không” được nữa ư?
Nàng khẽ đáp: “Không phải… không được……”
Nam nhân gật đầu: “Vậy thì nương tử không cần phải nhọc lòng.”
Hai người lại theo sau trụ trì Quảng Tế Tự, quanh chùa dạo qua một vòng, nghe đôi câu Phật pháp, nhân tiện ghé trai phòng điểm vài món chay, rồi mới rời đi.
Không ngờ đến lúc sắp xuất tự, Sùng An lại vội vàng đến bẩm báo:
“Hầu gia, t hế tử phu nhân Vệ Quốc công vẫn còn ở ngoài chùa, khẩn thiết xin gặp ngài một lần.”
Đỗ Linh Tĩnh thấy hắn nhíu mày, còn chưa mở lời.
Nhưng hắn lại kiên quyết: “Không gặp. Ngươi cứ nói thẳng với nàng ta, việc này ta đã tận lực, nhiều hơn nữa cũng không thể.”
Vốn dĩ là hành vi giết người diệt khẩu, tội danh nặng nề. Nay lại bị Đậu các lão cùng đám Ung Vương bám riết cắn chặt, muốn giữ nguyên mạng sống cho hai người kia, trừ phi Hoàng thượng đích thân khai ân, tha cho cả Thiệu Bá Cử lẫn Thiệu thị, nếu không, tuyệt không có khả năng.
Hắn không gặp người, chỉ cùng nương tử song song trở về phủ đệ.
Ngoài chùa, Thế tử phu nhân Vệ Quốc công cũng chính là Đại tiểu thư Dương gia của Vinh Xương Bá phủ nghe xong lời của Sùng An, cũng không nói thêm gì.
Nàng ta chỉ lặng lẽ nhìn cỗ xe ngựa hầu phủ, chở hầu gia cùng tân phu nhân của hắn đi xa dần.
Bồi phòng ma ma nhỏ giọng khuyên: “Phu nhân, chúng ta cũng nên hồi phủ thôi.”
Nàng hừ một tiếng, nước mắt rơi lã chã: “Trở về làm gì? Đợi xem hai đệ đệ ta bị chém đầu hay sao?”
Nàng ta nghẹn giọng, uất hận tràn ngập:“Phụ thân và đại ca ta đã vì Lục thị Vĩnh Định Quân mà liều mạng bao năm trời, vậy mà Lục hầu chỉ mới rước tân phu nhân vào cửa, bên ngoại nhà họ Cố của phu nhân còn là đám văn thần, liền coi như chẳng cần đến chúng ta, một nhà thông gia kiêm bạn cũ... Vậy thì mấy năm nay chúng ta vì huynh muội nhà Lục thị ủng lập Thái tử, góp sức dựng xây, thì tính là cái gì?”
“Tuệ Vương còn chưa nhập Đông Cung! Vậy mà Lục hầu đã có thể đối xử với chúng ta ‘thiết diện vô tư’. Là hắn thay lòng đổi dạ, hay bởi vì cưới tân phu nhân mới mà thay đổi? Ta thật muốn xem thử, vị tân phu nhân kia là loại nhân vật gì, mà có thể khiến Lục hầu khuất phục, vâng lời đến thế……”
Bồi phòng ma ma sợ hãi, vội cắt ngang: “Phu nhân, đừng nói nữa! Những lời này há có thể vọng ngôn? Lỡ để người ngoài nghe thấy, thì hậu quả khó lường!”
Thấy chủ tử vẫn còn oán giận, bà liền khéo léo đổi đề tài: “Lão nô vừa nghe tin, Bá phu nhân hôm nay lại hôn mê một trận. Phu nhân chẳng bằng trở về Bá phủ thăm xem.”
Nghe vậy, Dương Đại tiểu thư cả kinh, vội bảo hầu nhân quay đầu xe, thẳng hướng Vinh Xương Bá phủ mà đi.
*
Hồng La Tự.
Tin tức Vĩnh Định hầu phủ muốn vì Tưởng Giải Nguyên mà lập một Thủy Bộ pháp hội, chẳng mấy chốc đã truyền đến nơi này.
Tưởng Thái phi nghe xong, không khỏi ngẩn người: “Mời cả hai vị trụ trì hợp tác chủ trì, lễ pháp thật quá thịnh đi.”
Nhưng việc này lại là Lục thị bỏ tiền lo liệu, bà ta cũng không tiện ngăn trở.
Thái phi tuy không nói thêm, song chuyện này vẫn truyền tới tai Tưởng Phong Xuyên đang ở khách viện.
Thanh niên ấy vừa rồi còn dọn bút mực, lật xem lại bút ký năm xưa của huynh trưởng, vốn để chuẩn bị cho khoa thi mùa xuân.
Một quyển bút ký dày cộp, văn chương bút pháp đều tinh diệu. Nếu huynh trưởng còn sống, chỉ cần ra kinh dự thi, ắt lấy được vị trí Giải Nguyên, thậm chí Tam Nguyên cũng có thể, thẳng lên Trạng Nguyên cũng chẳng phải việc khó.
Nhưng rốt cuộc, ngay cả Thanh Châu cũng không thể bước ra.
Tưởng Phong Xuyên mới lật qua vài trang, đã nghe tin này.
“Hai vị trụ trì cùng hợp tác, mở đại pháp hội Thủy Bộ ư?”
Tiểu sa di hồn nhiên đáp: “Phải. Lần này, Giải Nguyên công tử tất nhiên có thể an tâm hướng về Tây phương cực lạc.”
Tiểu sa di không hiểu chuyện, nhưng lời rơi vào tai Huệ thúc lại khiến lão bất an, len lén nhìn thiếu gia một cái.
Quả nhiên, Tưởng Phong Xuyên khẽ cười lạnh, trầm giọng thốt:
“Đưa người chết đi thật xa, chính là muốn người sống quên đi sao?”
Hắn lại nói: “Lục hầu gia cứ phải gấp gáp như thế sao?”
Đừng nói chuyện này là một thánh chỉ tứ hôn, phải chăng trong đó còn ẩn giấu chút chuyện hiếm ai biết được?
Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)
Chương 45: Tế bái
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
