Duyên Tới Là Lang Quân
Chương 25: Vết Bớt
*Chương 25: Vết bớt. Bàn đào thịnh yến bắt đầu từ chạng vạng hôm qua đến buổi trưa hôm nay thì kết thúc. Lúc này, trời sắp hoàng hôn, ở bên trong phủ Tiên Quân ở Tam Trọng Thiên, nói chính xác hơn là bên trong phòng ngủ của Tư Đồ Ngu. "Ưm... Ly Túc, ngươi nhẹ chút a." "Ly Túc, ngươi nhanh quá, chậm một chút nha." "Ưm, thật thoải mái, chính là như vậy, a, xuống thêm một chút..." "..." Trên giường lớn điêu khắc, màn đỏ nửa che, thấp thoáng truyền ra từng chuỗi thở than khiến người ta liên tưởng. Tư Đồ Ngu nằm dài trên giường, chỉ mặc một bộ áo ngủ gấm trắng bạc, áo mở rộng, lộ phía lưng, da thịt trắng nõn như tuyết lại có mấy dấu vết màu đỏ tím phân bố rải rác. Bạch Y mỹ nhân ngồi đầu giường, một tay nhẹ nhàng đặt trên tấm lưng non mềm của người kia, còn tay kia thì... cầm một chai thuốc. "Đại nhân, ngươi có thể... đừng kêu như vậy hay không?" Mỹ nhân hít sâu một hơi, cái trán mơ hồ nổi gân xanh. "Có vấn đề gì sao?" Tư Đồ Ngu vô tội nói, quay mặt lại, ngoài ý muốn nhìn thấy khuôn mặt Mộ Dung Ly Túc đỏ bừng, sau đó khóe miệng vung lên nụ cười tà: "Ai nha, Ly Túc a, ngươi đang nghĩ gì mà khuôn mặt lại đỏ như vậy?" "Nói bậy gì đó." Mộ Dung Ly Túc quay mặt sang một bên, tay đột nhiên dùng sức. Tư Đồ Ngu lập tức gào lên thành tiếng: "Này, Hồ Ly, ngươi cố ý. Hiện tại pháp lực của ta biến mất, không khác gì người phàm, ngươi không thể thương hương tiếc ngọc một chút sao?" "Chỉ là tạm thời mất pháp lực mà thôi, không đến mức yếu như vậy, huống chi nếu không dùng sức, máu bầm có thể tan sao!" Mộ Dung Ly Túc mặt lạnh, lực đạo trên tay lại nhỏ đi rất nhiều. "Nếu không phải Tam Nhi đến tìm ra, không chừng ngươi còn bị treo thêm vài canh giờ." Nhớ lại sáng này, Đại Cẩu kim sắc dẫn nàng đi đến hoa viên, nhìn thấy Tư Đồ Ngu bị treo trên cành cây, ngoại trừ kinh ngạc trong lòng còn có đau lòng, ừ.... còn có chút tức giận, thật giống như cảm giác con chim Tước lúc bé mình nuôi bị người ta đả thương vậy, nhưng dường như cũng có chút bất đồng. "Công chúa điêu ngoa kia, hạ thủ thật ác độc." Tiên Quân đại nhân gặm góc chăn, oán hận nói. "Đáng đời." Mỹ nhân một lời tổng kết. Lại đem chút rượu thuốc đổ vào lòng bàn tay, nghiêng mình ở trên lưng Tư Đồ Ngu xoa xoa nhiều lần, dịch thể màu nâu đen mang theo mùi dược thảo đem da thịt trắng noãn nhiễm vàng, vài nơi máu bầm cũng càng thêm tím đen, nhìn qua có chút đáng sợ. Mộ Dung Ly Túc đột nhiên bốc lên chút tức giận, nhưng lại không hiểu loại cảm giác khó chịu này đến từ đâu, trong lúc nhất thời tâm phiền ý loạn. Bạch Y Tiên tử từ trước đến nay trong trẻo lạnh lùng đột nhiên rất muốn đem cả lọ rượu thuốc đổ lên người đang nằm dài trên giường rên rỉ. "Nay, Ly Túc, bên hông ta cũng bị thương, ngươi cũng giúp ta xoa đi a!" Người đang rên rỉ trên giường đột nhiên mở miệng. Mộ Dung Ly Túc đang thoa thuốc, tay dừng lại lạnh lùng nói: "Nơi đó tự ngươi thoa." "Đừng nha, Ly Túc ngươi đừng ác tâm như vậy chứ, ta không với tới a, hơn nữa pháp lực cũng không biết đến khi nào khôi phục, đến lúc đó để lại sẹo ta sẽ khóc chết." Tay Tư Đồ Ngu nắm lấy ống tay áo mỹ nhân, giống như hài tử làm nũng với mẫu thân, chỉ là mỹ nhân cũng không có vào lúc này mẫu tính tràn lan, hờ hững kéo xuống móng vuốt Lang đang lắc tới lắc lui ống tay áo của mình, giữa lông mày tinh xảo hiện ra thanh lãnh. "Ta chưa từng giúp người khác thoa thuốc, hôm nay như vậy đã phá lệ." "Vậy thì phá đến cùng a." Tư Đồ Ngu thẳng thắn đùa giỡn bắt đầu vô lại, ngồi dậy cởi y phục, lộ vai trần, nàng quay đầu liếc nhìn Mộ Dung Ly Túc ngồi phía sau hiếm khi lộ ra thần thái quẫn bách, giọng nói nghiền ngẫm: "Hay là... ngươi xấu hổ? Ha ha, chúng ta đều là nữ tử, sợ cái gì, huống chi đều xem qua, sờ qua, xuống chút nữa thì có ngại gì?" Thật sự là... vô lại! Mộ Dung Ly Túc liếc nàng một cái, tức giận cầm bình thuốc. Tư Đồ Ngu nhếch miệng, quay lưng tiếp tục cởi áo tháo thắt lưng, y phục màu trắng bạc chậm rãi rơi xuống, lộ ra đường cong lả lướt xinh đẹp, da thịt nõn nà, dưới ánh nến trắng sáng phảng phất có thể nhỏ ra nước, Bạch Y mỹ nhân ở phía sau thấy thế sửng sốt, dần dần cảm thấy trên mặt có chút nóng lên, nhưng lại không thể quay đi không nhìn. Áo ngủ lướt xuống đến bên hông, toàn bộ lưng của Tư Đồ Ngu lộ ra trong không khí. Mộ Dung Ly Túc ánh mắt chuyển qua hai bên thắt lưng của nàng, cũng không có phát hiện vết bầm gì, chần chờ một chút, vẫn vươn tay, hơi đẩy chút y phục che bên hông ra. Bên hông thịt mềm được đầu ngón tay có chút lạnh nhẹ nhàng lướt qua, Tư Đồ Ngu nhịn không được khẽ run, cảm nhận Mộ Dung Ly Túc chạm vào, đột nhiên có chút khẩn trương. Tuy trong lòng hiểu rõ nàng làm gì vẫn nhịn không được ôm chút chờ mong, thắt lưng cứng ngắt không dám di chuyển. Bên trong phòng bỗng chốc yên tĩnh dị thường, thời gian phảng phất ngưng động. Nhưng ngón tay kia chạm vào rồi lại rút đi, một tiếng khẽ than, như bị kinh sợ, Tư Đồ Ngu đang muốn quay đầu nhìn xem chuyện gì xảy ra, Mộ Dung Ly Túc lần nữa nghiêng người đến, vội vàng kéo y phục bên hông nàng, hoàn toàn không giống như vừa rồi cẩn thận từng chút, mơ hồ mang theo hoảng hốt, gấp gáp. Y phục mở ra, chỉ thấy bên hông Tư Đồ Ngu có một cái bớt màu xanh đậm hình nguyệt nha cỡ hai đốt ngón tay. Hình trăng bén nhọn, uốn lượn như câu, ở trên da thịt như tuyết, yêu dị, quỷ mị. "Cái này... là cái bớt từ trong bụng mẹ đã có a, hình dáng có chút kì lạ, có chỗ nào không đúng sao?" Tư Đồ Ngu thấy Mộ Dung Ly Túc chết đứng nhìn chằm chằm vết bớt, ánh mắt đăm đăm, rất kì quái. "Làm sao có thể..." Mộ Dung Ly Túc lẩm bẩm đứng dậy, lui về sau vài bước, trong mắt đều là không dám tin. "Giống như đúc..." Dung nhan tuyệt sắc trở nên tái nhợt, đầu ngón tay khẽ run lại không biết chỉ về đâu, chỉ có thể vỗ ngực, dùng sức nắm lấy vải lụa trắng thuần. Vết bớt hình nguyệt nha này, nàng không thể quen thuộc hơn. Nhưng vì sao đồ ăn khắc sâu trong trí nhớ này, bây giờ lại xuất hiện trên người một người khác.✂━━━━━━ "Túc nhi, ngươi ở trên bờ đừng có chạy lung tung, ta xuống nước bắt cá cho ngươi nấu canh." Một năm kia, bên bờ sông giữa hè, thiếu niên tuấn tú hướng về phía thiếu nữ xinh đẹp nói, nụ cười ấm áp chói mắt như ánh mặt trời. Thiếu niên cởi áo, chuẩn bị nhảy xuống sông. Làn da màu lúa mạch ôn nhuận, vết bớt sau thắt lưng đặc biệt dễ thấy. "Vết bớt của Dao ca ca thật đẹp." Thiếu nữ mím môi cười nói. Dung nhan phấn điêu ngọc thế * tinh xảo xinh đẹp, trên mặt còn mang theo vẻ trẻ con, thanh âm nhu mềm, không khó để nhìn ra phong thái khuynh thành ngày sau. Hai người này đứng chung một chỗ xứng đôi tựa như Kim Đồng, Ngọc Nữ. ( *) Phấn điêu ngọc thế: tựa như dùng phấn mà điêu khắc, tựa như dùng ngọc xây mà thành; dùng bạch phiến chạm trổ, dùng bạch ngọc tạo hình. "Ha ha, đây là ký hiệu đặc biệt của ta a, là độc nhất vô nhị trên đời này." Thiếu niên tự hào nói, thần thái sáng láng, xoay người nhảy xuống sông, động tác nhanh nhẹn, bọt nước văng lên rất ít, phảng phất như hắn là một con cá tự do tự tại trong mảnh ngân quang trong suốt này. Thiếu nữ thất thần nhìn chỗ mặt nước nơi thiếu niên biến mất, nở nụ cười ngọt ngào, thấp giọng nói: "Ngươi cũng là độc nhất vô nhị." Giữa hè dương quang xuyên thấu cành cây rậm rạp, điểm sáng một vùng. Trên bờ hoa cỏ theo gió lắc lư, mùi thơm nhàn nhạt. Mọi thứ đều tốt đẹp như thế, đẹp đến khiến cho người ta cảm thấy nắm bắt được hạnh phúc. Đã từng cho rằng, đó chính là mãi mãi. Trong con ngươi Mộ Dung Ly Túc tụ lại hơi nước, ánh mắt mờ mịt không nhìn thấy tiêu điểm. Đứa ngốc này, lại suy nghĩ miên man gì rồi! Tư Đồ Ngu thở dài, chỉnh lại y phục, đi xuống giường, kéo Mộ Dung Ly Túc vào trong lòng, giọng nói có chút rầu rĩ: "Này Hồ Ly, ngươi tỉnh lại a.", đừng ở bên ta mà luôn nhớ đến người khác. "Tư Đồ Ngu." Mộ Dung Ly Túc ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt mờ mịt dần lấy lại tiêu cự, chỉ là sắc mặt vẫn tái nhợt như trước. Tư Đồ Ngu ôm chặt nàng, tay ở phía sau nàng vỗ vỗ, bình ổn tâm tình của nàng, động tác ôn nhu nhẹ nhàng. Dần dần, hơi thở người trong lòng bình ổn lại, sắc mặt cũng khôi phục như thường, rồi nhẹ nhàng tránh khỏi cái ôm ôn nhu này. "Xin lỗi, vừa rồi... là ta thất thố." Đột nhiên Mộ Dung Ly Túc không dám nhìn vào mắt Tư Đồ Ngu, trong lòng ảo não bản thân lại để cho nàng nhìn thấy bộ dáng thất thường như vậy. Từ kinh ngạc, hoảng loạn lúc nhìn thấy vết bớt hình nguyệt nha kia bỗng biến thành tự giễu, rõ ràng là hai người không phải sao? Chỉ là, trùng hợp mà thôi. "Là bởi vì Mạc Dao à?!" Tư Đồ Ngu dáng vẻ tựa như không chút quan tâm, ngữ điệu thoải mái hỏi, đáy mắt ảm đạm thoáng qua rồi biến mất. "Ừ, hắn... cũng có vết bớt giống như vậy, cũng ở sau thắt lưng." "À, thật sao, thật trùng hợp." Mộ Dung Ly Túc trả lời, đáy lòng Tư Đồ Ngu đau xót. Nữ tử nếu biết rõ ấn ký trên người nam tử, thì có lẽ là người yêu thân thiết, ý vị như thế nào, không cần nói cũng biết. Lúng túng ngồi lại trên giường, che giấu thần sắc xám như tro tàn, lúc này cũng cúi đầu bộ dáng nhu thuận không nhìn đến. "Xin lỗi." Trầm mặc một lúc lâu, Bạch y mỹ nhân chậm rãi mở miệng. "Ly Túc ngươi cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi a! Thương thế của ta không còn đáng ngại, không cần tiếp tục bôi thuốc nữa." Tư Đồ Ngu đưa lưng về phía nàng, nằm lại trên giường, rầu rĩ lên tiếng. Mộ Dung Ly Túc khẽ run, sau đó miễn cưỡng cong khóe miệng, "Vậy ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi." Cửa nhẹ nhàng khép lại, bên trong phòng chỉ còn ánh sáng của nến. Người nằm lẳng lặng trên giường, tinh thần chán nản.✂━━━━━━Bóng đêm âm trầm, cách phủ Tiên Quân vạn dặm, trong khe núi nơi rừng sâu, chướng khí nồng đậm bao trùm cả cánh rừng, quỷ dị tĩnh mịch. Trong tĩnh mịch tựa hồ truyền đến tiếng hét thê lương, loáng thoáng, tiếng kêu khóc của nữ tử, ở trong bóng đêm dày đặc vô cùng kinh người. Chỗ sâu chướng khí, là một hang núi thấp thoáng trong rừng rậm, sâu thẳm nhìn không thấy được dáng vẻ bên trong. Tiếng kêu khóc từ phía trong nơi sâu truyền tới, gián đoạn, như đang chịu sự đối đãi đáng sợ nào đó, khàn cả giọng. Dần dần, thanh âm hơi ngừng, bốn bề lại rơi vào tĩnh mịch. Một bóng đen bỗng nhiên xuất hiện ở cửa sơn động, sau đó đi vào bên trong, từ thân hình mà nhìn, là một nam nhân cao lớn. Chỉ chốc lát, nam nhân đi ra cửa động, trong tay kéo theo một cỗ thi thể. Trên thi thể vết máu loang lổ, y phục xốc xếch, phơi bày vết thương trải rộng trên khắp da thịt, người đó con ngươi trợn trừng, dáng vẻ đáng sợ, nhưng mơ hồ có thể nhận ra được đó là một nữ tử trẻ tuổi. "Ảnh, ta phải bế quan, ngươi tìm thêm một ít nữ tử đến." Bên trong động truyền tới thanh âm khàn khàn, cùng trời đêm âm trầm đáng sợ. Nam tử nghe được mệnh lệnh nắm đấm bên người nắm thật chặt, đứng thẳng bất động. "Còn không mau đi!" Thanh âm khàn khàn vang lên lần nữa, kèm theo một trận cuồng phong đột nhiên từ trong động quét ra, cuồng phong cuồn cuộn sắc lẹm đánh vào mặt nam tử, nam tử nhắm mắt lại, khuôn mặt anh tuấn ẩn vào trong bóng đêm, không nhìn rõ biểu tình, "Thiếu chủ, thật muốn làm như vậy sao?" "Ta nói rồi, ta nhất định báo thù. Thế nào, ngươi có nghe mệnh lệnh của ta không?" Người bên trong động lớn tiếng nói. "Chỉ cần người nói, ta sẽ làm tất cả." Nam tử chậm rãi trả lời, thanh âm rất thấp phảng phất như đang tự nói một mình. Người bên trong động đã im bặt. Bốn phía vắng lặng như ban đầu, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì. Chỉ có sương mù vẫn nồng đậm không tan. Nam tử nắm bên chân thi thể, đi vào trong sương mù.✂━━━━━━ Trường ngoại ( ngoài sân khấu): Ảnh kéo thi thể từng bước đi ra cánh rừng, bóng lưng thê lương vắng lặng. Tiểu Bạc: (ノ^∇^) Cắt! Chính là như vậy, dừng hình ảnh ở đây là tốt rồi. Kết thúc công việc, lĩnh cặp lồng cơm. Cổ Tâm Lan, chúc mừng ngươi hoàn thành cảnh quay. Nữ thi chợt đứng dậy, nắm lấy chỗ áo tác giả, phẫn nộ: Đây là nhân vật rất tốt mà trước đó ngươi cam kết sao?! Tiểu Bạc:◝(●˙꒳˙●)◜Không đúng sao? Dễ dàng đi sâu vào lòng người. Hiên Viên Đồ: (mở to hai mắt điên cuồng (ง ͡ʘ ͜ʖ ͡ʘ)ง) Là đi thật sâu vào lòng người, nàng vừa rồi một mình ở nơi đó kêu gào thảm thiết, làm ta sợ muốn chết. Ảnh: ヾ(๑'౪'๑)ノ゙Thiếu chủ đừng sợ, tới, ôm một cái. Tư Đồ Ngu: ( đột nhiên nhô ra, trạng thái sợ hãi (و ˃̵ᴗ˂̵)و) Ai nha người ta cũng rất sợ đó, Ly Túc mau đến cho bổn tiên ôm một cái. Cổ Tâm Lan: "ψ(`∇')ψ Tình lữ đi chết đi, đi chết đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương