Ê Nhóc, Làm Bạn Gái Anh Đi
Chương 18: Ngày Anh Trở Về (3)
Đã 2 tháng từ khi chúng ta là người yêu rồi nhỉ ?Vì không thoải mái khi ở trong cái khách sạn nhỏ xíu đó nên 2 chúng tôi đã cùng nhau góp tiền để mua một căn nhà nhỏ. Và một cái sofa để buổi tối anh nằm ngủ. (Sofa của chị đây Natsumi, hài lòng chưa !)Cuộc sống bình yên cứ thế trôi qua ngày qua ngày. Cho đến khi….Đó là một ngày bình thường, khi tôi và anh đang dạo đi trên phố. Đột nhiên một vật với vận tốc cực lớn bay xoẹt qua cả 2.Đó là một…viên đạn ?!Có kẻ đang nhắm vào chúng tôi sao ? Tôi khẽ đưa mắt nhìn anh như đang bảo hãy đề cao cảnh giác. – Đi tiếp thôi: Tôi quàng tay anh và nói.Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện nhưng tôi vẫn quay ngang quay dọc đêt đề phòng cho nó ăn chắc. Không có gì xảy ra cả.Chúng tôi về nhà, nhưng trong lòng tôi đang thấy rất khó chịu. Như đang báo trước, sắp có chuyện không vui xảy đến rồi.Sáng hôm sau, điều tôi nghi ngờ đã đến. Trong hòm thư có 2 chiếc phong bì màu đen, một chiếc viết tên tôi, cái còn lại thì viết tên anh.– Có thư sao ?Anh từ đâu xuất hiện đằng sau lưng tôi. Tôi giật bắn mình, giấu 2 chiếc phong bì ra sau lưng.– Ah…. Nó là của bạn em gửi đó !: Tôi lúng túng đáp, không biết anh có nghi ngờ không nhỉ ?– Vậy hả ?: Anh chỉ hơi nghi ngờ rồi buông tha luôn cho tôi:- Vào nhà thôi, anh nấu bữa sáng rồi đó!: Anh vui vẻ nói– VângTôi đáp lại một chác nhẹ nhàng nhưng mặt thì tối sầm lại. Tôi giấu phong bì trong túi áo và coi như khôg có gì cả.Sau khi ăn sáng xong, anh đi có việc. Giờ thì chỉ còn mình một tôi trong nhà. Bây giờ tôi mới dám lấy cái phong bì đen ra.Mở phong bì ra, bên trong là một tờ giấy đen. Tờ giấy không ghi gì hết ngoài một dòng địa chỉ :”Khu bỏ hoang B”Rốt cuộc mục đích của bức thư này là gì ? Nhưng nhìn đâu cũng biết đến đây cũng có chuyện không hay xảy ra. Nhưng….tôi muốn biết xem cái này có liên quan đến cái viên đạn suýt bắn trúng chúng tôi không ?Có lẽ mình nên đi…Tối đó, tôi ăn tối thật nhanh rồi lên nhà thay quần áo.Mặc chiếc áo sơmi caro đỏ đen. Khoác bên ngoài chiếc áo khoác đen đằng sau có hình đầu lâu. Một cái quần bó đen cho dễ cử động. Và cuối cùng là đôi converse xanh. Vừa thấy tôi đi xuống anh liền hỏi:– Em tính đi đâu vậy ?– Em đi chơi với bạn tí: Thực sự xin lỗi anh vì đã nói dối– Em làm gì có bạn ở đây : Ở nhỉ, mình không có bạn ở đây. Ah !! Sao mình lại quên mất điều này nhỉ ?– Bạn em từ Hà Nội lên Sài Gòn chơi tí !– Em đâu có kể cho bạn em rằng mình ở Sài Gòn đâu. Chẳng phải nếu với chuyện em trốn đi du học sẽ bại lộ sao ?: Anh dựa người vào tường, nheo mắt nhìn tôi và nói.– Ah…: Thực sự tôi cứng cả cổ họng rồi. Giờ thì hết đường để chối cãi rồi.– Em giấu anh chuyện gì phải không ?– Thật ra thì…: Tôi cắn nhẹ phần môi trên:- Em…..Sau đó tôi kể cho anh nghe toàn bộ câu chuyện. Nghe xong anh chỉ bật cười và nhẹ cốc đầu tôi và nói:– Tưởng gì, làm anh lo chết đi được.– Anh không giận ư ?– Làm gì có chuyện đó, miễn sao Dương Chi của anh không sao là được rồi ! Giờ thì chúng ta đi đến chỗ đó nào !Khu bỏ hoang BNói đây là khu bỏ hoang thì không đúng lắm. Đây giống bãi rác hơn í. Thậm chí ở đây còn có mấy cái xác thối rữa không rõ nguồn gốc nữa.Như ghi trong tờ giấy, chúng tôi đã đến chỗ hẹn. Nhưng không có ai hết ngoài 2 chúng tôi cả. Chẳng lẽ là trò đùa của người khác.– Chẳng có ai đến cả, chắc là trò đùa, đi về thôi: Tôi kéo tay anh, ngay cái lúc mũi giày tôi vừa chạm xuống một bước thì….Pằng !Tiếng súng vang lên. Tiếp đó là tiếng ‘Keng !’ nghe chói tai.Ngay khi nghe thấy tiếng súng là tôi biết ngày sẽ có gì đó rồi mà. Nhanh tay lấy con dao găm nhỏ từ túi áo. Tôi cắt đôi viên đạn đó (Vâng skill của anh Kirito được bắy chước rất điêu luyện)– Ai đó, ra mặt đi !: Tôi gắt giọng lên– Quả không hổ danh cô Mai Dương ChiBước ra từ bóng tối là một cô gái trẻ. Mặc bộ đồ công sở một đen, đeo chiếc kính đen che đi khuôn mặt. Mái tóc nâu buộc lên kiểu đuôi gà.– Chị là ai ?– Tôi là người của Black, tôi đã để ý 2 người lâu rồi. Tôi muốn 2 người làm ngươì của Black.– Bọn tôi ư ?– Đúng vậy, chào mừng đến với Black !____________________________________Yo !Mấy thanh niên được nghỉ chưa ? Tui còn 2 ngày nữa mới nghỉ, đến Tết tha hồ viết cho các bạn đọc. Cố chờ nhé. Chúc bạn Tết vui vẻ (mặc dù Tết phải làm đống baì tập cô giao T-T. Naze !!!!!!!)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương