(Edit) Cổ Đại Nông Gia Hằng Ngày
Chương 14: Nói Chuyện
"Đúng vậy" Đỗ Phương Phỉ cũng nói, "Thân hình của đệ gầy yếu, lại vừa mới bị bệnh khỏi, hiện giờ ở ngoài ruộng cũng không có nhiều việc lắm, đệ cứ yên tâm mà ở nhà nghỉ ngơi".Đỗ Phương Huệ cũng gật đầu tán thành, "Đúng vậy. Với lại qua mấy ngày nữa là đến tết rồi, chúng ta chỉ cần làm thêm hai, ba ngày nữa là cũng nghỉ, nên ngươi không cần phải đi theo".Đỗ Cẩm Ninh sáng mắt lên "Sắp đến tết rồi sao? Vậy nhà đại bá có phải sẽ dọn trở về đây đúng hay không?""Ừm. Ngươi hỏi vấn đề này làm gì?" Trần thị quay đầu xem nàng."Chẳng nhẽ ngươi nghĩ nhà đại bá sẽ mang cái gì ngon về cho ngươi ăn chắc" Đỗ Phương Linh cười nhạo."Hahah, không có gì" Đỗ Cẩm Ninh cười gượng hai tiếng, trong lòng tự có tính toán, trong miệng lại nói:"Mẫu thân, đại bá mẫu rất coi trọng quy củ, nếu nhìn thấy nhà chúng ta ở mất một gian nhà của bọn họ chắc lại nói ra nói vào"."Đúng vậy", nhắc tới việc này Trần thị lại cảm thấy lo lắng. Trương thị tự coi mình là người trong huyện nên rất là kiêu ngạo ".Nàng không dám soi mói Đỗ Thần Sinh cùng Ngưu thị nhưng đối với Nhị phòng cùng tam phòng thì luôn đâm trọc từ quy củ cho đến cách ăn mặc để tỏ ra mình rất là cao quý." Như vậy, chúng ta cần kê thêm một tấm giường ở trong phòng để phân chỗ ngủ cho Ninh nhi nằm riêng không lại bị nói ra nói vào ".Mọi người nói chuyện xong liền lên giường đi ngủ. Đỗ Cẩm Ninh luôn muốn đem tiền đưa vào tay Trần thị nên cả đêm ngủ không thấy an ổn.Trời vừa hửng sáng, nàng đã tỉnh lại, vậy mà vẫn dậy sau mọi người. Thừa dịp trong phòng không có ai nàng móc ra tám mươi văn tiền đưa cho Trần thị, Trần thị kinh sợ vội nói:"Không tốn nhiều tiền như vậy đâu, chỉ cần hai mươi văn tiền là đủ ".Cây cối ở sau núi đều là của thôn, nếu nhà nào muốn làm ván giường đều được phép lên núi đốn cây để làm, chỉ cần mất tiền để đem gỗ cưa thành tấm ván, nàng có quen biết với vợ của thợ mộc trong thôn nên nhiều nhất họ chỉ thu của nàng mười văn tiền, còn thừa mười văn tiền để mua dầu với muối.Đỗ Cẩm Ninh cũng biết tiền đồng thời này rất nặng, để trong túi sẽ va đập vào nhau kêu leng keng, dễ bị người phát hiện, Ngưu thị rất là mẫn cảm với tiền tài, nếu để bà ta phát hiện lại có thể làm to chuyện. Nàng chỉ đành đếm hai mươi văn tiền đưa lại cho Trần thị.Nhìn bóng Trần thị đi xa, nàng chuẩn bị đem hai quyển thoại bản hôm qua Đỗ Vân Xương đưa cho mình lấy ra xem.Nàng xem qua một lần liền ném qua một bên, thời đại này, văn nhân viết ra thoại bản trình độ cũng không cao, nội dung đều la lá giống nhau, đều là câu chuyện tình yêu của tài tử và giai nhân, khắc họa nhân vật nữ thì đơn giản, nông cạn, thiên kim tiểu thư ngẫu nhiên nhìn thấy các tú tài nghèo tuấn tú là ngày nhớ đêm mong nên đem cha mẹ, thanh danh, sự giáo dục hằng ngày ném ra sau đầu, tìm mọi cách để hẹn hò với tên tú tài đó, thậm chí còn thất thân cho hắn, kết quả là có con nhưng lại bị cha mẹ ngăn trở, vì thế tú tài đi kinh đô thi đỗ trạng nguyên quay về lấy vị tiểu thư này. Nội dung này giống với các cuốn truyện Tây sương ký, Mẫu đơn đình..Đi sang bên nhà ông bác chơi một lúc đến khi về thì đã thấy Diêu thị chắp tay đứng ở cửa, Diêu thị cười lạnh nói"Đây là leo lên được cành cao rồi à? Suốt ngày chạy sang đại phòng chơi, ngươi có giỏi thì đi luôn đừng chở về ". Nữ nhân này như con chó điên chỉ cần có cơ hội liền loạn cắn người, nàng liếc nhìn Diêu thị một cái liền đi ngang qua người nàng ta." Liên quan gì đến ngươi "Sau đó, liền thuận tay đóng luôn cửa lại, đem Diêu thị nhốt ở ngoài. Nếu không phải Diêu thị dừng lại kịp thời thì cửa đã đập chúng cái mũi của ả." Ngươi là cái đồ đoản mệnh quỷ, đồ khắc phụ, đồ tang môn tinh, ngươi có giỏi đừng bước ra khỏi cửa nếu không lão nương cho ngươi biết tay. Bên kia cánh cửa Đỗ Dần Sinh đang vì chuyện không thể làm Đỗ Cẩm Ninh đi đọc sách mà tức giận liền nghe thấy tiếng mắng của Diêu thị, ông bước nhanh ra cửa, đứng ở cửa lớn của Nhị phòng quát "Ngươi muốn cho ai biết tay hả, Đỗ gia có đứa con dâu kiếm chuyện như ngươi mới không được an bình. Vân Ngũ đâu? Hắn đi chỗ nào rồi, mau ra đây đem đồ đàn bà chanh chua này hưu đi".Mông thị vội chạy ra khuyên "Thôi được rồi, ngươi đừng mắng nữa, đi chở về thôi". Đỗ Dần Sinh lại đẩy tay nàng ra, vẫn gào lên "Vân ngũ, Đỗ Vân Ngũ.."Đỗ Thần Sinh vốn định giả chết nhưng nghe thấy từng tiếng kêu của đại ca mình liền không thể ngồi yên được. Vén rèm ra ngoài, hắn trừng mắt nhìn Diêu thị rồi quay ra nói với Đỗ Dần Sinh"Vân Ngũ, hắn có việc vào trong thành rồi, đại ca ngươi đừng tức giận nữa, chờ buổi tối Vân ngũ trở về ta sẽ bảo hắn dậy dỗ lại người đàn bà này".Diêu thị vội biện giải "Đại bá, người nghe ta nói, không phải ta mắng nàng, là nàng mắng ta trước, ta là trưởng bối nên giáo huấn nàng thôi, sao nỗi sai lại là ta chịu?". Vừa nói liền ngồi thụp xuống mà khóc.Chỉ là nàng ta xưa nay đanh đá, trước kia chuyện đánh chửi hài tử của tam phòng là chuyện thường như cơm bữa, giờ lại đổi trắng thay đen thế này khiến cho những người đứng xem phải bật cười."Nhị tức phụ nhà Đỗ gia, ngươi đừng giả vờ đáng thương, Ninh nhi bị ngươi đánh rất nhiều lần, bình thường nàng trốn ngươi còn không kịp làm sao dám đánh ngươi, đừng có nói ngoa giữa ban ngày"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương