Em Chỉ Là Thế Thân
Chương 2
Đêm đó, Phó Hàng cũng không nhắc đến chuyện Lý Gia Kỳ đã quay về, tôi cứ nghĩ anh ấy sẽ không còn chờ được mà lập tức nói lời chia tay để quay lại với Lý Gia Kỳ.
Trên chiếc giường lớn, Phó Hàng vẫn nằm bên cạnh tôi, bàn tay vẫn vòng qua eo tôi như một thói quen.
Có đôi khi tôi cảm nhận được mình dường như đã bắt lấy được trái tim của anh ấy, tuy bề ngoài anh ấy lạnh lùng nhưng anh ấy vẫn đối với tôi rất tốt. Phó Hàng thường mang tôi đi gặp bạn bè và giới thiệu với mọi người tôi là bạn gái của anh. Anh ấy cũng hay tặng quà cho tôi, rất rất nhiều quà tặng của anh ấy, nhưng tôi quên mất… Phó Hàng chưa bao giờ nói yêu tôi dù chúng tôi đã ở bên cạnh nhau ba năm.
Mấy ngày sau đó, Phó Hàng đêm nào cũng về trễ, trên người lúc nào cũng lưu lại mùi nước hoa phụ nữ kia. Dần dần, tôi không còn bận tâm đến việc nấu cơm cho anh ấy nữa, vì dù sao cuối cùng nó cũng sẽ vào sọt rác.
Đêm đó, Phó Hàng quay về nhà đúng giờ như trước kia, tôi ngồi ở ghế sô pha xem tivi, căn bếp lạnh lẽo không có chút hơi ấm, tôi có chút bất ngờ nhìn về phía Phó Hàng lên tiếng: “Hôm nay anh không bận sao?”
Phó Hàng nhíu mày, nhìn lên bàn ăn trống rỗng: “Hôm nay cô không nấu cơm?”
Tôi lắc đầu: “Ừm, em nghĩ anh bận không về.”
Phó Hàng có chút không vui: “Tôi không về ăn, em cũng không ăn à?”
Tôi sững sờ một chút, Phó Hàng là đang quan tâm đến tôi sao? Nhưng tôi lại nghĩ, có lẽ anh ấy chỉ không vui vì tôi không nấu cơm mà thôi: “Em giảm cân.”
Nghĩ cũng buồn cười, tôi đã gầy đi mấy cân kể từ khi nhận được tin tôi sắp chết, vậy mà Phó Hàng chỉ nhìn tôi rồi nói: “Ừ.”
Tôi nhìn thấy Phó Hành không vui, tôi cũng không vui…
“Anh chưa ăn tối phải không, em nấu mì cho anh nhé.”
Phó Hàng có vẻ rất đói, anh ngồi ăn mì rất ngon lành, tôi có chút tự tán thưởng tài nghệ của mình.
Ăn xong, Phó Hàng lại nói: “Gần đây tôi có chút việc bận, từ ngày mai sẽ về đúng giờ.”
Nghe anh sẽ về đúng giờ, trong lòng tôi bỗng nhiên có chút rộn ràng. Tôi thật sự muốn những ngày cuối đời, tôi được ở bên cạnh người mình yêu, vậy nên tôi sẽ không náo động, không gây sự, chỉ cần anh im lặng không nói, tôi cũng làm như không biết cái gì cả.
Nghĩ vậy, sáng hôm sau tôi dậy rất sớm, tôi chuẩn bị hộp đồ ăn sáng cho anh, lúc xuống lầu, Phó Hàng còn từ phía sau ôm lấy tôi, hôn lên cổ tôi: “Tiểu Niệm, đêm qua em tuyệt lắm.”
Gương mặt tôi đỏ bừng, đưa hộp cơm vào tay anh, nở nụ cười cong đôi khóe mắt: “Phó Hàng, dạ dày anh không tốt, đừng tùy tiện ăn đồ ăn bên ngoài.”
Phó Hành gật đầu, nhận lấy hộp cơm rồi lên xe rời đi.
Tôi xin nghỉ việc mấy ngày trước, những ngày tháng cuối đời này, tôi không muốn lao theo đồng tiền nữa, tôi muốn dành nó cho Phó Hành.
Buổi sáng, tôi đến công ty thu dọn đồ dùng xong, trên đường quay về nhà, tôi đi ngang qua một cửa hàng bánh bao xíu mại, nhớ Phó Hàng rất thích nên ghé mua hai phần.
Tôi đến công ty của Phó Hàng, ba năm bên nhau, anh cũng thường gọi tôi mang đồ đến công ty giúp anh không ít lần, mọi người đều biết tôi là bạn gái của anh.
Vậy nên lễ tân nhìn thấy tôi đều tươi cười mời tôi đi lên.
Đi đến văn phòng của anh, từ phía xa đã nhìn thấy Phó Hàng đang cúi đầu lại gần một cô gái có thân hình xinh đẹp, mái tóc uốn lọn gợn sóng che nửa cái lưng, cô ta đang ngẩng đầu nhìn lên, giống như là họ đang hôn nhau.
Cô gái ấy là Lý Gia Kỳ.
Lý Gia Kỳ nhìn thấy tôi đầu tiên, chị ta làm bộ kinh ngạc, sau đó lùi về sau hai bước nhìn tôi đang từ từ đi tới: “Tiểu Niệm, đã lâu không gặp.”
Tiểu Niệm? Từ khi nào tôi và chị ta có mối quan hệ để gọi thân thiết như vậy?
Tôi không nói gì, ánh mắt Phó Hàng cũng rất bình tĩnh nhìn tôi, cứ như anh không hề làm điều gì sai với tôi.
“Tiểu Niệm, nghe nói em và A Hàng đang hẹn hò phải không? Đừng hiểu nhầm, khi nãy A Hàng chỉ là thổi bụi mắt giúp chị mà thôi.” - Lý Gia Kỳ bước đến, trên tay vẫn cầm hộp đồ ăn buổi sáng tôi chuẩn bị anh cho: “Buổi sáng chị hơi vội cho cuộc họp nên không kịp ăn sáng, vậy nên A Hàng mới đưa đồ ăn sáng của anh ấy cho chị, bây giờ chị đến trả hộp lại cho anh ấy, em đừng hiểu nhầm.”
Tôi nhìn hộp đồ ăn trong tay Lý Gia Kỳ, đưa mắt nhìn Phó Hàng, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của anh, tôi chỉ biết nở nụ cười: “Chị hiểu nhầm rồi, tôi và Phó Hàng chỉ là bạn bè.”
Lý Gia Kỳ có chút sững sờ: “Vậy sao, chị nghe bạn bè anh ấy nói anh ấy có bạn gái tên Tô Niệm, thì ra chỉ là hiểu nhầm sao?”
Tôi không muốn nói chuyện với cô ta một chút nào, gật đầu rồi nhìn Phó Hàng nói: “Định đến bắt Phó tổng mời tôi ăn cơm, có lẽ anh bận rồi, vậy không làm phiền anh.”
Nói xong tôi quay người rời đi, trong lòng tôi tất nhiên là rất tức giận, còn có không cam tâm và sợ hãi… có lẽ tối nay Phó Hàng sẽ nói chia tay.
Trên chiếc giường lớn, Phó Hàng vẫn nằm bên cạnh tôi, bàn tay vẫn vòng qua eo tôi như một thói quen.
Có đôi khi tôi cảm nhận được mình dường như đã bắt lấy được trái tim của anh ấy, tuy bề ngoài anh ấy lạnh lùng nhưng anh ấy vẫn đối với tôi rất tốt. Phó Hàng thường mang tôi đi gặp bạn bè và giới thiệu với mọi người tôi là bạn gái của anh. Anh ấy cũng hay tặng quà cho tôi, rất rất nhiều quà tặng của anh ấy, nhưng tôi quên mất… Phó Hàng chưa bao giờ nói yêu tôi dù chúng tôi đã ở bên cạnh nhau ba năm.
Mấy ngày sau đó, Phó Hàng đêm nào cũng về trễ, trên người lúc nào cũng lưu lại mùi nước hoa phụ nữ kia. Dần dần, tôi không còn bận tâm đến việc nấu cơm cho anh ấy nữa, vì dù sao cuối cùng nó cũng sẽ vào sọt rác.
Đêm đó, Phó Hàng quay về nhà đúng giờ như trước kia, tôi ngồi ở ghế sô pha xem tivi, căn bếp lạnh lẽo không có chút hơi ấm, tôi có chút bất ngờ nhìn về phía Phó Hàng lên tiếng: “Hôm nay anh không bận sao?”
Phó Hàng nhíu mày, nhìn lên bàn ăn trống rỗng: “Hôm nay cô không nấu cơm?”
Tôi lắc đầu: “Ừm, em nghĩ anh bận không về.”
Phó Hàng có chút không vui: “Tôi không về ăn, em cũng không ăn à?”
Tôi sững sờ một chút, Phó Hàng là đang quan tâm đến tôi sao? Nhưng tôi lại nghĩ, có lẽ anh ấy chỉ không vui vì tôi không nấu cơm mà thôi: “Em giảm cân.”
Nghĩ cũng buồn cười, tôi đã gầy đi mấy cân kể từ khi nhận được tin tôi sắp chết, vậy mà Phó Hàng chỉ nhìn tôi rồi nói: “Ừ.”
Tôi nhìn thấy Phó Hành không vui, tôi cũng không vui…
“Anh chưa ăn tối phải không, em nấu mì cho anh nhé.”
Phó Hàng có vẻ rất đói, anh ngồi ăn mì rất ngon lành, tôi có chút tự tán thưởng tài nghệ của mình.
Ăn xong, Phó Hàng lại nói: “Gần đây tôi có chút việc bận, từ ngày mai sẽ về đúng giờ.”
Nghe anh sẽ về đúng giờ, trong lòng tôi bỗng nhiên có chút rộn ràng. Tôi thật sự muốn những ngày cuối đời, tôi được ở bên cạnh người mình yêu, vậy nên tôi sẽ không náo động, không gây sự, chỉ cần anh im lặng không nói, tôi cũng làm như không biết cái gì cả.
Nghĩ vậy, sáng hôm sau tôi dậy rất sớm, tôi chuẩn bị hộp đồ ăn sáng cho anh, lúc xuống lầu, Phó Hàng còn từ phía sau ôm lấy tôi, hôn lên cổ tôi: “Tiểu Niệm, đêm qua em tuyệt lắm.”
Gương mặt tôi đỏ bừng, đưa hộp cơm vào tay anh, nở nụ cười cong đôi khóe mắt: “Phó Hàng, dạ dày anh không tốt, đừng tùy tiện ăn đồ ăn bên ngoài.”
Phó Hành gật đầu, nhận lấy hộp cơm rồi lên xe rời đi.
Tôi xin nghỉ việc mấy ngày trước, những ngày tháng cuối đời này, tôi không muốn lao theo đồng tiền nữa, tôi muốn dành nó cho Phó Hành.
Buổi sáng, tôi đến công ty thu dọn đồ dùng xong, trên đường quay về nhà, tôi đi ngang qua một cửa hàng bánh bao xíu mại, nhớ Phó Hàng rất thích nên ghé mua hai phần.
Tôi đến công ty của Phó Hàng, ba năm bên nhau, anh cũng thường gọi tôi mang đồ đến công ty giúp anh không ít lần, mọi người đều biết tôi là bạn gái của anh.
Vậy nên lễ tân nhìn thấy tôi đều tươi cười mời tôi đi lên.
Đi đến văn phòng của anh, từ phía xa đã nhìn thấy Phó Hàng đang cúi đầu lại gần một cô gái có thân hình xinh đẹp, mái tóc uốn lọn gợn sóng che nửa cái lưng, cô ta đang ngẩng đầu nhìn lên, giống như là họ đang hôn nhau.
Cô gái ấy là Lý Gia Kỳ.
Lý Gia Kỳ nhìn thấy tôi đầu tiên, chị ta làm bộ kinh ngạc, sau đó lùi về sau hai bước nhìn tôi đang từ từ đi tới: “Tiểu Niệm, đã lâu không gặp.”
Tiểu Niệm? Từ khi nào tôi và chị ta có mối quan hệ để gọi thân thiết như vậy?
Tôi không nói gì, ánh mắt Phó Hàng cũng rất bình tĩnh nhìn tôi, cứ như anh không hề làm điều gì sai với tôi.
“Tiểu Niệm, nghe nói em và A Hàng đang hẹn hò phải không? Đừng hiểu nhầm, khi nãy A Hàng chỉ là thổi bụi mắt giúp chị mà thôi.” - Lý Gia Kỳ bước đến, trên tay vẫn cầm hộp đồ ăn buổi sáng tôi chuẩn bị anh cho: “Buổi sáng chị hơi vội cho cuộc họp nên không kịp ăn sáng, vậy nên A Hàng mới đưa đồ ăn sáng của anh ấy cho chị, bây giờ chị đến trả hộp lại cho anh ấy, em đừng hiểu nhầm.”
Tôi nhìn hộp đồ ăn trong tay Lý Gia Kỳ, đưa mắt nhìn Phó Hàng, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của anh, tôi chỉ biết nở nụ cười: “Chị hiểu nhầm rồi, tôi và Phó Hàng chỉ là bạn bè.”
Lý Gia Kỳ có chút sững sờ: “Vậy sao, chị nghe bạn bè anh ấy nói anh ấy có bạn gái tên Tô Niệm, thì ra chỉ là hiểu nhầm sao?”
Tôi không muốn nói chuyện với cô ta một chút nào, gật đầu rồi nhìn Phó Hàng nói: “Định đến bắt Phó tổng mời tôi ăn cơm, có lẽ anh bận rồi, vậy không làm phiền anh.”
Nói xong tôi quay người rời đi, trong lòng tôi tất nhiên là rất tức giận, còn có không cam tâm và sợ hãi… có lẽ tối nay Phó Hàng sẽ nói chia tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương