Em Có Thể Sẽ Không Yêu Anh!

Chương 54: Ích Kỷ



Vũ Tuệ biết được người đàn ông này tên là Kiện Thái, là tác giả của luận văn mấu chốt về sự kiện Khởi Nguyên, Kiện Thái là học sinh của người ngoài cuộc C bị đương sự A giết chết, sau khi cầm tài sản của người ngoài cuộc C thì phát hiện ra áng luận do sinh viên nộp lên trong hòm thư máy tính của những tài sản mà hắn lấy được.

Hắn thật sự là một kẻ điên có chỉ số thông minh cao, có mắt nhìn lại mang theo tư tưởng điên cuồng, cho nên mới đọc hết những luận văn của sinh viên mà những kẻ sát nhân bình thường chẳng ai làm vậy, hơn nữa còn ghi nhớ từng bài một.

Thiên tài và kẻ điên quả thật chỉ cách nhau một bức tưởng mỏng.

Tìm được tác giả thực sự của bài luận, Vũ Tuệ cuối cùng cũng có thể tiến vào bước tiếp theo, cô bắt đầu thu thập số liệu.

Đây là công đoạn gian nan nhất, cô cần phải hiểu biết chuyện cũ của tác giả Kiện Thái cũng như người ngoài cuộc C, tính cách của bọn họ, thành viên gia đình cũng như tính cách bạn bè xung quanh, số liệu phải được thu thập cẩn thận tỉ mỉ, hơn nữa còn phải chính mắt nghiệm chứng mới có thể tiến hành tính toán.

Loại chuyện rườm rà buồn tẻ này vẫn có những nhân viên chuyên môn đi thu thập, không cần nhất thiết phải là tính toán sư làm, nhưng chuyện Vũ Tuệ phải làm sắp tới liên quan đến biến hóa của tương lai, chuyện này nhất định không dễ dàng được cho phép.

Mọi người đều biết, bảo vệ quỷ đạo phát triển của lịch sử vốn có, còn khó hơn so với việc thay đổi, đặc biệt là cải biến ở một năm xa xôi như vậy, chẳng sợ chỉ là một cải biến nho nhỏ, muốn thu thập số liệu rồi tiến hành tính toán, theo dõi sự tình còn phải gánh vác những nguy hiểm tiếp đó.

Đối với người tương lai mà nói, dù sao kết quả như vậy là được rồi, không ảnh hưởng gì, đương sự A có phải nguyên tác hay không cũng chẳng sao.

Nhưng mà đối với Tuệ thì đây chính là chuyện quan trọng nhất trong đời này của cô.

Cô muốn đạt được mục đích, chỉ có thể dựa vào toàn bộ khả năng của bản thân.

Lại là một hành trình dài gian truân, nhưng mà bởi vì mỗi ngày, ánh sáng nhạt ngưng tụ trong bàn tay cô dần phát triển, Vũ Tuệ cũng có thêm động lực chờ mong.

Sau khi số liệu thu thập đầy đủ đã có thể bắt đầu tính toán, có lẽ trước đây Vũ Tuệ chưa từng tiến hành quá trình tính toán với số liệu lớn như vậy, bởi vì thứ cô đang tính toán chính là từ đoạn lịch sử bị cải biên tới toàn bộ quá trình phát triển về sau của nhân loại.

Cô tiêu tốn ba năm, mỗi ngày chỉ ngủ bốn tiếng, không ngừng gặp phải chướng ngại cũng không ngừng đột phá chướng ngại, đến khi ngủ trong giấc mơ cũng toàn là phương trình và số liệu, mỗi ngày đều tiêu hao hết tinh lực, đến khi ngã lên giường là say giấc, cả cơ thể cũng chẳng buồn nhúc nhích, cuối cùng cô cũng hoàn thành tính toán của mình, hơn nữa còn nhận được kết quả không thể tin được.

Sợ trong quá trình tính toán có sai lầm cho nên Vũ Tuệ thực hiện tính toán lại hai lần nữa, xác nhận bản thân không có sai sót trong quá trình tính toán mới khiếp sợ che miệng lại.

Vì để có được kết quả này, từ đầu đến cuối, Vũ Tuệ tiêu phí 20 năm, trong gương là bản thân cô vẫn không chút nào thay đổi vì sống ở nơi như Vĩnh Hằng Thành, thời gian vẫn luôn tựa như ngưng đọng, chỉ chậm rãi trông qua, cô vẫn như ngày ấy, vẫn là một thiếu nữ, nhưng cô biết, ở bên ngoài thời gian nước chảy, xuân đi thu tới, ba mẹ Lương Bình đã qua đời, Đồng Bình cũng trở thành một ông lão, những người từng đem lòng thầm mến giáo sư Lương Bình của cô cũng đã quên hắn, mà cô cuối cùng cũng đợi được câu trả lời của vận mệnh.

Cái gọi là trời xanh không phụ lòng người hẳn là như vậy đi.

Vũ Tuệ tìm tới hai người bạn mà cô tin tưởng là Orefin và Baker, nếu như Sa Sa còn ở Vĩnh Hằng Thành, tất nhiên cô ấy cũng là người mà cô muốn tìm đến nhất, chỉ tiếc Sa Sa không thể quay lại Vĩnh Hằng Thành được nữa.

“ Hiếm khi thấy cô rảnh để mời bọn tôi uống trà.” Baker vừa đến đã nói.

Orefin theo sau, vẫn là bộ dáng lạnh lùng trước giờ, khuôn mặt Baker cũng thuộc kiểu lạnh lùng, nhưng một người hiểu được tình ái, còn một người không, thì dù cho bên ngoài giống nhau nhưng người ta vẫn cảm thấy được sự bất đồng ở cả hai.

“ Thật ra tôi có chuyện quan trọng muốn nhờ hai người hỗ trợ.”

“ Biết rồi.” Orefin hừ lạnh một tiếng.

Vũ Tuệ đưa bọn họ đến thư phòng, thần sắc nghiêm trọng cất lời: “ Tôi sẽ tiến hành cải biến cấp 1, về Sự Kiện Khởi Nguyên.”

Hai người nghe được đồng thời nhíu mày, Orefin lập tức không vui nói: “ Còn chưa từ bỏ ý định?”

Baker kinh ngạc nhìn hắn, như là không rõ những lời này của Orefin có ý gì, hồi lâu mới nhớ tới chuyện Vũ Tuệ từng có một đoạn tình cảm với đương sự B liên quan đến Sự Kiện Khởi Nguyên, nhưng mà chuyện đã qua lâu lắm rồi nên hắn mới không phản ứng kịp.

“ Không phải là vì chuyện riêng của tôi, hai người xem.” Vũ Tuệ đưa kết quả tính toán tới trước mặt hai người họ: “ Thật ra đương sự A ở Sự Kiện Khởi Nguyên hoàn toàn có thể loại bỏ được, nếu như không có hắn ta, vậy thì người đàn ông tên Kiện Thái này sẽ trở thành đương sự A, sau khi luận văn của hắn nộp lên sẽ được thầy giáo coi trọng và cho hắn cơ hội phản biện đăng báo, bốn trăm năm sau, tiến sĩ cũng sẽ từ áng luận này mà có được linh cảm về kỹ thuật xuyên qua thời không, nhân loại vẫn sẽ lợi dụng kỹ thuật xuyên qua thời không khi gặp nguy cơ bị tiêu diệt để vãn hồi kết cục.

Càng không thể ngờ hơn là nhờ điều này mà trong quá trình phát triển của nhân loại, kỹ thuật xuyên qua thời không sẽ phát triển rất tốt, hơn nữa cũng được giám sát nghiêm khắc và kiềm hãm các yếu tố tác động cho nên kỹ thuật sẽ không bị lộ trước mặt kẻ địch và tất nhiên chiến tranh thời không sẽ không xảy ra, tương lai nhân loại cũng không cần phải tiến hành cải biến cuộc sống mới có thể có tương lai nữa!”

Không thể tưởng tượng nhất chính là, chỉ cần tiến hành một lần cải biến đơn giản như vậy thì tương lai nhân loại có thể tiến vào quỹ đạo, cái gì gọi là quỹ đạo? Là có thể chịu trách nhiệm về hành vi của bạn thân, mất đi chính là mất đi, cái cần đến vẫn sẽ đến, mà không phải bởi vì bản thân không đủ nỗ lực mới mất đi, sau khi mất đi điều mình trân quý lại cảm thấy hối hận rồi vẫn còn có thể làm lại từ đầu, đó là không ngừng sửa chữa cuộc sống của mình, cũng sửa chữa cả cuộc sống của người khác để đạt được hạnh phúc.

Lúc Vũ Tuệ nhìn thấy kết quả tính toán này, mới kinh ngạc phát hiện ra đây là điều chính xác nhất, đây không phải chính là yêu cầu cơ bản nhất của cuộc sống loài người nên có sao?

“ Cô nói là cô đã tính toán Sự Kiện Khởi Nguyên, là tính toán mấy chục năm lịch sử nhân loại từ lúc bắt đầu tới hiện tại?” Baker không thể tin được nhìn cô: “ Chẳng lẽ thời gian dài như vậy, cô lấy cớ du lịch thời không để giải sầu, nhưng thực chất…”

“ Đúng vậy.” Vũ Tuệ nhìn bọn họ.

“ Vậy thì sao? Cô muốn chúng tôi làm gì?” Orefin vô cảm nói.

“ Tôi muốn xin tiến hành cải biến Sự Kiện Khởi Nguyên, tại đây tôi muốn nhờ hai người kiểm nghiệm lại quá trình tính toán của tôi thêm lần nữa, chứng minh kết quả này là chính xác, không có nhầm lẫn, không có tâm tư riêng giở trò lừa gạt.

Các số liệu thu thập được đều ở đây, hai người đều có thể nhanh chóng hoàn thành.

Cầu xin hai người.” Vũ Tuệ cong eo thật thấp cúi đầu trước hai người bọn họ.

Vốn dĩ muốn tiến hành bất kỳ cải biến nào, cho dù là thay đổi vận mệnh của một người râu ria thì cũng bắt buộc phải làm đơn xin mới có thể tiến hành, càng không cần nói sau khi Sa Sa làm phản thì bất cứ sự kiện lịch sử trọng điểm nào cũng bị theo dõi sát sao, tự tiện tiến hành bất kỳ cải biến nào thì nháy mắt đều sẽ bị coi là có ý đồ gây rối.

Đối mặt với thỉnh cầu, Baker quả thật là không thể cự tuyệt, sắc mặt Orefin cũng không tốt nhưng vẫn miễn cưỡng đáp ứng.

Dùng suốt hai tuần kiểm nghiệm kết quả cuối cùng bọn họ cũng có câu trả lời cho Vũ Tuệ, tính toán của cô quả thật không có sai lầm, Sự Kiện Khởi Nguyên có thể thay đổi được, sau khi sự kiện được cải biến thì không chỉ có người cô chờ đợi có thể sống sót mà ngay cả những người từng bị đương sự A giết hại cũng có thể sống sót, thậm chí chuyện này cũng không có hại gì tới sự phát triển của loài người, kết quả tính toán như vậy, tuyệt đối không có khả năng không được thông qua.

Đến khi Vũ Tuệ viết đơn xin, hai tay cô đều đang run rẩy, một khoảng thời gian dài trôi qua, có đôi khi cô sẽ kinh ngạc không hiểu sao bản thân không hề quên đi hình bóng của Lương Bình, vì điều gì mà tình cảm cô dành cho hắn vẫn không chút phai nhạt, sau đó cô nhìn Vĩnh Hằng Thành lạnh băng thời gian nơi đây tựa như ngưng đọng, nhìn những ma trận phương trình trên máy tính lạnh băng, nhìn những khuôn mặt lạnh lùng của đồng nghiệp, ở nơi đây yêu cầu bọn họ phải lạnh lùng vô cảm như vậy, đa số bọn họ đều tuân theo yêu cầu mà làm việc… nên sẽ không có người yêu cô như hắn, yêu không có nguyên tắc, quên cả bản thân, yêu điên cuồng, thuần túy, đến cả sinh mạng cũng sẵn sàng vứt bỏ vì cô.

Không có ai sẽ yêu cô giống như Lương Bình, mà cô cũng sẽ không thể yêu bất cứ ai được như hắn.

Cho nên vết sẹo của cô mới không tài nào khép lại được, đêm khuya nằm mơ nước mắt rơi đầy trên mặt, bị nổi nhớ nhung và cô đơn gặm nhấm, bồi hồi điên cuồng cả đoạn thời gian dài.

Khi nộp đơn xin, Vũ Tuệ cũng gửi kèm theo bốn huân chương anh hùng của cô.

Mỗi một huân chương đều đại diện cho những lần có công xoay chuyển trong cuộc chiến thời không cứu vớt tương lai, đều do tổng thống và Geola đích thân trao tặng, bốn huân chương này cũng đủ triệt tiêu hành vi tội phạm của cô vì dám tự ý đụng chạm đến Sự Kiện Khởi Nguyên.

Nhờ bốn huân chương này mà khi đơn xin trình lên quả nhiên Vũ Tuệ không bị hỏi tội, cô bắt đầu thấp thỏm chờ đợi.

Nhưng vài ngày sau đơn xin bị bác bỏ vì lý do sự cải biến này quá mức trọng đại, chỉ có ba tính toán sư tính toán và nghiệm chứng không đủ thận trọng.

Vì thế Vũ Tuệ lại đi tìm các tính toán sư khác trong văn phòng hỗ trợ, cũng có người lạnh nhạt cự tuyệt, cũng có những người miễn cưỡng đồng ý vì sự khẩn cầu cố chấp của cô, nhưng bởi vì năng lực không đủ, nên thời gian phản hồi cho Vũ Tuệ có dài có ngắn khác nhau, vất vả lắm mới thu được toàn bộ phản hồi, Vũ Tuệ tiến hành xin lần hai.

Đơn xin lại lần nữa bị bác bỏ, lý do lần này là trong quá trình tính toán có nhiều chỗ làm người xem không hiểu.

Vì thế Vũ Tuệ lại tiến hành chú giải tỉ mỉ những chỗ mà người ngoài ngành xem không hiểu ra rồi lại đệ đơn xin lần ba.

Lần thứ ba đơn xin bị bác bỏ.

Lần thứ tư đơn xin vẫn bị bác bỏ như cũ.

Lần thứ năm vẫn tiếp tục bị bác bỏ.

Lý do bác bỏ có nhiều, tựa như là bới lông tìm vết, nhưng Vũ Tuệ lại chấp nhất một cách đáng sợ, bọn họ bác bỏ một lần, cô lại khắc phục lý do bác bỏ, mãi đến khi bọn họ không tìm ra bất kỳ lý do nào để bác bỏ đơn xin nữa, mới gọi những tính toán sư đã giúp Vũ Tuệ kiểm tra kết quả gọi lên phòng hội nghị.

Vĩnh Hằng Thành ngoại trừ người phụ trách tối cao là Geola thì còn sáu người nữa.

Nhìn thấy Vũ Tuệ, ánh mắt Geola vẫn tràn ngập từ ái như cũ, hắn nói: “ Trên cơ bản thì đơn xin của con không có vấn đề gì, nhưng chuyện cải biến lần này trọng đại, chúng ta còn phải tiến hành xác nhận lần cuối.” Ánh mắt hắn chuyển về phía Orefin, Baker và vài vị tính toán sư: “ Các cậu xác nhận rằng tính toán để cải biến của tính toán sư Vũ Tuệ trong sự kiện Khởi Nguyên thật sự là không chút sai lầm nào?”

“ Lượng tính toán khổng lồ như vậy, tôi cũng không thể chắc chắn là không tồn tại chút sai sót nào.” Một vị tính toán sư tránh đi ánh mắt Vũ Tuệ nói.

“ Thật sự là không thể chắc chắn tính toán của tôi hoàn toàn chính xác.”

“ Dựa theo quy củ, đối với những sự kiện lịch sử xa xôi như vậy thì tránh đụng chạm mới tốt.”

Vũ Tuệ trừng lớn mắt, không dám tin tưởng nhìn bọn họ, ngay sau đó đem ánh mắt khẩn cầu chuyển hướng về phía Baker và Orefin.

Nhưng hai người họ lại tránh đi ánh mắt của Vũ Tuệ, trầm mặc.

Đương nhiên là đơn xin lại một lần nữa bị bác bỏ.

Geola gọi Vũ Tuệ đến văn phòng, gương mặt vẫn hiền từ như cũ, hắn nói: “ Con phải hiểu cho chúng ta, Vũ Tuệ, chúng ta không thể mạo hiểm như vậy.

Cho dù là ngay tại Sự Kiện Khởi Nguyên hay các sự kiện phát sinh liên qua, kỹ thuật xuyên qua thời không không nên có bất luận cải biến nào, nếu có thì Vĩnh Hằng Thành sẽ lập tức chịu ảnh hưởng, chúng nó chắc chắc sẽ thay đổi sau khi cũng ta cải biên lịch sử, chúng ta lại không thể theo dõi sự biến đổi này, một khi có sai lầm cũng không thể nào sửa chữa lại được, chúng ta đều sẽ biến mất.

Không thể lấy vận mệnh của Vĩnh Hằng Thành ra mạo hiểm được, coi gái của ta.”

Vũ Tuệ nhìn gương mặt của Geola, chỉ cảm thấy thật nực cười, xưa nay ông ấy yêu cầu cô cải biến lịch sử, luôn nói rằng vì sự phát triển của nhân loại, cho nên những sinh mệnh biến mất là đáng giá, chúng ta sẽ đặt họ ở đáy lòng để cảm kích và tôn kính.

Khi đó ông ấy không nghĩ những người đó còn không phải là vì sự cải biến của bọn họ mà phải từ bỏ sinh mệnh sao? Những sinh mệnh bị từ bỏ đó còn vượt xa so với những người sống bên trong Vĩnh Hằng Thành!

Mà hiện tại, kết quả cô tính toán được đã nằm xoài trước mặt ông, nhưng lại bởi vì không thể theo dõi sự phát triển mà cự tuyệt đơn xin cải biến Sự Kiện Khởi Nguyên? Thậm chí không tiếc mọi thủ đoạn?

Vũ Tuệ rốt cuộc thấy rõ bộ mặt bên ngoài vĩ đại vô tư thật ra lại vô cùng ích kỷ của bọn họ, kiềm chế cơn giận, nhưng cô vẫn cảm nhận được toàn thân đang run rẩy.

Cô xoay người rời đi, quyết định bỏ qua Vĩnh Hằng Thành nộp thẳng đơn xin lên chính phủ.

Nhưng cô còn chưa kịp bước ra khỏi cửa đã bị quân thủ vệ bắt lấy.

“ Làm gì?!” Vũ Tuệ tức giận mắng.

Nhưng không có ai trả lời cô, cô bị nhốt vào nhà tù không có ánh mặt trời.

Bên trong nhà tù Vĩnh Hằng Thành chỉ bao trùm màu đen và không khí lạnh lẽo, Vũ Tuệ tức giận tới cực điểm, cảm xúc dồn nén từ lúc đơn xin bị bác bỏ lần thứ hai gần như bộc phát toàn bộ.

Nổ lực suốt một thời gian dài cuối cùng cũng tìm được hy vọng, rõ ràng đã ngay tầm mắt, lại có người trói chặt tay chân, ngăn cản cô, giống như giấc mộng lặp đi lặp lại những năm này, cô đứng sau cánh cửa, rõ ràng biết Lương Bình ở ngoài kia gặp phải cái gì, nhưng chỉ có thể đứng sau cửa đau khổ mà không làm gì được, sau khi tỉnh mộng cô khóc lớn, mà lúc này cô có cảm giác hệt như vậy, có lẽ cô sắp điên mất rồi.

Bình tĩnh lại…..

bình tĩnh lại….

bình tĩnh lại….Vũ Tuệ ôm lấy đầu gối, không ngừng cảnh báo bản thân, kiếm chế cơn nức nở.

Mà lúc này, Geola tìm tới Baker và Orefin nói: “ Tính toán sư Vũ Tuệ đã nhập ma, tất cả mọi chuyện đều là vì gặp phải đương sự B trong sự kiện Khởi Nguyên, vậy thì các ngươi tính toán một chút để ngăn nó gặp gỡ người đó mà không có chuyện gì ảnh hưởng tới Vĩnh Hằng Thành, sau đó trước khi nó gặp gỡ người kia thì đưa nó trở về.”

Nhận được mệnh lệnh, tâm tình Orefin và Baker thật sự phức tạp.

“ Ngài nói gì với cậu?” Một hồi lâu sau, Orefin mới lên tiếng.

“ ….

Nếu sự kiện Khởi Nguyên bị cải biến thì tỷ lệ Vĩnh Hằng Thành tồn tại sẽ là 20% và tỉ lệ tôi tiến hành xuyên qua thời không ở địa cầu đến thế kỷ 16 gặp được Trân Ni không tới 1%” Baker nói, hắn đau lòng nhắm mắt lại, hắn chưa từng có cảm giác bản thân thật ích kỷ làm sao.” Anh thì sao?”

Orefin không trả lời, nói nữa hắn thật sự không tin được, thậm chí còn có chút khó hiểu, Geola chỉ nói với hắn nếu Vĩnh Hằng Thành biến mất, Vũ Tuệ cũng sẽ biến mất thì hắn thật sự không thể ủng hộ cải biến.

Vũ Tuệ và bọn họ không giống nhau, bọn họ không ra đời ở Vĩnh Hằng Thành cho nên nếu nơi đây biến mất thì bọn họ vẫn ra đời trên thế giới này nhưng Vũ Tuệ là người Vĩnh Hằng Thành, cô ấy vì Vĩnh Hằng Thành mà ra đời cho nên Vĩnh Hằng Thành và cô ấy tồn tại chung một nhịp thở.

“ Tóm lại, chỉ cần ngăn cản cô ấy cùng người kia gặp gỡ, mọi chuyện sẽ tốt đẹp lên.”.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...