Em Còn Yêu Anh Không?

Chương 54: 50.000 Usd – Lời Tỏ Tình Bá Đạo.(Phần 3)



Rõ ràng, câu nói như tát nước vào mặt phụ nữ của Andrew không mang đến chút xúc động nào ngoài ánh mắt chán ghét của người trước mặt. Tuy nhiên, câu nói ngụ ý của anh cũng khiến Nga suy nghĩ ít nhiều. Đưa mắt nhìn anh với nhiều nghi hoặc.

Không bỏ qua cử chỉ trên gương mặt Nga một khắc nào, Andrew tỏ vẻ dửng dưng nói tiếp. Thực chất, trong lòng anh đang vô cùng căng thẳng.

“Nếu em nghĩ đây là một lời tỏ tình thì anh cũng không phản đối hay phủ nhận đâu. Ngược lại, anh sẽ rất…biết ơn em đó.”

Nga vì câu nói của Andrew mà làm cho đỏ mặt và bất ngờ. Cô nâng mắt ngây ngô nhìn anh đang tủm tỉm cười với mình. Thật sự, cô không hiểu nổi trong đầu người đàn ông này chứa thứ gì trong đó. Anh vòng vo làm cô khổ sở không biết bao nhiêu rồi, bây giờ lại tỏ tình với cô bằng một câu nói không lọt lỗ tai được chữ nào. Chẳng lẽ, trong miệng anh không có câu từ nào tử tế hơn sao? Cô dù biết chắc sẽ không chấp nhận anh, nhưng anh cứ lấp lửng kiểu này thật khiến cô khó mở miệng nói lời chối từ.

Sau đó, cô lại nhìn anh hoài nghi. Có phải vì biết chắc sẽ như vậy nên anh mới ra chiêu này?

Anh ta quả thật là xấu xa và thâm sâu. Nắm bắt suy nghĩ của người khác đúng là nghề của anh ta mà.

Nhưng người thâm sâu thì sẽ không tử tế trao cho cô số tiền lớn như vậy mà không đòi hỏi một điều kiện nào. Tự nhiên, cô lại trách chính mình vì ý nghĩ hồ đồ đó. Dẫu sao, đối với cô, với gia đình cô trong lúc này, anh thực sự là một đại ân nhân.

“Là anh..thích tôi? Là anh…có tình cảm với tôi? Là anh…yêu tôi?”

Andrew cong môi mỉm cười nhìn gương mặt vẫn vương chút ngỡ ngàng và điệu bộ ngập ngừng của Nga mà không giấu được nét cười nơi đáy mắt. Lúc này, nơi đó chỉ in bóng dáng một mình cô, tràn ngập niềm hạnh phúc khó miêu tả bằng lời.

“Nếu em nghĩ được như vậy thì anh rất mừng.”

“Là một lời khẳng định?”

Andrew mỉm cười hạnh phúc nhìn Nga, đưa tay miết lấy gò má xinh tươi của cô, ánh mắt yêu thương người đối diện không hề giấu giếm. Chỉ có điều lời nói thì không được êm mượt như bao người. Tuy vậy, tình yêu sâu sắc nồng nàn của anh dành cho cô thì khó ai sánh được. Dù miệng mồm thối tha vẫn không sửa được chút nào.

“Từ ngày gặp em, có bao giờ anh phủ nhận điều này? Chỉ có em là không muốn nghĩ đến hay chấp nhận mà thôi. Thực sự, anh làm như thế này cũng vì lòng… nhân đạo. Em đây quá là… hung dữ hiếm thấy. Vì sợ em ế chồng nên anh quyết định sẽ cưu mang em cả đời. Em nghĩ sao? Có cảm kích anh không?”

Andrew vừa nói dứt câu, đã thấy Nga cong môi lườm anh nổi giận quát.

“Tôi chưa bao giờ nghe kiểu tỏ tình nào bá đạo như anh. Để tôi nói cho anh biết để sau này rút kinh nghiệm với người sau. Chứ anh mà tỏ tình kiểu này thì có mà ế vợ cả đời.”

“Em yên tâm. Anh không có ý định nói với ai lần thứ hai. Ngoài em ra, không ai có tư cách được nghe câu đó.”

Tâm ý của Andrew trong câu nói vừa thốt ra không làm Nga động lòng. Thậm chí, cô còn cảm thấy bất lực khi không thể nói rõ vấn đề mà cô đang muốn hướng đến với anh.

“Tôi bó tay anh rồi. Nói cho anh biết, anh có dùng câu từ ngọt ngào với tôi. Tôi cũng không thể xuôi lòng mà chấp nhận anh, chứ đừng nói chi cái kiểu bá đạo ngang tàng không giống ai củng anh. Anh tỏ tình với tôi mà y như là anh tạt nước vào mặt tôi. Thật sự, trong đầu anh không còn nghĩ ra được điều gì đẹp đẽ, hành động nào ngọt ngào hơn hả? Ít ra là nếu tôi không thể yêu anh, nhưng cũng sẽ xúc động mà lưu giữa tình cảm của anh trong lòng như một kỷ niệm đẹp…”

Nga còn muốn mắng Andrew nhiều lắm. Dù cô biết làm như thế là không đúng. Nhưng thực sự, cô nghĩ rằng, cần phải có người nói với anh điều này, để anh có thể sửa đổi lại tính tình mà sống tốt hơn. Người có vẻ ngoài quá là anh tuấn như anh, nếu được tâm tính tốt nữa thì thiên hạ không ai sánh bằng. Tuy nhiên, dường như anh không bận tâm đến lời cô đang nói, dửng dưng như gió thổi qua tai rồi đột ngột ngắt lời cô.

“Em muốn ngọt ngào lãng mạn?”

“Ý tôi cũng không phải vậy. Tôi chỉ muốn nói…”

Nói đến đây Nga bất thình lình dừng lại. Vì đang hăng máu nên cô không nhận ra khuôn viên tròn bên ngoài đã được hàng trăm cây nến lung linh thắp sáng tự khi nào. Chỉ đến khi một nửa gò má bị ánh nến chiếu vào cô mới quay sang nhìn ra ban công rộng rãi bằng ánh mắt vô cùng bất ngờ và choáng ngợp.

“Như vầy đủ ngọt ngào chưa?”

Andrew tiến lại gần phía sau Nga hơi, đưa đôi bàn tay chạm vào đôi vai gầy của cô siết nhẹ, khẽ rót vào tai cô lời nói vô cùng cưng chiều.

Nga quay người nhẹ ra phía sau nhìn nét mặt chứa đầy nét cười đang chăm chú nhìn mình rồi nhìn ra sân thượng một lần nữa. Trong ánh nến lung lung màu kem nhạt ngọt ngào, xung quanh ban công ngập tràn màu đỏ rực của hoa hồng. Trên khắp lối đi cũng được rãi đầy cánh hoa hồng.

Bên cạnh hành lang bảo vệ được làm bằng đồng thiết kế kiểu cách cầu kỳ là chiếc bàn tròn nhỏ được trải khăn trắng tinh. Trên đó có đặc một cây nến to hình trái tim đang lung linh trước gió. Và còn có rượu vang đỏ với hai ly thủy tinh đế cao sáng bóng. Đặc biệt hơn nữa, bên cạnh rượu còn có chiếc bánh kem nhỏ hình thiên nga trắng muốt với cây nến hồng hình số 23.

Mọi thứ trông thật hoàn hảo!

“Em có bất ngờ không?”

Nga thất thố gật nhẹ đầu, mặt ngố như chưa bao giờ được ngố. Cô đứng lặng yên trong vòng tay của Andrew, đến khi anh mở cửa phòng nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô kéo ra bên ngoài trong sự lúng túng của cô.

“Anh biết em sẽ còn bất ngờ hơn nữa. Đi với anh!”

Ngay khi cánh cửa kiếng trong suốt vừa được mở ra, Nga nghe thấy rất nhiều âm thanh ồn ào của trẻ con. Điều này khiến cô vô cùng tò mò. Tuy nhiên, khi cô chưa được khám phá chuyện gì đang diễn ra thì đã nghe bên dưới khuôn viên rộng bao la của Andrew vang lên bài hát “Happy birthday”

“Andrew! Chuyện này là…”

Ngay khi vừa đặt chân đến gần ban công của sân thượng lộng gió, Nga đưa tay lên mặt để che giấu khuôn miệng đang được mở to vì bất ngờ. Bên dưới khuôn viên của biệt thự tươi xanh cỏ non là hàng trăm đứa trẻ đủ mọi lứa tuổi và còn có cả ma- sơ ở nhà thờ nơi cô vẫn hay lui tới làm từ thiện. Bọn trẻ với vẻ mặt rạng rỡ và hân hoan đang cầm trên tay những tiểu pháo hoa nhỏ đồng thanh hát bài hát chúc mừng sinh nhật cô.

Không những thế, toàn bộ ngôi biệt thự trong phút chốc bỗng trở nên lung linh huyền ảo và không kém phần vui mắt bởi hàng trăm ngọn đèn lồng hình thiên nga trắng được treo khắp mọi nơi. Làm cho khoảng khuôn viên phía trước ngôi biệt thự tràn ngập hình hài của loài thiên nga trắng muốt xinh đẹp và tinh khiết.

Lúc này đây, Nga không che giấu được sự bất ngờ của mình. Cô mở to đôi mắt tròn long lanh nhìn mọi thứ trước mặt, cảm giác lâng lâng khó tả như đang đứng trong một giấc mơ dịu dàng nào đó.

Hôm nay là ngày sinh nhật của mình mà cô cũng không nhớ. Là anh nhớ hộ nó cho cô.

Thật ra, Nga được sinh vào đêm Trung thu trăng rằm âm lịch. Mẹ cô từng bảo, đó là lý do bà đặt cho cô cái tên Nga.

Nhưng làm sao Andrew biết được cả ngày sinh nhật âm lịch của cô và âm thầm chuẩn bị những thứ này. Thực sự, những gì diễn ra làm cô xúc động đến phát khóc, nâng mắt nhìn anh ngập tràn sự cảm kích không thốt ra được thành lời.

"Chúc mừng sinh nhật em!" Andrew mỉm cười nhìn cô, đưa tay xoa đầu cô như trẻ nhỏ.

“Vì sao anh biết…hôm nay là sinh nhật của tôi?”

“Anh đã nói, những gì thuộc về em. Anh đều biết tất cả. Để được ngày sinh của người đàn bà anh đang quan tâm đeo đuổi thực sự không phải là quá khó khăn.”

Andrew dửng dưng mà trả lời, nhưng miệng thì cười mãi không tắt. Cô chưa bao giờ thấy anh cười nhiều như đêm nay. Thực sự khi anh cười rất đẹp. Chỉ là anh ít khi cười mà thôi. Nó khiến cô rơi vào tiềm thức sâu thẳm trong tâm hồn, cảm giác gần gũi với nó từ đâu ập đến. Tưởng chừng như người trước mặt đã quen biết từ rất lâu rồi.

Đêm nay, cô còn khám phá ra một đặc điểm trên gương mặt anh mà bấy lâu nay cô không nhìn thấy.

Anh có một chiếc đồng điếu nhỏ xíu bên má trái. Mỗi khi anh nở nụ cười trông vô cùng có duyên.

Anh có một chiếc đồng điếu nhỏ xíu bên má trái. Mỗi khi anh nở nụ cười trông vô cùng có duyên.

Nhìn vẻ mặt ngẩn ra của Nga, Andrew đưa đôi bàn tay chạm vào vòng eo nhỏ xíu của cô, kéo người cô gần hơn khuôn ngực anh.

“ đã em. Cô ta nói cho anh biết ngày sinh nhật của em.”

Nga vì cách nói dí dỏm bá đạo của Andrew làm cho bật cười thành tiếng cùng lời trách cứ.

“Andrew! Ai lại nói như vậy. Anh mà nói bạn tôi như vậy nữa là tôi giận đó.”

“Được! Em không thích anh gọi cô ta như vậy nữa thì anh sẽ chỉ gọi cô ta là thôi có được không?”

Nga lại cười, đánh nhẹ vào lồng ngực Andrew.

“Không được! Không được gọi bạn tôi như vậy. Thảo là bạn tốt nhất của tôi đó.”

“Đồng ý! Em nói gì anh cũng sẽ nghe theo. Nhân tiện, báo cho em một tin chấn động Sài Gòn.”

“Tin gì vậy?”

“Thảo sắp sửa thành người một nhà với anh.”

“Anh lại bày trò gì nữa đây?”

“Thảo đang Tiệp nhà anh.”

“Làm gì có chuyện đó. Thảo có rất nhiều người đeo đuổi.”

“Vậy thì để anh báo Tiệp sớm làm đám cưới để em tin đây là sự thật.”

“Anh thật là…”

Nga đẩy nhẹ người Andrew ra. Quay về phía ban công để ngắm bọn trẻ con đang vui đùa múa hát bên dưới. Không ngờ, cô lại thêm một lần bất ngờ và sửng sốt khi những đứa trẻ nhỏ đáng yêu đã xếp thành một hình trái tim cực lớn tự khi nào, trên tay còn cầm cây nến màu kem ngọt ngào, đang tỏa thứ ánh sáng lung linh huyền ảo. Trên mặt bọn chúng nở rộ nụ cười thích thú, hướng mắt lên phía trên cao nơi cô đang đứng.

Nga mỉm cười tủm tỉm trong bóng tối. Không biết là vì những khuôn mặt trẻ thơ vô cùng đáng yêu bên dưới hay là vì tấm chân tình của người ngay bên cạnh. Cô cúi đầu, đưa ngón tay cái lên miệng ngắn nhẹ để che giấu bờ mội mọng hồng xinh đang cong lên hết cỡ.

Cùng lúc đó, người phía sau lưng cô cũng nhẹ nhàng truyền vòng tay rộng bao la lên eo cô, kéo cô vào vòm ngực rộng lớn, nghiêng đầu rót nhẹ vào vành tai cô cùng cái hôn dây dưa. Hơi thở đầy vị rượu của anh áp đảo cô hoàn toàn.

“Thiên Nga! Anh thực sự xin lỗi vì đã làm những điều sai trái khiến em phải khổ sở trước đây. Nhưng anh muốn em hiểu rằng, anh tuyệt đối chưa bao giờ có định làm gì tổn hại đến em.”

Nga yên lặng cúi đầu, ánh mắt đang cười khẽ lắng đọng lại khi người phía sau tiếp tục rỉ rã lời yêu thương bên tai.

“Là anh thật lòng. Là con tim anh thật lòng hướng về em, tình nguyện cho em nắm giữ và điều khiển. Hãy cho anh một cơ hội được trở thành người đàn ông đi bên đời em có được không hả Thiên Nga?”

Andrew khẽ nhắm mắt lại. Thực sự, cái thể loại này không phải do anh nghĩ ra, mà hoàn toàn do Tiệp làm đạo diễn. Hắn ta nói sẽ đạt kết quả mỹ mãn.

Doãn Khắc Tiệp! Kỳ này mà kết quả không mỹ mãn. Tôi thể sẽ ném cậu xuống sông cho cá trê rỉa.

Có lẽ, loài cá trê cũng thương xót Tiệp bị chết oan uổng nên đã cứu giúp anh một lần. Vì khi Andrew nói những lời yêu thương kia, người Nga như đông cứng lại.

“Andrew! Chuyện này…tôi…”

Ánh mắt long lanh hỗn tạp, Nga không biết phải nói gì với Andrew trong lúc này. Nhất là khi chạm phải ánh mắt cực kỳ ôn hòa chưa từng có của anh đang dành cho cô. Ánh mắt đó âm trầm, dịu dàng và da diết triệu ngàn tình yêu thương sâu đậm. Nó gần gũi thân quen đến độ làm trái tim cô đau đớn và xốn xang. Thật khó để cô mở miệng thốt ra một lời nào từ chối tấm chân tình của anh.

Anh đã làm cô quá bất ngờ đến độ không thể chuẩn bị được câu từ gì để đáp lại tình anh. Thực sự, sự thay đổi của anh nhanh chóng đến độ làm cô phải choáng ngợp. Nhất thời chỉ nâng mắt nhìn anh khó xử.

Khuôn mặt nghiêng sang một bên, cố gắng rời khỏi bàn tay Andrew, Nga cúi đầu ấp úng và bối rối. Vậy mà anh lại chẳng cho cô có cơ hội né tránh, lại kiên nhẫn đưa bàn tay lạnh lẽo của mình luồng sau gáy đầu cô, điều khiển cô hướng mặt về phía anh, cùng lúc muốn đưa làn môi thoang thoảng vị rượu tiến gần cô, ánh mắt phượng thuần chủng dịu dàng không giấu vẻ khao khát được hôn cô.

Ánh mắt anh, đôi môi anh và tất cả mọi đường nét tuấn tú thân quen trên gương mặt anh lúc này đột ngột làm cô trở nên mụ mị, nhất thời đong cứng người lại mà không tìm cách chạy trốn như thường ngày. Và nhanh chóng sau đó, khuôn miệng của cô đã bắt đầu bám đầy vị rượu vang của ai kia.

Đôi môi nam tính đẹp đẽ hơi lành lạnh của Andrew bao trùm lên môi cô, lả lướt từng nấc da thịt dù nhỏ nhất của cô bằng tất cả sự dịu dàng và trân quý. Bàn tay to bản khỏe mạnh của anh liên tục xoa xoa nhẹ đôi gò má mịn màng dưới ánh trăng của cô, cùng lúc điều khiển cô phối hợp cùng anh. Dù không áp đặt nhưng lại khó lòng mà trốn thoát.

Thời gian như ngưng đọng lại, mọi khổ đau mất mát trên đời này dường như tan biến khi bị nụ hôn nồng nàn, đam mê và không kém phần cuồng dã này cuốn lấy. Xung quanh Nga, quỹ đạo như ngừng quay. Mọi thứ dường như trở nên bất động mà ngắm nhìn cặp tình nhân đang hôn nhau say đắm dưới ánh trăng sáng lung linh huyền ảo. Vầng sáng như hào quang bao quanh lấy họ khiến hình ảnh đó càng thêm thơ mộng và đẹp đẽ chạm lòng người. Không gian chìm đắm trong sự tĩnh lặng, bên tai Nga chỉ còn nghe tiếng gió thổi nhẹ nhàng, chạm vào làn da trắng mịn màng của cô, mang đến cho cô cảm giác dễ chịu hơn khi bị đôi môi đã sớm ấm nóng quay bắt. Hơi thở đầy sự đam mê của Andrew cũng hòa vào gió làm một, không ngừng trao cho cô trọn vẹn sự mê say tận đáy lòng.

Anh ôm cô trọn trong vòng tay, trao cho cô một nụ hôn cháy bỏng dài hơn cả một thế kỷ mà không có dấu hiệu dừng lời lại. Nụ hôn càng lúc càng sâu đậm, làm cô khó lòng rứt ra, làm cô khó lòng chạy trốn.

Bên tai cô, bắt đầu nghe hơi thở dồn dập của cả hai và còn nhiều âm thanh, ca từ quen thuộc với cô trong mọi ngõ ngách tâm hồn.

“Im standing alone in the darkness

The winter of my life came so fast

Memories go back to childhood

Todays I still recall

All how happy I was then

There was no sorrow, there was no pain

Walking through the green fields

Sun shine in my eyes

Im still there every where

Im the dust in the wind

Im the dust in the wind

Im the star in the northern sky

I never stay anywhere

Im the wind in the trees

Would wait for me forever?

Would you wait for me forever?

Will you wait for me forever?”

“Tôi đứng một mình trong màn đêm lạnh lẽo

Mùa đông của cuộc đời tôi đến nhanh làm sao

Và kí ức thời thơ ấu lại hiện về trong tôi

Những kí ức mà cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ...

Khoảng thời gian đó hạnh phúc biết bao

Không có phiền muộn không một nỗi đau

Cùng em đi dạo trên những cánh đồng xanh mướt

Ánh mặt trời lấp lánh trong đôi mắt tôi

Tôi vẫn ở bên em dù bất cứ nơi đâu

Tôi sẽ là hạt bụi bay theo gió

Tôi sẽ là ngôi sao trên bầu trời phương Bắc

Tôi không bao giờ dừng lại ở một nơi nào

Tôi sẽ là ngọn gió thổi qua các nhành cây

Em sẽ mãi đợi tôi chứ?

Em sẽ mãi đợi tôi không?”

Lời bài hát “Forever” văng vẳng bên tai cô được phát ra từ con sông nhân tạo. Nhanh chóng sau đó, từ phía con sông lấp lánh ánh nước bắt đầu nổi sóng. Bài nhạc nước nhẹ nhàng cùng ánh sáng đầy màu sắc nhịp nhàng theo từng nốt nhạc của Stratovarius làm bọn trẻ con bên dưới khuôn viên thích thú vỗ tay hò reo hưởng ứng.

Trên tầng ba của biệt thự, Andrew vẫn không ngừng say đắm hôn Nga, không hề bị làm phiền vị những âm thanh này. Vì tâm trí anh giờ đây đã bay lên tận vầng trăng to vành vạnh trên cao. Anh tha thiết được nắm tay cô cùng nhau tìm đến cảm giác thăng hoa nhất của tình yêu, nhưng anh không bao giờ biết được rằng tâm trí cô giờ đây chỉ lưu hình bóng của một người đàn ông duy nhất.

“William à! Anh hát cho em nghe đi. Em thích bài Forever…”

Đêm đó, ở Ba Tu, trăng cũng sáng tròn trong trẻo như thế này. Giữ mùa đông lạnh lẽo, gió rít từng cơn mà Nga vẫn cảm thấy ấm áp lạ trong vòng tay của William. Anh dịu dàng mỉm cười bẹo má cô, cất giọng trầm cảm hát bài Forever mà cô thích nhất.

Đối với cô, William là người hát bài này hay nhất. Không ai có thể thay thế được.

Vô cảm trong nụ hôn sâu sắc mà Andrew đang dành cho cô, đôi mắt tưởng chừng đang nhắm nghiền của cô ứa ra một dòng lệ dài nóng hổi và đau đớn.

Andrew vì quá mê đắm hương vị ngọt ngào từ đôi môi đẹp đẽ của Nga mà không hề biết cô đang khóc, tiếp tục đưa đầu lưỡi đầy rượu của mình vào trong hàm ngọc của cô sâu hơn. Bao nhiêu vẫn không thấy đủ. Bàn tay từ đó không kiểm soát mà tìm đến những nơi quyến rũ và thầm kín của cô xoa nhẹ (LTG: Bà con cô bác muốn nghĩ sao thì nghĩ nha o_o)

Nga vẫn không thể trở về với thực tại, trong tâm trí chỉ in trọn vẹn bóng hình của William. Từng câu từ anh hát như những nhát dao ghim sâu vào trái tim cô. Làm cô đau từng cơn không dứt, nhói buốt giết dần mòn cả thể xác và tâm hồn cô.

Từng dòng lệ dài bất tận lại tuôn ra, hòa theo lời bài hát buồn da diết đang văng vẳng bên tai.

“Tôi vẫn ở bên em dù bất cứ nơi đâu

Tôi sẽ là hạt bụi bay theo gió

Tôi sẽ là ngôi sao trên bầu trời phương Bắc

Tôi không bao giờ dừng lại ở một nơi nào

Tôi sẽ là ngọn gió thổi qua các nhành cây

Em sẽ mãi đợi tôi chứ?

Em sẽ mãi đợi tôi không?”

“Em sẽ mãi đợi tôi không?”

“Có! Em vẫn đợi anh.”

“Em sẽ mãi đợi tôi không?”

“Có! Em vẫn luôn mong chờ anh”

“Em sẽ mãi đợi tôi không?”

“Có! Em chưa bao giờ hết yêu anh.”

“Có! Em chưa bao giờ hết yêu anh.”

Lệ vẫn tuôn nóng hổi, đầm đìa trên gương mặt diễm lệ của Nga. Nụ hôn của Andrew vô tình là chiếc phao cứu vớt, là người thay thế hình bóng trong tim cô lúc này.

Đang hôn anh mà cô cứ tưởng đó là ai kia.

Cô nhớ anh nhiều lắm. Nhớ như điên, như dại.

Chưa thời khắc nào cô quên bóng dáng và gương mặt anh.

“Anh sẽ quay lại tìm em. Nhất định anh sẽ quay lại tìm em”

William trong tâm trí cô đang chắc nịch như vậy. Ánh mắt anh rất buồn và bất lực.

Ngày chia tay nhau ở Ba Tu, anh nén nước mắt vào trong. Quay lưng bước lên xe mà không một lần quay đầu lại. Chỉ đến khi lên xe rồi mới ngoáy đầu lại ra phía sau. Nhìn cô đến khi chỉ còn là một cái chấm nhỏ xíu rồi tan biến.

Chưa một sự chia xa nào trong đời khiến anh đau và lưu luyến như vậy.

Đêm nay, bầu trời Sài Gòn đầy sao lấp lánh. Đẹp thơ mộng và hữu tình như một bức tranh.

Vậy mà phía bên kia địa cầu, trời đổ mưa không dứt…

Nơi này, cô tựa hồ có thể nhìn thấy vẻ mặt u sầu của anh, cảm nhận được cả hơi thở nặng nề của anh…

Cô thất hứa và chấp nhận người đàn ông trước mặt. Mụ mị mà ôm hôn anh ta thế này. Anh đau lòng lắm phải không?

Em xin lỗi anh! Em sẽ không làm như vậy nữa.

“Không! Không!...”

Đang trong lúc mê say bất tận, Nga đột ngột đẩy mạnh người Andrew ra trong sự sửng sốt của anh. Mới vài giây trước thôi, cô còn rất nồng nàn mà tận hưởng những cảm giác ngọt ngào mà anh mang lại. Vì cớ gì lại bàng hoàng, đau đáu nước mắt nhìn anh sợ hãi như vậy?

“Thiên Nga! Em sao vậy?”

Không bận tâm đến thái độ đã thay đổi hoàn toàn trên gương mặt Nga. Andrew lại tiến đến bên cô đưa đôi bàn tay chạm lên cánh tay cô dò hỏi, cưng chiều.

“Anh xin lỗi. Có lẽ, anh làm em sợ. Anh sẽ không như vậy nữa…”

Nga như người mất trí. Không nhìn một lần màn biểu diễn nhạc nước hoành tráng chưa từng có vẫn đang diễn ra ngay trước mắt. Lắc lắc đầu run rẫy gạt tay Andrew ra.

“Đừng chạm vào tôi. Đừng chạm vào tôi…”

“Anh xin lỗi. Ngoan nào! Vào trong nhà, em mệt rồi phải không?”

Andrew cứ nghĩ rằng, vì sau một ngày thiếu ngủ và mệt mỏi nên Nga bị căng thẳng như vậy. Có lẽ, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột làm cô sợ hãi và khó chấp nhận nên dịu dàng chăm sóc cô. Tuy nhiên, cô lại không quan tâm đến những gì anh đang làm. Lạnh lùng xua đuổi anh, thốt ra một câu làm anh đau đớn đến tận đáy lòng.

“Tôi không có yêu anh. Tôi không thể chấp nhận anh. Vừa rồi, những gì xảy ra vừa rồi là vì tôi …nhất thời hồ đồ. Tôi bị vẻ đẹp trai cuốn hút lòng người của anh làm ê muội. Anh hãy quên nó đi. Hãy coi như chưa từng xảy ra chuyện này….”

“Anh biết em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để đón nhận tình cảm của anh. Nhưng anh sẽ chờ em. Vì thế, em hãy thả lỏng mình ra, để trái tim có cơ hội dẫn lối cho cảm xúc thật của lòng em. Anh đã nói là anh sẽ chờ. Vì thế, anh xin em đừng nói thêm lời nào nữa làm lòng anh đau lắm.”

Nga giơ hai tay bịt đầu lại, cao giọng hét lên.

“Đừng chờ tôi. Xin anh đừng chờ tôi. Bởi vì, anh có làm như vậy, tôi cũng không động lòng mà dành tình cảm cho anh đâu. Quên tôi đi!”

Andrew vô cùng khổ sở, cố gắng ôm lấy cô cầu khẩn và khuyên can.

“Tại sao em lại nhẫn tâm với anh như vậy? Tại sao khi chúng ta chỉ mới bắt đầu. Em đã không cho anh một cơ hội được thể hiện lòng mình, được thể hiện sự chân thành dành cho em. Chẳng lẽ, em không hề cảm động hay để mắt gì đến những gì anh đã dành cho em. Tại sao em không cho anh một cơ hội, nếu em làm như vậy, em cũng đang cho bản thân em một cơ hội.”

“Tôi làm như vậy là vì muốn tốt cho anh. Tôi đây, từ lâu rồi đã không có ý định yêu thương hay dành tình cảm cho ai cả. Vì thế, tôi không muốn anh lãng phí thời gian của mình. Vả lại, chúng ta cũng quá khác biệt. Tôi không nhận thấy một chút gì ột kết thúc đẹp ngoài tổn thương anh mà thôi.”

“Em chưa thử thì làm sao có thể biết được kết quả thế nào. Em làm như vậy thực sự không cảm thấy tàn nhẫn với anh sao? Anh không sợ bị tổn thương. Anh chỉ sợ em không cho anh lấy một lần cơ hội.”

“Không!” Thực sự Nga đã dối lòng khi trả lời một cách chắc nịch như vậy với Andrew. “Vì tôi hiểu rõ việc mình đang làm”

Lời cự tuyệt hoàn toàn của Nga như gáo nước lạnh hất vào mặt Andrew không cho anh một cơ hội chống đỡ. Đao đáo đưa đôi mắt phượng âm trầm nhìn cô. Anh thất vọng không nói được lời nào.

Cô biết mình đang đâm một nhát rất sâu vào trái tim anh. Nhưng cô biết, mình cần phải cứng rắn với anh trong lúc này. Vì thế, cô tìm mọi cách có thể để anh không còn một chút hy vọng mong manh nào cả.

“Tôi đây chưa bao giờ tin tưởng anh. Có lẽ, trong lúc này, anh có dành tình cảm cho tôi. Nhưng người hay thay lòng đổi dạ như anh làm tôi không thể chấp nhận mối quan hệ này. Tôi muốn một mối quan hệ bền vững lâu dài. Anh…anh không cho tôi cảm giác đó.”

“Anh sẽ chứng tỏ cho em thấy. Thời gian qua, anh đã khổ sở vì em bao nhiêu. Em có biết không?”

“Tôi thực sự không tin anh làm được điều đó. Không phải trong bữa tiệc sinh nhật ở Sky. Anh đã nói, anh sẽ không bao giờ kết hôn. Anh muốn giữ vững chủ nghĩa độc thân đó sao? Tôi là đàn bà, tôi muốn một mối quan hệ đúng nghĩa lâu dài, cùng nhau hướng đến đích điểm hạnh phúc cuối cùng. Vì thế, anh không thể là mẫu người tôi muốn dây dưa.”

“Chúng ta sẽ kết hôn ngay ngày mai nếu em muốn. Anh sẽ làm tất cả mọi thứ mà em yêu cầu.”

“Tôi… " Nga xúc động ngập ngừng, nhưng cứng rắn nói tiếp. "Anh đừng có nói đùa. Đừng nhất thời quyết định những việc quan trọng đời người chỉ vì trong lúc hiếu thắng và bồng bột.”

“Thiên Nga! Em không thể hiểu, em quan trọng như thế nào trong lòng anh. Phải! Anh không phủ nhận rằng, anh đã từng thề sẽ chẳng bao giờ trói buộc cuộc đời mình với bất kỳ người đàn bà nào. Nhưng khi gặp em, anh lại hành động hoàn toàn ngược lại mà chính anh cũng không thể nào hiểu nỗi.”

“Tôi thực sự không tin được anh. Một người sống rất sĩ diện và nguyên tắc như anh, không thể nào vì tôi mà có thể xóa bỏ những tuyên bố hùng hồn trước mặt đám đông như vậy.”

“Phải! Anh là một người sống rất nguyên tắc. Nhưng chỉ vì em mà ngay cả một nguyên tắc cũng chẳng còn.”

Các bạn đang xem tiểu thuyết "Em Còn Yêu Anh Không?" - Tác giả: Hanny Ho.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...