Em Cứ Chạy Đi ! Chạy Mệt Thì Về Bên Anh
Chương 28
Chap 28: Sad....... *Lưu Nhuẫn Vy:17 tuổi, một con nhóc chảnh chọe. Được nuông chiều từ nhỏ. Papa là tổng giám đốc công ty UHB. Tính cách ngông cuồng, muốn gì là làm cho bằng được. _Renggggggggggggg Chuông báo giờ ra chơi vang lên, cả lớp cậu bây giờ liền ùa nhau ra căn-teen. Có lẽ ai cũng đã đói hết rồi… _Phi Phi àh, nhanh lên rồi mình ra căn-teen nào!!!_Cậu đứng dậy và gọi nhỏ. Nhỏ tròn mắt nhìn cậu._Sao thế? _Ưm… thì là… hồi lúc cậu hay ngủ vào giờ ra chơi lắm. Bây giờ lại như thế này… hỳ hỳ_Nhỏ cười. _Hỳ, có gì đâu. Tui ngủ cả 2 năm trời oải hết cả người. Giờ làm gì còn sức mà ngủ nữa chứ_Cậu lè lưỡi chọc nhỏ rồi kéo tay nhỏ đứng dậy._Mau đi thôi, bây giờ tôi đói lắm rồi. _Ừm hỳ_Nhỏ cười và đi với cậu ra căn-teen. Trên đường đi, cậu và nhỏ cứ đi đến đâu là gây sự chú ý đến đó, tin đồn đã được lan ra khắp cả trường ( Học sinh trường này nhiều chuyện ra phết nhĩ :|) Lúc đó, trong lớp. Nhỏ Nhuẫn Vy nhìn theo 2 người và nhíu mày. _Cái gì??? Ngủ 2 năm trời???_Nhỏ lấy tay gãi gãi đầu khó hiểu. _Àh, thì là 2 năm trước ở trường mình nèh. Có dụ ẩu đả của học sinh với xã hội đen đó. Nghe đâu một người con trai đã bị hôn mê bất tĩnh, một cậu bị đánh bầm dập, còn 1 cậu thì sau lần đó đã mất tích mà hình như đã chết rồi thì phải…. 2 cô con gái đi chung với 3 cậu đó thì cũng bị thương khá nặng nhưng không sao…_Một nhỏ bạn của Nhuẫn Vy lên tiếng và giải thích. _Vậy hóa ra Thiên Minh là người con trai bị hôn mê đó hã?_Nhỏ lấy tay vuốt cằm. _Ừm… có lẽ vậy…_Cô bạn kia gật gù_Mà nghe nói cậu ta là con trai của tập đoàn Uma nổi tiếng hàng đầu Châu Á đó!_Cô bạn đó nói tiếp. _Hừm…tập đoàn Uma sao…_Nhỏ nhếch mép cười đầy bí ẫn… ~~.~~ Triệu gia… _Con đi học về rồi._Nhỏ bước xuống xe và bước vào nhà. _Phi Phi và Thiên Minh, 2 con về rồi đó hã?_Mẹ cậu từ trong nhà nói vọng ra. _Vâng thưa dì._Nhỏ cười. _Thôi, 2 đứa lên phòng nghĩ ngơi đi. Chắc hôm nay đi học mệt lắm. Lát mẹ sẽ gọi 2 đứa xuống ăn cơm_Mẹ cậu nói và đẩy 2 đứa lên phòng. _Dạ vâng_Nhỏ mĩm cười và cùng cậu bước lên phòng. Cậu thì im re chẳng nói gì cả. Một lúc sauMột lúc sau~ _Con về rồi đây_Nó nói bằng giọng uể oải và bước vào nhà. Vừa thấy bóng nó về mẹ nó liền chạy ra ngoài cổng. _Con về rồi hã? Ah!!! Phong! Ở lại ăn cơm với nhà cô luôn đi con_Mẹ nó gọi Phong khi thấy cậu rồ ga tính đi. _Nhưng mà…_Cậu nói bằng giọng ái ngại và nhìn nó. Mẹ nó thấy lạ liền quay lại nhìn nó thì bắt gặp ánh mắt đằng đằng sát khí. _Kệ nó đi, con cứ vào nhà ăn cơm cùng nhà cô cho vui_Mẹ nó kéo Phong vào nhà. Nó thì nhăn mặt và bỏ lên phòng. _Cô ơi chắc không cần đâu…_Phong cười ngượng. _Không có gì mà con phải ngại cả! Con bé đó từ lúc thằng Bảo mất tích thì nó thay đổi nhiều rồi…_Mẹ nó nói và thở dài. _Vâng, con hiểu mà. Ai gặp phải chuyện đó thì đều sock cả…_Phong nói và cũng đượm buồn… Có cái gì đó bí ẫn trong quá khứ, vào cái ngày tụi nó chạm mặt với hắn ta. Mọi thứ… mọi thứ đã thay đổi… _Minh, Phi, Quy, 3 đứa xuống ăn cơm nào!!!_Mẹ nó gọi. _Vâng con xuống liền._Minh nói bằng giọng uể oải và bước xuống nhà. Lúc đó Phi cũng vừa trong phòng ra nên đi cùng. Nó cũng mở cửa và bước xuống. _Cậu là…._Vừa thấy Phong, Minh nhăn mặt. _Ưm… lâu rồi ko gặp_Phong mĩm cười và tới khoác vai cậu. Cậu khó chịu đẩy ra. _Làm gì thế!_Cậu gắt. _Haha cái thằng này!!!_Phong òa ra cười. _Minh àh, đó là Phong đó!_Phi Phi cười. _Hũh? Phong? Phong sao?_Mặt cậu thộn ra. _Haha, mày ngủ lâu quá nên ảnh hưởng đến dây thần kinh đó àh?_Phong cười. _Cái thằng này! Muốn chết àh!_Cậu dơ nắm đấm ra dọa Phong, Phong liền đở. _Sao cậu còn ở đây?_Nó từ trên lầu bước xuống, thấy Phong nó liền nhăn mặt và tỏ vẻ khó chịu. _Àh…_Phong ngập ngừng gãi đầu. _Do mẹ bảo nó ở lại ăn cơm cùng đó, dù gì 2 đứa cũng đang quen nhau mà sao mẹ thấy 2 đứa chẳng có tý tình cảm than thiện nào cả._Mẹ nó nói và tỏ ý không hài lòng. _Mẹ àh… _Mẹ àh… _Cái cái cái… gì?_Minh ngạc nhiên tròn mắt và nhìn nó rồi quay sang Phong, Phong chỉ gãi đầu. _Ừm… cũng đc 1 năm rưỡi rồi…_Phong gãi đầu cười. _Ẽh… thế còn…_Minh vừa nói thì liền tự bịt miệng lại, mọi người như hiểu ý và đứng tim nhìn nó. Nó cúi gầm mặt xuống, chẳng nói gì. Càng làm mọi người lo cho nó nhiều hơn… _Ăn cơm thôi, con đói rồi._Nó ngước mặt lên và đến bàn ăn ngồi, mọi người chỉ nhìn nó… ~~.Buổi tối…. Mọi người đang ngồi xem tivi, thì bỗng dưng Minh lên tiếng. _Chán quá chán quá!!! _Hũh? Sao lại chán?_Phi quay lại hỏi cậu. _Ừm… thì suất ngày ngồi ù lì một cục ở nhà thế này… thật là chán…_Minh thở dài ngao ngán. _Haizzzzzz, biết sao đc?_Phi cũng thở dài theo. _Ah!!! Hay cuối tuần này chúng ta đi chơi đi!!!_Minh chợt nghĩ ra một sáng kiến. _Ừm, ừm. đc đó!!!_Nhõ cũng cười. _Á Quy!!!_Cậu quay sang nó, nó vẫn im lặng và nhìn vào cái màn hình tivi, gương mặt lạnh… thấy vậy cậu liền tiu nghĩu. _Rồi dần cô ấy sẽ bình thường trở lại thôi. Không có gì đáng lo đâu!_Phong vỗ vai cậu. _Ừm… mà nèh, pữa đó ông đi cùng không?_Minh hỏi _Tất nhiên là phải đi chung chứ, cũng lâu rồi mọi người ko đi chơi còn gì_Phong cười và quay sang nó. _Tôi không đi!_Nó nói và đứng phắt dậy. Gương mặt vẫn lạnh như vậy, mọi người chỉ thở dài. Phi Phi nhìn nó và nhăn mặt… ==========End chap 28=========
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương