Em Cứ Chạy Đi ! Chạy Mệt Thì Về Bên Anh
Chương 38
Chap 38: ??? _Bốp…_Máu từ khóe miệng chảy ra, hắn hừ một cái rõ to rồi liếc nhìn Minh. _Chết tiệt…_Lấy tay quệt đi vết máu trên khóe miệng Bảo gầm gừ nhìn Minh rồi nhìn ra phía sau lưng Minh nơi nó đang đứng lấy tay bịt chặt miệng lại để không thốt lên thành tiếng._Ra vậy_Hắn cười nhếch mép cách khinh bĩ rồi toan quay đầu bỏ đi. _Thằng khốn!!!_Minh lại toan dơ tay đấm hắn nhưng hắn kịp ngăn lại. _Về mà coi lại con bạn gái của mày đi_Bảo nói cách chế giễu rồi nhìn cậu cười khinh khĩnh. _Thằng chó!!! Mày dám…_Minh gầm gừ rồi liếc nhìn con nhỏ đi với Bảo. _Sao? Mày là thằng nào?_Bảo nhăn mặt nhìn cậu rồi hất mặt lên nói giọng hống hách. _Khốn nạn… xem như bao nhiêu năm qua tao nhìn nhầm mày… Lục Gia Bảo_Minh hất phăng tay hắn ra rồi quay đầu bước lại chỗ nó. _Lại là Lục Gia Bảo_Hắn nhếch mép cười mĩa mai rồi bước đến chỗ Minh. _Chị, mình về thôi…_Cậu đỡ vai nó rồi dìu nó lên xe nhưng đang đi thì bị hắn nắm lấy vai và quay người lại. _Bốp….. Hắn đánh cậu, máu nơi khóe miệng cũng bắt đầu tuôn ra. Nhếch mép cười cậu liếc nhìn hắn bằng ánh mắt xem thường, nó giật mình và ra ngăn hắn lại. _Tao nói ày biết. Tao không cần biết cái thằng mang tên Lục Gia Bảo đó có thù hằn gì với mày. Nhưng nó không liên can gì đến tao hết!!! Nghe cho rõ đây!!! Tao tên là LỤC VƯƠNG KÌ, LỤC VƯƠNG KÌ mày nghe rõ không!!! Nhớ đấy_Bảo àh không, Kì nắm cỗ áo Minh sách lên và thét vào mặt cậu, lúc đầu ngỡ ngàng nhưng hồi sau cậu chau mày nhìn Kì. _Buông ra!_Thấy Kì cứ nắm khư khư cổ áo Minh nó tới giằng tay Kì ra khỏi Minh làm Kì có chút thắt lòng. _Hừm.. bảo vệ bạn trai àh, khá lắm_Kì liếc nhìn nó cách khinh thường và tính quay lưng đi. _Chết tiệt…_Minh hằm hực nhìn theo bóng dáng Kì và con nhỏ lúc nãy đi vào trong mà lòng đầy căm phẫn. Quay sang nhìn nó, ánh mắt nó buồn, luyến tiếc nhìn theo 2 con người đó. Minh nhẹ nhàng nắm lấy vai nó rồi nói_Mình về thôi, chị._Rồi 2 người quay lưng bước đi, lúc 2 người đi rồi thì Kì quay lại nhìn 2 người rồi nhăn mặt. Triệu Gia~ _Có chuyện gì vậy?_Phi Phi chạy xồng xộc vào nhà, vẽ mặt hốt hoảng. _Hừm… lại gắp cái gã giống Gia Bảo đó._Minh nói, quay ngoắt mặt sang hướng khác và gương mặt lộ rõ vẻ tức giận. _.... Gã đó là ai?_Phi Phi ngập ngừng rồi hỏi Minh. _Đang điều tra…_Cậu nói, rồi đập mạnh tay xuống mặt kính thủy tinh trong suốt và vò đầu_Ashiiiiiii. _Á Quy sao rồi?_Ngay lúc đó Phong cũng hớt hãi từ ngoài chạy vào. Nhìn thấy gương mặt lo lắng và tức giận của 2 người Phong cũng hiểu._.... Lúc nãy, tôi đã gặp gã đó_Phong nói, ám chỉ Kì. _Khốn nạn… _Minh càng giận dữ hơn, gương mặt như một con quỷ dữ… Phi Phi chỉ ngồi lặng bên cạnh cậu và thở dài. Không gian im lặng, chẳng ai nói gì cho đến khi có tiếng nhạc chuông điện thoại reo lên. _Alo…._Minh bước ra ngoài nghe điện thoại, gương mặt cậu giản ra rồi từ từ nhăn lại, gầm gừ vài tiếng…_Chết tiệt…_ cúp máy cái rụp, cậu bước vào nhà mà gương mặt đầy giận dữ. _Có chuyện gì thế?_Phi Phi hỏi cậu, gương mặt có chút lo lắng. _Có thông tin của tên Lục Vương Kì đó._Minh nói và thở hắt ra. _Sao?_Phong hỏi, ngạc nhiên. _Hắn….Là Lục Vương Kì, đại thiếu gia của Lục gia_Minh nói, đấm mạnh tay xuống bàn. _Sao…?_Phong và Phi ngạc nhiên hỏi, rồi đồng thời cả 2 ngước mắt nhìn lên lầu, nơi nó đang yên giấc… _Hắn… tên khốn…_Minh nghiến răng ken két và ngồi phịch xuống ghế sofa._Phi Phi này, ngày mai… chúng ta sẽ là sinh viên trường đại học Unateru_Cậu lấy lại bình tĩnh và quay sang nhìn nhỏ, nhỏ thoáng ngạc nhiên nhưng rồi cũng gật đầu. Nó bây giờ vẫn đang yên giấc, một giấc mộng thật tuyệt vời… trông nó ngủ cứ như nàng công chúa đang ngủ say trong rừng, nó không hề biết truyện gì sắp xảy ra? Nó chỉ cần nằm đó… và chờ cho đến khi hoàng tử đến và đánh thức nó dậy… Sáng~ _Pa này_Đang ăn sáng, Minh bỗng lên tiếng, vẽ mặt nhàn nhã. _S-sao?_Triệu lão gia hơi bất ngờ nhưng cũng cố lấy bình tĩnh. _Pa tính sao với chị con?_Cậu nói, gương mặt nhàn nhã, vẫn ung dung ăn sáng. _Pa tính sao với chị con?_Cậu nói, gương mặt nhàn nhã, vẫn ung dung ăn sáng. _À…. ờ. Ta tính sẽ nói chuyện với con bé sau…_Triệu lão gia hơi ấp úng, gương mặt toát lên vẻ lo sợ. _Hừm… con cần pa giúp đỡ một việc._Cậu nói, liếc ánh mắt sắc nhọn nhìn Triệu lão gia. _Có việc gì con cứ nói_Triệu lão gia lấy tay quệt dòng mồ hôi trên trán và nói. _Hẹn gặp Lục thiếu gia ăn tối cùng con, pa làm được chứ?_Cậu nói, phong thái ung dung. _Lục… Lục thiếu gia sao?_Pa cậu hơi lắp bắp._Ừ, pa sẽ hẹn cậu ấy cho con… _Thế thì tốt, con đi học đây_Cậu đứng dậy và bước ra ngoài, pa cậu chỉ biết đưa mắt nhìn theo và lắc đầu. _2 cha con nói chuyện gì thế?_Triệu phu nhân lúc này mới từ trong bếp bước ra. _À. Không có j`, ko có j`_Triệu lão gia cười xòa. _Sao sáng sớm mà mình đỗ nhiều mồ hôi thế?_Triệu phu nhân ngạc nhiên nhìn ông chồng của mình và lo lắng hỏi. _À… chắc thời tiết dạo này nóng quá đó mà_Ông nói và lấy tay quạt quạt. _“Ái chà? Thời tiết 16-17 độ C mà nóng sao?”_Triệu phu nhân cười cười và thầm nghĩ. Đại học Unateru_Kéttttttttttttt Tiếng phanh xe, cổng trường đang náo loạn thì bỗng trở nên im phắt. Tất cả mọi người đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn về phía vừa phát ra tiếng động. Minh bước xuống xe, phong thái ngạo nghễ nhìn mọi người bằng nữa con mắt khiến người khác phải khiếp sợ mà né đường cho hắn đi. Đút 2 tay vào túi quần rồi bước vào trường, dù những “chị” rất mê ảnh nhưng cũng chẳng dám đến gần. _Thiên Minh!!!_Phi Phi đứng ở gần đó với tay gọi cậu lại. _Á Quy học lớp nào?_Cậu bước lại và hỏi, đôi mắt dáo dác nhìn xung quanh trường như đang tìm kiếm bóng dáng người quen. _Mình lên lớp thôi…_Phi Phi kéo tay cậu và bước đi làm không khiến rất nhiều nhỏ nỗi máu điên mà cắn xé thứ đang cầm trên tay mình. Bảo, à không. Kì đứng ở một góc liếc nhìn 2 con người này, đôi mắt nheo lại. Sau một hồi đi lòng dòng trong khuân viên trường đại học này thì Minh và Phi cũng đến được lớp của Á Quy. Quy đang gục mặt xuống bàn cách mệt mỏi và dường như cũng chẳng biết sự có mặt của thằng em trai trong lớp. Tiết học cứ thế trôi qua, Minh ngồi mà lòng cứ thấp thỏm nhìn chị mình, chẳng biết là chị ý bị sao mà cứ ngồi im im như thế mãi. Nhiều lần muốn hỏi nhưng lại bị Phi và Phong ngăn lại. Cậu chỉ biết thở dài. _Ding-doong~ Tiếng chuông ra chơi, mọi người đều ồ ạt đi kiếm đồ lót dạ. Minh không khỏi lo lắng mà chạy xộc lại chỗ cô chị gái iu quí và lay nhẹ. _Á Quy, Á Quy _........................_Không có tiếng trả lời. Đâm lo, cậu ngước mặt nó lên thì. _Sặc…_Minh té nhào, nhìn cô chị gái đang say sưa giấc ngủ mà cậu không kiềm lòng được. Tưởng rằng chị bị sao… ai dè… _Ưm…._Nghe tiếng ồn, nó vươn vai ngồi thẳng dậy. Đưa đôi mắt đảo một vòng mà nhìn quanh lớp thì thấy Phong đang ngồi trước mặt mình cười nhăn nhở. _Cậu bị sao thế? Đi ăn trưa thôi._Nó nói cách mệt nhọc và bước ra khỏi chỗ ngồi, nào ngờ…… _Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!_Minh hét thất thanh làm nó giật bắn người. _Sao cậu lại ở đây?_Nó hỏi, vẻ mặt khó hiểu. Phong thì cười lăn ra đất. _Nhấc… nhấc… cái chân lên … dùm cái_Minh vừa nói vừa đập đập vào chân nó, nó giật mình cúi xuống nhìn. _Oái!?! So sorry ^^ _ Nó cười và nhìn Minh. _Hừm_Minh bực mình suýt soa cái tay rồi bước ra khỏi lớp cùng Phi Phi. Một lúc sau nó và Phong cũng đi theo. Căn teen~~ Lúc này căn teen đông nghẹt người, nó và Phi Phi ngồi nhẫn nha rão mắt quanh căn teen, mọi còn nhấp nhái hát bài hát ưa thích. Phong thái thật ung dung tự tại, chẳng bù cho 2 chàng nhà ta, đang cực khổ chiến đấu ^^. _Trời ơi làm ơn tránh đường!!!_Sau một hồi chen chút mà chẳng có hiệu quả, Minh phát cáu và hét lên. Lập tức mọi người đổ dồn con mắt về phía cậu. 1s sau tất cả quay đi và lại tiếp tục chen lấn. _Trời ơi làm ơn tránh đường!!!_Sau một hồi chen chút mà chẳng có hiệu quả, Minh phát cáu và hét lên. Lập tức mọi người đổ dồn con mắt về phía cậu. 1s sau tất cả quay đi và lại tiếp tục chen lấn. _Hehe, không có tác dụng đâu ^^_Phong đứng bên cạnh cũng đang nỗ lực chen chút nhưng miệng vẫn cười tươi. _Tại sao chứ? Đường đường là đại ca băng STK mà tui phải làm cái trò nhảm nhí này sao?_Minh nhăn mặt nói. _Hehe, ở cái trường này thì cậu cũng chỉ là 1 học sinh bình thường thôi , vì hình như chưa ai biết đến cậu cả nên cố gắng đi ^^ ( im hơi lặng tiếng suất 3 năm trời, giờ tĩnh dậy cái đòi người ta biết ngay được chắc >”_Grrrrrrr dám chế giễu tui àh!!! Thế còn cậu thì sao? _Minh gắt _Ờm… tôi thì khác _ Phong nói và liếc mắt sang nhìn nó. Minh thấy thì cũng hiểu ý, chắc chắn do bà chị của cậu đây mừh ^^~. Bỗng dưng mọi người đều dạt ra chừa 1 lối đi, thấy lạ cậu cố chen ra để xem kẻ nào mừh ghê gớm đến thế. Đó là Kì, Lục Vương Kì. Gã kiêu căng mà cậu gặp, tuy gương mặt rất giống với Lục Gia Bảo, nhưng tính tình thì khác hẳn thậm chí hắn còn không nhớ chị của cậu là ai cơ mà? Nhưng Minh biết, hắn… (??? Hehe không nói đâu ^O^~ ) Đưa đôi mắt khinh thường liếc nhìn Kì cậu nhếch mép cười. _Hừm… Là Lục Vương Kì đó sao?_Phong ngạc nhiên hỏi nhỏ cậu. _Là hắn, nhưng… (Đằng sau còn nữa, nhưng sU không nghe được thằng này nói gì hết >”_Cái gì?_Phong trợn tròn mắt nhìn Kì. _Tui chỉ nghĩ vậy thôi, còn chưa chắc?_Minh nói. _......... Phong im lặng, mắt vẫn không dời khỏi người con trai tên Kì đó… Liệu hắn có phải… =============End chap 38=========== Chap 38: Lục Gia Bảo hay Lục Vương Kì ??? Anh đèn nhẹ dịu lướt đi trên khắp gian phòng kính, tiếng nhạc du dưa tạo cho người ta cảm giác thư thoải,… Ở một chiếc bàn kính sang trọng trong canh phòng, một cậu con trai ngồi đó. Dáng người thư thoải, ngồi vắt chân rồi từ từ thưởng thức thứ nước trắng trong bên trong chiếc ly thủy tinh lấp lánh. _Gọi tôi có việc gì?_Từ phía ngoài cửa, một cậu con trai khác bước vào, gương mặt lạnh băng. Thong thả ngồi xuống chiếc ghế đối diện. _Hà, cuối cùng cũng đến_Thấy dáng Kì suất hiện, Minh ngồi thẳng dậy và nói giọng khách sáo._Xin lỗi đã làm mất thời gian của cậu, Lục thiếu gia!!_Minh gửi cho Kì nụ cười giả tạo. _Hừm, có gì nói đi. Tôi không rãnh ngồi đây mà nghe cậu nói nhảm đâu_Kì nói, ánh mắt giận dữ. _Xin bớt giận nào, thiếu gia quả là vẫn nóng tính như xưa_Minh lại cười. nụ cười khiêu khích. Kì tức muốn sôi máu và chỉ muốn đến cho tên này 1 cú vào mặt thôi _Cậu vẫn chẳng thay đổi gì cả._Câu nói của Minh làm Kì bất giác giật mình, nhưng cũng lấy lại được phong thái hằng ngày. _Ý cậu là gì?_Kì nhíu mày. _Cậu có thể qua mắt được người khác, nhưng tôi thì cậu không qua mặt được tôi đâu. Lục Gia Bảo!_Minh ngồi tựa vào thành ghế và nhếch mép cười. _Cậu…._Kì giật mình, đôi mắt mở to. Thực sự cậu đánh giá sai thằng bạn chí cốt này rồi_Hừm, biết rồi sao?_Kì quay mặt đi, nhếch mép cười. _Tại sao? Chị tôi đã chờ cậu suất 2 năm đấy, tên khốn_Minh có chút gắt gao nhưng vẫn ung dung. _Hừm, đơn giản thôi. Tôi thấy hối hận vì mình đã thích 1 con ngốc_Kì nhìn Minh bằng ánh mắt chế giễu. _Hà, ********_Minh ch-ưởi thề, khóe môi nhếch lên đôi mắt bỗng sa sầm xuống. _Sao? Cậu đến đây chỉ để nói mấy cái thứ vớ vẫn đó thôi sao? Vậy thì tôi xin phép_Kì àh không, Bảo chứ nhẫy. Đứng lên và tính quay đầu đi. _Bốp…_Minh đứng phắt dậy và đấm vào mặt Bảo 1 cái như trời giáng làm cậu loạng choạng. Minh bước đi và quay ngang mặt lại nói_Xem như, tôi nhìn nhầm cậu. Lục Gia Bảo._Rồi Minh bước ra khỏi canh phòng. Khi Minh đã ra khỏi canh phòng đó, Bảo ngồi thụp xuống và cúi gầm mặt. _......xin lỗi…. Triệu gia~ Nó đang ngồi ở ghế sofa, đôi mắt ngấn nước. Phi Phi và Phong từ ngoài bước vào thì giật mình khi thấy nó ngồi đó khóc nức nở. _Á Quy àh, cậu sao vậy? Có chuyện gì thì nói với mình đi_Phi bước đến và ngồi cạnh nó, lấy tay lay nhẹ vai nó. _Á Quy àh, cậu sao vậy? Có chuyện gì thì nói với mình đi_Phi bước đến và ngồi cạnh nó, lấy tay lay nhẹ vai nó. _Á Quy àh, bình tĩnh nào. Có chuyện gì thì nói cho tụi này nghe đi, biết đâu sẽ thấy nhẹ lòng hơn_Phong cũng đến và ngồi bên cạnh nó. _Hức… hức…_Nó vẫn cứ khóc, dường như không quan tâm đến 2 người kia. _Này!!!_Phi quay người nó sang nhìn đối diện mình_Có chuyện gì thì nói cho tụi này nghe đi, đừng giữ trong lòng như thế. _Hức…_Nó chẳng nói gì mà chỉ kéo tay Phi và và quay người lại. _Có chuyện gì thế?_Phong đâm lo và lay mạnh người nó. _Có buông ra không thì bảo!!! Người ta đang xem phim mà cứ phá woai` là sao!!!_Nó quay lại và quát thẳng vào mặt Phong làm cậu và Phi cùng ngơ người. Hóa ra là nó đang xem phim “hàn wuốc”, thế mà làm cậu và Phi lo lắng, mà cũng cảm thấy quê nên cả 2 đều kiếm cớ và chuồn mất tiêu. _Này… tội con bé ghê!!!_Nó vẫn khóc thút thít, lấy tay chỉ lên màn hình tivi và quay sang hướng Phi ngồi thì_Ủa? Đi đâu mất tiêu rồi?_Nó ngạc nhiên và nhìn ngó ngác tìm Phi. Tắt tivi, nó chạy nhanh lên lầu và vào phòng Phi Phi. Phi đang dọn dẹp đống sách trên kệ. _Hy!!! Chán quá, mình đi đâu chơi đi_Nó chạy tới và cười tươi ráo. Phi nhìn nó thì quay đi hướng khác. ( Ai biểu, tại nhỏ còn giận vì dụ nó làm nhỏ hớ 1 cây số mà ) _Ủa sao zậy? _Nó mếu máo nhìn Phi, nhưng nhỏ chẳng thèm để ý đến nó mà cứ tiếp tục dọn dẹp. _Hông đi thì thui!! Hứ, tui đi tìm Phong_Nó lè lưỡi và chạy ra khỏi phòng. Tìm dáo giác khắp trong nhà nó chẳng thấy bóng dáng Phong đâu hết. Chán nãn nó ra vườn thì thấy Phong đang đứng đó. _Áh, cậu đây rùi ^^_Nó cười, rồi khoác tay Phong. Phong giật mình nhìn nó rồi cũng làm lơ ( Tức, tức không chịu được vì bị nó làm cho hớ ) __Hưm, cả cậu cũng vậy nữa. tôi làm gì đắc tội đến 2 người sao!!!_Nó tức giận và quay mặt đi luôn. _Đã thế ta sẽ đi chơi 1 mình, chẳng cần đến 2 ngươi đâu_ Nó dậm chân và hầm hực đi lên phòng. Lựa một bộ đồ thật là “cute”, nó ngắm nghía mình trước gương và chải lại mớ tóc mai, cột một cái nơ nhỏ trên đầu rồi mĩm cười. Bước từng bước dài trên con đường vắng. Bây giờ đã chạng vạng, chỉ còn sót lại vài vạt nắng nhẹ dịu, khẽ lướt qua trên gương mặt của nó. Khiến cho ai cũng phải ngước nhìn khi nó đi ngang qua. Nhưng dường như chẳng chú ý đến những ánh mắt đó. Nó cứ vô tư bước đi và miệng thì lẫm nhẫm bài hát “Love Paradise”. Đang đi, bỗng nó dừng chân và ngước mắt lên, nhưng tia nắng dịu hắt vào mắt làm cho nó phải nheo mặt lại. Trên tấm bảng to tông màu vàng nhạt đề chữ : “Tiệm Kem Ốc Quế”. Chẳng chần chừ nó bước nhanh vào quán rồi chọn một cái bàn có thể nhìn ra phía ngoài đường. Đưa đôi mắt ra nhìn cảnh vật phía bên ngoài cửa kính. Gương mặt nó thoáng chút buồn. Nó nhớ… nhớ những kỉ niệm của nó và Bảo 2 năm trước. 2 năm trước, nó và Bảo cũng đã từng đi ăn kem ốc quế, cũng vào một buổi tối trời thu như bây giờ… Đang mãi suy nghĩ, nó chẳng để ý đến người phục vụ đang gọi mình. _Cô…àh, em cần gì?_Anh phục vụ bàn đó thoáng ngạc nhiên trước nó, một con nhóc vô cùng xinh đẹp và dễ thương. _Àh,… cho em một kem ốc quế_Nó quay lại và mĩm cười. _Ơ… ừm, kem ốc quế của em sẽ có ngay đây_Anh phục vụ đó thoáng đỏ mặt rồi quay lưng đi ngay. Một lúc sau người phục vụ đó quay lại và nhẹ nhàng đặt lên bàn một ly kem ốc quế “không bình thường” ( vì nó quá to ^^ hehe ý gì đây??? ). Nhẹ nhàng nói. _Của em đây _Vâng, cảm ơn_Nó đón lấy ly kem. Nó ngồi đó, từ từ thưởng thức cái hương vị khó quên này. Một giọt nước mắt nhẹ lăn dài trên gương mặt, nó vội quệt đi. Gượng mặt buồn….. .Đang đi lang thang trên con đường vắng. Lúc này trời đã tối và dường như trên đường thỉnh thoảng chỉ có một chiếc xe chạy qua. Bóng dáng Kì in hằn trên nền xi-măng lạnh nhờ ánh đèn đường thấp thoáng. Hắn đang mãi suy nghĩ về việc mà Minh nói lúc nãy. Hắn thực sự không biết mình làm như thế là đúng hay sai nữa… Trong lòng có chút đau xót khi nhớ lại nụ cười của nó 2 năm trước, bây giờ hắn chẳng còn nhìn thấy cái nụ cười hồn nhiên của nó nữa… Bất chợt hắn đứng sững người lại khi thấy cái bóng dáng nhỏ bé quen thuộc ngày nào. Thoáng ngạc nhiên, rồi cau mày, chần chừ một lục Kì cũng bước đến và đẩy cánh cửa rồi bước vào trong. Chọn một chiếc bàn cách nó không xa, Kì ngồi xuống rồi gọi một ly kem ốc quế. Mãi nhìn nó mà chẳng hề hay biết ly kem của mình đã tan chảy hết rồi. _Anh ơi!!!_Nó chùi mép rồi ngó ngác tìm người phục vụ và tính tiền. Người phục vụ ban nãy nhanh chân bước đến_Cho em tính tiền. _Ưm… của em là 150.000 ngàn_Người phục vụ đó lật hóa đơn ra rồi nói. Nó sờ vào túi và giật bắn người (Nó mặc váy màh, làm gì có cái túi nào >”_Anh àh, em… quên mang theo tiền rồi_Nó cười ngượng, thầm nghĩ _ “Sao lại quên mang theo tiền chứ, cả điện thoại, giấy tờ… cũng không mang” ==========End chap 38==========
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương