Em Là Bảo Bối: Daddy Cưng Chiều Vợ Trẻ
Chương 13: Ra mắt nhà chồng (2)
Lam Linh suy nghĩ tới lui căng thẳng không ngớt, lúc này tv cũng không còn đủ sức hấp dẫn cô. Trương Ngạn vừa nhìn liền biết cô lo lắng duy nghĩ chuyện gì, anh trên người một bộ đồ thể thao thoải mái nằm ườn trên soà, nhìn vào liền có cảm giác như một thanh niên lười biếng thoải mái khác hẳn với Trương Ngạn khoác bộ vest chỉnh tế luôn tỏ ra dữ dằn kia. Anh liếc mắt nhìn Lam Linh, giọng mang theo ý cười trêu chọc cô
- Thế nào? Xem ra cô vợ nhỏ của tôi cungc như bao thiếu nữ khác, lần đầu ra mắt nhà chồng đều như vậy
- Đâu ai có thể mặt dày như anh?
Trương Ngạn đứng dậy bước tới thân hình cao lớn trước mắt cúi xuống, ngửi ngửi cổ của cô. Lam Linh giật mình nhảy ra chỗ khác, dù giữa hai người đã phát sinh chuyện đó nhưng dù sao hôm đó cô cũng rất mơ hồ, bây giờ thì khác cô đang tỉnh táo vô cùng dù anh rất đẹp trai nhưng không thể bị nhan sắc đánh lừa, hôm đó cũng vì thân hình nhan sắc của anh nên cô mới không thể chống cự để rồi giữa hai người mới.... ôn lại quá khứ cô liền đỏ mặt
- Anh làm gì vậy?
Trương Ngạn nhíu mày, gõ vào đầu cô rồi quay lưng sải bước lên lầu
- Đầu nhỏ của em xem ra chứa nhiều thứ không sạch sẽ thật!
Lam Linh lườm theo bóng lưng của anh, được rồi vì chân anh dài tôi không đuổi kịp anh nhưng thù này tôi sẽ trả mà. Tôi đi ngâm nước nóng, xả nước đầy bồn đổ thật nhiều thật nhiều sữa tắm dùng cho hết tiền nhà anh. Lam Linh mỉm cười mãn nguyện như tìm ra một cách trả thù vô cùng hoàn hảo.
Trương Ngạn cùng giống cô anh cũng muốn tắm rửa sạch sẽ trước lúc ăn cơm, sau khi xong xuôi muốn ra ngoài sấy tóc thì máy sấy đột nhiên không bật được, anh ghét nhất là cảm giác ẩm ướt thế này, không suy nghĩ gì nhiều anh lập tức sang phòng Lam Linh. Thấy cửa phòng không đóng anh gõ nhẹ mấy cái vào cửa xem như thông báo rồi tiến vào, trong phòng tắm truyền ra tiếng hát xem ra tâm trạng không tồi, Trương Ngạn không ngần ngại mở cửa bước vào. Lam Linh hét lớn tụt xuống dìm mình trong nước muốn che đi cảnh xuân bồng bềnh trước ngực, Trương Ngạn nhìn cô mặt lúc này đã như một mặt trời nhỏ giữa trưa hè
- Anh làm gì vậy? Sao không gõ cửa!??!?
Trương Ngạn thản nhiên, ngắm nhìn cô. Mùi hương tươi mát dễ chịu, anh đèn vàng mập mờ, dưới lớp bọt trắng hai bầu ngực căng tròn của cô lấp ló hiện ra, Trương Ngạn gắt gao nhìn cô, như muốn ăn trọn người con gái trước mặt, Lam Linh nhìn anh, còn chưa mặc quần áo nữa trên hông chỉ quấn một chiếc ngắn tắm mái tóc ướt nhỏ nước từng giọt từng giọt chảy xuống, qua cơ ngực múi bụng săn chắc của anh, Lam Linh thấy mặt mình nóng bừng, cảnh tượng lúc này thật mập mờ....
- Anh qua đây làm gì?
- Tôi định tới mượn máy sấy tóc, nhưng xem ra bây giờ tôi muốn tắm uyên ương hơn!
Lam Linh chỉ ngón tay về hướng tủ
- Biến thái! Máy sấy ở đó anh lấy rồi ra ngoài đi tôi cần mặc đồ
- Được
Trương Ngạn ngoan ngoãn rờu đi, nhưng bày ra vẻ mặt vô cùng luyến tiếc, anh đang cố ép dục vọng trong người không cho nó tăng lên “trẻ con phải từ từ, không nên làm trẻ nhỏ sợ”. Nói rồi anh lấy máy sấy rồi ra ngoài cẩn thận đóng cửa giúp cô
Lam Linh vừa ra ngoài cũng là lucd anh muốn xuống lầu, trong đầu cô lập tức ùa về hình ảnh cơ thể của anh cô bối rối cắn môi quay đi chỗ khác lẩn trách ánh mắt của anh. Anh nhìn cô nhếch mép
- Lần sau đừng để tôi nhìn thấy em như vậy, nếu không tôi sẽ không suy nghĩ mà ăn em sạch sẽ
Lam Linh trừng mắt nhìn anh ngượng ngùng hoá giận, nhanh tay rút chiếc dép lông trên chân không ngần ngại ném thẳng vào bộ đồ thể trên người anh. Trương Ngạn kinh ngạc, con nhóc này xem ra càng ngày càng không biết sợ, không biết Trương Ngạn anh rốt cuộc là người thế nào sao? Còn dám thô bạo ném dép vào người anh? Anh sải bước nhanh chóng về phía cô gọn gàng vác cô lên vai, Lam Linh trên vai anh không ngừng quấy đạp
- Thả tôi raaa
- Trẻ nhỏ phải dạy bảo thêm, em còn dám đánh tôi nữa không?
- Thả raaa!!!! Aaaa
- Nói! Sau này còn dám không?
Mỗi câu nói anh đều vỗ một cái vào mông cô, nhưng cô gái trên trên vai anh thì ngược lại rất bướng bỉnh nhất quyết không nhận lỗi sai về mình. Một người đánh mông một người cãi lại, cứ như vậy anh đã vác cô xuống đến phòng khách. Không ngờ trên sofa ba người sáu mắt đang nhìn đôi vợ chồng sắp cưới, Trương Ngạn chậm rãi thả cô xuống
- Bà nội! Ba mẹ!
Lam Linh giật mình quay lại như một cái máy được lập trình, không cần nhìn xung quanh lập tức cúi chào
- Trương lão phu nhân, Trương lão gia và phu nhân, xin chào mọi người!
Ba người nhìn nhau vừa chứng kiến một màn tình cảm xem ra tình cảm của hai đứa nhỏ rất tốt. Trương lão gia nhìn Lam Linh một lượt nghe qua vợ kể cô gái này có vẻ rất có năng khiếu nghệ thuật, hơn nữa quan sát qua một lượt trên thân một bộ pijama mái tóc đen dài được cột cao gọn gàng, khuôn mắt trong sáng tự nhiên không nặng nề phấn son rất khác với những tiểu thư khác luôn mang những chiếc đầm đắt đỏ bó sát, hở hang luôn đạp trên giày cao gót cảm nhận ban đầu của ông về cô con dâu này khá tốt, Trương lão gia cười hiền lành đáp lai
- Không cần khách sáo như vậy, đều là người một nhà. Sau này Ngạn gọi thế nào con cứ gọi như vậy
“Dạ” một tiếng lúc này Lam Linh mới có thể thả lỏng cơ thể ngước mặt quan sát, ánh mắt cô liền bị thu hút bởi Trương lão phu nhân cô nhận ra Trương lão phu nhân cũng đang nhìn mình, “đúng, đúng là bà rồi”. Lam Linh cười ngọt ngào hướng tới Trương lão phu nhân
- Bà nội! Là bà nội nè, lâu rồi không gặp bà nội vẫn còn trẻ như vậy
- Chuông nhỏ! Lâu rồi không gặp tóc dài ra rồi!
Hai người tay bắt mặt mừng như chị em bạn dì lâu ngày không gặp, ba người dùng ánh mắt không hiểu chuyện thế giới nhìn hai người phụ nữa một bà một cháu ồn ào, Trương lão phu nhân chỉ vào Lam Linh
- Hạ Lan, con còn nhớ cô gái ta hay kể khi gặp ở viện dưỡng lão không? Là chuông nhỏ, aiyaaa thật có duyên hôm nay lại đến đây làm cháu dâu của ta, ôi đứa trẻ này thật tốt biết bao!
Trương phu nhân à một tiếng liền hiểu chuyện thì ra Lam Linh chính là cô gái nhỏ bà lão phu nhân hay nhắc tới ở viện dưỡng lão. Trương Ngạn nhìn một vòng liền biết mọi người đều thích cô con dâu này, trước kia anh mỗi lần về nhà đều nghe câu chuyện bằng tuổi anh người ta đều có một gia đình hạnh phúc thế nào còn nếu không chính là chuyện đi xem mắt nhưng giờ thì không cần rồi, anh cưới về cho Trương gia một cô dâu nhỏ tốt như vậy mọi người đều yêu quý sau này không cần nặng tai về chuyện đó nữa. Trương Ngạn đứng lên đỡ bà nội theo
- Ăn cơm thôi, nếu mọi người còn nói nữa thì chả biết khi nào mới ăn
Nhìn mâm cơm đông đủ thành viên gia đình Trương lão gia rất hài lòng:
- Rất lâu rồi mới có thể ăn bữa cơm như thế này!
Lão phu nhân nghe thế cũng rất đồng tình gật đầu
- Không chỉ đông đủ còn có thêm một cháu dâu nhỏ này. Con bé này, vừa biết nấu ăn lại chơi mạt chược rất giỏi có điều lúc nào cũng bô lô ba la khiến thân già ta nhức đầu vô cùng
Vừa nói lão phu nhân còn dùng ngón tay ấn vào trán cô trách móc nhưng lại có thể nghe được trong giọng nói đều là sự yêu quý.
- Thân gia ta sống gần hết cuộc đời, đắng cay ngọt bùi đều đã nếm thử cuối cùng lại chỉ cần mâm cơm quây quần như thế này
Lam Linh nghe thấy, giật mình quay sang nhìn bà còn giả bộ giật mình
- Ôi trời, bà nội mới sống một nửa đời người thôi phía trước còn một đoạn đường dài dài nữa. Úi! Nhìn xem này mỹ nhân họ Trương của chúng ta còn trẻ thế này, trên mặt còn ít nếp nhăn hơn anh ấy!
Ai cũng vui vẻ bật cười, chỉ có một người không thể vui nổi, Trương Ngạn mặt tối lại đưa tay lên sờ mặt mình
- Mắt nào em thấy anh nhiều nếp nhăn?
- Đại thúc! Chú có thể đừng từ chối bản thân mình như vậy không? Tuổi tác đều là do năm tháng quyết định muốn chối bỏ cũng không thể! Mà này, thật ra anh còn chưa nói tuổi thật con em biết luôn đó, anh sợ bị già đúng không?
Trương Ngạn đen mặt nhíu mày không thèm để ý đến cô, cắm cúi ăn cơm cô gái này nấu cũng khá ngon. Lúc này, lão gia gắp một miếng thịt bỏ vào mồm trả lời một cách rất thản nhiên
- Nó 33 tuổi
Lam Linh tròn mắt kinh ngạc nhìn anh, gương mặt này mà có thể 33 tuổi? Hơn cô tới 14 tuổi sao? Dù có nghe mọi người nói Trương Ngạn gần bằng tuổi chú mình nhưng gương mặt này cô luôn nghĩ anh không tới 30 tuổi vậy mà anh lại hơn cô 14 tuổi bảo tại sao anh lại nhạy cảm về tuổi tác đến vậy, cô bịp miệng cười. Anh nhìn cô nóng mắt khó chịu vô cùng con nhỏ này đang chê anh già đó sao? Tiện tay đang cf đũa anh lập tức đập vào tay cô, Lam Linh “á” lên một tiếng, Trương phu nhân cũng đang tiện tay cầm đũa liền đập một cái vào tay anh
- Định tạo phản à?
Lam Linh bĩu môi thoả mãn lắc lư người trêu chọc anh, xem ra mọi người ở Trương gia đều rất tốt với cô hoàn toàn trái ngược với Lục gia, mọi người đối xử với cô như thế nào cô chắc chắn sẽ đáp lại như vậy.
- Thế nào? Xem ra cô vợ nhỏ của tôi cungc như bao thiếu nữ khác, lần đầu ra mắt nhà chồng đều như vậy
- Đâu ai có thể mặt dày như anh?
Trương Ngạn đứng dậy bước tới thân hình cao lớn trước mắt cúi xuống, ngửi ngửi cổ của cô. Lam Linh giật mình nhảy ra chỗ khác, dù giữa hai người đã phát sinh chuyện đó nhưng dù sao hôm đó cô cũng rất mơ hồ, bây giờ thì khác cô đang tỉnh táo vô cùng dù anh rất đẹp trai nhưng không thể bị nhan sắc đánh lừa, hôm đó cũng vì thân hình nhan sắc của anh nên cô mới không thể chống cự để rồi giữa hai người mới.... ôn lại quá khứ cô liền đỏ mặt
- Anh làm gì vậy?
Trương Ngạn nhíu mày, gõ vào đầu cô rồi quay lưng sải bước lên lầu
- Đầu nhỏ của em xem ra chứa nhiều thứ không sạch sẽ thật!
Lam Linh lườm theo bóng lưng của anh, được rồi vì chân anh dài tôi không đuổi kịp anh nhưng thù này tôi sẽ trả mà. Tôi đi ngâm nước nóng, xả nước đầy bồn đổ thật nhiều thật nhiều sữa tắm dùng cho hết tiền nhà anh. Lam Linh mỉm cười mãn nguyện như tìm ra một cách trả thù vô cùng hoàn hảo.
Trương Ngạn cùng giống cô anh cũng muốn tắm rửa sạch sẽ trước lúc ăn cơm, sau khi xong xuôi muốn ra ngoài sấy tóc thì máy sấy đột nhiên không bật được, anh ghét nhất là cảm giác ẩm ướt thế này, không suy nghĩ gì nhiều anh lập tức sang phòng Lam Linh. Thấy cửa phòng không đóng anh gõ nhẹ mấy cái vào cửa xem như thông báo rồi tiến vào, trong phòng tắm truyền ra tiếng hát xem ra tâm trạng không tồi, Trương Ngạn không ngần ngại mở cửa bước vào. Lam Linh hét lớn tụt xuống dìm mình trong nước muốn che đi cảnh xuân bồng bềnh trước ngực, Trương Ngạn nhìn cô mặt lúc này đã như một mặt trời nhỏ giữa trưa hè
- Anh làm gì vậy? Sao không gõ cửa!??!?
Trương Ngạn thản nhiên, ngắm nhìn cô. Mùi hương tươi mát dễ chịu, anh đèn vàng mập mờ, dưới lớp bọt trắng hai bầu ngực căng tròn của cô lấp ló hiện ra, Trương Ngạn gắt gao nhìn cô, như muốn ăn trọn người con gái trước mặt, Lam Linh nhìn anh, còn chưa mặc quần áo nữa trên hông chỉ quấn một chiếc ngắn tắm mái tóc ướt nhỏ nước từng giọt từng giọt chảy xuống, qua cơ ngực múi bụng săn chắc của anh, Lam Linh thấy mặt mình nóng bừng, cảnh tượng lúc này thật mập mờ....
- Anh qua đây làm gì?
- Tôi định tới mượn máy sấy tóc, nhưng xem ra bây giờ tôi muốn tắm uyên ương hơn!
Lam Linh chỉ ngón tay về hướng tủ
- Biến thái! Máy sấy ở đó anh lấy rồi ra ngoài đi tôi cần mặc đồ
- Được
Trương Ngạn ngoan ngoãn rờu đi, nhưng bày ra vẻ mặt vô cùng luyến tiếc, anh đang cố ép dục vọng trong người không cho nó tăng lên “trẻ con phải từ từ, không nên làm trẻ nhỏ sợ”. Nói rồi anh lấy máy sấy rồi ra ngoài cẩn thận đóng cửa giúp cô
Lam Linh vừa ra ngoài cũng là lucd anh muốn xuống lầu, trong đầu cô lập tức ùa về hình ảnh cơ thể của anh cô bối rối cắn môi quay đi chỗ khác lẩn trách ánh mắt của anh. Anh nhìn cô nhếch mép
- Lần sau đừng để tôi nhìn thấy em như vậy, nếu không tôi sẽ không suy nghĩ mà ăn em sạch sẽ
Lam Linh trừng mắt nhìn anh ngượng ngùng hoá giận, nhanh tay rút chiếc dép lông trên chân không ngần ngại ném thẳng vào bộ đồ thể trên người anh. Trương Ngạn kinh ngạc, con nhóc này xem ra càng ngày càng không biết sợ, không biết Trương Ngạn anh rốt cuộc là người thế nào sao? Còn dám thô bạo ném dép vào người anh? Anh sải bước nhanh chóng về phía cô gọn gàng vác cô lên vai, Lam Linh trên vai anh không ngừng quấy đạp
- Thả tôi raaa
- Trẻ nhỏ phải dạy bảo thêm, em còn dám đánh tôi nữa không?
- Thả raaa!!!! Aaaa
- Nói! Sau này còn dám không?
Mỗi câu nói anh đều vỗ một cái vào mông cô, nhưng cô gái trên trên vai anh thì ngược lại rất bướng bỉnh nhất quyết không nhận lỗi sai về mình. Một người đánh mông một người cãi lại, cứ như vậy anh đã vác cô xuống đến phòng khách. Không ngờ trên sofa ba người sáu mắt đang nhìn đôi vợ chồng sắp cưới, Trương Ngạn chậm rãi thả cô xuống
- Bà nội! Ba mẹ!
Lam Linh giật mình quay lại như một cái máy được lập trình, không cần nhìn xung quanh lập tức cúi chào
- Trương lão phu nhân, Trương lão gia và phu nhân, xin chào mọi người!
Ba người nhìn nhau vừa chứng kiến một màn tình cảm xem ra tình cảm của hai đứa nhỏ rất tốt. Trương lão gia nhìn Lam Linh một lượt nghe qua vợ kể cô gái này có vẻ rất có năng khiếu nghệ thuật, hơn nữa quan sát qua một lượt trên thân một bộ pijama mái tóc đen dài được cột cao gọn gàng, khuôn mắt trong sáng tự nhiên không nặng nề phấn son rất khác với những tiểu thư khác luôn mang những chiếc đầm đắt đỏ bó sát, hở hang luôn đạp trên giày cao gót cảm nhận ban đầu của ông về cô con dâu này khá tốt, Trương lão gia cười hiền lành đáp lai
- Không cần khách sáo như vậy, đều là người một nhà. Sau này Ngạn gọi thế nào con cứ gọi như vậy
“Dạ” một tiếng lúc này Lam Linh mới có thể thả lỏng cơ thể ngước mặt quan sát, ánh mắt cô liền bị thu hút bởi Trương lão phu nhân cô nhận ra Trương lão phu nhân cũng đang nhìn mình, “đúng, đúng là bà rồi”. Lam Linh cười ngọt ngào hướng tới Trương lão phu nhân
- Bà nội! Là bà nội nè, lâu rồi không gặp bà nội vẫn còn trẻ như vậy
- Chuông nhỏ! Lâu rồi không gặp tóc dài ra rồi!
Hai người tay bắt mặt mừng như chị em bạn dì lâu ngày không gặp, ba người dùng ánh mắt không hiểu chuyện thế giới nhìn hai người phụ nữa một bà một cháu ồn ào, Trương lão phu nhân chỉ vào Lam Linh
- Hạ Lan, con còn nhớ cô gái ta hay kể khi gặp ở viện dưỡng lão không? Là chuông nhỏ, aiyaaa thật có duyên hôm nay lại đến đây làm cháu dâu của ta, ôi đứa trẻ này thật tốt biết bao!
Trương phu nhân à một tiếng liền hiểu chuyện thì ra Lam Linh chính là cô gái nhỏ bà lão phu nhân hay nhắc tới ở viện dưỡng lão. Trương Ngạn nhìn một vòng liền biết mọi người đều thích cô con dâu này, trước kia anh mỗi lần về nhà đều nghe câu chuyện bằng tuổi anh người ta đều có một gia đình hạnh phúc thế nào còn nếu không chính là chuyện đi xem mắt nhưng giờ thì không cần rồi, anh cưới về cho Trương gia một cô dâu nhỏ tốt như vậy mọi người đều yêu quý sau này không cần nặng tai về chuyện đó nữa. Trương Ngạn đứng lên đỡ bà nội theo
- Ăn cơm thôi, nếu mọi người còn nói nữa thì chả biết khi nào mới ăn
Nhìn mâm cơm đông đủ thành viên gia đình Trương lão gia rất hài lòng:
- Rất lâu rồi mới có thể ăn bữa cơm như thế này!
Lão phu nhân nghe thế cũng rất đồng tình gật đầu
- Không chỉ đông đủ còn có thêm một cháu dâu nhỏ này. Con bé này, vừa biết nấu ăn lại chơi mạt chược rất giỏi có điều lúc nào cũng bô lô ba la khiến thân già ta nhức đầu vô cùng
Vừa nói lão phu nhân còn dùng ngón tay ấn vào trán cô trách móc nhưng lại có thể nghe được trong giọng nói đều là sự yêu quý.
- Thân gia ta sống gần hết cuộc đời, đắng cay ngọt bùi đều đã nếm thử cuối cùng lại chỉ cần mâm cơm quây quần như thế này
Lam Linh nghe thấy, giật mình quay sang nhìn bà còn giả bộ giật mình
- Ôi trời, bà nội mới sống một nửa đời người thôi phía trước còn một đoạn đường dài dài nữa. Úi! Nhìn xem này mỹ nhân họ Trương của chúng ta còn trẻ thế này, trên mặt còn ít nếp nhăn hơn anh ấy!
Ai cũng vui vẻ bật cười, chỉ có một người không thể vui nổi, Trương Ngạn mặt tối lại đưa tay lên sờ mặt mình
- Mắt nào em thấy anh nhiều nếp nhăn?
- Đại thúc! Chú có thể đừng từ chối bản thân mình như vậy không? Tuổi tác đều là do năm tháng quyết định muốn chối bỏ cũng không thể! Mà này, thật ra anh còn chưa nói tuổi thật con em biết luôn đó, anh sợ bị già đúng không?
Trương Ngạn đen mặt nhíu mày không thèm để ý đến cô, cắm cúi ăn cơm cô gái này nấu cũng khá ngon. Lúc này, lão gia gắp một miếng thịt bỏ vào mồm trả lời một cách rất thản nhiên
- Nó 33 tuổi
Lam Linh tròn mắt kinh ngạc nhìn anh, gương mặt này mà có thể 33 tuổi? Hơn cô tới 14 tuổi sao? Dù có nghe mọi người nói Trương Ngạn gần bằng tuổi chú mình nhưng gương mặt này cô luôn nghĩ anh không tới 30 tuổi vậy mà anh lại hơn cô 14 tuổi bảo tại sao anh lại nhạy cảm về tuổi tác đến vậy, cô bịp miệng cười. Anh nhìn cô nóng mắt khó chịu vô cùng con nhỏ này đang chê anh già đó sao? Tiện tay đang cf đũa anh lập tức đập vào tay cô, Lam Linh “á” lên một tiếng, Trương phu nhân cũng đang tiện tay cầm đũa liền đập một cái vào tay anh
- Định tạo phản à?
Lam Linh bĩu môi thoả mãn lắc lư người trêu chọc anh, xem ra mọi người ở Trương gia đều rất tốt với cô hoàn toàn trái ngược với Lục gia, mọi người đối xử với cô như thế nào cô chắc chắn sẽ đáp lại như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương