Em Là Định Mệnh Của Anh.

Chương 5: Ấn Tượng Khó Quên



Thiên Bảo lại lang thang trên vỉa hè, lòng buồn rười rượi. Cứ tưởng lần trước được về nhà thì cha đã hiểu và không bắt cậu lấy vợ nữa. Ai ngờ đâu lần này còn thảm hại hơn cả lần trước. Không chỉ bị đuổi đi mà cậu chính thức bị cha từ mặt. Cậu chưa bao giờ nghĩ cha mình có thể vì thể diện mà từ cha con với cậu. Càng nghĩ cậu càng đau lòng hơn. Nước mắt vừa khô lại bắt đầu lăn dài ướt đôi gò má. Cậu thẩn thờ bước đi trong đêm, cậu chẳng màng tới việc đêm nay mình sẽ ngủ ở đâu nữa. Từng câu, từng chữ mắng nhiếc của cha cứ vang vảng trong đầu tra tấn cậu. Cảm giác còn khó chịu hơn, thậm chí còn đau hơn gấp trăm lần khi cậu bị người yêu bỏ.

    Thiên Bảo cất từng bước nặng nề, bụng cậu lúc này đang sôi sùng sục. Lúc nãy trong buổi tiệc cậu có ăn uống gì đâu, nếu cứ kiểu này chắc cậu xỉu trên đường luôn quá.

- Biết vậy nãy ăn uống cho no xong bỏ đi. Giờ đói muốn chết, đi ăn thôi, không chắc chết. (Bảo nói vu vơ)

   Bỗng từ sau lưng, một bàn tay vỗ vỗ vào vai cậu. Một người cất giọng:

- Hù! Ngạc nhiên chưa. (Con Xuân từ đâu nhảy ra hù cậu)

- Cậu chủ của tôi đói rồi à, haha. (Con Mi giọng giễu cợt)

   Thiên Bảo quay mặt lại thì thấy hai nhỏ bạn thân đang đứng trước mặt, tay xách giỏ đồ, hai đứa nó đứng cười khúc khích.

- Ủa đâu ra dị hai con quỷ, đi theo tao làm gì. (Thiên Bảo ngạc nhiên hỏi)

- Thì tao với Mi đi theo mày luôn. Tao không an tâm khi để mày đi một mình. (Con Xuân cười rồi nói)

- Rồi cha tao đuổi hai đứa mày? (Thiên Bảo giọng trầm trầm hỏi)

- Ừ. (Con Xuân vẫn cười)

- Hai đứa mày theo tao chi, giờ chúng mày lấy gì ăn? (Mặt Thiên Bảo buồn buồn)

- Mày đừng lo, tụi tao có dành dụm được mấy triệu, chắc đủ ăn một tháng. Tụi tao muốn theo mày thôi. (Con Mi lên tiếng)

-... (Thiên Bảo không nói gì, cậu cúi gầm mặt, khóe mắt rưng rưng)

- Chúng ta là bạn. Tụi tao không bỏ mày một mình đâu. Từ nhỏ tụi tao đã mồ côi, nếu không có mày đề nghị thì tụi tao đâu được về nhà mày ở. Tao sẽ luôn ở cạnh mày. (Con Xuân ôm lấy Thiên Bảo và nghẹn ngào nói)

- Tao... Tao xin lỗi. Tại tao mà... (Thiên Bảo bật khóc)

- Không phải lỗi của mày đâu. Là tụi tao muốn theo mày thôi. Chúng ta sẽ mãi là bạn chứ? (Con Xuân cũng rưng rưng nước mắt, tay đưa ra trước)

- Tất nhiên là vậy. Tao cảm ơn hai đứa mày. (Thiên Bảo lau nước mắt, cậu và Mi cùng đưa tay ra nắm lấy tay Xuân)

- KHÔNG BAO GIỜ PHẢN BỘI NHAU. (Ba đưa cùng hô to)

   Thế là chuyến lang thang của Thiên Bảo lại có thêm hai nhỏ bạn đồng hành. Lúc này lòng Thiên Bảo đã cảm thấy ấm áp hơn rồi, ấm vì tình bạn thân thiết, vì sự chia sẻ của hai cô bạn thân. Ba đứa vừa đi vừa cười nói rôm rả mặc cho bao khó khăn, thử thách đang chờ đợi trước mắt.

_________________________________________________

(Ngay lúc này, tại nhà Thiên Bảo, khách khứa đã về hết rồi)

    Ông Ngọc ngồi xuống ghế, thong thả uống một tách trà lài thơm phức. Mẹ cậu chạy đến bên, khóc lóc nài nỉ:

- Ông nghĩ lại đi, nó là con ông đó. Sao ông nỡ từ mặt nó. (Giọng bà nghẹn ngào)

- Tôi không có đứa con nào hỗn xược lại bệnh hoạn như nó. (Ông lạnh lùng nói, tay cầm tách trà khẽ đưa lên miệng)

- Dù nó có ra sao nó vẫn là con ông. Phải rồi, ông đâu đứt ruột đẻ ra đâu mà ông xót. (Bà nói to)

- Thôi đi. Sao bà biết tôi không xót. Có cha mẹ nào muốn đuổi con đi, từ mặt con không? (Ông giận dữ dằn chén trà xuống sàn vỡ tan nát, miệng quát lớn)

- Có! Là ông đấy. (Bà cũng quát lại)

- Tôi chỉ muốn cho nó nếm mùi đời thôi. Con mình nó còn trẻ con lắm, cũng nên cho nó ra va chạm xã hội cho nó khôn ra. Bà cứ cưng nó mãi nó hư đấy. (Ông nạt bà)

- Ông thôi đi. Ông lúc nào cũng vậy. Con mình từ nhỏ đã sống đầy đủ, giờ sống khổ sở sao nó chịu nổi. (Bà bật khóc)

- Chính vì từ nhỏ đã sống đủ đầy nên mới cần phải cho nó chịu khổ. Tôi tin là nó sẽ sống tốt. Bà hãy buông nó ra để nó trưởng thành hơn đi. (Ông dịu giọng lại)

- Nhưng...

- Tôi đã nói rồi. Tôi đã kêu con Xuân với con Mi đi theo trông nom nó rồi. Tôi sẽ cắt thẻ tín dụng của nó và chuyển khoản đó vào tài khoản ngân hàng để dành cho nó. Tôi cấm bà được cho nó quay về cũng như cấp tiền cho nó. Khi nào tôi thấy được tôi sẽ đón nó về. (Ông nói thẳng thừng rồi đi thẳng vào phòng, không thèm nghe bà nói nữa).

________________________

   9h đêm, đường phố Sài Gòn vẫn tấp nập người đi, đèn màu lung linh lấp lánh thắp sáng cả thành phố nhộn nhịp này. Trên vỉa hè, ba con người lang thang chẳng biết điểm đến là đâu. Thiên Bảo sau một hồi lội bộ trong cơn đói thì đã hết sức chịu đựng rồi. Hai mắt cậu hoa cả lên, mặt mày bơ phờ, chân tay bủn rủn không còn bước đi nổi nữa. Cậu níu áo con Xuân, chỉ sang một quán hủ tiếu gõ bên đường, miệng nói thì thào:

- Ê... Tao... Tao đói quá. Sang kia ăn hủ tiếu đi rồi đi kiếm chỗ trú (giọng cậu run run)

- Ừ. Tao cũng đói quá. Nãy trong tiệc, ăn có tí xíu à. (Con Mi nói)

- Vậy ok, đi ăn thôi. (Con Xuân kéo hai đứa đi)

- Chị ơi, cho em ba tô hủ tiếu nhiều tái nha. (Con Xuân hô to)

- Rồi, có ngay.

    5 phút sau, ba tô hủ tiếu nóng hổi đã đặt trước mặt ba người. Khói bốc lên nghi ngút, Thiên Bảo hít một hơi rồi ăn vội ăn vàng. Cậu đói muốn chết rồi mà. Hai nhỏ bạn nhìn cậu ăn mà không nhịn được cười. Hình tượng thiếu gia Thiên Bảo nho nhã, lịch sự đã sụp đổ trong mắt hai đứa. Mà thực ra là sụp lâu rồi.

- Ngon quá, lần đầu tao ăn ngon thế này. (Thiên Bảo cười tươi, mặt hí hửng)

- Đói thì ăn gì mà chả ngon. (Con Mi cười nhẹ)

- Thôi ăn lẹ đi rồi còn đi kiếm phòng trọ để ở. Không khéo đêm nay cả đám ngủ gầm cầu nha. (Con Xuân nói)

- Biết rồi má. (Thiên Bảo nói rồi lại cắm đầu vào ăn)

   Ăn uống no nê, ba đứa nó mới bắt đầu tính tới chỗ ở. Đi vòng vòng cả tiếng đồng hồ mà chả kiếm đâu ra phòng trọ. Tối khuya rồi ai cho thuê nữa. Cuối cùng,  ba đứa đành vào nhà nghỉ ngủ tạm, đợi trời sáng mới đi kiếm chỗ ở. Bảo đưa hai đứa kia vào phòng nghỉ ngơi, còn cậu thì lại ra đường tản bộ một chút. Cậu cần ở một mình để suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra. Bảo lang thang hết con phố này đến đoạn đường khác với biết bao suy nghĩ miên man trong lòng. Càng nghĩ tới cậu càng buồn, càng thất vọng. "Chỉ có bia mới giúp mình quên hết mọi chuyện buồn. Đêm nay say một đêm thôi rồi mai bắt đầu cuộc sống mới"_Thiên Bảo nghĩ bụng.

    Thế là cậu vội vàng chạy đến siêu thị mini gần đó mua vài lon bia rồi cầm ra công viên gần đó ngồi uống một mình. Mượn rượu giải sầu nhưng sầu không những không vơi đi mà còn tăng gấp bội. Cậu nhớ lại từng lời cha nói mà lòng đau như ai có ai đâm vào. "Chả lẽ mình chẳng quan trọng bằng cuộc hôn nhân cưỡng ép đó hay sao?", "Chẳng lẽ chỉ vì sỉ diện mà cha từ mặt mình?", "Cha hối hận khi đẻ ra mình ư?". Hàng loạt câu hỏi như những chiếc rìu con chặt từng nhát vào trái tim đang rướm máu của cậu. Cậu đã cố dằn lòng để không bật khóc nữa nhưng sao khó thế này. Cậu trách cha vì sao không hiểu cho cậu, vì sao cha không thông cảm cho cậu. Cha nói cậu là thằng bệnh hoạn, đó là một sự xỉ nhục đối với cậu. Cậu buồn lắm, tuyệt vọng vô cùng. Cậu đã rất mệt mỏi khi chịu bao lời đàm tiếu, ánh mắt gièm pha từ người đời, nay đến cha cậu cũng kì thị cậu nữa. Thiên Bảo nốc một hơi cạn sạch lon bia.

     Một lon... Hai lon... Ba lon... Năm lon... Từng lon bia được cậu nốc sạch không còn một giọt. Mặt cậu đỏ phừng lên, cả người không còn ngồi vững nữa nhưng cậu vẫn chưa phải là quá say. Nhiêu đây có nhằm nhò gì với cậu. Lúc này cậu bật khóc lên, nước mắt giàn giụa. Lúc này là lúc Thiên Bảo mất bình tĩnh nhất.

"Cha nói cha hối hận khi đẻ ra mình, cha xấu hổ khi có đứa con bệnh hoạn như mình. Vậy chỉ cần bây giờ mình chết đi là xong chứ gì." _Thiên Bảo cười khoái chí, nước mắt vẫn rơi lã chã. Cậu đang nghĩ tới cái chết.

"Bây giờ mình nhảy sông tự vẫn hả? Không, nhảy sông lạnh lắm. Mình không muốn thành ma da" _Bảo nghĩ thầm.

   Thiên Bảo chạy ra vỉa hè, đúng lúc một chiếc ô tô đang đi gần đó. Cậu bỗng lao ra đường, đứng trước chiếc xe đang phóng như bay tới chỗ cậu. Đèn ô tô càng lúc càng gần hơn, kèn kêu inh ỏi, cậu và thần chết đang ở rất gần nhau. Trong khoảnh khắc cận kề với tử thần, cậu cảm thấy sợ hãi và nhận ra mình còn yêu đời nhiều lắm.

    Thiên Bảo biết mình vừa làm một chuyện ngu xuẩn, có hối hận cũng muộn rồi. Cậu nhắm mắt lại chờ đợi cái chết. "Lỡ ngu rồi, dù gì sống cũng bị kì thị, chà đạp, thôi thì chết đi cho nhẹ lòng" _Cậu hít thở thật sâu, đứng im chờ tử thần.

"KÉT... KÉT..."

    Tiếng xe chài bánh kêu lên rất to. Tưởng chừng như khó mà thoát nổi, nào ngờ chẳng có chuyện gì cả, Thiên Bảo hé mắt ra, chiếc xe đã dừng lại trước mặt cậu. Chỉ còn khoảng nửa mét nửa thôi là nó đã tiễn cậu về miền cực lạc rồi. Thiên Bảo lúc này vẫn chưa tỉnh hồn, mắt mở to, miệng há hốc kinh ngạc. Cậu ta vẫn chưa tin mình vừa thoát chết trong đường tơ kẻ tóc.

   Từ trên xe, một người đàn ông bước ra, vẻ mặt giận dữ, miệng chửi om sòm. Thiên Bảo vẫn còn trong cơn say nên cũng không nhìn rõ mặt người kia nhưng cậu lại có cảm giác quen thuộc lạ thường. Bóng người càng tiến đến gần, tim cậu càng đập nhanh, chẳng biết vì sợ hay vì điều gì khác. Một giọng nói to như hét vang lên:

- Này cậu kia, bị điên à. Muốn chết thì đi chỗ khác mà chết. Đừng làm liên lụy đến tôi. (Giọng nói rất lạnh lùng và tức giận)

-... _Cậu đứng như trời trồng, mặt cúi gầm xuống, không biết phải nói gì.

- Cậu bị câm à. Tôi đang nói chuyện với cậu đấy. (Giọng hắn rất giận dữ, thể như muốn ăn tươi nuốt sống cậu)

- Ơ... Tôi... Tôi xin lỗi. (giọng cậu nhè nhè)

"Giọng nói này rất quen thuộc. Mình đã nghe qua ở đâu rồi thì phải"_Thiên Bảo ngẩng đầu lên, cậu cố nhìn rõ người kia.

" Ôi trời! Mình có nhìn lầm không. Sao lại là anh ta". Trái đất hình tròn, xoay qua xoay lại cậu cũng lại gặp hắn ta. Phải, người xuýt tông vào cậu chính là Vũ Uy Phong. Sau khi rời tiệc, hắn ta vội tới công ty giải quyết một số việc và bây giờ đang trên đường trở về. Hôm nay tự nhiên hắn có nhã hứng ngắm cảnh nên mới đi với tốc độ chậm. Cũng nhờ vậy mà Thiên Bảo mới thoát chết. Tuy vậy, ngay lúc này đây Thiên Bảo thà chết còn hơn đối mặt với hắn.

    Mặt đối mặt, hắn nhìn Thiên Bảo bằng ánh mắt sắc lẹm, tức giận. Nhưng cơn giận dường như dịu xuống nhanh chóng khi hắn nhận ra Thiên Bảo. Mặt hắn đã bớt hung dữ nhưng vẫn rất lạnh lùng. Thiên Bảo vẫn đứng im lặng, cậu đang trong cơn say, lý trí không tỉnh táo, mơ mơ tỉnh tỉnh. Hắn tới trước mặt cậu, lạnh lùng hỏi:

- Cậu là Thiên Bảo, con trai Vương Tổng? (Mặt lạnh như băng Nam Cực)

- Đúng...Hức... Đúng...rồi...hahaha.(Thiên Bảo đứng không vững, miệng cười toe. Cậu đang bị men say điều khiển)

- Cậu say à? (Giọng hắn có vẻ dịu dàng hơn)

- Không... Hức hức... Không say... Hahaha... (Cậu lại cười, chả hiểu sao lúc say cậu cười rất dễ thương)

- Cậu say quá rồi đó. Mau về nhà đi. Lang thang vậy nguy hiểm lắm, suýt nữa tôi tông phải cậu rồi thấy chưa. (Hắn vẫn dịu dàng nói)

- Haha... Tôi... Tôi muốn chết mà... Hức... Sao anh không tông tôi chết đi. (Cậu đứng xiêu vẹo)

- Cậu nói bậy gì vậy. Cậu đang có chuyện gì buồn à.

   Thiên Bảo đứng không vững nữa. Cậu ngã vào người Uy Phong, cậu ôm chặt hắn, tự nhiên cậu bật khóc, miệng than khóc:

- Tại sao vậy...Tại sao...Tại sao không để tôi chết đi. (Cậu áp mặt vào ngực hắn mà khóc, nước mắt thấm qua lớp áo ướt cả ngực hắn, tay nắm chặt áo hắn)

- Cậu làm gì vậy. Buông ra. (Hắn lạnh lùng nói, tay lay vai cậu, đẩy ra)

   Nhưng hắn càng đẩy thì cậu lại càng ôm chặt hơn. Chả hiểu sao nhìn những giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi má ửng hồng, lòng hắn bỗng xao xuyến lạ kì. Hắn không đẩy cậu ra nữa, đứng im để cậu ôm. Thiên Bảo vẫn dụi đầu vào bộ ngực rắn chắc, ấm áp của hắn mà nức nở. Miệng thì thầm:

- Đừng... Hức... Đừng bỏ tôi. Tôi sợ lắm. Hic...hic... (Cậu khóc thút thít, chả hiểu sao say vô cậu lại trơ trẽn đến thế.

-... (Uy Phong đứng im, không nói gì)

   Khóc một hồi đã đời, Thiên Bảo mới chịu nín. Lúc này hắn mới nói:

- Được rồi, để tôi đưa cậu về. (Giọng hắn ấm áp hẳn)

- Không... KHÔNG... Tôi không muốn về nhà. Anh đừng đưa tôi về nhà.

- Nhưng...

   Uy Phong còn chưa nói hết câu thì Thiên Bảo đã chồm người lên hôn anh. May là say chứ còn tỉnh có cho vàng Thiên Bảo cũng không dám nắm tay chứ đừng nói là ôm hay hôn. Đôi môi khô khốc của cậu khẽ chạm lên môi hắn. Hắn như bị đứng hình, mặt ngạc nhiên. Cả người hắn như bị tê liệt, tim đập rộn ràng, tay chân như đông cứng. Nụ hôn chỉ kéo dài 5s nhưng cũng đủ để lại cho hắn một ấn tượng khó quên. Cậu thì thầm nói:

- Xin anh, đừng đưa tôi về nhà...(Cậu van xin hắn, nét mặt cậu buồn buồn)

- Thôi được rồi. Vậy cậu có bạn bè hay gì không, để tôi đưa cậu về. (Hắn nhẹ nhàng hỏi)

    Thiên Bảo không trả lời, cậu ngã vào lòng hắn và ngủ thiếp đi trong vòng tay của hắn. Cậu đã quá say rồi, mọi giác quan đều không còn hoạt động nữa. Uy Phong đành bế Thiên Bảo đặt vào ghế trước của xe, cài dây an toàn lại. Thấy cậu run vì lạnh, hắn vội cởi chiếc áo khoác ra và đắp lên người cậu. Hắn phóng xe chạy đến ICY tower- khách sạn lớn và cũng là trụ sở chính của tập đoàn ICY. Hắn chọn một phòng tiện nghi nhất rồi đưa cậu vào nghỉ.

____________________________

  
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Tele: @erictran21
Loading...