Em Là Hạnh Phúc Đời Anh

Chương 48



HOÀNG KỲ thấy Ngọc Trúc như vậy thì ra chiều khó chịu lắm , đôi mắt rực lửa của anh dường như muốn thiêu đốt cô.

- Vẫn không tin anh???

- Tại… Tại…

- Tại lão Bác Sĩ kia chứ gì?

Kiểu này phải cho ông ta về vườn sớm thôi.

Anh vừa nói vừa nghịch rốn cô , rõ ràng qua lời nói có chút tức giận mà sao anh vẫn tranh thủ từng giây trêu chọc cô thế chứ.

Anh làm cô vừa oằn mình để chịu đựng bàn tay quái ác kia , lại phải cố gắng chống trả với cái miệng lạnh lùng kia

- Anh đừng thế mà… Ông ấy cũng chỉ làm tròn trách nhiệm của một bác sĩ thôi mà…

- Ừh!

Nhưng làm anh khó chịu.

- Chịu khó vài ngày đi nha được không?

- Không!

Ông ta nên nghỉ việc từ lâu rồi mới đúng!

- Uhm… Tay của anh…

- Sao em?

- Em khó chịu à?

- Uhm… Hjx…

Anh khẽ mỉm cười , rồi cúi đầu thỏa mãn với những gì mình muốn.

Chỉ tội cho Ngọc Trúc phải khéo léo nhẹ nhàng tránh những hành động nguy hiểm của anh.

Anh khiến cô xoay tới xoay lui , hết sấp rồi ngửa mệt đến hết hơi , buồn ngủ vô cùng mà không dám ngủ, chưa bao giờ cô thấy mệt như hôm nay.

Ham muốn thì cứ ngày một dâng trào , mà lý trí thì ngày một giảm sút…

Cô mệt đến nỗi chân tay vô lực , chỉ có tim đã đập ngày một nhanh , hai má cô đỏ ửng vì kiềm chế cảm xúc… Nhưng giờ nó đang muốn nổ tung , nó đòi hỏi được anh yêu thương…

Rồi từ đâu đó trong con người cô bỗng phát ra tiếng nài nỉ …

” 1 lần chắc không sao đâu!

Sẽ không vấn đề gì hết!

Mình sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái và sẽ không khó chịu nữa!

Cũng không nên làm anh khó chiu!

Chỉ một lần thôi mà!

Chắc chắn sẽ không sao đâu”

Ngọc Trúc như bị tiếng nói đó thôi miên.

Đôi mắt mơ màng nhẹ nhàng nhìn anh rồi thủ thỉ

- Một lần thôi anh nhé!

- Uh!

Hoàng Kỳ gật đầu mỉm cười rồi hôn một cái thật kêu lên môi cô.

Rồi cúi đầu làm việc cần làm , anh nhịn như thế là đủ lâu rồi.

Anh hạnh phúc đùa nghịch với ngực cô , rồi lấn ná xuống eo , làm Ngọc Trúc thỉnh thoảng lại “A” lên một tiếng.

Bàn tay anh nhẹ nhàng chạm vào quần cô , khiến chủ nhân của nó đứng tim , căng thẳng vô cùng , hai tay cô nắm chặt y như nằm chờ chết , thấy cô như vậy anh thoáng mỉm cười rồi đưa tay xuống dưới khiến ai đó như ngừng thở…

- Haizzz… Không làm nữa!

Ngủ thôi!

Anh nặng nè nói xong câu đó rồi thả tay ra nằm xuống bên cạnh cô , rất nhanh ôm gọn cô vào lòng , hai mắt nhắm chặt như đang ngủ…

Ngọc Trúc hai mắt trợn tròn chằm chằm nhìn anh vì sốc…

” Anh chưa chạm tay xuống đó đã dừng lại?

Chẳng lẽ anh buồn ngủ đến vậy sao?

Ôi may qúa!

Vậy là thoát chết”

Tuy ngạc nhiên vô cùng nhưng cô cũng Thở phào nhẹ nhõm yên tâm ôm lấy anh nhắm mắt ngáp một cái rồi nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ bên anh.

Vậy là một ngày mệt mỏi đã trải qua.

Cũng nên tạm gác tất cả để nghỉ ngơi thôi.

Trong giấc ngủ cô khẽ mỉm cười hạnh phúc, vì cô biết mới đây thôi anh đã vì cô mà kiềm chế bản thân… Chắc là khó chịu lắm đây!

Nhất định khi nào bình phục hẳn cô sẽ bù đắp lại cho anh , nhất định thế… Nhịn đói lâu ngày cũng không tốt…

Cả hai đã trải qua rất nhiều khó khăn mới đến được với nhau thêm lần nữa..

Cô sẽ mãi trân trọng từng giây phút khi ở bên anh , vì không ai biết được tương lai sẽ như thế nào , điều gì sẽ xảy ra…

Mơ màng nghĩ đến điều đó , Ngọc Trúc vô thức vòng tay ôm chặt anh hơn như sợ mất đi trái tim mình…

Đợi Ngọc Trúc say giấc , Hoàng Kỳ mới từ từ mở mắt trân trân nhìn tay cô.

Cô đúng thật là… Anh đã cố gắng nằm im kiềm chế ham muốn bản thân vì sợ làm tổn thương đến cô… Vậy mà không dưng đi ôm chặt lấy eo anh , khiến nơi đó quặn thắt từng cơn , xém chút nữa là anh vùng dậy đè cô ra ấy rồi…

Nghĩ đến đó nơi khởi nguồn của sợ nhức nhối lại kêu gào , làm anh như phát điên.

Không còn cách nào khác, tuy còn hơi luyến tiếc vòng tay cô , nhưng anh vẫn phải quay lưng bước vào phòng tắm để hạ hỏa… Ai bảo tự khơi dậy thì phải tự dập thôi…

Dù sao tuy đêm nay không làm ăn được gì.

Nhưng cô đã trở lại là của anh như xưa.

Mọi sóng gió đã qua đi.

Anh thề sẽ không bao giờ để người anh yêu phải chịu khổ nữa.

Sẽ luôn tin tưởng và yêu thương cô đến hết cuộc đời…
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...