Em Là Tất Cả Của Anh
Chương 18: Nguy Hiểm Rình Rập
Nội dung trên lá thư chỉ vẻn vẹn vài dòng nhưng cũng đủ khiến cho A Nguyệt lưng tròng nước mắt, đôi tay run rẩy đọc từng câu từng chữ
" A Nguyệt, em đợi anh khi anh làm xong việc anh nhất định sẽ trở về gặp em "
Cô ngã khụy xuống nền nhà hai tay ôm lấy gương mặt đang giàn giụa nước mắt của mình, ông bên cạnh cũng chỉ vỗ vỗ lên vai cô vài cái rồi lẳng lặng rời phòng, tiện tay đóng cửa phòng giúp cô. Ông biết giờ phút này cô sẽ không nghe lọt tai câu nào cả, thay vì khuyên nhủ hay dỗ dành cô cháu nín khóc, ông nghĩ cô cần là yên tĩnh một mình.
Sau đi ông đi, cô vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, ngồi bệt xuống nền nhà hai tay ôm lấy đầu gối mặt úp xuống hai chân tay vẫn giữ khư khư lá thư của anh. Tiếng khóc của cô càng lúc cáng lớn, những kí ức về anh cứ liên tục được tua lại trong đầu, nhớ ngày đầu mới gặp anh anh bị thương ngất bên đường, hay những buổi đi bán hoa dạo bên ngoài, có cả những buổi hai anh em tới nhà Tiểu Linh tất cả những kí ức vui vẻ đó như một thước phim chạy dọc trong đầu, nhưng giờ đây nó như một con dao cứ khứa qua khứa lại trái tim của cô, cô đau đớn ôm lấy chính mình cơ thể cũng chính vì thế mà run rẩy, có lẽ cô khóc quá nhiều nên mòn mỏi mà ngủ luôn trên sàn nhà. Ông ở dưới nhà một lúc lâu, không yên tâm lắm mà hướng phòng cô đi đến mở cửa ra lại thấy cô đang nằm trên nền nhà ngủ, ông nhẹ nhàng bước tới bồng cô lên giường đắp chăn lại vô tình nhìn thấy lá thư trên nền nhà, ông cúi người nhặt lên cẩn thận để lại trên bàn cạnh giường cô rồi ông mới đi ra.
Cứ thế A Nguyệt ngủ một mạch tới buổi chiều, cô cựa quậy một chút rồi mở mắt nhìn lên trần nhà, ngồi dậy nỗi buồn man mác vẫn còn hiện hữu trong cô, có lẽ khi nãy cô khóc vẫn không thế trôi đi cái sự buồn bã và bất lực kia của mình. Cô lẳng lặng vào nhà vệ sinh, rồi nhanh chóng xuống dưới nhà, cô lấy hai tay tán nhẹ vào hai cái má để có lại sự bình thường hàng ngày, cô không muốn ông buồn lòng hay lo lắng gì cho cô nữa. Sau khi đảm bảo bản thân mình đã ổn, cô bước từng bước không nhanh không chậm xuống bếp thấy ông bận rộn trong bếp cô cũng nhào vô phụ dọn chén
" Ông để con phụ ông dọn chén"
Ông nhìn thấy cô thì cười nhẹ, thấy cô có vẻ như bình thường như thế thì buồn lòng, khi nãy cô cười với ông, ông cảm thấy nụ cười đó chua chát làm sau rõ là trước đó cô là cô bé vui vẻ hoạt bát lúc nào cũng nở nụ cười ấm áp mà giờ đây sao nó lại gượng gạo đến thế, ông thở dài một hơi rồi chú tâm múc đồ ăn vào tô, hôm nay A Nguyệt buồn nên ông toàn nấu những món mà cô thích nhất, ông mong cô hôm nay sẽ ăn thật ngon và phần nào nguôi ngoai sự buồn bã trong lòng. Nhưng khi dọn ra bàn, cả hai ngồi vào ghế tới lúc xới cơm, ông lại nhìn thấy ba cái chén ba đôi đũa, ông nhìn cô cháu nhỏ ngồi im lặng đối diện mình mà xót.
- " A Nguyệt, con dọn dư một chén một đũa rồi"
- " Ông, con xin lỗi, con theo thoái quen mà dọn dư chén "
- " Con không cần phải xin lỗi, ông cũng hiểu mà, con nhớ anh con rồi phải không?"
Cô không nói gì chỉ gật đầu nhẹ với ông, cô giờ đây nếu nói thêm câu gì đó, chắc là nước mắt đã tuôn ra mắt. Ông ở phía đối diện thấy A Nguyệt cúi đầu, ông từng bước tới trước mặt cô nhẹ nhàng xoa đầu cô, cô ngước đầu nhìn lên ông, đôi mắt trong trẻo do ánh sáng của ánh đén mà trở nên lấp lánh.
- " Con không cần phải như thế, không phải Nhật nó bảo sau khi làm xong việc sẽ trở lại gặp con sao "
- " Nhưng... Nhưng anh ấy sẽ trở lại sau, anh... anh sẽ không bỏ rơi con chứ "
- " Nha đầu ngốc, con nói gì vậy, bỏ rơi gì chứ, Nhật nó chỉ về nhà nó để làm chút chuyện thôi, xong chuyện nó sẽ trở lại gặp con mà, ngoan không mít ướt nữa, Nhật nó biết nó sẽ đau lòng lắm đấy, con muốn anh đi về nhà mà còn không yên tâm với con sau "
- " Dạ, con không muốn anh con đau lòng, con hứa với ông con sẽ không buồn nữa ".
- " Nói được làm được, à quên khi nãy con ngủ Tiểu Linh có qua, con bé hay tin Nhật đi biết chắc con sẽ buồn nên qua an ủi con nhưng con ngủ rồi, lát ăn cơm xong con qua nhà bên đó chơi với bạn nha "
- " Dạ, con biết rồi "
Sau khi dùng cơm xong, A Nguyệt ngay lặp tức xin phép ông rồi đi tới nhà Tiểu Linh, tới nhà thì cô ngoan ngoãn đi vào, vừa vào tới nhà thì cô đã rơi vào một vòng tay ấm áp của Tiểu Linh. Cô bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng dang tay ôm lại cô bạn mình
- " A Nguyệt, mình hay Anh Nhật đi rồi, cậu đừng buồn, anh ấy đi rồi thì còn có mình mà, mình sẽ mãi mãi ở bên cậu"
- " Tiểu Linh mình không sao, cũng cảm ơn cậu vì đã lo lắng cho mình "
Hai cô bé rời khỏi vòng tay của đồi phương, nằm tay nhau bước tới cái ghế đá trong vườn, cả hai ngồi xuống nói chuyện
- " Tiểu Linh, mình bất ngờ lắm rõ là hôm qua tớ với anh vẫn còn rất vui vẻ, nhưng chỉ trong một đêm anh đã biến mất chỉ để lại một mảnh giấy, nói rằng sẽ trở về khi làm xong việc nhưng mình cũng rất buồn, tại sao anh ấy không trực tiếp nói với mình chứ "
- " Chắc do anh ấy không muốn chứng kiến cậu đau buồn như bây giờ "
Cả hai cứ tâm sự, người nói người nghe mà như vậy đã tới gần khuya, ba mẹ Tiểu Linh lo lắng nên nhắc nhở A Nguyệt vì đã trễ, cả hai vợ chồng không yên tâm tính đưa cô về nhưng cô từ chối, dù sau đường từ nhà Tiểu Linh tới nhà cô cũng gần, cô thấy không có gì phải sợ nên cô nhanh chóng từ giã rồi về
Trên đường về nhà, không hiểu sau cô cứ có có cảm giác ai đó đang đi phía sau mình, cô rẽ đường nào những người đó cũng rẽ theo đó, cô quay đầu nhìn ra sau thì không thấy ai, A Nguyệt sợ hãi, mà vì vậy bước chân một lúc nhanh hơn, từ đi nhanh cô nhanh chóng chạy băng qua đường, tới khi về tới nhà cô mới thở phào một cái rồi đi thẳng vào nhà. Ở một góc nào đó trước cửa nhà A Nguyệt xuất hiện ba người đàn ông cao to
- " Là con nhỏ đó cứu thắng oắt con đó sau "
- " Đúng rồi đó, lão đại, em đã phải dò la rất kĩ, thằng đó bị thương nặng được hai ông cháu nhà này cưu mang "
Người đàn ông được kêu là lão đại kia, gương mặt xám xịt, tức giận mà chửi một câu, tay cũng đánh luôn người vừa nói
" Mẹ mày, má giờ mới tìm thấy, chắc thằng đó đã đi rồi, mày ăn gì mà ngu như bò vậy hả thằng chó "
Người bị đánh, vì đau mà kêu lên một tiếng, thấy mình oan ức cũng không dám nói gì, người còn lại nãy giờ im lặng, đôi mắt nhìn xa xăm một lúc thì đột nhiên lên tiếng
" Lão đại, tôi thấy không muộn đâu "
Cái tên mặt mày toàn là sẹo, nghe người bên cạnh nói vậy thì im lặng nhưng hắn cũng nhanh chóng hỏi lại
- " Mày nói vậy là sao "
- " Đơn giản thôi, thằng đó cho dù có còn ở đây không, đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là hai ông cháu kìa "
- " Ý mày là...."
- " Đúng vậy, chính là như thế "
" A Nguyệt, em đợi anh khi anh làm xong việc anh nhất định sẽ trở về gặp em "
Cô ngã khụy xuống nền nhà hai tay ôm lấy gương mặt đang giàn giụa nước mắt của mình, ông bên cạnh cũng chỉ vỗ vỗ lên vai cô vài cái rồi lẳng lặng rời phòng, tiện tay đóng cửa phòng giúp cô. Ông biết giờ phút này cô sẽ không nghe lọt tai câu nào cả, thay vì khuyên nhủ hay dỗ dành cô cháu nín khóc, ông nghĩ cô cần là yên tĩnh một mình.
Sau đi ông đi, cô vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, ngồi bệt xuống nền nhà hai tay ôm lấy đầu gối mặt úp xuống hai chân tay vẫn giữ khư khư lá thư của anh. Tiếng khóc của cô càng lúc cáng lớn, những kí ức về anh cứ liên tục được tua lại trong đầu, nhớ ngày đầu mới gặp anh anh bị thương ngất bên đường, hay những buổi đi bán hoa dạo bên ngoài, có cả những buổi hai anh em tới nhà Tiểu Linh tất cả những kí ức vui vẻ đó như một thước phim chạy dọc trong đầu, nhưng giờ đây nó như một con dao cứ khứa qua khứa lại trái tim của cô, cô đau đớn ôm lấy chính mình cơ thể cũng chính vì thế mà run rẩy, có lẽ cô khóc quá nhiều nên mòn mỏi mà ngủ luôn trên sàn nhà. Ông ở dưới nhà một lúc lâu, không yên tâm lắm mà hướng phòng cô đi đến mở cửa ra lại thấy cô đang nằm trên nền nhà ngủ, ông nhẹ nhàng bước tới bồng cô lên giường đắp chăn lại vô tình nhìn thấy lá thư trên nền nhà, ông cúi người nhặt lên cẩn thận để lại trên bàn cạnh giường cô rồi ông mới đi ra.
Cứ thế A Nguyệt ngủ một mạch tới buổi chiều, cô cựa quậy một chút rồi mở mắt nhìn lên trần nhà, ngồi dậy nỗi buồn man mác vẫn còn hiện hữu trong cô, có lẽ khi nãy cô khóc vẫn không thế trôi đi cái sự buồn bã và bất lực kia của mình. Cô lẳng lặng vào nhà vệ sinh, rồi nhanh chóng xuống dưới nhà, cô lấy hai tay tán nhẹ vào hai cái má để có lại sự bình thường hàng ngày, cô không muốn ông buồn lòng hay lo lắng gì cho cô nữa. Sau khi đảm bảo bản thân mình đã ổn, cô bước từng bước không nhanh không chậm xuống bếp thấy ông bận rộn trong bếp cô cũng nhào vô phụ dọn chén
" Ông để con phụ ông dọn chén"
Ông nhìn thấy cô thì cười nhẹ, thấy cô có vẻ như bình thường như thế thì buồn lòng, khi nãy cô cười với ông, ông cảm thấy nụ cười đó chua chát làm sau rõ là trước đó cô là cô bé vui vẻ hoạt bát lúc nào cũng nở nụ cười ấm áp mà giờ đây sao nó lại gượng gạo đến thế, ông thở dài một hơi rồi chú tâm múc đồ ăn vào tô, hôm nay A Nguyệt buồn nên ông toàn nấu những món mà cô thích nhất, ông mong cô hôm nay sẽ ăn thật ngon và phần nào nguôi ngoai sự buồn bã trong lòng. Nhưng khi dọn ra bàn, cả hai ngồi vào ghế tới lúc xới cơm, ông lại nhìn thấy ba cái chén ba đôi đũa, ông nhìn cô cháu nhỏ ngồi im lặng đối diện mình mà xót.
- " A Nguyệt, con dọn dư một chén một đũa rồi"
- " Ông, con xin lỗi, con theo thoái quen mà dọn dư chén "
- " Con không cần phải xin lỗi, ông cũng hiểu mà, con nhớ anh con rồi phải không?"
Cô không nói gì chỉ gật đầu nhẹ với ông, cô giờ đây nếu nói thêm câu gì đó, chắc là nước mắt đã tuôn ra mắt. Ông ở phía đối diện thấy A Nguyệt cúi đầu, ông từng bước tới trước mặt cô nhẹ nhàng xoa đầu cô, cô ngước đầu nhìn lên ông, đôi mắt trong trẻo do ánh sáng của ánh đén mà trở nên lấp lánh.
- " Con không cần phải như thế, không phải Nhật nó bảo sau khi làm xong việc sẽ trở lại gặp con sao "
- " Nhưng... Nhưng anh ấy sẽ trở lại sau, anh... anh sẽ không bỏ rơi con chứ "
- " Nha đầu ngốc, con nói gì vậy, bỏ rơi gì chứ, Nhật nó chỉ về nhà nó để làm chút chuyện thôi, xong chuyện nó sẽ trở lại gặp con mà, ngoan không mít ướt nữa, Nhật nó biết nó sẽ đau lòng lắm đấy, con muốn anh đi về nhà mà còn không yên tâm với con sau "
- " Dạ, con không muốn anh con đau lòng, con hứa với ông con sẽ không buồn nữa ".
- " Nói được làm được, à quên khi nãy con ngủ Tiểu Linh có qua, con bé hay tin Nhật đi biết chắc con sẽ buồn nên qua an ủi con nhưng con ngủ rồi, lát ăn cơm xong con qua nhà bên đó chơi với bạn nha "
- " Dạ, con biết rồi "
Sau khi dùng cơm xong, A Nguyệt ngay lặp tức xin phép ông rồi đi tới nhà Tiểu Linh, tới nhà thì cô ngoan ngoãn đi vào, vừa vào tới nhà thì cô đã rơi vào một vòng tay ấm áp của Tiểu Linh. Cô bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng dang tay ôm lại cô bạn mình
- " A Nguyệt, mình hay Anh Nhật đi rồi, cậu đừng buồn, anh ấy đi rồi thì còn có mình mà, mình sẽ mãi mãi ở bên cậu"
- " Tiểu Linh mình không sao, cũng cảm ơn cậu vì đã lo lắng cho mình "
Hai cô bé rời khỏi vòng tay của đồi phương, nằm tay nhau bước tới cái ghế đá trong vườn, cả hai ngồi xuống nói chuyện
- " Tiểu Linh, mình bất ngờ lắm rõ là hôm qua tớ với anh vẫn còn rất vui vẻ, nhưng chỉ trong một đêm anh đã biến mất chỉ để lại một mảnh giấy, nói rằng sẽ trở về khi làm xong việc nhưng mình cũng rất buồn, tại sao anh ấy không trực tiếp nói với mình chứ "
- " Chắc do anh ấy không muốn chứng kiến cậu đau buồn như bây giờ "
Cả hai cứ tâm sự, người nói người nghe mà như vậy đã tới gần khuya, ba mẹ Tiểu Linh lo lắng nên nhắc nhở A Nguyệt vì đã trễ, cả hai vợ chồng không yên tâm tính đưa cô về nhưng cô từ chối, dù sau đường từ nhà Tiểu Linh tới nhà cô cũng gần, cô thấy không có gì phải sợ nên cô nhanh chóng từ giã rồi về
Trên đường về nhà, không hiểu sau cô cứ có có cảm giác ai đó đang đi phía sau mình, cô rẽ đường nào những người đó cũng rẽ theo đó, cô quay đầu nhìn ra sau thì không thấy ai, A Nguyệt sợ hãi, mà vì vậy bước chân một lúc nhanh hơn, từ đi nhanh cô nhanh chóng chạy băng qua đường, tới khi về tới nhà cô mới thở phào một cái rồi đi thẳng vào nhà. Ở một góc nào đó trước cửa nhà A Nguyệt xuất hiện ba người đàn ông cao to
- " Là con nhỏ đó cứu thắng oắt con đó sau "
- " Đúng rồi đó, lão đại, em đã phải dò la rất kĩ, thằng đó bị thương nặng được hai ông cháu nhà này cưu mang "
Người đàn ông được kêu là lão đại kia, gương mặt xám xịt, tức giận mà chửi một câu, tay cũng đánh luôn người vừa nói
" Mẹ mày, má giờ mới tìm thấy, chắc thằng đó đã đi rồi, mày ăn gì mà ngu như bò vậy hả thằng chó "
Người bị đánh, vì đau mà kêu lên một tiếng, thấy mình oan ức cũng không dám nói gì, người còn lại nãy giờ im lặng, đôi mắt nhìn xa xăm một lúc thì đột nhiên lên tiếng
" Lão đại, tôi thấy không muộn đâu "
Cái tên mặt mày toàn là sẹo, nghe người bên cạnh nói vậy thì im lặng nhưng hắn cũng nhanh chóng hỏi lại
- " Mày nói vậy là sao "
- " Đơn giản thôi, thằng đó cho dù có còn ở đây không, đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là hai ông cháu kìa "
- " Ý mày là...."
- " Đúng vậy, chính là như thế "
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương