Dịch: Anh Đào.
Beta: HP.
Hứa Tri Ý đưa giỏ hoa hồng cho quản gia, còn mình ngồi xuống tấm thảm trước sô pha ăn hoa quả, Hứa Hướng Ấp bảo cô vào phòng bếp giúp đỡ. Vừa rồi Hà Nghi An mới nhận một cuộc điện thoại công việc, đi lên phòng làm việc trên lầu.
Cả phòng khách to lớn chỉ còn một mình cô.
Tâm lý Hứa Tri Ý không ngừng nhắc nhở chính bản thân mình, đây là nhà của mình, không cần phải gò bó.
Có tiếng bước chân trên cầu thang xoắn ốc, cô ngẩng đầu nhìn lên, Hà Nghi An đang bê laptop xuống.
“Mẹ, mẹ làm việc đi, không cần ở cùng con.”
Hà Nghi An cười: “Không tính là bận, đều là phê duyệt dự toán, nhìn lướt qua là được.”
Laptop được đặt trên thành ghế sô pha dày dặn, trên đầu còn có một cái máy tính bảng, bà đưa cho con gái: “Album ảnh gia đình, con xem đi.”
Hứa Tri Ý đứng dậy khỏi thảm, ngồi lên ghế sô pha.
Hà Nghi An mở máy tính, điều chỉnh tư thế ngồi, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình: “Con ngồi gần chút.”
Hứa Tri Ý cười ngồi xích qua, ở giữa duy trì khoảng cách mấy nắm đấm. Thật ra cô muốn ngồi dựa vào Hà Nghi An để xem ảnh nhưng lại sợ ảnh hưởng đối phương làm việc.
Nhấn vào album, hiển thị hơn 400 bức ảnh, ảnh của bố mẹ đa số đều là ảnh chụp chung, ảnh của cô và anh trai đều là ảnh chụp một mình, ảnh của cả gia đình được sắp xếp theo từng thời điểm chụp ảnh, kéo dài hai mươi năm.
Bức ảnh đầu tiên trong album chính là bức ảnh chụp chung mà bố chuyển cho cô trước đó, khi đó cô vẫn còn ở trong bụng mẹ.
Lật sang mấy tấm ảnh cô mặc váy trắng công chúa ở Hồng Kông, tiếp sau mấy tấm ảnh của cô chính là ảnh chụp của bố mẹ và anh trai cũng ở Hồng Kông.
Liếc nhìn thời gian chụp ảnh, trước sau chỉ cách nhau hơn bốn tiếng.
Kỳ nghỉ hè năm 10 tuổi đó Thượng Thông Hú dẫn cô và em gái đến Hồng Kông ở hơn hai mươi ngày, không ngờ trong khoảng thời gian này bố mẹ và anh trai cũng đi ngang qua Hồng Kông.
Ảnh trong album trải dài từ khi cô chưa sinh ra đến năm cô hai mươi tuổi, xem xong 406 bức ảnh, hai mươi năm trôi qua với cô như một khoảnh khắc thoáng qua.
Những hình ảnh hạnh phúc đều được ghi lại trong album, chỉ có lúc lật qua mới có ấn tượng, những ký ức không vui không được ghi lại đó cô vẫn còn nhỡ kỹ.
Cô cố gắng không nhớ đến những mâu thuẫn của mình và em gái Thượng Xán Nhiên, em gái vĩnh viễn được mọi người trong nhà thiên vị, bởi vì trong những ngày không vui đó, có Tề Chính Sâm thiên vị cô.
Cũng cố gắng không nghĩ đến chuyện Hứa Ngưng Vi ở trong căn nhà này được bố mẹ nâng niu trong lòng bàn tay nuông chiều như thế nào. Cô không phải người ích kỷ nhưng không biết vì sao lại nhớ rõ câu nói đó của bố Hứa Hướng Ấp nói với cô lúc ở phòng bệnh: Bây giờ tâm trạng của Ngưng Vi không ổn định, bố không yên tâm con bé, nên con phải chịu ấm ức, để con ở lại bên chỗ bố mẹ nuôi.
Xem xong bức ảnh cuối cùng cô thoát khỏi album.
Hai mươi năm trôi qua, vẻ ngoài của bố mẹ đương nhiên sẽ có nhiều thay đổi so với lúc còn trẻ, nhưng vẻ đẹp vượt thời gian, Hà Nghi An vẫn xinh đẹp như ngày nào.
Cảm giác lạnh lùng đó khắc trong xương cốt.
Cũng may là mẹ dịu dàng hay cười, nếu không sẽ mang theo một cảm giác xa cách khiến người khác khó dám lại gần.
Hứa Tri Ý tắt máy tính bảng để sang một bên, mẹ vẫn đang bận, cô dựa vào sô pha chợp mắt.
Hà Nghi An quay đầu: “Buồn ngủ sao?”
Bây giờ là 11 giờ, nếu ở Manhattan có lẽ đang là thời gian ngủ của cô.
Hứa Tri Ý mở mắt, cười nói: “Có hơi ạ.”
Hà Nghi An xử lý công việc cũng được tương đối, ra hiệu con gái dựa vào vai bà chợp mắt một lúc, nhấn mạnh nói: “Không ảnh hưởng mẹ trả lời email. Một tay gõ chữ cũng đủ rồi.”
Hứa Tri Ý đấu tranh nội tâm một lúc, nhích người qua gần Hà Nghi An, sau đó dựa đầu vào vai bà, mùi nước hoa nhàn nhạt có tác dụng an thần.
“Mẹ, mẹ đổi nước hoa rồi sao?”
Hà Nghi An ngạc nhiên: “Con có thể ngửi ra sao?” Dù sao thì mùi nước hoa bà dùng bây giờ với trước đó cũng không khác nhau nhiều lắm.
Xác nhận Hà Nghi An đổi nước hoa rồi, cô tự tin hỏi: “Là chai nước hoa con tặng sao?”
“Đúng vậy.”
Hà Nghi An cười nói: “Tìm được cảm giác lúc còn trẻ.”
Lúc Hứa Hướng Ấp tặng cho bà loại nước hoa cùng kiểu này bọn họ vẫn chưa kết hôn.
Bà xoa xoa đầu con gái, giọng nói dịu dàng: “Ngủ đi, một lát nữa anh con đến rồi.”
Hứa Tri Ý biết Hứa Hành về từ lâu, mong đợi được gặp anh trai, nhắm mắt dựa lên người Hà Nghi An.
Lúc mới đầu trong tâm trí cô có một sợi dây vô hình, trái tim không khỏi đập nhanh hơn, sau đó vẫn luôn củng cố tâm lý chính mình, Hà Nghi An không phải tổng giám đốc Hà, là mẹ của cô.
Cảm giác căng thẳng mới dần dần biến mất.
Sau khi mê mệt, chìm vào giấc ngủ sâu.
11 giờ 40 phút, xe của Hứa Hành tiến vào biệt thự, còn có xe của Tưởng Ti Tầm.
Quản gia mang hành lý của hai người lên lầu, lại nói: “Cơm vẫn chưa chuẩn bị xong.”
Hai người một trước một sau vào biệt thự.
Hứa Hành không nhìn thấy em gái đang ngủ, nói về phía mẹ: “Bố con định làm bàn tiệc Mãn Hán đấy à? Đến bây giờ…..” vẫn chưa xong.
Phát hiện người dựa vào mẹ đang ngủ rất ngon, nửa câu sau nuốt trở lại.
Tưởng Ti Tầm: “Không sao, cậu nói việc của cậu, cô ấy ngủ cho dù có s é t đ á n h cũng không dậy đâu.”
Hứa Hành nghiêng người nhìn anh, ánh mắt đầy ẩn ý như muốn nói, sao cậu biết con bé ngủ trông như thế nào?
Tưởng Ti Tầm nhận ra câu nói này còn mang nghĩa khác, giải thích: “Ở quán bar ồn như vậy cũng không ảnh hưởng đến việc cô ấy ngủ gật.”
Hà Nghi An bỏ công việc đang làm xuống, dùng tay phải nhẹ nhàng vỗ về an ủi con gái, sau đó nói với hai người đang đến gần: “Không sao, hai đứa nói đi.”
Khoảng thời gian trước Tưởng Ti Tầm có sống ở đây hai năm, không khác gì với ở nhà mình, không cần người khác chào hỏi, ngồi xuống rót một cốc nước ấm.
Trên bàn có ba đ ĩa trái cây, trong đó có một đ ĩa trái cây và phô mai, được bày biện tinh xảo và đầy màu sắc. Còn lại là các loại hoa quả màu xanh, mang chủ đề màu xanh tươi mát.
Điều không thích hợp nhất ở đây chính là nửa đ ĩa quýt xanh đặt ở đ ĩa gỗ bên cạnh, vỏ quýt màu xanh thẫm, nhìn có vẻ chua.
Trước đây không bao giờ có quýt xanh, xem ra Hứa Tri Ý thích ăn.
“Sức khỏe ông con thế nào rồi?” Hà Nghi An quan tâm hỏi.
Tưởng Ti Tầm: “Không có chuyện gì lớn, điều dưỡng một tuần có thể xuất viện rồi ạ.”
Vốn dĩ nằm ba ngày là đỡ rồi, kết quả bác cả lại dẫn vợ mới cưới đến thăm khiến huyết áp của ông cụ tăng vọt, phải tiếp tục ở lại bệnh viện.
Bệnh viện dưới quyền nhà họ Lộ, bác sĩ điều trị chính nói không sao nhưng cố gắng làm ông bớt giận.
Bác Hai bác Ba bây giờ vẫn không cho phép bác cả đến bệnh viện, anh ở Hồng Kông mấy ngày cũng không chạm mặt bác cả.
Anh không có hứng thú với việc nhà họ Lộ, ở cùng ông nội hai ngày rồi rời Hồng Kông.
Bọn họ nói chuyện hơn hai mươi phút Hứa Tri Ý mới từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là đường nét sắc sảo và góc cạnh của Tưởng Ti Tầm, trùng hợp đang nhìn về phía cô.
Cô hoang mang, đột nhiên không rõ mình đang ở đâu, còn tưởng đang ngủ ở công ty.
“Sếp Tưởng.” Cô ngồi thẳng dậy.
Lại nhìn bên cạnh, là Hà Nghi An.
“Ngủ đến hồ đồ rồi sao?” Người đằng sau đưa cho cô một viên socola, “Mang về cho em đấy.”
Hứa Tri Ý ngẩng đầu: “Anh.”
Cô nhận lấy socola, ý thức dần dần trở lại.
“Còn mang quà khác về cho em nữa, bảo quản gia mang đến phòng em rồi.”
“Cảm ơn anh.”
Hứa Hành đi vòng về trước sô pha, cúi người lấy một chiếc khăn ướt từ trong hộp khăn giấy trên bàn đưa cho cô: “Lau mặt đi.”
Hôm nay Hứa Tri Ý không trang điểm, mở chiếc khăn còn hơi ấm lau lên mặt, mãi đến giây phút này cô vẫn không hiểu, vì sao Tưởng Ti Tầm lại đột nhiên xuất hiện trong nhà mình.
Mấy người bọn họ tiếp tục nói tiếp câu chuyện bị ngắt ban nãy, cô cũng hoàn toàn tỉnh táo.
Đặt chiếc khăn xuống, xé viên socola anh trai đưa cho cô.
Kẹo socola đen làm thủ công 70%, cô phải ăn cùng quýt xanh mới có thể ăn được.
Hứa Tri Ý ngồi dậy khỏi sô pha, chuẩn bị lấy một quả quýt xanh để bóc.
Trùng hợp Tưởng Ti Tầm vừa mới bóc xong một quả quýt xanh, ném vỏ vào trong thùng rác, tách cho mình hai ba múi, hơn nửa quả còn lại đưa đến trước mặt cô: “Không cần bóc nữa, cái này cho em. Bình thường anh không ăn quýt xanh, thử xem có chua hay không.”
Giọng nói và động tác của anh rất tự nhiên.
“Cảm ơn anh.”
Hứa Tri Ý vội liếc nhìn anh, còn chưa kịp nhìn rõ mặt anh, cầm quýt ngồi trở lại, xơ trắng múi quýt vẫn còn ở bên trên, cô cũng không bóc ra, bỏ vào miệng nhai.
Vị chua của quýt cân bằng với vị đắng của socola, để lại vị chua thanh mát đầu lưỡi.
“Ti Tầm, hôm nào con về Bắc Kinh?”
Tưởng Ti Tầm trả lời Hà Nghi An: “Chiều ngày kia ạ.”
“Trùng hợp Tri Ý cũng về thăm ông bà ngoại, tiện ngồi máy bay của con.”
“Được ạ, đến lúc đó đi cùng con.”
Hứa Tri Ý im lặng ăn socola đen và quýt, mẹ đã sắp xếp cô cũng không từ chối nữa.
Tưởng Ti Tầm đứng dậy: “Bác gái, bác làm việc đi, con đến phòng bếp xem thử.”
“Đi đi, hỏi bác trai con xem trước khi trời tối có thể ăn được cơm ông ấy nấu không.” Hà Nghi An nói đùa.
Tưởng Ti Tầm đứng dậy đi vào phòng bếp, Hứa Hành cũng chậm rãi theo sau.
Hứa Hướng Ấp đứng trước bàn bếp, đang làm hoành thánh sốt dầu ớt.
Hứa Hành đứng ở cửa hơi giật mình, không ngờ được động tác của bố lạnh thành thục như vậy, trên bàn đã có mấy món đã làm xong. Lương tâm trỗi dậy, anh rót một cốc nước đặt ở góc bàn bên cạnh bố.
Hứa Hướng Ấp ngẩng đầu nhìn hai người, “Sắp được ăn rồi.”
Món ông biết làm không nhiều, còn lại đều giao cho đầu bếp.
Tưởng Ti Tầm hỏi: “Nghe ông nội con nói, bác và bác gái trước đó cũng đến bệnh viện một chuyến, chuyện Tri Ý ôm nhầm tiến triển đến đâu rồi ạ?”
Hứa Hướng Ấp cầm lấy cốc nước mà đứa con hiếu thảo rót cho ông, uống một ngụm: “Chuyện ôm nhầm không phải chuyện ngoài ý muốn.”
Tưởng Ti Tầm hơi dừng lại: “Có người cố ý đổi sao?”
Hứa Hướng Ấp gật đầu: “Đợi chắc chắn là ai bác lại nói với con.” Thật ra về cơ bản đã xác định được là ai làm, chỉ là hai mươi năm quá lâu, muốn tìm tất cả những người năm đó làm chứng quá khó.
Cũng may Hứa Tri Ý được nuôi dưỡng tốt, điều kiện gia đình bố mẹ nuôi cũng khá giả, đây là điều duy nhất an ủi ông.
Hứa Hướng Ấp dặn dò hai người: “Trước tiên đừng nói với Tri Ý.”
Hai mươi phút sau, cuối cùng cũng ăn được bữa cơm đoàn viên sau gần ba tháng.
Hứa Hướng Ấp gắp món mình làm cho con gái, “Con thử xem món nào ngon, không ngon đưa cho anh con ăn.”
Hai anh em: “…..”
Hứa Tri Ý cười, làm động tác bảo vệ đồ ăn: “Anh con sợ là một món cũng không ăn được.”
Bầu không khí trên bàn ăn dần trở nên sôi động hơn.
Hứa Hành ôm đầu cô dùng sức xoa xoa, ngồi xuống bên cạnh cô.
Còn chưa ngồi vững bố đã vỗ lên vai anh, “Không phải chỗ con ngồi, sang đối diện đi.”
Hứa Hành không còn cách nào khác chỉ đành di chuyển sang phía bên kia bàn ăn, ngồi cùng với Tưởng Ti Tầm, bố mẹ và em gái ngồi cùng nhau, em gái ngồi giữa bọn họ. Đột nhiên anh nghĩ ra gì đó, đi tìm quản gia, bảo quản gia chụp cho bức ảnh cả gia đình trong bữa cơm đoàn viên đầu tiên, chụp tùy thích.
Quản gia: “Chụp cả gia đình đúng không? Vậy còn sếp Tưởng?”
Hứa Hành dặn, không cần phải cố ý tìm góc chụp một nhà bốn người bọn họ, chụp chung cả Tưởng Ti Tầm.
Nếu như hôm nay Tưởng Ti Tầm không đến anh sẽ phải ngồi cô đơn một bên.
Trong bữa cơm, Hà Nghi An nhìn Tưởng Ti Tầm, nói chuyện: “Tháng trước bố con qua đây nói con và Ninh Doãn năm sau có thể quyết định*(cái này ý chỉ sẽ định kết hôn í), lần sau dẫn Ninh Doãn đến Thượng Hải chơi.” Ninh Doãn tặng con gái túi phiên bản giới hạn bà vẫn còn ghi nhớ.
Tưởng Ti Tầm: “Con và Ninh Doãn đã nói rõ rồi, sau này sẽ không lợi dụng lẫn nhau, cũng sẽ không nghe người trong nhà sắp xếp liên hôn nữa.”
Lợi dụng lẫn nhau? Hà Nghi An mất mấy giây để tiêu hoá.
Trai tài gái sắc, thật đáng tiếc.
Hứa Tri Ý không tham gia vào câu chuyện, Tưởng Ti Tầm ngồi đối diện cô, cô chỉ cần ngẩng đầu là có thể đối diện với ánh mắt anh, sau đó vẫn luôn im lặng ăn đồ ăn bố gắp cho cô.
Sau đó bọn họ còn nói đến món quà gặp mặt Lộ Kiếm Ba tặng cho cô, một bộ trang sức quý hiếm, ngay đến cả mẹ cũng nói là nó quá quý giá.
Tưởng Ti Tầm nói với Hà Nghi An: “Chút tấm lòng của bố con, hiếm khi cây vạn tuế nở hoa.”
Từ đầy đến cuối anh đều không đề cập đến việc đó là của hồi môn tặng cho Hứa Tri Ý.
Sau bữa cơm, Hứa Tri Ý đã được nhìn thấy bộ trang sức quý hiếm đó, sang trọng quý phái, phải mặc quần áo gì mới có thể phù hợp với bộ trang sức này chứ?
Hà Nghi An cũng có nghiên cứu về trang sức quý hiếm, cười nói: “Cái này thích hợp dùng trong ngày Tri Ý nhà chúng ta kết hôn.” Lộng lẫy, sang trọng.
Hứa Tri Ý: “…..”
Tưởng Ti Tầm lấy một quả quýt xanh từ trong đ ĩa ra, không nói chuyện.
Bên cạnh hộp trang sức còn có một hộp quà được đóng gói vô cùng đẹp mắt, Tưởng Ti Tầm tặng cô, Hứa Tri Ý mở ra xem, là một sợi dây chuyền, đơn giản trang nhã, thích hợp đeo thường ngày, có thể là do di truyền mà hai cha con đều thích tặng trang sức.
Đương nhiên cũng có thể là do trước đây anh cũng tặng Hứa Ngưng Vi trang sức quý báu nên đã quen.
Ăn cơm xong chưa được bao lâu, anh trai và Tưởng Ti Tầm trước sau rời khỏi nhà.
Nghe bố nói chiều nay hai bọn họ ai cũng có hẹn.
Mãi đến 12 rưỡi đêm, hai chỗ đỗ xe ở trong sân mới có một chiếc xe quay lại.
Buổi chiều ngủ một giấc nên bây giờ không buồn ngủ chút nào, trùng hợp Vu Tử Gia gọi điện thoại đến, cô khoác áo choàng tắm bên ngoài quần áo ngủ, cầm điện thoại ra sân thượng.
Sân thượng đốt tinh dầu cam quýt, mùi thơm thanh mát, đuổi muỗi.
Dựa vào lan can màu đen vàng, nói chuyện phiếm với Vu Tử Gia.
Vu Tử Gia hét lên nói ngày mai còn muốn đi xem khu vườn Monet của nhà cô, nói hôm nay chưa đã ghiền.
“Được, đợi ngày mai lại gọi video cho cậu, nửa đêm xem không có hiệu quả.”
Lại nói các thể loại chuyện trên trời dưới biển mười mấy phút nữa mới cúp điện thoại, Hứa Tri Ý chống cằm, cẩn thận ngắm nhìn khu vườn nhỏ của mình dưới màn đêm.
Trong sân có tiếng xe truyền đến, cô không đeo kính, ánh sáng vừa hẹp vừa lờ mờ, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo trắng quần đen xa xa từ trên xe bước xuống.
Hôm nay bố mặc áo sơ mi màu xám sẫm, Tưởng Ti Tầm mặc áo sơ mi đen, chỉ có anh trai mặc áo sơ mi màu trắng, vậy nên theo bản năng phản ứng lại đó là Hứa Hành.
Người sắp đi vào biệt thự, cô từ trên tầng ba chào với phía dưới: “Anh….sếp Tưởng, anh vừa về sao?”
Người đó dừng lại ngẩng đầu lên: “Rốt cuộc gọi tôi là gì?”
“…..”
“Sao vẫn chưa ngủ?”
“Không buồn ngủ, buổi chiều ngủ nhiều.” Hứa Tri Ý hóa giải sự ngượng ngùng suýt nhận nhầm người, “Ở chung với ông thế nào?”
“Không tệ.” Tưởng Ti Tầm hỏi cô, “Nếu không buồn ngủ tôi dẫn em ra ngoài đi dạo?”
Thật ra cô cũng muốn đi xem dáng vẻ của Thượng Hải lúc sau nửa đêm sẽ như thế nào, cuối cùng lại bỏ đi: “Không đi đâu, muộn quá rồi, anh nghỉ sớm đi.”
Tưởng Ti Tầm gật đầu, “Em cũng ngủ sớm đi.” Bước vào biệt thự.
Hôm sau, Hứa Tri Ý ngủ đến 10 rưỡi mới dậy.
Tưởng Ti Tầm đến chi nhánh của Viễn Duy ở Thượng Hải, nhà bọn họ đến nhà ông bà ngoại ăn cơm, buổi tối lại đến nhà ông bà nội tụ tập.
Bởi vì giống mẹ, mấy vị trưởng bối nhìn thấy cô đều nắm chặt tay không buông, đặc biệt là bà nội, nói nhà cô* ở Bắc Kinh, mấy năm nay sao lại không gặp được, gặp được rồi cô nhìn thấy dáng vẻ của cô nói không chừng có thể nhận cô về sớm hơn chút.
(Cô này chắc là em gái hoặc chị gái của Hứa Hướng Ấp nha mng, không phải cô ngôi thứ 3 của Hứa Tri Ý đâu)
Cô an ủi bà nội, có thể là khi đó duyên phận về nhà vẫn chưa đến.
Trên đời này có rất nhiều người không có quan hệ huyết thống nhưng lại trông giống nhau, cho dù có gặp được thì cô cũng không nghĩ đến chuyện ôm nhầm.
“Ngày mai con muốn về Bắc Kinh thăm ông bà ngoại sao?”
“Vâng ạ. Trước tết con đều không có thời gian về nước nữa.”
“Nghe nói ông ngoại con thích tranh thư pháp, nhà chúng ta có sưu tầm một ít, lát nữa bảo ông nội con chọn ra hai bức, con mang qua đó đi.”
Vì hai bức tranh thư pháp quý giá này mà cô đã mang một hành lý lớn, gói các ống tranh, trùng hợp cũng mang cả quà cho Tề Chính Sâm.
Hôm về Bắc Kinh, Tưởng Ti Tầm muốn giúp cô đẩy hành lý, bàn tay rõ khớp xương để trước mặt cô: “Đưa hành lý cho tôi.”
“Không nặng, chỉ có hai bức tranh với một cây vợt tennis thôi.” Cô tự mình đẩy vào cửa hải quan.
Lên máy bay, Tưởng Ti Tầm bảo tiếp viên pha cho cô một cốc cà phê kiểu Ý, không quên dặn dò: “Thêm nửa gói đường.”
Bởi vì câu ‘Thêm nửa gói đường’, Hứa Tri Ý không nhịn được, quay đầu lại nhìn anh.
Cảnh tượng lần đầu tiên cùng anh đến London công tác giống như mới hôm qua.
Máy bay cất cánh, cô nhận được tin nhắn của Tề Chính Sâm, anh đang vội đến sân bay.
【Anh Hai, sao anh biết hôm nay em về? Còn muốn cho anh bất ngờ nữa.】
【Tưởng Ti Tầm nói với anh sao?】
Tề Chính Sâm:【Cũng không phải cậu ta cố ý nói với anh, lúc nói chuyện có nói đến.】
Chuyến bay hơn hai tiếng, chiều tối hạ cánh xuống Bắc Kinh, Tề Chính Sâm đã đợi ở đó từ lâu.
Nhìn thấy người, Hứa Tri Ý mặt mày rạng rỡ.
Tề Chính Sâm đi đến, duỗi cánh tay dài về phía trước, Hứa Tri Ý ngầm đẩy hành lý trong tay cho anh đẩy.
Tưởng Ti Tầm đi đằng sau liếc nhìn chiếc hành lý thêm mấy lần.
Mấy người quá quen nhau, đến chào hỏi cũng lười.
Tề Chính Sâm quay mặt sang hỏi Tưởng Ti Tầm: “Ngày mai tụ tập? Tối nay sợ là không được, tôi phải đưa Tri Ý về nhà ông bà ngoại em ấy, hai ông bà mong đợi mấy ngày rồi.”
Tưởng Ti Tầm: “Tôi hôm nào cũng được, cậu hỏi Tri Ý đi.”
Tiệc tụ tập quyết định vào tối mai, Hứa Tri Ý có nói trước là để cô mời.
Tề Chính Sâm cười: “Phát lương có tiền rồi?”
“Đúng vậy. Còn mua quà cho anh nữa.” Hứa Tri Ý hất cằm về phía hành lý, ra hiệu quà ở trong đó: “Không đắt.”
Nụ cười trên mặt Tề Chính Sâm càng đậm hơn: “Mấy tệ?”
“Mấy tệ liền đó.”
Tề Chính Sâm bật cười, quay lại chủ đề chính: “Quà có một tệ anh cũng không chê rẻ.”
“Mua gì cho anh thế?” Anh ta không khỏi tò mò.
Hứa Tri Ý: “Vợt tennis.”
Mang về từ nước ngoài xa xôi vạn dặm.
Tưởng Ti Tầm đi ở bên cạnh, cả quá trình đều không xen vào.
Ra khỏi đại sảnh, Hứa Tri Ý ngồi lên ghế lái phụ trước, hai người bọn họ ngồi ở ghế sau.
Xe khởi động, Tề Chính Sâm lấy một lon soda từ trong tủ lạnh ra đưa cho Tưởng Ti Tầm, hỏi người ngồi phía trước: “Tri Ý, em uống gì?”
“Có gì vậy?” Hứa Tri Ý quay đầu.
“Em thích uống gì đều có.” Tề Chính Sâm lấy mấy chai ra cho cô chọn, lại nhìn thấy ở trong cùng có một chai trà chanh bưởi do chính dì Lưu pha, “Còn có trà chanh bưởi dì Lưu tự tay làm, có uống không?”
Từ nhỏ Hứa Tri Ý đã thích uống các loại trà hoa quả dì Lưu nhà bọn họ làm, “Có.”
Chai thủy tinh lạnh băng, Tề Chính Sâm dùng khăn trắng bọc một lớp ở ngoài rồi đưa cho cô, “Cốc mới đấy.”
Hứa Tri Ý thích lạnh, chỉ cầm lấy chai thủy tinh, không cầm khăn.
Tề Chính Sâm đưa khăn lại cho cô: “Cóng tay, em bọc vào rồi cầm.”
Toàn bộ sự chú ý của Hứa Tri Ý đều bị chiếc cốc thủy tinh xinh đẹp đưa cùng thu hút, “Cốc thủy tinh này mua ở đâu vậy?”
Tề Chính Sâm suy nghĩ: “Không nhớ nữa. Thích thì em lấy đi.”
Hứa Tri Ý không khách sáo: “Vậy của em nhé.”
Ánh mắt của Tưởng Ti Tầm di chuyển từ chiếc cốc trong tay cô lên mặt cô, cuối cùng lại liếc nhìn chiếc cốc thủy tinh đó. Lúc này điện thoại của anh rung, nhóm công việc có tin nhắn, anh thu hồi tầm mắt trả lời từng cái một.
Xử lý công việc xong, tiện tay mở khung trò chuyện với Hứa Tri Ý:【Sao không từ chối cốc Tề Chính Sâm cho em? Lần tới không thể nào cũng tiêu chuẩn kép với tôi chứ.】
Hứa Tri Ý: “…..”
Tuần trước ở trong tiệm đồ gốm cô đã trịnh trọng tuyên bố không thể nào tùy tiện tặng hoặc là nhận cốc của người khác giới, không thích hợp.
Nhưng những quy định cứng nhắc giữa nam và nữ đó căn bản không tồn tại giữa cô và Tề Chính Sâm, lấy đồ từ chỗ Tề Chính Sâm đã trở thành chuyện như cơm bữa của cô từ lâu.
Cô gõ chữ: Anh Hai đối với tôi thì khác, anh ấy là người nhà.
Xóa lại sửa, vẫn cảm thấy không thỏa đáng, bởi vì Tưởng Ti Tầm từng hỏi qua, giữa người nhà với nhau cũng không thể tặng cốc sao?
Cuối cùng xóa sạch những câu trả lời đã soạn xong đó.
Khóa màn hình điện thoại, coi như không nhìn thấy tin nhắn wechat đó của anh.
Ánh mắt của Tưởng Ti Tầm cứ nhìn mãi vào ghế lái phụ— Cô cúi đầu nhìn điện thoại một lúc, hai tay không ngừng gõ chữ, cuối cùng lại để điện thoại vào trong túi. Toàn bộ sự do dự đó của cô đều bị anh nhìn thấu.
Cô đây là định im lặng cho qua chuyện đấy à.
Nhìn khung trò chuyện một lúc, anh lại gửi tin nhắn qua:【Vừa rồi nói đùa với em thôi, đừng coi là thật.】
Cuối cùng Hứa Tri Ý cũng trả lời tin nhắn, giả ngốc:【Sếp Tưởng, tôi vừa nhìn thấy tin nhắn.】
Tưởng Ti Tầm: “…..”
Trả lời cô:【Không sao.】
Em Như Gió Nam
Chương 21: Sao không từ chối cốc Tề Chính Sâm đưa cho em?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương