Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Hứa Hành gọi điện thoại cho Tề Chính Sâm.
Khi đó Tề Chính Sâm tỏ tình với em gái, anh miễn cưỡng là người biết rõ sự tình. Tối đó em gái vốn dĩ vui vẻ ra ngoài, về nhà mắt ửng đỏ, hôm sau là sinh nhật cũng không có tâm trạng chúc mừng.
Ban đầu anh còn tưởng rằng hai người cãi nhau, giận dỗi nên cũng không nghĩ nhiều.
Khoảng hơn nửa năm sau đó Tề Chính Sâm không đến tìm Tri Ý nữa, đến nỗi lúc anh ở đây cũng không gặp được. Sau đó em gái cũng không đi đánh cầu lông nữa, sau khi anh truy hỏi em gái đã thẳng thắn với anh, anh Hai tỏ tình rồi.
Đàn ông đều ưa sĩ diện, chuyện tỏ tình bị từ chối đương nhiên cũng không hy vọng người khác biết, anh coi như không biết gì.
Cho đến khi đột nhiên Tề Chính Sâm đăng ký kết hôn, anh tìm đối phương ăn cơm, giả vờ không biết giữa cậu ta và Tri Ý rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tề Chính Sâm mới nói thẳng ra.
Một khi buông thả bản thân, chìm đắm vào trong đó sẽ bị rơi vào vòng xoáy đau đớn vô tận.
Bởi vì trước đây Tề Chính Sâm đối xử với Tri Ý tốt như vậy, anh muốn kéo Tề Chính Sâm ra. Đổi lại là trước đây anh tuyệt đối sẽ không lo chuyện bao đồng, cũng không muốn nhìn thấy nhất vì tình cảm mà bản thân mình lại trở nên ngang ngược. Nhưng chuyện liên quan đến Tri Ý, rất khó làm được chuyện khoanh tay đứng nhìn.
Tri Ý, cô em gái này khác với anh, có lẽ là do có quan hệ huyết thống, đến cả đồ kén ăn cũng giống nhau.
Còn có sở thích giống nhau.
Bố mẹ và Hứa Ngưng Vi từng cảm thấy vô cùng khó hiểu, ngồi trên khán đài nhìn những chiếc xe đi vòng vòng, còn không nhìn rõ chiếc xe nào với chiếc xe nào, trận đấu như vậy rốt cuộc hay ở chỗ ở, nói với bọn họ cũng không hiểu bởi vì niềm vui và nỗi buồn không bao giờ tương thông.
Vậy mà Tri Ý có thể cảm nhận được nhiệt huyết sôi sục của giải đua xe công thức F1, có những lúc ở nhà bọn họ có thể nói chuyện đội hình đua xe đến tận nửa đêm.
“Chuyện gì?”
Điện thoại kết nối, nghe giọng nói có thể thấy bây giờ tâm trạng đối phương khá tốt.
Hứa Hành không định lừa gạt, vào thẳng vấn đề: “Dẫn cậu đi xem em rể tôi, đi không?”
“Em rể… nào?”
“Tôi còn có mấy em gái à?”
Sau khi im lặng một lúc Tề Chính Sâm hỏi: “Tri Ý có bạn trai rồi?”
Hứa Hành: “Có lẽ sắp rồi. Lần này con bé đến Madrid xem concert đi cùng người đó.”
“Tri Ý đã bay qua đó rồi?”
“Vẫn chưa, còn công việc, cùng Tưởng Ti Tầm đến London công tác, bận xong dự án con bé bay thẳng đến Madrid. Tôi chưa găp bạn trai tương lai của con bé, vừa hay đi xem thử. Cậu dám đi không?”
Không phải Tề Chính Sâm hèn nhát mà là khiếp sợ từ tận đáy lòng, thăm dò: “Em rể cậu họ Tưởng sao?”
“Họ gì cơ? Tưởng? Cậu biết à?”
Tề Chính Sâm cảm giác trái tim mình giống như bị ai đó cắt ra: “Thật sự là Tưởng Thịnh Hoà sao?” Giọng nói tít xa giống như không còn là của mình nữa.
Hứa Hành bị chọc cười, “Tôi còn tưởng cậu biết chứ, đoán linh tinh gì đấy, lớn hơn Tri Ý ba tuổi, sao có thể là Tưởng Thịnh Hoà được chứ?”
Tề Chính Sâm lau trán, mồ hôi đầm đìa, nóng lòng hỏi: “Tri Ý nói với cậu lớn hơn ba tuổi sao?”
“Ừ.”
Tề Chính Sâm nuốt khan, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, lớn hơn Tri Ý ba tuổi vậy có thể loại trừ anh em tốt của mình. Hai hôm nay Tưởng Ti Tầm đều gọi điện điều trị mẫn cảm cho anh ta, hóa ra là Tri Ý sắp yêu đương rồi, chả trách lại nói nếu như có sau này với Thương Uẩn, Thương Uẩn không so đo danh phận.
Hứa Hành kiên nhẫn hỏi: “Rốt cuộc đi hay không đi?”
“Đi.” Anh ta muốn xem tính cách đối phương như thế nào.
…
Ở London lúc này.
Lúc Tưởng Ti Tầm ở chỗ Hứa Tri Ý quay về, lại đi qua nhà hàng Tây kia, bố anh và Thẩm Thanh Phong vẫn chưa rời đi.
Anh bảo tài xế dừng xe ở ven đường, hạ cửa sổ xe xuống, ấn gọi số Lộ Kiếm Ba, anh nhìn bố mình lấy điện thoại ra liếc nhìn màn hình, trực tiếp ấn tắt âm, đặt điện thoại lên bàn.
Tiếng chuông kết thúc, anh ấn gọi lần nữa.
Nghịch tử từ trước đến giờ không bao giờ gọi ông hai lần liên tiếp, rốt cuộc thì Lộ Kiếm Ba vẫn không yên tâm, vậy là nghe điện thoại.
“Chuyện gì?”
Tưởng Ti Tầm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chậm rãi nói: “Cũng không có chuyện gì gấp, chỉ là muốn hỏi bố có quen thợ săn ảnh nào ở Hồng Kông không?”
“Con tìm thợ săn ảnh làm gì?”
“Bán mấy bức ảnh, kiếm thêm chút tiền.”
Lộ Kiếm Ba là người thông minh, liếc ánh mắt sắc bén qua bên kia đường, cùng nghịch tử bốn mắt nhìn nhau. Bán ảnh? Đây là định uy h i ế p ông.
Người có thể uy h i ếp ông không đắn đo hiện tại vẫn chưa có ai.
“Điện thoại của văn phòng làm việc của mấy tên săn ảnh bố có không ít, lấy không?”
Trong bàn cờ giữa hai cha con Tưởng Ti Tầm không bao giờ nhượng bộ, “Càng nhiều càng tốt.”
“Đợi chút, gửi cho con ngay đây.” Trái tim Lộ Kiếm Ba hơi nhói lên, ấn tắt máy.
Nghịch tử đây là muốn chọc tức c h ế t ông.
Thẩm Thanh Phong cũng nhìn thấy xe của Tưởng Ti Tầm, hơi mỉm cười với người đàn ông trước mặt: “Đứa con trai này của ông tính cách đúng là giống ông.”
“Con trai tôi không giống tôi thì giống ai.”
Lộ Kiếm Ba lướt tìm tin tức tóm tắt, bên trong thỉnh thoảng có tay săn ảnh gửi tin nhắn cho ông hỏi một số drama, hai năm gần đây ít hơn chút. Năm anh cả tuyên bố kết hôn với bên ngoài, tay săn ảnh biết được vợ của người nắm quyền nhà họ Lộ là Thẩm Thanh Phong, tin nhắn điện thoại của ông suýt nữa bùng n ổ.
Gửi tổng cộng năm số điện thoại cho nghịch tử, giọng nói mang theo sự tức giận:【Đủ chưa? Chưa đủ bố tìm thêm!】
Tưởng Ti Tầm:【Đủ rồi, lấy được tiền bán ảnh còn chia cho bố một nửa.】
Lộ Kiếm Ba nhịn không ném điện thoại.
Người ông thực sự để ý không nhiều, nghịch tử xếp đầu tiên, có thể không tức sao.
Thẩm Thanh Phong nho nhã đặt cốc cà phê xuống, “Sao ông không giải thích với Ti Tầm là tôi tìm ông trước?”
Lộ Kiếm Ba nhàn nhạt nói: “Đây là chuyện giữa hai cha con tôi, không cần bà bận tâm.”
Thẩm Thanh Phong cười, không hề khó chịu với giọng điệu của ông, quay mặt nhìn xe Tưởng Ti Tầm rời đi, “Nếu như năm đó tôi sinh được con thì tốt rồi, có lẽ cũng giống ông.”
Nhìn thấy con trai ông giống ông như vậy, bà ta lại đố kỵ với Tưởng Nguyệt Như. Sau khi ông ly hôn bọn họ dây dưa với nhau hai năm, bà ta cố gắng hết sức để mang thai nhưng không được, có lúc còn nghi ngờ có phải là mình không sinh con được không.
Lộ Kiếm Ba: “Giữa tôi và bà không thể nào có con được.”
Sắc mặt Thẩm Thanh Phong hơi thay đổi nhưng rất nhanh đã mang theo ý cười, bà ta cũng không tìm hiểu sâu ý nghĩa lời ông nói, “Chuyện trôi qua lâu như vậy rồi, không nhắc nữa.”
Điện thoại trong túi rung liên tục, Thẩm Thanh Phong lấy ra nhìn.
【Sếp Thẩm, nói không chừng Tưởng Ti Tầm chụp ảnh rồi.】
【Vốn dĩ cậu ta không có thiện cảm với bà, liệu có đưa ảnh cho truyền thông không?】
Thẩm Thanh Phong:【Không sao, mặc dù cậu ta không thoải mái với tôi nhưng sẽ không thật sự kéo cả bố mình vào.】
Nếu như thật sự muốn đưa ảnh cho bên truyền thông vừa rồi Tưởng Ti Tầm sẽ không lên tiếng, càng sẽ không hỏi Lộ Kiếm Ba số điện thoại của bên săn ảnh. Làm to chuyện như vậy chẳng qua chỉ là để nhắc nhở bố mình, cảnh cáo bố mình nhớ chú ý có chừng mực.
Bà ta lại trả lời thư ký:【Với tính cách của cậu ta, có lẽ sẽ gửi ảnh cho Lộ Kiếm Lương, vậy không phải cầu không được sao, đỡ để tôi tìm người làm lộ chuyện này ra cho chồng tôi.】
Vậy nên bà ta đến tìm Lộ Kiếm Ba uống trà chiều chính là để chụp ảnh cho Lộ Kiếm Lương biết, em Tư ông vẫn còn tình cảm với bà ta.
Đàn ông hèn hạ bỉ ổi, đặc biệt là đàn ông nhà họ Lộ, có được lâu không biết trân trọng, lúc bị người khác cướp đi rồi ngay lập tức trở thành báu vật.
Những bức ảnh này nói không chừng bà ta sẽ chuyển cho Tưởng Nguyệt Như xem. Ba mươi năm trôi qua, Tưởng Nguyệt Như vẫn là cái gai trong lòng bà ta.
Bà ta chỉ yêu tiền, từ lúc mười mấy tuổi đã như vậy.
Người đàn ông duy nhất khiến ba ta thật sự rung động chính là người trước mặt, năm đó bà ta cho rằng sau khi bọn họ chia tay Lộ Kiếm Ba chắc chắn sẽ tìm tình yêu mới. Dẫu sao người đàn ông được bao bọc xung quanh bởi vô vàn đóa hoa mà vẫn có thể giữ được tấm thân ngọc ngà là điều không thể nào.
Nhưng không thể nào ngờ được ông lại từ bỏ khối tài sản lớn nhà họ Lộ, một mình đến phố Walls, còn thành lập công ty tên Vốn Viễn Duy, cùng tên với công ty của vợ cũ.
Tất nhiên những năm này bà ta cũng không độc thân, đàn ông qua lại không giàu cũng quý.
Nhưng trong lòng vẫn không can tâm.
Thẩm Thanh Phong lại dặn dò thư ký:【Ảnh tạm thời không gửi, để tôi xem động tĩnh bên Tưởng Ti Tầm đã.】
Bên này.
Tưởng Ti Tầm gửi phương thức liên lạc của tay săn ảnh cho vệ sĩ, còn dặn vệ sĩ chỗ ảnh này đợi anh đi xem concert cùng Tri Ý xong sẽ tiết lộ, bây giờ không rảnh ứng phó.
“Lúc tiết lộ nhớ kèm cả tên tôi.”
Vệ sĩ: “…Sếp Tưởng, cái này không thỏa đáng.”
“Không có gì không thỏa đáng, tôi dám làm dám nhận.”
Vốn dĩ buổi đàm phán bắt đầu lúc 3 giờ chiều, ước chừng 6 giờ có thể kết thúc, không ngờ quá trình đàm phán lại suôn sẻ ngoài dự liệu, đối phương đã quyết định ký hợp đồng hợp tác ngay tại chỗ.
Sau khi ký kết xong còn tổ chức một buổi tiệc chúc mừng, Tưởng Ti Tầm rời khỏi bữa tiệc đã sắp 10 giờ.
“Anh xin lỗi, buổi tối để em ăn cơm một mình.”
Hứa Tri Ý cười nói: “Một mình ăn cơm em cũng vui, anh đây là đang kiếm thêm thu nhập cho Viễn Duy, cuối năm em cũng có thể được chia lợi nhuận.”
Cô hỏi: “Tiệc tối nhanh như vậy đã kết thúc rồi sao?”
Tưởng Ti Tầm: “Sợ em đợi anh sốt ruột, anh cũng muốn gặp em sớm hơn.”
“…..”
Có thể là do anh có quá nhiều áo sơ mi nhiều màu sắc, lại có gen nhà họ Lộ, nên sẽ cho người khác một ảo giác phong lưu, những lời ân ái nói ra từ miệng anh không bình thường chút nào.
Hứa Tri Ý không nói chuyện, coi như không nghe thấy.
Tưởng Ti Tầm cười, nói: “Khoảng mười lăm phút sau anh đến rồi.”
Hứa Tri Ý đã thay xong quần áo, cầm túi đi xuống nhà đợi anh.
Đến còn nhanh hơn dự kiến, mười hai phút sau xe đã dừng ở trước cửa.
Ngồi lên xe, đèn trong nóc xe không mở, Hứa Tri Ý nhìn đường nét khuôn mặt xem lẫn trong ánh sáng mờ ảo, “Đến thẳng quán bar sao?”
“Em có ăn đêm không? Không ăn chúng ta đến thẳng quán bar.”
“Em không đói.”
Tài xế nghe thấy vậy, quay đầu xe đến thẳng quán bar.
Tưởng Ti Tầm xin lỗi: “Anh còn chưa kịp về nhà thay quần áo.”
Ở trên máy bay đã đồng ý với cô, xong việc xong về thay áo sơ mi cùng màu với cô, thời gian gấp gáp, anh vẫn mặc bộ tây trang lúc chiều đi đàm phán.
“Màu em đang mặc bây giờ là màu gì thế?” Anh hỏi, tiện tay mở đèn đọc sách lên.
Hứa Tri Ý cúi đầu nhìn bộ quần áo mình đang mặc, “Coi như là màu hồng vỏ đỗ.”
Chính cô cũng không chắc chắn lắm, tất cả quần áo đều là Hà Nghi An đặt may cho cô.
Bộ quần áo này được thiết kế thay thế, từ nửa trên nhìn xuống là một bộ lễ phục khoét sâu chữ V bằng vải tuyn, vài mũi khâu trên ngực được đính đá quý màu hồng, tuy nhiên phần th@n dưới không phải là váy. Hà Nghi An đã bảo nhà thiết kế sửa thành áo liền quần cho cô, tiện cho cô lúc đi ra ngoài, tránh cho gấu váy bị gió cuốn lên.
Tưởng Ti Tầm không dám nhìn vào bộ ng ực đầy đặn của cô, tắt đèn đọc sách đi, chuyển chủ đề: “Em mang bao nhiêu quần áo thế?”
Hứa Ti Ý: “Hai hành lý đều là quần áo.”
“Vậy anh không mang nhiều bằng em.”
Hứa Tri Ý nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không nói chuyện với anh nữa.
Tưởng Ti Tầm cười, mở nắp chai nước đưa cho cô.
Lần trước đến uống không đã ghiền, tối nay Hứa Tri Ý muốn gọi bốn ly cocktail.
Tưởng Ti Tầm thương lượng với cô, ba ly có thể không, dần dần lên thêm.
Anh nói: “Cũng không phải không có sau này, sau này anh sẽ thường xuyên dẫn em đi.”
Hứa Tri Ý phân vân giữa bốn ly và ba ly, lần trước uống ba ly không có một chút cảm giác nào.
Quán bar lờ mờ, dựa gần mới có thể nhìn rõ mặt đối phương, Tưởng Ti Tầm ôm lấy cổ cô, trực tiếp hôn xuống, dần dần hôn lên môi cô, “Ba ly có được không?”
Đúng là thấy sắc mất khôn, Hứa Tri Ý phát hiện mình vậy mà gật đầu.
Đợi lúc anh định buông cô ra ngồi lại chỗ gọi đồ, hai tay cô vòng ôm lấy eo anh.
Không kịp phòng bị bị ôm lấy, Tưởng Ti Tầm sửng sốt.
Hứa Tri Ý ổn định lại hơi thở, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh: “Bốn ly có được không anh?”
Yết hầu Tưởng Ti Tầm cuộn lên, thất bại, “Được.” Gần như là phản ứng theo bản năng, một tay anh vòng lên vòng eo mềm mại của cô, tay còn lại choàng qua vai cô, cuối cùng cũng có thể ôm được người ngày đêm mong nhớ vào trong lòng.
Anh cúi đầu sáp lại môi cô, mơ hồ hôn xuống môi cô.
Hơi thở của Hứa Tri Ý sớm đã không còn là của chính mình, những nơi tối tăm có thể khiến cho con người trở nên can đảm hơn. Cô kiễng chân lên, khó khăn lắm mới với tới, hôn xuống môi anh.
Thân nhiệt của Tưởng Ti Tầm tăng vọt, cảm giác có gì đó khác thường, vội buông người phụ nữ xinh đẹp trong lòng ra, tự giác lùi về phía sau hai bước.
“Bốn ly, một lát nữa không được phép thêm.”
“Sẽ không thêm.”
“Uống chậm thôi, không được giống như lần trước nữa.”
Hai người coi như không có chuyện gì, anh một câu tôi một câu.
Hứa Tri Ý chống cằm, cầm chiếc ly thủy tinh trong suốt xinh đẹp.
Hôm nay quán bar không có buổi biểu diễn, rõ ràng buồn tẻ hơn nhiều so với lần trước đến nhưng thế giới trong lòng cô lại vô cùng náo nhiệt.
Uống rượu, Hứa Tri Ý nghiêng đầu nhìn anh.
Tưởng Ti Tầm cảm giác được ánh mắt của cô, quay đầu nhìn cô, “Em đang nghĩ gì vậy?”
Hứa Tri Ý: “Đang nghĩ hẹn hò với anh là cảm giác gì.”
“Bây giờ vẫn chưa phải sao?”
“Em nhìn thấy anh phản ứng đầu tiên là muốn báo cáo công việc.”
Tưởng Ti Tầm cười, thật ra là đang khéo léo nói cho anh biết, vẫn chưa hẹn hò, bởi vì vẫn còn coi anh là sếp.
Quán bar lần lượt có người đi vào, khống ít người đội mũ áo trên đầu, nhìn có vẻ như là bên ngoài trời đang mưa.
Hứa Tri Ý đã uống hết ba ly, rất trân quý uống ly thứ tư, nhấp từng ngụm nhỏ, “Anh có mang ô không?”
“Không cần ô.”
“Áo vest của anh đắt như vậy không sợ dính mưa sao?”
“Anh che mưa cho em.”
Ai nói của người đó nhìn có vẻ là lệch nhịp nhưng hai người đều nghe hiểu ý của đối phương.
Uống hết ly cocktail cuối cùng, Tưởng Ti Tầm còn tưởng cô sẽ say, buồn ngủ không mở nổi mắt, định ôm cô lên xe, nhưng lúc cô đặt ly rượu xuống vẫn không có bất cứ hành động khác thường nào.
Tưởng Ti Tầm nhìn cô: “Em không buồn ngủ sao?”
Hứa Tri Ý lắc đầu: “Không buồn ngủ.”
“Lần trước em buồn ngủ thành như vậy, mắt cũng không mở nổi.”
“Lần đó là do em không ngủ đủ giấc.”
“Không liên quan gì đến say rượu sao?”
“Không có.”
Tưởng Ti Tầm không nói gì nữa, cởi áo vest của mình đưa cho cô.
Hứa Tri Ý không xấu hổ nữa, nhận lấy chiếc áo vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của anh mặc vào người mình.
Ra khỏi quán bar, gió lớn, mưa rơi tí tách.
Mưa kiểu này nằm giữa việc dùng ô hay không dùng ô.
Tưởng Ti Tầm hỏi cô: “Vẫn coi anh là sếp sao?”
Hứa Tri Ý do dự mấy giây.
Tưởng Ti Tầm không cần câu trả lời sau đó của cô nữa, anh ôm ngang eo cô lên, nhìn vào mắt cô: “Bây giờ có còn nữa không?”
Tim Hứa Tri Ý đập thình thịch, ngay lập tức đầu trở nên trống rỗng, anh lại hôn xuống, ngậm lấy môi cô, “Vẫn sao?”
Hứa Tri Ý ôm lấy cổ anh, “Nếu như em không trả lời anh sẽ bế em mãi sao?”
“Ừ.”
Sau đó cô vẫn luôn không nói chuyện.
Tưởng Ti Tầm cười, ôm chặt lấy người quấn chặt lấy áo vest của anh, thỉnh thoảng còn cúi đầu hôn cô.
Cũng không biết đi bao xa, lần nữa ngẩng đầu lên phía trước vẫn không thấy xe đâu.
Hứa Tri Ý cũng hoàn hồn lại, giúp anh tìm xe, phát hiện xe ở đằng sau rất xa.
Tài xế và vệ sĩ bình tĩnh đợi ở trong xe, nhìn sếp đi lướt qua trước xe, vẫn không có ý định dừng lại, bọn họ không lên tiếng nhắc nhở.
Dù sao mưa cũng không lớn.
…
Hôm sau bọn họ bay đến Madrid.
Vệ sĩ không đi theo, Tưởng Ti Tầm để bọn họ ở lại chú ý đến động tĩnh của Thẩm Thanh Phong.
Hứa Tri Ý còn đặc biệt hỏi sao không thấy vệ sĩ đâu.
Tưởng Ti Tầm không muốn nhắc đến Thẩm Thanh Phong trước mặt cô, “Cho bọn họ nghỉ phép mấy ngày.”
Buổi chiều đến Madrid, làm xong thủ tục check-in hai người mang hành lý về phòng trước. Phòng ở cùng một tầng, ngồi trên sân thượng có thể ngắm được toàn cảnh Madrid, tận hưởng hoàng hôn đẹp nhất.
Tưởng Ti Tầm gọi điện thoại cho cô, hỏi cô lát nữa sẽ mặc quần áo màu gì, anh nói: “Anh mặc cùng màu với em.”
Hứa Tri Ý nói đùa: “Em mặc màu hồng, anh có sao?”
Tưởng Ti Tầm: “Có. Vậy thì màu hồng.”
Trong hành lý có một chiếc váy dài màu hồng cổ yếm vàng, nếu như phối cùng chiếc sơ mi hồng của anh đi đường sẽ vô cùng bắt mắt.
Hứa Tri Ý: “Em mặc màu xanh nước biển đậm.”
Màu này khiêm tốn, mặc đồ tình nhân cũng không thu hút sự chú ý của người khác.
Hứa Tri Ý chọn màu xanh nước biển đậm và váy dài xếp tầng màu xanh đen, thiết kế rộng vai, đính kim cương giả.
Sau khi thay váy dài cô buộc mái tóc dài lên, chọn một chiếc túi đeo chéo cùng màu ra cửa.
Đi qua cửa phòng Tưởng Ti Tầm trùng hợp người đàn ông cũng mở cửa, mặc chiếc áo sơ mi giản dị màu xanh nước biển, tay áo xắn lên hai lần.
Trước đây cũng từng gặp qua mặc màu này nhưng hôm nay là đặc biệt mặc cùng màu, cảm giác kỳ lạ đó không thể nào diễn tả được.
Đây là lần đầu tiên hai người tận hưởng kỳ nghỉ một cách thoải mái trong sáu năm qua.
Đến Madrid bữa cơm đầu tiên đương nhiên sẽ ăn ở nhà hàng hải sản Tây Ban Nha mà cô yêu thích, cô nói: “Còn có xiên nướng, bạch tuộc nướng và khoai tây nữa.”
Sau khi tìm kiếm đồ ăn, lang thang trên đường phố, hôm nay mặt trời lặn lúc 8 giờ 20 phút, vẫn sớm.
Hứa Tri Ý hỏi người đàn ông: “Anh có cảm thấy chán không?”
“Em cảm thấy chán sao?”
“Không chán. Vô cùng hưởng thụ.”
Tưởng Ti Tầm nói: “Vậy là đúng rồi.”
Anh mua cho cô một que kem vị khoai môn, nắm lấy ngón tay cô ở trong tay.
Ở nơi góc phố xa lạ, không có ai để ý đến bọn họ.
Đón gió, Hứa Tri Ý nhai vỏ kem ốc quế giòn giòn.
Điện thoại trong túi rung, chỉ đành rút tay ra khỏi tay Tưởng Ti Tầm, tay còn lại cầm kem, người đàn ông mở túi giúp cô, đưa điện thoại cho cô.
“Alo, anh.”
Hứa Hành cũng vừa mới đến Madrid, bữa trưa còn chưa ăn, định cùng Tề Chính Sâm ra ngoài kiếm chỗ ăn cơm, hỏi em gái: “Em đến chưa?”
“Rồi ạ, đã ăn cơm.” ‘Răng rắc’ một tiếng, cắn vỏ ốc quế.
“Bạn trai tương lai đó của em đang ở cạnh em?”
“….”
“Tưởng Ti Tầm không đi cùng em?”
Hứa Tri Ý nuốt mất mấy giây, vội vàng sắp xếp từ ngữ: “Anh ấy đến cùng em làm gì?”
Hứa Hành: “Giữ cửa thay em, anh quên mất không bảo với cậu ta tìm người đi theo em.”
“Không cần anh ấy, em dẫn tài xế đi cùng.” Tài xế này là vệ sĩ đi theo cô, sáu năm trước đã ở bên cạnh cô, cho đến tận bây giờ.
“Anh không nói nữa, em đi dạo đây, tối về khách sạn gọi điện cho anh.”
“Nhớ gọi video.”
“Em biết rồi.”
Hứa Hành bên này vừa mới cúp máy, bị người bên cạnh vỗ vai một cái.
“Cậu… nhìn xem người đối diện bên đường là ai.” Giọng Tề Chính Sâm khàn khàn, sợ là mình hoa mắt nhìn nhầm.
“Đâu?” Hứa Hành tìm kiếm trong nhóm người, đồng tử phóng to ra.
Đấy không phải Tưởng Ti Tầm và em gái sao, còn có thể là ai chứ.
Đang đi đột nhiên anh bị vấp ngã về phía trước, viên gạch dưới chân lâu dần bị phong hóa, có hơi gồ ghề không bằng phẳng, bị vấp ngã.
Bao nhiêu người đi qua như vậy mà không sao, cứ phải đến anh lại bị vấp ngã.
Tề Chính Sâm phản ứng mặc dù chậm nhưng vẫn đỡ kịp người bị hoảng sợ ở bên cạnh, sợ đứng không vững không dám thả lỏng tay.
Anh ta dùng hết sức lực để chống đỡ, không ngờ Hứa Hành lại không trụ được.
Em Như Gió Nam
Chương 34: Cậu… nhìn xem người đối diện bên đường là ai?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương