Em Sẽ Tắt Máy Mỗi Khi Nhớ Người
Chương 57
Vân Thâm đá bay viên sỏi bên đường, tâm trạng có hơi bực bội nhưng anh lại thấy nực cười và bất lực làm sao.Anh chả thèm nhìn Cận Trạch bắt em gái mình đi như nào, anh cứ cụp mắt, đi ra chỗ hai cô gái còn lại.Anh dừng cách đấy hai, ba mét.Anh khoanh tay trước ngực, ánh mắt vẫn thong dong nhìn về phía trước.– Đại, đại tiên? Bé Dữu ơi? Sao mặt mày lại thế này?Hai tay Lê Lê ôm mặt Ôn Dữu, xoa nắn mặt bạn mình như thể đang nặn bột.– Mắt mày, ối giồi ôi biến thành màu xanh rồi!Ôn Dữu giơ tay chụp lấy tay cô ấy, muốn hất hai cái móng vuốt đang làm loạn kia ra:– Thì mắt tao vẫn màu xanh mà, tao là con lai còn gì!Lê Lê rụt tay về rồi che mắt lại: “Tao cũng muốn có mắt màu tím…”“Thế thì chịu.” Ôn Dữu cười vỗ vỗ cô nàng: “Bố mẹ mày phải có mắt màu tím mới được.”…Vân Thâm nhìn mắt bọn cô mãi nên cũng thấy nhức mắt theo.Anh đanh mặt đi lên trước, dáng người vậm vạp đổ bóng xuống nền đường.– Tỉnh hết lại cho anh.Vân Thâm nhìn sang Lê Lê, hỏi: “Tài xế nhà em đâu?”Lê Lê trả lời rất chi là ngây thơ: “Không đến.”Vân Thâm nhíu mày: “Sao lại không đến?”Lê Lê: “Quên gọi rồi.”Vân Thâm: “…”Anh ngây ra mấy giây rồi cố gắng không ra vẻ kì thị:– Anh đặt xe rồi, mấy phút nữa xe đến, hai đứa ra đợi với anh.– Ồ.Lê Lê ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt đen láy khẽ chớp: “À phải rồi, anh là ai đấy?”Cô vừa nói xong thì Ôn Dữu ngồi cạnh đã phì cười.Lê Lê vẫn nhìn Vân Thâm, khoé môi hơi nhếch lên:– Anh không phải là…Cô ngừng lại rồi tự dưng phấn khích đập vào tay anh, giọng cao vống lên: “Anh trai!”Vân Thâm: …Lê Lê rêu rao xong quay lại đè vai Ôn Dữu, trừng mắt rồi nói với cô bạn:– Cháu Dữu ơi, elder brother của mày tới rồi!Ôn Dữu nghe xong thì khó chịu hất cô ra:– Mày nói tiếng Trung giùm!– Mày là người Mỹ còn gì?– Tao là người Trung Quốc! Chỉ có, ừm… một phần tư dòng máu Mỹ thôi.– Thôi được, thế một phần tư người Mỹ của mày gọi anh trai là gì?Ôn Dữu bị cuốn vào vòng xoáy của cô ấy: “Thì…”Vân Thâm đang khoanh tay thì tự dưng thõng tay xuống eo, gân xanh trên trán giần giật: “Hai đứa có đi không?”– Đi đi đi!Lê Lê vội vàng đứng lên, tiện thể quàng tay Vân Thâm: “Anh trai đưa em về nhà đi. Kệ cái đứa họ Dữu kia đi, cô ta còn không biết gọi anh là gì…”– Ai bảo tao không biết?Ôn Dữu cũng nhảy khỏi ghế, nghiêng người về phía trước, ôm chặt lấy cánh tay còn lại của Vân Thâm.Đôi mắt màu xanh ngước lên, con ngươi xinh đẹp như đang cất giấu những viên đá lấp lánh dưới đáy biển sâu.Cô nhìn Vân Thâm với đôi mắt sâu thẳm như biển khơi, bờ môi hồng hào mấp máy:– Onii-chan~Vân Thâm: …?– Onii-chan dẫn em về nhà với!– Đưa em về trước, nhà em gần đây hơn.– Onii-chan?– Sao onii-chan không nói gì hết?Người Vân Thâm đã tê rần cả đi.Rốt cuộc thì kiếp trước anh đã nợ Vân Nhiêu cái gì mà con bé lại sai hai người con gái đen tối đến trừng trị anh như thế này?Con đường ngắn có 100 mét mà cả ba đi năm phút mới hết.Một chiếc taxi đã đợi sẵn ở ngã tư.Vân Thâm mở cửa sau ra, ném hai con ma men điên khùng vào ghế sau trước đã.Còn anh thì ngồi ghế phụ, ngay khi đóng cửa xe, tài xế đã cảm nhận được không khí lạnh ập vào mặt mình khiến trái tim bác tài đông cứng lại.Xe từ từ lăn bánh.Tài xế liếc chàng trai có khuôn mặt vô cảm đang ngồi bên cạnh mình, căng thẳng hỏi:– Hai cô ấy… Không nôn trên xe đâu phải không?Vân Thâm chả thèm nhìn gì hết: “Nôn thì tôi mua ghế mới cho bác.”Không phải là trả tiền rửa xe mà là đổi cái mới luôn.Hiếm lắm mới gặp được một vị khách hào phóng như thế này.– Ok.Tài xế yên tâm, thoải mái đạp chân ga.Quán bar ở gần căn biệt thự cao cấp của Lê Lê nên nên đưa cô nàng về trước.Lê Lê gọi điện thông báo cho người nhà theo mệnh lệnh của Vân Thâm, xe vừa đến cổng thì mấy người giúp việc đã vội vã ra đón cô chủ vào nhà.Tài xế quay đầu xe rời khỏi biệt thự Vân Phỉ Giai Uyển.Vân Thâm ngồi đằng trước, lúc cúi xuống lướt điện thoại thì bỗng nghe thấy tiếng “cộc” phát ra từ ghế sau.Tài xế giảm tốc độ, cả hai cùng quay lại nhìn.Không thấy ai hết.Khéo lại rơi xuống ghế rồi.“Ngồi ở phía sau cũng phải thắt dây an toàn chứ.” Tài xế buột miệng.Vân Thâm bất lực xoa huyệt thái dương, bảo tài xế dừng xe lại.Anh mở cửa xe, hứng trận gió lạnh rồi xoay người ngồi ra ghế sau.Bấy giờ Ôn Dữu đang nằm cuộn mình bên chân anh, không hề nhận ra mình đang nằm trên mặt đất, chắc chắn đã ngủ say lắm rồi.Vân Thâm chẳng thèm thương hoa tiếc ngọc mà xách luôn cô lên rồi ném về chỗ, xong thắt dây an toàn cho cô.Xe lại bắt đầu lăn bánh.Anh ngồi ở ghế sau, thờ thẫn nhìn khung cảnh thành phố một lát rồi lấy điện thoại ra đọc email công việc.Nhà Ôn Dữu gần trung tâm thành phố, xe càng đi thì phong cảnh ngoài cửa sổ càng thêm rực sáng.Đèn đường hai bên cùng ánh đèn neon chiếu vào cửa kính xe rồi lướt vụt qua tựa như những ngôi sao băng ngắt quãng.Dọn hết đống mail công việc xong, màn hình điện thoại hiển thị đội bóng rổ Hupu NBA(*).Vai anh bỗng dưng nặng trĩu, những sợi tóc mềm mại lướt qua cổ làm anh ngứa ngáy.Không biết cô đã cởi dây an toàn từ lúc nào, chắc vì khó chịu quá.Mí mắt anh giật giật.Thâm tâm anh đang bảo, đừng đôi co với ma men.Anh quay mặt sang bên, một tay nâng vai Ôn Dữu lên rồi đẩy cô về.Chẳng bao lâu sau, cô gái lại gục đầu xuống.Sau khi lặp lại hai ba lần thì Vân Thâm đã hoàn toàn bất lực.Ôn Dữu tìm một chỗ thoải mái trên vai anh, tay phải thõng xuống trong vô thức, đặt lên cánh tay anh.Hàng mi cô rất dài, cong vút như được làm uốn mi vậy, bờ mi run run theo nhịp thở của cô tựa như con bướm đang giang cánh sắp sửa bay đi.Vân Thâm chỉ liếc cô rồi dời đi ngay, anh im lặng ngắm nhìn khung cảnh thành phố đang vùn vụt trôi đi ngoài cửa sổ.Anh còn nhớ rõ lần đầu mình gặp cô nhóc này, cô sợ đám đông, còn nhát hơn cả Vân Nhiêu.Sau khi quen lâu rồi mới biết cô là kiểu hướng ngoại với người quen, đẳng cấp còn khùng điên hơn cả cô chủ nhà họ Lê nữa.Hai cô đều là con gái một nên cứ thích gọi anh là anh trai giống như Vân Nhiêu.Ba đứa cứ ở cạnh nhau thì cái nhà sẽ không khác gì ổ gà, bất cứ nơi nào Vân Thâm đi qua cũng sẽ có tiếng gà gáy “quác quác quác”.Phiền chết đi được.Đã thế còn ngốc nữa chứ.Thỉnh thoảng thì cũng vui phếtAnh vô thức nâng tay lên, ngón tay dài xoa ấn đường.Bỗng nghe thấy cô gái đang tựa trên vai mình nói “hừ hừ” bằng giọng mũi, hình như cô đang nói mê.Lát sau, cô bỗng lẩm bẩm: “Đàn anh…”Vân Thâm vẫn nhìn bên ngoài cửa sổ, thờ ơ đáp tiếng “Ừ”.Thật ra anh không chắc có phải Ôn Dữu gọi anh không, dù sao thì mấy đứa cũng có nhiều đàn anh quá mà…– Đàn anh Vân Thâm.Một câu rất rõ ràng, nhưng giọng nói vẫn ậm ờ sau cơn say: “Anh được thủ khoa đại học… là nhờ em đấy.”Vân Thâm giật mình, ánh mắt đang nhìn ra bên ngoài cũng phải quay lại:– Gì cơ?Ôn Dữu khịt mũi, giọng khẽ như tiếng côn trùng kêu cuối thu:– Em bói cho anh đấy.– Lần đầu tiên gặp anh là em đã biết anh sẽ được thủ khoa rồi.– Sao nào, em đỉnh lắm đúng không?Mắt cô hấp háy, nỉ non giữa hai bờ say thực, trả lời câu hỏi anh.Chiếc xe im ắng, chỉ có tiếng hít thở đều đều.– Ừ.Vân Thâm tựa xuống ghế, nhìn chằm chằm vào khoảng không, giọng nói anh nhẹ nhàng hẳn đi:– Đỉnh.– Đỉnh thế nào?Vân Thâm không ngờ con ma men còn hỏi ngược lại anh.Anh xấu hổ nhún vai, nhận ra cô còn đang dựa vào vai mình nên đành dừng lại, thở dài thườn thượt:– Đỉnh lắm, anh đỗ thủ khoa là nhờ em hết.…Cuối cùng con ma men này cũng thoả mãn rồi chìm trong cơn mơ mĩ miều.–Đèn cảm ứng ngoài hành lang sáng lên theo tiếng động, làm chói mắt người ta.Vân Thâm híp mắt, mở cửa nhà ra, từ từ cởi giày rồi đi vào nhà.Đã qua 12 giờ đêm.Vân Thâm cũng đã quen rồi.Lắm lúc bận quá nên buộc phải thức đêm, đôi khi gần sáng anh mới được về nhà nằm ngủ mấy tiếng.Sau khi con gái về nhà, Khương Na và Vân Lỗi không chờ anh nữa mà chỉ để một ngọn đèn ngủ ngoài phòng khách cho con trai rồi về phòng ngủ.Vân Thâm vừa đi vừa cởi áo khoác, ném bừa lên sofa ngoài phòng khách.Đến trước cửa phòng ngủ, một tay anh kéo cổ áo len lên, tay kia nắm vào khoá cửa, vặn cửa rồi mở ra.Đi trong bóng tối được hai bước, cuối cùng thì đầu anh cũng thoát được khỏi cái áo len.Trong phòng ngủ sáng trưng.Tiếng “xẹt xẹt” từ tĩnh điện của sợi tóc vẫn còn văng vẳng bên tai.Vân Thâm cầm áo len, khóe môi giật kinh hoàng: “Tao, ** má.”Cái móc treo quần áo rơi xuống ngay bên cạnh nhưng anh lại quên cởi đồ ra.Anh vẫn đang cầm áo len trong tay nhưng đã quay người đi, bước nhanh ra khỏi phòng rồi đóng sập cửa lại.Dáng vẻ cục súc cực kì.Cận Trạch nằm dựa vào đầu giường, chớp mắt vô tội.Ngoài cửa, chóp mũi Vân Thâm đập luôn vào cửa, đầu óc rối như tơ vò.Mẹ nó anh uống say đến mức bị ảo giác rồi à?Anh hít sâu một hơi, mở cửa phòng ra lần nữa.Trên cái giường dài hai mét, người nào đó mặc đồ ngủ màu xám, nom hệt như con chó anh nuôi ba năm đang nhìn về phía anh, khuôn mặt điển trai cười cười:– Sao giờ mới về?– Anh trai.Đêm nay Vân Thâm không uống nhiều nhưng giờ anh đã muốn nôn ra lắm rồi.Tiếng “Anh trai” còn kinh tởm hơn gấp tỉ lần cái tiếng “Onii-chan” mà anh nghe được lúc tối.Anh ném áo len lên giá, nghiêm mặt nói: “Anh, phòng, ừm.”Dừng một lát, cuối cùng thì lí trí vẫn còn sót lại trong anh.– Con mẹ mày sao mày lại ở đây?Cận Trạch ra vẻ bất lực: “Ba mẹ vợ lo tao về nhà muộn quá không an toàn nên để tao ngủ lại một đêm. Đáng lẽ tao không định ngủ ở đây đâu mà do mọi người quan tâm tao quá, cứ bắt tao ngủ trong phòng ngủ chính ý.”Vân Thâm trợn trừng mắt, “tốt bụng” đề nghị: “Mọi người ngủ rồi, giờ mày trốn về họ cũng chả biết.”Cận Trạch cười cười: “Nhưng giờ tao “yên bề gia thất” rồi, mệt quá không muốn đi.”Vân Thâm: …Thật ra thời niên thiếu cả hai đã “chung chăn gối” biết bao nhiêu lần.Cận Trạch với Vân Thâm đã học cùng lớp, cùng ở chung kí túc xá với nhau suốt ba năm cấp ba, thân nhau hơn các bạn nam khác rất nhiều. Thỉnh thoảng sau khi tắt đèn thì sẽ nằm trên giường chơi game với nhau, đánh vài trận thì ngủ, ngủ với nhau luôn một đêm.Có những đêm hè bị mất điện thì cả kí túc xá sẽ trải chiếu nằm dưới đất, năm sáu người chen chúc trên cái lối đi chật hẹp, ai cũng như ai.Nhưng mà, bây giờ đã khác xưa rồi….Hai người đàn ông “trưởng thành” sắp đầu ba đến nơi, có đủ tiền để mua vài căn hộ nhưng lại bị ép chung giường trong một đêm không trăng đầy gió như thế này…Người Vân Thâm sởn da gà:– Bố mẹ tao chắc chắn không thể cho mày ở lại được, mày ép buộc bố mẹ tao chứ gì.Cận Trạch khẽ cười: “Đừng có coi thường tao nhá.”Vân Thâm nói với gương mặt vô cảm: “Bởi vì tao nói chuyện của mày với Vân Nhiêu rồi.”…Bầu không khí như ngừng lại trong thoáng chốc.Giờ đã đến lượt Cận Trạch buột ra tiếng chửi thề: “Tao, ** má.”Sau khi debut, gần như anh đã sửa hết cái thói hay nói bậy từ hồi còn trẻ trâu của mình.Nhưng mà những câu chửi của người Trung Quốc đã khắc sâu trong lòng, những lúc cần thì vẫn phải dốc sức mà chửi chứ.– Con mẹ mày sao mày không nói sớm?Mặt Cận Trạch cũng đanh như Vân Thâm vậy.Bảo sao cô chú không nhiệt tình như anh nghĩ. Anh nhớ rõ lúc trước Vân Nhiêu có nói cô Khương là fan não tàn của anh cơ mà.Lúc anh nói muốn ngủ lại thì bố mẹ Vân Nhiêu đã biết tỏng trong đầu anh đang nghĩ gì rồi.Thế mà anh còn diễn tuồng trước mặt cô chú nữa chứ.Thật sự, anh chả khác nào một thằng ngu như bò.*
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương