[Fanfic TFBoys] Cô Ngốc Em Là Của Tôi
Chương 8: Tại sao không phải là tôi?
Nhỏ tung tăng đi siêu thị trong lòng cảm thấy rất vui thứ nhất là vì từ giờ sẽ không còn lo cô đơn nữa, còn thứ hai nữa là từ giờ không phải lo khi "chạm trán" với lũ bọ, chuột xấu xí vì đã có TFBOYS lo liệu rồi. Hí hí. Hôm nay là ngày siêu thị giảm giá đặc biệt nha, Nhỏ tranh thủ mua thật nhiều đồ để chuẩn bị cho buổi phát thưởng cho mấy em nhỏ trong khu phố, Nhỏ đã làm thật nhiều bánh kem để sẵn cho sự kiện rồi. Chết rồi, lại quên không dặn họ chiếc bánh dâu cỡ trung đó mình hứa hôm nay sẽ tặng cho bé Xíu hàng xóm mừng sinh nhật rồi, không biết là họ có lấy ăn không nữa. Mà thôi chắc không sao đâu, vị dâu dành cho con gái mà, con trai chắc chắn sẽ chọn chocolate và coffe thôi. Nghĩ đến đây Nhỏ yên tâm mua nốt phần còn lại rồi trở về nhà. Tại nhà Nhỏ, ba chàng sau khi đánh chén xong chỗ bánh thì ra phòng khách mở TV xem cho đỡ chán. Cứ nghĩ sẽ có chương trình thú vị để xem ai ngờ đâu toàn là tiếng việt, vì chẳng hiểu họ đang nói gì sất nên cả ba đã tranh thủ học một ít câu Việt Ngữ dùng hằng ngày để được gần gũi với Nhỏ hơn. 18:00- Nhỏ vừa từ siêu thị trở về nhà. Vừa mở cánh cửa ra, TFBOYS đã từ đâu nhảy ra nói lớn:-Mừng cậu...đã về...Hai..Bang.*Ba chàng đồng thanh nói tiếng việt, vì không quen nên ngắt quãng* Nhỏ thật sự rất bất ngờ a, dù biết rằng ở nhà có người đang đợi, cảm giác rất hạnh phúc nhưng cũng không giám nghĩ rằng họ sẽ chào đón cô trở về như thế này. Một ngôi nhà hạnh phúc, đó là ước mơ bao nhiêu lâu nay cô chưa đạt được bỗng chốc trở thành hiện thực ngay hôm nay thật sự làm cô cảm động đến bật khóc.-Phát âm sai rồi kìa. Là Hải Băng... không phải Hai Bang. *Nhỏ cười nhẹ, cố lắm nhưng vẫn không ngăn được giọt nước mắt hạnh phúc*-Cậu sao vậy ha? Đau ở đâu sao?*Thấy Nhỏ bật khóc, Tỉ lo lắng hỏi han*-Cậu không sao đấy chứ, có phải ai ức hiếp cậu rồi không?*Khải cau mày lay người Nhỏ*-Ta thề sẽ giết chết ngươi, tên khốn làm cho Tiểu Băng Băng của ta khóc.*Nguyên đưa nắm đấm lên, bực bội quát*-Tớ... không có sao mà. Tớ không nghĩ các cậu sẽ đón tớ thế này, từ trước đến giờ tớ luôn ở một mình và thực sự cảm thấy rất cô đơn, các cậu làm tớ cảm động quá nên khóc thôi. Không sao cả.*Nhỏ đưa tay lau nước mắt*-....*TFBOYS im lặng, chẳng biết nói gì*-Vào nhà thôi, tớ sẽ nấu những món thật ngon cho các cậu.-Hải Băng.*Ba chàng đồng thanh, cùng chặn cửa không cho Nhỏ bước vào rồi bất giác tiến đến ôm chầm lấy Nhỏ* Chúng tớ thề sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu, sẽ mãi mãi làm cho cậu hạnh phúc. -Cảm ơn các cậu...thật lòng rất cảm ơn các cậu.*Nhỏ òa khóc thật to, từ lâu lắm rồi Nhỏ mới cảm nhận được sự hạnh phúc này, được gặp TFBOYS đúng là món quà vô giá mà ông trời ban cho Nhỏ.* Ấm áp quá. Nhỏ chỉ có thể thốt lên những từ đó, cái cảm giác được những người mình yêu thương ôm vào lòng thật sự rất ấm áp và bình yên. Giây phút này, Nhỏ chỉ mong cho giây phút này dừng lại, cho dù phải đánh đổi tất cả Nhỏ cũng cam lòng.-Vậy mình bắt tay vào chuẩn bị bữa tối nhé. Bắt đầu nào. Nhỏ xách đồ vào bếp, mở tủ lạnh lấy nguyên liệu còn thiếu ra và...-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa............-Có chuyện gì thế?*TFBOYS từ ngoài xông thẳng vào bếp*-C-cái bánh...cái bánh dâu tây mình làm đâu mất rồi.*Mặt Nhỏ tái đi*-Có phải chiếc bánh dâu tây cỡ trung ở ngăn tủ thứ hai không?*Tỉ vuốt cằm, nhìn sang Nguyên* -Đ-đúng chính là nó. Có phải...CÁC CẬU ĂN MẤT NÓ RỒI KHÔNG? HẢ???? *Nhỏ gằn giọng, mặt đen lại, khắp người tỏa sát khí trông rất đáng sợ a*-Là..mình đã ăn nó. Xin lỗi cậu, mình thật sự không cố ý, chỉ là mình thấy nó rất đẹp nên muốn nếm thử mùi vị ra sao thôi. Mình thật sự không có cố ý ăn nó đâu. Xin lỗi, xin lỗi, thật sự rất xin lỗi cậu mà. *Nguyên cúi đầu xin lỗi rối rít, cậu không cố ý làm Nhỏ giận mà nhưng lỡ ăn mất rồi phải làm sao đây?-Cậu..thật không biết nói thế nào với cậu luôn. Bao nhiêu cái bánh ở đây không chọn lại chọn ngay cái bánh đó. Tớ đã lỡ hứa sẽ tặng cô bé nhà hàng xóm cái bánh đó làm quà sinh nhật. Vậy mà cậu lại...Haizz..*Nhỏ bóp trán lắc đầu*-Tớ xin lỗi cậu mà. Bao giờ cậu tặng cô bé đó? Tớ sẽ ra ngoài mua đền cho cậu cái khác ngay. *Mặt Nguyên ỉu xìu, dáng vẻ khúm núm, không dám nhìn thẳng vào Nhỏ.*- Đứng thẳng người lên, nhìn tớ này. Là con trai cậu không được tỏ vẻ sợ sệt khúm núm trước bất kỳ một ai khác. *Nhỏ quát lớn làm Nguyên giật mình, đứng thẳng lên nhưng vẫn không dám nhìn vào Nhỏ* Thôi được rồi, là tại tớ không có dặn cậu trước khi ra ngoài. Tớ sẽ đền cô bé cái bánh vào dịp khác vậy.-Vậy là cậu bỏ qua cho tớ sao? *Thấy được một tia hy vọng, Nguyên gượng cười mong Nhỏ tha lỗi*-Không thể bỏ qua cho cậu dễ dàng vậy được. Hôm nay tớ phạt cậu.... ở lại giúp tớ nấu ăn và giọn chén bát. Còn hai người còn lại, ra phòng khách nghỉ ngơi uống trà nhé. Thi hành nhiệm vụ ngay lập tức. *Nhỏ nghiêm giọng, nhanh tay ném cho Nguyên một chiếc tạp dề.*-Vâng. Tuân lệnh ngài, bếp trưởng. Hihi. Như bắt được vàng mặt Nguyên tươi rói, lăng xăng xách bắp cải đi rửa. Nhỏ cũng chỉ biết cười nhìn Nguyên làm việc thôi, cái tính trẻ con của cậu ta chắc sẽ khó mà bỏ được. Khải và Tỉ bị cho ra rìa từ nãy đến giờ đã cảm thấy bực mình vậy mà giờ còn bắt cả hai ra sofa dành thời gian cho Nguyên và Nhỏ cùng tình tứ giúp nhau làm bếp, thật bực mình a. Tại sao lại là Nguyên chứ, giờ mới hiểu được lợi ích của việc tham ăn là gì. Chẳng biết làm gì hơn ngoài làm theo lời Nhỏ, Tỉ và Khải lủi thủi ra phòng khách cầm điện thoại bấm liên hồi muốn giải tỏa sự ghen tị nhưng càng nghĩ lại càng muốn có Nhỏ ở bên thôi. Aaaa điên tiết thật mà. Trong bếp lúc đó.-Cậu rửa sạch bắp cải chưa? Thái nhỏ nó ra giúp tớ nhé, phần nhân bánh tớ làm gần xong rồi nè, cậu chỉ cần thái nhỏ bắp cải rồi trộn chung nữa là xong thôi. Nhanh lên nhé. *Nhỏ cười, hối thúc Nguyên thái nhanh tay*-Í.. mặt cậu dính bột bánh kìa Tiểu Băng.*Nguyên tiến đến đưa tay lau đi chỗ dính bột trên mặt Nhỏ, cười khúc khích* Nhìn cậu giống chú mèo con thật nha, đáng yêu quá. -A..được chưa? Hết rồi chứ? -Ừ hết rồi đó, mà tớ thái xong bắp cải rồi nè, ta làm nhân ha. Nguyên trộn hết số bắp cải đã sơ chế vào phần nhân Nhỏ chuẩn bị trước. Trong lúc Nguyên trộn lại phần nhân, Nhỏ bắt đầu làm phần vỏ bánh, sau khi nhân bánh hoàn thành, Nhỏ bt đầu công việc tiếp theo là làm bánh. Nguyên ban đầu làm vẫn chưa thành thạo làm cho nhân rơi vãi hết ra ngoài.-A, lại rơi nữa rồi. Khó quá a.*Mặt Nguyên nhăn như khỉ ăn phải ớt.*-Hì. Cậu phải cẩn thận hơn một chút nữa, nhìn đây này. Nhỏ bắt tay cậu hướng dẫn cậu từng bước một làm cậu cảm thấy hạnh phúc lắm. Bàn tay Nhỏ ấm áp thật nha, lại rất khéo nữa, thời khắc này thời gian trôi như chậm lại, những kỷ niệm này cậu sẽ mãi mãi khắc sâu trong ký ức, chắc chắn sẽ không bao giờ quên đâu. Tỉ và Khải ngồi yên được một lúc lại không chịu được tò mò chạy đến cửa bếp xem Nguyên với Nhỏ đang làm gì thì gặp cảnh Nhỏ bắt tay Nguyên vui vui vẻ vẻ làm bánh, trong lòng không ngừng gào thét. Tại sao lại là Nguyên? Tại sao không phải là mình chứ? Tại saooooooooooo?????
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương