First Love

Chương 9



Phần 9 : Tốt nhất không nương tựa, như thế sẽ có thể xa nhau

Vạn hà làm cho cô ấy biến thành những hình cắt, tà váy khẽ bay theo gió, đôi chân trắng nõn thon dài, bàn tay dính đầy cát, đó là cảnh sắc đẹp và khó quên nhất trong đời tôi.

1.

“Chú Từ, Mạnh Phàm…. thật ra anh ta là một người như thế nào?”

Kim Vy Vy nằm bò trên ngăn cách bàn làm việc hỏi lão Từ sư phụ của cô.

“Mạnh Phàm ấy à, một cậu nhóc rất điềm đạm và nho nhã, sao vậy?” Lão Từ ngước mặt lên suy nghĩ một lúc rồi nói, “Giang Quế Minh lại đến tìm tạp chí à? Lần này không thể giúp không nữa! Phải bắt nó có chút biểu hiện!”

“Không phải, cháu chỉ hỏi vậy thôi.” Kim Vy Vy ngồi trở về chỗ của mình, ngồi nhìn màn hình vi tính, ánh mắt đờ đẫn.

Lúc trước Mạnh Phàm cũng dùng máy vi tính này, anh qua đời làm cho chiếc máy trông có vẻ như không may mắn, do đó trước khi Kim Vy Vy tới, nó đã được format lại, tất cả những dấu tích mà anh để lại đều đã bị xóa đi, thùng CPU màu đen cũng chỉ là loại máy bình thường dùng trong văn phòng, hoàn toàn không thể thấy được từng có một người đã lưu gì vào đã và đã xóa đi những gì. Đối với Mạnh Phàm, đích thật giống như Đỗ Hiểu Phong nói vậy, cô thật sự chẳng biết gì cả.

Tuy nhiên cũng chính vì không biết nên lỗ trống đó mới càng thúc đẩy cô tìm hiểu, thời gian càng dài lỗ trống càng sâu, sự tò mò sẽ càng như một con sâu nhỏ ngày một lớn lên, nó khuấy động trong tim, sau đó, bò đến một nơi mà cô không thể nào biết được.

Kim Vy Vy và Đỗ Hiểu Phong vẫn đang chiến tranh lạnh, không ai chịu thỏa hiệp, mà chỉ đang dây dưa. Từ sau hôm đó, cô không ngừng và cố chấp mà hỏi đồng nghiệp của mình, Mạnh Phàm là một người như thế nào.

Tiếp tân nói, anh ấy chưa từng đi trễ, chưa từng gọi điện về đây nhờ người khác báo cáo dùm.

Biên tập ảnh nói, cậu ta là một người rất nghiêm cẩn đối với hình ảnh, cứ tưởng là cậu ta sẽ chẳng chụp ra được tấm ảnh nào đẹp, nhưng khi nộp lên, khoảnh khắc mà cậu ấy ghi lại lại luôn rất tinh tế, tinh tế đến mức gần như là hà khắc.

Biên tập văn tự nói, cậu ta rất nghiêm túc trong lời văn, bài của cậu ta luôn luôn tiết kiệm không ít thời gian cho bộ phận hiệu đính.

Biên tập quy trình nói, cậu ấy chưa bao giờ nộp bài trễ hẹn.

Chủ biên nói, Mạnh Phàm ấy à, rất lặng lẽ, nhưng rất cố gắng.

Kim Vy Vy hỏi hết một vòng, dường như Mạnh Phàm đều đã để lại gì đó trong lòng mỗi người, và tất cả đều có thể dùng hai từ để tóm gọn: ôn hòa, yên tĩnh.

Nếu như chỉ dùng ôn hòa và yên tĩnh để miêu tả hai mươi mấy năm cuộc sống của một con người, vậy thì cho dù có là từ ngữ thương tiếc đẹp đẽ cách mấy, đến khi nói ra cũng chỉ có thể là một câu văn ngắn gọn.

Và, đó chính là Mạnh Phàm sao? Là những con người mà Đỗ Hiểu Phong nói rằng cô không thể nào biết được sao?

Kim Vy Vy không tin.

Rốt cục là cái gì đã khiến cho Ôn Tĩnh, Tô Viện, Đỗ Hiểu Phong, Giang Quế Minh đều cố chấp tìm kiếm, khiến cho họ đều như đã bị bỏ quên ở quá khứ?

Đáp án của câu hỏi này chỉ có Mạnh Phàm, người mà ta có thể dùng hai tính từ để khái quát, mới có thể trả lời.

Hoặc có lẽ sinh mạng bình thường của anh đã ẩn chứa một bí mật thần kỳ nào đó, chính từ suy nghĩ này, Kim Vy Vy bắt đầu len lén đi vào thế giới của Mạnh Phàm.

Ngồi trên chiếc bàn đã từng là chỗ làm việc của Mạnh Phàm, cùng với phong cảnh ngoài khung cửa sổ mà Mạnh Phàm không chừng cũng đã từng ngắm nhìn, cô pha cho mình một ly trà được cho biết là Mạnh Phàm cũng rất thích uống, lật từng trang giấy phủ đầy bụi, những trang viết của Mạnh Phàm.

Hôm đó, Kim Vy Vy đã ngồi lại trong tòa soạn đến khuya.

Không có lời thăm hỏi của Đỗ Hiểu Phong, đêm khuya của cô lại bỗng dưng có được một bầu không khí tĩnh lặng hiếm có, khi đóng quyển cuối cùng lại, cô có hơi thất vọng, trong đó không có lời nào chữ nào là liên quan đến Đỗ Hiểu Phong mà cô quan tâm, cũng không có tình yêu sâu đậm khắc cốt ghi tâm mà cô dự đoán, nhưng dường như, cô đã mơ hồ hiểu ra được họ đều đang tìm kiếm cái gì.

Cuộc sống của con người bình thường kia không phải đã ẩn chứa bí mật thần kỳ gì, mà là tuổi xuân mà mỗi một con người đều đã từng có, là một giấc mộng xa xôi nhưng rõ ràng, đã bị chính con người lãng quên.

2.

Cuối tuần, Kim Vy Vy đến nhà Đỗ Hiểu Phong, chần chừ một lúc, cô quyết định không dùng chìa khóa mà gõ cửa.

Một tuần không gặp nhau, họ đều có hơi tiều tụy, Đỗ Hiểu Phong vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, anh mỉm cười rót cho Kim Vy Vy một ly trà mà cô thích. Nghe âm thanh vọng ra từ trong bếp, Kim Vy Vy đã có biết biết được anh đang làm gì, lá trà ở ngăn thứ hai trong tủ, còn muỗng thì ở ngăn thứ ba. Ly của cô ở phía trên ngăn tủ cao, để chung với ly của Đỗ Hiểu Phong.

Căn nhà này đã từng được cô trang trí lại, không hề lưu giữ một dấu tích nào của quá khứ, song, những thứ của quá khứ, chung quy cũng vẫn yên vị tại nơi mà cô không thể nhìn thấy.

Nghĩ đến đây, Kim Vy Vy chợt trông thấy một cái gì đó trên bàn làm việc, đây là thứ mà cô không quen thuộc, cũng vẫn là tạp chí “Hạ Lữ”, bên cạnh còn dùng tờ note ghi lại mục lục, chú thích rõ “Đủ” hoặc “Thiếu”.

Đỗ Hiểu Phong lẳng lặng đứng bên cửa phòng, tay cầm ly trà nhìn Kim Vy Vy, cô cầm tờ note đó lên, quay qua nhìn Đỗ Hiểu Phong cười cười như không có chuyện gì rồi nói: “Cái này là do anh sắp xếp à? Rất chu đáo đó.”

Đỗ Hiểu Phong gật đầu, không nói gì.

Kim Vy Vy cầm bút lên, ghi ghi xóa xóa gì đó trên giấy, Đỗ Hiểu Phong tiến tới một bước, nhưng vẫn không ngăn chặn cô.

“Những quyển này em có.” Kim Vy Vy đưa tới trước mặt Đỗ Hiểu Phong và nói, những chỗ được chú thích bằng chữ “thiếu” đều đã bị cô vẽ lên bằng dấu đúng.

“Không phải là em không thể lấy sao, tạp chí lâu như vậy rồi không dễ tìm.” Đỗ Hiểu Phong nhận lấy tờ note, gấp lại để lên bàn.

“Em có thể in mà!” Kim Vy Vy nhìn thẳng vào đôi mắt của Đỗ Hiểu Phong mà nói, “Hơn nữa, anh cũng không cần phí công vô ích! Giang Quế Minh đã tìm giúp cô ta không ít rồi, những quyển anh tìm được không chừng người ta đã có rồi!”

“Ừm.” Đỗ Hiểu Phong gật gật đầu không phát biểu.

Thái độ thờ ơ của anh khiếm cho sự không thoải mái trong lòng Kim Vy Vy bùng phát, cô giật lấy điện thoại của anh, tìm ra số của Ôn Tĩnh, rồi lại nhét vào tay anh: “Gọi cho cô ta! Hỏi còn thiếu những quyển nào! Có phải tìm đủ rồi thì các người sẽ yên lòng hơn? Thì sẽ không dày vò em nữa? Vậy thì em in cho cô ta, em tìm giúp cô ta!”

“Vy Vy…” Đỗ Hiểu Phong nhìn cô với nét mặt khó xử, ánh mắt chứa đầy thương xót.

“Gọi! Gọi ngay bây giờ!” Kim Vy Vy đẩy Đỗ Hiểu Phong đang định tiến đến gần cô ra chỗ khác, nói bằng giọng rất cố chấp, thậm chí là có hơi tuyệt vọng.

“Đừng như vậy, anh không phải….”

“Anh không gọi? Vậy em giúp anh gọi.”

Hai người nhìn nhau, Kim Vy Vy không hề có ý nhượng bộ. Cuối cùng vẫn là Đỗ Hiểu Phong nhíu mày lại, cúi đầu nhìn nhìn điện thoại.

“Tại sao vẫn chưa gọi?” Kim Vy Vy hỏi.

“Có những việc không cần phải nói trực tiếp cũng có thể giải quyết.” Đỗ Hiểu Phong điềm đạm nói, chuông báo tin nhắn lập tức vang lên, anh mở ra, đọc lên: “Cám ơn anh, còn thiếu kỳ 8 năm 2005, đặc san kỳ 1 năm 2006 và kỳ số 6 năm 2007.”

“Được, em giúp cô ta.” Kim Vy Vy hừng hực quay lưng đi ra ngoài.

Đỗ Hiểu Phong kéo cô lại, hỏi trong lo lắng: “Vy Vy, em sao vậy?”

“Tìm đủ rồi thì sẽ không liên quan gì đến anh nữa đúng không?” Kim Vy Vy không quay đầu lại, cô khẽ nói, “Thì chúng ta sẽ có thể trở lại như xưa phải không….”

Bờ vai của cô không còn kiên cố như lúc nãy nữa, nó chùn xuống, có hơi run rẩy.

Đỗ Hiểu Phong nhẹ nhàng ôm lấy cô, tiếng thút thít của Kim Vy Vy dần dần rõ ràng: “Không phải là anh đã quên cô ta rồi sao? Anh thích em mà, rõ ràng anh đã nói như vậy mà…. thật ra anh nghĩ gì đây!”

“Em cảm thấy anh là người như thế nào?” Đỗ Hiểu Phong ôm Kim Vy Vy vào lòng, cằm của anh chóng bên cổ của cô.

Hơi thở của anh làm cô có hơi nhột, nhưng Kim Vy Vy lại dựa người ra sau, muốn hưởng thụ thêm thêm nữa.

“Là một người đáng ghét!”

“Còn nữa không?” Đỗ Hiểu Phong bật cười.

“Không ra dáng đàn ông! Do dự không quyết đoán! Dây dưa không rõ!”

“Nữa?”

“Lười! Không theo đuổi gì cả! Không có taste!”

“Tệ vậy sao?”

“Chính là thế! Anh còn không có tiền nữa! Đủ sống là an lòng! Lễ tình nhân không tặng hoa! Suốt một tuần không gọi cho em….”

Lời oán trách của Kim Vy Vy chợt lặng thinh trong một nụ hôn dịu dàng, Đỗ Hiểu Phong quay mặt cô lại nhìn mình, anh nói: “Em nói đúng lắm, anh chính là một đàn ông tệ như thế, bao nhiêu khuyết điểm của anh cũng bị em nhìn thấy cả rồi, nên anh chỉ còn có thể thích em thôi.”

Kim Vy Vy nhìn vào đôi mắt của anh, trong đó không có lừa dối, thế là bao nhiêu uất ức những ngày nay đều hóa thành lệ, cô ngã vào lòng Đỗ Hiểu Phong, bật khóc thành tiếng.

3.

Lúc nhận được tin nhắn của Đỗ Hiểu Phong thì Ôn Tĩnh đang ngồi ăn với Tô Tô. Tô Tô mang quà Hong Kong đến cho cô, còn khoe với cô chiếc nhẫn lấp lánh, Tô Tô đã quyết định kết hôn rồi.

Ôn Tĩnh săm soi viên kim cương mà lòng đầy ngưỡng mộ, cô cố tìm cái gọi là ‘bát tiễn bát tâm’ mà mọi người thường nói, Tô Tô cười Ôn Tĩnh: “Thôi hay là cậu cũng lấy chồng đi, chắc chắn Giang Quế Minh sẽ tặng cậu viên to hơn.”

(Bát tiễn bát tâm: một trong những thuật ngữ trong chuyên ngành kim cường)

“Đúng là người sắp kết hôn có khác, muốn cho phụ nữ cả thế giới này đều biến thành thiếu phụ!” Ôn Tĩnh bắn lại cho cô một ánh mắt, nói đùa, “Không biết là ai đã nói với mình, rằng sợ lấy chồng, sau đó sẽ biến thành mẹ của đứa con, cuối cùng thế nào, chẳng phải cũng đã bị viên kim cương 60 phân thu phục sao!”

Tô Tô dỗi lên bèn chộp tay Ôn Tĩnh, Ôn Tĩnh né qua né lại, ngay lúc này thì điện thoại reo lên.

“Ha được rồi! Có người tới bắt cậu rồi! Giang đại ký giả quả nhiên là không làm người ta thất vọng!” Tô Tô khoanh tay ngồi chờ xem nét mặt ngượng ngùng của Ôn Tĩnh.

Tuy nhiên Ôn Tĩnh cầm điện thoại lên xong thì im lặng lạ thường, cô lắc đầu nói: “Không phải anh ấy, là Đỗ Hiểu Phong.”

“Đỗ Hiểu Phong! Cậu còn liên lạc với hắn làm gì! Không phải là hắn muốn quay lại chứ!” Tô Tô kinh ngạc nói.

“Thì là vì Mạnh Phàm của cậu đó! Đỗ Hiểu Phong đang giúp mình tìm tạp chí.” Ôn Tĩnh vừa bấm điện thoại vừa nói.

“Cậu đừng có bắt cầu qua mình! Sao mình cứ cảm thấy hai người có gì đó ngộ ngộ.” Tô Tô nhỏm người qua, xem coi Ôn Tĩnh gửi tin nhắn gì, “Ây cha, khách khí đấy chứ, cám ơn qua cám ơn lại!”

“Mình đâu phải là gì của anh ấy, người ta chịu giúp đỡ mình đương nhiên phải cám ơn thôi.” Ôn Tĩnh gập điện thoại lại, cầm ly nước trái cây lên uống một ngụm, trái cây tươi ép ra quả nhiên là ngon, nhưng không khỏi có vị chua chát, Ôn Tĩnh bặm môi.

“Mình nhớ lúc trước đâu có như vậy. Lúc hai người vừa chia tay, hắn trả đĩa CD cho cậu, nói cám ơn với cậu, cậu còn chạy tới khóc lóc với mình, nói là lúc trước thân quen đến vậy, ngay cả son dưỡng môi cũng dùng chung, vậy mà giờ đây lại trở thành người xa lạ quen thuộc nhất.” Tô Tô lắc đầu nói.

“Thì lúc đó còn chưa hiểu, bây giờ khác rồi.” Ôn Tĩnh nói đều đều, “Bọn mình đã chia tay lâu như vậy rồi, cũng phải có gì đó thay đổi chứ.”

“Cũng đúng, cứ bên nhau hoài thì cũng không cảm thấy, bây giờ suy nghĩ lại, thật ra Đỗ Hiểu Phong đã thay đổi không ít.” Tô Tô nghiêng đầu suy ngẫm, “Lúc trước hắn quậy phá quá chừng, ngay cả cô giáo cũng đau đầu, còn bây giờ, chẳng phải cũng đã ngoan ngoãn mỗi ngày đi làm đó sao.”

“Lúc đó anh ấy rất thẳng thắn, gặp chuyện gì cũng chỉ biết xông thẳng, dám nói dám làm, mình cũng không tưởng tượng ra được anh ấy lịch sự với một người là như thế nào. Anh ấy thích khoác lác, mà cũng lạ thật, lúc ấy mình lại tin hết!” Nhớ đến nét mặt non nớt nhưng nghiêm túc của Đỗ Hiểu Phong, Ôn Tĩnh bất giác bật cười.

“Thì đó! Mình còn nhớ ước mơ mà hắn viết trong quyển lưu bút của mình, gì mà bước đầu tiên là tìm 5 triệu đồng, bước thứ hai lấy 5 triệu đi mua xe, bước thứ ba dắt bạn lên xe, sau đó quăng mình xuống xe….. đúng là tào lao mà!”

“Anh ấy có viết cái này nữa sao? Sao mình lại không biết?” Ôn Tĩnh ngạc nhiên nói.

“Cậu không có đọc sao? Hắn viết xong tụi mình còn cãi nhau đó chứ!” Tô Tô vừa nhớ lại vừa nói, “Nhưng mà Đỗ Hiểu Phong cũng lãng mạn lắm, suốt ngày viết giấy cho cậu, còn vẽ hoa hướng dương gì đó nữa! Ngưỡng mộ chết đi được!”

“Ngưỡng mộ cái gì chứ, ai dám so với cậu, bao nhiêu năm rồi, Mạnh Phàm còn ghi nhớ nhiều việc như vậy! Cậu không biết đâu, những người trên mạng cảm động muốn chết luôn! Mình ngưỡng mộ bạn mới phải!” Ôn Tĩnh chóng cằm nói.

Tô Tô cúi đầu, đan chặt chiếc ly trong tay, nước ngọt bên trong sủi bọt, chạm vào thành ly, sau đó biến mất.

“Đỗ Hiểu Phong vẫn còn sống, nhưng Mạnh Phàm đã chết rồi.”

Không khí bất chợt đượm buồn, Ôn Tĩnh nắm lấy tay Tô Tô, khẽ nói: “Đừng nói như vậy, cậu ráng chờ thêm một thời gian nữa, mình sắp tìm đủ tất cả các tạp chí rồi.”

Tô Tô ngước mặt lên, nhìn Ôn Tĩnh, nở ra một nụ cười cảm kích.

Cả hai vừa nói chuyện xong, điện thoại của Ôn Tĩnh lại reo lên, Tô Tô nghi hoặc nói: “Lại là Đỗ Hiểu Phong?”

Ôn Tĩnh lắc đầu, chu môi nói: “Không, làGiang Quế Minh, anh ấy còn nói muốn tặng mình một món quà.”

“Hả? Tặng cái gì? Không phải là cầu hôn chứ?” Tô Tô hớn hở.

Ôn Tĩnh e thẹn mà đánh vai Tô Tô, cả hai lại cười đùa với nhau, trong chiếc hộp xinh đẹp nằm giữa bàn ngồi của họ, viên kim cương phản chiếu những màu sáng rực rỡ.

4.

Lúc trông thấy Giang Quế Minh ôm một khối cầu rất to đi về phía mình, Ôn Tĩnh đích thật đã hết hồn, những vị khách trong nhà hàng đều lũ lượt nhìn về phía anh, nhưng Giang Quế Minh lại chẳng hề để tâm, anh đưa khối cầu được gói bằng giấy màu cam vàng ấy cho Ôn Tĩnh.

“Đoán xem là gì trong đó?” Giang Quế Minh cười, nét mặt của anh rõ ràng là sự đắc ý Ôn Tĩnh chắc chắn sẽ đoán không ra.

“Gì vậy?” Ôn Tĩnh nghi ngờ, ước tính trọng lượng, nhẹ hơn mô hình quả địa cầu nhiều, cô đích thật là không đoán ra được, nhưng có một điểm có thể chắc chắn, trong đó tuyệt đối không phải là chiếc nhẫn cầu hôn làm Tô Tô hưng phấn. Dùng khối cầu to như thế để đựng một chiếc nhẫn nhỏ, cũng hài quá rồi chăng.

“Mở ra xem đi.” Giang Quế Minh rất hài lòng trước biểu hiện của Ôn Tĩnh.

Ôn Tĩnh dùng móng tay cẩn thận mở băng keo phía trên ra, ở đó có một tấm card nhỏ, chỉ đơn giản với một chữ “Quế”. Giang Quế Minh rất thích đánh dấu ký hiệu của mình, do đó tấm card được thiết kế rất tinh tế, trong tủ bàn nhà Ôn Tĩnh đã có không ít tấm “Quế” rồi, và cũng chính vì thế mà cô không hề tùy tiện xé nát giấy bao.

Cả hai đều không nói gì khi tháo quà, Ôn Tĩnh đang hưởng thụ sự kỳ vọng vào kết quả sắp được giở màn, còn Giang Quế Minh thì hưởng thụ sự cẩn thận dịu dàng của Ôn Tĩnh khi tháo quà.

Quả cầu tròn từ từ được mở ra, trong đó có rất nhiều giấy vụn, nó khiến Ôn Tĩnh bắt đầu hoài nghi có khi nào là chiếc nhẫn thật không, mãi cho đến khi cô nhìn thấy một góc của quyển “Hạ Lữ”, cô mới biết ngay trung tâm điểm của quả cầu này là quyển tạp chí kỳ tháng 8 năm 2005 mà cô tìm mãi không ra.

“Tại sao lại gói thành như vậy?” Ôn Tĩnh cũng không rõ là niềm vui nhiều hơn hay hụt hẫng nhiều hơn, nên vờ như bất ngờ mà hỏi, “Bỏ trong túi là được chứ gì?”

“Để trong túi em nhìn vào là biết rồi còn gì, gói thành một vòng tròn như vậy em chắc chắn sẽ không nghĩ là tạp chí, đúng không?” Giang Quế Minh rất có lòng tin với sự sáng tạo của mình, anh đắc ý nói.

“Ừm…. thật ra thì… cũng nhảm thật.” Ôn Tĩnh bất lực nói.

“Sao vậy, trông em hình như có hơi thất vọng, chứ em tưởng là gì?” Giang Quế Minh đến gần một chút, nhìn Ôn Tĩnh nói.

“Không có gì, em làm gì mà đoán ra được…” Ôn Tĩnh né tránh ánh mắt của anh.

“Chẳng lẽ tưởng là nhẫn?” Giang Quế Minh cười xảo quyệt, anh rất tự nhiên mà bắt lấy tay Ôn Tĩnh, nắm lấy ngón vô danh của cô như đo lường gì đó và nói, “Cố tình canh những lúc tự nhiên nhất, ước lượng xem bạn gái của mình đeo nhẫn size bao nhiêu, sau đó bất ngờ lấy nó ra…. đấy không phải là những chiêu thức cũ mềm mà người ta thường dùng sao? Em thích kiểu đó không?”

Mặt Ôn Tĩnh đỏ lên, rút lại tay của mình: “Em mới không nghĩ như vậy đó! Hiện giờ anh còn chưa phải là bạn trai của em đâu!”

Giang Quế Minh hình như có hơi lạc lõng mà nói: “Cho nên anh mới cố gắng tìm những tạp chí qua đợt như vậy nè!”

Ôn Tĩnh cúi đầu không nói gì, cô nhớ ra đã từng có lúc, trong một nhà hàng nào đó, cô đích thật đã tâm tâm niệm niệm trông chờ một chiếc nhẫn, song cũng bắt đầu từ lúc đó, cô đã từ bỏ suy nghĩ này.

Để che giấu nỗi chua chát còn vương lại của năm xưa, Ôn Tĩnh ngước lên nhìn Giang Quế Minh cười rất tươi tắn.

Song, người chia sẻ nụ cười rạng rỡ này, không chỉ có một mình Giang Quế Minh.

Ở bên ngoài tấm kính trong suốt của nhà hàng, Đỗ Hiểu Phong ở bên đường đối diện đã hắt xì.

Trong tay anh là túi phong bì cứng ghi chú bên ngoài bằng dòng chữ “Tạp chí ‘Hạ Lữ’”, trong đó là hai quyển tạp chí Kim Vy Vy mới in cho anh hôm nay.

Sau khi đưa tạp chí cho anh, Kim Vy Vy không nói thêm gì, cũng không ở lại dùng cơm với anh. Đỗ Hiểu Phong biết, Kim Vy Vy đã thay đổi, cô không còn là cô gái nghĩ gì cũng nói ra, vui không vui cũng nói ra nữa, giờ đây cô đã trở thành người phụ nữ có thể dùng hành động để biểu đạt ý nghĩ, cô đang cho anh thời gian, để anh hoàn thành lời hứa, sau đó đưa ra quyết định.

Đối với sự biến đổi như thế của Kim Vy Vy, Đỗ Hiểu Phong cảm thấy có hơi xót xa, phía sau sự trầm lặng của cô, điều gì đã chững chạc, anh biết rất rõ, bởi vì anh cũng đã từng trải qua, quá trình đó tuyệt đối không vui vẻ gì.

Vốn định hẹn Ôn Tĩnh ra trò chuyện đàng hoàng, nên Đỗ Hiểu Phong muốn gói kỹ lưỡng món quà của mình hơn, khi đi ngang qua tiệm bán hoa, anh trông thấy một tấm bưu thiếp rất dễ thương. Tặng hoa thì quá mập mờ, nhưng nếu kèm một tấm bưu thiếp nhỏ xinh với vài lời chúc phúc ở bên ngoài tạp chí, thì đó là cách biểu đạt ấm áp, Ôn Tĩnh bấy lâu luôn thích những thứ nhỏ xinh như thế.

“Gói tròn thật nhỉ!”

Trả tiền xong, Đỗ Hiểu Phong chợt nghe thấy tiếng nói của một người đàn ông ở phòng bên cạnh, nếu là bình thường anh nhất định sẽ không để tâm ai đang nói gì xung quanh, nhưng giọng nói này quả thật quá giống giọng của anh rồi.

Và thế là anh đã trông thấy Giang Quế Minh, anh ấy đang ôm một quả cầu rất khoa trương với nụ cười vô cùng hài lòng.

Ma sai quỷ khiến sao đó, Đỗ Hiểu Phong đã đi theo Giang Quế Minh đến nhà hàng, không bao lâu thì trông thấy Ôn Tĩnh.

Có lẽ là vì trào lưu chăng, nhà hàng này không sử dụng loại kính bên trong nhìn được bên ngoài còn bên ngoài thì không, do đó Đỗ Hiểu Phong có thể trông thấy rõ ràng Giang Quế Minh nắm lấy ngón vô danh của Ôn Tĩnh, đeo vào đó gì đó.

Giây phút ấy anh bất chợt cảm thấy Đỗ Hiểu Phong đang đứng bên đường này thật là nhảm nhí lại vô bổ.

Đỗ Hiểu Phong hít hít mũi, sau đó đứng lên, phong bì trong tay hiển nhiên đã không còn cần thiết nữa, anh muốn vứt vào sọt rác, nhưng lại cảm thấy tiếc cho tấm lòng của Kim Vy Vy. Thế là anh lấy tấm bưu thiếp ra, nhìn quanh một vòng, rồi cột nó vào một gốc cây bên cạnh.

Phảng phất như từng có một lúc nào đó của trước đây, anh cũng đã làm một như như thế, nhưng, không còn nhớ rõ nữa.

Đỗ Hiểu Phong kẹp tạp chí dưới cánh tay, châm một điếu thuốc, sau đó bước đi.

Gió đêm làm cho tấm bưu thiếp hoa hồng lất phất giở ra, nét chữ không đẹp, trên đó viết: The gone has gone, hy vọng em sống tốt hơn anh.

5.

Cuối cùng thì Ôn Tĩnh cũng không nỡ vứt quả cầu tròn đựng đầy giấy vụn đó đi, sau khi lấy tạp chí trong đó ra, cô lại gói nó lại, và cả tấm card in chữ “Quế”, đặt ở một góc trong phòng mình.

Trong tạp chí kỳ này, Mạnh Phàm đã viết một bài về bưu thiếp và phong cảnh, anh đã chụp lại bưu thiếp của các nơi trên thế giới, hiển nhiên đó là bộ sưu tập của anh rồi, nằm ngửa trên giường, nhìn những dấu bưu điện các loại, Ôn Tĩnh cảm thấy rất thú vị.

Mạnh Phàm không dùng bưu thiếp để minh họa cho đoạn kết bài mà dùng bầu trời xanh lam để thay thế, còn đang suy nghĩ bầu trời ở đâu mà có thể đẹp đến vậy thì Ôn Tĩnh ngạc nhiên bởi đoạn văn bên dưới nó:

“Đây là bức ảnh được chụp tại Bắc Đới Hà. Khi con người không ngừng than oán nước biển đục ngầu nơi đây, họ đã quên mất phía trên đỉnh đầu còn có một bầu trời đẹp đến thế.

Tấm bưu thiếp mà tôi trân trọng nhất trong đời, đã được gởi đi tại nơi này.

Dẫu rằng sau đó đã đến qua Tam Á, đến qua đảo Phuket, đến qua Maldives, nhìn thấy nước biển xanh đẹp hơn, thậm chí vì thế mà xem khinh bờ biển nghỉ mát ở gần Bắc Kinh nhất, nhưng có lẽ, đối những đa số các bạn trẻ Bắc Kinh mà nói, lần đầu tiên được nhìn thấy biển đều là ở Bắc Đới Hà, và tôi, chính là như thế.

Mùa hè đầu tiên sau khi chuyển đến trường mới, nhà trường có tổ chức đi cắm trại ở Bắc Đới Hà. Việc này đối với một đứa học sinh mới chuyển đến lại không quen thân với bạn học mà nói, chuyến cắm trại ấy vốn không có sức hấp dẫn, nhưng nếu có cô ấy, mọi việc sẽ khác đi. Sau khi xác định cô gái mà tôi thích cũng sẽ đi, tôi đã đăng ký tham gia.

So với biển cả rộng lớn, thì việc được nhìn gương mặt của cô ấy vào kỳ nghỉ hè là như thế nào, mới là mục đích chính thức của tôi.

Nhìn mặt biển mênh mông nhưng không mấy sạch sẽ ấy, các bạn vẫn không khỏi hưng phấn, rất nhiều người giống như tôi, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy biển, bởi thế mà chỉ cần giẫm chân lên những hạt cát thô ráp thôi cũng đủ làm cho cả bọn kêu lên sung sướng.

Ngồi chung với nhau cùng ngắm mặt trời lặn, nhìn ánh vạn hà rạng ngời từ từ biến mất sau đường chân trời, chúng tôi đều bị cảnh sắc như thế đả động. Vị trí tôi ngồi vừa đúng có thể nhìn thấy nửa gương mặt của cô gái mà tôi thích, cô ấy hơi há miệng, ánh mắt chứa đầy kinh ngạc và vui mừng, vạn hà làm cho cô ấy biến thành những hình cắt, tà váy khẽ bay theo gió, đôi chân trắng nõn thon dài, bàn tay dính đầy cát, đó là cảnh sắc đẹp và khó quên nhất trong đời tôi.

Đó cũng là bước đầu dẫn dắt tôi đến với nhiếp ảnh, khi ấy, máy ảnh trong lòng tôi mở ra, nút chụp “cạch” một tiếng.

Đại khái là hôm đó chúng tôi còn ngồi hát với nhau, là bài “Mùa mưa của năm 17 tuổi” của Lâm Chí Dĩnh hay là “Nghe biển” của Trương Huệ Muội? Tôi không nhớ nữa, tôi ngồi một mình, lẳng lặng nhìn cô ấy, trong lòng đã cảm thấy rất hạnh phúc.

Không phải là không nghĩ đến việc đứng dưới bầu trời đầy sao nói với cô ấy, rằng tôi rất thích cô ấy, chỉ là không muốn nhìn thấy nét mặt khó xử của cô ấy, và bản thân cũng không đủ can đảm.

Trước khi trở về, các bạn nữ đều mua dây chuyền vỏ ốc giá rẻ, còn tôi đã chọn vài tấm bưu thiếp Bắc Đới Hà, rất bình thường thôi, mặt trước là biển hoặc hoàng hôn, mặt sau là dòng chữ “Bưu thiếp bưu chính Trung Quốc”.

Đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ, tôi liền chọn cho mình một tấm mà tôi cho là đẹp nhất, đó là ảnh công viên bồ câu nổi tiếng của Bắc Đới Hà, đôi cánh giang rộng tung bay của bầy bồ câu trong hình khiến tôi cảm thấy chúng có thể bay đến bất kỳ nơi nào.

Song sự thật lại là, tấm bưu thiếp ấy không biết đã bay đi đâu.

Nội dung tôi viết trên đó rất đơn giản.

Địa chỉ: Bắc Kinh

Họ tên: XX (nhận)

Nội dung: Mình thích bạn.

Ký tên: Mạnh Phàm.

Đây là một tấm bưu thiếp định sẵn sẽ thất lạc, song, nghĩ rằng nó sẽ bị vứt vào sọt rác thì chi bằng tưởng tượng nó sẽ bay đến nơi mà tôi không thể đến.

Do đó, nếu như có ai đã từng nhận được một tấm bưu thiếp như thế, xin hãy giúp tôi bảo quản.

Tôi nguyện dùng toàn bộ sưu tập của tôi trao đổi.”

6.

Ôn Tĩnh nằm trên giường, giơ cao tạp chí trong tay, nhìn bức ảnh ấy.

Bầu trời của Bắc Đới Hà khẽ dao động trên đỉnh đầu cô, Ôn Tĩnh híp mắt suy ngẫm, phải chăng năm đó cô cũng đã nhìn thấy bầu trời xanh biếc như thế?

Đáp án ắt là khẳng định thôi, nhưng không phải là cô, mà là họ, cô và Đỗ Hiểu Phong.

Ôn Tĩnh và Đỗ Hiểu Phong cuối cùng cũng được thở phù nhẹ nhõm sau kỳ thi cuối kỳ với thành tích ở hạng trung du, lời phê bình của ba mẹ và giáo viên đã qua, việc nâng cao thành tích Vật lý và Anh ngữ này, chỉ là quyết tâm trong giây phút nhận được bài thi và nhìn thấy điểm số trên đó, chung quy thì cũng phải xong kỳ nghỉ hè đã, thế là chút ít lòng kiên quyết đáng thương đó lập tức biến đâu không biết.

Khi nhận được thông báo cắm trại ở Bắc Đới Hà, lớp học bắt đầu xáo động lên, Đỗ Hiểu Phong ngồi trên ghế đọc hành trình cho Ôn Tĩnh nghe: “Ngày thứ nhất, xe lửa đến nơi dựng trại, 7 giờ ăn tối; Ngày thứ hai, buổi sáng huấn luyện khả năng sinh tồn, 12 giờ ăn trưa, buổi chiều hoạt động bên bờ biển Bắc Đới Hà…. này, đi không?”

“Em suy nghĩ đã, còn anh?” Ôn Tĩnh đang vừa nghe mp3 vừa đọc manga, cô lấy một bên tai nghe xuống, cầm tờ giấy thông báo lịch trình từ tay Đỗ Hiểu Phong qua xem.

“Hay là tụi mình đi chung đi!” Đỗ Hiểu Phong nhỏm tới gần cô hơn và hí hửng nói.

Trong truyện “Itazura na Kiss”, Kotoko đang đùa cợt với Irie Naoki bên bờ biển, nghe Đỗ Hiểu Phong nói thế, tim của Ôn Tĩnh tự nhiên đập “thình thịch”.

“Em hỏi Tô Tô đã, bạn ấy đi thì em đi.” Chuông báo vào lớp vang lên, Ôn Tĩnh liền ngồi ngay ngắn lại.

Thật ra cô đã quyết định đi rồi, chỉ là sự e thẹn của thiếu nữ mười mấy tuổi khiến cho tất cả lời nói của họ đều phải quẹo một cái cua, kéo theo bạn thân của mình chính là cách che đậy tốt nhất.

Túc cầu tiểu tướng lớp kế bên vì phải huấn luyện nên không tham gia hoạt động lần này, Tô Tô cũng vì thế mà không mấy nhiệt tình, nhưng Ôn Tĩnh muốn cô làm bia đỡ đạn mà, đương nhiên là sẽ dùng hết chiêu hết lời van xin.

Cũng ngay trong lúc Tô Tô còn đang do dự thì Mạnh Phàm người lâu nay luôn ít lời đột nhiên chặn đường Ôn Tĩnh trên hành lang, cậu hơi cúi đầu, hỏi với giọng hơi ngượng: “Tô Tô đi cắm trại không?”

Ôn Tĩnh có hơi kinh ngạc, rồi cũng lập tức hiểu ngay ý của Mạnh Phàm, và trong đầu cũng tự nhiên nghĩ ra một chủ ý hay.

“Đi, bạn ấy có đi đó!” Ôn Tĩnh cười hì hì đáp.

“Ừm, ừm.” Mạnh Phàm gật gù, “Bạn và Đỗ Hiểu Phong cũng đi chứ? Mình… mình chỉ muốn biết, lớp chúng ta có những ai sẽ đi….”

“Mình hiểu!” Nhìn dáng vẻ hoảng loạn vì giải thích của Mạnh Phàm, cô nín cười, “Tô Tô nhất định sẽ đi! Cậu yên tâm!”

Trở về lớp học, Ôn Tĩnh liền mang lời của Mạnh Phàm nói lại với Tô Tô, “Nếu cậu không đi, có người sẽ rất đau đó”, lời nói thế này lập tức làm hài lòng lòng hư vinh nho nhỏ của Tô Tô, lâu nay Tô Tô cũng có chú ý đến Mạnh Phàm, cảm giác được người khác thích luôn là ngọt ngào và tươi đẹp.

Thế là một ngày trước khi hết hạn đăng ký, Tô Tô và Mạnh Phàm cũng đều đã viết tên mình vào.

Khi đến biển, cả bọn tách ra chơi, mặc cho cô giáo hét bể cả giọng rằng không được chạy lung tung, không được tự ý đi tắm biển, nhưng vẫn không cản được tâm trạng háo hức của mọi người.

Lần cắm trại đó được nhắc đến rất nhiều lần trong các cuộc họp mặt sau này, vỏ ốc ai nhặt đẹp nhất, ai bị quăng xuống nước, ai bị đắp cát, ai lén ăn ốc nướng…. Rõ ràng là những chuyện rất nhảm nhí, nhưng lại được ghi nhớ lâu đến vậy, cho dù có nói đi nói lại bao nhiêu lần chăng nữa, họ cũng không cảm thấy chán.

Sau khi tốt nghiệp, có bạn cũng tổ chức một buổi đi Bắc Đới Hà, nhưng cuối cùng cũng không thành công. Họ đã dần dần có những cuộc hẹn của mình, không thể như lúc trước khi ngồi trong lớp học, truyền nhau tờ đơn từ bàn dưới lên bàn trên, chỉ cần điền tên mình vào là được.

Hoặc giả nó được nhắc đến nhiều như vậy, là vì họ đều đã hiểu ra, thanh xuân bế mạc, hôm qua không còn.

Dẫu là như thế, nhưng trong lúc ấy, họ đều không biết rằng tất cả những niềm vui này rồi sẽ biến mất, giống như Ôn Tĩnh, lúc ấy cô chẳng hề biết thế nào là hoài niệm, không hề hiểu màn đêm đầy sao đó, sẽ giống như những hạt cát lún sâu vào biển cả mà xâm nhập vào trái tim cô.

7.

Buổi tối cuối cùng ở Bắc Đới Hà là thời gian hoạt động tự do, Ôn Tĩnh định dọn dẹp xong mọi thứ rồi sẽ cùng Tô Tô đi dạo, cô thấy có nhiều người mua ốc xoắn, thấy cũng khá đẹp.

Chiều hôm đó, Đỗ Hiểu Phong đến gõ cửa sổ phòng họ, Ôn Tĩnh và Tô Tô ở chung một phòng, bên ngoài cửa sổ có hàng rào, Ôn Tĩnh rất nghi hoặc, bèn mở cửa sổ ra nói: “Anh ở đây làm gì vậy? Sao không gõ cửa?”

“Gõ cửa? Tô Tô nhìn thấy là cái chắc, anh gõ cửa sổ chính là để nó không thấy! Hì, canh cả nửa ngày trời, cuối cùng nó cũng ra ngoài rồi!” Đỗ Hiểu Phong chóng hai tay bên thành cửa và nói.

“Chuyện gì?” Nghĩ chắc là anh có gì đó muốn nói với mình, Ôn Tĩnh vừa hồi hộp vừa trông chờ.

“Anh phát hiện ra chỗ này hay lắm! Mau ra đây! Anh dắt em đi!” Đỗ Hiểu Phong ra vẻ thần bí.

“Chỗ nào?” Ôn Tĩnh vừa hỏi xong thì Tô Tô đẩy cửa bước vào, Đỗ Hiểu Phong vội ngồi xuống nấp ở bên ngoài, Ôn Tĩnh quay người lại một cách rất không tự nhiên, rồi vờ như đang đứng dựa vào cửa sổ.

“Làm gì vậy?” Tô Tô nhìn cánh cửa sổ bị mở ra, cô hỏi.

“Cho… cho không khí vô!” Ôn Tĩnh tiện tay kéo rèm cửa lại.

“Cậu không sợ muỗi bay vô à! Tối qua tớ bị đốt hai chỗ đây nè, sáng nay còn xin cô lấy nhan diệt muỗi nữa.”

Tô Tô ngồi lên giường của mình, không hề có ý định đi đến bên cửa sổ, Ôn Tĩnh nhẹ nhõm cả người.

“Cậu thu dọn xong chưa? Lúc nãy mình mới nói với Lưu Hân Nhiên rồi, tụi mình ra bờ biển với bạn ấy! Mình thấy cậu ấy mua được viên đá mắt mèo và chiếc lắc vỏ ốc đẹp lắm, tụi mình cũng mua một cái đi! Đi thôi!” Tô Tô đi tới kéo Ôn Tĩnh.

“Cậu đi với bạn ấy đi, mình không đi đâu.” Ôn Tĩnh lắc đầu nói.

“Sao vậy? Sao lại không đi?” Tô Tô bồn chồn hỏi.

“Mình… mặt Phật mà mình đeo bị rớt mất rồi, mình phải tìm lại.” Ôn Tĩnh luôn tháo nó ra khi tắm, hiện giờ chỉ là chưa đeo vào, thế là giả bộ nói bừa một lý do.

“Hả? Vậy mình tìm phụ cho, để mất thì gay.” Tô Tô nhìn tứ phía tìm kiếm vừa nói với Ôn Tĩnh.

Thấy Tô Tô đã sắp đi tới bên cửa sổ, Ôn Tĩnh vội kéo cô lại: “Không cần đâu, mình tự tìm được rồi, cậu đi với Lưu Hân Nhiên đi, chẳng phải đã hẹn rồi sao, mua dùm mình một chiếc lắc là được.”

“Ồ, vậy mình đi nha, nếu còn không tìm được, lát mình về tìm phụ cho.”

“Ừm, bye!”

Tô Tô ra ngoài, Đỗ Hiểu Phong lại đứng lên gõ cửa sổ, Ôn Tĩnh mở cửa ra, vỗ ngực tự trấn an: “Suýt chút bị phát hiện rồi.”

Đỗ Hiểu Phong cười nói: “Được đấy chứ, phản ứng khá nhanh đó! Mau ra đây đi!”

“Ừm!” Ôn Tĩnh đóng cửa sổ lại, hớn hở chạy ra ngoài.

Đỗ Hiểu Phong và Ôn Tĩnh đi dọc ven các tiệm bán hàng bên bờ biển, suốt đường đi cậu vẫn không chịu nói cho Ôn Tĩnh biết phải đi đâu, úp úp mở mở, Ôn Tĩnh đòi biết, thế là hai người lại cười đùa đấu khẩu với nhau.

Không may, lúc gần đến nơi, Ôn Tĩnh trông thấy Lưu Hân Nhiên và Tô Tô đang đi trở về, cô hoảng hồn, vội lôi Đỗ Hiểu Phong nấp vào một tiệm bán quà lưu niệm bên cạnh, hai người thở phào, ngước mặt lên thì trông thấy Mạnh Phàm đang nhìn họ với ánh mắt ngờ vực.

“Hai cậu cũng đến mua bưu thiếp?” Mạnh Phàm hỏi.

“Bưu thiếp…. à đúng, đúng! Mình mua, Đỗ Hiểu Phong cậu cũng mua nha?” Ôn Tĩnh nói không tự nhiên.

“Hả? Ò, để xem thử.” Đỗ Hiểu Phong phối hợp với cô, giả vờ xem xem gì đó, “Cây bút vỏ ốc này cũng hay nhỉ!”

“Cậu mua xong chưa?” Ôn Tĩnh nhìn bưu thiếp trên tay Mạnh Phàm và nói.

“Ừm, chọn được vài tấm.” Mạnh Phàm gật gù.

“Cảnh gì vậy?” Ôn Tĩnh muốn xem thử.

“Chỉ là phong cảnh bình thường thôi.” Mạnh Phàm xòe ra cho cô xem.

“Cái này có thể gửi đi trực tiếp không?” Ôn Tĩnh tò mò.

“Phải dán tem chứ.” Mạnh Phàm cười, chỉ cho cô xem tủ kính bên cạnh, “Chỗ này cũng có bán tem.”

“Ồ.” Ôn Tĩnh ngượng ngùng, cô liếc thấy một tấm được Mạnh Phàm cầm riêng, “Cái đó cũng vậy à?”

“Ừm….. phải, chuẩn bị gởi đi.” Mạnh Phàm giấu ra sau lưng theo tiềm thức.

“Gởi ở đây sao? Phải bao nhiêu ngày mới đến Bắc Kinh?” Ôn Tĩnh cảm thấy khá thú vị, cô tròn xoe đôi mắt hỏi Mạnh Phàm.

“Chắc là cũng nhanh lắm.” Mạnh Phàm trả lời hàm hồ, từ từ lui ra sau, “Mình đi trước, cậu xem từ từ ha.”

“Ừm! Mình cũng mua hai cái chơi.” Thế là Ôn Tĩnh chăm chú chọn bưu thiếp.

Mua vài tấm bưu thiếp cảnh biển xong, Ôn Tĩnh và Đỗ Hiểu Phong cùng bước ra khỏi tiệm, cô còn chưa an tâm lắm, bèn nhìn ngang nhìn dọc. Tô Tô đã đi khỏi rồi, còn Mạnh Phàm thì vẫn chưa đi xa, cậu bỏ vào hòm thư bên đường một tấm bưu thiếp, dường như còn có hơi tiếc nuối, nét mặt của cậu… như hài lòng nhưng lại lạc lõng.

8.

Nơi mà Đỗ Hiểu Phong phát hiện ra cách bờ biển mà họ tập trung khá xa, vì có nhiều đá ngầm, nên du khách không tập trung nhiều ở đây.

Bên bờ có một chiếc thuyền ngư khá cũ, đại khái là bị vứt ở đây đã rất lâu, trên thuyền mọc đầy rêu xanh, và còn có nước thấm vào.

Đỗ Hiểu Phong leo lên đó trước, sau đó ngồi bên thành kéo Ôn Tĩnh lên.

Cả hai ngồi bên nhau, trên bờ không có một ai, biển cả sâu thẳm mênh mông vô cùng, sóng biển tràn vào bãi cát, xa xa đã thấp thoáng có gia đình bật đèn, hoàng hôn nhuộm đỏ cả vùng trời, gió nhẹ thoảng qua, mang theo hơi thở đặc biệt của riêng nước biển.

“Đẹp quá!” Ôn Tĩnh cảm thán.

“Đẹp đúng không! Anh phát hiện ra hôm qua đó, lúc đó anh đã nghĩ phải dắt em đến đây!” Đỗ Hiểu Phong chóng hai tay ra phía sau và nói.

Lời nói vô tình của cậu khiến cho Ôn Tĩnh cảm thấy ấm áp vô cùng, dù chỉ là một cảnh đẹp, chàng trai bên cạnh cũng muốn cùng cô chia sẻ. Một người bình thường như cô, chỉ khi ở trong mắt anh mới trở nên đặc biệt, mới độc nhất vô nhị.

“Nhìn kìa!” Đỗ Hiểu Phong chỉ lên bầu trời kêu lên phấn khởi.

Ôn Tĩnh ngước đầu lên, nhìn thấy bầu trời xanh lam đang dần dần chuyển thành sâu thẳm, nhìn thấy những áng mây trắng như đang bị mực đen nhuộm màu, nhìn thấy sao Kim đã phát ra luồng sáng nhỏ.

Ôn Tĩnh dựa trên vai Đỗ Hiểu Phong, mắt nhìn trời và nói: “Này, anh có biết các chòm sao không?”

Đỗ Hiểu Phong cảm thấy hồi hộp bởi sự gần gũi của cô, anh nói không tự nhiên: “Chỉ biết 7 sao Bắc Đẩu….”

“Còn định kêu anh chỉ cho em coi ngưu lang chức nữ nữa chứ!” Ôn Tĩnh bĩu môi nói.

“Môn địa lý của anh chỉ miễn cưỡng trên trung bình à…” Đỗ Hiểu Phong có hơi xấu hổ, “Huống chi cái đó có gì đẹp đâu! Cách một dải ngân hà, tội nghiệp quá chừng!”

“Phải đó, í, sao không thấy ngân hà vậy?” Ôn Tĩnh hỏi.

“È… chắc tại thời tiết không tốt.”

“Rõ ràng là rất tốt!”

“Lôi thôi quá, đừng có hỏi mấy câu nhảm nhí này nữa!”

“Anh không biết thì nói đại đi!” Ôn Tĩnh lắc lư đôi chân của mình, nói nghịch ngợm.

“Lần sau, lần sau sẽ nói em nghe!”

Đỗ Hiểu Phong giận dỗi, Ôn Tĩnh cười “khanh khách”.

Hai người tiếp tục tranh cãi những vấn đề trên trời dưới đất, thân mật nhưng lại non nớt. Họ đều cảm thấy sau này còn rất nhiều thời gian, vậy thì bây giờ có đùa giỡn như thế cũng không hề gì, lần sau khi đến đây, họ nhất định có thể nhìn thấy dải ngân hà, cũng nhất định có thể làm những việc lãng mạn hơn nữa dưới màn đêm đầy ánh sao này.

Thế nhưng, cuối cùng họ cũng không còn lần sau, họ chỉ đến Bắc Đới Hà một lần, cùng chia sẻ niềm vui của thời niên thiếu xong, họ đã không thể cùng san sẻ nỗi khổ đau sau khi trưởng thành.

Hôm ấy, họ ngồi tựa lưng vào nhau như thế đến 8 giờ tối, lúc đứng dậy, Ôn Tĩnh phát hiện bưu thiếp trong túi đã bị đè gãy một góc, nhìn cảnh biển bị bẻ cong, cô rầu rĩ mà nói: “Như vậy làm sao mà gởi cho người ta đây!”

“Vậy thì gởi cho anh đi!” Đỗ Hiểu Phong sáp tới nói.

“Cho anh mà còn phải gởi sao?” Ôn Tĩnh đẩy anh ra, khép bằng hai tay lại muốn xóa mờ vết gãy trên bưu thiếp.

“Vậy thì bỏ trên này luôn đi! Xem như làm kỷ niệm!” Đỗ Hiểu Phong lấy tấm bưu thiếp từ tay cô, “Viết lên ‘Đỗ Hiểu Phong từng đến đây chơi’ !”

“Khùng quá đi….” Ôn Tĩnh hết cách, bất lực nói.

Đỗ Hiểu Phong mặc kệ cô, tự mình lấy cây bút bằng vỏ ốc mới mua khi nãy ra, viết viết vẽ vẽ lên đó, trông anh rất hài lòng với tác phẩm của mình, treo nó lên cây đinh bên thuyền, vẻ mặt rất đắc ý.

“Anh viết gì trên đó đây?” Ôn Tĩnh muốn xem.

“Không có gì đâu!” Đỗ Hiểu Phong chặn cô lại, “Đi thôi, còn không về nữa là cô giận đó!”

“Nhất định phải coi! Chắc chắn là anh chẳng viết gì hay ho đâu!”

Đỗ Hiểu Phong mỉm cười chặn đường cô, Ôn Tĩnh lép người qua, nghiêng đầu nhìn một cái, lập tức hét lên: “Đỗ Hiểu Phong! Ai cho anh viết luôn tên của em vào vậy!”

“Sự thật là anh với em cùng tới đây mà!”

Đỗ Hiểu Phong bật cười, nội dung anh viết trên đó là: Đỗ Hiểu Phong và Ôn Tĩnh từng đến đây chơi.

“Thấy ghét!”

Ôn Tĩnh mím chặt môi dọng Đỗ Hiểu Phong, anh chạy ở phía trước cười vừa chọc cô, dấu chân của họ hằn sâu trên bãi cát, một ngọn sóng tràn vào, chớp mắt đã chẳng còn vết tích, bãi cát dưới ánh trăng vẫn phẳng lì, dường như tất cả đều chưa từng xảy ra.

Thật ra Ôn Tĩnh không phải giận thật, nhưng gương mặt lại có hơi đỏ, bởi trên tấm giấy mỏng manh đó, Đỗ Hiểu Phong còn vẽ thêm một trái tim.

Không lớn đâu, chỉ vừa đủ bao quanh tên của họ.

9.

Nghĩ lại, tấm bưu thiếp ấy chắc cũng cùng chung vận mệnh với tấm của Mạnh Phàm, hoặc sẽ bị phong hóa ở nơi đó, hoặc sẽ bị ai đó phát hiện, rồi cười hành vi ngốc nghếch của họ, trường hợp xấu nhất chính là bị vứt vào sọt rác, tóm lại chắc chắn là đã biến mất rồi.

Nhưng, không tìm được nó nữa không có nghĩa là nó chưa từng tồn tại, cũng giống như Mạnh Phàm có thể nhớ rõ đôi cánh giang rộng của đàn bồ câu, Ôn Tĩnh cũng có thể nhớ ra trái tim mà Đỗ Hiểu Phong vẽ, bên trái to hơn bên phải.

Tương lai là không thể biết trước, còn quá khứ lại là nhất định, ký ức chính là chứng cứ.

Thế nhưng ký ức chỉ của một người thì có thể chứng minh điều gì?

Đêm hôm đó, Ôn Tĩnh đột nhiên rất muốn hỏi Đỗ Hiểu Phong, anh còn nhớ những chuyện này không?

Còn nhớ bức ảnh trên tấm bưu thiếp đó là biển cả hay là bầu trời không?

Còn nhớ họ hai con người đã chia rẽ ở hai nơi của thành phố, cũng đã từng có lúc nương tựa vào nhau ngồi dưới bầu trời đầy sao không?
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...