FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])
Chương 75
Các thiếu niên nghiện net bình thường không có thi đấu thì không ra khỏi nhà, mỗi lần khó khăn lắm mới ra khỏi căn cứ một lần, Chu Hỏa thường sẽ đặt bàn ở bên ngoài, bảo đội viên ăn ở bên ngoài xong rồi lại về nhà, hôm nay vốn dĩ Chu Hỏa đã đặt một bữa ăn rồi, nhưng nghĩ đến vừa mới thua Saint mà quay đầu đã đi liên hoan thì khiến đám hater chướng mắt quá. Chu Hỏa nghĩ một chút vẫn là nghe theo lời lão Kiều, bảo tài xế đưa mọi người về lại căn cứ.
“Nếu mấy cậu muốn ăn gì thì tôi đi mua cho.” Chu Hỏa vừa tận mắt nhìn thấy mấy tuyển thủ được lão Kiều huấn luyện chống áp lực, bây giờ còn đang đau lòng cho tuyển thủ nhà mình, chủ động đề nghị, “Cũng rất nhanh.”
Lão Kiều nhíu mày: “Mua cái gì mà mua, dì đã nấu đồ ăn rồi, anh lại đi mua thì đồ dì nấu ai ăn đây?”
“Khỏi đi đi.” Từ lúc trên xe Dư Thúy đã luôn chú ý đến Thời Lạc, không quan tâm nói, “Thua trận đấu, thân mang tội, có cơm ăn là ngon rồi, có gì để chọn.”
“Đúng vậy, theo lý luận của tụi hater, thua một trận đấu thì nên đâm đầu xuống hồ, làm gì còn mặt mũi ăn cơm? Có còn liêm sỉ không?” Puppy cũng uể oải nói theo, “Tôi có một đề nghị, cơm tối bảo dì đừng nấu món mặn, quản lý Chu chụp tấm ảnh chúng ta ăn chay tập thể để an ủi lòng dân, thế nào?”
“An ủi con khỉ.” Thần Hỏa không chút nghĩ ngợi từ chối, “Thua có trận đấu, phân qua đêm còn bị hater chửi cũng thôi đi, còn phải ăn chay là vì cái gì? Để tang cho vợ bé nhỏ của tôi chết trong trận đấu hôm nay sao?”
Chu Hỏa tức cười, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, được rồi, tôi không nên nói chuyện này, ăn đồ ăn dì nấu, ăn của dì nấu.”
Về căn cứ, sau khi ăn món ăn gia đình mà dì nấu, Chu Hỏa nhìn thời gian: “Sắp 9 giờ rồi, mệt mỏi cả ngày, không bằng hôm nay nghỉ ngơi nhé?”
Thời Lạc lại là người ăn đến cuối cùng, cậu suy nghĩ trong bụng, nhớ đến lời mình nói với Dư Thúy lúc kết thúc trận đấu.
Nếu như hôm nay không huấn luyện, vậy là vẫn còn mấy tiếng đồng hồ trước khi cả hai nghỉ ngơi, mình hoàn toàn có thể…
“Không nghỉ.” Dư Thúy rút một tờ khăn giấy lau ngón tay, dặn dò, “Mấy cậu tắm rửa xong xuôi thì đúng 10 giờ đến phòng huấn luyện.”
Thời Lạc “ồ” một tiếng ở trong lòng.
Cậu cúi đầu lùa cơm, trong lòng hậm hực nói trông bộ dạng của Dư Thúy là không muốn bị làm.
Dư Thúy đang bàn bạc với lão Kiều: “Tìm bốn người luyện cùng, chức nghiệp vừa vặn gộp thành một đội, trị liệu lựa người có kỹ năng tốt một chút, lát nữa tôi nói chiến thuật hôm nay của Saint cho bọn họ, 10 giờ vào máy, rèn sắt khi còn nóng, chống lại tính ….”
Lão Kiều gật đầu: “Nếu không thì cậu cũng nghỉ ngơi đi, tôi nói với người luyện cùng cho?”
“Không.” Dư Thúy lắc đầu, “Người khác nói không rõ ràng, với lại tôi còn có chuyện muốn dặn dò.”
Thấy Dư Thúy còn không cho phép nghỉ ngơi, Chu Hỏa vốn định khuyên thêm mấy câu, nghe thấy Dư Thúy nói chuyện quan trọng nên anh cũng không tiện nói nhiều, chỉ là nghĩ đến mấy lời của đám hater trên mạng thì càng tức, vừa thua trận đấu, tâm trạng còn chưa điều chỉnh xong nữa thì đã phải bắt đầu luyện tập cách đối phó với chiến thuật khắc tinh, còn chưa đủ liều mạng sao?!
Chu Hỏa nhớ lát nữa phải quay tư liệu bốn người huấn luyện bổ sung, nói: “Vậy đừng huấn luyện lâu quá, hôm nay luyện đến một giờ thì giải tán. Lão Kiều, cậu theo dõi đó, đừng để lại trễ.”
Lão Kiều đáp một tiếng, không quên nói với Dư Thúy: “Cậu đi mở máy trước đi, trong vòng 15 phút nữa là người luyện cùng có mặt rồi.”
Dư Thúy đứng lên: “Nếu cần 15 phút thì tôi cũng đi tắm một lát, sau khi tắm xong tôi sẽ đến phòng huấn luyện chờ người luyện cùng.”
Lão Kiều gật đầu: “Vậy tranh thủ thời gian, cậu đi đi.”
Thời Lạc ngồi bên cạnh vùi đầu chịu khổ nghe thế thì ngẩng đầu, cách mấy người nhìn Dư Thúy.
Thời Lạc nhanh chóng ăn sạch cơm trong chén, đứng dậy đi lên lầu.
Cậu cũng tranh thủ thời gian.
Ra ngoài thi đấu một ngày mà mẹ nó còn thua, lúc này mọi người đều mệt muốn chết, nóng lòng đi tắm rửa nghỉ ngơi. Dư Thúy yêu cầu 10 giờ vào máy, trước 9 giờ 59 phút, Thần Hỏa và Puppy không thể nào xuất hiện trong phòng huấn luyện, nếu như may mắn, lão Kiều có thể sẽ ở lầu một phục bàn với chuyên gia phân tích số liệu, vậy thì trong phòng huấn luyện chỉ còn Dư Thúy!
Chỉ có một mình Dư Thúy!
Yêu đương với Dư Thúy khó quá đi mất! Thời gian hai người có thể ở riêng thực sự quá ít, chỉ có thể tận dụng triệt để, tận dụng tất cả thời gian rảnh rỗi.
Thời Lạc quay về phòng của mình, nhanh chóng tắm xong, sấy khô tóc, thay quần áo, cậu nhìn đồng hồ: 9 giờ 20.
Cậu bước ra khỏi phòng mình, đóng cửa đi đến phòng huấn luyện.
Lúc đi ngang qua cửa phòng Thần Hỏa, Thời Lạc còn nghe thấy tiếng Thần Hỏa vừa tắm vừa nghêu ngao hát. Thời Lạc yên tâm, chậm rãi đi đến trước phòng huấn luyện, một tay khẽ móc cánh cửa, nhìn vào bên trong.
Trong phòng huấn luyện trống trơn, quả nhiên chỉ có mình Dư Thúy.
Dư Thúy đang ngồi trước máy tính của lão Kiều, đưa lưng về phía Thời Lạc, hắn đang nhìn màn hình máy tính, đeo tai nghe bluetooth nói chuyện với chuyên gia phân tích số liệu.
“Người luyện cùng đã xem trận đấu thì đơn giản hơn rồi, bảo bọn họ phục bàn ván thứ hai… Ừm…” Dư Thúy cầm một cây bút lên, mở quyển sổ ghi chép của lão Kiều viết, “Ừm, ván đầu tiên không cần.”
Dư Thúy không nhận ra Thời Lạc đã vào phòng huấn luyện, vừa viết trọng điểm của phục bàn vừa nói: “Trị liệu tìm ai? Được, tôi biết cậu ta…”
Không biết đối phương đã nói gì, Dư Thúy thản nhiên nói: “Đương nhiên biết, giờ đã giải nghệ, có trị liệu nào mà tôi không biết?”
Thời Lạc dựa vào cửa phòng huấn luyện, nghe thấy câu nói này thì ngừng bước.
Muốn luyện cơ thể kim cương bất hoại như ba người còn lại trong đội vẫn cần phải tu hành, Thời Lạc hiểu rõ bây giờ trình độ của mình còn kém.
Ví dụ vừa rồi Dư Thúy chỉ vô tình nói hắn biết tất cả trị liệu thì trong lòng Thời Lạc đã nghẹn lại.
Có lẽ là dư âm câu nói của bình luận viên ở trận đấu lúc chiều vẫn còn, có lẽ là tính chiếm hữu cố chấp của mình đối với Dư Thúy lại phát tác, lúc này Thời Lạc nghe xong câu này trong lòng có hơi khó chịu một chút.
Cậu đưa tay lên, khẽ gõ cửa.
Dư Thúy lập tức quay đầu, khoảnh khắc ánh mắt của hai người giao nhau, Dư Thúy vô thức đưa tay chạm vào tai nghe của mình, bỗng nhiên nói: “Ừm… chuyện trị liệu vừa nói, nhấn mạnh lại là ngay cả trị liệu chuyển chức nghiệp tôi cũng biết.”
Thời Lạc: “…”
“Vô cùng hiểu rõ.” Dư Thúy nhìn Thời Lạc, giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói chuyện với chuyên gia phân tích số liệu, “Hửm? Không có gì, bỗng nhiên tôi muốn nhấn mạnh sự lợi hại, hiểu biết của mình mà thôi, anh không cần để ý, tiếp tục nói đi.”
Thời Lạc miễn cưỡng duy trì vẻ mặt lạnh lùng của mình, kiềm chế khóe miệng của mình, không cho nhếch lên.
Cậu đi đến bên cạnh Dư Thúy, ngồi lên bàn máy tính phía trước hắn, động tác có hơi vô lễ nhưng Thời Lạc chẳng làm gì cả, thậm chí cả tiếng động cũng không phát ra, chỉ im lặng nhìn Dư Thúy, không làm phiền hắn gọi điện thoại.
Tốc độ sắp xếp phục bàn của Dư Thúy rõ ràng là nhanh lên rất nhiều, chưa đến ba phút hắn đã cúp điện thoại.
Hắn tháo tai nghe tiện tay ném qua một bên, nhìn Thời Lạc, nhịn cười nghiêm túc hỏi: “Em đến làm anh sao?”
Hắn rất hào phóng: “Anh không nhúc nhích, em muốn làm chỗ nào thì em làm đi.”
Thời Lạc nhịn rồi lại nhịn, vẫn ngại ngùng cúi đầu cười.
Nói thì rất hùng hổ nhưng làm thật thì lại không ra tay được, càng chưa nói đến đang ở trong phòng huấn luyện.
So với Thời Lạc thì Dư Thúy lại bình tĩnh hơn nhiều, hắn thành thật nói: “Em làm đi, anh không kêu.”
Thời Lạc bị Dư tra nam làm cho lòng bàn tay nóng lên, cậu vội nhìn thoáng qua phía cửa phòng huấn luyện, nhíu mày hờn dỗi nói: “Cửa còn chưa khóa…”
“Không sao.” Trong mắt Dư Thúy có mấy phần ý cười, khẽ nói, “Da mặt anh dày, không sợ người khác chê cười.”
Thời Lạc cắn răng: “Em sợ!”
Dư Thúy nhịn cười: “Vậy không làm nữa?”
Thời Lạc nhìn Dư Thúy từ trên xuống dưới, càng nhìn càng thích.
Mặt đẹp trai, dáng người đẹp, đôi tay là kiểu tiêu chuẩn mà người có hand-fetish thích nhất, eo thì trông có vẻ nhỏ nhưng thực ra rất có sức, đôi chân dài bên dưới nữa cũng đẹp…
Thời Lạc nghiến răng, Dư Thúy cái gì cũng tốt đã bày ra rồi, vậy mà không thể ra tay!
Động tay động chân không khó, nhưng lát nữa lão Kiều hoặc là ai đó đẩy cửa vào bắt gặp… Vậy thì quá xấu hổ rồi.
Nếu như là lão Kiều thật thì còn dễ nói, bị cái tên miệng rộng Thần Hỏa nhìn thấy mới tiêu, cậu ta không thể giấu được bí mật gì, nếu để cậu ta biết thì sợ là chưa đến mấy ngày câu lạc bộ Thánh Kiếm ở nước Đức xa xôi cũng biết được chuyện mình bỗng nhiên t*ng trùng lên não chơi Dư Thúy ở trong phòng huấn luyện.
Trong lòng Dư Thúy biết rõ thực ra Thời Lạc còn tự kiềm chế hơn mình nữa, rất khó làm chuyện gì đó ở nơi công cộng, cố ý trêu cậu: “Nếu không thì hôn một cái?”
Thời Lạc rung động, lại quay đầu nhìn cửa phòng huấn luyện, giận trong bụng, cái phòng này sao không thể có một cái khóa trái cửa?!
“Đừng nhìn nữa, có khóa trái cửa em cũng không dám.” Dư Thúy cười đứng lên, xoa đầu Thời Lạc, khẽ nói, “Không làm thì thôi… Điều chỉnh tâm trạng xong chưa?”
Thời Lạc cụp mắt, một lát sau mới nói: “Cũng gần xong rồi.”
“Vừa rồi ở trong xe, anh không phải lòng dạ sắt đá với em như Chu Hỏa nói…” Dư Thúy ngừng một chút, giải thích cho mình, “Đây là con đường em phải đi, anh cứ bao che và ngăn cản thì không có ý nghĩa, sớm muộn em cũng phải quen.”
“Em biết.” Thời Lạc xoa cổ, nhíu mày nói, “Hater cũng không nói sai hết, lúc ván thứ hai sắc mặt của em không tốt thật, may mà ba người các anh không dễ bị ảnh hưởng bởi tâm trạng tiêu cực, nếu không thì lây cho mấy anh thật, em phải nên chú ý, không thể lại…”
“Suỵt…” Dư Thúy ngắt lời Thời Lạc, khẽ cười, “Anh muốn an ủi em mà, không phải bảo em tự kiểm điểm.”
Dư Thúy đứng rất gần Thời Lạc, lúc nói chuyện, hơi thở đều quét đến gương mặt Thời Lạc. Thời Lạc nhìn cằm của hắn, trong lòng ngứa ngáy, cực kỳ muốn hôn Dư Thúy, nhưng vẫn không thể phá vỡ rào cản trong lòng, cậu nhìn xung quanh tự chuyển sự chú ý của mình, thấp giọng lầm bầm, “Anh an ủi thế nào…”
“Trong mắt đã có vết đỏ rồi…” Dư Thúy cầm ba lô thiết bị của mình, lấy thuốc nhỏ mắt ra, “Nhỏ thuốc nhỏ mắt cho em, có thể miễn cưỡng tính là an ủi không?”
Dư Thúy nhìn về phía Thời lạc: “Chẳng phải em sợ tự mình nhỏ thuốc nhỏ mắt sao?”
Trong lòng Thời Lạc nóng lên, dụi mắt, khẽ gật đầu.
Cậu nghe theo lời Dư Thúy nhắm mắt lại ngẩng đầu lên. Cậu đang nhắm mắt, không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể cảm thấy tay Dư Thúy hơi lạnh đang xoa trán mình.
Cậu cảm nhận được Dư Thúy dùng bụng ngón tay khẽ xoa huyệt thái dương của mình, thoải mái hít thở sâu.
Thật sự coi như là an ủi.
Một lát sau, cậu cảm nhận được thuốc nhỏ mắt rơi vào trong mắt mình.
Lập tức mắt của cậu dễ chịu hơn rất nhiều, sau đó nghe thấy Dư Thúy nói: “Nhắm mắt 3 phút.”
Cậu khẽ gật đầu.
Không biết vì sao, từ nhỏ Thời Lạc đã sợ nhỏ thuốc nhỏ mắt, bỗng nhiên sợ hãi chuyện này, sau khi nhỏ thuốc nhỏ mắt xong, nghe thấy lời nói của Dư Thúy thì cậu thành thật không dám nhúc nhích, giống như mấy bé trong nhà trẻ, ngẩng đầu chờ 3 phút.
Cậu nghe thấy Dư Thúy lại nói: “Đừng nhúc nhích…”
Thời Lạc ngoan ngoãn đáp lời: “Không nhúc nhích.”
Động tác của Dư Thúy dịu dàng, mắt Thời Lạc không khó chịu chút nào, cơ bắp vốn dĩ căng cứng của cậu dần dần thả lỏng.
Nhưng ngay sau đó, Thời Lạc không chút đề phòng cảm nhận được có thứ gì đó chạm vào môi mình, sau đó xâm nhập.
Thời Lạc: “!”
Cậu không dám mở mắt, nghiến răng trong bụng, Dư tra nam… nhiều chiêu trò quá.
3 phút sau, Dư Thúy hôn đủ vốn rồi buông Thời Lạc ra, cười khẽ, “Có thể mở mắt rồi.”
Tai Thời Lạc đỏ bừng, cậu quay đầu nhìn cửa phòng huấn luyện đang đóng kín, lắp bắp: “Lỡ… lỡ như…. anh…”
“Vốn dĩ đã nói về căn cứ em đến làm anh.” Dư Thúy lại ngồi xuống chỗ của lão Kiều, trong giọng nói có ý cười, “Ban đầu anh còn tưởng có thể làm gì đó, cứ chờ mãi, ai ngờ em lại giữa chừng lật lọng, anh có thể làm gì chứ?”
“Nếu mấy cậu muốn ăn gì thì tôi đi mua cho.” Chu Hỏa vừa tận mắt nhìn thấy mấy tuyển thủ được lão Kiều huấn luyện chống áp lực, bây giờ còn đang đau lòng cho tuyển thủ nhà mình, chủ động đề nghị, “Cũng rất nhanh.”
Lão Kiều nhíu mày: “Mua cái gì mà mua, dì đã nấu đồ ăn rồi, anh lại đi mua thì đồ dì nấu ai ăn đây?”
“Khỏi đi đi.” Từ lúc trên xe Dư Thúy đã luôn chú ý đến Thời Lạc, không quan tâm nói, “Thua trận đấu, thân mang tội, có cơm ăn là ngon rồi, có gì để chọn.”
“Đúng vậy, theo lý luận của tụi hater, thua một trận đấu thì nên đâm đầu xuống hồ, làm gì còn mặt mũi ăn cơm? Có còn liêm sỉ không?” Puppy cũng uể oải nói theo, “Tôi có một đề nghị, cơm tối bảo dì đừng nấu món mặn, quản lý Chu chụp tấm ảnh chúng ta ăn chay tập thể để an ủi lòng dân, thế nào?”
“An ủi con khỉ.” Thần Hỏa không chút nghĩ ngợi từ chối, “Thua có trận đấu, phân qua đêm còn bị hater chửi cũng thôi đi, còn phải ăn chay là vì cái gì? Để tang cho vợ bé nhỏ của tôi chết trong trận đấu hôm nay sao?”
Chu Hỏa tức cười, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, được rồi, tôi không nên nói chuyện này, ăn đồ ăn dì nấu, ăn của dì nấu.”
Về căn cứ, sau khi ăn món ăn gia đình mà dì nấu, Chu Hỏa nhìn thời gian: “Sắp 9 giờ rồi, mệt mỏi cả ngày, không bằng hôm nay nghỉ ngơi nhé?”
Thời Lạc lại là người ăn đến cuối cùng, cậu suy nghĩ trong bụng, nhớ đến lời mình nói với Dư Thúy lúc kết thúc trận đấu.
Nếu như hôm nay không huấn luyện, vậy là vẫn còn mấy tiếng đồng hồ trước khi cả hai nghỉ ngơi, mình hoàn toàn có thể…
“Không nghỉ.” Dư Thúy rút một tờ khăn giấy lau ngón tay, dặn dò, “Mấy cậu tắm rửa xong xuôi thì đúng 10 giờ đến phòng huấn luyện.”
Thời Lạc “ồ” một tiếng ở trong lòng.
Cậu cúi đầu lùa cơm, trong lòng hậm hực nói trông bộ dạng của Dư Thúy là không muốn bị làm.
Dư Thúy đang bàn bạc với lão Kiều: “Tìm bốn người luyện cùng, chức nghiệp vừa vặn gộp thành một đội, trị liệu lựa người có kỹ năng tốt một chút, lát nữa tôi nói chiến thuật hôm nay của Saint cho bọn họ, 10 giờ vào máy, rèn sắt khi còn nóng, chống lại tính ….”
Lão Kiều gật đầu: “Nếu không thì cậu cũng nghỉ ngơi đi, tôi nói với người luyện cùng cho?”
“Không.” Dư Thúy lắc đầu, “Người khác nói không rõ ràng, với lại tôi còn có chuyện muốn dặn dò.”
Thấy Dư Thúy còn không cho phép nghỉ ngơi, Chu Hỏa vốn định khuyên thêm mấy câu, nghe thấy Dư Thúy nói chuyện quan trọng nên anh cũng không tiện nói nhiều, chỉ là nghĩ đến mấy lời của đám hater trên mạng thì càng tức, vừa thua trận đấu, tâm trạng còn chưa điều chỉnh xong nữa thì đã phải bắt đầu luyện tập cách đối phó với chiến thuật khắc tinh, còn chưa đủ liều mạng sao?!
Chu Hỏa nhớ lát nữa phải quay tư liệu bốn người huấn luyện bổ sung, nói: “Vậy đừng huấn luyện lâu quá, hôm nay luyện đến một giờ thì giải tán. Lão Kiều, cậu theo dõi đó, đừng để lại trễ.”
Lão Kiều đáp một tiếng, không quên nói với Dư Thúy: “Cậu đi mở máy trước đi, trong vòng 15 phút nữa là người luyện cùng có mặt rồi.”
Dư Thúy đứng lên: “Nếu cần 15 phút thì tôi cũng đi tắm một lát, sau khi tắm xong tôi sẽ đến phòng huấn luyện chờ người luyện cùng.”
Lão Kiều gật đầu: “Vậy tranh thủ thời gian, cậu đi đi.”
Thời Lạc ngồi bên cạnh vùi đầu chịu khổ nghe thế thì ngẩng đầu, cách mấy người nhìn Dư Thúy.
Thời Lạc nhanh chóng ăn sạch cơm trong chén, đứng dậy đi lên lầu.
Cậu cũng tranh thủ thời gian.
Ra ngoài thi đấu một ngày mà mẹ nó còn thua, lúc này mọi người đều mệt muốn chết, nóng lòng đi tắm rửa nghỉ ngơi. Dư Thúy yêu cầu 10 giờ vào máy, trước 9 giờ 59 phút, Thần Hỏa và Puppy không thể nào xuất hiện trong phòng huấn luyện, nếu như may mắn, lão Kiều có thể sẽ ở lầu một phục bàn với chuyên gia phân tích số liệu, vậy thì trong phòng huấn luyện chỉ còn Dư Thúy!
Chỉ có một mình Dư Thúy!
Yêu đương với Dư Thúy khó quá đi mất! Thời gian hai người có thể ở riêng thực sự quá ít, chỉ có thể tận dụng triệt để, tận dụng tất cả thời gian rảnh rỗi.
Thời Lạc quay về phòng của mình, nhanh chóng tắm xong, sấy khô tóc, thay quần áo, cậu nhìn đồng hồ: 9 giờ 20.
Cậu bước ra khỏi phòng mình, đóng cửa đi đến phòng huấn luyện.
Lúc đi ngang qua cửa phòng Thần Hỏa, Thời Lạc còn nghe thấy tiếng Thần Hỏa vừa tắm vừa nghêu ngao hát. Thời Lạc yên tâm, chậm rãi đi đến trước phòng huấn luyện, một tay khẽ móc cánh cửa, nhìn vào bên trong.
Trong phòng huấn luyện trống trơn, quả nhiên chỉ có mình Dư Thúy.
Dư Thúy đang ngồi trước máy tính của lão Kiều, đưa lưng về phía Thời Lạc, hắn đang nhìn màn hình máy tính, đeo tai nghe bluetooth nói chuyện với chuyên gia phân tích số liệu.
“Người luyện cùng đã xem trận đấu thì đơn giản hơn rồi, bảo bọn họ phục bàn ván thứ hai… Ừm…” Dư Thúy cầm một cây bút lên, mở quyển sổ ghi chép của lão Kiều viết, “Ừm, ván đầu tiên không cần.”
Dư Thúy không nhận ra Thời Lạc đã vào phòng huấn luyện, vừa viết trọng điểm của phục bàn vừa nói: “Trị liệu tìm ai? Được, tôi biết cậu ta…”
Không biết đối phương đã nói gì, Dư Thúy thản nhiên nói: “Đương nhiên biết, giờ đã giải nghệ, có trị liệu nào mà tôi không biết?”
Thời Lạc dựa vào cửa phòng huấn luyện, nghe thấy câu nói này thì ngừng bước.
Muốn luyện cơ thể kim cương bất hoại như ba người còn lại trong đội vẫn cần phải tu hành, Thời Lạc hiểu rõ bây giờ trình độ của mình còn kém.
Ví dụ vừa rồi Dư Thúy chỉ vô tình nói hắn biết tất cả trị liệu thì trong lòng Thời Lạc đã nghẹn lại.
Có lẽ là dư âm câu nói của bình luận viên ở trận đấu lúc chiều vẫn còn, có lẽ là tính chiếm hữu cố chấp của mình đối với Dư Thúy lại phát tác, lúc này Thời Lạc nghe xong câu này trong lòng có hơi khó chịu một chút.
Cậu đưa tay lên, khẽ gõ cửa.
Dư Thúy lập tức quay đầu, khoảnh khắc ánh mắt của hai người giao nhau, Dư Thúy vô thức đưa tay chạm vào tai nghe của mình, bỗng nhiên nói: “Ừm… chuyện trị liệu vừa nói, nhấn mạnh lại là ngay cả trị liệu chuyển chức nghiệp tôi cũng biết.”
Thời Lạc: “…”
“Vô cùng hiểu rõ.” Dư Thúy nhìn Thời Lạc, giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói chuyện với chuyên gia phân tích số liệu, “Hửm? Không có gì, bỗng nhiên tôi muốn nhấn mạnh sự lợi hại, hiểu biết của mình mà thôi, anh không cần để ý, tiếp tục nói đi.”
Thời Lạc miễn cưỡng duy trì vẻ mặt lạnh lùng của mình, kiềm chế khóe miệng của mình, không cho nhếch lên.
Cậu đi đến bên cạnh Dư Thúy, ngồi lên bàn máy tính phía trước hắn, động tác có hơi vô lễ nhưng Thời Lạc chẳng làm gì cả, thậm chí cả tiếng động cũng không phát ra, chỉ im lặng nhìn Dư Thúy, không làm phiền hắn gọi điện thoại.
Tốc độ sắp xếp phục bàn của Dư Thúy rõ ràng là nhanh lên rất nhiều, chưa đến ba phút hắn đã cúp điện thoại.
Hắn tháo tai nghe tiện tay ném qua một bên, nhìn Thời Lạc, nhịn cười nghiêm túc hỏi: “Em đến làm anh sao?”
Hắn rất hào phóng: “Anh không nhúc nhích, em muốn làm chỗ nào thì em làm đi.”
Thời Lạc nhịn rồi lại nhịn, vẫn ngại ngùng cúi đầu cười.
Nói thì rất hùng hổ nhưng làm thật thì lại không ra tay được, càng chưa nói đến đang ở trong phòng huấn luyện.
So với Thời Lạc thì Dư Thúy lại bình tĩnh hơn nhiều, hắn thành thật nói: “Em làm đi, anh không kêu.”
Thời Lạc bị Dư tra nam làm cho lòng bàn tay nóng lên, cậu vội nhìn thoáng qua phía cửa phòng huấn luyện, nhíu mày hờn dỗi nói: “Cửa còn chưa khóa…”
“Không sao.” Trong mắt Dư Thúy có mấy phần ý cười, khẽ nói, “Da mặt anh dày, không sợ người khác chê cười.”
Thời Lạc cắn răng: “Em sợ!”
Dư Thúy nhịn cười: “Vậy không làm nữa?”
Thời Lạc nhìn Dư Thúy từ trên xuống dưới, càng nhìn càng thích.
Mặt đẹp trai, dáng người đẹp, đôi tay là kiểu tiêu chuẩn mà người có hand-fetish thích nhất, eo thì trông có vẻ nhỏ nhưng thực ra rất có sức, đôi chân dài bên dưới nữa cũng đẹp…
Thời Lạc nghiến răng, Dư Thúy cái gì cũng tốt đã bày ra rồi, vậy mà không thể ra tay!
Động tay động chân không khó, nhưng lát nữa lão Kiều hoặc là ai đó đẩy cửa vào bắt gặp… Vậy thì quá xấu hổ rồi.
Nếu như là lão Kiều thật thì còn dễ nói, bị cái tên miệng rộng Thần Hỏa nhìn thấy mới tiêu, cậu ta không thể giấu được bí mật gì, nếu để cậu ta biết thì sợ là chưa đến mấy ngày câu lạc bộ Thánh Kiếm ở nước Đức xa xôi cũng biết được chuyện mình bỗng nhiên t*ng trùng lên não chơi Dư Thúy ở trong phòng huấn luyện.
Trong lòng Dư Thúy biết rõ thực ra Thời Lạc còn tự kiềm chế hơn mình nữa, rất khó làm chuyện gì đó ở nơi công cộng, cố ý trêu cậu: “Nếu không thì hôn một cái?”
Thời Lạc rung động, lại quay đầu nhìn cửa phòng huấn luyện, giận trong bụng, cái phòng này sao không thể có một cái khóa trái cửa?!
“Đừng nhìn nữa, có khóa trái cửa em cũng không dám.” Dư Thúy cười đứng lên, xoa đầu Thời Lạc, khẽ nói, “Không làm thì thôi… Điều chỉnh tâm trạng xong chưa?”
Thời Lạc cụp mắt, một lát sau mới nói: “Cũng gần xong rồi.”
“Vừa rồi ở trong xe, anh không phải lòng dạ sắt đá với em như Chu Hỏa nói…” Dư Thúy ngừng một chút, giải thích cho mình, “Đây là con đường em phải đi, anh cứ bao che và ngăn cản thì không có ý nghĩa, sớm muộn em cũng phải quen.”
“Em biết.” Thời Lạc xoa cổ, nhíu mày nói, “Hater cũng không nói sai hết, lúc ván thứ hai sắc mặt của em không tốt thật, may mà ba người các anh không dễ bị ảnh hưởng bởi tâm trạng tiêu cực, nếu không thì lây cho mấy anh thật, em phải nên chú ý, không thể lại…”
“Suỵt…” Dư Thúy ngắt lời Thời Lạc, khẽ cười, “Anh muốn an ủi em mà, không phải bảo em tự kiểm điểm.”
Dư Thúy đứng rất gần Thời Lạc, lúc nói chuyện, hơi thở đều quét đến gương mặt Thời Lạc. Thời Lạc nhìn cằm của hắn, trong lòng ngứa ngáy, cực kỳ muốn hôn Dư Thúy, nhưng vẫn không thể phá vỡ rào cản trong lòng, cậu nhìn xung quanh tự chuyển sự chú ý của mình, thấp giọng lầm bầm, “Anh an ủi thế nào…”
“Trong mắt đã có vết đỏ rồi…” Dư Thúy cầm ba lô thiết bị của mình, lấy thuốc nhỏ mắt ra, “Nhỏ thuốc nhỏ mắt cho em, có thể miễn cưỡng tính là an ủi không?”
Dư Thúy nhìn về phía Thời lạc: “Chẳng phải em sợ tự mình nhỏ thuốc nhỏ mắt sao?”
Trong lòng Thời Lạc nóng lên, dụi mắt, khẽ gật đầu.
Cậu nghe theo lời Dư Thúy nhắm mắt lại ngẩng đầu lên. Cậu đang nhắm mắt, không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể cảm thấy tay Dư Thúy hơi lạnh đang xoa trán mình.
Cậu cảm nhận được Dư Thúy dùng bụng ngón tay khẽ xoa huyệt thái dương của mình, thoải mái hít thở sâu.
Thật sự coi như là an ủi.
Một lát sau, cậu cảm nhận được thuốc nhỏ mắt rơi vào trong mắt mình.
Lập tức mắt của cậu dễ chịu hơn rất nhiều, sau đó nghe thấy Dư Thúy nói: “Nhắm mắt 3 phút.”
Cậu khẽ gật đầu.
Không biết vì sao, từ nhỏ Thời Lạc đã sợ nhỏ thuốc nhỏ mắt, bỗng nhiên sợ hãi chuyện này, sau khi nhỏ thuốc nhỏ mắt xong, nghe thấy lời nói của Dư Thúy thì cậu thành thật không dám nhúc nhích, giống như mấy bé trong nhà trẻ, ngẩng đầu chờ 3 phút.
Cậu nghe thấy Dư Thúy lại nói: “Đừng nhúc nhích…”
Thời Lạc ngoan ngoãn đáp lời: “Không nhúc nhích.”
Động tác của Dư Thúy dịu dàng, mắt Thời Lạc không khó chịu chút nào, cơ bắp vốn dĩ căng cứng của cậu dần dần thả lỏng.
Nhưng ngay sau đó, Thời Lạc không chút đề phòng cảm nhận được có thứ gì đó chạm vào môi mình, sau đó xâm nhập.
Thời Lạc: “!”
Cậu không dám mở mắt, nghiến răng trong bụng, Dư tra nam… nhiều chiêu trò quá.
3 phút sau, Dư Thúy hôn đủ vốn rồi buông Thời Lạc ra, cười khẽ, “Có thể mở mắt rồi.”
Tai Thời Lạc đỏ bừng, cậu quay đầu nhìn cửa phòng huấn luyện đang đóng kín, lắp bắp: “Lỡ… lỡ như…. anh…”
“Vốn dĩ đã nói về căn cứ em đến làm anh.” Dư Thúy lại ngồi xuống chỗ của lão Kiều, trong giọng nói có ý cười, “Ban đầu anh còn tưởng có thể làm gì đó, cứ chờ mãi, ai ngờ em lại giữa chừng lật lọng, anh có thể làm gì chứ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương