FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])
Chương 9
Hai năm trước.
Dư Thúy uống nửa ly trà chanh còn lại xong rồi đặt lên bàn, nằm thả lỏng trên giường.
Trong ký túc xá của đội trưởng ở căn cứ chiến đội FS Thượng Hải vô cùng yên tĩnh, nắng chiều ấm áp nhẹ nhàng, cửa sổ phòng không đóng, rèm cửa bị cơn gió nhẹ thổi khẽ khàng lay động, lướt qua ly trà chanh ở phía bên kia cái bàn, Dư Thúy dần dần ngủ thiếp đi.
Chuông điện thoại ở bên cạnh giường không ngừng rung vang lên, vang một lần thì lại trượt ra khỏi giường một chút, từng chút từng chút, cuối cùng rơi xuống sàn nhà.
Dư Thúy hơi hé mắt, nghiêng đầu nhìn xuống dưới giường, xoay người tiếp tục ngủ.
Một giờ sau, sau khi ngủ đủ giấc, Dư Thúy dậy khom người quơ lấy điện thoại ở dưới đất đặt lại trên giường.
Anh rửa mặt xong, ngồi bên cửa sổ châm một điếu thuốc, cầm điện thoại lên xem.
Trong wechat chất một đống tin nhắn vô dụng có hữu ích cũng có, Dư Thúy lướt xem từng cái, trả lời những tin cần thiết, Dư Thúy hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy vài cuộc gọi nhỡ từ Kha Hạo.
Kha Hạo là bạn học kiêm bạn thuở nhỏ của Dư Thúy.
Bây giờ hai người liên lạc tuy không nhiều lắm, nhưng tình cảm vẫn luôn rất tốt. Dư Thúy gọi lại cho Kha Hạo, bên kia nhanh chóng nghe máy, Dư Thúy ngậm điếu thuốc, chậm rãi nói: “Vừa nãy không thấy, sao thế?”
Đầu kia điện thoại Kha Hạo giống như túm được cọng rơm cứu mạng, thảm thương nói: “Tổ tông, sao ông lại mất liên lạc rồi? Tôi đang tính đến nhà ông chặn cửa ông đây.”
“Ông đến nhà tôi cũng không tìm được tôi.” Dư Thúy cười, “Một năm tôi cũng không về được mấy lần, thế có chuyện gì mà tìm tôi?”
Kha Hạo sau vài câu chào hỏi thử dò xét nói: “Giúp anh em một chuyện được không?”
Dư Thúy rít một hơi thuốc: “Ông nói đi.”
Kha Hạo thở dài: “Em họ tôi, mới đây trở mặt hoàn toàn với gia đình, bỏ nhà đi không nói, cũng không đi học luôn, nghe nói dạo này nó đang chơi game, làm streamer, phổi của chú tôi sắp bị nổ tung rồi, lần này nếu nhà tôi xuất hiện một người nổi tiếng trên mạng… vậy thì đúng là làm rạng rỡ tổ tông rồi.”
Nhà Kha Hạo làm kinh doanh, nhưng mười tám đời trước đây trong nhà đều là người trí thức, dòng dõi thư hương* nghiêm túc, trong nhà vừa cứng nhắc lại bảo thủ. Dư Thúy không nhịn được bật cười. (*gốc là 书香门第 thời xưa chỉ gia đình đọc sách, ý chỉ bối cảnh gia đình tốt)
Nhưng mà thiếu niên nghiện net không muốn đi học bỏ nhà đi bụi quá nhiều, bạn bè bên cạnh Dư Thúy đa số đều là kiểu này, sớm đã thấy quen rồi.
Kha Hạo đau buồn nói: “Nó đang học lớp 12, qua mấy tháng nữa thì thi đại học rồi, thành tích còn rất tốt, ông nói lúc này nó thật sự nghỉ học… chuyện, chuyện này tính là cái gì đây, mà còn vì chơi game, chính là cái game Trong Sương Mù FOG của mấy ông đó! Trời ơi, chú tôi không dám nói với ông tôi, sợ ông tôi vào thẳng bệnh viện luôn.”
Không chờ Dư Thúy nói chuyện, Kha Hạo vội nói: “Đừng nhạy cảm! Không phải tôi nói game mấy ông không tốt, nếu nó thật sự có thể chơi đến trình độ của ông tôi cũng đồng ý, nhưng cái nghề này của mấy ông chơi đến trình độ xuất sắc được bao nhiêu người? Mà nó cũng không phải chơi chuyên nghiệp gì cho cam, nó làm streamer! Streamer! Streamer ông hiểu không?!!!”
“Tôi hiểu.” Dư Thúy nhả ra một ngụm khói, “Thỉnh thoảng tôi cũng live stream mà, sao vậy?”
Kha Hạo đáng thương nói: “Thật sự không được, nó còn chưa tốt nghiệp cấp ba nữa đó, đi làm cái này thật sao được? Ông… có thể giúp một chút không?”
Dư Thúy nói: “Giúp cái gì?”
Kha Hạo nói: “Nếu nó sống chết không đi học nữa, cũng không có cách nào ép buộc nó, đã lớn như vậy rồi, thực sự không quản được. Nói thật là em họ tôi từ nhỏ đã phản nghịch rồi, chưa bao giờ nghe lời, chú tôi mấy năm nay bị nó giày vò cũng sắp hết hy vọng rồi, nhưng mà… thật sự không thể làm streamer, ông tôi mà biết được sợ là chịu không nổi.”
“Tôi cũng khuyên chú tôi rồi, nếu không thì mỗi bên đều nhượng bộ, thỏa hiệp.” Kha Hạo hết cách nói, “Nếu nó thật sự thích game đó đến thế thì chơi chuyên nghiệp giống cậu đi, chứ đừng coi streamer làm nghề chính. Tôi nghĩ ông tôi vốn dĩ cũng thích ông, nêu biết làm cùng nghề với ông, không chừng còn có thể chấp nhận.”
Dư Thúy ngậm điếu thuốc, khóe miệng hơi nhếch lên: “Ông tưởng là nghề này của chúng tôi, biết chơi game thì có thể làm?”
“Không không không, tôi biết là còn khó hơn thi Thanh Hoa!” Kha Hạo vội nhận lỗi, “Tôi bị chú tôi ồn ào đến đầu óc loạn luôn rồi, ý tôi là vất vả cho ông, đi xem giùm anh em, em trai tôi có thích hợp làm nghề này không.”
Kha Hạo nói: “Có làm được hay không nói sau, còn nếu có thể phát triển con đường này thật, vậy thì để nó đi làm tuyển thủ chuyên nghiệp là được.”
Dư Thúy không lạc quan nói: “Nói trước với ông, trong một ngàn người nhao nhao muốn chơi chuyên nghiệp, có được một người có tư chất chơi chuyên nghiệp thật sự đã coi như là xác suất cao rồi.”
Kha Hạo vội nói: “Hiểu, nhưng mà nó chơi hình như được thật đó, với lại chơi cùng một chức nghiệp với ông, đều là cái gì, cái gì…”
Dư Thúy nhíu mày: “Trị liệu?”
Kha Hạo vỗ đùi: “Đúng!”
Dư Thúy gật đầu: “Được thôi, ông gửi ID cậu ấy cho tôi, tôi xem thử xếp hạng server trong nước của cậu ấy.”
Kha Hạo lắp bắp: “Cái, cái ông nói là gì?”
Dư Thúy nói ngắn gọn: “Chính là tài khoản game của cậu ấy, gửi cho tôi.”
Kha Hạo mù tịt: “Cái gì?”
Dư Thúy thở dài: “Ông hỏi cậu ấy y vậy là được, cậu ấy hiểu được.”
Kha Hạo thảm thương nói: “Nó chặn tôi từ lâu rồi…”
Dư Thúy hết cách, nói: “Vậy ông gửi địa chỉ phòng live stream của cậu ấy cho tôi, tôi đến phòng live stream cậu ấy tự xem.”
Kha Hạo ho khan: “Thật không dám giấu… tôi không biết nó live stream ở đâu.”
Dư Thúy bị chọc tức đến buồn cười: “Vậy biến đi, không giúp ông nổi.”
“Đừng mà!” Kha Hạo nói năng lộn xộn, “Chuyện này thật sự không trách tôi được! Chú tôi chỉ nói với tôi nó đi làm streamer, nhưng không nói cho tôi là đi đâu! Tôi hỏi chú tôi, chú ấy tức đến run người, hỏi ngược lại tôi live stream rốt cuộc là cái gì, tôi còn có thể làm gì?! Tôi biết ông am hiểu nghề này, nhưng sợ ông đang thi đấu cũng không dám đi làm phiền ông, nên đi hỏi bạn học đồng hương của tôi.”
“Họ nói nửa ngày với tôi, nhưng… tôi hoàn toàn nghe không hiểu mấy cái tiếng lóng của mấy ông, giống như người mù đường* tìm mấy ngày, chú tôi với ba tôi lại suốt ngày đến hối thúc hỏi tôi, bài tập nhóm tuần này tôi còn chưa làm xong đây, đầu sắp nổ tung luôn rồi. Dư Thúy à, giúp đỡ đi…” (gốc là 没头苍蝇 ý chỉ người đi đụng tùm lum)
Dư Thúy lại châm điếu thuốc, lắc đầu: “Hết cách, cái gì ông cũng không biết, tôi đi đâu tìm đây.”
“Chắc chắn ông có cách, giúp đi mà được không?” Kha Hạo sợ Dư Thúy mặc kệ, cũng không cần mặt mũi nữa, nói “Haiz… Tôi thật sự không muốn lật lại chuyện cũ, nhưng ông nhớ lại đi, cái lúc ông vừa mới chơi chuyên nghiệp, một năm đó cãi nhau với người nhà, là ai trả tiền học tiền ăn ở cho ông, để ông vừa huấn luyện vừa đi học?”
Dư Thúy hỏi ngược lại: “Tiền học có bao nhiêu?”
“Tiền học là không bao nhiêu à, ông dám tính tiền ăn ở của ông không?” Kha Hạo nhớ đến chuyện lúc trước giận không có chỗ xả, “Tiền ăn ở mỗi tháng của ông hơn mấy chục ngàn tệ! Xài tiền tiêu vặt của ai quên rồi?! Mẹ tôi lúc đó còn nghi ngờ tôi tuổi còn nhỏ mà đi bao dưỡng ngôi sao!”
Dư Thúy phì cười: “Đã trả cho cậu từ lâu rồi còn gì nữa?”
“Phải trả rồi, nhưng lúc đó tôi chịu tội thay cậu không phải là giả mà! Tôi nhịn ăn nhịn xài góp nhiều tiền tiêu vặt như vậy, đều là để cho ông hiến thân vào sự nghiệp e-Sports!” Kha Hạo tức đến mức ngữ điệu không ổn “Tự ông ra ngoài hỏi thử xem, có ai bỏ nhà đi bụi mà có thể sống thoải mái như ông năm đó?”
Chuyện này Dư Thúy quả thực mang ơn Kha Hạo, anh bất đắc dĩ gật đầu: “Tôi… để tôi nghĩ cách thử.”
Dư Thúy vừa đồng ý, Kha Hạo lập tức yên tâm: “Đại ân không lời nào cảm ơn hết!”
Kha Hạo tự nhận đuối lý, cười hì hì: “Biết ông là người bận rộn, nhưng tôi thật sự là hết cách rồi, chờ tôi về nước mời ông ăn cơm.”
“Được.” Dư Thúy thầm nghĩ may mà dạo này mình cũng rảnh, “Đưa phương thức liên lạc của cậu ấy cho tôi đi.”
Kha Hạo vội gửi một chuỗi tin nhắn đến, nói: “Tên, tuổi, số điện thoại, số chứng minh đều gửi cho ông, điện thoại tôi đoán là không liên lạc được rồi, khóa điện thoại nửa tháng rồi, mạng xã hội cũng không thêm người lạ, ông… vẫn là nên bắt đầu tìm từ phòng live stream trước đi.”
Dư Thúy thoát khỏi giao diện trò chuyện xem tin nhắn: “Thời Lạc. Ông họ Kha, em họ ông họ Thời, nhà ông mọc sừng từ đời nào vậy…”
“Xí!” Kha Hạo cười mắng, “Việc xấu trong nhà không tiện nói ra bên ngoài, lần sau lại nói cho ông.”
Dư Thúy vốn cũng không định hỏi, anh đang tính cúp điện thoại, Kha Hạo lại vội nói: “Tình tình nó thật sự không tốt, thời kỳ phản nghịch, ông khoan dung xíu.”
Dư Thúy “Ừ” một tiếng rồi cúp điện thoại, lại nhận được mấy tin nhắn từ Kha Hạo.
Kha Hạo gửi hết thông tin có thể tìm được của em họ mình qua đây, ngay cả thành tích ngày thường cũng không bỏ sót.
Dư Thúy nheo mắt nhìn.
Thời Lạc, nam, 17 tuổi, cao 1m81.
Kha Hạo dài dòng, còn gửi liền mấy tấm ảnh, Dư Thúy nhìn ảnh sau đó nhướng mày.
Đẹp trai.
Đẹp trai thật.
Thiếu niên 17 tuổi trong ảnh đầu tóc ngắn, nhuộm trắng, trên tai còn bấm mấy lỗ. Cho dù ăn diện thành bộ dáng quý tộc, vẫn có thể khiến người ta xuyên qua vẻ ngoài nhìn thấu bản chất, nhìn ra được cậu ấy thật sự đẹp trai.
Mặt mày thiếu niên phản nghịch này có mấy phần hung ác ngạo mạn, chỉ thiếu viết “người lạ chớ đến gần” lên trên mặt nữa thôi.
Dư Thúy thử gọi điện thoại cho Thời Lạc, khóa máy.
Thêm wechat, không trả lời.
Chỉ có thể bắt đầu tìm từ phòng live stream, Dư Thúy gửi tin nhắn cho Quý Nham Hàn – đội trưởng cũ kiêm ông chủ câu lạc bộ của mình, nói đại khái tình huống, sau đó gửi tên tuổi Thời Lạc qua, nhờ Quý Nham Hàn hỏi người quen biết phụ trách mấy nền tảng live stream, xem thử có thể trực tiếp tra ra được địa chỉ phòng live stream của Thời Lạc hay không.
Quý Nham Hàn đang ở bên ngoài bàn chuyện làm ăn, nhưng nhận được tin nhắn lập tức trả lời, bảo Dư Thúy chờ một lát.
Dư Thúy quăng điện thoại lên giường, vào phòng vệ sinh tắm rửa, chờ sau khi anh tắm xong rồi lại bỏ quần áo thay ra vào giỏ đồ bẩn đưa cho dì giúp việc ở căn cứ, quay lại xem thử, Quý Nham Hàn đã gửi tin trả lời.
Quý Nham Hàn: [Không tìm được người này, hoặc là không live stream trên mấy nền tảng live stream thịnh hành này, hoặc là có livestream mấy nền tảng thịnh hành, nhưng cậu ta hoàn toàn không ký hợp đồng, cũng không đăng ký bằng thông tin cá nhân thật, cho nên không thể nào tìm được. Người này là gì của cậu?]
Dư Thúy rất bất ngờ, đều không tìm được?
Anh bảo Quý Nham Hàn làm việc đi, không cần để ý đến nữa.
Vậy thì thật sự phải tìm từ phòng live stream rồi, chuyện này còn phụ thuộc vào mấy phần may mắn nữa, Thời Lạc này nhất định phải đang live stream mới được, không biết phải tra mấy vòng mới có thể gặp trúng. Dư Thúy vốn không muốn quan tâm nữa, nhưng nghĩ lại cảnh tượng trước đây nhà không về được, ba mươi Tết ở nhà Kha Hạo ăn sủi cảo mẹ Kha Hạo gói, Dư Thúy thở dài, xuống lầu đến phòng huấn luyện mở máy.
Đồng đội Thần Hỏa của Dư Thúy đúng lúc từ bên ngoài trở về, thấy Dư Thúy vào phòng huấn luyện cũng vào theo: “Chẳng phải hôm nay nghỉ ngơi sao? Lại huấn luyện?”
Dư Thúy lắc đầu: “Chuyện riêng.”
Thần Hỏa nhún vai, khó khăn lắm có một kỳ nghỉ ngắn ngủi, hắn nhất quyết không đụng vào máy tính nữa, lắc lư mấy vòng ở phòng huấn luyện rồi đi ra ngoài.
Trong phòng nghỉ chỉ có một mình Dư Thúy, anh mở trang live stream đầu tiên, chọn thể loại game FOG.
Mục tiêu là nam, tuổi không lớn, chơi trị liệu.
Dư Thúy loại bỏ hết các tuyển thủ chuyên nghiệp mình quen biết, dựa vào chút tin tức ít ỏi đến đáng thương Kha Hạo gửi đến, bắt đầu loại trừ từng cái một…
Nửa tiếng trôi qua.
Một tiếng trôi qua.
Ba tiếng trôi qua.
Dư Thúy buông chuột, cúi đầu nhéo khóe mắt.
Cảm thấy mình sắp mù luôn rồi.
Thần Hỏa ra ngoài cùng chiến đội hàng xóm Lỗ Xuyến cũng đã về rồi, lại thấy Dư Thúy vẫn còn ngồi trước bàn máy tính, tò mò: “Cũng không mở game cài đặt, cũng không live stream, cậu đang làm gì vậy?”
Dư Thúy mặt không biểu cảm: “Giúp anh em tôi tìm trẻ nhỏ thất lạc.”
“Hả?!” Thần Hỏa sợ hãi “Ai đi lạc?! Bé nó bao nhiêu tuổi? Cao bao nhiêu?”
Dư Thúy lại mở một phòng live stream: “Mười bảy, một mét tám mốt.”
Thần Hỏa làm một bộ dáng kinh ngạc: “… Sợ là đầu óc không được tốt.”
“Tôi cũng đoán vậy.” Dư Thúy cầm gói thuốc mới mở ra, ngậm một điếu, “Mẹ nó tôi không tin, ranh con…”
Thần Hỏa sợ mình sẽ bị Dư Thúy kéo đến làm chân chạy vặt, nhón chân chạy mất.
Dư Thúy hút một hơi thuốc, tiếp tục tìm.
Hai tiếng sau, Dư Thúy nhìn thấy phòng live stream trên màn hình của mình, sắc mặt tái mét.
Game live stream trong phòng live stream – FOG không sai.
Chức nghiệp streamer đang chơi – Trị liệu không sai.
Phòng live stream mở camera, Dư Thúy nhìn tấm ảnh Kha Hạo gửi qua, lại nhìn người đang live stream – cũng không sai nốt.
Chính là người này.
Cái gì cũng không sai, độ nổi của phòng live stream còn rất cao, theo lý mà nói là rất dễ tìm được, chỉ có điều…
Dư Thúy rất muốn gõ chữ trong phòng live stream hỏi cậu nhóc Thời Lạc này: Cậu, một streamer kỹ thuật game, vì sao phải… mẹ nó xếp phòng của mình vào kênh dance vậy?
“Cậu…”
Dư Thúy còn chưa ăn cơm tối, lúc này bị tức đến đau dạ dày.
Ban nãy anh đúng là phân loại cao thấp, sau khi loại bỏ tất cả khả năng đi rồi, chỉ có thể đi tìm thử ở các kênh không có khả năng.
Dư Thúy click từng kênh từng kênh kỳ lạ ra, sau đó cuối cùng trong một nhóm stream nữ mặc đồ hầu gái, đeo tai mèo lắc ngực ở một kênh dance, thì nhìn thấy giao diện game riêng cùng một ngọn cờ của Thời Lạc, bày ra một gương mặt thẳng nam lạnh lùng.
Dư Thúy tức giận đến mức muốn gọi điện thoại báo cáo cho quản trị viên nền tảng, streamer này có ý đồ xấu làm loạn kênh stream, nhưng vừa nghĩ lại thu tay về.
Thời Lạc không có ký hợp đồng, quản trị viên hoàn toàn không quản được phân loại của cậu ấy.
“Đ*.”
Dư Thúy hít thở sâu, mở game cài đặt của mình.
Anh lại mở phòng live stream, lướt mắt nhìn ID game của Thời Lạc trong phòng live stream, sau đó mở xếp hạng server trong nước, nhập vào thanh tìm kiếm: 2000-Luo.
2000-Luo, xếp hạng server trong nước 179.
Dư Thúy giật mình.
Mùa giải mới vừa bắt đầu còn chưa đến hai tháng, lúc này rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp vẫn chưa vào được top 300 server trong nước, cậu nhóc Thời Lạc này vậy mà đã đánh đến 179 rồi.
Đương nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng cày game thuê. Dư Thúy tắt bản cài đặt của mình, mở phòng live stream xem cậu đánh một ván, kết hợp với camera phòng live stream để nhận xét, sau đấy Dư Thúy hoàn toàn loại bỏ khả năng cày game thuê.
Chính là tự cậu ấy chơi.
Dư Thúy lại xem Thời Lạc đánh thêm một ván, sau đó gửi tin nhắn cho Kha Hạo: [tìm thấy em trai ông rồi, hoàn toàn có khả năng chơi chuyên nghiệp.]
Kha Hạo lập tức trả lời: [Cái gì gọi là có khả năng? Chẳng phải ông có thể nhìn xếp hạng sao?]
Dư Thúy: [Xếp hạng cao chưa chắc đã chơi chuyên nghiệp được, không có mối liên quan tất yếu.]
Kha Hạo: [Vậy phải đánh giá như thế nào?]
Dư Thúy lười giải thích nhiều với người ngoài ngành, nói: [Chuyện phải xác định nhiều lắm.]
Kha Hạo trả lời: [Vậy ông xác định giúp được không?]
Dư Thúy: [Không được.]
Dư Thúy nói xong muốn tắt phòng live stream, Kha Hạo bên kia vội vã gửi tin nhắn đến: [Tiền tiêu vặt!!! Sủi cảo năm mới!!! Bánh ú đoan ngọ!!! Bánh trung thu!!!]
Dư Thúy ngừng lại một xíu, gõ chữ: [Cho tôi mấy ngày… Tôi phải tự mình trao đổi với cậu ấy.]
Kha Hạo bên kia lập tức yên tâm, lại gửi đến: [Quá tốt rồi, nếu tôi có thể liên lạc với nó thì được rồi, nhưng nó lại nói không có gì để nói với loại ông già như tôi, ừm thì, ông… ông cùng tuổi với tôi, ông, ông… chú ý chuyện này chút.]
Dư Thúy nhịn cơn tức, quăng điện thoại qua một bên, mở lại game cài đặt lần nữa, đăng ký một acc clone.
Nhớ lại cái câu “nó nói không có gì để nói với loại ông già như tôi” Kha Hạo vừa nói, khi Dư Thúy tạo acc clone sửa tuổi tác thành 15 tuổi, anh cố gắng nhớ lại trào lưu tuổi teen khi mình còn nhỏ, lại tổng hợp hứng thú và thẩm mỹ của thiếu niên thời kỳ phản nghịch, nhanh chóng sửa tên ID và chữ ký của mình.
Dư Thúy lấy acc clone gửi cho Thời Lạc một lời mời kết bạn trong game, lẩm bẩm: “Sát hạch nghề nghiệp đến rồi, thiếu niên à, nếu không thông qua thì tổn thất này của cậu quá lớn rồi…”
Cùng lúc đó ở trong một quán cà phê internet nào đó, lời mời bạn bè trong game của Thời Lạc nhấp nháy.
Thời Lạc mở ra –
Dư Thúy uống nửa ly trà chanh còn lại xong rồi đặt lên bàn, nằm thả lỏng trên giường.
Trong ký túc xá của đội trưởng ở căn cứ chiến đội FS Thượng Hải vô cùng yên tĩnh, nắng chiều ấm áp nhẹ nhàng, cửa sổ phòng không đóng, rèm cửa bị cơn gió nhẹ thổi khẽ khàng lay động, lướt qua ly trà chanh ở phía bên kia cái bàn, Dư Thúy dần dần ngủ thiếp đi.
Chuông điện thoại ở bên cạnh giường không ngừng rung vang lên, vang một lần thì lại trượt ra khỏi giường một chút, từng chút từng chút, cuối cùng rơi xuống sàn nhà.
Dư Thúy hơi hé mắt, nghiêng đầu nhìn xuống dưới giường, xoay người tiếp tục ngủ.
Một giờ sau, sau khi ngủ đủ giấc, Dư Thúy dậy khom người quơ lấy điện thoại ở dưới đất đặt lại trên giường.
Anh rửa mặt xong, ngồi bên cửa sổ châm một điếu thuốc, cầm điện thoại lên xem.
Trong wechat chất một đống tin nhắn vô dụng có hữu ích cũng có, Dư Thúy lướt xem từng cái, trả lời những tin cần thiết, Dư Thúy hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy vài cuộc gọi nhỡ từ Kha Hạo.
Kha Hạo là bạn học kiêm bạn thuở nhỏ của Dư Thúy.
Bây giờ hai người liên lạc tuy không nhiều lắm, nhưng tình cảm vẫn luôn rất tốt. Dư Thúy gọi lại cho Kha Hạo, bên kia nhanh chóng nghe máy, Dư Thúy ngậm điếu thuốc, chậm rãi nói: “Vừa nãy không thấy, sao thế?”
Đầu kia điện thoại Kha Hạo giống như túm được cọng rơm cứu mạng, thảm thương nói: “Tổ tông, sao ông lại mất liên lạc rồi? Tôi đang tính đến nhà ông chặn cửa ông đây.”
“Ông đến nhà tôi cũng không tìm được tôi.” Dư Thúy cười, “Một năm tôi cũng không về được mấy lần, thế có chuyện gì mà tìm tôi?”
Kha Hạo sau vài câu chào hỏi thử dò xét nói: “Giúp anh em một chuyện được không?”
Dư Thúy rít một hơi thuốc: “Ông nói đi.”
Kha Hạo thở dài: “Em họ tôi, mới đây trở mặt hoàn toàn với gia đình, bỏ nhà đi không nói, cũng không đi học luôn, nghe nói dạo này nó đang chơi game, làm streamer, phổi của chú tôi sắp bị nổ tung rồi, lần này nếu nhà tôi xuất hiện một người nổi tiếng trên mạng… vậy thì đúng là làm rạng rỡ tổ tông rồi.”
Nhà Kha Hạo làm kinh doanh, nhưng mười tám đời trước đây trong nhà đều là người trí thức, dòng dõi thư hương* nghiêm túc, trong nhà vừa cứng nhắc lại bảo thủ. Dư Thúy không nhịn được bật cười. (*gốc là 书香门第 thời xưa chỉ gia đình đọc sách, ý chỉ bối cảnh gia đình tốt)
Nhưng mà thiếu niên nghiện net không muốn đi học bỏ nhà đi bụi quá nhiều, bạn bè bên cạnh Dư Thúy đa số đều là kiểu này, sớm đã thấy quen rồi.
Kha Hạo đau buồn nói: “Nó đang học lớp 12, qua mấy tháng nữa thì thi đại học rồi, thành tích còn rất tốt, ông nói lúc này nó thật sự nghỉ học… chuyện, chuyện này tính là cái gì đây, mà còn vì chơi game, chính là cái game Trong Sương Mù FOG của mấy ông đó! Trời ơi, chú tôi không dám nói với ông tôi, sợ ông tôi vào thẳng bệnh viện luôn.”
Không chờ Dư Thúy nói chuyện, Kha Hạo vội nói: “Đừng nhạy cảm! Không phải tôi nói game mấy ông không tốt, nếu nó thật sự có thể chơi đến trình độ của ông tôi cũng đồng ý, nhưng cái nghề này của mấy ông chơi đến trình độ xuất sắc được bao nhiêu người? Mà nó cũng không phải chơi chuyên nghiệp gì cho cam, nó làm streamer! Streamer! Streamer ông hiểu không?!!!”
“Tôi hiểu.” Dư Thúy nhả ra một ngụm khói, “Thỉnh thoảng tôi cũng live stream mà, sao vậy?”
Kha Hạo đáng thương nói: “Thật sự không được, nó còn chưa tốt nghiệp cấp ba nữa đó, đi làm cái này thật sao được? Ông… có thể giúp một chút không?”
Dư Thúy nói: “Giúp cái gì?”
Kha Hạo nói: “Nếu nó sống chết không đi học nữa, cũng không có cách nào ép buộc nó, đã lớn như vậy rồi, thực sự không quản được. Nói thật là em họ tôi từ nhỏ đã phản nghịch rồi, chưa bao giờ nghe lời, chú tôi mấy năm nay bị nó giày vò cũng sắp hết hy vọng rồi, nhưng mà… thật sự không thể làm streamer, ông tôi mà biết được sợ là chịu không nổi.”
“Tôi cũng khuyên chú tôi rồi, nếu không thì mỗi bên đều nhượng bộ, thỏa hiệp.” Kha Hạo hết cách nói, “Nếu nó thật sự thích game đó đến thế thì chơi chuyên nghiệp giống cậu đi, chứ đừng coi streamer làm nghề chính. Tôi nghĩ ông tôi vốn dĩ cũng thích ông, nêu biết làm cùng nghề với ông, không chừng còn có thể chấp nhận.”
Dư Thúy ngậm điếu thuốc, khóe miệng hơi nhếch lên: “Ông tưởng là nghề này của chúng tôi, biết chơi game thì có thể làm?”
“Không không không, tôi biết là còn khó hơn thi Thanh Hoa!” Kha Hạo vội nhận lỗi, “Tôi bị chú tôi ồn ào đến đầu óc loạn luôn rồi, ý tôi là vất vả cho ông, đi xem giùm anh em, em trai tôi có thích hợp làm nghề này không.”
Kha Hạo nói: “Có làm được hay không nói sau, còn nếu có thể phát triển con đường này thật, vậy thì để nó đi làm tuyển thủ chuyên nghiệp là được.”
Dư Thúy không lạc quan nói: “Nói trước với ông, trong một ngàn người nhao nhao muốn chơi chuyên nghiệp, có được một người có tư chất chơi chuyên nghiệp thật sự đã coi như là xác suất cao rồi.”
Kha Hạo vội nói: “Hiểu, nhưng mà nó chơi hình như được thật đó, với lại chơi cùng một chức nghiệp với ông, đều là cái gì, cái gì…”
Dư Thúy nhíu mày: “Trị liệu?”
Kha Hạo vỗ đùi: “Đúng!”
Dư Thúy gật đầu: “Được thôi, ông gửi ID cậu ấy cho tôi, tôi xem thử xếp hạng server trong nước của cậu ấy.”
Kha Hạo lắp bắp: “Cái, cái ông nói là gì?”
Dư Thúy nói ngắn gọn: “Chính là tài khoản game của cậu ấy, gửi cho tôi.”
Kha Hạo mù tịt: “Cái gì?”
Dư Thúy thở dài: “Ông hỏi cậu ấy y vậy là được, cậu ấy hiểu được.”
Kha Hạo thảm thương nói: “Nó chặn tôi từ lâu rồi…”
Dư Thúy hết cách, nói: “Vậy ông gửi địa chỉ phòng live stream của cậu ấy cho tôi, tôi đến phòng live stream cậu ấy tự xem.”
Kha Hạo ho khan: “Thật không dám giấu… tôi không biết nó live stream ở đâu.”
Dư Thúy bị chọc tức đến buồn cười: “Vậy biến đi, không giúp ông nổi.”
“Đừng mà!” Kha Hạo nói năng lộn xộn, “Chuyện này thật sự không trách tôi được! Chú tôi chỉ nói với tôi nó đi làm streamer, nhưng không nói cho tôi là đi đâu! Tôi hỏi chú tôi, chú ấy tức đến run người, hỏi ngược lại tôi live stream rốt cuộc là cái gì, tôi còn có thể làm gì?! Tôi biết ông am hiểu nghề này, nhưng sợ ông đang thi đấu cũng không dám đi làm phiền ông, nên đi hỏi bạn học đồng hương của tôi.”
“Họ nói nửa ngày với tôi, nhưng… tôi hoàn toàn nghe không hiểu mấy cái tiếng lóng của mấy ông, giống như người mù đường* tìm mấy ngày, chú tôi với ba tôi lại suốt ngày đến hối thúc hỏi tôi, bài tập nhóm tuần này tôi còn chưa làm xong đây, đầu sắp nổ tung luôn rồi. Dư Thúy à, giúp đỡ đi…” (gốc là 没头苍蝇 ý chỉ người đi đụng tùm lum)
Dư Thúy lại châm điếu thuốc, lắc đầu: “Hết cách, cái gì ông cũng không biết, tôi đi đâu tìm đây.”
“Chắc chắn ông có cách, giúp đi mà được không?” Kha Hạo sợ Dư Thúy mặc kệ, cũng không cần mặt mũi nữa, nói “Haiz… Tôi thật sự không muốn lật lại chuyện cũ, nhưng ông nhớ lại đi, cái lúc ông vừa mới chơi chuyên nghiệp, một năm đó cãi nhau với người nhà, là ai trả tiền học tiền ăn ở cho ông, để ông vừa huấn luyện vừa đi học?”
Dư Thúy hỏi ngược lại: “Tiền học có bao nhiêu?”
“Tiền học là không bao nhiêu à, ông dám tính tiền ăn ở của ông không?” Kha Hạo nhớ đến chuyện lúc trước giận không có chỗ xả, “Tiền ăn ở mỗi tháng của ông hơn mấy chục ngàn tệ! Xài tiền tiêu vặt của ai quên rồi?! Mẹ tôi lúc đó còn nghi ngờ tôi tuổi còn nhỏ mà đi bao dưỡng ngôi sao!”
Dư Thúy phì cười: “Đã trả cho cậu từ lâu rồi còn gì nữa?”
“Phải trả rồi, nhưng lúc đó tôi chịu tội thay cậu không phải là giả mà! Tôi nhịn ăn nhịn xài góp nhiều tiền tiêu vặt như vậy, đều là để cho ông hiến thân vào sự nghiệp e-Sports!” Kha Hạo tức đến mức ngữ điệu không ổn “Tự ông ra ngoài hỏi thử xem, có ai bỏ nhà đi bụi mà có thể sống thoải mái như ông năm đó?”
Chuyện này Dư Thúy quả thực mang ơn Kha Hạo, anh bất đắc dĩ gật đầu: “Tôi… để tôi nghĩ cách thử.”
Dư Thúy vừa đồng ý, Kha Hạo lập tức yên tâm: “Đại ân không lời nào cảm ơn hết!”
Kha Hạo tự nhận đuối lý, cười hì hì: “Biết ông là người bận rộn, nhưng tôi thật sự là hết cách rồi, chờ tôi về nước mời ông ăn cơm.”
“Được.” Dư Thúy thầm nghĩ may mà dạo này mình cũng rảnh, “Đưa phương thức liên lạc của cậu ấy cho tôi đi.”
Kha Hạo vội gửi một chuỗi tin nhắn đến, nói: “Tên, tuổi, số điện thoại, số chứng minh đều gửi cho ông, điện thoại tôi đoán là không liên lạc được rồi, khóa điện thoại nửa tháng rồi, mạng xã hội cũng không thêm người lạ, ông… vẫn là nên bắt đầu tìm từ phòng live stream trước đi.”
Dư Thúy thoát khỏi giao diện trò chuyện xem tin nhắn: “Thời Lạc. Ông họ Kha, em họ ông họ Thời, nhà ông mọc sừng từ đời nào vậy…”
“Xí!” Kha Hạo cười mắng, “Việc xấu trong nhà không tiện nói ra bên ngoài, lần sau lại nói cho ông.”
Dư Thúy vốn cũng không định hỏi, anh đang tính cúp điện thoại, Kha Hạo lại vội nói: “Tình tình nó thật sự không tốt, thời kỳ phản nghịch, ông khoan dung xíu.”
Dư Thúy “Ừ” một tiếng rồi cúp điện thoại, lại nhận được mấy tin nhắn từ Kha Hạo.
Kha Hạo gửi hết thông tin có thể tìm được của em họ mình qua đây, ngay cả thành tích ngày thường cũng không bỏ sót.
Dư Thúy nheo mắt nhìn.
Thời Lạc, nam, 17 tuổi, cao 1m81.
Kha Hạo dài dòng, còn gửi liền mấy tấm ảnh, Dư Thúy nhìn ảnh sau đó nhướng mày.
Đẹp trai.
Đẹp trai thật.
Thiếu niên 17 tuổi trong ảnh đầu tóc ngắn, nhuộm trắng, trên tai còn bấm mấy lỗ. Cho dù ăn diện thành bộ dáng quý tộc, vẫn có thể khiến người ta xuyên qua vẻ ngoài nhìn thấu bản chất, nhìn ra được cậu ấy thật sự đẹp trai.
Mặt mày thiếu niên phản nghịch này có mấy phần hung ác ngạo mạn, chỉ thiếu viết “người lạ chớ đến gần” lên trên mặt nữa thôi.
Dư Thúy thử gọi điện thoại cho Thời Lạc, khóa máy.
Thêm wechat, không trả lời.
Chỉ có thể bắt đầu tìm từ phòng live stream, Dư Thúy gửi tin nhắn cho Quý Nham Hàn – đội trưởng cũ kiêm ông chủ câu lạc bộ của mình, nói đại khái tình huống, sau đó gửi tên tuổi Thời Lạc qua, nhờ Quý Nham Hàn hỏi người quen biết phụ trách mấy nền tảng live stream, xem thử có thể trực tiếp tra ra được địa chỉ phòng live stream của Thời Lạc hay không.
Quý Nham Hàn đang ở bên ngoài bàn chuyện làm ăn, nhưng nhận được tin nhắn lập tức trả lời, bảo Dư Thúy chờ một lát.
Dư Thúy quăng điện thoại lên giường, vào phòng vệ sinh tắm rửa, chờ sau khi anh tắm xong rồi lại bỏ quần áo thay ra vào giỏ đồ bẩn đưa cho dì giúp việc ở căn cứ, quay lại xem thử, Quý Nham Hàn đã gửi tin trả lời.
Quý Nham Hàn: [Không tìm được người này, hoặc là không live stream trên mấy nền tảng live stream thịnh hành này, hoặc là có livestream mấy nền tảng thịnh hành, nhưng cậu ta hoàn toàn không ký hợp đồng, cũng không đăng ký bằng thông tin cá nhân thật, cho nên không thể nào tìm được. Người này là gì của cậu?]
Dư Thúy rất bất ngờ, đều không tìm được?
Anh bảo Quý Nham Hàn làm việc đi, không cần để ý đến nữa.
Vậy thì thật sự phải tìm từ phòng live stream rồi, chuyện này còn phụ thuộc vào mấy phần may mắn nữa, Thời Lạc này nhất định phải đang live stream mới được, không biết phải tra mấy vòng mới có thể gặp trúng. Dư Thúy vốn không muốn quan tâm nữa, nhưng nghĩ lại cảnh tượng trước đây nhà không về được, ba mươi Tết ở nhà Kha Hạo ăn sủi cảo mẹ Kha Hạo gói, Dư Thúy thở dài, xuống lầu đến phòng huấn luyện mở máy.
Đồng đội Thần Hỏa của Dư Thúy đúng lúc từ bên ngoài trở về, thấy Dư Thúy vào phòng huấn luyện cũng vào theo: “Chẳng phải hôm nay nghỉ ngơi sao? Lại huấn luyện?”
Dư Thúy lắc đầu: “Chuyện riêng.”
Thần Hỏa nhún vai, khó khăn lắm có một kỳ nghỉ ngắn ngủi, hắn nhất quyết không đụng vào máy tính nữa, lắc lư mấy vòng ở phòng huấn luyện rồi đi ra ngoài.
Trong phòng nghỉ chỉ có một mình Dư Thúy, anh mở trang live stream đầu tiên, chọn thể loại game FOG.
Mục tiêu là nam, tuổi không lớn, chơi trị liệu.
Dư Thúy loại bỏ hết các tuyển thủ chuyên nghiệp mình quen biết, dựa vào chút tin tức ít ỏi đến đáng thương Kha Hạo gửi đến, bắt đầu loại trừ từng cái một…
Nửa tiếng trôi qua.
Một tiếng trôi qua.
Ba tiếng trôi qua.
Dư Thúy buông chuột, cúi đầu nhéo khóe mắt.
Cảm thấy mình sắp mù luôn rồi.
Thần Hỏa ra ngoài cùng chiến đội hàng xóm Lỗ Xuyến cũng đã về rồi, lại thấy Dư Thúy vẫn còn ngồi trước bàn máy tính, tò mò: “Cũng không mở game cài đặt, cũng không live stream, cậu đang làm gì vậy?”
Dư Thúy mặt không biểu cảm: “Giúp anh em tôi tìm trẻ nhỏ thất lạc.”
“Hả?!” Thần Hỏa sợ hãi “Ai đi lạc?! Bé nó bao nhiêu tuổi? Cao bao nhiêu?”
Dư Thúy lại mở một phòng live stream: “Mười bảy, một mét tám mốt.”
Thần Hỏa làm một bộ dáng kinh ngạc: “… Sợ là đầu óc không được tốt.”
“Tôi cũng đoán vậy.” Dư Thúy cầm gói thuốc mới mở ra, ngậm một điếu, “Mẹ nó tôi không tin, ranh con…”
Thần Hỏa sợ mình sẽ bị Dư Thúy kéo đến làm chân chạy vặt, nhón chân chạy mất.
Dư Thúy hút một hơi thuốc, tiếp tục tìm.
Hai tiếng sau, Dư Thúy nhìn thấy phòng live stream trên màn hình của mình, sắc mặt tái mét.
Game live stream trong phòng live stream – FOG không sai.
Chức nghiệp streamer đang chơi – Trị liệu không sai.
Phòng live stream mở camera, Dư Thúy nhìn tấm ảnh Kha Hạo gửi qua, lại nhìn người đang live stream – cũng không sai nốt.
Chính là người này.
Cái gì cũng không sai, độ nổi của phòng live stream còn rất cao, theo lý mà nói là rất dễ tìm được, chỉ có điều…
Dư Thúy rất muốn gõ chữ trong phòng live stream hỏi cậu nhóc Thời Lạc này: Cậu, một streamer kỹ thuật game, vì sao phải… mẹ nó xếp phòng của mình vào kênh dance vậy?
“Cậu…”
Dư Thúy còn chưa ăn cơm tối, lúc này bị tức đến đau dạ dày.
Ban nãy anh đúng là phân loại cao thấp, sau khi loại bỏ tất cả khả năng đi rồi, chỉ có thể đi tìm thử ở các kênh không có khả năng.
Dư Thúy click từng kênh từng kênh kỳ lạ ra, sau đó cuối cùng trong một nhóm stream nữ mặc đồ hầu gái, đeo tai mèo lắc ngực ở một kênh dance, thì nhìn thấy giao diện game riêng cùng một ngọn cờ của Thời Lạc, bày ra một gương mặt thẳng nam lạnh lùng.
Dư Thúy tức giận đến mức muốn gọi điện thoại báo cáo cho quản trị viên nền tảng, streamer này có ý đồ xấu làm loạn kênh stream, nhưng vừa nghĩ lại thu tay về.
Thời Lạc không có ký hợp đồng, quản trị viên hoàn toàn không quản được phân loại của cậu ấy.
“Đ*.”
Dư Thúy hít thở sâu, mở game cài đặt của mình.
Anh lại mở phòng live stream, lướt mắt nhìn ID game của Thời Lạc trong phòng live stream, sau đó mở xếp hạng server trong nước, nhập vào thanh tìm kiếm: 2000-Luo.
2000-Luo, xếp hạng server trong nước 179.
Dư Thúy giật mình.
Mùa giải mới vừa bắt đầu còn chưa đến hai tháng, lúc này rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp vẫn chưa vào được top 300 server trong nước, cậu nhóc Thời Lạc này vậy mà đã đánh đến 179 rồi.
Đương nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng cày game thuê. Dư Thúy tắt bản cài đặt của mình, mở phòng live stream xem cậu đánh một ván, kết hợp với camera phòng live stream để nhận xét, sau đấy Dư Thúy hoàn toàn loại bỏ khả năng cày game thuê.
Chính là tự cậu ấy chơi.
Dư Thúy lại xem Thời Lạc đánh thêm một ván, sau đó gửi tin nhắn cho Kha Hạo: [tìm thấy em trai ông rồi, hoàn toàn có khả năng chơi chuyên nghiệp.]
Kha Hạo lập tức trả lời: [Cái gì gọi là có khả năng? Chẳng phải ông có thể nhìn xếp hạng sao?]
Dư Thúy: [Xếp hạng cao chưa chắc đã chơi chuyên nghiệp được, không có mối liên quan tất yếu.]
Kha Hạo: [Vậy phải đánh giá như thế nào?]
Dư Thúy lười giải thích nhiều với người ngoài ngành, nói: [Chuyện phải xác định nhiều lắm.]
Kha Hạo trả lời: [Vậy ông xác định giúp được không?]
Dư Thúy: [Không được.]
Dư Thúy nói xong muốn tắt phòng live stream, Kha Hạo bên kia vội vã gửi tin nhắn đến: [Tiền tiêu vặt!!! Sủi cảo năm mới!!! Bánh ú đoan ngọ!!! Bánh trung thu!!!]
Dư Thúy ngừng lại một xíu, gõ chữ: [Cho tôi mấy ngày… Tôi phải tự mình trao đổi với cậu ấy.]
Kha Hạo bên kia lập tức yên tâm, lại gửi đến: [Quá tốt rồi, nếu tôi có thể liên lạc với nó thì được rồi, nhưng nó lại nói không có gì để nói với loại ông già như tôi, ừm thì, ông… ông cùng tuổi với tôi, ông, ông… chú ý chuyện này chút.]
Dư Thúy nhịn cơn tức, quăng điện thoại qua một bên, mở lại game cài đặt lần nữa, đăng ký một acc clone.
Nhớ lại cái câu “nó nói không có gì để nói với loại ông già như tôi” Kha Hạo vừa nói, khi Dư Thúy tạo acc clone sửa tuổi tác thành 15 tuổi, anh cố gắng nhớ lại trào lưu tuổi teen khi mình còn nhỏ, lại tổng hợp hứng thú và thẩm mỹ của thiếu niên thời kỳ phản nghịch, nhanh chóng sửa tên ID và chữ ký của mình.
Dư Thúy lấy acc clone gửi cho Thời Lạc một lời mời kết bạn trong game, lẩm bẩm: “Sát hạch nghề nghiệp đến rồi, thiếu niên à, nếu không thông qua thì tổn thất này của cậu quá lớn rồi…”
Cùng lúc đó ở trong một quán cà phê internet nào đó, lời mời bạn bè trong game của Thời Lạc nhấp nháy.
Thời Lạc mở ra –
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương