FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])
Chương 95
Saint đã kết thúc hành trình của mùa giải này, cảnh Thiên Sứ Kiếm liều mạng giúp lão A giành được đầu người trong trận đấu cuối cùng rất truyền cảm xúc. Phần lớn người chơi lúc này mới biết thì ra lão A với Thiên Sứ Kiếm là thực tập sinh cùng kỳ năm ấy, mới biết được Thiên Sứ Kiếm còn có một người anh em cùng đội nhiều năm, không ai biết đến, thật sự hiếm người có thể ở lại đội nhiều năm như vậy. Đêm đó, nhân viên của công ty phát hành game FOG dùng tài khoản chính thức trên các nền tảng truyền thông lớn ở trong và ngoài nước bày tỏ sự cảm ơn vì những cố gắng của lão A ở giải đấu trong những năm gần đây, lại đặc biệt làm một kỳ tổng kết cho Thiên Sứ Kiếm và lão A. Sự nghiệp tuyển thủ chuyên nghiệp bảy năm của lão A coi như khởi đầu và kết thúc tốt đẹp.
“Rất tốt, coi như mở một khởi đầu mới.”
Đêm đó, sau khi kết thúc huấn luyện, lão Kiều đọc thông báo bên ban tổ chức làm cho lão A, hài lòng nói: “Cũng đừng chỉ lần nào tuyển thủ ngôi sao giải nghệ mới tổ chức long trọng, tuyển thủ bình thường cũng thi đấu nhiều năm như vậy, không có thành tích quả thực không đáng tổ chức to nhưng cũng nên cho người ta sự tôn trọng cần có, họ cũng không cố gắng ít hơn ai.”
“Thông báo rầm rộ như này, về sau nếu anh ta muốn live stream thì cũng có thể đòi giá cao với bên nền tảng.” Chu Hỏa nghĩ thực tế nhất, “Saint cũng rất tốt bụng, cho tuyển thủ dưỡng lão, bây giờ lại có thông báo bên ban tổ chức, sau này lão A làm huấn luyện cùng, mở live stream không nói kiếm được nhiều tiền nhưng cũng đủ sung túc rồi, rất tốt.”
Chu Hỏa nói như vậy trong lòng lão Kiều càng yên tâm hơn: “Đúng, có thể ở lại đội, có chút tiền cũng được… Được rồi, nghỉ thôi, ngày mai luyện tập như bình thường, trận bán kết ngày kia mọi người cố lên.”
Mọi người về phòng của mình, Thời Lạc đi ở cuối cùng.
Ngày kia là bán kết rồi, như đã nói trước đó, Dư Thúy với Thời Lạc không ngủ cùng nữa, Thời Lạc về lại phòng của mình, sau khi tắm rửa thì nằm trên giường nhìn trần nhà ngẩn người.
Ban ngày xúc động quá dữ dội, lúc này đầu óc vẫn còn hưng phấn, không ngủ được.
Thiên Sứ Kiếm dốc hết sức mình lặp đi lặp lại thao tác xông về phía lão A vẫn còn chiếu lại trong đầu Thời Lạc, nhưng trong lòng Thời Lạc lại không nghĩ đến hai người kia mà là Dư Thúy.
Thời Lạc trở mình, muốn ngủ nhưng trong đầu đều là Dư Thúy.
Hai năm trước, Dư Thúy cũng bảo vệ mình như này.
Chức nghiệp trị liệu dường như thật sự có ma tính*, dù tính cách thế nào đi chăng nữa, sau khi chơi chức nghiệp này đều sẽ trở thành khiên ánh sáng của câu lạc bộ nhà mình. (*Có chút ý nghĩa “quyến rũ” nhưng không hẳn là vậy, dù kỳ lạ nhưng lại thú vị, trông lạ nhưng lại có cảm giác khó hiểu)
Lúc bình an thì che gió che mưa cho đội, lúc nguy hiểm thì bất chấp nguy hiểm vì đồng đội.
Thời Lạc thật sự không ngủ được, bất đắc dĩ cầm điện thoại lướt xem tin tức, chủ đề eSport hầu như đều đang thảo luận về Saint, cậu càng xem càng cảm thấy nóng, muốn đến phòng huấn luyện mở máy chơi thêm mấy ván nữa.
Chỉ là lúc này thật sự quá muộn rồi, không tiện, Thời Lạc không có chỗ nào xả, đành phải vào acc clone của mình đăng weibo, chân thành nói:
[@Free-Whisper @Saint – Thiên Sứ Kiếm, khiên của khu vực.]
Đăng xong Thời lạc vẫn chưa thấy đã, lại đăng thêm một đoạn văn nhỏ yêu đương của mình.
[Không ngủ được, nhớ Dư Thúy, hôm nay không ngủ cùng anh ấy, hối hận rồi. Thực sự mình rất thích anh ấy ôm mình ngủ, lúc anh ấy ở đây ngủ rất ngon.]
Sau khi đăng xong cậu tiếp tục nhắm mắt, ép mình đi ngủ.
Lại nằm được ba phút, Thời Lạc chịu thua mở đôi mắt sáng ngời ra, thật sự không ngủ được.
Cầm điện thoại lên, điện thoại vẫn để ở giao diện weibo, cậu lướt xuống nhìn bài viết mình đăng lúc nãy, bỗng nhiên bị bản thân làm buồn nôn muốn chết.
Lúc đăng weibo yêu đương như thế này thì đều là tình cảm chân thực, nhưng sau khi cảm xúc mãnh liệt ấy qua đi nhìn lại thì không thể chịu nổi. Bản thân Thời Lạc còn xem không nổi, cậu không xem kỹ nữa, nhanh chóng trượt xuống, bất ngờ phát hiện bài đăng mới của mình đã có mấy bình luận.
Cậu không hiểu lắm, hơn nửa đêm rồi đâu ra nhiều người theo dõi acc clone của mình vậy?
Cậu nhớ lại trước đó Dư Thúy nói với mình đừng để ý bình luận, chần chừ một lúc vẫn tò mò mở ra.
[Đêm hôm khuya khoắt, mày lại lại lại lại lại bắt đầu à?]
[Tôi thật sự lo lắng khuya nay Whisper sẽ mơ thấy ác mộng.]. 𝒯hử đọc t𝗿uyệ𝐧 khô𝐧g quả𝐧g cáo tại ﹟ t𝗿u 𝓶t𝗿uy𝑒𝐧.𝒱N ﹟
[@Câu lạc bộ eSport Free, mỗi ngày hỏi một câu, bác bỏ tin đồn chưa? Thông báo rõ ràng chưa? Khóa tài khoản chưa? Chưa, chết rồi à?”]
[Cái tài khoản khùng điên này vẫn còn à? @Câu lạc bộ eSport Free giả mù tiếp hả?]
[Mệt mỏi, tôi chỉ hi vọng bốn tuyển thủ nhà tôi bình an, thi đấu thật tốt, không giải nghệ, chút yêu cầu này cũng không được đáp ứng sao?]
[Dư thần ôm mày ngủ? =)))))))))) Sao mày không nói anh ấy còn kể chuyện trước khi ngủ cho mày luôn đi? Tỉnh giùm cái.]
Biết là không có lời gì dễ nghe nhưng mà Thời Lạc cũng quen rồi. Cậu tắt weibo, vừa định đặt điện thoại qua một bên thì điện thoại có tin nhắn.
[Whisper]: Ngủ không được à?
[Whisper]: Nếu không ngủ được thì đến phòng anh?
Thời Lạc nhìn hai tin nhắn Dư Thúy gửi đến, con ngươi hơi lấp lóe.
Trước đã nói, trước trận đấu quan trọng sẽ không ngủ cùng.
Đều là thanh niên tràn trề sức sống, bình thường ngủ cùng nhau va chạm bốc hỏa là chuyện thường xảy ra, ngày thường ồn ào thì không sao, hôm sau thức dậy cùng lắm là phạt tiền nhưng mà sắp đấu bán kết rồi, lại ảnh hưởng đến chế độ làm việc và nghỉ ngơi thì không thích hợp.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng khác ở căn cứ, phòng của Dư Thúy, sau khi tắm rửa xong hắn nằm trên giường xem điện thoại.
Vốn dĩ hắn định ngủ rồi nhưng điện thoại chợt hiện thông báo.
Lo lắng sẽ bỏ lỡ đoạn văn nhỏ yêu đương của bạn trai, trước đây hắn đã đặt acc clone của Thời Lạc thành theo dõi đặc biệt.
Vừa rồi có hai thông báo, Dư Thúy mở ra xem.
Bài đầu không có gì, chắc là bệnh trung nhị vẫn chưa qua, xem bài mới nhất xong, hắn liền gửi tin nhắn cho Thời Lạc.
Chỉ là không chắc Thời Lạc có qua hay không.
Sau khi gửi tin wechat xong, hắn nằm trên giường chờ gần mười phút, Thời Lạc không qua cũng không trả lời tin nhắn.
Hắn có hơi buồn ngủ, cột tóc lên, đang định đứng dậy thì cửa phòng vang lên tiếng cót két.
Trong bóng tối, Dư Thúy cười khẽ.
Động tác của bạn trai nhỏ rất nhẹ nhàng, dường như có hơi xấu hổ.
Dư Thúy không nói gì cũng không nhúc nhích, giả vờ đã ngủ rồi, nhắm mắt, nghe thấy Thời Lạc đang chậm rãi bước đến trước giường mình, sột soạt vén chăn lên, cẩn thận chui vào trong chăn.
Có lẽ Thời Lạc cũng tin Dư Thúy đã ngủ rồi, động tác vô cùng khẽ khàng, sau khi chui vào chăn thì hơi dụi vào người Dư Thúy.
Dư Thúy nghiêng người, bỗng nhiên kéo cậu vào trong lòng.
Thời Lạc giật mình: “Anh…”
“Suỵt…” Dư Thúy nói nhỏ, “Không chọc em, ngủ ở đây đi.”
Thời Lạc nhúc nhích, “ừm” một tiếng, theo thói quen kéo cánh tay Dư Thúy qua, đặt bàn tay hơi lạnh của hắn vào trong áo lót, lại nhúc nhích tìm tư thế thoải mái nhất cho mình.
Dư Thúy ôm Thời Lạc, hôn lên má cậu: “Quen ngủ với anh rồi à? Ngủ một mình không quen?”
Thời Lạc xấu hổ thừa nhận, không trả lời, dùng đầu dụi vào người Dư Thúy.
Hắn xoa đầu Thời Lạc, nói nhỏ: “Ngủ đi.”
Một đêm mộng đẹp, hôm sau Dư Thúy như thường lệ thức dậy sớm hơn Thời Lạc.
Mỗi ngày Thời Lạc đều không ngủ đủ, không có đồng hồ báo thức thì tuyệt đối không dậy nổi. Dư Thúy đánh răng rửa mặt trong phòng cũng không làm cậu tỉnh.
Hắn làm vệ sinh cá nhân xong thì bước ra khỏi phòng, xuống lầu.
Sắp 11 giờ rồi, dì của căn cứ đã nấu xong bữa sáng đặt vào trong lò giữ nhiệt. Dư Thúy vào phòng ăn, Puppy cũng dậy rồi, đang vừa ăn sáng vừa chơi điện thoại.
Hai người nhìn nhau coi như chào hỏi, Dư Thúy vào phòng bếp lấy hộp giữ nhiệt ra, mở lò giữ nhiệt lấy bữa sáng cho vào.
“Chậc…” Puppy làm vẻ mặt không nhìn nổi nữa, “Có cần chu đáo thế không? Còn đặc biệt đưa cơm cho cậu ấy à? Xuống lầu ăn sáng có thể làm cậu ấy mệt sao?”
Dư Thúy coi như không nghe thấy, gắp những món Thời Lạc thích ăn nhất bỏ vào.
Puppy nhìn Dư Thúy từ trên xuống dưới, không ngừng cảm thán: “Nói ra ai tin chứ, Dư tra nam thế mà yêu thương bạn trai đến vậy.”
Dư Thúy vẫn coi như Puppy đang đánh rắm, lấy xong bữa sáng lại vào nhà bếp lấy hai chai sữa nóng, đang định cầm đồ lên lầu thì Puppy lười nhác nói: “Hỏi cậu chuyện này.”
Dư Thúy quay đầu nhìn Puppy: “Nói.”
Puppy đưa màn hình điện thoại của mình về phía Dư Thúy, không chắc chắn lắm nói: “Fan gửi cho tôi, bảo tôi nhắc cậu phải cẩn thận, nhưng mà sao tôi cảm thấy…”
Puppy lướt điện thoại qua, nghiêm túc xem màn hình, vẻ mặt đầy hoang mang: “Tuy có hơi vô lý nhưng mà sao tôi cảm thấy… có thể đây không phải là fan biến thái, tôi càng xem càng cảm thấy đây là… ưm.”
Dư Thúy nhét bánh mì vào trong miệng Puppy: “Họa từ miệng mà ra, không muốn bị diệt khẩu đúng không?”
Puppy khó khăn nuốt bánh mì trong miệng xuống, một lời khó nói hết nhìn thoáng qua trên lầu, ngao ngán nói: “Yêu đương vào rồi quả nhiên thành người khác. Được thôi, tôi tiếp tục giả chết, nhưng mà tôi tốt bụng nhắc nhở, tài khoản này của cậu ấy sắp mất rồi đó.”
Puppy cười trên nỗi đau của người khác: “Fan lấy danh nghĩa bảo vệ cậu đi báo cáo cho bên weibo rồi, fan nói với tôi là nhân viên weibo đã xác nhận nói thụ lý, có thể sẽ xóa tài khoản của cậu ấy đó.”
Dư Thúy không sốt ruột, nghe thế gật đầu: “Được, biết rồi.”
Puppy thấy không dọa được hắn có hơi thất vọng, nhún vai: “Gọi Thời Lạc dậy đi, hôm nay hẹn đấu tập với Saint, 1 giờ chiều bắt đầu.”
Dư Thúy ngạc nhiên: “Saint?”
Bán kết hôm qua đã thua, mùa giải này đối với Saint coi như đã kết thúc. Lúc này bọn họ không quan tâm chuyện chuyển nhượng mùa giải sau thì cũng nên bắt đầu nghỉ ngơi, còn hẹn đấu tập làm gì?
Puppy thu lại nụ cười trên mặt: “Thiên Sứ Kiếm chủ động tìm lão Kiều, hứa trước khi chúng ta kết thúc chung kết thế giới, bọn họ sẽ luyện tập miễn phí cùng chúng ta… Chúng ta thiếu máu mà, tìm đâu ra nhóm luyện tập có thực lực mạnh như thế chứ?”
“Thiên Sứ Kiếm còn nói, ngoài chúng ta thì bọn họ cũng sẽ luyện miễn phí cho NSN trước khi chung kết thế giới kết thúc…” Puppy nhìn về phía Dư Thúy, nghiêm túc nói, “Câu này có hơi sến, nhưng mà lúc lão Kiều nói với tôi chuyện này, tôi thật sự không nói ra lời.”
“Là do tôi ở châu Âu 2 năm nên đã quen với đội thuần thương mại rồi sao? Vừa rồi tôi chẳng kịp phản ứng lại… Tôi hỏi lão Kiều vì sao, lão Kiều nói Thiên Sứ Kiếm nói…” Puppy cười, “Khu vực chúng ta, cùng chung máu mủ.”
Dư Thúy im lặng một hồi: “Đội viên mới của Saint là đột kích, sau này mỗi khi hẹn đấu tập, bảo Thần Hỏa với Thời Lạc nói thiếu sót của người mới cho cậu ta, đừng chỉ chiếm hời của họ.”
“Hiểu.” Puppy gật đầu, “Vậy tôi đi lập nhóm nhé? Dù sau thì sau này vẫn phải hẹn, thôi thì lập một nhóm với Saint cả NSN luôn, được không?”
Dư Thúy gật đầu: “Được.”
“Nói rồi đó nha. Đây không phải nhóm chat của đội chúng ta, sau này thường nói chuyện trong nhóm, hai cậu tém tém lại một chút, đừng lộn tưởng rằng nhóm chat của nhà mình đó.” Puppy vừa lập nhóm vừa nhắc nhở, “Đặc biệt là Thời Lạc, bảo cậu ấy kiềm chế lại, để tôi nhìn thấy thì không sao, nhưng để người của đội khác nhìn ra được… Vậy thì kích thích rồi.”
Dư Thúy cầm hộp thức ăn, nói khẽ: “Biết rồi.”
“Rất tốt, coi như mở một khởi đầu mới.”
Đêm đó, sau khi kết thúc huấn luyện, lão Kiều đọc thông báo bên ban tổ chức làm cho lão A, hài lòng nói: “Cũng đừng chỉ lần nào tuyển thủ ngôi sao giải nghệ mới tổ chức long trọng, tuyển thủ bình thường cũng thi đấu nhiều năm như vậy, không có thành tích quả thực không đáng tổ chức to nhưng cũng nên cho người ta sự tôn trọng cần có, họ cũng không cố gắng ít hơn ai.”
“Thông báo rầm rộ như này, về sau nếu anh ta muốn live stream thì cũng có thể đòi giá cao với bên nền tảng.” Chu Hỏa nghĩ thực tế nhất, “Saint cũng rất tốt bụng, cho tuyển thủ dưỡng lão, bây giờ lại có thông báo bên ban tổ chức, sau này lão A làm huấn luyện cùng, mở live stream không nói kiếm được nhiều tiền nhưng cũng đủ sung túc rồi, rất tốt.”
Chu Hỏa nói như vậy trong lòng lão Kiều càng yên tâm hơn: “Đúng, có thể ở lại đội, có chút tiền cũng được… Được rồi, nghỉ thôi, ngày mai luyện tập như bình thường, trận bán kết ngày kia mọi người cố lên.”
Mọi người về phòng của mình, Thời Lạc đi ở cuối cùng.
Ngày kia là bán kết rồi, như đã nói trước đó, Dư Thúy với Thời Lạc không ngủ cùng nữa, Thời Lạc về lại phòng của mình, sau khi tắm rửa thì nằm trên giường nhìn trần nhà ngẩn người.
Ban ngày xúc động quá dữ dội, lúc này đầu óc vẫn còn hưng phấn, không ngủ được.
Thiên Sứ Kiếm dốc hết sức mình lặp đi lặp lại thao tác xông về phía lão A vẫn còn chiếu lại trong đầu Thời Lạc, nhưng trong lòng Thời Lạc lại không nghĩ đến hai người kia mà là Dư Thúy.
Thời Lạc trở mình, muốn ngủ nhưng trong đầu đều là Dư Thúy.
Hai năm trước, Dư Thúy cũng bảo vệ mình như này.
Chức nghiệp trị liệu dường như thật sự có ma tính*, dù tính cách thế nào đi chăng nữa, sau khi chơi chức nghiệp này đều sẽ trở thành khiên ánh sáng của câu lạc bộ nhà mình. (*Có chút ý nghĩa “quyến rũ” nhưng không hẳn là vậy, dù kỳ lạ nhưng lại thú vị, trông lạ nhưng lại có cảm giác khó hiểu)
Lúc bình an thì che gió che mưa cho đội, lúc nguy hiểm thì bất chấp nguy hiểm vì đồng đội.
Thời Lạc thật sự không ngủ được, bất đắc dĩ cầm điện thoại lướt xem tin tức, chủ đề eSport hầu như đều đang thảo luận về Saint, cậu càng xem càng cảm thấy nóng, muốn đến phòng huấn luyện mở máy chơi thêm mấy ván nữa.
Chỉ là lúc này thật sự quá muộn rồi, không tiện, Thời Lạc không có chỗ nào xả, đành phải vào acc clone của mình đăng weibo, chân thành nói:
[@Free-Whisper @Saint – Thiên Sứ Kiếm, khiên của khu vực.]
Đăng xong Thời lạc vẫn chưa thấy đã, lại đăng thêm một đoạn văn nhỏ yêu đương của mình.
[Không ngủ được, nhớ Dư Thúy, hôm nay không ngủ cùng anh ấy, hối hận rồi. Thực sự mình rất thích anh ấy ôm mình ngủ, lúc anh ấy ở đây ngủ rất ngon.]
Sau khi đăng xong cậu tiếp tục nhắm mắt, ép mình đi ngủ.
Lại nằm được ba phút, Thời Lạc chịu thua mở đôi mắt sáng ngời ra, thật sự không ngủ được.
Cầm điện thoại lên, điện thoại vẫn để ở giao diện weibo, cậu lướt xuống nhìn bài viết mình đăng lúc nãy, bỗng nhiên bị bản thân làm buồn nôn muốn chết.
Lúc đăng weibo yêu đương như thế này thì đều là tình cảm chân thực, nhưng sau khi cảm xúc mãnh liệt ấy qua đi nhìn lại thì không thể chịu nổi. Bản thân Thời Lạc còn xem không nổi, cậu không xem kỹ nữa, nhanh chóng trượt xuống, bất ngờ phát hiện bài đăng mới của mình đã có mấy bình luận.
Cậu không hiểu lắm, hơn nửa đêm rồi đâu ra nhiều người theo dõi acc clone của mình vậy?
Cậu nhớ lại trước đó Dư Thúy nói với mình đừng để ý bình luận, chần chừ một lúc vẫn tò mò mở ra.
[Đêm hôm khuya khoắt, mày lại lại lại lại lại bắt đầu à?]
[Tôi thật sự lo lắng khuya nay Whisper sẽ mơ thấy ác mộng.]. 𝒯hử đọc t𝗿uyệ𝐧 khô𝐧g quả𝐧g cáo tại ﹟ t𝗿u 𝓶t𝗿uy𝑒𝐧.𝒱N ﹟
[@Câu lạc bộ eSport Free, mỗi ngày hỏi một câu, bác bỏ tin đồn chưa? Thông báo rõ ràng chưa? Khóa tài khoản chưa? Chưa, chết rồi à?”]
[Cái tài khoản khùng điên này vẫn còn à? @Câu lạc bộ eSport Free giả mù tiếp hả?]
[Mệt mỏi, tôi chỉ hi vọng bốn tuyển thủ nhà tôi bình an, thi đấu thật tốt, không giải nghệ, chút yêu cầu này cũng không được đáp ứng sao?]
[Dư thần ôm mày ngủ? =)))))))))) Sao mày không nói anh ấy còn kể chuyện trước khi ngủ cho mày luôn đi? Tỉnh giùm cái.]
Biết là không có lời gì dễ nghe nhưng mà Thời Lạc cũng quen rồi. Cậu tắt weibo, vừa định đặt điện thoại qua một bên thì điện thoại có tin nhắn.
[Whisper]: Ngủ không được à?
[Whisper]: Nếu không ngủ được thì đến phòng anh?
Thời Lạc nhìn hai tin nhắn Dư Thúy gửi đến, con ngươi hơi lấp lóe.
Trước đã nói, trước trận đấu quan trọng sẽ không ngủ cùng.
Đều là thanh niên tràn trề sức sống, bình thường ngủ cùng nhau va chạm bốc hỏa là chuyện thường xảy ra, ngày thường ồn ào thì không sao, hôm sau thức dậy cùng lắm là phạt tiền nhưng mà sắp đấu bán kết rồi, lại ảnh hưởng đến chế độ làm việc và nghỉ ngơi thì không thích hợp.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng khác ở căn cứ, phòng của Dư Thúy, sau khi tắm rửa xong hắn nằm trên giường xem điện thoại.
Vốn dĩ hắn định ngủ rồi nhưng điện thoại chợt hiện thông báo.
Lo lắng sẽ bỏ lỡ đoạn văn nhỏ yêu đương của bạn trai, trước đây hắn đã đặt acc clone của Thời Lạc thành theo dõi đặc biệt.
Vừa rồi có hai thông báo, Dư Thúy mở ra xem.
Bài đầu không có gì, chắc là bệnh trung nhị vẫn chưa qua, xem bài mới nhất xong, hắn liền gửi tin nhắn cho Thời Lạc.
Chỉ là không chắc Thời Lạc có qua hay không.
Sau khi gửi tin wechat xong, hắn nằm trên giường chờ gần mười phút, Thời Lạc không qua cũng không trả lời tin nhắn.
Hắn có hơi buồn ngủ, cột tóc lên, đang định đứng dậy thì cửa phòng vang lên tiếng cót két.
Trong bóng tối, Dư Thúy cười khẽ.
Động tác của bạn trai nhỏ rất nhẹ nhàng, dường như có hơi xấu hổ.
Dư Thúy không nói gì cũng không nhúc nhích, giả vờ đã ngủ rồi, nhắm mắt, nghe thấy Thời Lạc đang chậm rãi bước đến trước giường mình, sột soạt vén chăn lên, cẩn thận chui vào trong chăn.
Có lẽ Thời Lạc cũng tin Dư Thúy đã ngủ rồi, động tác vô cùng khẽ khàng, sau khi chui vào chăn thì hơi dụi vào người Dư Thúy.
Dư Thúy nghiêng người, bỗng nhiên kéo cậu vào trong lòng.
Thời Lạc giật mình: “Anh…”
“Suỵt…” Dư Thúy nói nhỏ, “Không chọc em, ngủ ở đây đi.”
Thời Lạc nhúc nhích, “ừm” một tiếng, theo thói quen kéo cánh tay Dư Thúy qua, đặt bàn tay hơi lạnh của hắn vào trong áo lót, lại nhúc nhích tìm tư thế thoải mái nhất cho mình.
Dư Thúy ôm Thời Lạc, hôn lên má cậu: “Quen ngủ với anh rồi à? Ngủ một mình không quen?”
Thời Lạc xấu hổ thừa nhận, không trả lời, dùng đầu dụi vào người Dư Thúy.
Hắn xoa đầu Thời Lạc, nói nhỏ: “Ngủ đi.”
Một đêm mộng đẹp, hôm sau Dư Thúy như thường lệ thức dậy sớm hơn Thời Lạc.
Mỗi ngày Thời Lạc đều không ngủ đủ, không có đồng hồ báo thức thì tuyệt đối không dậy nổi. Dư Thúy đánh răng rửa mặt trong phòng cũng không làm cậu tỉnh.
Hắn làm vệ sinh cá nhân xong thì bước ra khỏi phòng, xuống lầu.
Sắp 11 giờ rồi, dì của căn cứ đã nấu xong bữa sáng đặt vào trong lò giữ nhiệt. Dư Thúy vào phòng ăn, Puppy cũng dậy rồi, đang vừa ăn sáng vừa chơi điện thoại.
Hai người nhìn nhau coi như chào hỏi, Dư Thúy vào phòng bếp lấy hộp giữ nhiệt ra, mở lò giữ nhiệt lấy bữa sáng cho vào.
“Chậc…” Puppy làm vẻ mặt không nhìn nổi nữa, “Có cần chu đáo thế không? Còn đặc biệt đưa cơm cho cậu ấy à? Xuống lầu ăn sáng có thể làm cậu ấy mệt sao?”
Dư Thúy coi như không nghe thấy, gắp những món Thời Lạc thích ăn nhất bỏ vào.
Puppy nhìn Dư Thúy từ trên xuống dưới, không ngừng cảm thán: “Nói ra ai tin chứ, Dư tra nam thế mà yêu thương bạn trai đến vậy.”
Dư Thúy vẫn coi như Puppy đang đánh rắm, lấy xong bữa sáng lại vào nhà bếp lấy hai chai sữa nóng, đang định cầm đồ lên lầu thì Puppy lười nhác nói: “Hỏi cậu chuyện này.”
Dư Thúy quay đầu nhìn Puppy: “Nói.”
Puppy đưa màn hình điện thoại của mình về phía Dư Thúy, không chắc chắn lắm nói: “Fan gửi cho tôi, bảo tôi nhắc cậu phải cẩn thận, nhưng mà sao tôi cảm thấy…”
Puppy lướt điện thoại qua, nghiêm túc xem màn hình, vẻ mặt đầy hoang mang: “Tuy có hơi vô lý nhưng mà sao tôi cảm thấy… có thể đây không phải là fan biến thái, tôi càng xem càng cảm thấy đây là… ưm.”
Dư Thúy nhét bánh mì vào trong miệng Puppy: “Họa từ miệng mà ra, không muốn bị diệt khẩu đúng không?”
Puppy khó khăn nuốt bánh mì trong miệng xuống, một lời khó nói hết nhìn thoáng qua trên lầu, ngao ngán nói: “Yêu đương vào rồi quả nhiên thành người khác. Được thôi, tôi tiếp tục giả chết, nhưng mà tôi tốt bụng nhắc nhở, tài khoản này của cậu ấy sắp mất rồi đó.”
Puppy cười trên nỗi đau của người khác: “Fan lấy danh nghĩa bảo vệ cậu đi báo cáo cho bên weibo rồi, fan nói với tôi là nhân viên weibo đã xác nhận nói thụ lý, có thể sẽ xóa tài khoản của cậu ấy đó.”
Dư Thúy không sốt ruột, nghe thế gật đầu: “Được, biết rồi.”
Puppy thấy không dọa được hắn có hơi thất vọng, nhún vai: “Gọi Thời Lạc dậy đi, hôm nay hẹn đấu tập với Saint, 1 giờ chiều bắt đầu.”
Dư Thúy ngạc nhiên: “Saint?”
Bán kết hôm qua đã thua, mùa giải này đối với Saint coi như đã kết thúc. Lúc này bọn họ không quan tâm chuyện chuyển nhượng mùa giải sau thì cũng nên bắt đầu nghỉ ngơi, còn hẹn đấu tập làm gì?
Puppy thu lại nụ cười trên mặt: “Thiên Sứ Kiếm chủ động tìm lão Kiều, hứa trước khi chúng ta kết thúc chung kết thế giới, bọn họ sẽ luyện tập miễn phí cùng chúng ta… Chúng ta thiếu máu mà, tìm đâu ra nhóm luyện tập có thực lực mạnh như thế chứ?”
“Thiên Sứ Kiếm còn nói, ngoài chúng ta thì bọn họ cũng sẽ luyện miễn phí cho NSN trước khi chung kết thế giới kết thúc…” Puppy nhìn về phía Dư Thúy, nghiêm túc nói, “Câu này có hơi sến, nhưng mà lúc lão Kiều nói với tôi chuyện này, tôi thật sự không nói ra lời.”
“Là do tôi ở châu Âu 2 năm nên đã quen với đội thuần thương mại rồi sao? Vừa rồi tôi chẳng kịp phản ứng lại… Tôi hỏi lão Kiều vì sao, lão Kiều nói Thiên Sứ Kiếm nói…” Puppy cười, “Khu vực chúng ta, cùng chung máu mủ.”
Dư Thúy im lặng một hồi: “Đội viên mới của Saint là đột kích, sau này mỗi khi hẹn đấu tập, bảo Thần Hỏa với Thời Lạc nói thiếu sót của người mới cho cậu ta, đừng chỉ chiếm hời của họ.”
“Hiểu.” Puppy gật đầu, “Vậy tôi đi lập nhóm nhé? Dù sau thì sau này vẫn phải hẹn, thôi thì lập một nhóm với Saint cả NSN luôn, được không?”
Dư Thúy gật đầu: “Được.”
“Nói rồi đó nha. Đây không phải nhóm chat của đội chúng ta, sau này thường nói chuyện trong nhóm, hai cậu tém tém lại một chút, đừng lộn tưởng rằng nhóm chat của nhà mình đó.” Puppy vừa lập nhóm vừa nhắc nhở, “Đặc biệt là Thời Lạc, bảo cậu ấy kiềm chế lại, để tôi nhìn thấy thì không sao, nhưng để người của đội khác nhìn ra được… Vậy thì kích thích rồi.”
Dư Thúy cầm hộp thức ăn, nói khẽ: “Biết rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương