Free Sky

Chương 7



Năm 14 tuổi, tôi có ước mơ đầu đời với một anh chàng cùng khối. Tình yêu thầm kín ấy kéo dài thật dài cho đến khi ba biết. Vòng tay ấm áp của ba rộng mở đón tôi đến sau những trận khóc sướt mướt, cho những tổn thương trái tim còn quá thơ ngây của tôi.

Ba... đã từng yêu thương tôi như thế.

Năm 15 tuổi, ba đặt trước mắt tôi đơn xin ly dị với mẹ. Lúc ấy, tôi đã chết rồi. Ba cũng đã chết trong lòng tôi. Năm ấy, ba đã đi đến giới hạn với mẹ. Yêu thương dành cho tôi cũng đã hết. Ánh mắt chan chứa tình cảm cũng tàn theo thời gian.

Trước khi mắc căn bệnh suy giảm trí nhớ.

Tôi hận ba.

Tôi chưa từng có ý định giết ai trong đời, và ngay giờ phút ấy, tôi muốn giết ba.

Sau phiên tòa, mẹ đã giành được quyền nuôi tôi. Tôi ngồi lặng lẽ, mái tóc dài che kín khuôn mặt vô cảm. Ba đi rồi, ngay giờ phút thẩm phán tuyên bố, ba tôi quay đi. Đúng vậy. Ông đã rời đi ngay lập tức. Không một cái ngoái nhìn, ông không xem tôi có cảm giác như thế nào.

Cái ý muốn giết chết ba trong tôi xuất hiện lần thứ hai.

Cái ý muốn giết chết ba trong tôi xuất hiện lần thứ hai.

Năm 16 tuổi. Tôi có những triệu chứng của bệnh. Tôi không quan tâm lắm, và cũng chẳng ai để ý đến những thứ nhỏ nhặt ấy. Ba không thường xuyên đến thăm tôi. Tôi cũng quen rồi. Cuộc sống nơi căn nhà xa hoa của mẹ khiến tâm hồn tôi khô quắt lại. Ngoài nghĩa vụ đến trường, tôi không đi nơi nào khác. Có lúc tôi nghĩ, "lỡ đâu ba đến thăm mà không thấy mình ở nhà thì sao?" Và với suy nghĩ ngu ngốc ấy, tôi đánh mất tất cả niềm vui bè bạn, tình yêu với tôi cũng là thứ rác rưởi đáng bỏ đi.

Nhưng tôi nào có hay, luôn có một ánh nhìn ấm áp dành cho tôi sau những bờ hàng rào sắt phủ kín hoa giấy. Thứ tình cảm thầm kín, lặng lẽ ấy chẳng bao giờ tôi có thể biết.

Cho đến tận sau này, tôi vẫn không biết.

_________________

Không gian nhuốm đỏ ối màu ánh chiều tà. Những hàng cây chết lặng trong cơn gió vô hình. Dòng người đảo điên lướt đi trên đường. Tôi đứng im, chiếc váy đen vẽ hình thù kì dị trên nền gạch lát. Tôi nhìn ba, ông cũng đáp lại. Tôi khó khăn mở miệng, nghe như nó đã không còn phát ra tiếng nói từ rất lâu, và hình như tôi cũng đã quên chức năng của nó là gì.

- Ba... Con bệnh rồi!

- Ba... Con bệnh rồi!

Kèm theo lời nói ấy, là một cái run nhè nhẹ, của tôi... và của ba.

Ngày tàn. Có hai tâm hồn lạc lõng.

Mỗi khi nằm trên giường bệnh, có một suy nghĩ quấn chặt lấy tâm trí tôi như một sợi dây thừng, mỗi lúc một siết chặt hơn. Rằng tôi đang mong chờ một điều gì đó, một ai đó chăng? Có lẽ đó đã là thói quen ăn sâu tận trong con người, cho đến khi tôi đã quên hết mọi thứ, vẫn chẳng thể xóa đi.

Thật tệ hại làm sao.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...