Fuck Love

Chương 22



"Tôi......"

Thất Thất chưa kịp mở miệng. Đã bị Trọng Bảo cướp lời, nói xong liền dứt khoát cùng bác sĩ rời đi.

Thấy thật lâu Trọng Bảo còn chưa ra. Mọi người liền thở một hơi nhẹ nhỏm.

Thất Thất nhìn hắn ngồi trên ghế cúi đầu thật sâu. Đã biết hắn và cô không còn quan hệ máu mủ nữa. Nhưng nhìn hắn như thế cô vẫn chưa nguôi ngoai chút nào. Tim vừa lành, lại bị chuyện khác xe rách.

Cô đi đến nắm lấy tay hắn, ngoài chuyện này ra. Cô không biết phải an ủi hắn bằng cách nào.

Vũ và My đi đến. Thấy cả hai như vậy như trút đi gánh nặng, thật tốt quá. Bọn họ làm lành rồi.

Vũ vỗ vai Nhã Phong

"Mày buồn cái gì. Trước hết biết mày với Sin không còn là anh em nữa. Vậy là tốt rồi"

Hắn im lặng thật lâu. Rồi ôm lấy eo của Thất Thất đang đứng trước mặt, xiết thật chặt rồi thở ra một hơi.

Người ba hắn yêu thương ngưỡng mộ. Rốt cục lại biến thành người lạ. Có chết hắn cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Ba hắn sẽ không cần hắn nữa sao?. Lúc đó hắn lại đón thêm một sự mất mát

.....Rất lớn....

.

Khi Ông Uy tỉnh dậy. Thấy xung quanh giường toàn người nhà. Lòng ấm áp đến lạ. Ông dừng mắt ở Nhã Phong.

Hắn tránh vội ánh mắt thương yêu ấy. Lòng chột dạ vô cùng

"Con trai. Lại đây......."

Ông đưa tay yếu ớt ra. Nhưng hắn vẫn chần chừ không đi đến.

Trọng Bảo liền huýt lấy vai hắn

Hắn cúi đầu. Từ chối ông

"Ba......Con .......Con không phải là con của ba. Thật xin lỗi"

Nếu sự thật chính xác là như vậy, sớm muộn gì cũng phải biết. Hắn không muốn trốn tránh, tuy rằng hắn sợ, rất sợ

Ông Uy ngẩn ra, rồi cười hiền với hắn. Nói với giọng bất đắc dĩ

"Con lại làm sao thế?. Ba nuôi con từ 8 tháng tuổi. Sao lại không phải là con ba chứ?"

Mọi người trong phòng bệnh trùng xuống. Khiến Ông Uy khó hiểu nhíu mày. Chợt cô hai lên tiếng

"Anh hai.....Mọi chuyện..Là lỗi của em"

Cô tính đợi cho Anh hai mình khỏe một chút sẽ nói hết. Nhưng bây giờ vỡ lẽ cả rồi. Cô đành đem cái sự thật 17 năm trước kễ hết ra.

"Chuyện là khi cô Lan. Vợ của anh bỏ đi cùng một người đàn ông. Một năm sau lại hẹn em ra còn bồng trong tay hai đứa nhỏ sinh đôi. Bảo là con của nhà họ Uy. Kêu em đón về

Lúc đó em ghét cô ta lắm. Đứa con của ả gì chứ, em không quan tâm. Em nghĩ không muốn ả có bất cứ quan hệ nào với nhà họ Uy cả. Nên em đã từ chối....Nhưng do ả năn nỉ nhiều quá, bám dính lấy em không tha. Cho nên em chỉ nhận đứa con trai, còn đứa con gái em tuyệt không nhận.

Đứa con trai đó. Em đã không đưa cho anh, mà đem thẳng đến cô nhi viện.

Nhưng khi về nhà, không biết tại sao anh lại biết chuyện, hỏi con anh ở đâu?.

Rồi em đến cô nhi viện đón con anh. Em đã làm ra một chuyện điên rồ đó là ......Em kím đại một cậu bé chạc tuổi con anh mà đem về....Thật xin lỗi...."

Cô hai nói dở, mặt đã đầy nước, cô đã ân hận rất nhiều năm sau đó.

Quay sang nhìn Trọng Bảo vẽ mặt đầy tội lỗi, cô đã xem Bảo như là con ruột, nhưng bây giờ đến lúc phải thay đổi rồi.....

"Bảy năm sau, em lại đi đến cô nhi viện để xem cậu bé mà em bỏ mặc sống như thế nào..Nhưng khi thấy khuôn mặt thiên thần nhìn em cười hồn nhiên. Em ăn năn. Em đã làm gì thế này? Em ghét cô Lan. Nhưng lại đổ vào một sinh linh vô tội. Cho nên em đã đón nó ra,nhận nó làm con nuôi, cho nó mang họ Uy, cố gắng yêu thương nó như con ruột......"

Nói đến đây cô hai ôm mặt khóc nức nở

Cho nên........Trọng Bảo mới chính là con ruột của ông Uy, còn Nhã Phong, chỉ là một cậu mồ côi nào đó trong cô nhi viện??..

Mọi người hiểu ra. Lòng cũng nhoi nhói. Làm con trai suốt 17 năm trời. Đùng một cái lại là người ngoài. Ai có thể chấp nhận nổi???

Lúc này, Ông Uy mới lên tiếng

"Mọi người.......... ra ngoài cả đi"

_________________________________

Một tháng sau......

Nghe nói hôm nay Uy gia tổ chức một buổi tiệc rất long trọng

Ông Uy còn họp mặt nhà truyền thông. Thông báo là ông chính thức đón hai đứa con ruột sau khi thất lạc về đoàn tụ

Lại nghe nói, đứa con lúc trước, thì ra chỉ là 'nhận nhầm'

Buổi tiệc đông người. Ai ai cũng bàn tán xôn xao. Nhưng lại có một dáng cười cô độc đứng ở nơi thật khuất

Sau khi tuyên bố xong chuyện gia đình. Mấy nhà báo liền nhân cơ hội tiến đến hỏi Ông Uy không ngừng

"Xin hỏi mọi chuyện thực hư như thế nào?"

"Có phải họ tự tìm đến vì gia tài kết xù của ông hay không?"

"Ông dự định sẽ giải quyết cậu con trai giả mạo kia ra sao?"

"Xin ông hãy tiết lộ một số thông tin"

"Ông có cảm giác gì khi coi một người xa lạ như con suốt 17 năm trời?"

Đến câu hỏi này. Mặt ông Uy bỗng đanh lại, ánh mắt giận dữ nhìn thẳng vào người vừa hỏi

"Cô đây nói gì thế. Ai bảo cậu ấy là người xa lạ???"

Ông dời bước đi đến nơi khuất nào đó. Khoát lấy vai Nhã Phong vô cùng thân thiết. Nói với cô nhà báo nhiều chuyện

"Người này. Sớm muộn cũng sẽ là con rể quí của tôi. Chúng tôi vốn là người thân từ lâu rồi"

Nói xong quay sang Nhã Phong, vẫn nụ cười yêu thương ấy

"Công bằng chứ???........Con trai"

Hắn như trút mất tảng đá to trong lòng. Ôm chầm lấy ông Uy nhỏ giọng nói vào tai ông.

"Ba......"

Người mà hắn luôn kính trọng và sẽ mãi kính trọng. hắn quả thật tốt số. Không phải sao???

Thất Thất cùng Trọng Bảo đi đến dang tay ôm lấy hai người họ. Bọn họ ba ba con con thân thiết. Định bỏ mặt họ sao hã......Thật không công bằng....

.

Cả nhóm sáu người. Thất Thất, Nhã Phong. Trọng Bảo, Ngọc Hân. My và Vũ. Đứng ở bàn tiệc. Có tiếng nhạc văng vẳng. Bảo lên giọng đề nghị

"Đủ đôi , đủ cặp, tụi mình khiêu vũ đi"

"Đủ đôi đủ cặp khi nào hã??? Đừng nói tôi cặp với anh. Tôi thà nhảy với cột còn hơn"

Tất nhiên câu nói châm chọc này là tự miệng Ngọc Hân nói ra rồi. Cô nàng xinh thì xinh thật. Nhưng mồm lại luôn độc như thế....

"Thôi mọi người nhảy đi. Em có việc phải đi rồi"

Nhã Phong nói, nắm lấy tay Thất Thất mặt ngu ngu lôi đi.

"Tôi cũng về trước đây"

Vũ nói xong cũng rời đi. My đương nhiên theo sau.

"....Ô...Cái cô béo ú kia chưa có cặp nhảy kìa. Anh sang mời đi. Không chừng cô ta miễn cưỡng mà chấp nhận đó"

Ngọc Hân trêu thêm một câu rồi cũng bỏ đi.

Trọng Bảo đứng đó, mất mặt muốn độn thổ. Cái bọn ngườivô lương tâm kia xem anh như thằng hề đấy à...·
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...