Fuck Love
Chương 5
Chiều về. Chẳng biết cậu chủ nổi điên cái gì. Mà mặt mày cứ như hình sự. Ăn chiều xong. Hắn giao cả núi đồ bảo cô đem giặt, còn bồi thêm " Máy giặc hư rồi, mày tự liệu"Cô đem đồ ra sân giặc. Đồ nhiều như này, không biết giặt tới khi nào mới xong.Mà hình như hắn "đãng trí" , đồ ấy vốn là đồ sạch, hắn chỉ tiện tay lấy biểu cô đi giặt thôi. Tự lấy lí do là : "Cô dám ve vãn thằng Vũ. Bạn hắn"Hắn vì trả thù thuận lợi mà lên giường ngủ ngon lành. Đến 11h thì giật mình dậy, đi xuống bếp kím nước uống.Nghe thấy tiến xẹt xẹt ngoài sânHắn nhìn ra. Cô vẫn còn ngồi đó , cầm chải chà đồ.Tiếng xẹt xẹt vang lên đều đều.Hắn nhíu mày lẩm bẩm " Cái con đần. Nói máy giặt hư cũng tin hay sao. Tốt nhất là mày ngồi đó chà đến sáng mai đi. Thật bực mình"Hắn tức giận. Đi đến phòng của quản gia...Hôm nay là thứ bảy, không phải đi học, nên Thất Thất ôm chăn ngủ say mê. Vì hôm qua thức quá khuya để giặt đồ.Cũng may đến 11h thì quản gia từ đâu ra nói cô không cần giặc nữa. Nếu không, không biết bao giờ mới xong. Cậu chủ, quả nhiên ác độc." Sin. 9h rồi , mày còn muốn ngủ đến khi nào hả??"Hắn gõ cửa phòng cô rầm rầm" Sin. Ra mở cữa cho tao"" ... "" Sin... Tao đếm đến 3. Mày không ra là chết chắc"" ... "" 1..."" ... "" 2..."Cô mở cửa ra giọng ngái ngủ nói:" Hôm nay không phải đi học mà"" Dậy ngay. Tao với mày đi leo núi"Thất Thất nhăn mặt, đang yên đang lành. Dột nhiên đòi leo núi, xem ra lại hành xác nữa rồi.."Mày chậm chạp lề mề thế. Nhanh chân lên"Hắn đi đằng trước, quay mặt lại nhìn cô đang chật vật đằng sau.Thất Thất lê từng bước, thở hồng hộcLeo núi rất mệt. Cậu chủ tự do tự tại ở đằng trước cũng phải thôi. Bởi mọi đồ vật đều chất hết lên người cô rồi. Thất Thất chứ có phải là Voi hay Gấu đâu hả???" Á...."Nghe cậu chủ cất giọng thất thanh la lên. Cô vội ném hết đồ xuống đất, chạy lại.Thấy hắn đang ôm chân, mặt nhăn nhó. Lại nhìn vào vết thương, có 2 lỗ nhỏ. Xem ra là bị rắn cắn rồi. cô hốt hoảng, giọng líu ríu hỏi hắn dồn dập" Làm sao đây, làm sao đây, Rắn đó như thế nào, có độc không, có chết người không"" Làm sao tao biết"Hắn thấy vẽ mặt luống cuống của cô, liền hả hê trong bùng. Hắn chứ có phải đần như cô đâu. Đi núi hắn đã chuẩn bị hết rồi. Lúc nãy bị rắn cắn hắn đã kịp uống nước giải độc. Dù rắn có độc cũng không sao. Nhưng nhìn thấy cô lo lắng hốt hoảng như vậy, liền cảm thấy vui vui.Thất Thất trong đầu nhớ lại cách sơ cứu khi bị rắn cắn. lấy dây buột vào chân để chặn nộc độc. Xong, cô không do dự kề môi mình vào, hút lấy chất độc ra." Mày làm cái gì vậy"Hắn trợn mắt khó hiểu nhìn cô. Cô không trả lời, cúi gầm mặt làm tiếp chuyện của mình." Thật xin lỗi cậu. Đáng lẽ tôi phải đi trước, Thật xin lỗi.."Cô íu xìu nói. Hắn thấy vành mắt cô có nước, chợt ngây ra." Cậu sẽ không chết chứ???"Cô hỏi, nước mắt nhịn không được trào ra thật nhiều." Sin... mặt của mày"Hắn hốt hoảng nhìn mặt cô trắng bệch, môi tím tái.Cô chỉ cảm thấy đầu choáng vángMắt tối sầm lại, liền bất tỉnh nhân sự.Hắn đứng đợi bác sĩ khám cho cô bên trong. Lòng nôn nóng. Có khi nào con nhỏ chết không.Bác sĩ đi ra, thấy ông ta lắc đầu một cái.Hắn chỉ biết tim của hắn, 2 khắc vừa nãy không có đập. " Không có gì, rắn không có độc. Cô ấy bất tỉnh là do suy nhược cơ thể, tôi đang truyền nước biển. Nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi thôi"" Con bà nó. Vậy lúc nãy ông lắc đầu làm gì hã, nói ngay từ đầu luôn đi"Hắn nổi quạu nạt ông bác sĩ. Làm hắn sợ hết hồn. ông ta muốn chết sao.Hắn đẩy ông ta sang bên, tự mình đi vào phòng bệnh.Thấy cô nhợt nhạt trên giường, hắn nhớ lại những lúc đùa quá trớn của mình, trong lòng nhen nhói có chút hối hận.Hắn gọi người ở lại trông chừng cô, hắn không muốn ở lại. Nhìn thấy cô thì cảm giác có lỗi ập đến.Hắn ở trong phòng chơi game xuống 3 tiếng, chán nản. Không có cô ở đây thật không vui, chắc là vì không được chữi cô nên thế, hắn tự cho là vậy.Bỏ máy game xuống, hắn đi sang phòng của cô.Nằm xuống giường cô lăn lộn, có mùi của cô, rất thơm.Dừng nói con nhỏ xịt dầu thơm lên giường à nha (oan qá T-T )Tay quơ phải một quyển sổ, hắn liền mở ra đọc.Cậu chủ ghét ăn cà rốtCậu chủ uống cafee không bỏ đườngCậu chủ ăn trứng lòng đỏ phải thật chín. Không ăn sống......Hắn đọc, môi nhẹ mỉm cười.Lòng ấm ápChợt nụ cười vụt tắt, hắn ném cuốn sổ sang bên.Sẽ không tức giận nếu hắn không đọc được dòng cuối'Cậu chủ khó ưa, tôi ghét cậu'.Hắn vùng dậy đi ra khỏi phòng. Thật uổng công ngồi nhớ tới con nhỏ, bực bội chết hắn rồi
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương