Lúc Kiều Khương sáu tuổi, đi cùng Cao Kim Lan ra ngoài ăn cơm.
Cùng bàn có một cậu nhóc bằng tuổi, hai nhóc vì một cái đùi gà mà tranh nhau, mẹ cậu bé nói nhường cho Kiều Khương, Cao Kim Lan nói Kiều Khương nhường cho cậu bé, cô hành động ngay lúc này.
Cô đứng lên, thò đầu qua.
Cắn một miếng trên chiếc đùi gà.
Bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ biểu cảm của cậu nhóc đó, vừa tức giận lại tủi thân, kéo áo mẹ cậu nhóc khóc nháo lên: "Mẹ! Mẹ!"
Kiều Khương ha ha cười vui vẻ.
Kiều Tân Vĩ nói cô đã hư từ bé, lộ ra thói hư đốn từ trong xương cốt, giống ông ngoại cô. Kiều Khương không cho là đúng, từ trước tới nay chỉ có chút chiếm hữu với đồ vật của mình mà thôi, cho dù là đàn ông chỉ vừa ngủ tối qua.
Đồ của cô, người của cô, trừ khi cô bỏ đi, nếu không, sẽ không có ý định nhường cho kẻ khác.
1
Trước mặt cô gái đang đổi sắc, từ khiếp sợ đến ngạc nhiên, một loạt dáng vẻ như triển lãm gương mặt, cuối cùng, cô gái không thể tin nổi nhìn Yến Chiêu, giọng nói tủi hờn cực kỳ:
"Không phải anh có bạn gái sao? Còn nói dối em?"
Yến Chiêu không nói một câu, ánh mắt anh chỉ nhìn chằm chằm Kiều Khương.
Kiều Khương ngẩng mặt lên nhìn anh, mũ le khẽ buông xuống, cặt mắt đào hoa xinh đẹp lạnh lùng.
1
Cô cầm băng cá nhân nhét vào bàn tay anh, cầm lấy quả lê Yến Chiêu đang cầm trong tay, làm trò trước mặt cô gái, vén vạt áo anh lên lau lau thân quả, sau đó đưa lên miệng cắn một miếng.
Cô gái còn đang đợi anh giải thích, thấy Kiều Khương cúi đầu cầm lấy bàn tay Yến Chiêu, phun vỏ lê vào lòng bàn tay anh. Động tác mờ ám quẩn quanh, Yến Chiêu chẳng nhúc nhích, như đã sớm quen. Cô gái không chịu nổi, chẳng nói gì thêm, xoay người chạy ra ngoài.
Chờ tới lúc cô gái kia vừa khuất, Yến Chiêu liền nâng cằm Kiều Khương lên, đốt ngón tay giữ mặt cô, khiến cô phải ngẩng mặt lên nhìn, lòng bàn tay anh vẫn còn cầm miếng vỏ lê cô vừa nhả, vỏ trái cây nhẹ nhàng cọ vào cằm, cô nhăn mày, hơi ngả đầu về phía sau.
"Cô có ý gì?" Anh hỏi.
"Anh cảm thấy gì?" Cô không trả lời mà hỏi lại.
Yến Chiêu gì cũng chẳng muốn hỏi nữa, thái độ Kiều Khương đã chứng minh hết thảy.
Anh làm gì, đó cũng là việc ngu ngốc.
Anh đã ngu một lần, sẽ không có lần hai.
Yến Chiêu nặng nề nhìn cô, cầm lấy quả lê mà cô đang cắn dở, chân bước đi vào kho hàng trong vườn lê, có cửa sắt màu lam, bên trong chỉ tầm mười mét vuông, đặt một chiếc giường lò xo, một cái bàn nhỏ, trên bàn có chiếc quạt sắt đã cũ, bên dưới là mấy công cụ như dao kéo hái quả, sọt, còn có mấy cái thang gấp.
Trên tường treo ô và áo mưa.
Anh lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, bật quạt, ngồi trên giường bắt đầu gọt vỏ lê, hành động thuần thục, một vòng lại một vòng vỏ lê dài rơi xuống, bên tai có thể nghe thấy tiếng gọt vỏ lẹt xẹt.
Kiều Khương đi vào theo, ngồi xuống, ga trải giường màu lam, nằm xuống có thể thấy một chiếc bóng đèn, hơi cũ. Đầu giường ngoài gối đầu, còn có đèn pin, đủ loại hình dáng, cầm tay, treo đầu, có móc treo.
Kiều Khương ngắm ngía xong, Yến Chiêu đã gọt xong vỏ qua lê đưa cho cô, anh lấy khăn lông lau tay, cầm một cái cốc, ngồi xổm xuống dưới đất, từ chiếc bình rót đầy một cốc. Kiều Khương cầm quả lê ngắm người đang uống nước trước mặt, cằm cao thẳng đang ngửa lên, hầu kết lăn lộn, có giọt nước chảy theo khóe miệng anh lăn xuống phía dưới. Anh vén vạt áo lên lau lau cằm, eo sườn cá mập phập phồng, nhìn kỹ, còn có thể thấy vài vệt móng tay màu đỏ.
1
Kiều Khương đứng lên, đưa tay sờ mấy dấu vết màu đỏ kia, lòng bàn tay ấm áp mơn trớn như có như không, như đang trêu chọc.
Yến Chiêu dùng một tay ấn cô ở trên tường, anh chống vào người cô, sống lưng đè thấp, tầm mắt ngang hàng với cô, giọng nói khàn khàn.
"Chỗ này của tôi không có bao."
Gã Chó Má - Tô Mã Lệ
Chương 19: Chỗ Này Của Tôi Không Có Bao
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương