Yến Chiêu lúc nào cũng bận, đưa hàng đến mấy cửa hàng trái cây xong trời đã tối rồi, về nhà đối chiếu sổ sách, sau đó lại đi mở van nước tưới cây tự động, tuần tra quanh mấy vườn trái cây, chờ đến lúc tắm rửa xong đã là mười giờ đêm, anh lái xe tải xuống núi.
Lúc đến cửa nhà Kiều Khương, bên trong đèn vẫn sáng, anh lấy di động ra nhắn tin: 【 Đến rồi 】
Kiều Khương đang làm việc ở máy tính, di động nhảy ra tin nhắn của tên chó má, khoé miệng cô nhếch một cái. Cũng không thay quần áo, vẫn mặc chiếc váy ngủ bằng tơ tằm đi ra ngoài, bên trong trống không.
Yến Chiêu đứng ở ngoài cửa, trong tay cầm một bình thuỷ tinh trong suốt, bên trong là một con đom đóm.
Nháy mắt nhìn thấy Kiều Khương, đôi mắt anh chững lại, cô mặc váy ngủ có đai bằng tơ tằm màu lam, cổ chữ V, lộ ra chiếc dây chuyền tinh tế, núm vú đỉnh lên qua lớp vải, phía dưới là đường cong no đủ lấp ló.
Cô dựa người đứng tựa cửa, tóc xoã trên vai, đuôi tóc mang theo nếp uốn thành từng lọn, dáng vẻ phong tình. Ánh mắt vẫn kiêu căng, đôi mắt đào hoa quét qua người anh, nghiêng người: "Vào"
Yến Chiêu vừa vào cửa đã đưa một tay giữ cằm cô hôn lên, ngón trỏ Kiều Khương chống yết hầu anh, đầu hơi hơi ngả về phía sau: "Mẹ tôi ở đây"
Yến Chiêu quay đầu lại nhìn quanh, phòng khách sánh như ban ngày, nhưng trống trải không có ai.
Kiều Khương đã cúi người chui từ lồng ngực anh ra ngoài. "Em lại gạt anh." Yến Chiêu ôm bình thuỷ tinh đi theo phía sau cô, còn chưa tới phòng đã giam người vào trong ngực, đè lên vách tường hành lang dài: "Đã nói rồi, không được gạt anh."
"Mẹ tôi đến." Kiều Khương nhìn ra phía sau lưng anh.
"Em cảm thấy anh còn tin?" Yến Chiêu nắm lấy eo cô, kéo người lại gần.
Kiều Khương nâng cằm: "Anh quay lại nhìn xem."
Dáng vẻ cô nghiêm túc, Yến Chiêu cũng quay lại sau nhìn quanh.
Phía sau không có một bóng người.
Anh lại bị lừa.
"Anh ngốc thật." Kiều Khương cười thành tiếng.
Đây là lần đầu tiên Yến Chiêu thấy Kiều Khương cười vui vẻ như vậy, hiếm có dáng vẻ sinh động như lúc này, đôi mắt đào hoa sáng quắc lấp lánh, xinh đẹp quyến rũ, bị nụ cười của cô lây sang, khoé môi anh không tự chủ được cũng nhếch lên. Anh cúi đầu hôn xuống môi cô, một tay kéo người ôm vào trong ngực, vừa hôn vừa ôm cô đi.
Anh tuỳ tiện vào một phòng, phát hiện không phải phòng Kiều Khương, lại đi ra mở một cánh cửa khác.
Kiều Khương nhắc nhở anh: "Mẹ tôi ở phòng này."
Yến Chiêu căn bản không tin, ôm cô giữ cửa mở ra, bóng đen bao trùm, anh bật đèn lên, phát hiện Cao Kim Lan đang nằm trên giường.
1
Yến Chiêu: "......"
Cao Kim Lan mang bịt mắt, ngủ thật sâu.
Yến Chiêu giữ cửa nhẹ nhàng đóng lại, ôm Kiều Khương đi ra, Kiều Khương ghé vào ngực anh không nhịn được cười.
Giọng nói trầm thấp của Yến Chiêu gọi cô:
"Kiều Khương."
"Sao?" Kiều Khương nhấc mí mắt lên, ánh mắt hoa đào nặng đến hun người. Yến Chiêu cúi đầu cắn môi cô, Kiều Khương bị cắn đau, trừng mắt liếc anh một cái, bỗng dí sát đầu vào cắn một cái lên hầu kết của anh.
Ánh mắt Yến Chiêu lập tức tối xuống, anh ôm cô vào phòng cuối cùng, đẩy ngã người lên trên giường, bình thuỷ tinh lăn xuống đất, nắp bình mở ra, con đom đóm bay ra ngoài.
Anh dùng sức mút cắn cánh môi cô, một tay cách lớp váy ngủ bao bọc lên đầu v*, một tay khác tách chân cô ra, sờ vào giữa hai chân.
"Hôm nay anh không mang bao."Kiều Khương nghiêng đầu nhẹ thở gấp: "Cần phải bị trừng phạt."
"Cái gì?" Yến Chiêu ngồi dậy, một tay cởi áo thun, rồi cúi đầu xuống hôn môi cô.
Kiều Khương đẩy ra, xoay người đè lên trên người anh, mắt từ trên cao đưa xuống nhìn anh, đom đóm vừa lúc bay qua, chiếu vào gương mặt với dáng vẻ kiêu căng của cô, cô vỗ vỗ cơ ngực anh: "Chờ."
Yến Chiêu không biết cô muốn làm gì, cởi quần ra nằm trên giường kiên nhẫn chờ đợi.
Kiều Khương đi ra ngoài một lát, lúc sau đi vào trong tay cầm sợi dây thừng màu xám, dài khoảng hai mét.
Yến Chiêu: "...... Em muốn làm gì?"
"Anh đoán." Kiều Khương cưỡi trên ngực anh, lấy dây thừng trói hai tay anh lên đầu giường, sau đó kéo quần sịp của anh xuống, cây thịt đã sớm cương cứng, dương v*t cứng rắn đen nhánh, hình dạng đang chờ được phát động, cô lấy dây buộc tóc buộc vài cái quanh cán chày thô dài ba bốn vòng, làm xong chuyện đó, đưa tay búng búng quy đầu:
"Lúc muốn bắn hãy cầu xin tôi."
Gã Chó Má - Tô Mã Lệ
Chương 47: Lúc Muốn Bắn Hãy Cầu Xin Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương